CHƯƠNG 556: HỒI ỨC (4)
Tống Tiểu Duy muốn khóc.
Cô bé không nghĩ rằng đẩy Tang Lạc thành ra như vậy, cũng không ngờ rằng lại khiến Trán Tang Lạc bị thương. Trong sân truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
Tang Lạc liếc nhìn Tống Tiểu Duy, sau đó quay người chạy vào nhà tắt vòi nước.
Cô vừa mở nước định rửa đống dược liệu.
Mẹ không có ở nhà.
Cô còn phải phơi khô nữa.
Tống Tiểu Duy đứng ở cổng nhìn bóng dáng bận rộn của Tang Lạc trong sân. Vài phút trôi qua, cô mới bước vào: “Tang Lạc, đây là chocolate ba tớ cho tớ, hộp này đắt lắm, mấy chục đồng lận, tớ tặng cậu, cậu đừng…”
Tống Tiểu Duy đặt chocolate đặt lên chiếc bàn đá.
Nhà Tang Lạc không phải nhà hai tầng như nhà Tống Tiểu Duy. Nhà Tống Tiểu Duy thuộc dạng khá giả nhất trong thôn.
Tang Lạc gật đầu, sau đó cúi đầu rửa đống thảo dược. Cô bé lấy bàn chải, chà và rửa đống thuốc này thật sạch, sau đó phơi khô ráo. Như vậy mẹ cô có thể trực tiếp mang đến hiệu thuốc trên thị trấn để đổi lấy tiền.
Tống Tiểu Duy thấy Tang Lạc gật đầu liền thở phào nhẹ nhõm: “Cậu không giận là tốt rồi.” Cô bé chuẩn bị rời đi nhưng nhìn thấy Tang Lạc đang bận rộn rửa thuốc. Tổ tiên trong thôn này đều có liên quan đến dược tộc, thôn này cũng thoát li với cuộc sống bên ngoài, tất cả đều nhờ vào núi thuốc. Người người nhà nhà đều nhờ vào dược thảo để kiếm kế sinh nhai. Sự nhận thức về dược liệu của Tống Tiểu Duy không nhiều, cô liền bước đến: “Đây là dược liệu gì vậy?”
Tuổi cô bé ước chừng bằng tuổi Tang Lạc, 7 tuổi.
Nhưng cô từ nhỏ đã được nuông chiều, kiến thức về dược liệu không nhiều.
Tang Lạc cái gì cũng biết.
Tống Tiểu Duy tưởng rằng Tang Lạc sẽ không hé môi, cô bé cũng nghĩ rằng Tang Lạc là người câm, không ngờ Tang Lạc lại mở miệng: “Hoàng liên.”
“Chính là loại rất đắng phải không?” Tống Tiểu Duy loạn nhịp một chút, lắng nghe âm thanh của Tang Lạc, thì ra có thể nói chuyện ư. Cô không thấy Tang Lạc trả lời nữa, liền lấy một ít đưa lên miệng nhấp thử: “A! Thực sự rất đắng.” Khuôn mặt Tiểu Duy nhíu lại, nhìn thấy Tang Lạc đang bận rộn rửa dược liệu như vậy nên cô cũng muốn giúp: “Để tớ làm cùng.”
Tang Lạc cũng không từ chối.
Tống Tiểu Duy thực sự có chút sợ bà Trần. Bà Trần năm nay ngoài 40 tuổi, nhưng nhìn như 60 tuổi vậy, mái tóc hoa râm, mang lại cho người khác cảm giác rất nghiêm khắc. Sau khi bà Trần về, Tống Tiểu Duy liền trở về nhà.
Sau khi vết thương của Tang Lạc kết vảy, bà Trần vẫn buộc băng gạc trên đầu cho Tang Lạc như cũ. Thực ra vết thương đã khỏi rồi, nhưng bà không cho phép cô bỏ băng gạc ra. Trong thôn có không ít người biết vết thương của Tang Lạc là do mấy đứa trẻ nghịch ngợm gây ra, cũng biết rất rõ là con cái nhà nào. Khi bà Trần kéo tay Tang Lạc đi thu hoạch thuốc ở ngoài ruộng thì gặp chú Tống.
Chú Tống luôn cảm thấy hổ thẹn, nhất là cô bé này, lại bị chính con gái mình đẩy ngã.
“Tang Lạc, lại đây chú xem nào.”
“Có đau không?”
Tang Lạc gật gật đầu.
Thực ra bây giờ không còn đau nữa, hơn nữa…
Vết thương kết vảy đã khỏi hẳn rồi.
Cô bé mới bảy tuổi nên không hiểu tại sao bà Trần phải gạt những người này. Cô có năng lực tự lành vết thương rất nhanh, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt hay sao?
Nhưng mà bà không cho nói, Tang Lạc cũng không dám nói.
Đây là bí mật.
Nhưng đã là bí mật, thì sớm muộn gì cũng có người phát hiện ra.
Mà ngày này đến sớm hơn cả tưởng tượng.
Trải qua chuyện lần này, những đứa trẻ trong thôn không còn dám ăn hiếp Tang Lạc nữa. Tống Tiểu Duy cũng thường xuyên bên cạnh Tang Lạc. Tuy rằng Tang Lạc không thích nói chuyện, nhưng Tống Tiểu Duy lại thích ríu ra ríu rít.
“Ba tớ lần này trở về mang rất nhiều đồ ăn vặt cho tớ, cậu chờ lát, tớ lấy cho cậu xem.” Sau đó kéo Tang Lạc đi đến nhà mình.
Tang Lạc không bước vào nhà họ Tống mà chỉ đứng ngoài cổng nhìn hai con sư tử đá to lớn.
Tống Tiểu Duy bước vào nhà.
Đặt cặp sách xuống, sau đó bước vào nhà, đến phòng ngủ của mình, lần lượt lôi từng thứ từ trong ngăn kéo ra: Thạch, ô mai, các loại đồ ăn vặt như kẹo, chocolate… sau đó bỏ vào một cái túi mang đi.
Thím Tống đứng ở cửa: “Sốt ruột làm cái gì vậy.” Bà nhìn đứa con gái của mình.
Tống Tiểu Duy nói: “Tang Lạc đứng ở ngoài, con mang những thứ này cho cậu ấy.”
Thím Tống không ngờ con gái mình vậy mà lại trở thành bạn với Tang Lạc, hơn nữa lại trở nên hiểu chuyện như vậy. Thím Tống cười: “Tại sao không kêu Tang Lạc vào nhà.”
“Cậu ấy không vào.” Tống Tiểu Duy nói xong liền xách đồ chạy ra ngoài.
Tang Lạc đứng ở cổng, ánh mắt vẫn luôn chú ý đến hai còn sư tử đá này. Cô biết, những nhà trong thôn có sư tử đá không nhiều, lại còn là nhà hai tầng, gia cảnh rất tốt. Tống Tiểu Duy chạy đến: “Cho cậu.”
“Tang Lạc liếc nhìn một cái, có rất nhiều đồ ăn, đều là những thứ cô chưa thấy bao giờ.
Cô ngơ ngác, nhiều như vậy cô không dám cầm.
Mẹ luôn dạy cô, không được tùy tiện lấy đồ của người khác.
“Tại sao cậu không lấy chứ, tớ có rất nhiều.” Tống Tiểu Duy nói xong liền kéo túi của Tang Lạc, nhét đồ ăn vào túi của cô: “Có phải cậu sợ mẹ cậu nhìn thấy, cậu lén lén, đúng rồi, cậu lén giấu dưới giường, như vậy bà ấy sẽ không phát hiện ra.”
Tang Lạc trở về nhà, cô chủ động đưa đống đồ ăn này cho bà Trần.
Bà Trần nhìn cô: “Là con bé nhà họ Tống cho à?”
Tang Lạc gật đầu.
“Cho con thì con cầm lấy, con ăn, mẹ cũng ít mua những thứ này cho con, nếm thử đi.” Bà Trần năm đó đến thành phố tìm đứa con trai bị thất lạc, con trai thì không tìm được, bà dùng tất cả số tiền mang theo tổng cộng khoảng hơn một ba mươi triệu để mua đứa trẻ này về. Bình thường tuy rằng không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng không có những đồ ăn vặt như thế này.
Tang Lạc thử nếm một miếng thạch hoa quả, ừm, có mùi vị ngòn ngọt.
Bà Trần nói: “Tang Lạc à, đợi con lớn một chút, mẹ cho con đến trường học bên ngoài có được không?”
Trong thôn cũng có trường tiểu học, nhưng là trường tự thành lập, đợi lớn thêm chút nữa có thể đi học cấp hai trường huyện.
Tang Lạc dựa vào chân bà Trần: “Con không muốn xa mẹ.”
Những chuyện trước đây cô không còn nhớ nữa, chỉ nhớ bản thân được bà Trần mua lại từ bọn buôn người, bà Trần luôn nuôi dưỡng cô.
Ban ngày, bà thỉnh thoảng đi ra đồng làm việc, những lúc nhàn rỗi ở nhà thêu hoa. Tang Lạc tan học trở về liền giúp sắp xếp phân loại dược liệu, cuộc sống như vậy cũng không tệ.
Nhưng ai biết được, đột nhiên có một ngày…
Khi chú Tống đi mua đồ từ bên ngoài trở về mang theo một tin. Chú nói một người vận chuyển hàng thuê của chú đã nhìn thấy Trần Liệt Huy ở thành phố Hải Châu.
Trần Liệt Huy, đứa con trai mà bà Trần luôn tìm kiếm.
Tin tức này đã khiến cho bà Trần vốn dĩ đã dần yên ổn lại nhen nhóm lên một chút hi vọng. Tang Lạc vẫn luôn nhớ, hôm đó đôi mắt của bà Trần nhóm lên một ngọn lửa bất diệt, trong con ngươi cũng vậy. Bà bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi mang tất cả số tiền mình có theo, bà dặn dò Tang Lạc: “Con ở nhà ngoan nhé.”
Tang Lạc biết bà đi tìm con trai.
Liền gật đầu.
Còn bí mật của Tang Lạc, cũng bởi vì chuyện này.
Bởi vì, một tuần sau bà Trần trở về, con mang theo một nam giới khoảng hai ba hai tư tuổi, tên là Trần Liệt Huy.
Trong thôn đều cảm thấy vui mừng thay cho bà.
Bởi vì đứa con trai mất tích bao nhiêu năm của bà Trần cuối cùng cũng được tìm thấy.
Không ai có thể ngờ rằng, Trần Liệt Huy mất tích bao năm đột nhiên trở về, là do chú Tống đưa về.
“Bà Trần thật có phúc.”
Trong ánh mắt bà Trần lúc này không còn ngọn lửa thiêu cháy hừng hực nữa, mà nước mắt tuôn xuống như thác. Bà cứ khóc mãi, kích động ôm lấy Trần Liệt Huy: “Trở về rồi, trở về rồi.”
Trần Liệt Huy đại khái ở bên ngoài cũng đã lâu, đột nhiên gặp lại mẹ liền khóc.
“Mẹ…”