CHƯƠNG 63: LƯU THANH VŨ KHÔNG ĐƯỢC DÙNG LOẠI ÁNH MẮT CHỌC NGƯỜI ĐÓ NHÌN TÔI
Đến thời gian dùng bữa sáng.
Chỉ có Tô Ngọc Kỳ không xuống phòng ăn.
Ông Tô để Cố Uyên lên lầu xem.
Cố Uyên gật đầu một cái, chậm chạp đứng lên, Tô Vân Thư thấy Cố Uyên do dự đứng lên, nói: “Ông ngoại, để con và chị ba cùng lên xem sao đi.”
Trong lòng Cố Uyên hơi thả lỏng, có Tô Vân Thư đi cùng mình, Tô Ngọc Kỳ sẽ không tức giận như vậy, hơn nữa, Vân Thư là em gái Tô Ngọc Kỳ, vô cùng thân thiết, Tô Ngọc Kỳ thấy Tô Vân Thư, cũng sẽ có chút vui vẻ.
Quan trọng là, Cố Uyên thật sự sợ cô vừa vào phòng ngủ, đã bị người đàn ông kia ấn lên giường….
Giờ đang ở nhà họ Tô, cô cũng không muốn như vậy.
Ánh mắt sâu xa của Trương Tuyệt nhìn bóng lưng Tô Vân Thư, khóe môi lạnh nhạt cong lên.
Tới cửa phòng ngủ, Cố Uyên chậm rãi hít một hơi sâu.
Lại thở ra.
Tô Vân Thư ở một bên cười, “Sao vậy, chị Thanh Vũ, sợ anh ba vậy sao?”
Lúc không có ai, Tô Vân Thư thích gọi cô là chị Thanh Vũ.
Cố Uyên nói: “Lúc sáng sớm, hình như chị làm anh ấy tức giận.”
Tô Vân Thư đưa tay gõ cửa, “Để em gọi anh ấy.”
Qua mấy giây.
Tô Ngọc Kỳ mở cửa, nước chảy xuống từ mái tóc, anh mặc áo tắm, nhìn Tô Vân Thư ngơ ngác đứng ở cửa, môi mỏng hơi mím, ánh mắt dừng lại trên người Cố Uyên, “Cô không có tay sao? Còn cần tôi mở cửa cho cô?”
Cố Uyên không lên tiếng.
Ngón tay Tô Vân Thư hơi co lại, “Anh ba, ông bà ngoại bảo em và chị ba lên gọi anh một tiếng, xuống dùng bữa sáng.”
Người đàn ông nhàn nhạt nói: “Anh biết rồi.”
Sau đó đi vào phòng.
Tô Vân Thư nói với Cố Uyên, “Đi xuống trước thôi, đừng để ông bà ngoại sốt ruột chờ, đợi lát nữa anh ba sẽ xuống ngay.”
Cố Uyên nói “được”.
Lúc cô đang chuẩn bị xuống cùng Tô Vân Thư.
Liền nghe thấy tiếng người đàn ông truyền ra từ trong phòng, “Lưu Thanh Vũ cô vào đây cho tôi.”
Cố Uyên vẫn tay với Tô Vân Thư một cái, để cô ấy đi xuống. Tô Vân Thư nắm tay Cố Uyên, nói với vào phòng ngủ, “Là em và chị ba cùng lên, giờ chúng em xuống trước, đợi lát nữa anh ba xuống là được rồi.”
Nói xong, liền lôi kéo Cố Uyên xuống lầu.
“Tô Vân Thư, anh gọi vợ anh, có liên quan gì tới em?” Người đàn ông nở nụ cười, đứng ở cửa, đáy mắt lạnh lùng.
Tô Vân Thư nói, “Anh ba, ông bà ngoại đang chờ anh cùng ăn điểm tâm.”
“Lấy ông bà nội ra ép anh, Tô Vân Thư, mấy năm qua em đi theo Trương Tuyệt, học được chiêu này sao? Thật là vô dụng.” Tô Ngọc Kỳ đi ra, liếc mắt nhìn Tô Vân thư, nắm tay Cố Uyên, kéo cô trở về phòng ngủ, đẩy cô đi vào.
Cố Uyên lắc đầu với Tô Vân Thư, để cô ấy đi xuống trước.
Tô Vân Thư bắt đầu nổi giận, bình thường cô ấy vẫn luôn dịu dàng bình tĩnh nhưng lúc này lại nở nụ cười, cong môi nói: “Đúng vậy đó, em đi theo bên cạnh Trương Tuyệt học được một chút này, anh ba cho rằng, em còn có thể như thế nào, Trương Tuyệt tuy kém cỏi, nhưng anh ấy sẽ không ép buộc người khác.”
Tô Ngọc Kỳ thật sâu nhìn Tô Vân Thư một chút, hơi mím môi, đóng cửa lại.
Cố Uyên đang chuẩn bị mở miệng, đã thấy người đàn ông cởi áo tắm, bắt đầu thay quần áo, cô nhìn dấu răng trên vai người đàn ông, là đêm đó ở thành phố Lệ Châu, cô cắn.
Đã qua mấy ngày rồi.
Vẫn chưa có dấu hiệu lành lại.
Cô nghĩ tới oan ức lúc đó, anh làm cô đau, nên lúc đó Cố Uyên cắn càng tàn nhẫn, nhưng Cố Uyên không nghĩ tới lại quá tàn nhẫn.
Sao anh có thể không quan tâm chút nào chứ?
Đã nhiễm trùng rồi.
“Ngài Tô, sao anh tắm lâu vậy?” Tô Ngọc Kỳ vất vả dùng nửa giờ tắm nước lạnh mới ép xuống được lửa nóng cơ thể, lại nghe tiếng cô gái mềm mỏng, cẩn thận từng li từng tí dò hỏi.
Tô Ngọc Kỳ chỉ cảm thấy, tắm nước lạnh không có tác dụng.
“Lưu Thanh Vũ, không được dùng ánh mắt chọc người đó nhìn tôi.”
Loại nào chứ?
Cố Uyên có chút mờ mịt.
Người đàn ông này nói gì vậy? Ánh mắt chọc người?
Dù Cố Uyên không nghe rõ nhưng vẫn gật đầu, dù sao cô cũng đã để thím Lý về nhà họ Tô chăm sóc bà Tô, biệt thự Ngân Phong không có thím Lý giám sát, Tô Ngọc Kỳ cũng không quay lại.
Số lần hai người gặp mặt rất ít.
Cô sẽ không chọc anh không vui.
Quả nhiên giống như Cố Uyên nghĩ.
Sau đó một tuần.
Tô Ngọc Kỳ không bước vào biệt thự Ngân phong một bước, Cố Uyên vui mừng, đồng thời trong lòng cũng vô cùng chua xót, vú Trương làm việc ở một căn nhà trống khác của nhà họ Tô, biệt thự Ngân Phong chỉ có mình Cố Uyên.
Cả ngày vắng vẻ.
Cố Uyên cũng không mở miệng để vú Trương quay về, tự sống một mình cũng rất tốt…
Cô tham gia một cuộc thi thiết kế thời trang trên mạng, vừa ghi têm, ba người dự thi đứng đầu đều có tiền thưởng kếch xù. Trước kia Cố Uyên làm việc ở thành phố Lệ Châu, chính là phụ trách phương diện thiết kế và phối đồ cho tạp chí thời trang. Lúc nhỏ cô từng mơ ước lớn lên sẽ trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng.
Cuộc thi có lắp đặt thiết bị bảo vệ, mục đích là chọn ra nhà thiết kế ưu tú nhất, thế nên, đối với phương diện bảo vệ bản quyền riêng tư cực kì coi trọng.
Lúc Cố Uyên dự thi, đã sửa lại giới tính.
Cũng không dùng tên thật.
Sau khi báo tên, có thời gian hai tháng chuẩn bị thi vòng loại.
Chủ đề cho vòng loại hiện tại vẫn chưa được thông báo.
Phải đợi sau một tháng mới có tin tức.
Vì thế sau khi nhận được chủ đề của vòng loại, chỉ có thời gian một tháng để chuẩn bị bản thảo.
Nếu là trước kia, Cố Uyên cảm thấy thừa sức. Nhưng bây giờ, Cố Uyên không dám khinh địch. Cuộc thi thiết kế lần này, rất nhiều nhà truyền thông quan tâm, ban bình luận đều là các nhà thiết kế đẳng cấp quốc tế.
Dự thi vòng loại này ngoài cô còn có nhà thiết kế thời trang nổi tiếng trong nước Thang Lâm, Bạch Quân, vân vân, rất nhiều.
Mà Thang Lâm là nhà thiết kế chính à bộ phim “Thiên Hạ Mạc Vấn”, nhiều lần lọt vào danh sách đề cử các giải thưởng lớn về trang phục thiết kế đẹp nhất.
Nhân vật tầm cỡ như vậy trong giới thời trang, lại tới tham gia cuộc thi thiết kế lần này, có thể thấy được, cuộc thi thiết kế lần này lợi hại đến mức nào, quan trọng cỡ nào rồi.
Lúc xế chiều, Cố Uyên tới siêu thị một chuyến, mua chút đồ ăn, cô thích lấy đầy tủ lạnh, như vậy mỗi lần mở cửa tủ lạnh ra, đều có thể cảm nhận được ấm áp.
Tủ lạnh trống không, trong nhà cũng trống không.
Đi dạo một buổi trưa tới tận hoàng hôn mới về nhà, mua rất nhiều thứ, cô đều bỏ vào tủ lạnh.
Cơm tối Cố Uyên nấu một tô mì, tài nấu nướng của cô cũng tạm được.
Trong ghế lô Kim Cương.
Tô Ngọc Kỳ xoa xoa một lá bài, vận may tối nay không tệ.
Đường Cảnh Ngọc buồn bã hô một tiếng: “Không chơi nổi, không chơi nổi, các người một đám lão luyện chơi với nhau, trái tim tôi tổn thương vô cùng.”
Mạc Kiên Trung cười, nhìn Đường Cảnh Ngọc, “Có chơi nữa không? Còn chơi nữa, bị anh ba ngược không chừng lát nữa thu chỉ còn lại cái quần lót thôi đấy.”
Tô Ngọc Kỳ buông bài trên tay xuống, để người khác đến đánh, còn mình đi tới ngồi ở ghế salon, cầm một ly rượu.
Một cô gái mặc quần áo cực kì quyến rũ đi tới ngồi ở bên cạnh Tô Ngọc Kỳ, “Tổng giám đốc Tô, sao lại uống rượu một mình vậy?”