CHƯƠNG 553: HỒI ỨC(1)
Nhưng người khác không biết rằng, quan hệ của anh với Phó Cận Nhiên thực sự rất tốt.
Phó Vân Châu lấy điện thoại ra, gọi cho Phó Cận Nhiên: “Mấy ngày nay em có rảnh thì thường xuyên về nhà đi, dì Tiểu Nhu thường xuyên nhắc đến em đấy. ” Anh nói: “Bà nội tuổi tác cũng lớn rồi.”
Phó Cận Nhiên không ở nhà họ Phó.
Anh có nhà riêng ở ngoài, hơn nữa còn có vài căn.
Cho nên có lúc Thẩm Tiểu Nhu muốn tìm đứa con trai này cũng không biết phải tìm ở đâu. Nếu như Phó Cận Nhiên không nghe điện thoại thì Thẩm Tiểu Nhu cơ bản không biết con trai ở đâu nữa.
Vì thế…
Lúc Phó Vân Châu đi dạo ngoài vườn hoa thường nghe thấy Thẩm Tiểu Nhu than phiền với lão phu nhân.
Trần Bội Quân cũng không thể quản được Phó Cận Nhiên. Tính cách của Phó Cận Nhiên, từ nhỏ đã phải dùng từ “dã” để hình dung.
“Vâng, đợi có thời gian rồi tính.” Phó Cận Nhiên nói.
Phó Vân Châu hỏi: “Em hiện tại ở đâu?”
“Ở công ty.”
“Văn kiện anh đã kí, kêu Lương Tống lấy mang về rồi.”
“Được, anh cả, anh phải nghỉ ngơi cho tốt, sức khỏe hôm nay sao rồi?”
“Khá hơn rồi, hít thở dễ dàng hơn nhiều.” Phó Vân Châu biết bản thân đã đến quỷ môn quan, đều nhờ có đứa em trai này kéo lại. Tuy nhiên không biết vị thuốc nào thần kỳ đến vậy, Phó Cận Nhiên mang về như thế nào, cũng không biết phương thuốc gì, nhưng anh biết rằng nhất định tốn không ít công sức, bản thân cũng không hỏi gì nhiều: “Cận Nhiên, cảm ơn em. Vất vả rồi.”
“Anh cả đừng nói vậy. Chỉ cần sức khỏe anh không sao là được.”
Sau khi tắt điện thoại, Phó Cận Nhiên ném điện thoại sang một bên, hai tay gối lên sau đầu, dựa vào ghế sofa được làm bằng da thật trong phòng làm việc. Anh thực sự đang ở công ty, tuy nhiên không phải công ty Phó Thị.
Chỗ này là công ty của anh.
Mà Phó Vân Châu nói bản thân hô hấp đã thuận lợi hơn nhiều.
Khiến cho Phó Cận Nhiên bất giác nghĩ, dược nữ này quả là độc nhất vô nhị, mà hiệu quả kì diệu này không thể truyền ra ngoài được. Nếu như để người khác biết được nhất định sẽ xảy ra một hồi gió tanh mưa máu, e rằng sẽ có nhiều người phải chết.
Mà Tang Lạc này…
Phó Cận Nhiên nghĩ đến đôi má trắng nõn nà của cô gái này, đôi mắt long lanh mang theo chút sợ hãi, hoảng hốt đó, tim anh đột nhiên như bị bóp nghẹt.
Anh đứng dậy cầm lấy áo vest, mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài. Doãn Minh Tước bước đến, đưa tay ra chặn trước mặt anh, nói đùa: “Đi đâu vậy? Phó tổng, trong thời gian làm việc định lén lút chuồn đi sao?”
Phó Cận Nhiên liếc nhìn hắn một cái: “Cậu đến đây làm gì?”
“Đây cũng là công ty của tôi, tôi không thể đến sao?” Doãn Minh Tước nói.
Không sai.
Đây là công ty do Doãn Minh Tước và Phó Cận Nhiên cùng nhau mở, lĩnh vực kinh doanh vô cùng đa dạng, như các ngành: điện ảnh và truyền hình, bất động sản, công ty đá quý, du lịch nhà hàng,… Dường như chỉ cần buôn bán kiếm được tiền thì bọn họ đều làm.
Vị trí của Doãn Minh Tước ở nhà họ Doãn rất thấp, anh bị cả đám người lớn tuổi cùng anh trai đè đầu cưỡi cổ. Phó Cận Nhiên mặc kệ chuyện ở Phó Thị, suốt ngày cà lơ cà phất không chịu quản lý chuyện công ty. Hai người làm bạn đã lâu, chỉ có điều có chút không tương đồng.
Tình hình của Phó Cận Nhiên ở nhà họ Phó không giống với Doãn Minh Tước.
Doãn Minh Tước thường hay trêu đùa anh: “Chờ anh trai cậu chết, tài sản trong nhà đều là của cậu, hà cớ gì hợp tác cùng tôi.” Cậu ta bị người nhà đè đầu cưỡi cổ. Anh trai cậu ta không dịu dàng được như Phó Vân Châu, hận không thể khiến cho cậu chết.
Phó Cận Nhiên vô cùng tôn trọng người anh trai này, tuy rằng không thích câu nói “Chờ anh trai cậu chết, tài sản trong nhà đều là của cậu”, nhưng ngược lại chẳng có chút thịnh nộ. Anh biết được tình cảnh của Doãn Minh Tước ở nhà họ Doãn ra sao, cũng hiểu Doãn Minh Tước không phải cố ý nói như vậy. Điều này là sự thật, nếu như nhà họ Phó không còn Phó Vân Châu, anh thực sự trở thành người thừa kế duy nhất, tất cả tài sản nhà họ Phó đều là của anh, nhưng…
Gia sản nhà họ Phó, anh lại không muốn có.
Anh không quan tâm đến điều này.
Phó Cận Nhiên nói: “Vậy cậu đến đi, tôi đi trước đây.”
“Vừa mới đi làm được vài tiếng liền chuẩn bị tan làm ư? Bây giờ chưa phải giờ tan tầm nhỉ?” Còn gần nửa tiếng nữa, Doãn Minh Tước vẫy tay, nói với nữ trợ lý ở bên ngoài: “Ghi cho Phó tổng tội về sớm.”
Nữ trợ lý biết Doãn Minh Tước đang nói đùa, che miệng cười nói: “Vâng ạ.”
Phó Cận Nhiên về đến nhà.
Anh có rất nhiều nơi ở, nhưng thường xuyên đến nhất là chỗ này. Lúc ấy Lương Tống hỏi anh, sắp xếp cho dược nữ ở đâu, Phó Cận Nhiên nói ở đây.
Lý do vì sao ư?
Phó Cận Nhiên tất nhiên không phải thích cô gái này rồi.
Dù sao cũng chưa từng gặp mặt.
Có điều là anh đã tiêu 24 tỷ để có được, hơn nữa còn mang thân phận dược tộc bí ẩn, mà dược nữ này không phải tầm thường. Để cô ở nơi khác, anh không yên tâm, giống như khi có được một viên đá quý phải dùng giá cao mới mua được, nhất định sẽ phải đặt ở nơi bản thân ngày ngày đều có thể thấy.
Nữ giúp việc đang dọn dẹp phòng khách, thấy Phó Cận Nhiên tiến vào liền nói: “Cậu về rồi ạ.”
“Phó Cận Nhiên liếc nhìn phòng khách, anh thường xuyên về đây, nhưng không phải ngày nào cũng vậy, có những lúc ở lại luôn công ty, anh nói: “Không có bụi thì không cần ngày nào cũng phải lau.”
Nữ giúp việc gật đầu.
Phó Cận Nhiên nhấc chân chuẩn bị bước lên lầu, đột nhiên dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục bước đi đến phòng ngủ. Phòng ngủ chính và phòng để đồ của phòng ngủ phụ đều giống nhau, hai căn phòng ngủ của đối diện nhau.
Phó Cận Nhiên gõ cửa phòng ngủ phụ, nhưng không có hồi âm.
Anh mở cửa ra, thấy căn phòng trống không.
Phó Cận Nhiên nhíu mày, đi xuống dưới lầu: “Tang Lạc đâu?”
Nữ giúp việc đáp: “Cô Tang Lạc đang ở vườn hoa.” Nói xong chị liền hỏi Phó Cận Nhiên: “Cô Tang Lạc có thể ra khỏi cổng biệt thự không?” Hình như Phó Cận Nhiên chưa nói qua chuyện này, chị giúp việc cũng không rõ. Sáng nay cô Tang Lạc nói buồn chán, muốn đi ra vườn hoa bên ngoài xem, nữ giúp việc không ngăn lại, dù sao chị cũng không biết thân phận của cô.
Là bị nhốt…hay được chăm sóc ở đây…
Nhưng vườn hoa ngoài kia cũng có lan can và tường bao…
Mà Lương Tống cũng không nói rõ phạm vi hoạt động của cô.
Nữ giúp việc nhìn thần sắc của Phó Cận Nhiên hơi trầm xuống, có chút sợ hãi: “Xin lỗi cậu chủ, cô Tang Lạc hiện đang ở vườn hoa…tôi sẽ…”
“Chị chuẩn bị bữa trưa đi.” Phó Cận Nhiên nói, sau đó xoay người đi đến vườn hoa.
Tang Lạc cảm thấy buồn tẻ. Thực ra ở đây cũng không tệ, căn biệt thự rất xinh đẹp. Có điều hiện giờ cũng như trước đây, cô bị giam cầm bên trong, không được phép ra ngoài.
Khi cô có kí ức, bản thân mình đã ở dược tộc rồi.
Cô nghe mấy vị trưởng lão của dược tộc nói khi cô bốn tuổi, một người phụ nữ trong dược tộc đã mua cô lại từ bọn buôn người.
Bà thấy cô thông minh cho nên có ý định thu nạp cô.
Nhưng dần dần phát hiện ra thể chất cô vô cùng đặc biệt, Cô từ nhỏ không khóc không quấy, không thích nói chuyện, rất yên tĩnh, không chơi cùng đám trẻ con trong dược tộc. Trên thế giới này, mỗi một đám người đều là một xã hội thu nhỏ.
Trong xã hội thu nhỏ này, nếu như không thể hòa hợp được…
Vậy thì những người khác sẽ ghét bạn, xa lánh và xem bạn là lạc loài.
Mà Tang Lạc ở trong đám con gái của dược tộc bị cho là lạc loài.
Bởi vì cô không thích nói chuyện, không thích chơi cùng với những đưa bé gái khác, mỗi lần đều ngoan ngoãn ngồi một bên xem.
Lúc mới đầu, chỉ có hai bạn nhỏ bắt nạt cô.
Nhưng về sau dần biến thành cả đám trẻ trong dược tộc đều không thích cô.