CHƯƠNG 552: TÂM TƯ
Trong lòng bà không thể không cảm thán, Minh Lê thật thông minh.
Giữ một đứa con gái xinh đẹp ở lại nhà mình, còn cho cô một danh phận là con gái nuôi. Như vậy có thể danh chính ngôn thuận giữ cô lại ở bên cạnh, hơn nữa cũng để đảm bảo Trọng Hoài Viễn không có tâm tư nào khác.
Bà không phải coi thường Trọng Hoài Viễn.
Tuy rằng danh tiếng của Trọng Hoài Viễn vô cùng tốt, không có bất kỳ điều tiếng nào bên ngoài, thanh danh tốt hơn Kiều Thừa Du tên đàn ông thối tha này trăm lần. Nhưng càng là người đàn ông trong sạch nho nhã như vậy, khi vướng vào thì càng trở nên điên cuồng. Tạ Tiểu Quân sớm đã nghĩ thông rồi.
Người đàn ông nào công thành danh toại, có chút tiền tài bản lĩnh mà ở ở ngoài không bao nuôi nhân tình chứ.
Trọng Hoài Viễn dựa vào gì mà ở ngoài vũng bùn này.
Điều này là không thể.
Không có bất kì người đàn ông có tiền nào sạch sẽ cả. Lúc còn trẻ nói những lời ngon mật ngọt rằng thật lòng yêu em, lúc đó có thể là do gia nghiệp chưa phát triển, lời nói thật lòng thật dạ, nhưng về sau liền thay đổi.
Đàn ông ăn vụng là một loại bản năng.
Chiêu này của Minh Lê thật tuyệt diệu.
Giữ một người con gái xinh đẹp ở lại nhà mình, còn cho cô danh phận con gái nuôi. Như vậy có thể danh chính ngôn thuận giữ lại ở bên cạnh, như vậy, cơ bản không dám làm ra chuyện gì, hơn nữa…
Một người xinh đẹp như vậy, nếu như sau này thành hôn, nhất định sẽ giúp ích được cho nhà họ Trọng.
Tạ Tiểu Quân nở nụ cười: “Như Phương à, có thời gian thường xuyên cùng Y Y đến nhà dì nhé, bảo mẫu nhà dì tay nghề khá tốt.”
Mộc Như Phương gật đầu, biểu thi cảm ơn, có chút khách khí.
Đào Y Y nói: “Được ạ, con sẽ đến, Như Phương cũng chưa từng gặp Kiều Hi Vũ. Đợi có thời gian, con sẽ giới thiệu hai người họ với nhau.”
“Đương nhiên là được rồi.”
Tạ Tiểu Quân nghe Đào Y Y nói Mộc Như Phương cổ họng không thoải mái, không thoải mái cũng chỉ có độ, nhưng luôn không mở miệng nói chuyện như vậy khiến bà cũng thấy ngờ vực, trừ khi…
Trừ khi là người câm.
Điều này khiến bà có chút tiếc nuối, một cô gái xinh đẹp như thế, vậy mà lại bị câm.
Giống như một vết nứt nhỏ trên đồ sứ trắng tinh xảo hoàn mỹ, nhưng mà cũng không quá nghiêm trọng, quan trọng là cốt cách xinh đẹp.
“Y Y, Như Phương, buổi trưa ở lại đây dùng cơm đi, để dì kêu người làm đi chuẩn bị.” Tạ Tiểu Quân đề nghị.
Đào Y Y cũng không từ chối: “Vâng, con cũng nhớ món cá chua ngọt dì Thái làm.”
Dì Thái chính là bảo mẫu nhà họ Kiều, nhà họ Đào và nhà họ Kiều quan hệ qua lại khá tốt, nhất là Tống Thấm Như thường xuyên đến tìm Tạ Tiểu Quân, cho nên bảo mẫu cũng đều biết khẩu vị của Đào Y Y.
Tạ Tiểu Quân nhìn Như Phương, ôn hòa hỏi: “Như Phương thích ăn gì?”
Câu này Đào Y Y biết!
Cô lập tức trả lời: “Cô ấy thích ăn đồ ngọt! Cá chua ngọt cũng rất thích, còn thích ăn sụn chua ngọt, sườn chua ngọt các loại.”
Lời nói này vừa nói ra, dì Thái lập tức gật đầu: “Trong nhà đều có, tôi sẽ đi làm ngay, các cô chờ một chút nhé.”
Còn Tạ Tiểu Quân ngồi bên cạnh có chút kinh ngạc.
Bởi vì…
Đào Y Y làm sao có thể quen thuộc với khẩu vị ăn uống của Như Phương này đến vậy.
Bà cũng không phải không hiểu Đào Y Y, bà và Tống Thấm Như quan hệ khá tốt, nhưng cũng có lúc bà ghét Tống Thấm Như, nhưng dù sao thế lực nhà họ Đào cũng lớn, chèn ép bọn họ. Những ngày thường bà cũng phải xem sắc mặt của Tống Thấm Như vài phần.
Bà đã nhìn Đào Y Y từng bước trưởng thành.
Làm sao có thể không biết bạn bè của Đào Y Y cơ chứ. Ngoại trừ hay hẹn Hi Vũ nhà mình thỉnh thoảng đi chơi ra, còn hay đi cùng đám tiểu thư trong giới thượng lưu ra ngoài, lúc đó nhà họ Trọng chưa nhận đứa con nuôi này.
Nhà họ Trọng nhận đứa con nuôi này chỉ là chuyện xảy ra trong vài tháng gần đây.
Đào Y Y và Như Phương này, giống như rất quen thuộc.
Đến khẩu vị ăn uống cũng hiểu biết rõ.
Điểm này khiến Tạ Tiểu Quân kinh ngạc, có điều cũng chỉ là kinh ngạc thôi. Bà cười dặn dò bảo mẫu, sau đó nói với quản gia: “Hi Vũ bao giờ về nhà, Y Y đã đến đây rồi.”
Quản gia lúc trước đã nghe qua lời dặn dò của Đào Y Y, nói: “cô chủ và bạn đi xem phim rồi, sáng nay lúc đi nói xem xong phim về liền, sẽ ăn cơm trưa ở nhà, chắc sắp về rồi ạ.”
“Được.”
Nhà họ Phó
Trần Bội Quân vô cùng cao hứng, bởi vì cháu đích tôn của mình cuối cùng cũng có chút khởi sắc, sáng sớm hôm nay khí sắc không tệ. Trần Bội Quân ở trong phòng ngủ, nhìn Phó Vân Châu: “Vân Châu, nghỉ ngơi chút đi, đống tài liệu này con đừng xem nữa.”
“Con biết rồi, bà nội. Con không mệt, bà đi nghỉ ngơi đi.” Tài liệu này là do Phó Cận Nhiên mang đến, là hạng mục đầu tư của Phó Thị, cần anh phải kí tên. Sản nghiệp nhà họ Phó đều do Phó Quân xử lý, nhưng sản nghiệp lớn như vậy, đè nặng lên một mình Phó Quân cũng không được, nhưng Phó Cận Nhiên có đôi khi chơi bời lêu lổng, không thèm quản lý việc nhà họ Phó, thỉnh thoảng cậu ấy cũng giải quyết đôi chút, như cần cậu kí tên, hay kêu trợ lý xét duyệt xong rồi mang tài liệu đến cho Phó Vân Châu.
Trợ Lý đã xét duyệt xong rồi, chỉ cần anh kí tên là xong.
Nhưng anh nằm ở nhà đã lâu, nên có thói quen xem tỉ mỉ chi tiết. Một phần cũng vì buồn chán, hơn nữa biết đâu không may xảy ra chuyện gì…
Nhìn Phó Vân Châu thần sắc khá tốt, Trần Bội Quân nở nụ cười: “Con đó, thực sự phải cảm ơn Cận Nhiên, nếu không phải vì có nó, ta đã sớm bị dọa chết khiếp rồi.”
Phó Vân Châu cười, nụ cười của anh thiếu sinh khí, nhưng rất ấm áp: “Đương nhiên cần cảm ơn cậu ấy, quãng thời gian này cậu ấy vất vả rồi.”
Anh cũng nghe nói qua, vốn dĩ anh không biết có trụ nổi không, đột nhiên Lương Tống mang đến một vị thuốc, anh vậy mà từ từ hồi phục lại. Tuy nhiên cơ thể vẫn yếu như vậy, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Lương Tống là trợ thủ đắc lực bên cạnh Phó Cận Nhiên, thuốc chắn chắn là do Phó Cận Nhiên tìm được, nhưng rốt cuộc không biết là thần dược gì.
Tuy Phó Vân Châu không hỏi cậu ấy, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ nhất định không bình thường, tất nhiên cực kì khó tìm, cho nên anh rất cảm ơn đứa em trai này.
Anh và Phó Cận Nhiên tuy rằng không phải một mẹ sinh ra.
Nhưng từ nhỏ tới lớn, chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì, ngược lại còn chung sống hòa hợp. Tình trạng sức khỏe Phó Vân Châu từ nhỏ đã không tốt. Anh không lớn hơn Phó Cận Nhiên bao nhiêu, chỉ khoảng một tuổi. Nhà họ Phó cũng chỉ có bọn họ là con, bà nội từ nhỏ luôn đối xử công bằng với cả hai người bọn họ.
Anh và Phó Cận Nhiên chung sống cũng không có tin tức cẩu huyết truyền ra ngoài rằng anh em tranh giành gia nghiệp, con cả bệnh chết là do con thứ hãm hại,…
Ngược lại…
Phó Cận Nhiên không thích quản lý Phó Thị một chút nào.
Trong ấn tượng của Phó Vân Châu, Phó Cận Nhiên cự tuyệt Phó Quân hai lần. Lần thứ ba đến Phó Thị, nhưng chỉ là để tìm một chức vụ hữu danh vô thực để ngồi, cậu cũng không đồng ý quản lý , giống như hiện tại vậy, mỗi ngày đều kêu trợ lý xem xét kĩ tài liệu, cái nào cần ký tên thì mang đến cho Phó Vân Châu kí, còn bản thân thì nhàn rỗi. Phó Vẫn Châu bởi vì lý do sức khỏe, từ nhỏ đã trưởng thành sớm, tuy không lớn hơn Phó Cận Nhiên là bao, nhưng vẫn mang tâm tính bậc trên đối với Phó Cận Nhiên.
Anh hiểu rõ tình hình sức khỏe của bản thân, cũng hiểu rõ lời đồn thổi bên ngoài.
Anh chăm sóc Phó Cận Nhiên giống như em trai mình vậy, rất cưng chiều tính tình cậu. Khi Phó Quân kêu Phó Cận Nhiên đến công ty nhưng Phó Cận Nhiên không đồng ý, Phó Vân Châu đã cầu xin ông. Trong mắt người ngoài, là do anh thao túng quyền hành, bệnh ốm sắp chết rồi vẫn không muốn buông tay.