CHƯƠNG 228: “KHÔNG ĐƯỢC, MẸ CHỈ CÓ THỂ LÀ CỦA BA!”
Sắp tới ngày mừng thọ của bà cụ Cố.
Người trong gia đình đều vội vã trở về, duy chỉ có cậu hai nhà họ Cố vẫn chưa về. Ông bà cụ Cố đã gọi mấy cuộc điện thoại hỏi thăm.
Buổi tối hai ngày trước ngày mừng thọ của bà Cố, Cố Cẩn Hiên đã trở về. Bà Cố tức giận không để ý đến anh. Cố Cẩn Hiên vội vàng dỗ dành bà: “Bà nội ơi, con biết sai rồi.”
Anh đi tới ngồi bên cạnh bà cụ Cố, kéo cánh tay bà nói: “Bà nội, bà đừng giận con nhé!”
Trợ lý của anh đưa một chiếc hộp màu đen tới, Cố Cẩn Hiên nói: “Bà nội, đây là món quà cháu trai chuẩn bị cho bà, bà nhìn xem có thích không?”
Tay bà cụ Cố cầm hạt châu, ngước mắt nhìn anh nói: “Con còn biết trở về à? Con nhìn thử xem một năm con về nhà được mấy lần, cháu giống hệt anh cả của con. Suốt ngày đều ở ngoài đường, không về nhà được mấy lần. Anh cả của con bà không quản không được nữa, chẳng lẽ bà không quản được con sao?”
“Dạ, bà nội nói đúng.”
Cố Cẩn Hiên rất giỏi trong việc dỗ dành bà cụ Cố, chẳng mấy chốc đã khiến bà cụ Cố vui vẻ. Tuy bà cụ Cố đã cười rồi nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Lớn như vậy rồi còn chưa nên thân, thay vì con tặng cho bà món quà lớn như vậy không bằng dẫn một người bạn gái về đây, bà là người rất văn minh, không giống như ông nội cổ hủ kia của con đâu.”
Bà cụ Cố duỗi tay ra, chị Tần đi tới, bà cụ Cố nói: “Mấy bức ảnh của thiên kim tiểu thư lần trước còn không? Mau lấy ra đây!”
Chị Tần mỉm cười vội vàng đi tìm, sau đó lấy ra một xấp ảnh rất dày bước tới.
Cố Cẩn Hiên biết tránh không được, anh giơ tay xoa mi tâm: “Bà nội, con không vội, trong công ty còn rất nhiều việc, mấy ngày nữa con phải đi Úc. . .”
“Đi cái gì mà đi, bảo anh cả cháu sai người khác đi. Con à, mấy ngày nay cứ ngoan ngoãn ở nhà cho bà.” Bà cụ Cố đeo mắt kính lên bận rộn lựa chọn mấy bức: “Cẩn Hiên, đây là cháu gái của tư lệnh Hàn, con thấy thế nào? Còn nữa đây là con gái nhỏ của bác Tô con. Lúc nhỏ hai đứa tụi con thường chơi chung với nhau. Con bé nhỏ hơn con hai tuổi, tuổi tác của hai đứa rất xứng.”
“Bà nội, con nhớ ra rồi, con vẫn còn chưa đi xem tên nhóc Cố Dạ Lê kia nữa đấy. Con đã hứa trở về dẫn cậu nhóc đi khu vui chơi rồi, con phải đi xem nó trước đã.”
Cố Cẩn Hiên đau đầu nhìn một chồng ảnh đặt trên bàn trà, vội vàng tìm lý do thoát thân, bà cụ Cố vừa tức vừa hết cách nhìn bóng dáng Cố Cẩn Hiên rời đi.
Chị Tần mỉm cười nói: “Cụ à, cậu chủ là người xuất sắc như thế, chắc hẳn sớm đã có người trong lòng rồi, cụ cũng đừng quá sốt ruột.”
“Haiz, sao tôi có thể không sốt ruột cho được chứ? Bọn chúng cũng đã ba mươi rồi mà bên cạnh không có một người bạn gái nào, còn Cậu ba nữa, càng khiến tôi lo lắng hơn.”
Hôm nay Cố Nhã Thiển dẫn Cố Dạ Lê đến trường học mới. Cô sợ Cố Dạ Lê đã quen với môi trường học của nước Mỹ sẽ không thích nghi với môi trường học trong nước.
Suốt thời gian buổi sáng cô đều đứng bên ngoài phòng học, xuyên qua lớp cửa kính nhìn vào trong, thấy Dạ Lê đang chăm chú nghe giảng, lúc này cô mới rời đi.
Vừa mới ra khỏi trường học, tiếng chuông di động đã vang lên, nhìn thấy hiển thị cuộc gọi trên màn hình cô vội nhấn nút nghe: “A lô, anh hai, anh về rồi à?”
“Ừm.”
“Em đang ở trường học, hôm nay em đưa Dạ Lê nhập học ở trường mới, em vừa ra khỏi trường.” Cố Nhã Thiển đổi tay cầm điện thoại: “Có phải bà nội lại sắp xếp anh đi xem mắt không? Thật ra, em cảm thấy cô Tô kia cũng được lắm. Nhỏ hơn anh hai tuổi, em và bà nội rất vừa lòng.”
Cố Cẩn Hiên cắn răng mở miệng la lên: “Cố Nhã Thiển!”
Cố Nhã Thiển cười, giả bộ không nghe ra sự tức giận của anh: “Còn cô gái của tham mưu trưởng họ Hà kia cũng không tệ, mấy ngày trước em còn đến rạp xem bộ phim của cô ấy đóng nữa đấy, là ảnh hậu mới lên cấp năm nay.”
“Cố Nhã Thiển, em đúng là em gái ngoan của anh.”
“Cảm ơn anh đã khích lệ em.”
Cố Nhã Thiển nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn phía trước là siêu thị, cô bảo tài xế ngừng xe, Dạ Lê thích ăn xoài, xoài trong nhà sắp hết rồi, cô cần phải mua mấy món ăn vặt và rau quả nữa.
Xuống xe, Cố Nhã Thiển nghe được đầu bên kia truyền lại tiếng ồn ào, có mấy người đang nói chuyện, Cố Cẩn Hiên nói: “Được rồi, chỗ anh hai còn có việc, anh em mình sẽ nói chuyện sau.”
“Ừm.”
Cố Nhã Thiển mua một đống đồ trở về, sau khi trở về nhà họ Cố, cô đi chủ uyển thăm ông ngoại bà ngoại trước.
Buổi trưa cô ăn cơm chung với bà ngoại, lại nói chuyện cùng bà một lát, lúc bà ngoại nhắc tới mẹ cô, Cố Nhã Thiển cụp mắt xuống, bà ngoại thở dài một tiếng, không nói nữa.
Cố Nhã Thiển đi vào sân ngồi trên xích đu, cô muốn đến thành phố Hải Thành xem thử, muốn đi thăm mẹ, mẹ cô được chôn ở thành phố Hải Thành.
Cô cũng muốn đi tìm cái người kia… cái người tên là Lưu Chấn Khang kia, rốt cuộc ông ta có phải là ba ruột của cô không?
Bốn giờ rưỡi chiều, Cố Nhã Thiển đi đến trường đón Dạ Lê, phát hiện trên cánh tay của cậu có dấu bầm xanh, cô cau mày.
Nhưng bạn nhỏ Cố Dạ Lê lại nói: “Con không cẩn thận đụng trúng bàn .”
Cố Nhã Thiển lo lắng nói: “Sao không cẩn thận vậy chứ? Lần sau nhất định phải chú ý đấy.”
“Dạ, mẹ yên tâm đi.” Cố Dạ Lê nhìn vết bầm trên mu bàn tay cậu, hình như hơi ảo não.
Hoa Đình số một.
Cô gái mặc váy liền quần màu xanh từ trên bước xuống, mái tóc đen hơi rối xõa trên bờ vai, làn da trắng bóng loáng có phần trẻ con, lông mi cong vút, cực kỳ đáng yêu.
Cô bé dụi mắt nói: “Dì Hạ, con đói bụng.”
Dì Hạ từ trong bếp đi ra, cung kính nói: “Cô chủ nhỏ, cô tỉnh rồi à? Tôi đã làm một chút bánh ngọt, buổi tối cũng chuẩn bị xong rồi.”
“Ừm.”
“Ông chủ đã nói, tối nay ông chủ về muộn một chút, bảo cô chủ nhỏ sau khi tỉnh dậy thì ăn trước đi.”
Cố Tinh Tinh không đi đến nhà bếp mà là đi đến sô-pha ngồi xuống, cô bé ôm gối hai tay chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, chỉ là đang ăn bánh ngọt.
Dì Hạ biết cô chủ nhỏ là muốn đợi ăn tối chung với ông chủ.
Dì Hạ sợ Cố Tinh Tinh cảm thấy nhàm chán nên mở ti vi chuyển sang kênh hoạt hình cho cô bé xem. Nhưng cô gái nhỏ căn bản không xem, chỉ là nhìn ngoài cửa sổ, cứ đợi cho đến nửa tiếng sau.
Một vệt sáng xuyên qua cửa sổ.
Bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe hơi, dì Hạ vội vàng đi tới, sau đó quay người nói với cô chủ nhỏ đang ngồi trên sô-pha: “Cô chủ nhỏ, ông chủ về rồi.”
Bé gái ngẩng đầu lên.
Tô Ngọc Kỳ đi vào phòng, anh cởi áo vest ra đưa cho dì Hạ, sau đó bước vài bước đi tới ôm lấy bé gái đang ngồi trên sô-pha, gò má sượt lên khuôn mặt của Cố Tinh Tinh, mấy sợi râu mọc lún phún trên cằm chọt vào mặt cô bé khiến Cố Tinh Tinh cứ né anh: “Sao con chưa ăn cơm?”
Dì Hạ vội nói: “Khoảng sáu giờ cô chủ thức dậy rồi. Cô chủ muốn đợi ông chủ về ăn chung.”
“Tinh Tinh, xin lỗi, tối nay ba bị công việc làm lỡ mất thời gian, lần sau ba chắc chắn sẽ về sớm với con.” Anh vừa tới thành phố Vân Châu không lâu, trong công ty có một đống công việc cần phải xử lý. Tô Ngọc Kỳ ôm Cố Tinh Tinh đến phòng ăn, anh rửa tay xong ngồi xuống, ngón tay thon dài cẩn thận gỡ xương cá cho cô bé.
Cố Tinh Tinh yên lặng ăn cơm trong bát, thịt cá chỉ ăn vài miếng.
Dì Hạ đặt thêm một bát cháo nhỏ bên tay trái của Tô Ngọc Kỳ nói: “Ông chủ, cô chủ nhỏ vừa mới tới thành phố Vân Châu, buổi sáng ngồi máy bay nên mệt.”
Ăn cơm xong, Tô Ngọc Kỳ ngồi trên sô-pha trong phòng khách, Cố Tinh Tinh hỏi: “Ba ơi, có đúng là mẹ đang ở đây không?”
“Ừm.”
“Ba ơi, vậy lúc nào chúng ta đi tìm mẹ vậy?”
Tô Ngọc Kỳ dùng ngón tay nhẹ nhàng chải tóc cho cô bé: “Tinh Tinh, con nói xem nếu mẹ con kết hôn với người khác thì làm sao bây giờ?”
“Không được, mẹ chỉ có thể là của ba thôi!”