CHƯƠNG 536: PHÒNG ĐẤU GIÁ BÍ ẨN (1)
Đào Y Y gật đầu.
Mộc Như Phương đưa cho cô một cái túi, nhìn Đào Y Y đi vào phòng thử đồ.
Một người hướng dẫn đi theo cô, một người khác đi bên cạnh Mộc Như Phương.
Người hướng dẫn này có đôi mắt rất sắc sảo, Đào Y Y thường xuyên đến đây, ngày bình thường chi vô số tiền, đặc biệt rất ưa thích phong cách quần áo ở nơi này, người hướng dẫn cũng quen biết với Đào Y Y, mỗi lần cô đến đều đưa cho cô một vài kiểu quần áo mới, Đào Y Y cũng thường xuyên cùng một vài chị em đến đây mua sắm.
Người phụ nữ đeo kính râm thương hiệu Gucci trước mặt này, nhìn có chút trong trẻo, cũng có chút lạnh lùng xa cách, nhưng mà cho dù là đeo kính râm thì chỉ cần liếc mắt nhìn cũng đoán được đây là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, thế nhưng người hướng dẫn cũng không cưỡng ép mua hàng, dù sao thì phong cách của người phụ nữ này cũng không phù hợp với quần áo có trong tiệm.
Đào Y Y trông rất ngọt ngào, ngày bình thường cũng mặc quần áo theo phong cách này.
Thế nhưng mà Mộc Như Phương thì lại ưa thích phong cách lạnh lùng bí ẩn.
Người hướng dẫn bưng nước trái cây lên: “Thưa cô, cô có thể ngồi đây chờ cô Đào.”
Đào Y Y mặc một bộ xanh lá cây phối cùng màu trắng, kết hợp với ren, cánh tay áo phồng, chân váy dài, người hướng dẫn lập tức đưa cho cô một chiếc áo gile len cashmere màu trắng.
“Mộc Như Phương, cô thấy bộ này thế nào?” Đào Y Y nhìn thoáng qua tấm gương, sau đó vừa nhìn Mộc Như Phương vừa xoay một vòng.
Mộc Như Phương khẽ gật đầu.
Đào Y Y vui vẻ cười cười trở lại phòng thử đồ.
Tiếp tục bộ thứ hai…
Bộ đồ thứ hai là một chiếc đầm màu vàng nhạt quá gối.
Váy có nếp uốn và được trang trí bằng ngọc trai.
Mộc Như Phương cũng khẽ gật đầu.
Đường nét khuôn mặt của Đào Y Y rất mềm mại, đôi mắt to, vẻ bề ngoài vô cùng ngọt ngào, rất thích hợp với loại phong cách này.
Sau hơn nửa giờ, Đào Y Y thử bốn bộ quần áo, tất cả đều được gói lại, cho người đưa đến nhà họ Đàm.
Mộc Như Phương đứng lên, lấy điện thoại đưa cho Đào Y Y, trên màn hình có gõ một dòng chữ: “Cô không phải đã nói hôm nay đến mua quà cho Nguyễn Tư Linh sao? Cô đều mua cho chính mình!”
Đào Y Y trừng mắt: “Mới có nửa tiếng, tôi mới mua có bốn bộ mà thôi!”
Sau đó nhìn Mộc Như Phương: “Cô không chọn vài bộ sao?”
Mộc Như Phương không thích phong cách này, quần áo của cô cũng đủ mặc, dì Tang chuẩn bị cẩn thận hơn cô, trước kia chỉ vì tiền thuốc của con gái mà chi tiêu rất tiết kiệm, ngày bình thường mua rất ít quần áo, dường như một năm đều không mua, quần áo có rách cũng sẽ may lại, cô không có hứng thú với việc mua quần áo hay những đồ vật tương tự.
Mặc quần áo gì cũng được.
Không có vấn đề gì cả!
“Mộc Như Phương, chúng ta đi ăn thôi, đến giờ ăn trưa rồi.”
Hiện tại là 11 giờ trưa…
“Chúng ta đi ăn súp cay được không?” Đào Y Y đề nghị.
Thế nhưng mặc kệ câu trả lời của Mộc Như Phương, Đào Y Y liền gật đầu: “Quyết định rồi nhé! Có vẻ như đi bộ đến tòa nhà thương mại Khang Thái cũng không xa, chúng ta đi thôi!”
Tòa nhà thương mại Khang Thái không giống với chỗ này.
Nơi này là tòa nhà cao ốc, ở đây hầu hết là các cửa hàng thương hiệu xa xỉ, nhưng tòa nhà thương mại Khang Thái ở cách đó nửa con phố thì là một nơi rất bình dân.
Mộc Như Phương lần này không lấy điện thoại ra.
Cô biết rõ Đào Y Y hiểu được ngôn ngữ kí hiệu của người câm.
“Bây giờ chúng ta phải đi qua nửa con phố để đến tòa nhà thương mại Khang Thái để ăn súp cay, sau đó trở lại nơi này chọn quà cho Nguyễn Tư Linh sao?”
Đào Y Y nháy mắt mấy cái: “À… Chính là…như thế đấy!”
Cô nói: “Chúng ta đi ăn đi! Rất lâu rồi tôi không có ăn, lúc bình thường không có ai ăn cùng tôi, mẹ tôi cũng không…”
Ngày thường, Tống Thấm Như chắc chắn sẽ không cho cô ăn cái này, vì vậy Đào Y Y cũng không dám gọi món này.
Tháng này cô thường xuyên ra ngoài chơi với Hạ Thư Dao.
Thế nhưng Hạ Thư Dao không chịu ăn cái này, mỗi lần đi cùng với cô đều luôn là đi đến cửa hàng sang trọng, mua vài túi xách phiên bản giới hạn hoặc là mua vài bộ quần áo mà thôi.
Đào Y Y chủ động kéo cánh tay Mộc Như Phương: “Mộc Như Phương, cô đi với tôi đi, khi chúng ta còn nhỏ không phải cũng thường ăn vặt ở phía sau trường sao?”
Nói về trước kia…
Đào Y Y nhỏ hơn Như Phương.
Lúc trước kia, mỗi lần trường cấp hai tan học, tài xế đến đón Đào Y Y đều chờ ở phía trước trường cấp ba của Mộc Như Phương.
Vào buổi trưa, thỉnh thoảng sẽ ăn cơm ở trường.
Không trở về nhà.
Mộc Như Phương sẽ thường cùng với Đào Y Y đi ăn súp cay.
Lúc trước, Mộc Như Phương tuy xinh đẹp, tính cách hồn nhiên nhưng lại tỏ ra vô cùng lạnh lùng, cô quen biết Đào Y Y, dù sao cũng là ở cùng một nhà, Đào Y Y tuy không thích Mộc Như Phương, ghen ghét với cô, nhưng cũng không đối xử quá gay gắt với cô, thường xuyên lôi kéo cô đi ăn vặt phía sau trường.
Mộc Như Phương gật đầu đồng ý.
—
Tính cách Đào Y Y vô cùng đơn giản, thích chính là thích, không thích chính là không thích, sẽ thể hiện rõ trên mặt, hiện tại cô không ghen tị với Mộc Như Phương, cũng không thể nào ghét cô ấy, tuy nhiên vẫn là không thích Mộc Như Phương vốn dĩ trong trẻo lại luôn tỏ ra lạnh lùng.
“A… Ngon quá!” Đào Y Y uống một ngụm súp trong sự thỏa mãn.
“Chúng ta trở lại tòa cao ốc không? Tôi đã nhìn qua một vòng, nhìn tất cả cửa hàng ở đó, ngoại trừ túi xách, đồ trang sức, cũng không có gì để chọn lựa.”
Nếu là bạn bè bình thường, Đào Y Y chỉ cần tùy tiện chọn một cái túi xách và gửi nó đi là được rồi.
Thế nhưng Nguyễn Tư Linh là một người bạn tốt của cô, cô ấy mới vừa hồi phục sau tai nạn xe cách đây một thời gian, lần này nhà họ Nguyễn tổ chức sinh nhật cho cô ấy, Đào Y Y muốn chọn quà có tâm ý một chút.
“Thôi thì tôi dẫn cô đến một nơi.”
Đào Y Y: “Nơi nào?”
Mộc Như Phương khẽ cong môi: “Phố đồ cổ, đã từng đi chưa?”
Đào Y Y giống như một đứa trẻ cưng, đương nhiên cô chưa từng đi đến nơi đó, cô lắc đầu, rất tò mò với con phố đồ cổ trong miệng Mộc Như Phương.
Nhà họ Đào là một trong những gia đình giàu có hàng đầu.
Ngày thường Tống Thấm Như quản Đào Y Y cực kì nghiêm khắc.
Bạn bè của cô cũng bị Tống Thấm Như hạn chế.
Ví dụ như, những người có hoàn cảnh gia đình bình thường thì sẽ không cho phép cô giao tiếp quá nhiều, Hạ Thư Dao là người của con nhà có thế lực, vì vậy Tống Thấm Như thường bắt cô ra ngoài chơi với Hạ Thư Dao, thế nhưng cô căn bản không thích người này, đôi lúc cùng đi mua sắm thì được, làm bạn thì không có khả năng.
Cô vẫn là cảm thấy Mộc Như Phương tốt hơn nhiều.
Ít nhất thì cô hiểu rõ Mộc Như Phương, ít nhất thì cô ấy sẽ không ở sau lưng cô mà nói xấu, ít nhất thì cô ấy và cô lớn lên cùng nhau.
Mộc Như Phương cảm thấy nóng và cay.
Cô chỉ có thể ăn hơi cay.
Cay một chút liền cảm thấy cổ họng rất đau.
Cô thích ăn chua và ngọt.
Điện thoại rung lên báo có một tin nhắn. Mộc Như Phương mở ra xem, là của Trọng Tử Việt.
“Đã ăn gì chưa? Ăn cái gì vậy?”
Mộc Như Phương chụp một tấm ảnh gửi qua.
“A… Súp cay, vì sao chị không rủ em đi ăn cùng!”
Mộc Như Phương: “Cậu thích ăn cái này sao?”
“Tại sao không thích súp cay?”