CHƯƠNG 606: SẮC BÉN
Buổi tối.
Trọng Hoài Viễn có tiệc rượu không về, Trọng Tử Việt và bạn cùng nhau ăn cơm bên ngoài, sau khi Mộc Như Phương ăn cơm xong, thím Tang nói với cô: “Cô chủ, bà chủ kêu cô đến phòng sách một chuyến.”
Hình như thím Tang muốn nói gì đó, cứ muốn nói lại thôi.
Mộc Như Phương đứng dậy, đi lên lầu.
Cô gõ cửa phòng sách.
Minh Lê nói: “Là Như Phương à, vào đi.”
Minh Lê vẫn luôn có thói quen luyện chữ, chỉ cần rảnh rỗi sẽ ngồi trong phòng sách luyện vài nét bút.
Bà nhìn thấy Mộc Như Phương đi vào, bỏ viết xuống: “Như Phương, con tới đây.”
Mộc Như Phương đi tới mấy bước.
Đến bên cạnh Minh Lê.
Cúi đầu nhìn Minh Lê viết chữ lên giấy Tuyên Thành.
Minh Lê đang luyện chữ sấu kim thể chính bát kinh.
Hơn nữa cũng không chỉ một hai ngày, có lẽ đã luyện mấy chục năm, chữ viết đã có phong cách của riêng mình.
“Như Phương, con đã đến nhà họ Trọng một khoảng thời gian rồi, dì và Hoài Viễn đối xử với con cũng không tệ đúng không.”
Mộc Như Phương gật đầu, đó là đương nhiên.
Trọng Hoài Viễn đối xử với cô rất tốt, còn Minh Lê…
Cho dù Minh Lê cũng không thích cô lắm, nhưng vẫn lựa chọn chấp nhận, bình thường chưa bao giờ ăn bớt tiền sinh hoạt của cô, ngược lại còn dẫn cô tham gia rất nhiều hoạt động kinh doanh, cũng không lén lút bạc đãi cô.
Có thể làm được như Minh Lê, Mộc Như Phương cũng khâm phục.
“Như Phương, trước mắt, nhà họ Trọng có chuyện muốn nhờ con.” Minh Lê nhìn cô.
Chữ nhờ này, có hơi nặng nề.
Trong chốc lát Mộc Như Phương vì chữ này mà ngơ ngác mấy giây, cô nhìn Minh Lê, cúi đầu ra hiệu cho bà nói.
Chuyện gì mà cần sử dụng chữ nhờ này chứ?
Minh Lê nhìn cô, ánh mắt phức tạp: “Như Phương, dì không biết con có quen cậu chủ, chủ nhà bây giờ của nhà họ Đào, là Đào Gia Thiên không.”
Đào Gia Thiên?
Mộc Như Phương rũ mắt nắm chặt tay.
Minh Lê nhìn vẻ mặt của cô: “Như Phương, con có biết có vài chuyện không thể giấu được không.”
Bà tiếp tục nói gần nói xa.
Mộc Như Phương nâng mắt lên, dịu dàng bình tĩnh nhìn Minh Lê, cô cầm bút đen để ở một bên, viết lên trang giấy: “Dì muốn nói gì thì có thể nói thẳng, nếu con có thể làm được chắc chắn sẽ không phụ lòng dì và chú Trọng.”
“Như Phương, nói đến cái này cũng là một chuyện trùng hợp, nhà họ Minh và nhà họ Hạ luôn không hợp nhau, đây cũng là một chuyện đã rất lâu trước đây của nhà dì rồi, không nói cũng thế, dì không muốn Hạ Thư Dao có quan hệ gì với Đào Gia Thiên, nếu nhà họ Hạ và nhà họ Đào thông gia, sợ là sẽ ngáng chân nhà họ Trọng trước, dì hy vọng nếu cháu quen Đào Gia Thiên, có lòng với nhau, nhà họ Trọng muốn thuận nước đẩy thuyền.”
Đến đây, Mộc Như Phương đã hiểu ý của Minh Lê rồi.
Cô viết lên giấy: “Con và Đào Gia Thiên thật sự có quen nhau, nhưng con và Tống Thấm Như thù hận sâu nặng, con và nhà họ Đào như nước với lửa.”
Minh Lê vốn đã biết người phụ nữ xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi trước mắt chắc chắn không phải người bình thường, nói không chừng chuyện xưa của cô còn sâu hơn cả bà: “Tống Thấm Như này, ham muốn khống chế quá mạnh, con trai, con gái của bà ta đều muốn thoát khỏi khống chế của bà ta, ngay cả Đào Kiệt và bà ta cũng chỉ hoà nhã bề ngoài mà thôi. Nếu con không thích bà ta, sau khi gả qua đó, không phải càng có thể khiến bà ta không thoải mái hay sao? Có một câu nói rất đúng, khiến kẻ thù của mình không như ý chính là vui vẻ lớn nhất của mình.”
“Người con trai bà ta thích nhất là con, thì con sẽ là người thắng lớn nhất.”
Mộc Như Phương viết: “Con và Tống Thấm Như thù hận sâu nặng, không thể giải trừ, sợ rằng con kết hôn với Đào Gia Thiên, cũng không thể mang đến lợi ích cho nhà họ Trọng.”
Minh Lê cười nói: “Trước giờ người nắm giữ nhà họ Đào luôn không phải Tống Thấm Như, dã tâm của bà ta lộ liễu không giấu được, nhưng vẫn là người nhà họ Tống, nhà họ Đào mang họ Đào.” Bà đi tới vỗ lên bả vai Mộc Như Phương: “Như Phương, dì biết con không phải một người đơn giản, nếu dì đoán đúng, có lẽ con chính là thiên kim sắc đẹp tuyệt trần Đào Gia Thiên muốn cưới vào sáu năm trước.”
Lần đầu tiên Mộc Như Phương có cái nhìn khác với Minh Lê.
Trước kia cô cho rằng Minh Lê là một bà chủ rộng rãi ung dung tao nhã sống ở nơi khuê phòng, yêu Trọng Hoài Viễn, kết thành vợ chồng với ông, yêu thương lẫn nhau, giúp đỡ nhau, nhưng thật không ngờ mắt nhìn của Minh Lê thật sự rất sắc bén.
Cô từng gặp không ít người.
Nhưng chỉ có Minh Lê đoán được thân phận của cô.
Cô nhìn Minh Lê, ánh mắt chớp loé.
“Dì đoán đúng rồi, phải không?” Lúc Minh Lê đoán được thân phận của Mộc Như Phương cũng hoảng sợ, cô ngạc nhiên vì Trọng Hoài Viễn lại có thể dẫn về một người phụ nữ có thân phận như vậy dưới tình huống không rõ ràng.
Vẻ ngoài tuyệt trần này thật sự không phải người bình thường.
Mộc Như Phương đi tới sofa một bên ngồi xuống, cô bắt chéo chân, một lát sau, cô nâng mắt cười nhìn Minh Lê, khí thế đã hoàn toàn khác đi, không giống với dáng vẻ dịu dàng vô hại lúc ở nhà họ Trọng lúc trước, đáy mắt cô lúc này mang theo sự sắc bén.
Sự sắc bén này khiến Minh Lê cũng không nhịn được lùi về sau một bước.
Bà hít sâu một hơi, đi tới sofa đối diện Mộc Như Phương ngồi xuống.
“Nếu dì đã đoán được thân phận của con, vậy dì có muốn đoán xem, trên lễ cưới kia đã xảy ra chuyện gì? Và vì sao con không cưới anh ấy không?”
Minh Lê nhìn chữ viết của Mộc Như Phương, bà lắc đầu, điều này, bà không đoán ra được, chỉ biết là vị chủ nhà họ Đào trẻ tuổi kia đột nhiên nằm viện, gần hai tháng mới xuất viện, hình như bị bệnh rất nặng, nhưng tin tức hoàn toàn bị chặn lại, truyền thông biết được tình hình thực tế cũng không dám đưa tin, rõ ràng lễ cưới long trọng này đã xảy ra chuyện gì, nhưng người biết chuyện đều như bị khoá miệng lại vậy, sợ nói ra lời thật sẽ dẫn tới tai hoạ, ai cũng giữ miệng kín bưng.
Chữ viết của Mộc Như Phương rõ nét xinh đẹp, cô đưa trang giấy cho Minh Lê.
“Bởi vì con, bỏ độc giết Đào Gia Thiên, ở hiện trường hôn lễ.”
Tay Minh Lê run lên.
Trang giấy trong tay rơi xuống thảm, sắc mặt bà nháy mắt trắng bệch, ánh mắt nhìn Mộc Như Phương tràn đầy ngạc nhiên và khó tin.
Nhưng lúc này Mộc Như Phương lại đứng lên.
Cô vòng qua bàn trà, đi tới bên cạnh Minh Lê.
“Nhưng, con muốn cảm ơn dì.”
Cô thật sự cần một thân phận đến gần Đào Gia Thiên, cô phải có một thân phận vào ở tại biệt thự Lan Giang, như vậy, cô mới có thể có nhiều cơ hội lấy được tài liệu hơn, lật đổ nhà họ Đào, như vậy, cô cũng có thể sớm rời khỏi nơi này, đi tìm con gái của mình.
Nếu vẫn dây dưa như vậy, cũng không biết đến khi nào cô mới có thể tiếp xúc với biệt thự Lan Giang.
Nếu có thể dựa vào danh nghĩa nhà họ Trọng gả vào nhà họ Đào, gả cho Đào Gia Thiên, đây cũng là một cơ hội.
Cô đã không còn sự lựa chọn nữa rồi.
Minh Lê không hiểu ý của Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương: “Con thật sự phải gả cho anh ấy.”
Nhìn sự sắc bén trong mắt cô, trong chốc lát Minh Lê thấy hơi hối hận vì những lời khi nãy.
“Con…”
“Dì yên tâm, nhà họ Trọng sẽ không gặp chuyện phiền phức đâu, cái dì cần là giúp đỡ con, để con gả cho Đào Gia Thiên, con sẽ tìm một lý do cắt đứt quan hệ với nhà họ Trọng, sẽ không làm hại đến mọi người.
Trong khoảnh khắc này, Minh Lê cũng không thể không đồng ý.
“Con muốn làm gì?”
Mộc Như Phương lắc đầu với bà: “Bà chủ, có một số việc, dì không biết thì tốt hơn.”
Cô rời khỏi phòng sách, trở về phòng ngủ của mình.
Nằm lên giường.
Cô nhắm mắt lại.
Hy vọng tất cả chuyện này có thể nhanh chóng trôi qua.