CHƯƠNG 341: ĐỂ NẶC NẶC GIẶT QUẦN CHO CHÚ.
Mọi chuyện tốt đẹp hơn những gì Mộc Như Phương đã nghĩ, Đào Gia Thiên không hề phạt cô vì chuyện này mà bỏ đi luôn, Mộc Như Phương đưa mắt nhìn theo bóng lưng người nọ, thầm thở phào trong lòng.
Cô ôm siết con gái vào lòng.
Giám đốc sảnh cũng thở phào, may mà giám đốc Đào không tức giận, nghe nói giám đốc Đào hay mưa gió thất thường, hồi nãy sao dễ cho qua thế đấy nhỉ, có điều không xảy ra chuyện gì lớn là được rồi, cô nhìn nhìn Mộc Như Phương: “Lý Uyển, cô làm sao đấy!”
Mộc Như Phương cúi đầu nói xin lỗi.
Cô khoát tay: “Thôi đi, không được phép tái phạm, sau này, nhân viên công ty không ai được phép mang con theo nữa hết.”
Kha Na giậm chân, không ngờ Lý Uyển lại được tha dễ dàng như thế, cô ta trừng mắt nhìn bóng lưng gầy gò của cô, chỉ là một đứa xấu xí mà thôi, sao mọi người đều thiên vị cô ta kia chứ, Kha Na xách đồ lau nhà chạy theo cô, nhìn đứa ở trong lòng Lý Uyển bèn nói: “Ê, Lý Uyển, tôi còn chưa nghe tin cô kết hôn nữa, con lớn đến vầy luôn rồi.”
Mộc Như Phương không buồn quan tâm mà vượt mặt cô ta, đi thẳng về trước.
Kha Na hừ một tiếng, đồ xấu xí, rồi cố ý đi theo vài bước húc cô một cái.
Mộc Như Phương nhẫn nhịn không nói gì, cô bế con đến phòng nghỉ ngơi, dường như Nặc Nặc biết mình đã gây thêm phiền phức vậy: “Mẹ ơi, con xin lỗi, con thấy chán quá nên mới muốn ra ngoài tìm mẹ, có phải con làm sai rồi không.”
Cánh tay trắng nõn vòng sang ôm cổ Mộc Như Phương.
Cô cúi đầu nhìn con gái, giọng nói khàn khàn nhưng rất đỗi dịu dàng: “Không có, Nặc Nặc không làm sai gì hết, tại mẹ không tốt, mẹ không nên đưa con đến đây, con đi làm với mẹ được không?”
Nặc Nặc vỗ tay: “Dạ!”
Nhìn thấy đôi mắt con gái chợt bừng sáng, trong lòng cô chua xót vô vàn, con bé còn nhỏ như vậy thì sai thế nào được kia chứ, người sai là cô, tất cả đều là lỗi của cô.
Bởi vì có khúc nhạc đệm này là tới tận 11 giờ 45 phút Mộc Như Phương vẫn chưa làm việc xong, cô đặt dụng cụ trên tay xuống: “Có phải Nặc Nặc đói rồi không.”
“Nặc Nặc không đói đâu ạ.”
Con gái quá đỗi hiểu chuyện, Mộc Như Phương vươn tay sờ mái tóc mềm mại của cô bé, rồi vuốt lại mái tóc mai cho Nặc Nặc. Cô bế con lên: “Mẹ dẫn con đi ăn cơm.”
Lương, đãi ngộ và phụ cấp của các công ty dưới trướng Đào Thị đều rất cao, đến cơm nước trong nhà ăn cũng rất tốt, phần ăn của nhân viên chỉ có một món rau, mấy món khác là thịt kho tàu với cà chua xào trứng, còn có hai con tôm và một chén canh sườn nấu với bí đao.
Nhưng ăn cơm no lâu, bởi vậy Mộc Như Phương gọi thêm hai phần cơm.
Vì xuống trễ nên Mộc Như Phương không tìm được bàn trống nào, thật ra cũng không phải là không có chỗ, mà mà những người ngồi ở bàn có chỗ trống ấy đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, cô không muốn để Nặc Nặc cảm nhận được điều đó mới dẫn con gái đến nơi mình làm việc, ngay bậc cầu thang, cô lấy tấm đệm mềm mại từ trong balo con gái ra rồi trải xuống đất cho Nặc Nặc ngồi.
Còn mình ngồi bên cạnh.
Cô mở hộp cơm ra, mùi thơm của thức ăn tỏa ra không khí, Nặc Nặc nuốt nước miếng, nhưng cô bé chỉ múc một muỗng cơm trắng nóng hôi hổi cho vào miệng: “Mẹ mau ăn đi ạ.”
Mộc Như Phương múc trứng gà và thịt kho tàu bỏ vào chén của Nặc Nặc, cô lại lột vỏ tôm bỏ luôn vào chén của con, Nặc Nặc nhíu mày: “Mẹ ơi, Nặc Nặc không thích ăn thịt kho tàu đâu.”
Mộc Như Phương tháo khẩu trang xuống, ánh mắt rất dịu dàng, cô đã nhìn thấy con mình nuốt nước miếng: “Mẹ cũng không thích ăn.”
“Bởi vậy, Nặc Nặc, nếu con không thích ăn thì chỉ có thể bỏ đi thôi.”
“Thôi ạ, để Nặc Nặc ăn.” Cô bé vội vã cầm chén lên, cái chén in hình dâu tây có chứa cơm nóng, cô bé ăn một muỗng cơm rồi múc một muỗng trứng gà, hai má phình ra như con cá vàng.
Thỉnh thoảng Mộc Như Phương lại lau miệng cho con gái.
Rồi lại cúi đầu ăn chén cơm trắng của mình.
Đào Gia Nhiên đứng trên lầu 65 vừa khéo nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, anh dựa người vào tường, dập tắt điếu thuốc đang cầm trong tay, ngước mắt nhìn lên một lớn một nhỏ đang ngồi ở hai tầng cầu thang bên trên.
Ánh mắt sâu thẳm.
Mười mấy phút sau.
Lại nghe thấy có tiếng nói.
Là giọng của một đứa bé gái: “Mẹ ơi, con giúp mẹ lau tường nhé, được không ạ?”
“Không cần đâu, mẹ tự làm được mà, không phải Nặc Nặc muốn vẽ sao?”
“Không đâu, Nặc Nặc không muốn vẽ, Nặc Nặc muốn làm giúp mẹ, con làm được mà.”
Mỗi ngày đều phải lau chùi bức tường lát gạch sứ trắng này một lần, cầu thang cũng vậy. Mộ Như Phương hoạt động vai một chút, cô cầm đồ lau nhà lên nhìn đứa con gái trắng nõn nà đang dán người vào tường, trên tay còn cầm cái khăn thấm hút tốt, lau chùi rất nghiêm túc, Mộc Như Phương không kềm được mà bật cười.
Cô vừa thi thoảng ngẩng đầu nhìn Nặc Nặc, vừa lùi xuống cầu thang, lau sạch sẽ từng bậc.
Cô lại đeo lên cái khẩu trang dày dặn.
Và cặp mắt kính gọng đen.
Cô lau đến cầu thang tầng 65, bàn tay mảnh mai của Mộc Như Phương siết chặt lấy đồ lau nhà, lau lùi xuống, cô hơi khom lưng, bỗng bước hụt chân, không đứng vững mà lảo đảo ngã về sau, cô hoảng loạn muốn níu chặt lấy tay vịn cầu thang, bỗng dưng có môt cánh tay thon thả đỡ lấy hông của cô.
Mộc Như Phương đứng vững lại, sống lưng cứng đờ.
Lưng cô tựa vào lồng ngực cường tráng của người đàn ông ấy, mà tay của đối phương lại vòng sang eo cô, cứng rắn như cái bàn ủi vậy, Mộc Như Phương ngửi thấy mùi hương quen thuộc chỉ thuộc về riêng mình Đào Gia Thiên, hàm răng cô chợt run lập cập, nhớ đến cái hồi còn bị vây hãm trong địa ngục trần gian.
“Giám…Giám đốc Đào…” Mộ Như Phương cố gắng cất tiếng nói.
Đào Gia Thiên cũng chỉ đỡ cô theo bản năng mà thôi, có điều không ngờ eo cô gái này lại mềm mại và mảnh mai đến nhường đấy, anh hơi nhíu mày lại, cảm giác được cô đang run rẩy, anh nhìn thấy ánh mắt sợ hãi và vẻ trốn tránh của cô gái qua tấm gương.
Anh thả lỏng tay, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó lấy tấm khăn từ trong túi ra lau tay mình, anh còn chưa ghét bỏ cô ta mà cô ta lại muốn trốn tránh à?
Từ sau khi Mộc Như Phương biết được khoảng thời gian này anh hay ở Đông Phương Giải Trí bèn cố gắng hết sức tránh né anh, có điều không ngờ rằng, trong mỗi ngày hôm nay thôi mà cô đã đụng mặt anh đến tận hai lần.
Sao anh lại xuất hiện ở cầu thang này, người như anh không phải chỉ đi thang máy chuyên dụng thôi sao.
Cô chỉ muốn được sống yên tĩnh, dẫn theo Nặc Nặc, chỉ muốn con gái mình được khỏe mạnh giống như những đứa trẻ bình thường kia.
Đời này của cô không muốn trải qua bất kỳ sóng gió nào nữa.
Năm ấy nhà họ Đào nợ anh ấy, cô nợ Đào Gia Thiên một mạng, trong bốn năm nay, mình cô lăn lộn giữa địa ngục trần gian, đã trả sạch món nợ ấy từ lâu rồi.
“Mẹ ơi.” Cô bé không nghe thấy tiếng của Mộc Như Phương nữa, bèn dò dẫm lên từng bậc thang tìm kiếm cô, Mộc Như Phương nghe tiếng con gọi mình bèn vội vàng chạy qua ôm cô bé: “Mẹ đây.”
Nặc Nặc ngả đầu lên bờ vai mẹ mình, nhìn người đàn ông đứng trên cầu thang cách đó không xa, đó là người chú mà cô bé vô tình va phải hồi sáng: “Chú ơi, cháu xin lỗi, sáng nay Nặc Nặc va phải chú, làm dơ đồ của chú, để Nặc Nặc giặt sạch cho chú nha, chú đừng ức hiếp mẹ cháu nữa mà.”
Đào Gia Thiên nhìn cô bé, gương mặt phúng phính trắng bong bóc, không nhịn cám thấy đứa nhóc này thật đáng yêu: “À? Nặc Nặc giặt cho chú sao?”