CHƯƠNG 257: CHƯƠNG 257: LẤY TRỨNG CHỌI ĐÁ
Mộc Như Phương mỉm cười. Thay quần áo, cô ấy lấy di động ra gõ một dòng chữ trên điện thoại: “Tôi ổn.”
“Người đó… cô có quen không?” Người mà Cố Nhã Thiển nói, chính là người đàn ông bên ngoài được gọi là ‘tổng giám đốc Đào’, từ khi vừa bước vào cửa hàng áo cưới, mặc dù mắt anh ta không nhìn thẳng vào Mộc Như Phương nhưng ánh mắt rất lạnh lùng khiến cho người ta cảm thấy sợ.
Ngoài ra còn cả vẻ mặt hoảng hốt rất rõ ràng của Mộc Như Phương nữa.
Thông qua cuộc trò chuyện đơn giản giữa một vài người, Cố Nhã Thiển không khó đoán ra rằng, vị tổng giám đốc Đào đó chính là người lố bịch và lạnh lùng nhất với câu nói.
[Một người phụ nữa thôi mà, tổng giám đốc Cao thích là được.】
Mộc Như Phương gật đầu, vẻ mặt trở lại với sự thờ ơ trước đó, bình tĩnh nói: “Tôi quen.”
Cô nhìn những cảm xúc lo lắng trong đôi mắt của Cố Nhã Thiển, đôi môi cô cong lên thành hình vòng cung tuyệt đẹp: “Ra ngoài thôi, buổi chiều tôi rảnh, hay là chúng ta cùng đi mua sắm nhé.”
Cố Nhã Thiển gật đầu.
Khi bước ra khỏi phòng thử đồ, tôi nghe thấy giọng nói của Ngu Thanh Âm: “Vừa rồi Mộc Như Phương đã mặc thử mẫu váy cưới nào vậy, tôi muốn thử cái đó!”
Nhân viên bán hàng nói: “Xin lỗi cô Ngu, váy cưới của cô Mộc được thiết kế riêng bởi nhà thiết kế Cố. Đây là mẫu đặt riêng cho cá nhân, vì thế cô không thể thử được.”
Giọng nói của Ngu Thanh Âm cao lên, vẻ rất không hài lòng. Cô ta nhìn Cố Nhã Thiển: “Cô chính là là nhà thiết kế Cố đúng không, váy cưới của tôi cũng muốn do cô thiết kế.”
Giọng nói này như thể Cố Nhã Thiển thiết kế váy cưới cho cô ta là một việc vinh dự lắm vậy.
Cố Nhã Thiển hơi nhíu mày: “Xin lỗi, nếu cô Ngu muốn thiết kế váy cưới, thì có thể hẹn gặp các nhà thiết kế CK khác.”
Ngu Thanh Âm nói vẻ không hài lòng: “Ý của cô là gì?”
Cố Nhã Thiển mỉm cười nhẹ nhàng và nói rõ ràng: “Theo nghĩa đen, tôi tin rằng cô Ngu chắc sẽ nghe hiểu mà. Tôi không cần phải giải thích nhiều nữa chứ.”
Ngu Thanh Âm nhướn mày: “Bao nhiêu tiền, tùy cô ra giá. Tôi chỉ muốn chính cô thiết kế váy cưới cho tôi!”
Váy cưới của cô làm sao có thể để cho người ngu ngốc như Mộc Như Phương hơn được cơ chứ?
Cô là thiên kim của của nhà họ Ngu. Đương nhiên vừa nhìn đã biết rằng, mặc dù chiếc váy cưới mà Mộc Như Phương thử mặc có vẻ đơn giản, mặc dù nó chưa được hoàn hiện, nhưng so về kiểu dáng và chi tiết, chắc chắn những chiếc váy cưới thông thường khi không thể so sánh được. Nhìn qua thôi cũng biết nó là tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng.
Cô bước đến bên cạnh Đào Gia Thiên, khoác tay anh ta, rồi chỉ vào Cố Nhã Thiển: “Anh Thiên, em muốn cô ấy thiết kế váy cưới cơ~”
Đào Gia Thiên ngồi trong khu vực nghỉ ngơi, tay kẹp điếu thuốc, khói trắng bốc lên. Đôi mắt anh sâu thẳm, giống như đang nhìn Cố Nhã Thiển, lại giống như đang nhìn–
Cố Nhã Thiển quay lại, đứng chắn trước mặt Mộc Như Phương, đối diện với ánh nhìn của Đào Gia Thiên: “Tổng giám đốc Đào, hai người đang muốn làm khó người khác phải không?”
Đào Gia Thiên đứng dậy và nhìn Ngu Thanh Âm với một nụ cười rạng rỡ trên môi, nhưng đôi mắt anh ta vẫn lạnh lùng: “Thanh Âm, anh sợ rằng anh cũng không thể nhờ cô tư của Cố gia thiết kế váy cưới cho em rồi. Hay là, đổi sang một nhà thiết kế khác nhé.”
“Anh Thiên …em không muốn đâu, em chỉ muốn …” Ngu Thanh Âm không chú ý đến những từ trong câu nói, chỉ là không cam tâm bị từ chối, nhưng lúc đó cô lại rùng mình khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh ta, ngay lập tức ngoan ngoãn nói: “Vâng, anh Thiên, em nghe theo anh.”
Bên này Cao Hằng lại đứng dậy, nhìn Cố Nhã Thiển, khuôn mặt tái nhợt và trắng bệch, sau cùng đầu anh ta ướt đẫm mồ hôi, mỉm cười duyên dáng: “Thì ra cô tư nhà Cố, Cao Hằng tôi thực sự… ngay trước mắt mà không biết, không nhận ra cô tư. ”
Cố gia chỉ có một vị thiên kim cao quý thôi.
Nhưng không bao giờ xuất hiện trước truyền thông.
Cao Hằng vốn chỉ nghĩ rằng cô chỉ là một nhà thiết kế, dáng vẻ xinh đẹp, vừa rồi đã nổi lên chút háo sắc, nhưng ai mà ngờ được rằng cô ấy chính là cô tư của nhà họ Cố.
Mặc dù nhà họ Cao cũng đang khá phát triển về mặt thương mại, nhưng so với nhà họ Cố, chỉ như lấy trứng chọi đá thôi.
Mà tính khí của người quản gia nhà họ Cố… nếu biết thì …
Cao Hằng nghĩ đến cũng thấy sợ.
Mặc dù Cố Nhã Thiển rất ngạc nhiên khi người đàn ông này lại biết danh tính của mình, nhưng bên ngoài anh ta không thể hiện điều đó ra mặt. Cô nắm thật chặt bàn tay càng ngày càng lạnh của Mộc Như Phương, rồi nhìn về phía Cao Hằng: “Ông Cao, tôi và Như Phương là bạn bè, hiếm khi cô ấy đến thành phố Vân Châu một chuyến, buổi chiều tôi muốn cô ấy đi mua sắm cùng tôi, tổng giám đốc Cao chắc không có ý kiến gì chứ?”
Cao Hằng vội vàng nói: “Nếu Như Phương là bạn của nhà thiết kế Cố, tôi đương nhiên là không có ý kiến gì rồi.”
Cố Nhã Thiển đã nghe nói về người tên Cao Hằng này. Vốn là một gia đình nhỏ không tiếng tăm gì, có chút tiền mà thôi, nhưng trong gia đình lại có người lên được chức giám đốc công an tỉnh. Một năm nay cũng coi như là chen được chân vào giới thượng lưu ở thành phố Hải Châu.
Có thể thấy rằng, ông ta cũng có thủ đoạn và bản lĩnh.
Cố Nhã Thiển dẫn Mộc Như Phương đi rồi.
Bên trong cửa hàng áo cưới.
Ngu Thanh Âm ngồi trên đùi của Đào Gia Thiên: “Anh Thiên, người phụ nữ đó có thực sự là cô tư của nhà họ Cố không? Cô tư của Cố gia sao có thể thiết kế váy cưới cho kẻ câm đó được?…”
Vừa nghĩ về điều đó, Ngu Thanh Âm cảm thấy không vui.
Cô chẳng phải còn tốt hơn kẻ câm đó sao? Chẳng phải kẻ câm đó chỉ có khuôn mặt quyến rũ thôi sao? Cô ta còn có gì khác ngoài khuôn mặt đẹp nữa đâu?
Đào Gia Thiên cũng không còn thích cô ta nữa, cho dù bây giờ, cô tư nhà họ Cố đích thân thiết kế váy cưới cho cô ta nữa.
“Em tự quyết định là được rồi.” Đào Gia Thiên mặc set quần tây áo sơ mi phong cách truyền thống, cười mỉm nói: “Anh vừa đến thành phố Vân Châu, còn có rất nhiều việc đang chờ, anh đến công ty trước xem sao đã.”
Nói xong, người đàn ông đứng dậy, khuôn mặt càng trở nên tuấn tú hơn: “Anh để trợ lý đi theo em. Em chọn xong thì nói với anh ta, bảo anh ta đi liên hệ đặt.”
Ngu Thanh Âm vặn xoắn ngón tay của mình, cố gắng nở nụ cười: “Vâng.”
Đêm dần tối, khu ăn chơi đèn mờ.
Bên trong phòng hát kim cương.
Cố Nhã Thiển giơ tay lên xoa mi tâm, nhìn Tống Hân và Thương Trăn Trăn đang giành nhau micro, nhưng tai lại không hề bị tra tấn.
Xét cho cùng, Thương Trăn Trăn có một giọng hát ngọt ngào nổi tiếng trên trang mạng.
Thương Trăn Trăn và Mạc Vãn đều là bạn của Tống Hân. Buổi chiều, Cố Nhã Thiển đưa Như Phương đi ăn, đang chuẩn bị trở về khách sạn của Như Phương thì Tống Hân gọi điện đến, rủ cô đến quán karaoke đã đặt.
Cố Nhã Thiển liền dẫn theo Như Phương.
Trong phòng VIP, ngoài Thương Trăn Trăn và Mạc Vãn, còn một vài người nữa chơi khá thân với Tống Hân. Khi cô đưa Mộc Như Phương vào trong, không khí trong phòng đột nhiên ngưng lại một lát.
Là Tống Hân lên tiếng trước.
Dù sao thì bọn họ đều là con gái, rất nhanh đã làm quen rồi nói chuyện qua lại với nhau.
Mộc Như Phương ngồi trên ghế sofa gần tay vịn, hàng mi dày rủ xuống, cô ấy không trang điểm, trông càng yên tĩnh, càng xinh đẹp.
Sao có thể không khiến các cô gái khác ghen tị chứ?
Hơn nữa từ khi vào đây, cô ấy không nói một lời càng khiến cho những người mang danh thiên kim không vui, vì tưởng rằng cô ấy đang ra vẻ kiêu căng.
Cố Nhã Thiển chỉ nói rằng cô ấy bị đau họng, phải tĩnh dưỡng, nên không thể nói nhiều được. Mộc Như Phương dường như đã quen với điều này.
Cố Nhã Thiển lặng lẽ ghé sát tai nói nhỏ, nói cô ấy không cần để ý những chuyện này.
Mà Mộc Như Phương thực sự không quan tâm, cô ấy thực sự đã quen với những tình huống như vậy rồi…