CHƯƠNG 290: ĐÔNG PHƯƠNG VỸ
Cố Nhã Thiển nhìn tin nhắn này, điện thoại lúc trước của cô vì chuyện của Ôn Lâm đã bị rơi vào trong biển rồi, cô làm lại sim, đổi một cái điện thoại, trong sim có lưu lại phần lớn số điện thoại.
Nhưng cũng có một vài số lưu trực tiếp trong điện thoại.
Cô lập tức gọi điện thoại đến số điện thoại này, nhưng không gọi được.
Cố Nhã Thiển liên tục gọi mấy lần, đều không ai nhận, cô đành phải gõ một tin nhắn gửi qua: “Xin chào, điện thoại trước của tôi đã mất rồi, vừa đổi một một cái mới, xin hỏi bạn là?”
Tin nhắn này giống như đá chìm đáy biển.
Không được trả lời lại.
Buổi tối, Cố Nhã Thiển nằm trong lòng Tô Ngọc Kỳ, tùy ý nói chuyện này với anh, người đàn ông hôn lên má cô: “Đưa số điện thoại cho anh, ngay mai anh bảo người đi điều tra thử.”
“Vâng.”
Còn bốn ngày nữa là đến lễ cưới.
Lúc này Cố Nhã Thiển gặp đầy đủ trọn vẹn thân thích của nhà họ Cố, anh hai của nhà họ Tô, còn có. . .cô mới biết thì ra Tô Ngọc Kỳ còn có em gái, tên là Tô Vân Thư.
Là con gái nuôi của nhà họ Tô.
Đã gả ra ngoài bốn năm trước.
Trong phòng khách của nhà họ Tô.
Cố Nhã Thiển dẫn theo hai đứa bé đến đây, nhìn thấy một bé gái ba tuổi ngồi trên sô pha, trong phòng khách rất nào nhiệt.
Một người đàn ông mặc quần áo thoải mái ngồi ở một bên, khí thế không thua gì Tô Ngọc Kỳ, nhìn thấy cô đến đây thì hơi nhíu mày như chào hỏi.
Còn cô gái trẻ tuổi ở một bên khác nhìn thấy cô thì có chút kích động đi tới.
Tô Ngọc Kỳ vòng tay qua thắt lưng cô, giới thiệu với cô: “Em gái của anh, Vân Thư.”
Nhìn dáng vẻ của Tô Vân Thư, có lẽ trước kia có quan hệ không tệ với cô, Tô Vân Thư có một đứa con gái hơn ba tuổi, Cố Nhã Thiển dặn dò hai đứa bé chăm sóc tốt em gái, sau đó đi ra ngoài với Tô Vân Thư.
Thời gian cả buổi chiều, đã quen thuộc hơn rất nhiều.
. . ..
Ngày hôm sau, Tô Vân Thư đi đến khách sạn Hải Duyệt thử áo cưới với Cố Nhã Thiển, đây là lần thử áo cưới cuối cùng trước khi kết hôn.
Trang điểm xong, vì Cố Nhã Thiển không thích trang điểm cô dâu quá đậm, cho nên hiệu quả trang điểm rất nhạt, thợ trang điểm liên tục nói: “Bà Tô, cô là người có làn da đẹp nhất mà tôi thấy trong nhiều năm qua đấy, làn da không trang điểm cũng rất mềm mại, cô không biết đâu, rất nhiều ngôi sao bây giờ đều dựa vào trang điểm và chỉnh sửa, làn da thật sự thì rất thô. Bà Tô, bình thường cô chăm sóc thế nào vậy.”
Cố Nhã Thiển được thợ trang điểm khen đến có chút ngượng ngùng.
Cô nhìn mình trong gương, da trắng mịn màng, bình thường cô rất coi trọng chế độ dinh dưỡng, đồ trang điểm cũng chọn loại thích hợp với mình nhất, nhưng mà cô cũng không cố tình để ý những thứ kia.
Thời gian cả buổi sáng, thay áo cưới xong lại thử ba bộ lễ phục, sử dụng khi tiếp tiệc rượu, đều do Tô Ngọc Kỳ sai người chuẩn bị.
Cô Nhã Thiển thay bộ váy kiểu dài màu đỏ đi ra, Tô Vân Thư tấm tắc cảm thán: “Cái thẩm mỹ này của anh ba, đúng là không thể nói nổi.”
Cố Nhã Thiển mặc một bộ váy kiểu dài màu đỏ, khí chất tao nhã cao quý, màu đỏ cực kỳ tôn lên màu da của cô, nhưng mà, bộ váy này lại không để lộ da thịt của cô ra ngoài một chút nào, bao lấy cô cực kỳ kín đáo, chỉ để lộ ra cần cổ trắng nõn.
Hai bộ váy khác cũng có kiểu dáng gần giống thế.
Cố Nhã Thiển đột nhiên nhớ đến nụ hôn mang tính chiếm hữu của người đàn ông khi hôn lên cổ cô, không nhịn được bật cười.
Cô lấy điện thoại ra, gọi cho anh một cuộc.
Anh nói một câu: “Đợi một lát.”
Khoảng chừng qua ba phút, đầu bên kia truyền đến tiếng đi lại, sau đó anh mới mở miệng: “Khi nãy đang họp.”
“Có phải em quấy rầy anh không.”
“Không có, họp xong rồi.”
Cố Nhã Thiển giả vờ oán giận: “Lễ phục anh chọn giúp em cũng quá khó coi rồi đấy.
Một một tấc da thịt đều bị che kín.
Ngay cả cánh tay cũng không lộ ra.
“Khó coi sao?” Anh cười: “Bà Tô, em mặc cái gì cũng đẹp, không mặc. . càng đẹp. . .”
Sau khi cúp điện thoại của Tô Ngọc Kỳ, Cố Nhã Thiển vốn định ra ngoài ăn cơm với Tô Vân Thư.
Tô Vân Thư đi lấy xe, Cố Nhã Thiển đứng ở ven đường.
Nhưng mà cô đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Đầu bên kia là giọng nữ xa lạ: “Cô Cố, không biết có tiện tìm một quán cà phê trò chuyện một lát không.”
“Cô là ai?” Cố Nhã Thiển cau mày.
“Tôi là ai đợi gặp mặt rồi cô Cố sẽ biết thôi.”
Cố Nhã Thiển ngửi thấy ý thù địch không hiểu vì sao, cô trực tiếp từ chối: “Xin lỗi, tôi không quen cô, giữa chúng ta không có gì hay để trò chuyện cả.”
Nói xong, cô muốn cúp máy.
Người ở đầu bên kia dường như đoán chắc là cô sẽ đến, giọng nói êm ái mang theo chút châm chọc:”Cô Cố, chẳng lẽ cô không muốn biết chuyện của mình trước kia sao? Cô không muốn biết chuyện của mẹ mình năm đó sao? Chiều nay hai giờ, quán cà phê Lam Nặc, cô Cố, tôi chờ cô.”
Cố Nhã Thiển chậm rãi siết chặt ngón tay.
Tô Vân Thư lái xe đến đây, hạ cửa sổ xe xuống: “Nhã Thiển nhanh lên xe, bạn của em nói ở lầu sáu của quảng trường mỹ thực mới mở một tiệm lẩu không tệ, lát nữa chúng ta đi ăn không.”
Cố Nhã Thiển lên xe, có chút không tập trung.
Tô Vân Thư xoay qua nhìn cô: “Nhã Thiển.”
Cô ngẩng đầu lên: “Được.”
Nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ tới cuộc gọi kia, cô lấy điện thoại ra, nhìn nhật ký cuộc gọi phía trên, đây là một. . . số điện thoại công cộng.
Xem ra đối phương sợ bị tra ra.
Cuối cùng người phụ nữ này có ý gì.
Lý trí cô khuyên mình đừng đi, đừng đi, ngày mốt là lễ cưới rồi, cố tình gọi điện thoại cho cô vào lúc này, rõ ràng là có âm mưu từ trước.
Cô siết chặt ngón tay, đầu ngón tay ghim sâu vào trong lòng bàn tay, cảm giác đau đớn giúp cô trở nên tỉnh táo hơn.
. . . .
Ăn cơm trưa xong, thời gian ăn cơm bên ngoại giữa con gái với nhau luôn dài dòng, ăn rất chậm, vừa ăn vừa nói đến đủ loại chủ đề, tin tức bà tám trong giới giải trí, đi ra khỏi tiệm lẩu đã là một giờ chiều rồi.
“Nhã Thiển, lát nữa chúng ta qua tiệm bên kia xem thử đi.” Tô Vân Thư nhìn khu quần áo trẻ em ở lầu hai, điện thoại vang lên, cô ta lấy điện thoại ra, nhìn hai chữ ‘Trần Thiệu’ bên trên, bấm nghe để ở bên tai: “Gì đấy, em đi dạo phố với Nhã Thiển, vừa mới ăn cơm xong.”
Sắc mặt của Tô Vân Thư trở nên nặng nề: “Anh nói sao? Em lập tức trở về ngay.”
Cúp điện thoại, Tô Vân Thư nhìn Cố Nhã Thiển: “Nhã Thiển, Trần Thiệu bảo em trở về một chuyến, chúng ta trở về trước đi, em đưa chị về.”
“Không cần. . . chị. . .” Cố Nhã Thiển mím môi, nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Chị nhớ ra mình còn có chút việc, bạn của chị ở thành phố Vân Châu đến đây, hẹn chị uống cà phê, ở ngay lầu ba, chị đi tìm cô ấy, em đi về trước đi.”
. . . .
Quán cà phê Lam Nặc ở lầu ba của trung tâm thương mại.
Cố Nhã Thiển đi khỏi ra thang máy, chỉ vừa rẽ qua là đến quán cà phê Lam Nặc rồi, cô đi tới, đẩy cửa ra, bên trong không khí mang theo mùi cà phê nồng đậm.
Phong cách trang trí kiểu châu Âu.
Máy hát thời đại cũ phát ra tiếng nhạc du dương.
Trong quán có không ít người.
Cố Nhã Thiển quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng trên cô gái trẻ tuổi ngồi ở vị trí kế cửa sổ, mặc áo khoác mỏng màu nâu đậm, ngũ quan tinh tế rạng ngời, khí chất lạnh lẽo kiêu ngạo.
Khi cô nhìn về phía đối phương,
Cô gái kia cũng nhìn về phía Cố Nhã Thiển.
Cô ta cười cười, nhìn Cố Nhã Thiển đến gần, đôi môi đỏ mọng cong lên: “Tôi vốn nghĩ cô Cố sẽ không đến đây.:
Cố Nhã Thiển ngồi xuống đối diện cô ta: “Cô là ai?”
“Đông Phương Vỹ . . .”