Tô Ngọc Kỳ giơ tay, lấy sách từ trong tay cô: “Đi chậm, quá chậm, cô tuổi rùa à?”
Trong thư viện, Cố Uyên cất ba quyển sách đã mượn đi, nếu không sẽ không được vào.
Cô quẹt thẻ, đi vào cùng Tô Ngọc Kỳ.
“Anh Tô, anh muốn mượn sách gì?”
“Tùy đi.”
Cố Uyên nhìn Tô Ngọc Kỳ, tuy gặp phải anh ở thư viện ngoài dự iệu, nhưng cô nhớ sách trong thư phòng anh rất nhiều, cả một giá sách cao, hơn nữa, biệt thự tư nhân của anh ấy, chắc cũng rất nhiều sách.
Sao anh phải tới mượn sách làm gì?
Cố Uyên không hiểu, nhưng vẫn cẩn thận mở lời hỏi.
Cô sợ anh không vui.
Nhìn sắc mặt anh như vậy, Cố Uyên cảm thấy anh hình như đang giận.
Tầng 1 thư viện.
Tô Ngọc Kỳ đi thẳng vào gian phòng “Văn học hiện đại” trước mặt, Cố Uyên đi theo sau.
Cô đi theo anh.
Nhìn người con trai ấy tùy ý chọn một quyển sách.
Cố Uyên muốn hỏi anh có mang thẻ mượn sách không.
Ở đây mượn sách cần phải có thẻ mượn sách.
Nhưng mà nghĩ lại, nếu Tô Ngọc Kỳ đã đến đây rồi thì chắc chắn sẽ mang thẻ mượn sách, nếu như cô không biết mà đến nhắc nhở anh, nhỡ đâu anh ấy mất vui thì sao?
Nhưng Cố Uyên không ngờ được, khi người con trai ấy cầm lên quyển sách muốn mượn đi đến khu vực quét mã mượn sách, nhân viên quản lý nhìn anh: “Mời trình thẻ mượn sách.”
Tô Ngọc Kỳ nhìn Cố Uyên.
Trong lòng Cố Uyên nghĩ không phải chứ, Tô Kỳ Ngọc không có thẻ mượn sách? Nhưng mỗi lần cô chỉ có thể mượn ba quyển thôi mà.
“Ngài Tô, anh không có thẻ mượn sách sao?”
Tô Ngọc Kỳ khẽ nhíu máy: “Không có.”
Thật là thẳng thắn mà!
Không phải nói là đến mượn sách sao?
Tại sao đến cả thẻ mượn sách cũng không có, có điều câu này Cố Uyên cũng không dám nói trước mặt Tô Ngọc Kỳ, cô hỏi: “Anh mang chứng minh thư đi không?”
“Ừm.”
Đại sảnh tầng một.
Phía trước xếp một hàng dài, hôm nay là cuối tuần, người đến mượn sách rất đông, bởi vì cuối tuần được nghỉ, cho nên chỉ mở một ô làm thẻ.
Rất đông người.
Xếp hàng rất dài.
Cố Uyên xếp hàng rất dài, Tô Ngọc Kỳ đứng đằng sau cô, người đằng trước bỗng dưng lùi về sau, Cố Uyên cũng lùi về sau theo, một đôi tay đỡ lấy eo cô, tấm lưng của cô dựa vào lồng ngực khỏe mạnh của người đàn ông.
Trên đầu truyền đến âm thanh của người đàn ông, nóng hổi thổi trên đỉnh đầu cô: “Này…”
“Ừm.”
Tô Ngọc Kỳ nhìn cô, cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn, ngước gương mặt hết sức tinh tế, cô gái buộc tóc đuôi ngựa rất cao, để lộ ra cái trán bóng loáng.
Tràn đầy cảm giác thiếu nữ, mặc dù đã kết hôn rồi, nhưng không có chút hơi thở nào của phụ nữ hết.
người đàn ông nhăn mày, vươn tay gỡ dây buộc tóc trên đầu cô xuống, mái tóc dài tuôn trên vai, Cố Uyên vươn tay muốn chải lại đầu: “Ngài Tô?”
Tại sao lại gỡ dây buộc tóc của cô chứ, tóc buông xuống cũng đã loạn hết lên rồi.
“Sau này, đừng buộc tóc lên lúc ở bên ngoài.”
Cố Uyên ngây người, tại sao chứ.
Tại sao không thể buộc tóc lúc ở bên ngoài?
Cái này cũng muốn quản sao!
“Tại sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Tô Ngọc Kỳ khẽ hừ một tiếng, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt của cô: “Xấu!”
Cố Uyên cắn môi: “…Ồ…” Cô thấy khá ổn mà.
Xếp hàng gần nửa tiếng đồng hồ, nhân viên cũng sắp tan làm rồi mới đến lượt bọn họ, Tô Ngọc Kỳ lôi chứng minh thư ra làm thẻ.
Nhưng sách vẫn không mượn được, bởi vì lúc quay lại phòng đọc, nhân viên quản lý cũng đã tan làm rồi.
Tô Ngọc Kỳ nhăn mày: “Đi thôi.” Sau đó quay người tiến từng bước lớn về phía trước.
Cố Uyên đi theo phía sau, lúc ở đại sảnh tầng 1 cô cầm lấy sách cảu mình, người đàn ông chân dài đi rất nhanh, mà còn không có ý muốn dừng lại đợi cô.
Cố Uyên chạy bước nhỏ mới đuổi kịp.