CHƯƠNG 694: Ở BÊN NHAU
Ngón tay của Trần Húc cử động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy tấm ảnh chụp này.
Khóe môi mang theo ý cười.
Một nụ cười thú vị.
Ông ta cũng chỉ là bởi vì vấn đề của hạng mục mà bị người đàn ông Đào Gia Thiên này nắm trúng đầu mối, muốn làm chút chuyện, không ngờ đến lại phát hiện ra bí mật bất ngờ thế này.
Ai cũng nói Đào Gia Thiên cực kỳ yêu thương người vợ của mình.
Ai ngờ đến còn có bí mật như thế này.
Mộc Như Phương che giấu như thế, nói rõ đứa bé này căn bản không phải là của Đào Gia Thiên, vừa mới kết hôn thì sao có thể có con lớn như vậy được, vậy thì bé gái bị Mộc Như Phương giấu ở trong album ảnh bí mật…
Chậc chậc.
Trần Húc nở nụ cười, quả thật là chuyến đi ngày hôm nay không tệ mà.
Ông ta lấy điện thoại ra bấm dãy số của Đào Gia Thiên.
“Tổng giám đốc Đào, đã lâu không gặp.”
Đào Gia Thiên nghe thấy giọng nói ở bên kia: “Trần Húc, ông đã làm cái gì vậy hả?” Qua hai giây sau, người đàn ông lạnh lùng lên tiếng: “Là ông, là ông đã bắt vợ của tôi đi.”
Trần Húc: “Tôi cũng chỉ là mời bà Đào đến để làm khách mà thôi, tổng giám đốc Đào muốn gặp vợ của mình à, không nói đến chuyện bà Đào là người phụ nữ xinh đẹp tuyệt sắc, làm cho lòng người ngứa ngáy khó chịu, nhưng mà đã là vợ của tổng giám đốc Đào thì tôi chắc chắn sẽ không chạm vào. Cái mà tôi muốn chỉ có bản hợp đồng của nhà chúng tôi đặt ở trong tay của anh, chỉ cần anh lấy bản hợp đồng ra, tôi đảm bảo bà Đào hoàn toàn không có chút tổn hại nào xuất hiện ở trước mặt của anh. Một phần hợp đồng, đổi lấy vợ của anh, cuộc mua bán này rất có lời mà nhỉ.”
Đào Gia Thiên nắm chặt tay lại: “Trần Húc, ông thật to gan.”
“Đào Gia Thiên, là do anh đã bức tôi đến cuối đường!” Nhà cổ nhà họ Trần đều đã bị thế chấp, nhưng mà Đào Gia Thiên cũng chỉ bị âm một chút, ông ta thì không còn cái gì nữa, chỉ còn có một cái mạng này. Một mình ông ta ở Hải Châu dốc sức hơn hai mươi năm, bây giờ đã hoàn toàn không còn cái gì nữa, ông ta chỉ còn có mỗi cái mạng này, ông ta còn gì mà phải sợ nữa đâu! Đôi mắt của người đàn ông trở nên đỏ ngầu: “Đào Gia Thiên, ngoại trừ hợp đồng, tôi còn cần ba mươi triệu đôla, tôi biết cái này đối với anh mà nói cũng chỉ là chín trâu mất một cọng lông mà thôi.”
Xe phi trên đường rất nhanh.
Đào Gia Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, anh đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ, Đông ngồi ở một bên nói: “Cậu chủ, đôla đã chuẩn bị xong rồi, hợp đồng mà Trần Húc muốn cũng đã chuẩn bị xong rồi.”
Ánh mắt của anh thâm thúy lạnh lùng: “Trần Húc không cần phải giữ lại.”
Đông gật đầu: “Vâng, tôi hiểu rồi.”
Trần Húc dám động vào Mộc Như Phương, vậy thì trong lòng Đào Gia Thiên anh, anh ta đã là một người chết.
Mộc Như Phương đối với Đào Gia Thiên quan trọng biết bao nhiêu, ngay cả bản thân Đào Gia Thiên cũng không dám tin tưởng, trong nháy mắt anh nghe thấy Mộc Như Phương bị bắt cóc, anh muốn… giết người…
…
Mộc Như Phương yếu ớt mở to đôi mắt.
Trên miệng của cô bị dán băng keo, hai tay bị trói lại.
Cô vùng vẫy một hồi, xuất hiện trước mắt là một đôi giày của đàn ông, Mộc Như Phương chậm rãi ngước mắt lên, nhìn thấy đây là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc một cái áo khoác màu đen, mang theo mũ lưỡi trai.
Người đàn ông gọi to một tiếng: “Anh Húc, người phụ nữ này đã tỉnh rồi.”
Tiếp theo đó có một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi bước vào.
Trần Húc cúi đầu: “Bà Đào, thật có lỗi vì đã phải mời cô đi theo như thế này, tôi cũng là bị Đào Gia Thiên ép buộc thôi, chỉ cần Đào Gia Thiên đưa hợp đồng và đôla cho tôi, tôi đảm bảo cô sẽ bình yên vô sự.”
Hóa ra là vụ bắt cóc thương nghiệp.
Mộc Như Phương nhìn Trần Húc, tay của cô đã bị trói, cũng không có cách nào cử động được, miệng của cô cũng đã bị bịt kín lại bằng băng keo, bộ dạng này của cô làm cho người khác thương tiếc cực kỳ. Trần Húc bỗng nhiên sinh lòng ác ý, ông ta từ từ đi đến gần Mộc Như Phương, đưa tay nắm lấy mặt của Mộc Như Phương: “Quả nhiên là một mỹ nhân tuyệt đẹp mà, khó trách người đàn ông như Đào Gia Thiên vì cô mà phải thỏa hiệp, cô Đào, sức quyến rũ của cô cũng rất lớn đó nha.”
Mộc Như Phương xoay mặt qua một bên.
Cô có chút kinh tởm khi phải nhìn ông ta.
Loại ánh mắt này làm cho Trần Húc bất mãn, Trần Húc bỗng nhiên đưa tay ra tán Mộc Như Phương một bạt tay: “Nếu như ngày hôm nay Đào Gia Thiên không đưa tiền tới cho tôi, ông đây sẽ làm ngay mặt của cô, cô tốt nhất nên đảm bảo Đào Gia Thiên không giở trò gì đó với tôi, nếu không thì tôi chắc chắn sẽ chơi cô cho thật ra trò.”
Nơi này giống như là một cái nhà kho.
Mộc Như Phương ngửi thấy mùi gió mang hơi biển ở nơi này.
Ở đây là gần bờ biển à?
Mộc Như Phương dựa ở phía trước của một thùng hàng chờ lấy, cô biết là Đào Gia Thiên sẽ đến.
Ước chừng qua hai mươi phút sau.
Một cái điện thoại được ném qua, sau đó băng keo ở trên miệng của cô cũng đã bị tháo xuống,
Trần Húc nói: “Nói chuyện đi, kêu một mình anh ta mang theo đôla đến đây, không cho phép mang theo người giúp đỡ.”
Mộc Như Phương lắc lắc, “a a” vài tiếng.
Cổ họng của cô không phát ra được âm thanh.
Ở đầu dây bên kia điện thoại, Đào Gia Thiên nghe thấy âm thanh của cô: “Như Phương, Như Phương, em đừng sợ.”
Lông mi của Mộc Như Phương rủ xuống, cô… sao có thể không sợ được.
Nhưng mà khi nghe thấy được giọng nói của người đàn ông, không hiểu sao trong lòng của cô cảm thấy rất an tâm.
Trần Húc không nghĩ tới Mộc Như Phương lại là một người câm.
Ông ta cầm điện thoại di động lên, nói với đầu dây bên kia: “Đào Gia Thiên, một mình anh mang theo hợp đồng và đôla lên đây, tôi đang chờ anh ở lầu hai, nhớ kỹ là không cho phép mang theo vũ khí, cũng không thể mang theo cấp dưới, nếu như để cho tôi nhìn thấy bóng dáng cấp dưới của anh thì người vợ này của anh, tôi không biết là tôi có thể làm ra được chuyện gì đâu.”
Đào Gia Thiên bước xuống xe mang theo cái két sắt, Đông ngăn cản anh lại: “Ông chủ, ông chủ thật sự muốn đi lên một mình ư? Như vậy không an toàn đâu… để cho tôi đi theo với.”
“Như Phương đang ở trong tay của anh ta.” Đào Gia Thiên không dám mạo hiểm.
…
Năm phút sau.
Đào Gia Thiên đi lên lầu hai.
Mộc Như Phương nhìn thấy anh thì vội đứng dậy, lập tức bị đàn em của Trần Húc đè xuống.
Trần Húc nhìn thấy anh đi lên một mình, dắt con dao ở trong tay bên hông, sau đó đi đến bên cạnh của Mộc Như Phương: “Tổng giám đốc Đào, vợ của anh hoàn hảo không có chút tổn hại nào nha. Tổng giám đốc Đào, đôla và hợp đồng của tôi đâu.”
Ánh mắt của Đào Gia Thiên vẫn luôn dừng ở trên người của Mộc Như Phương, nhìn thấy cô không có chuyện gì thì mới yên tâm, nhưng khi anh nhìn thấy vết dây hằn ở trên cổ tay của người phụ nữ, anh nhíu mày lại, đôi mắt liền trở nên âm trầm rất nhanh. Anh đưa hợp đồng và két sắt cho Trần Húc, lo lắng nhìn Mộc Như Phương, anh không dám bước vào, bởi vì đàn em của Trần Húc vẫn luôn cầm theo dao đặt ở trên cổ của Mộc Như Phương, anh chỉ có thể lùi về phía sau hai bước: “Em không sao chứ?”
Mộc Như Phương lắc đầu.
Cô rất sợ hãi, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Đào Gia Thiên, cô yên tâm hơn rất nhiều.
Giờ phút này, cô cảm nhận được cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.
Trần Húc mở khóa của két sắt ra, cầm lấy hợp đồng, hài lòng nhìn đô la ở bên trong, xoay người lại, ông ta nhìn Đào Gia Thiên và Mộc Như Phương: “Đào Gia Thiên, đây là do các người đã ép tôi, tôi đã không còn cái gì nữa, tôi cũng chẳng sợ cái gì. Tôi biết ở dưới lầu có người của anh, tôi chỉ cần bước xuống thì tôi sẽ bị đánh nhừ tử, hoặc là lập tức bị bắt giữ, bây giờ còn phải làm phiền cô Đào đi xuống dưới cùng với tôi một chuyến, chỉ cần tôi bình an đi đến sân bay.”
Đào Gia Thiên ngăn ở trước mặt của Mộc Như Phương, anh nhìn Trần Húc rồi nói: “Tôi đi theo anh, thả vợ của tôi ra, có tôi đi theo anh, ám vệ của tôi sẽ không dám ra tay.”
Trần Húc nhìn Đào Gia Thiên một chút, xác định ở trong tay của anh không có vũ khí, anh ta gật đầu: “Vậy thì phải làm phiền tổng giám đốc Đào rồi.” Nói xong, ông ta đi qua cầm băng dán màu đen quấn lấy cổ tay của Đào Gia Thiên.
Mộc Như Phương lo lắng nhìn Đào Gia Thiên một chút, người đàn ông nhẹ nhàng gật đầu với cô: “Như Phương, em đi ra ngoài trước đi, Đông sẽ chăm sóc cho em.”
Ai biết được Trần Húc bỗng nhiên lại cười lật lọng: “Đi ra ngoài à? Bà Đào, nếu như cô đã không thể bỏ được anh Đào, vậy không bằng chúng ta cùng nhau luôn đi.”