Ôn Tịnh Như vẫn giữ nguyên tố chất tốt đẹp của con gái thế gia như cũ, cho dù thân thể run rẩy, sắc mặt vì tức giận mà đỏ lên, nhưng cũng không nói ra lời gì khó nghe: “Khả Di, cô đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
Khí thế con gái nhà giàu hơn người của cô ta càng làm nổi bật vẻ kiêu ngạo ngổ ngáo của Khả Di, hai người bán hàng ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Cô xem, người phụ nữ đi ra từ phòng thử đồ kia, vậy mà lại là người thứ ba quyến rũ chồng chưa cưới của cô Ôn ấy. . .”
“Đúng vậy, thật không ngờ dáng vẻ xinh đẹp mà lại là người như thế.”
“Cô Ôn gia thế hơn người, không hổ là con gái nhà danh giá, cái người thứ ba kia sỉ nhục cô ấy như vậy, cô ấy vẫn không tức giận như cũ.”
Cố Uyên nhìn Khả Di, trên mặt cô một mảnh nhợt nhạt hờ hững, chỉ có đôi môi thoa son có một chút màu sáng, cả người giống như không có linh hồn không có tình cảm, nụ cười xinh đẹp mang theo châm biếm, không chút để ý tới lời nói lạnh như dao cắt của người khác.
Giống như đã chết lặng quen rồi.
“Khả Di. .”
Cố Uyên gọi cô ta, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Khả Di lấy thẻ ra, đưa cho người bán hàng, mấy lời nói nhỏ khi nãy của người bán hàng, cô ta cũng đều nghe thấy, nhưng chỉ híp mắt cười cười: “Gói quần áo lại.”
“Được.”
Nhưng mà Mộ Bạch Nhiên cũng không định cứ như vậy buông tha cơ hội sỉ nhục Khả Di: “Mấy thứ quần áo này, tôi cũng muốn.”
Cái áo lông mỏng màu xanh dương nhạt Khả Di vừa thử xong chỉ có một cái, người bán hàng bối rối nhìn Mộ Bạch Nhiên : “Cô Mộ, nhưng mà cô. . này đã lấy trước rồi. Trong tiệm còn rất nhiều quần áo mới, cô có thể xem thử chọn quần áo khác.”
Dáng người của Khả Di rất đẹp, cái áo này rất hợp với cô, còn dáng người của Mộ Bạch Nhiên gầy hơn một chút, nói thẳng ra là ngực có chút nhỏ, mặc vào không hợp.
“Tôi chỉ muốn cái áo trong tay cô ta thôi.” Mộ Bạch Nhiên cao giọng nói: “Trung tâm thương mại này, anh họ của tôi là một trong mấy cổ đông, nếu như mấy người không sợ mất việc . . .”
“Được rồi, Tiểu Băng.” Ôn Tịnh Như nhàn nhạt mở miệng, khẽ xoa nhẹ mi tâm.
Mộ Bạch Nhiên kéo cánh tay của Ôn Tịnh Như : “Không được, tiện nhân chính là tiện nhân, mặc quần áo lộng lẫy cũng không thể che giấu được mùi rác trên người. Chị Tịnh Như , người phụ nữ này cũng không phải thứ gì tốt, anh rể là bị cô ta quyến rũ đấy.”
Hai người bán hàng đi đến bên cạnh Khả Di, một người trong đó khó xử mở miệng nói: “Cô này. . trong tiệm chúng tôi còn có rất nhiều quần áo với kiểu dáng khác nhau, hôm nay, chúng tôi giảm giá hai mươi phần trăm cho cô.”
Khả Di khoanh tay, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười lạnh, thật là buồn cười mà, rõ ràng cô đã chuẩn bị đi rồi, hai người còn cố ý vướng víu mình, nghĩ mình là quả hồng mềm có thể tùy tiện bóp sao?
“Giảm giá hai mươi phần trăm?” Khả Di lẩm bẩm nói một câu: “Nhưng mà quần áo tôi nhìn trúng trước, vì sao phải đưa cho người khác, cô Ôn, cái thói quen thích cướp đồ người khác này của cô, đừng tưởng rằng cô là con gái nhà danh giá thì nghĩ giành đồ của người khác là chuyện đương nhiên, năm tôi bảy tuổi đã quen Tống Thanh Việt rồi, cô không thể trông coi chồng chưa cưới của mình là do cô không có năng lực, cô trách tôi làm cái gì?”
Ôn Tịnh Như run rẩy cả người.
“Đủ rồi, Tiểu Băng đi thôi.”
“Chị Tịnh Như .”
Ôn Tịnh Như nghiếng răng: “Đủ rồi, còn ngại chưa đủ mất mặt hay sao?”
Mộ Bạch Nhiên không cam lòng đi theo Ôn Tịnh Như rời khỏi.
Trước khi đi ra khỏi cửa, còn lờ mờ nghe thấy giọng nói của Mộ Bạch Nhiên : “Chị Tịnh Như , chị sợ tiện nhân kia làm cái gì?”
Khả Di nhắm mắt lại, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Bờ vai trở nên ấm áp, cô ta nghiêng mặt qua, đã nhìn thấy khuôn mặt của Cố Uyên, Cố Uyên không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của Khả Di.
Khả Di cười cười: “Làm trò cười cho cô rồi, chúng ta đi dạo tiếp thôi.”
Quẹt thẻ xong, Khả Di cầm theo đồ đạc đi ra khỏi tiệm quần áo nữ, Cố Uyên đi bên cạnh cô ta, cầm giúp túi giấy trong tay cô ta: “Tôi cầm cho.”
Trên cổ tay cô có vết thương vừa mới lành, có một vết sẹo trắng hồng.
Khả Di chậm rãi thở ra một hơi, cô ta nhìn người bạn tốt nhất của mình, mở miệng nói: “Thanh Vũ.”
“Hả.”
Khả Di lẩm bẩm nói, “Nếu phía trước không có đường thì phải làm sao đây.”
Không có đường sao?
Vấn đề này, Cố Uyên cũng từng nghĩ, lúc mẹ rời đi, lúc cô lấy thân phận này gả cho anh, gả cho người mình thích bị anh không thương tiếc chán ghét, lúc Tùng An cũng rời khỏi cô. . .
Cố Uyên cầm ngón tay lạnh như băng của Khả Di: “Sẽ có thôi, tin tôi đi..”
Khả Di giống như đang bị lạc đường, một bước cũng khó đi, cô khẽ nở nụ cười yếu ớt: “Nếu như, vẫn không có thì sao.”
Vào ngày đông giá rét, ánh sáng thấp thoáng lúc hoàng hôn khiến cho người ta lạnh lẽo khôn xiết.
Cô đi về phía trước, Khả Di đi bên cạnh cô, Cố Uyên từ từ mở miệng, bên trong lời nói mang theo năm tháng thời gian: “Tôi cũng từng cảm thấy, trước mặt tôi không có đường đi . . Tôi từng nghĩ chết rồi sẽ giải thoát, tôi mất đi rất nhiều thứ, tôi cảm thấy mình chỉ có hai bàn tay trắng. .”
“Cũng không phải túng thiếu tiền bạc, tiền cũng không phải là toàn năng, cũng không thể bù đắp sự trống rỗng trong tâm hồn tôi, trên tình cảm. . người nhà, bạn bè.”
Mẹ của cô.
Em trai của cô.
Hạ Cường Nam từng ở bên cạnh cô.
Người đàn ông tốt bụng từng giúp cô bây giờ lại chán ghét cô như thế.
Cố Uyên nhìn vào mặt Khả Di: “Tôi cảm thấy, mình rất dư thừa, thường xuyên có những lúc, có một loại cảm giác khó diễn tả thành lời, đối mặt với hiểu lầm sỉ nhục, rõ ràng không phải sai lầm của mình, lại không biết nên giải thích như thế nào, ngược lại càng làm mọi chuyện rối tung lên.
Khả Di biết, cô biết thân phận bây giờ của Cố Uyên không thuộc về cô, từ khi nhà họ Lưu đuổi Cố Uyên ra ngoài, Cố Uyên đã không còn là người nhà họ Lưu nữa rồi, nhà họ Lưu chỉ có một cô chủ tên là Lưu Thanh Vũ, em gái trên danh nghĩa của Cố Uyên.
Lần trước khi Khả Di nhìn thấy Cố Uyên trong phòng bao, cô cũng rất ngạc nhiên.
Bởi vì thân phận của Cố Uyên lúc này.
Cô không khó đoán ra, Cố Uyên gả cho Tô Ngọc Kỳ thay Lưu Thanh Vũ. .
Người đàn ông nắm quyền, lạnh lùng tàn nhẫn của nhà họ Tô.
Khả Di há miệng thở dốc, suýt nữa đã gọi tên cô ra, thiếu chút nữa một chữ ‘Cố’ đã lao ra khỏi miệng, khó khăn lắm mới bị cô ta nhịn xuống, mở miệng: “Thanh Vũ, cảm ơn cô.”
Cố Uyên cảm thấy Khả Di rất giống Trần Thảo bạn của cô, cho nên dù từ cảm giác hay là trong lòng, cô đều vô ý thức muốn gần gũi với Khả Di, đến tối lại cùng đi ăn bữa tối, sau đó lái xe của nhà họ Tống đưa cô đến cửa biệt thự Ngân Phong.
Cố Uyên vẫy vẫy tay với Khả Di, Khả Di cười cười: “Khi nào có thời gian, chúng ta lại hẹn nhau.”
“Được.”
Cô lấy chìa khóa mở cửa ra, vừa mới đi vào thay dép, Tiểu Ngũ đã hưng phấn chạy đến bên cạnh chào đón, Cố Uyên sờ sờ đầu của Tiểu Ngũ.
Vú Trương đi tới, cầm đồ đạc trong tay Cố Uyên, hỏi cô đã ăn cơm tối chưa.
Cố Uyên gật đầu.
“Bà chủ, tôi đi nấu canh ngọt cho cô uống ấm người.”
Cố Uyên ăn không vô, hôm nay cô đã ăn rất nhiều ở bên ngoài, sức ăn của bản thân cô cũng ít, hơn nữa, buổi tối ăn ngọt sẽ mập: “Tôi không ăn đâu, ăn không vô, tối hôm nay tôi đã ăn rất nhiều với Khả Di ở bên ngoài rồi.”
Nhưng mà, chiều hôm nay đi dạo phố với Khả Di.
Cô đã quên mua quà sinh nhật cho Tô Ngọc Kỳ rồi.
Ngày mai chính là sinh nhật của Tô Ngọc Kỳ.
Chỉ là, dù cô có chuẩn bị, có lẽ anh cũng sẽ không quan tâm, thôi đi, ngày mai đi đến trung tâm thương mại xem thử có cái gì hợp rồi mua là được.
Nhưng mà cô cũng không biết sở thích của người đàn ông kia.
Két sắt trong phòng làm việc ở đây có tranh chữ cổ, có lẽ người đàn ông kia sưu tầm được, những mấy tranh chữ này động một tí là hơn 35 tỷ, cô cũng không mua nổi.
Quần áo quý giá anh cũng không thiếu.
Đêm nay Tô Ngọc Kỳ không đến, sáng sớm lúc Cố Uyên thức dậy, nhìn thấy vị trí trống không bên cạnh mình, cô rửa mặt tắm rửa, sau đó thay quần áo rồi đi xuống lầu.
Gần đây Kiều có gầy đi, Cố Uyên ôm vào cũng cảm thấy nhẹ đi một chút: “Kiều, giảm cân rất thành công đấy, lát nữa sẽ cho con ăn đồ hộp.”
Kiều: “Meo. .”
A, phụ nữ…..
Cô thả Kiều xuống, vú Trương còn đang nấu bữa sáng, Cố Uyên đi đến phòng kho lấy thức ăn cho chó và thức ăn cho mèo cho Kiều và Tiểu Ngũ, lại lấy một hộp thức ăn cho Kiều.
“Kiều, con mau tới đây ăn đi.” Cô đặt đồ hộp trên cây mèo.
Kiều đang ngồi trên giá cao nhất liếm trứng của mình, vẻ mặt chán đời liếc mắt nhìn Cố Uyên, sau đó chậm rì rì liếm tiếp.
Cố Uyên: “. . . . .”
Cô nhón chân chọc chọc đầu của A Kiều: “Đồ thích trần truồng, thật sự giống y như đúc chủ của con mà.”
Chủ của Kiều, là Tô Ngọc Kỳ.
Kiều đổi một cái tư thế khác: ‘Meo’ một tiếng, tiếp tục cao quý tao nhã liếm trứng của mình.
Cố Uyên lắc lắc đầu cười yếu ớt, đặt đồ hộp ở trước mặt Kiều, sờ sờ bụng nó, sau đó đi tới phòng bếp.
Chọn quà tặng cho Tô Ngọc Kỳ thật là khó.
Buổi sáng Cố Uyên đi dạo một vòng ở trung tâm thương mại, vẫn không tìm được quà gì thích hợp, cô gọi một cuộc điện thoại cho Tiêu Tuyết, gần đây Tiêu Tuyết quay phim rất bận rộn, mấy ngày hôm trước đi tham gia tuần lễ thời trang ở nước Pháp, ngày hôm qua vừa mới trở về, vẫn chưa thể điều chỉnh lệch múi giờ.
Giọng nói của cô ấy khàn khàn lả lướt còn mang theo chút buồn ngủ: “Đàn ông à, Tô Ngọc Kỳ sao? Nếu là Tô Ngọc Kỳ thì cậu cứ mua đại đi. . Cái loại đàn ông lạnh lùng vô tình này, đoán chừng cho dù cậu tặng cái gì, anh ta cũng chỉ mang vẻ mặt lạnh lùng.”
Cố Uyên đã sớm biết.
Nhưng mà, vẫn không thể tay không được.
Hơn nữa, tiền bạc của cô có hạn.
Tiêu Tuyết ngáp một cái: “Cà vạt đi, hoặc là nước hoa cho đàn ông.”
“Được, tớ đi xem thử.” Cố Uyên nghĩ thấy giọng nói của Tiêu Tuyết còn mang theo ý buồn ngủ, nói: “Cậu mau ngủ đi, đợi lát nữa tớ lại nói chuyện phiếm với cậu sau.”
“Đợi một lát, lắc chân của cậu mua ở đâu vậy, rất đẹp đấy.” Tiêu Tuyết luôn cảm thấy rất hứng thú với mấy thứ xinh đẹp xa xỉ.
“Lắc chân sao?” Cố Uyên cúi đầu, nhìn về phía mắt cá chân của mình, hôm nay cô mang giày bốt màu đen, nhớ tới cái lắc chân kia, Cố Uyên cắn môi dưới: “Ừm. . Đó là ngài Tô tặng.”
“Anh ta tặng cho cậu?” Tiêu Tuyết liền tỉnh ngủ.
Cố Uyên đến tiệm trà sữa mua một ly trà sữa, lúc trả tiền dùng cổ kẹp lấy điện thoại: “Ừ, lần trước nhà họ Trần tổ chức bán đấu giá từ thiện, tiện tay lấy được.”
“Cái cậu nói chính là Trái Tim Đế Vương kia sao?”
Cố Uyên uống một ngụm trà sữa, rất ngọt, nhưng không có thơm nồng như Mộc Như Phương làm: “Ừ, cậu cũng biết sao.”
“Thanh Vũ, cậu có từng nghe một chuyện xưa hay không.”
“Chuyện xưa gì.”
“Ngài bá tước Ashley
rất thương vợ của ông ấy, ông ấy dùng thời gian một trăm ngày mài một quặng đá, làm một cái lắc chân xinh đẹp cho vợ mình, lắc chân đó không có chốt, không thể tháo ra được, ngoại trừ dùng tác động bên ngoài chém đứt nó, sau này vợ của ông ấy phản bội ông ấy, qua lại với một người đàn ông khác, ông ấy tìm được vợ của mình rồi nói, muốn vợ ông ấy trả tất cả mọi thứ thuộc về ông ấy, vợ của bá tước Ashley đưa cho ông ấy tất cả tiền bạc, nhà cửa, nhưng Ashley nói, ông ấy muốn lắc chân trên chân bà ta còn có. . .”
“Ashley trói vợ mình vào phòng, làm bảy ngày bảy đêm không ngừng nghỉ, sau đó, không thể lấy lắc chân ra được, bởi vì nó thay cho tình yêu chung thủy. Bá tước Ashley chém đứt chân vợ, tháo lắc chân xuống.”
“Sau này Ashley mất, vợ của ông ấy đã chết, cái lắc chân dính máu kia được trưng bày trong một viện bảo tàng ở nước Z, tên là【 LỖI LẦM CỦA ĐẾ VƯƠNG 】 sau này, một thợ thủ công bí ẩn tạo ra 【 TRÁI TIM ĐẾ VƯƠNG】 bằng kim cương hồng đắt tiền xa xỉ nhất, rực rỡ lộng lẫy, mang ý nghĩa trói chặt một người, tình yêu chung thủy đơn thuần nhất.
Tiêu Tuyết liếm liếm môi: “Cái loại lắc chân này, không giống lắc chân tiện tay lấy được lắm, cậu không cảm thấy. . . rất có tình cảm sao?”
“Tiểu Tuyết. . .” Cố Uyên ngạc nhiên vì chuyện xưa này, một chuyện xưa về tình yêu rất cố chấp, rất bệnh hoạn, cũng rất đau buồn.
Cô thật sự rất bất ngờ, không ngờ là còn có một chuyện xưa như vậy.
Đi ra từ tiệm trà sữa, Cố Uyên uống trà sữa, cô có chút nhớ trà sữa Mộc Như Phương làm, trung tâm thương mại này có sáu tầng, Cố Uyên muốn đi đến khu trang phục nam ở tầng ba xem thử.
Vừa mới ra khỏi thang máy, chợt nghe thấy có người gọi cô: “Mợ Tô.”
Cố Uyên xoay người, nhìn thấy là Ôn Tịnh Như ngày hôm qua, bên cạnh còn có một thiên kim thế gia trẻ tuổi, nhưng không phải là Mộ Bạch Nhiên hôm qua.
“Cô Ôn, có chuyện gì sao?”
“Mợ Tô, tôi có thể nói chuyện với cô không?” Khóe môi Ôn Tịnh Như mang theo nụ cười nhàn nhạt.
“Tôi còn có việc, hơn nữa giữa hai người chúng ta cũng không có gì hay để nói.” Trải qua chuyện ngày hôm qua, Cố Uyên cảm thấy, cô và loại người như Ôn Tịnh Như, cũng không có gì hay để nói.
Ôn Tịnh Như thấy Cố Uyên muốn đi thì nâng cao giọng: “Mợ Tô , Khả Di quyến rũ chồng chưa cưới của tôi tôi không biết sao, mợ Tô lại quen người như Khả Di, loại người này quá độc ác, từng ngồi tù, quyến rũ chồng chưa cưới của người ta với danh bạn bè, như vậy quá mất thân phận của mợ Tô rồi.”
Mặc dù Cố Uyên có chút bất ngờ về cuộc đời của Khả Di, nhưng mỗi người đều có sự lựa chọn và quá khứ của riêng mình, cô cũng chỉ khẽ ngẩn ra trong chớp mắt thôi, nhìn Ôn Tịnh Như khẽ nở nụ cười, cô không hiểu vì sao Ôn Tịnh Như lại cảm thấy.
Sau khi cô biết cuộc đời của Khả Di, sẽ tránh xa Khả Di.
Cả người Ôn Tịnh Như tràn đầy cảm giác kiêu căng của thiên kim nhà giàu, khẽ nâng cằm: “Mợ Tô, cô chính là mợ chủ của nhà họ Tô, làm bạn với người phụ nữ có có đầy vết xấu như Khả Di, cô không sợ nhà họ Tô sẽ chê cười, cô không sợ ngài Tô biết sao.”
Cố Uyên cảm thấy, loại thiên kim xuất thân từ danh môn thế gia như Ôn Tịnh Như lúc nào cũng cảm thấy mình hơn người, giống như có một loại cảm giác thỏa mãn muốn chỉ tay năm ngón với cuộc đời của người khác, quan điểm không hợp nhau, Cố Uyên cũng không muốn nhiều lời.
“Cô này, hai người chúng ta không gặp nhau được mấy lần, nếu không phải có chiều ngày hôm qua, tôi cũng hoàn toàn không biết cô, tôi không hiểu cô nói mấy lời này với tôi là có ý gì.” Cố Uyên nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, chậm rãi mở miệng: “Hơn nữa, đương nhiên chồng tôi biết chuyện tôi và Khả Di là bạn, không chỉ riêng chồng tôi biết, chắc hẳn ngài Tống cũng có nghe nói, cô kể khổ với người xa lạ như tôi thế này, không bằng. . . đi tìm ngài Tống đi, dù sao ngài Tống cũng là chồng chưa cưới của cô mà.”
Nói xong mấy câu này, Cố Uyên xoay người bước đi .
Đi dạo một vòng ở khu quần áo nam, mua một cái cà vạt.
Bên trong phòng bao.
“Anh Ba, không gọi chị ba tới sao?” Người nói chuyện chính là Đường Cảnh Ngọc, anh cầm rượu đỏ trong tay chạm vào ly rượu của Tô Ngọc Kỳ.
Đêm nay là sinh nhật của Tô Ngọc Kỳ.
Tính cách anh lạnh lùng, không thích náo nhiệt.
Sinh nhật chưa từng khoa trương, cũng không tổ chức tiệc sinh nhật, mỗi năm đều chỉ tập hợp mấy người bạn trong phòng bao.
Tô Ngọc Kỳ nhìn thoáng qua điện thoại, anh chợp mắt hai cái, bị khói thuốc màu xanh trắng che phủ, anh hút hai ngụm thuốc, sau đó “ừ”, cất điện thoại đi, anh nhìn thoáng qua Đường Cảnh Ngọc, bình tĩnh lên tiếng: “Cậu gọi cho cô ấy đi, điện thoại của tôi sắp hết pin rồi.”
Trần Kiên Trung khẽ nở nụ cười, hết pin, ai mà tin chứ.
Anh ta lập tức đá Đường Cảnh Ngọc một cước: “Còn không mau đi gọi điện thoại cho chị Ba.”
Đường Cảnh Ngọc cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ, dựa lưng vào khung cửa sổ gọi điện thoại.
Qua vài giây đã có người nghe máy.
“A lô.”
Cố Uyên ở đầu bên kia vừa mới tắm xong , đang lau tóc, hôm nay đi dạo ở bên ngoài cả ngày, bụng có chút đau đau, cho nên buổi tối lúc Cố Uyên trở về đã lập tức đi tắm.
Giảm bớt mệt mỏi.
Quả nhiên, kì sinh lý của mình đến
Chưa lau khô tóc đã nằm ở trên giường một lúc lâu, nhờ cuộc điện thoại này của Đường Cảnh Ngọc, cô mới có lại chút tinh nhần.
Lau lau tóc một lần nữa.
“Chị Ba, chị có rảnh không? Đến phòng bao 996 của Nam Hi Quốc đi ạ.”
“Có chuyện gì sao?” Cố Uyên buông khăn lông xuống, đè đè trên bụng.
“Hôm nay là sinh nhật của anh Ba, chị Ba đừng nói là chị quên rồi nha.” Đầu bên kia, Đường Cảnh Ngọc nhìn thoáng qua người đàn ông đang uống rượu, rất rõ ràng là đang nhỏ giọng nói.
Đương nhiên Cố Uyên nhớ rõ hôm nay là sinh nhật của Tô Ngọc Kỳ.
Cúp điện thoại, Cố Uyên thay quần áo đi xuống lầu.
Vú Trương đang ở trong phòng bếp.
“Vú Trương, miếng dán ấm để ở đâu vậy?” Cố Uyên xoa xoa bụng, cảm giác đau đớn không thoải mái truyền tới từng trận.
Vú Trương đưa miếng dán ấm cho Cố Uyên, thấy sắc mặt của Cố Uyên không được tốt, lại thấy Cố Uyên vẫn xoa bụng, giữa phụ nữ với nhau đương nhiên hiểu đã có chuyện gì.
“Bà chủ, tôi đi pha cho cô một chút trà táo đỏ trái nhãn.”
“Không cần đâu ạ, tôi phải đi ra ngoài một chuyến.” Cố Uyên dán miếng dán ấm lên trên bụng, cảm giác ấm áp bao vây lấy bụng, cô thoải mái hơn một chút, mang theo túi đi đến trước cửa, thay giày.
“Bà chủ, cơ thể của cô không thoải mái, còn muốn đi đâu thế.”
“Ngài Tô tìm tôi, đêm nay là sinh nhật của anh ấy, có một buổi gặp mặt.”
Nam Hi Quốc.
Câu lạc bộ xa hoa nổi tiếng của thành phố Hải Châu.
Cố Uyên đẩy cửa phòng bao ra, lập tức nhìn thấy bên trong phòng bao.
Người ở bên trong phòng bao, đa số Cố Uyên đều quen.
Ngoài Trần Cẩm Diễn và Đường Cảnh Ngọc, mấy người khác đều mang bạn gái theo.
Bên cạnh Trần Kiên Trung cũng có một cô gái, Cố Uyên từng gặp một lần, nhưng không nhớ tên gì, Tống Thanh Việt mang theo. . Ôn Tịnh Như .
Mà, Tống Ánh San cũng ở đây.
Ngồi ở bên cạnh Ôn Tịnh Như , cười nói trò chuyện với Ôn Tịnh Như .
Còn có một cô gái cô không quen.
Ba người đang nói chuyện vui vẻ với nhau.
Tống Ánh San cũng nhìn thấy Cố Uyên, dịu dàng cười chào hỏi: “Cô Lưu, cô đến rồi à.” Người bên trong phòng bao đều biết thân phận của cô, mà Tống Ánh San lại gọi cô là cô Lưu, khiêu khích không nói ra thành lời.
Còn có hai người bạn làm ăn quen với Tô Ngọc Kỳ, bên cạnh đều mang theo phụ nữ.
Bên trong phòng bao, không ít ánh mắt nhìn chăm chú vào người phụ nữ ở cửa, cô mặc áo bành tô màu cà phê, tóc dài mềm mại màu mực nhẹ nhàng rơi trên vai, trang điểm rất nhạt, mặt mộc mang cảm giác sạch sẽ mất hồn mất vía, một người phụ nữ rất trong trẻo rất có khí chất.
Phụ nữ xinh đẹp có rất nhiều.
Nhưng phụ nữ khiến người ta từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy mặt mộc đã để lại ấn tượng sâu sắc như vậy, rất ít.
Hơi ấm bên trong phòng bao rất vừa phải.
Cố Uyên cởi áo bành tô màu cà phê ra vắt trên giá áo, bên trong mặc một cái váy dài lông màu đen, rất tôn lên màu da trắng nõn của eo, phần eo thiết kế khéo léo, lộ rõ kích thước vòng eo, bộ ngực căng, eo nhỏ chân dài, khí chất thanh lịch tao nhã.
Tô Ngọc Kỳ liếc mắt nhìn qua bên này một cái, khẽ nắm chặt bật lửa trong tay, qua hai giây thì châm thuốc, hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua Đường Cảnh Ngọc: “Tôi không cần, cậu ra bài đi.”
Ánh mắt của anh dừng ở trên người Cố Uyên, cô rất im lặng ngồi trên sofa, uống nước, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu với người bên cạnh.
Tống Ánh San cũng nói mấy câu với Cố Uyên, Cố Uyên cũng chỉ gật đầu hoặc cười nhẹ.
Trần Kiên Trung cũng nhìn thoáng qua, chân ở dưới bàn đá Đường Cảnh Ngọc, trao đổi ánh mắt: “Sao tôi lại cảm thấy, bầu không khí rất không đúng.”
Đường Cảnh Ngọc nhìn thoáng qua Tống Ánh San và Ôn Tịnh Như đang nói chuyện vui vẻ với nhau, lại nhìn thoáng qua Cố Uyên năm tháng tốt đẹp yên tĩnh uống trà: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Sao Đường Cảnh Ngọc ngờ được.
Sau khi anh ta cúp điện thoại của chị Ba, Tống Ánh San đã tới rồi.
Mấy năm trước, lúc sinh nhật của anh ba, mấy anh tụ họp với nhau, đúng là đều có Tống Ánh San.
Trước kia mấy anh em bọn họ đều ngầm thừa nhận Tống Ánh San là bạn gái của anh Ba, nhưng mà bây giờ, dù sao chị Ba ở đây. .