Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 91: Tiệc cá nhân?

“Cậu…”, thấy Lâm Chính phớt lờ mình, chị Mai tức giận đến đỏ mặt, cả người run lên.

“Chị Mai, hay là bỏ đi, để anh ấy ở đây ăn chút gì đó đi, muộn chút nữa chắc anh ấy sẽ về thôi”, Tô Nhu không khuyên được Lâm Chính, chỉ đành thỏa hiệp, vội kéo chị Mai lại nói.

“Đồ chó rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”, chị Mai nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Chính, lạnh giọng nói: “Nếu cậu muốn ở lại đây thì tôi cho cậu ở, hi vọng lát nữa cậu đừng hối hận!”.

“Được, tôi đợi cô”.

Lâm Chính cầm ly rượu vang, nhấp một ngụm vô cùng tao nhã.

Chị Mai tức giận, phất tay rời đi.

“Chị Mai! Chị Mai!”.

Tô Nhu vội vàng đuổi theo, nhưng vô dụng.

Cô quay phắt lại, gương mặt lạnh lùng nhìn Lâm Chính.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”.

“Nếu em muốn tìm người đầu tư hợp tác làm ăn thì hoàn toàn không cần, anh có tiền”, Lâm Chính lấy trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, thản nhiên nói: “Trong này có hai mươi triệu tệ, đủ cho em dùng làm vốn khởi động”.

“Đến lúc này rồi, anh đừng giả điên nữa có được không?”.

Tô Nhu bỗng nhiên chụp lấy thẻ ngân hàng đặt trên bàn, ném về phía Lâm Chính.

Cô tuyệt đối không tin Lâm Chính có thể có được mấy chục triệu tệ.

Vành mắt cô đỏ lên, vừa giận vừa tức.

Vì sao mình phải đến tham gia bữa tiệc này? Vì sao phải ăn mặc như thế này? Không phải là vì lập nghiệp, vì cuộc sống, vì chèo chống cái nhà không lớn này sao?

Trong lòng Tô Nhu vô cùng đau khổ và thất vọng.

Mình vất vả lắm mới tranh thủ được cơ hội này, nhẫn nhịn mọi sự chua xót trong lòng làm tất cả, chồng mình lại chỉ biết làm loạn, gây rối…

Tô Nhu cảm thấy mình sắp ngã quỵ.

“Cậu là… Tiểu Nhu?”.

Lúc này, một giọng nói ngạc nhiên vang lên.

Tô Nhu âm thầm lau nước mắt, nghiêng đầu sang, thấy sau lưng mình có một cô gái và một chàng trai ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp.

“Tiểu Nhiễm, Trương Hi? Là các cậu à?”, Tô Nhu ngạc nhiên.

“Ha ha, xem ra tin đồn là thật”, cô gái mặc áo dạ hội trễ vai tên Tiểu Nhiễm cười bí hiểm: “Thật không ngờ chúng ta tốt nghiệp nhiều năm như vậy lại gặp nhau ở đây”.

“Phải… Mình cũng không ngờ. Lúc nãy cậu nói tin đồn gì vậy?”.

“Ha ha, cậu thật sự không biết gì hết sao?”, người đàn mặc vest bên cạnh Trương Hi nâng ly, cười nói.

“Biết cái gì?”, Tô Nhu vẫn không hiểu gì.

Tiểu Nhiễm lại đến gần hơn, nhỏ giọng nói: “Bữa tiệc này là tổ chức cho cậu đấy!”.

Dứt lời, Tô Nhu lập tức hoang mang.

Lâm Chính đang cắt bò bít tết cũng không khỏi nhíu mày, nhìn sang Tiểu Nhiễm.

“Tiểu Nhiễm, rốt cuộc chuyện này là sao?”, Tô Nhu hỏi.

“Hi hi, đừng hỏi nhiều, chút nữa cậu sẽ biết thôi!”, Tiểu Nhiễm bí hiểm chớp mắt: “Mình bảo đảm tối hôm nay sẽ trở thành hồi ức khó quên trong đời cậu”.

“Thế à…”, Tô Nhu có chút bất an.

“Tiểu Nhu, bọn mình thấy cậu và người đàn ông kia cứ nói chuyện với nhau mãi, anh ta là ai?”, lúc này Trương Hi dời ánh mắt sang Lâm Chính.

Sắc mặt Tô Nhu có vẻ khó coi.

Lâm Chính đứng dậy, thản nhiên nói: “Xin chào, tôi là Lâm Chính, là chồng của Tô Nhu”.

Anh vừa nói vậy, Trương Hi không những không bất ngờ, mà còn dùng giọng điệu cực kỳ khoa trương la lên: “Cái gì? Anh chính là Lâm Chính ở rể ăn bám nhà họ Tô đấy sao? Ái chà chà, đúng là tai nghe không bằng mắt thấy! Vinh hạnh, vinh hạnh!”.

Tiếng la khoa trương của anh ta lập tức thu hút sự chú ý của vô số người xung quanh.

“Ăn bám? Người đó sao?”.

“Nhìn dáng dấp không tệ, hóa ra lại là một kẻ bám váy đàn bà”.

“Tôi từng nghe nói tới anh ta, người này cưới nữ thần Tô Nhu, cuối cùng lại là một kẻ vô dụng ăn không ngồi rồi!”.

Khách khứa xung quanh xì xào bàn tán.

Lâm Chính nhíu mày, biết người này cố ý la lớn như vậy để mình bẽ mặt.

Nhưng anh không quan tâm.

Đúng lúc ấy, Tiểu Nhiễm bước tới vài bước, lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nói: “Lâm Chính phải không? Tôi nhớ buổi tiệc hôm nay không có mời anh, sao anh vào đây được?”.

“Đây là tiệc cá nhân, không được mời thì không thể vào đây. Chúng tôi chỉ gọi một mình Tiểu Nhu, cho nên anh không có tư cách ở đây, cút đi!”, Trương Hi cũng nheo mắt lại, quát lên.
Chương 92: Bị xua đuổi

Hai người một xướng một hòa, thái độ này rõ ràng là muốn đuổi Lâm Chính đi.

Tô Nhu tỏ ra mất tự nhiên, vội hạ giọng nói: “Hai bạn đừng như vậy… Mình sẽ bảo anh ấy đi…”.

“Ái chà, Tiểu Nhu, bọn mình cũng chỉ muốn tốt cho cậu, nếu không lát nữa người đó đến, thấy chồng cậu ở đây, chỉ sợ chồng cậu sẽ chết càng thảm!”, Tiểu Nhiễm che miệng cười nói.

“Bọn mình cứu anh ta đấy chứ, cậu nghĩ bọn mình cố ý khiến anh ta bẽ mặt à? Bây giờ anh ta xéo đi rồi chỉ có lợi với anh ta, nếu không, đợi lát nữa anh ta muốn đi cũng không đi được”, Trương Hi cũng cười ha ha nói.

Tô Nhu nhướng mày, vô cùng nghi hoặc.

Cô không biết hai người bạn của mình rốt cuộc có ý gì, nhưng cô nhìn ra được từ đầu đến cuối, hai người bạn này luôn nhắm vào Lâm Chính.

Rõ ràng Lâm Chính mới gặp mặt họ lần đầu, rốt cuộc bọn họ có ân oán gì muốn trút lên người Lâm Chính?

Mà thôi, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Tô Nhu lại đi về phía Lâm Chính.

Mặc dù cô cảm thấy cái đầu trâu này không thể nào nghe lọt tai lời cô nói, nhưng dù gì cũng là vợ chồng với nhau.

“Lâm Chính, xem như em xin anh, anh đi đi. Em sợ lát nữa sẽ xảy ra chuyện thật, em… em không giúp được anh…”, Tô Nhu do dự một lúc rồi nói.

Ở đây đều là người quyền quý, nếu không phải chị Mai dẫn cô vào đây, cô thậm chí còn không bước qua được cánh cửa này.

Cô và Lâm Chính đâu thể đắc tội với những người này.

“Em đi về với anh”, Lâm Chính đứng dậy, nói.

“Không được… Chị Mai giúp em hẹn với nhà đầu tư. Nhà đầu tư này rất quan trọng, em không thể bỏ lỡ cơ hội này, em không về như thế được”, Tô Nhu lắc đầu.

“Anh nói rồi, anh sẽ giúp em”.

“Anh còn giúp em thế nào được?”, tâm trạng Tô Nhu đột nhiên trở nên kích động: “Anh sống ở nhà em, dùng của nhà em, làm một công việc chưa được mấy ngày đã nghỉ, một xu thu nhập cũng không có, anh còn có thể giúp em thế nào được?”.

“Tiểu Nhu, chỉ là em không hiểu anh, thật ra anh là…”.

“Đủ rồi!”.

Tô Nhu nghiến răng, phẫn nộ quát lên: “Em nói lại lần cuối, anh nghe cũng được, không nghe cũng được, đó là chuyện của anh. Bây giờ anh mau rời khỏi đây cho em…”.

Nói xong, Tô Nhu quay mặt đi, khóe mắt còn có giọt nước long lanh.

“Cút đi! Kẻ vô dụng!”, Tiểu Nhiễm hét lớn.

“Nể mặt Tô Nhu nên bọn tôi không gọi bảo vệ, nhưng nếu anh còn không đi thì bọn tôi chỉ đành kêu người ném anh ra ngoài thôi!”, Trương Hi mỉm cười nói.

“Nghe thấy chưa? Còn không mau cút!”.

Chị Mai ở bên kia cũng đi tới, lớn tiếng quát.

“Cái quái quỷ gì không biết, lại dám chạy đến cả đây!”.

“Cũng không xem ở đây là đâu, đây là nơi mà một kẻ nghèo kiết xác như anh được đến hay sao?”.

“Quản lý, quản lý, anh bị làm sao vậy? Sao ai cũng để cho vào đây? Mau đuổi anh ta ra!”.

“Người này đúng là thối chết được!”.

Người xung quanh chỉ trỏ, ai nấy đều khịt mũi khinh thường kẻ vô dụng Lâm Chính.

Buổi tiệc lớn như vậy, mấy chuyện tồi tệ của Lâm Chính ai ai cũng biết, đương nhiên không ai xem trọng anh.

Bất cứ ai cũng như vậy, hễ đã có thành kiến thì một người tốt ở trong mắt bọn họ cũng sẽ trở thành kẻ xấu tội ác tày trời.

Bảo vệ được quản lý gọi tới.

Lần này Lâm Chính cũng không bình tĩnh được nữa, trong mắt lóe lên vẻ tức giận.

Sảnh tiệc vô cùng nhốn nháo, tiếng nhạc cũng không thể không dừng lại.

Lúc này, một người đàn ông bước nhanh vào từ cửa chính.

Người đàn ông mặc quần áo hiệu Armani, áo vest thẳng tắp, đầu tóc bóng lưỡng, vóc dáng cao lớn, bước đi mạnh mẽ, tiến thẳng về phía này.

“Cậu Sở đến rồi!”.

Có người kinh ngạc kêu lên.

“Cái gì? Cậu Sở đến rồi?”.

“Xin chào cậu Sở!”.

“Cậu Sở, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi!”.

“Cậu Sở, cậu còn nhớ tôi không?”.



Các cậu ấm cô chiêu ở trong sảnh tiệc nhao nhao tiến tới, nhìn người đến với vẻ kích động và sùng bái.

Tô Nhu cũng bị động thái lạ này gây chú ý, quay đầu sang, bấy giờ mới nhìn rõ người đến.

“Sở Diêu Hàng?”, Tô Nhu kêu lên.

“Nhu Nhu, anh biết ngay là em không quên anh mà!”, người đến, cũng chính là Sở Diêu Hàng cất tiếng đầy thâm tình.

“Cậu ta là ai?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Bạn đại học”, Tô Nhu hạ giọng nói: “Ở đại học, cậu ta luôn theo đuổi em, nhưng bị em từ chối, sau này cậu ta bị người nhà bắt đi quân sự, em không gặp lại cậu ta nữa”.

“Nhu Nhu, dạo này em ổn không?”, Sở Diêu Hàng nhẹ nhàng hỏi.

“Cũng… cũng ổn…”, Tô Nhu theo bản năng dựa sát vào Lâm Chính, nói: “Sao cậu lại ở đây?”.

“Tiểu Nhu ngốc nghếch, thế mà còn không biết sao? Buổi tiệc này là cậu Sở tổ chức cho cậu đấy!”, Tiểu Nhiễm cười hì hì, nháy mắt với cô.

“Tổ chức cho mình?”, Tô Nhu sửng sốt.

“Không thì vì sao bọn mình lại xuất hiện ở đây? Là bởi cậu Sở mời hết tất cả bạn học cũ đến đấy”, Trương Hi cười ha ha, nói.
Chương 93: Ai cho cậu lá gan đó?

“Nhưng mà… mình ở đây… là để gặp một khách hàng…”, Tô Nhu hơi hoang mang.

“Khách hàng mà em sẽ gặp chính là cậu Sở của chúng ta”, chị Mai đi ra khỏi đám đông, mỉm cười nói: “Cậu Sở đã điều tra về em từ trước, cậu ấy biết những uất ức mà em phải chịu thời gian này. Cậu ấy cũng rất tôn trọng lựa chọn của em, vì vậy cậu ấy dùng danh nghĩa một nhà đầu tư nhờ chị tiếp xúc với em, đồng thời cấp cho em mười triệu tệ tiền vốn không cần hoàn trả để em lập nghiệp!”.

Tô Nhu nghe vậy lập tức đứng đờ ra tại chỗ.

Hóa ra mọi chuyện đều là sự sắp đặt của Sở Diêu Hàng.

Dù là chị Mai, Trương Hi, Tiểu Nhiễm hay là buổi tiệc tối nay đều là Sở Diêu Hàng một tay chuẩn bị.

Vì Tô Nhu, anh ta có thể nói là dùng hết tâm tư…

Nhiều người bị hành động của Sở Diêu Hàng làm cảm động.

Một vài cô gái dùng ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn chằm chằm người đàn ông cao to tuấn tú đó, chỉ muốn mình là người được anh ta nhìn với ánh mắt thâm tình.

“Nhu Nhu, nếu không phải nhà anh bắt anh đi bộ đội, anh sẽ không bỏ lỡ em, em cũng đã trở thành vợ của Sở Diêu Hàng này từ lâu. Nhưng may là ông trời lại cho anh thêm một cơ hội. Lần này, anh sẽ không bỏ lỡ nữa đâu!”, Sở Diêu Hàng nói đầy thâm tình, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc hộp tinh xảo, đồng thời quỳ một gối trước mặt Tô Nhu, chậm rãi mở hộp ra, một chiếc nhẫn kim cương lóng lánh trong suốt đựng trong hộp hiện ra.

“A!”.

“Đây là cầu hôn sao?”.

“Cậu Sở đang cầu hôn cô Tô Nhu sao?”.

“Trời ạ, lãng mạn quá đi!”.

Xung quanh vang lên tiếng hét của các cô gái.

Tô Nhu sửng sốt.

Trong mắt Lâm Chính toát ra sự lạnh lẽo.

“Nhu Nhu, gả cho anh đi!”, Sở Diêu Hàng nhẹ nhàng nói.

“Gả cho anh ấy!”.

“Gả cho anh ấy!”.

“Gả cho anh ấy!”.

Người xung quanh đồng thanh hô lên, nhất là những người bạn người thân của Sở Diêu Hàng ẩn trong đám đông lại càng ra sức hò hét.

Mặt Tô Nhu trắng bệch, liên tục lùi về sau, tức giận nói: “Sở Diêu Hàng, cậu đang làm gì vậy? Tôi kết hôn rồi!”.

“Anh biết hết!”, Sở Diêu Hàng dịu dàng nói: “Nhưng cuộc hôn nhân của em chỉ là do ông nội em ép buộc. Em và chồng em hiện nay chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, thậm chí ba năm này em còn không để chồng em chạm vào em. Nhu Nhu, tình yêu là chuyện hai phía, hôn nhân cũng là chuyện của hai phía, làm vợ chồng ba năm với một người xa lạ đã rất thiệt thòi cho em rồi. Em vẫn là em một cách trọn vẹn, em vẫn là nữ thần trong lòng anh, cho nên anh muốn cưới em, anh sẽ cưới em. Chỉ cần em đồng ý, anh có thể giúp hai người ly hôn ngay lập tức, sau đó sẽ tổ chức một đám cưới náo động cả thành phố, quang minh chính đại cưới em vào nhà họ Sở, sẽ không để em chịu tủi nhục giống như ba năm trước!”.

Đó là lời hứa của Sở Diêu Hàng.

Đến từ thực lực của một cậu ấm nhà họ Sở ở Giang Nam.

Lời này ngay cả Mã Phong cũng không dám nói, nhưng Sở Diêu Hàng thì có thể.

Những người phụ nữ ở đây đều không nhịn nổi la lên, khí chất đàn ông của Sở Diêu Hàng thật sự quá mạnh.

Ngay cả những người đàn ông khác cũng cảm thấy lời nói của Sở Diêu Hàng rất ngầu.

Đổi lại là người phụ nữ khác cũng sẽ cảm động nhỉ?

Đẹp trai giàu có, hơn nữa còn xuất thân bộ đội, ở phía sau còn là nhà họ Sở ở Giang Nam, đúng là không có bất cứ khuyết điểm nào.

Tô Nhu cũng phải thừa nhận Sở Diêu Hàng ưu tú hơn Lâm Chính quá nhiều.

Nhất là chuyện hôn lễ.

Hôn lễ ba năm trước đối với cô mà nói đúng là cơn ác mộng.

Nhưng mà… cô có nguyên tắc của mình.

Cô có giới hạn mà cô phải tuân thủ.

Tô Nhu mím môi thật chặt, mãi không lên tiếng.

“Nhu Nhu!”.

Sở Diêu Hàng có chút sốt ruột, vội vàng gọi với giọng tràn đầy tình cảm.

Tô Nhu khẽ hít sâu một hơi, quay đầu sang bên.

Đây là lời từ chối vô thanh sao?

“Tiểu Nhu, mau đồng ý đi, chỉ cần cậu đồng ý, cậu sẽ là bà chủ của nhà họ Sở! Mau đồng ý đi!”, Tiểu Nhiễm sốt sắng nói.

“Phải đấy Tiểu Nhu, chẳng lẽ cậu còn luyến tiếc tên vô dụng Lâm Chính đó sao? Ha, anh ta không cho cậu được gì cả, cậu quan tâm tới anh ta làm gì? Chỉ cần đồng ý với cậu Sở, những cái khác cậu không cần lo!”, Trương Hi cũng khuyên nhủ.

“Đồng ý anh ấy!”.

“Đồng ý anh ấy!”.

“Đồng ý anh ấy!”.

Người xung quanh lại tiếp tục hò hét.

Tất cả áp lực đều dồn lên Tô Nhu, khiến cô không thở nổi.

Sở Diêu Hàng nhếch khóe miệng, vô cùng chắc chắn.

Nhưng đúng lúc đó, một bàn tay đột nhiên vươn tới từ bên cạnh, đóng nắp hộp đựng chiếc nhẫn kim cương trong tay Sở Diêu Hàng lại.

Sở Diêu Hàng sững sờ, nghiêng đầu nhìn sang, đối điện với một cặp mắt lạnh thấu xương.

“Anh làm gì vậy?”, Sở Diêu Hàng nhíu mày hỏi.

“Cậu tên Sở Diêu Hàng đúng không? Tôi hỏi cậu, cậu cầu hôn vợ tôi ngay trước mặt tôi? Ai cho cậu lá gan đó?”, giọng nói không hề có cảm xúc vang lên…
Chương 94: Xâm nhập bất hợp pháp

“Anh chính là Lâm Chính?”.

Nghe thấy lời đó, Sở Diêu Hàng biết ngay thân phận của người này.

“Phải”.

Lâm Chính nhìn anh ta, không có cảm xúc gì.

“Bao nhiêu tiền?”, Sở Diêu Hàng hỏi.

“Cái gì bao nhiêu tiền?”.

“Cho anh bao nhiêu tiền thì anh mới chịu rời xa Tiểu Nhu?”, Sở Diêu Hàng lấy từ trong túi ra một xấp chi phiếu, sau đó soạt soạt viết trên đó một con số, xé xuống ném cho Lâm Chính.

“Đây là một triệu tệ, cút đi”, Sở Diêu Hàng nói.

“Trong thẻ này có hai mươi triệu tệ, cậu cút đi!”, Lâm Chính lấy tấm thẻ ngân hàng trong túi ra, ném qua.

Nào ngờ anh vừa làm như vậy…

“Ha ha ha ha…”.

Cả sảnh tiệc vang lên tiếng cười như oanh tạc.

“Anh ra vẻ cái gì thế? Kẻ vô dụng như anh mà có hai mươi triệu tệ? Tin anh chắc tôi là kẻ ngốc!”, Trương Hi thẳng thừng mắng chửi.

“Chắc trong thẻ chỉ có hai nghìn tệ ấy nhỉ?”, chị Mai khinh thường nói.

“Tôi thấy hai nghìn tệ đó cũng là Tiểu Nhu kiếm được, tên vô dụng này ăn không ngồi rồi, không có công ăn việc làm, anh ta lấy đâu ra hai nghìn tệ?”, Tiểu Nhiễm che miệng cười giễu.

Lời cô ta nói lập tức được sự tán đồng của rất nhiều người.

“Còn không phải sao? Ai không biết con rể của nhà họ Tô là một kẻ vô dụng chứ?”.

“Cô Tô gả cho người như vậy đúng là thiệt thòi!”.

“Chỉ có người đàn ông như cậu Sở mới xứng với cô Tô!”.

Sở Diêu Hàng liếc nhìn thẻ ngân hàng trên mặt đất, vờ tỏ ra kích động: “Lâm Chính, tôi đã nghe nói đến chuyện của anh. Nhu Nhu không yêu anh, nếu không hai người kết hôn đã ba năm vì sao cô ấy không cho anh đụng vào một ngón tay? Nếu Nhu Nhu đã không yêu anh, vì sao anh không buông tha cho cô ấy? Anh muốn cái gì thì nói đi, chỉ cần Sở Diêu Hàng tôi có thể làm được, dù anh có muốn lấy mạng tôi, tôi cũng sẽ cho anh! Tôi chỉ cầu xin anh buông tha cho Nhu Nhu!”.

Anh ta dứt lời, nhiều người vừa tức giận vừa cảm động.

“Cậu Sở thật là si tình!”.

“Hơn nữa tính tình cũng tốt, đổi lại là tôi đã đánh cho kẻ vô sỉ kia rụng hết răng từ lâu rồi!”.

Tô Nhu nhíu mày.

Chung quy cô cũng còn có chút đầu óc. Sở Diêu Hàng đã chuẩn bị nhiều thứ như thế, không diễn kịch một chút thì sao xứng với sự phối hợp của bao nhiêu người ở đây?

Không đợi Lâm Chính lên tiếng, Tô Nhu đã cất lời trước: “Sở Diêu Hàng, xin lỗi, tôi không định ly hôn với Lâm Chính, tôi cũng không định tái hôn! Rất xin lỗi…”.

“Vì sao vậy Nhu Nhu? Chẳng lẽ những gì anh làm vẫn chưa đủ sao?”, Sở Diêu Hàng sốt sắng, ngay sau đó bỗng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính, nói: “Anh đã cho Nhu Nhu uống bùa mê thuốc lú gì?”.

“Cô ấy là vợ tôi, tôi còn phải cho vợ mình uống bùa mê thuốc lú à?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Sở Diêu Hàng nghe vậy cũng không diễn kịch gì nữa, đi thẳng tới phía trước, hai mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Lâm Chính, sau đó hạ thấp giọng nói: “Tên khốn, đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, cầm lấy một triệu tệ này cút đi, ngày mai tôi sẽ cho người đến nhà anh làm giấy cho anh ly hôn với Nhu Nhu. Nếu anh không đồng ý, tôi đảm bảo ngày hôm nay anh phải nằm trên cáng mà ra khỏi đây!”.

“Sở Diêu Hàng, cậu muốn làm gì?”, Tô Nhu lập tức tiến lên.

Tiểu Nhiễm ở cạnh vội vàng kéo cô lại.

“Tiểu Nhu, đây là chuyện giữa đàn ông bọn họ, cậu đừng xen vào”.

“Tiểu Nhiễm, cậu bỏ mình ra, cậu mau bỏ mình ra!”, Tô Nhu dùng sức giãy giụa. Chị Mai cũng chạy tới, giữ chặt Tô Nhu cùng với Tiểu Nhiễm.

Tô Nhu đầy vẻ tuyệt vọng.

Tuy nhiên, đối mặt với sự đe dọa của Sở Diêu Hàng, Lâm Chính lại không đổi sắc mặt. Anh nhếch môi, mỉm cười nhàn nhạt nhìn anh ta, dường như đang đợi thủ đoạn không khách sáo của Sở Diêu Hàng.

Sở Diêu Hàng nổi giận.

“Cậu Sở, xảy ra chuyện gì vậy?”.

Lúc này, một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm nghị đi ra khỏi đám đông.

Nhìn thấy người này, nhiều khách mời chợt biến sắc.

“Là Tổng giám đốc Trương!”.

“Ông ấy lại đến đây sao?”.

“Lần này có trò vui rồi!”.

Người đến là Tổng giám đốc của khách sạn Thiên Duyệt, không phải là quản lý đại sảnh lúc trước là có thể so sánh. Thân phận của ông ấy cực kỳ đặc biệt, không chỉ quản lý cả khách sạn, mà còn là người đại diện cho ông chủ đằng sau khách sạn này.

Cả Giang Thành ai cũng phải nể mặt ông ấy.

“Ồ? Tổng giám đốc Trương đến rồi à? Vậy thì dễ hơn nhiều rồi”, cậu Sở lùi lại một bước, cười híp mắt, chỉ vào Lâm Chính nói: “Tổng giám đốc Trương, ông giải thích cho tôi công tác bảo vệ của khách sạn các ông là thế nào đây? Vì sao tôi không mời người này mà anh ta lại xuất hiện trong buổi tiệc của tôi?”.

“Cái gì? Còn có chuyện đó sao?”, Tổng giám đốc Trương sa sầm mặt, gọi hai người bảo vệ tới, sau đó đi về phía Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Chào cậu, cậu tự tiện xông vào khu vực tư nhân, tôi sẽ kiện cậu xâm nhập bất hợp pháp. Mời cậu phối hợp với chúng tôi đến đồn công an một chuyến, cậu không có ý kiến gì chứ?”.
Chương 95: Xin cậu tha thứ cho tôi

“Đương nhiên có ý kiến!”, Lâm Chính lắc đầu nói: “Có người mời tôi tham gia buổi tiệc, sao lại xem là xâm nhập bất hợp pháp?”.

“Có người mời anh đến đây? Vậy anh nói xem người ở đây ai đã mời anh đến? Tô Nhu không tính! Cô ấy chỉ đến đây bàn việc làm ăn, nói trắng ra cô ấy không phải khách ở đây!”, Trương Hi cười nhạt nói.

“Không phải Tiểu Nhu mời tôi đến đây, là cô Anna mời tôi đến”, Lâm Chính im lặng trong giây lát rồi lên tiếng.

Mọi người ngạc nhiên.

“Cô Anna?”, Trương Hi nhíu mày, nhìn về phía Sở Diêu Hàng.

“Không thể nào!”, Sở Diêu Hàng hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Sảnh tiệc của cô Anna ở trên lầu, hơn nữa trên đó đều là khách quý. Tôi bao trọn khách sạn này, đặc biệt nhượng cho bọn họ sảnh tiệc hào hoa trên lầu. Lâm Chính, cô Anna là người thế nào, sao cô ấy lại mời cậu được? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày!”.

“Cậu Sở, cô Anna là ai?”, trong đám đông có người cẩn trọng hỏi.

“Phó hội trưởng của Hiệp hội Y tế Quốc tế, cô Anna Emma!”, Sở Diêu Hàng bình tĩnh nói.

Dứt lời, mọi người đều ồ lên.

“Cái gì? Là người đó sao?”.

“Trời ạ, đó là nhân vật nổi tiếng thế giới đấy!”.

“Nghe nói cô ấy còn có quan hệ mật thiết với Tổ chức Y tế Thế giới và Liên Hợp Quốc”.

“Không ngờ cậu Sở còn quen biết cả cô Anna, lợi hại quá”.

Mọi người âm thầm chậc lưỡi, ai nấy nhìn về phía Sở Diêu Hàng với ánh mắt đầy tôn kính.

“Người cao quý như cô Anna lại mời một kẻ vô dụng như anh tham gia bữa tiệc, ha ha, ai tin được?”, Tiểu Nhiễm đứng đó, cười giễu nói.

“Chuyện nghìn lẻ một đêm!”, có người lắc đầu.

“Trừ khi heo nái biết leo cây!”, có người lạnh lùng nói.

“Tổng giám đốc Trương, nên làm thế nào chắc không cần tôi dạy ông nữa nhỉ?”, Sở Diêu Hàng lạnh nhạt nói.

Tổng giám đốc Trương gật đầu, nói: “Bắt kẻ xâm nhập bất hợp pháp này lại, giao cho cảnh sát!”.

“Vâng thưa Tổng giám đốc!”.

Hai người bảo vệ vóc dáng cao lớn lập tức tiến tới.

Lâm Chính không động đậy, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

Đám người Tiểu Nhiễm, chị Mai, Trương Hi đều cười khẩy.

Hiện trường không ai lên tiếng, tất cả mọi người đều mang tâm thái xem kịch hay nhìn Lâm Chính.

Lúc này, Lâm Chính nhắm hai mắt lại.

Không ai biết anh đã nổi giận.

Nhưng không quan trọng.

Bởi vì đến nay vẫn chưa có ai nếm qua lửa giận của anh!

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một tiếng hét đầy đau khổ chợt vang lên.

“Dừng tay!”.

Mọi người ngẩn ra, đồng loạt nhìn sang chỗ phát ra âm thanh.

Lại thấy Tô Nhu giàn giụa nước mắt đi tới.

“Nhu Nhu”, Sở Diêu Hàng vội vàng tiến tới.

Tô Nhu nghiến răng, đau khổ nói: “Để anh ấy rời khỏi đây, chuyện cậu nói, tôi… sẽ cân nhắc…”.

Sở Diêu Hàng mừng rỡ.

Lâm Chính đi tới kéo tay cô, lạnh lùng nói: “Em đi về với anh”.

“Anh đừng có quậy nữa được không?”, Tô Nhu hất tay anh ra, đau khổ hét lên.

Vành mắt cô đỏ ửng, nước mắt ròng ròng.

Lâm Chính sửng sốt.

“Anh có biết anh đắc tội với ai rồi không? Nếu anh bị bắt giam, anh nghĩ anh còn có thể ra ngoài được à? Trước kia em đã bảo anh đi rồi, sao anh lại không đi? Sao lại không đi?”.

Tô Nhu vừa khóc vừa nói, vẻ mặt vô cùng bất lực, tràn đầy tuyệt vọng.

Cô biết, nếu để những người này đưa Lâm Chính đi, kết cục của Lâm Chính sẽ rất thê thảm.

Dù Sở Diêu Hàng không nhằm vào Lâm Chính, những người nịnh nọt vây quanh anh ta chắc chắn sẽ không buông tha cho Lâm Chính.

Sở Diêu Hàng biết đây là cơ hội tốt nhất của anh ta.

Chỉ cần anh ta tiếp tục gây áp lực cho Lâm Chính, Tô Nhu nhất định sẽ đồng ý với yêu cầu của anh ta.

Mặc dù Tô Nhu không có nhiều tình cảm với Lâm Chính, nhưng cô rất xem trọng danh phận vợ chồng, cho nên cô chắc chắn sẽ bảo vệ Lâm Chính!

“Tổng giám đốc Trương!”, Sở Diêu Hàng quát lên.

“Cậu Sở yên tâm! Đưa người đi cho tôi!”, Tổng giám đốc Trương lập tức la lên.

“Là các người ép tôi đấy!”.

Lâm Chính nhìn chằm chằm Sở Diêu Hàng bằng ánh mắt lạnh băng, sau đó định ra tay.

Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói kích động mừng rỡ bỗng vang lên từ nơi cửa.

“Cậu Lâm! Cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi!”.

Nói xong, một bóng người vội vã chạy đến, gập người chín mươi độ với Lâm Chính: “Cậu Lâm, chuyện lần trước đều là lỗi của tôi, dù có thế nào, xin cậu hãy tha thứ cho tôi!”.

Người nơi đây đều trợn tròn mắt.

“Đây là… chú Mạc Thanh?”, Sở Diêu Hàng kinh hoảng.

Tổng giám đốc Trương cũng nhận ra người này, ngạc nhiên hỏi: “Chủ nhiệm Mạc, ông đang làm gì vậy?”.

Mạc Thanh không đếm xỉa đến sự ngạc nhiên của bọn họ, giữ tư thế cúi người, không động đậy.

Nhưng Lâm Chính lại không lên tiếng.

Mạc Thanh cắn răng, giống như đã hạ quyết tâm gì đó, đột nhiên cong hai đầu gối quỳ xuống đất.

“Nếu cậu Lâm không chịu tha thứ cho tôi, Mạc Thanh sẽ quỳ mãi ở đây!”.

Cảnh này xuất hiện, sảnh tiệc nhốn nháo bỗng chốc yên lặng.

Khoảnh khắc này, nhịp tim và hơi thở của tất cả mọi người đều rơi mất một nhịp…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK