Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 404: Anh có phải Lâm Chính không?

“Rất phức tạp!”.

Lương Hồng Anh lại thở dài, gương mặt lộ vẻ rầu rĩ: “Có vài chuyện tôi không nói rõ được, cũng không tiện nói. Thần y Lâm, sao anh hỏi chuyện này? Anh quen với thím Thu Yến sao?”.

Lâm Chính không lên tiếng, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc.

Anh do dự một lúc, lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Lương Hồng Anh.

“Cô Lương, nếu thím Thu Yến thật sự bị nhà họ Lương đuổi đi, mong cô hãy liên lạc với tôi!”.

“Hả? Chuyện này…”, Lương Hồng Anh nhận lấy danh thiếp, kỳ lạ nhìn Lâm Chính, hỏi: “Rốt cuộc anh là gì của thím Thu Yến?”.

Lâm Chính im lặng một lúc mới nhỏ giọng nói: “Tôi là con nuôi của bà ấy, Lâm Chính!”.

Nói xong thì lên xe.

Chẳng mấy chốc, xe đã rời khỏi sơn trang.

Lương Hồng Anh cầm danh thiếp, lẩm bẩm.

“Thím Thu Yến còn có người con nuôi? Hơn nữa… lại là thần y Lâm? Đợi đã… Lâm Chính? Cái tên này hình như đã nghe ở đâu đó rồi nhỉ?”.



Lương Sinh đích thân chở Lâm Chính về Giang Thành.

Vừa về đến Giang Thành, Lâm Chính đã chạy ngay đến bệnh viện.

Bởi vì anh nghe nói hôm nay là ngày Tô Nhu xuất viện.

Nhờ y thuật thần kỳ của Lâm Chính và sự tẩm bổ của thuốc thang đắt tiền, tốc độ hồi phục của Tô Nhu có thể nói là đáng kinh ngạc, ngay cả Tề Trọng Quốc cũng vô cùng ngạc nhiên.

Tô Quảng thu xếp đồ đạc, chuẩn bị đón Tô Nhu về nhà.

Trương Tinh Vũ bưng chén canh gà đi vào, dặn Tô Nhu uống hết.

Nhìn thấy Lâm Chính đi vào, sắc mặt Trương Tinh Vũ lập tức sa sầm, nhưng ngại Tô Nhu ở đây nên không nổi đóa lên.

“Thế nào rồi, đỡ hơn chút nào chưa?”, Lâm Chính bắt mạch cho Tô Nhu, cười hỏi.

“Cũng ổn”, Tô Nhu khẽ gật đầu, trên mặt không buồn không vui.

“Này, Lâm Chính, mấy hôm nay cậu chạy đi đâu vậy?”, Trương Tinh Vũ hừ một tiếng, hỏi.

“À, con đi tìm Mãn Phúc Tây tính sổ”, Lâm Chính do dự một lúc rồi nói.

“Tính sổ? Dựa vào cậu? Xí! Cậu biết Mãn Phúc Tây có lai lịch thế nào không? Cậu có nghe nói tới võ quán Mãn Thị chưa? Cậu dám tìm cậu chủ nhà họ Mãn tính sổ? Tôi sợ cậu bị người nhà họ Mãn đánh chết ấy chứ!”, Trương Tinh Vũ khinh thường nói.

Nói thật người ta cũng không tin, Lâm Chính dứt khoát im miệng.

“Được rồi mẹ, đừng nói nữa, chúng ta về nhà đi”, Tô Nhu nói giọng khàn khàn.

Mặc dù cơ thể cô đã hồi phục, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.

“Quay về? Tiểu Nhu, con nói cho mẹ biết chúng ta về đâu đã”, Trương Tinh Vũ đột nhiên lên tinh thần, vội hỏi.

“Đương nhiên là về nhà chúng ta thuê rồi”, Tô Nhu ngơ ngác nói.

Căn nhà lúc trước đã bán, gia đình Tô Quảng tạm thời không đi mua nhà nữa mà thuê một căn nhà ở.

“Về nhà thuê cái gì, hôm nay mẹ đã trả nhà lại rồi”, Trương Tinh Vũ nói.

“Cái gì?”.

Tô Nhu sửng sốt, sau đó cười gượng: “Vậy chúng ta đi đâu?”.

“Còn đi đâu được? Đến khu trung tâm Hào Tình Thế Kỷ!”, Trương Tinh Vũ cười nói.

“Khu trung tâm Hào Tình Thế Kỷ? Đó là nhà của Chủ tịch Lâm…”, Tô Nhu nhíu mày.

“Sợ cái gì? Không phải Chủ tịch Lâm đã nói để con ở sao? Mẹ nghe nói Hào Tình Thế Kỷ đổi chủ rồi, bây giờ ông chủ này rất xem trọng tình hình an ninh ở đó, chuyện giống lần trước sẽ không xảy ra nữa đâu! Tô Nhu, bây giờ xương cốt con rất yếu, không ở nhà thuê được, nếu để lại gốc bệnh thì làm sao? Con còn trẻ như vậy! Thế cho nên, con phải tìm chỗ nào có môi trường tốt để tĩnh dưỡng, đúng không?”, Trương Tinh Vũ lại nói, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Tô Quảng đang đứng sững một bên.

Lúc này Tô Quảng mới hoàn hồn, ra sức gật đầu: “Đúng đúng đúng!”.

“Mẹ, thế… thế sao được…”, Tô Nhu bất lực nói.

“Con đấy, da mặt mỏng, thật ra nếu con chịu chủ động một chút, con và Chủ tịch Lâm đã đến với nhau từ lâu rồi, nhà chúng ta đâu đến nỗi chịu đựng cơn tức thế này”, Trương Tinh Vũ cười nói: “Mẹ sẽ gọi cho Tiểu Thiên, bảo nó đưa chìa khóa tới”.

“Mẹ, đừng…”.

“Trời ạ, con nghe mẹ đi”, Trương Tinh Vũ lấy điện thoại ra, bấm số.

Từ đầu đến cuối, Lâm Chính vẫn không nói gì.

Tô Nhu hơi áy náy nhìn Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi”.

“Không sao, anh quen rồi”, Lâm Chính cười nói.

Nghe thấy câu này, ánh mắt Tô Nhu hơi dao động.

Không biết vì sao cô phát hiện khoảng cách giữa mình và Lâm Chính bỗng trở nên xa xôi hơn nhiều.

Lạc Thiên đưa chìa khóa tới, sau đó vội vã rời đi.

Lúc đi, sắc mặt cô ấy còn hơi khó coi.

Lâm Chính và Tô Nhu vốn định hỏi nhưng không kịp.

Trương Tinh Vũ thì gọi hai chiếc xe, sau đó lại bảo Lâm Chính bế Tô Nhu lên xe lăn, đẩy đi.

Bốn người nhanh chóng đến khu trung tâm Hào Tình Thế Kỷ, đi đến trước biệt thự số 001.

“Ê ê ê, cậu làm gì vậy?”.

Khi Lâm Chính định đi vào, Trương Tinh Vũ đột nhiên kêu lên, chặn trước mặt Lâm Chính.

“Con làm sao?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Đây là nơi cậu đến được sao?”.

Trương Tinh Vũ hừ một tiếng: “Lâm Chính, cậu về được rồi! Cả nhà chúng tôi ở đây là được, nơi này dù gì cũng không phải nhà cậu, nếu để người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm đấy!”.

Lâm Chính nhíu mày.

Đây quả thật là nhà anh mua.

“Mẹ, để anh ấy vào đi”, Tô Nhu bình tĩnh nói.

“Vậy sao được? Lỡ như Chủ tịch Lâm hiểu lầm, chẳng phải sẽ phá hoại tình cảm giữa hai đứa sao?”, Trương Tinh Vũ nhỏ giọng nói.

“Mẹ, sao mẹ lại nói lời như vậy? Con và Lâm Chính vẫn chưa ly hôn mà!”, Tô Nhu tức giận.

Sắc mặt Lâm Chính cũng không được tự nhiên.

Mặc dù anh không hay so đo với phụ nữ, nhưng Trương Tinh Vũ hơi quá đáng rồi.

Anh sờ cằm, suy nghĩ có nên lấy lại nhà hay không.

Tuy anh muốn để Tô Nhu dưỡng bệnh thật tốt, nhưng anh thật sự không chịu nổi bộ mặt hợm hĩnh của Trương Tinh Vũ.

Khi anh đang định bảo Mã Hải đến lấy lại chìa khóa thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Lâm Chính liếc nhìn màn hình điện thoại, lập tức sửng sốt.

“Điện thoại của ai vậy?”, Tô Nhu không khỏi hỏi.

“Là Tiểu Đông”.

Lâm Chính cười đáp, sau đó bắt máy.

Nhưng khi điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy tiếng la vô cùng gấp gáp của Tiểu Đông vang lên.

“Anh Lâm! Có chuyện rồi! Anh Lâm! Có chuyện rồi! Hu hu hu…”.

Lâm Chính biến sắc, vội hỏi: “Tiểu Đông, cô đừng hoảng, xảy ra chuyện gì?”.

“Là chị Lạc có chuyện rồi! Vừa rồi có một đám người đến y quán, nói với chị Lạc gì đó, chị Lạc quỳ xuống đất khóc lóc, sau đó đám người ấy bắt chị Lạc đi rồi! Tôi thấy trong số họ còn có người nhà họ Lạc! Anh Lâm, bây giờ phải làm sao? Chị Lạc có xảy ra chuyện gì không?”.

Tiểu Đông vừa khóc vừa nói.

Lâm Chính sa sầm mặt, nhỏ giọng nói: “Cô đừng sốt ruột, tôi sẽ đi xử lý ngay!”.

Nói xong thì cúp máy, sau đó rời đi.

“Anh đi đâu vậy?”, Tô Nhu lập tức hỏi.

“Y quán có chút chuyện, anh đi xem sao”, Lâm Chính cười đáp.

“Vậy anh chú ý an toàn”, Tô Nhu gật đầu.

Lâm Chính lập tức đi ra ngoài.

Nhưng anh vừa mới rời khỏi Hào Tình Thế Kỷ, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đột nhiên ngăn anh lại.

“Anh có phải Lâm Chính không?”, người đó lạnh lùng hỏi.

“Anh là ai?”, Lâm Chính tò mò nhìn người đó.

“Anh chỉ cần trả lời tôi, anh… có phải Lâm Chính không?”, người đó lại hỏi, trong giọng nói không có chút cảm xúc nào.
Chương 405: Bác?

Giọng điệu của người này vô cùng kiêu ngạo, dù là ai nghe xong cũng cảm thấy khó chịu.

Lâm Chính cũng vậy.

Anh nhìn chằm chằm người này, bình thản nói: "Vậy anh cũng chỉ cần nói cho tôi biết anh là ai?".

Anh ta hừ lạnh một tiếng, cầm điện thoại trong tay lên, điện thoại vẫn trong trạng thái kết nối, nhỏ giọng nói: "Anh ta không phối hợp".

"Nếu đã không phối hợp, thì cưỡng chế đưa đi", bên kia điện thoại vang lên một giọng nói đàn ông hơi yếu ớt nhưng lạnh lùng.

Giọng nói kia vừa dứt, người đàn ông giơ tay lên nhanh như chớp, nhón một chiếc châm bạc đâm mạnh vào lồng ngực Lâm Chính.

Đây là huyệt tĩnh.

Châm pháp của anh ta thuần thục, lực đạo vừa phải, nhanh như tia chớp. Nếu là người bình thường thì châm này sẽ khiến họ bất động như bị điểm huyệt.

Nhưng Lâm Chính thì khác.

Anh đã không phải người bình thường, tuy huyệt vị bị phong bế, thì anh vẫn có thể phá ra dễ dàng.

Nhưng anh không phản kháng.

Anh muốn xem rốt cuộc là ai muốn gây sự với anh.

Lâm Chính nhanh chóng được khiêng lên một chiếc xe van.

Trên xe có hai nam một nữ.

Người đàn ông trước đó đang lái xe, hai người còn lại thì đánh giá Lâm Chính.

"Vô dụng như vậy, liệu có phải là thần y Lâm trong truyền thuyết không nhỉ? Trương Tưởng, anh không nhầm đấy chứ?", người phụ nữ đeo kính râm bình thản hỏi.

"Tôi hỏi anh ta có phải là Lâm Chính không, anh ta không nói gì, tôi liền đưa đi. Anh ta vào viện cùng Tô Nhu, chắc là Lâm Chính đấy", người đàn ông lái xe đáp.

"Nhưng theo tôi được biết, người chồng tên Lâm Chính của Tô Nhu là một thằng vô dụng, ở rể nhà họ Tô, chuyên ăn bám, vậy mà anh lại liên hệ anh ta với thần y Lâm... Không phải chứ?", người phụ nữ đeo kính râm lại hỏi.

"Tôi không rõ nữa, Lạc Bắc Minh nói anh ta chính là thần y Lâm, cô có vấn đề gì thì hỏi thẳng Lạc Bắc Minh đi", người đàn ông đáp.

Người phụ nữ đeo kính râm không nói gì nữa.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính vẫn luôn im lặng bất ngờ lên tiếng: "Sao nào? Là Lạc Bắc Minh phái các anh đến sao?".

"Hả?".

Mấy người kia đều sửng sốt, đồng loạt quay sang nhìn Lâm Chính.

Người đàn ông ngồi bên cạnh Lâm Chính lập tức lấy châm bạc ra, đâm vào người anh.

"Anh không phong bế huyệt đạo của anh ta sao?", người phụ nữ trầm giọng hỏi.

"Tôi làm rồi..."

"Chưa phong bế được sao?".

"Việc này... tôi cũng không rõ nữa", người đàn ông lắc đầu.

"Không sao, tôi đã giữ được anh ta rồi", người đàn ông bên cạnh nói.

"Đáng tiếc là không ích gì", Lâm Chính rút từng chiếc châm bạc ra.

Chứng kiến cảnh này, bọn họ đều ngây ra, người đàn ông đang lái xe bỗng phanh gấp, chiếc xe dừng lại.

Người phụ nữ và người đàn ông còn lại vội vàng rút châm bạc ra, định đâm vào huyệt đạo của Lâm Chính.

Nhưng tay của bọn họ còn chưa đến nơi, Lâm Chính đã giơ hai tay ra, chộp lấy cổ tay bọn họ.

Bọn họ lập tức giơ tay còn lại lên.

Nhưng Lâm Chính đột nhiên phát lực, hai tay vô cùng linh hoạt, cuốn lấy bàn tay đang nhón châm bạc của bọn họ, hất sang tay kia nhanh như chớp.

Khi bọn họ giơ tay lên nữa, thì châm bạc đang nhón trong tay này đã đâm vào cánh tay kia.

Cánh tay của bọn họ lập tức bất động.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai ngồi đằng trước như nín thở.

Trong chớp mắt đã khống chế được hai người.

Thực lực của thần y Lâm này vượt xa tưởng tượng của bọn họ...

"Bọn họ không sao đâu, lái xe đi".

Lâm Chính bình thản nói.

Ánh mắt của tên đội mũ lưỡi trai đanh lại, nhìn Lâm Chính chằm chằm một lúc, cũng hiểu ý của anh, mặt không đổi sắc, tiếp tục lái xe về phía trước.

"Xem ra là đúng người rồi", người phụ nữ đeo kính râm lạnh lùng nói.

"Nhưng Lâm Chính, anh cũng đừng đắc ý quá, anh sẽ nhanh chóng biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn”, người đàn ông còn lại trầm giọng quát.

Ba người họ hiển nhiên không phục.

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng.

Xe nhanh chóng đến trước nhà họ Lạc.

Lâm Chính xuống xe.

Mấy người còn lại cũng rút châm bạc trên người ra, đi vào bên trong.

Điều khiến Lâm Chính vô cùng kinh ngạc là lúc này nhà họ Lạc rất yên tĩnh, trước kia lúc nào cũng thấy không ít người giúp việc của nhà họ Lạc đi ra đi vào, nhưng hiện giờ chẳng thấy bóng dáng một ai.

Khi theo ba người kia đi vào sảnh chính của nhà họ Lạc, anh mới phát hiện nơi này đang có không ít người.

Có người nhà họ Lạc do Lạc Bắc Minh dẫn đầu, còn có không ít nam nữ mặc quần áo khác nhau.

Có người mặc đồ Tây, trông rất trang trọng, nhưng cũng có người mặc Đường trang Hán phục, phong cách cổ trang.

Người khiến Lâm Chính chú ý nhất là một người phụ nữ trung niên.

Bà ta mặc đồ thời Dân Quốc, đang ngồi trên chiếc ghế chính giữa, ung dung uống trà, trông rất nhàn nhã.

Trước mặt bà ta là một người đang quỳ.

Đó là người Lâm Chính vô cùng quen thuộc.

Chính là Lạc Thiên đã bị đưa đi trước đó.

Lúc này đôi mắt cô ấy đỏ ửng, đang quỳ dưới đất khẽ lau nước mắt.

Nhìn thấy có người bước vào, rất nhiều người quay sang nhìn, nhất là Lạc Thiên.

Khi nhìn thấy Lâm Chính xuất hiện, sắc mặt Lạc Thiên tái nhợt, gần như là tê liệt ngã ngồi xuống đất, yếu ớt kêu lên: “Lâm Chính, mau đi đi… Anh mau đi đi…”

Cô ấy kêu lên đầy tuyệt vọng, vô cùng chói tai, vô cùng cuồng loạn.

Sắc mặt Lâm Chính lập tức trở nên lạnh lùng.

Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn Lạc Thiên hiện giờ thì chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.

Lâm Chính bước tới, đỡ Lạc Thiên đứng lên.

Anh kiểm tra cho Lạc Thiên, không có vấn đề gì lớn, chỉ vì đau lòng quá độ và lo lắng quá mức nên mới dẫn đến suy nhược.

“Lạc Thiên, tôi đưa cô đi”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Không, Lâm Chính, anh mau đi đi, đi ngay bây giờ đi…”, Lạc Thiên bỗng kích động nói.

“Đi? Tiểu Thiên, nếu đã đến rồi, thì đi hay không do cháu quyết định sao?”, đúng lúc này, người phụ nữ ung dung quý phái ở trên kia bỗng đặt tách trà xuống, nói.

“Bác… ít nhất bác hãy tha cho Lâm Chính đi! Anh ấy không liên quan gì đến mọi chuyện cả, cháu xin bác hãy tha cho anh ấy!”, Lạc Thiên khóc lóc nói.

“Bác?”.

Lâm Chính hơi sửng sốt.

Lẽ nào người phụ nữ này là bác của Lạc Thiên?

“Lạc Thiên, chuyện này cháu đừng xía vào, ông nội cháu đã nói rồi, cháu càng ngày càng không nghe lời, nếu cứ tiếp tục ngỗ ngược như vậy thì không được đâu. Nếu cháu không đồng ý gả vào Nam Phái, thì hãy đi theo bác, bác sẽ sắp xếp một hôn sự khác cho cháu. Về phần người này, cháu cứ coi như chưa bao giờ quen biết đi”, người phụ nữ kia bình thản nói.

“Không… Bác, cháu xin bác hãy tha cho Lâm Chính!”, Lạc Thiên vừa khóc vừa kêu lên, thấy người phụ nữ kia không mảy may xúc động, liền ngoảnh phắt lại hét lên với Lạc Bắc Minh: “Ông nội, cháu xin ông hãy ban ơn, tha cho Lâm Chính đi… Cháu xin ông đấy…”

“Tha cho cậu ta?”, Lạc Bắc Minh phất tay áo, lạnh lùng nói: “Ông thấy cháu bị người đàn ông này làm cho thần trí điên đảo rồi! Nhà họ Lạc chúng ta vốn dĩ tiền đồ sáng sủa, chính vì cậu ta nhiều lần cản trở, nên chúng ta mới thành ra thế này. Cháu có biết rằng, cậu ta lợi dụng sức mạnh của Hiệp hội Y học, loại bỏ tất cả các hiệu thuốc y quán của nhà họ Lạc chúng ta ở Giang Thành! Ông và cậu ta không đội trời chung, vậy mà cháu còn mong ông cứu cậu ta sao?”.

Lạc Bắc Minh nổi trận lôi đình, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Chính.

Lâm Chính không nhanh không chậm đáp: “Hiệu thuốc y quán của ông dùng thuốc giả, tôi chỉ thực hiện đúng chức trách của mình thôi. Lẽ nào ông muốn tôi trơ mắt nhìn ông vì tiền mà hại tính mạng người khác sao?”.

“Cậu…”

Lạc Bắc Minh tức giận không thốt nên lời.

Lạc Thiên cũng hết hy vọng hoàn toàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK