Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được lời này, tất cả mọi người im lặng trong chốc lát, sau đó bùng nổ tiếng cười vang dội.

“Ha ha ha ha ha…”.

“Ra mắt? Nữ chính? Cậu là đạo diễn sao?”.

“Cười chết tôi rồi!”.

Bọn họ ôm bụng cười.

Đạo diễn Đổng cười híp mắt, nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Cậu là ai?”.

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi là người nhà của Tô Dư, Lâm Chính”.

“Lâm Chính? Cậu làm nghề gì?”, đạo diễn Đổng lại hỏi.

Ở trước mặt ông ta nói mấy lời này không phải là múa rìu qua mắt thợ, múa đao trước mặt Quan Công hay sao?

Nhưng lúc đó, chủ nhiệm Hiếu đột nhiên ý thức được điều gì, vỗ đùi, hô lên.

“Tôi nhớ ra cậu rồi, cậu là tên ăn bám Lâm Chính đó đúng không?”.

Dứt lời, gương mặt Tô Dư trắng bệch.

Chu Viên Viên và Thái Yến cũng nghĩ tới gì đó, bừng tỉnh.

“Ồ, tôi cũng nhớ ra rồi, hình như anh ta là cái người vô công rỗi nghề đấy phải không? Sau khi kết hôn với chị Tô Nhu thì luôn ăn của chị ấy, dùng của chị ấy, là một kẻ vô dụng thực thụ đúng không?”, Chu Viên Viên giương khóe miệng, không hề khách sáo mà lớn tiếng nói.

“Chẳng trách cậu không giới thiệu anh ta được, hóa ra là vậy”, Thái Yến cũng cười thành tiếng.

“Viên Viên, Tiểu Yến, đủ rồi”, Tào Tiểu Kiều vội hét lên.

Tô Dư vô cùng quẫn bách.

“Tôi cứ tưởng là nhân vật lớn nào đó, hóa ra là một kẻ vô dụng ăn bám phụ nữ chỉ biết khoác lác”, đạo diễn Đổng lắc đầu cười: “Kẻ vô dụng như cậu tôi thấy nhiều rồi, cả ngày không biết tiến thủ, chỉ biết trách trời trách người, khoe mẽ này kia. Loại người như cậu định sẵn sẽ là ruồi nhặng dưới đáy xã hội, tôi không nên để cậu vào cánh cửa này”.

“Nói đúng!”.

“Tên ngốc này không cảm ơn đạo diễn Đổng thì thôi, còn nói ra những lời như vậy, đúng là không biết điều!”.

Những người khác cũng phụ họa.

Lâm Chính trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

“Đạo diễn Đổng, ông đừng giận, Lâm Chính cũng chỉ nhất thời tức giận mà nói vậy”, Tô Dư vội cười trừ, sau đó âm thầm nháy mắt với Lâm Chính, khẽ giọng nói: “Lâm Chính, cậu đừng thêm loạn cho tôi có được không? Cậu… Cậu thật sự muốn hủy tiền đồ của tôi sao?”.

“Tiểu Dư, chẳng lẽ cô không hiểu lời tôi vừa nói sao? Uống rượu xong đến phòng ông ta bàn chi tiết phim điện ảnh, ông ta có ý gì? Uống rượu ở đây chỉ là cái cớ, nói trắng ra, đám đàn ông này chỉ muốn chơi các cô”, Lâm Chính nói thẳng mọi chuyện.

Câu nói này của anh có thể nói là xé tấm màn che cuối cùng của bọn họ xuống.

Đám người Tào Tiểu Kiều vô cùng xấu hổ.

Chủ nhiệm Hiếu nhíu mày.

Còn đạo diễn Đổng thì không có phản ứng gì.

Có lẽ ông ta đã trải qua nhiều chuyện tương tự.

Nhưng lúc này, một tiếng cười nhạt vang lên.

“Cho dù chúng tôi thật sự phải lên giường với bọn họ thì liên quan gì với tên vô dụng nhà anh?”, Chu Viên Viên lên tiếng, cô ta liếc nhìn Lâm Chính, khinh thường nói: “Mấy chuyện ở giới giải trí ai mà không biết? Trên đời này vốn không có bữa ăn nào miễn phí. Vì sao đạo diễn Đổng lại tìm đến chúng tôi, trong lòng chúng tôi không rõ hay sao? Lên giường thì sao? Đạo diễn Đổng cũng bỏ công sức, chúng tôi thì xứng đáng được ăn bữa cơm miễn phí sao? Chuyện giữa hai bên cùng tình nguyện, vì sao phải chống đối chứ?”.

Lâm Chính hết sức ngạc nhiên.

Nhưng chốc lát sau lại trầm mặc.

“Vẫn là Tiểu Viên hiểu chuyện”.

“Đúng vậy, tôi đã nói Tiểu Viên là người thông minh nhất trong mấy cô gái này mà”.

“Tôi thấy Tiểu Viên có thể cân nhắc vào vai nữ chính”.

Vài người ngôi sao nổi tiếng tán thưởng.

Đạo diễn Đổng cũng liên tục gật gù, càng nhìn càng thấy thích, chỉ là Chu Viên Viên không xinh đẹp bằng Tô Dư, hôm nay mục đích ông ta đến đây vẫn là vì Tô Dư.

Thật ra đứng ở góc độ nào để nhìn, Chu Viên Viên cũng không tệ.

Chuyện ở giới giải trí đã không còn là bí mật gì nữa, hai bên tình nguyện, cô tình nguyện lên giường thì sẽ có tài nguyên, cô không thích thì rời đi, không ai cưỡng ép ai, cô không muốn thì có đầy người muốn.

Lâm Chính cũng không phản bác.

Tô Dư lại hít sâu một hơi, đặt ly rượu xuống.

“Ồ?”, đạo diễn Đổng sa sầm mặt.

“Đạo diễn Đổng, hay là… lần sau chúng ta uống đi. Hôm nay tôi… tôi không thoải mái lắm…”, Tô Dư do dự một lúc rồi khẽ giọng nói.

“Tiểu Dư!”.

“Cô…”.

“Tiểu Dư, cô phải nghĩ kỹ, có một vài chuyện một khi đưa ra quyết định rồi thì hối hận cũng không kịp”, đạo diễn Đổng lạnh lùng nói.

Tô Dư hít sâu một hơi, khẽ giọng nói: “Xin lỗi đạo diễn Đổng, hôm nay tôi thật sự không thoải mái. Lâm Chính, chúng ta quay về đi…”.

“Được”, Lâm Chính gật đầu.

“Chuyện này…”, chủ nhiệm Hiếu sốt ruột, lập tức ngăn Tô Dư lại: “Tiểu Dư, cô điên rồi à? Cô muốn hủy hoại tiền đồ của mình hay sao?”.

“Chủ nhiệm Hiếu, rất xin lỗi”, Tô Dư nói đầy áy náy.

Chủ nhiệm Hiếu cắn răng, nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Đồ vô dụng, một mình cậu vô dụng là đủ rồi, cậu còn muốn kéo theo Tiểu Dư giống như cậu?”.

“Các người có tâm tư gì, người sáng suốt đều biết rõ. Huống hồ cô ấy muốn ra mắt chưa chắc phải phụ thuộc và các người, tôi sẽ giúp cô ấy nhận được phim”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Dựa vào cậu? Ha ha ha, đừng chọc người ta cười nữa!”.

“Tôi sợ cậu quay video ngắn còn không biết ấy chứ”.

“Ha ha ha ha…”.

Trong phòng vang lên tiếng cười ầm ĩ.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm.

Tô Dư nắm lấy tay Lâm Chính, đi ra khỏi phòng.

“Tiểu Dư, đợi đã!”.

Tào Tiểu Kiều cũng vội vàng xách túi xách trên bàn lên, đuổi theo.

“Kiều Kiều, cậu đi đâu vậy?”.

Thái Yến vội hét lên.

Nhưng vô dụng, ba người đã ra khỏi cửa.

“Tiểu Yến, đừng quan tâm đến bọn họ, bọn họ muốn đi thì đi. Nào nào, đạo diễn Đổng, tôi mời ông một ly!”, Chu Viên Viên tươi cười, nụ cười của cô ta càng tươi hơn trước.

Thật ra cô ta chỉ mong Tô Dư rời đi, vì như vậy, đạo diễn Đổng sẽ đặt hết sự chú ý lên cô ta.

Nhưng khi cô ta nâng ly rượu lên, đạo diễn Đổng lại tát cô ta một cái.

“Á!”.

Chu Viên Viên hét lên, rượu trong ly văng ra. Cô ta ôm mặt, không tin nổi nhìn đạo diễn Đổng.

“Một đám đê tiện! Cầm chai lên uống! Uống xong thì nữ chính sẽ là của cô!”, đạo diễn Đổng tức giận, cầm chai rượu ném tới trước mặt Chu Viên Viên.

Thái Yến sợ hãi run bần bật.

Trong chai rượu này ít nhất vẫn còn nửa chai, nếu uống hết thì không phải sẽ sốc ngay tại chỗ hay sao?

Nhưng Chu Viên Viên không quan tâm được nhiều như vậy, nhìn chằm chằm chai rượu, cắn răng, cầm chai đưa lên miệng nốc.

“Ha ha ha…”.

Bọn họ phát ra tiếng cười đầy mờ ám.

Nhưng vẻ mặt âm trầm phẫn nộ của đạo diễn Đổng vẫn không vì thế mà tốt lên, ông ta ngoắc ngón tay với Thái Yến.

Thái Yến run rẩy, vẫn cẩn thận đi tới.

“Quỳ xuống!”.

Đạo diễn Đổng lạnh lùng nói, sau đó kéo khóa quần.

Thái Yến sợ hãi tái mặt.

Cô ta đã hiểu đạo diễn Đổng muốn cô ta làm gì.

“Đạo diễn Đổng, đừng…”, Thái Yến sắp khóc thành tiếng.

“Cô không muốn làm ngôi sao lớn nữa à?”, đạo diễn Đổng nheo mắt lại, hỏi.

“Nhưng…”.

“Nhanh lên!”.

Đạo diễn Đổng quát.

Thái Yến muốn khóc, tay chân luống cuống.

Đúng lúc đó…

Cốc cốc cốc…

Tiếng gõ cửa vang lên.

Đạo diễn Đổng sửng sốt, lập tức kéo khóa quần lên.

“Thằng nào không biết điều thế hả?”.

“Đạo diễn Đổng yên tâm, tôi sẽ đi xử lý ngay, mẹ nó”.

Chủ nhiệm Hiếu sầm mặt, tức giận chạy tới cửa.

Khi cửa vừa mở ra, chủ nhiệm Hiếu sững người.

“Vu tổng? Sao ông lại đến đây?”.

“Ai đấy?”, đạo diễn Đổng hỏi.

“Đạo diễn Đổng, là Vu tổng!”, chủ nhiệm Hiếu cực kỳ kích động nói.

“Vu tổng? Vu Hưng Văn?”, đạo diễn Đổng giật mình, vội vàng đứng dậy.

Vu Hưng Văn là người đầu tư chủ yếu cho phim điện ảnh gần đây của ông ta, không ngờ lại gặp được ở đây.

“Ồ? Đạo diễn Đổng? Chủ nhiệm Hiếu? Các ông ở đây à? Trùng hợp quá!”, Vu Hưng Văn cũng rất bất ngờ.

“Vu tổng đến rồi à? Nào nào, mời ngồi mời ngồi, hôm nay chúng ta phải uống với nhau một chầu thật đã”, người đàn ông bụng phệ vội đứng dậy, cười nói.

Đạo diễn Đổng cũng vội vàng tiến lên.

“Không vội không vội, hôm nay đã gặp mặt chắc chắn phải uống vài ly, nhưng tôi phải uống với cậu Lâm xong rồi mới nói. Cậu Lâm, tôi đến mời rượu cậu đây!”, Vu Hưng Văn cười khà khà nói, sau đó nâng ly rượu đi tới.

Nhưng vào phòng nhìn quanh một vòng lại không thấy bóng dáng Lâm Chính đâu, ông ta hoang mang không thôi: “Ơ? Cậu Lâm đâu?”.
Chương 649: Đầu tư vào một bộ phim đi

"Cậu Lâm?".

Mọi người trong phòng bao ai nấy đều ngớ ra, đưa mắt nhìn nhau.

"Cậu Lâm gì vậy? Chủ tịch Vu, chỗ chúng tôi không có ai là cậu Lâm cả", đạo diễn Đổng nhíu mày nói.

"Không đúng, rõ ràng trước đó tôi tận mắt nhìn thấy cậu Lâm vào đây mà, sao lại không có chứ?", Vu Hưng Văn khó hiểu nói.

"Lẽ nào là thằng em rể Lâm Chính của Tô Dư?", chủ nhiệm Hiếu nhỏ giọng nói với đạo diễn Đổng.

"Vớ vẩn, chẳng phải các ông nói đó chỉ là một thằng vô dụng vô công rồi nghề chuyên ăn bám sao? Loại người đó sao có thể được Chủ tịch Vu coi trọng chứ? Không thể nào!", đạo diễn Đổng tức giận nói.

Chủ nhiệm Hiếu không hé răng nói gì.

"Các ông đang nói gì vậy?", Vu Hưng Văn kỳ quái hỏi.

"À... không có gì, không có gì..." đạo diễn Đổng xua tay lia lịa, cười nói: "Chủ tịch Vu, nếu không tìm được cậu Lâm kia, thì chúng ta uống với nhau một ly đi, còn hai người mới đang chờ ông bồi dưỡng đấy".

Đạo diễn Đổng nói đầy sâu xa.

Hàm ý đã vô cùng rõ ràng.

Vu Hưng Văn nghe thấy thế, liền nhìn về phía Chu Viên Viên và Thái Yến sắc mặt đỏ bừng, nhíu mày: "Hai người họ... chắc hẳn vẫn là sinh viên hả?".

"Chẳng thế thì sao? Sinh viên mới ngon", giám đốc Giản bụng phệ ở bên cạnh ghé lại gần, cười đầy bỉ ổi.

"Như vậy liệu có ổn không?", tuy Vu Hưng Văn cũng là hạng háo sắc, biết tỏng một số chuyện trong giới giải trí, nhưng ông ta vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn. Hơn nữa mấy cô gái này bằng tuổi con gái mình, sao ông ta có thể ra tay được chứ?

"Sao vậy? Chủ tịch Vu còn gì lo lắng sao?", đạo diễn Đổng mỉm cười nói.

"Đạo diễn Đổng, tích chút đức đi", Vu Hưng Văn bình thản đáp, sau đó nói với Chu Viên Viên và Thái Yến: "Hai cô còn ít tuổi, không biết sự hiểm ác ngoài xã hội, mau về đi. Nếu vì chút lợi ích mà làm bừa thì chỉ có các cô hối hận thôi".

Vu Hưng Văn nói xong liền xoay người rời đi.

Thái Yến và Chu Viên Viên đều sửng sốt.

"Chủ tịch Vu! Chủ tịch Vu!", chủ nhiệm Hiếu gọi mấy tiếng.

Nhưng Vu Hưng Văn chẳng thèm quay đầu lại.

"Cái loại gì không biết nữa!", chờ Vu Hưng Văn đi rồi, người đàn ông bụng phệ liền tức giận chửi một câu.

"Phải đấy, đồ không biết tốt xấu, tưởng mình là bên đầu tư thì ghê gớm lắm sao? Đạo diễn Đổng của chúng ta muốn lôi kéo nhà tài trợ thì có đầy người tranh nhau. Tưởng mình là nhân vật tai to mặt lớn chắc?", chủ nhiệm Hiếu cũng chửi mấy câu.

"Mặc kệ ông ta, chúng ta ăn uống thôi, đừng để mất hứng", đạo diễn Đổng xua tay, không để trong lòng.

"Nào nào nào, uống rượu!".

Mọi người lại nâng ly lên.

Chu Viên Viên thì rất hào hứng, nhưng Thái Yến thì sắc mặt trắng bệch, do dự một lát, rồi vẫn quyết định rời đi.

"Cô đi đâu vậy?", chủ nhiệm Hiếu nhíu mày, lập tức ngăn cô ta lại.

"Chủ nhiệm Hiếu, tôi... tôi cũng cảm thấy hơi khó chịu, tôi muốn về nghỉ ngơi", Thái Yến do dự một lát rồi đáp.

"Sao nào? Thái Yến, tôi còn tưởng cô thông minh lắm, không ngờ cô lại ngu ngốc như vậy. Về? Nếu cô bước ra khỏi cánh cửa này, thì tiền đồ của cô sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Cô muốn giống như Tô Dư và Tào Tiểu Kiều sao?", chủ nhiệm Hiếu vội khuyên.

"Việc này..."

"Tiểu Yến, cậu yên... yên tâm đi, có mình đây. Chúng ta... chúng ta lên phòng bàn với đạo diễn Đổng chuyện về bộ phim. Không tới mấy năm là Tô Dư và Tiểu Kiều sẽ phải ngước lên nhìn chúng ta. Đến lúc đó, bọn họ... bọn họ chắc chắn sẽ phải hối hận...", Chu Viên Viên đã say túy lúy, ôm chầm lấy Thái Yến, miệng đầy mùi rượu.

Thái Yến vô cùng rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn ở lại.



Trên xe trở về đại học Giang Thành.

Tô Dư cúi đầu, vẻ mặt chán chường.

"Tiểu Kiều, sao cô không ở lại?", Lâm Chính ngồi ở ghế lái phụ ngoảnh lại hỏi.

"Tôi... tôi cũng thấy hơi sợ...", Tào Tiểu Kiều nhỏ giọng nói.

"Thực ra vì một vai diễn nhỏ mà hi sinh bản thân thì không đáng, là vàng thì rồi sẽ phát sáng thôi", Lâm Chính mỉm cười nói: "Nếu thực sự không được thì tôi sắp xếp vai khác cho các cô".

"Anh?", hiển nhiên Tào Tiểu Kiều không tin.

Tô Dư thở dài, khàn giọng nói: "Lâm Chính, thực ra cậu nói rất đúng, tôi cũng không định vì một vai nữ phụ mà thực sự hiến thân đâu. Nhưng hôm nay đã đắc tội với đạo diễn Đổng, sợ rằng giấc mơ tiến vào giới giải trí... đành phải chấm dứt ở đây thôi..."

"Tiểu Dư, cô không tin tôi sao?".

"Lâm Chính, tôi biết cậu muốn an ủi tôi, nhưng đừng nhắc đến chuyện này nữa... Thực ra bố tôi cũng không muốn tôi tham gia vào giới giải trí, ông ấy muốn tôi đi theo làm việc cùng ông ấy, nhưng tôi không có hứng thú với việc kinh doanh. Nếu việc hôm nay không thành, tôi nghĩ mình cũng nên nghe theo ý kiến của ông ấy rồi", Tô Dư chán nản nói.

Tào Tiểu Kiều cũng ôm mặt, muốn khóc mà không khóc được.

Đắc tội với đạo diễn lớn như vậy, tiền đồ của bọn họ coi như bị hủy hoại hoàn toàn.

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, suy nghĩ một lát rồi bình thản nói: "Tôi sẽ sắp xếp cho các cô gặp một người, trưa mai đi".

"Là ai thế anh Lâm?", Tào Tiểu Kiều hỏi.

"Tôi cũng không biết nữa", Lâm Chính lắc đầu.

"Hả? Anh cũng không biết?", Tào Tiểu Kiều ngạc nhiên.

Tô Dư im lặng.

Thực ra cô ta cũng không gửi gắm hy vọng gì lên người Lâm Chính, từ lúc bước ra khỏi cánh cửa kia, cô ta đã tuyệt vọng rồi.

Lâm Chính cũng không giải thích.

Taxi nhanh chóng đến cổng trường, hai cô gái thất thểu trở về ký túc xá.

Còn Lâm Chính ngồi xe trở về Dương Hoa.

Trên đường đi, anh gọi điện thoại cho Mã Hải.

"Quay phim?".

Mã Hải ở đầu bên kia sửng sốt.

"Ông có quen đạo diễn nào không? Tôi muốn sắp xếp hai người qua đó, đều là người mới", Lâm Chính nói.

"Việc này... Chủ tịch Lâm, tôi quả thực quen biết với không ít đạo diễn, nhưng hầu hết bọn họ đến để xin Dương Hoa tài trợ. Nếu cậu thực sự muốn tiến vào ngành phim ảnh, thì tôi có thể giới thiệu mấy đạo diễn khá có tiếng tăm cho cậu làm quen", Mã Hải nói.

"Đạo diễn có chút tiếng tăm?".

Lâm Chính nhíu mày hỏi: "Có nổi tiếng bằng lão Đổng Hạ kia không?".

"Đổng Hạ là ai?".

"Ừm..."

Chắc là Mã Hải cũng không biết rõ về người trong giới giải trí...

"Tóm lại ông cứ sắp xếp người cho tôi đi, trưa mai tôi sẽ bảo hai người bọn họ gặp mặt người đó, bàn một chút chuyện".

"Hai người đó là..."

"Chị gái tôi".

"Vậy à?", vẻ mặt Mã Hải lập tức trở nên nghiêm túc: "Nếu vậy thì Chủ tịch Lâm, tôi nghĩ chúng ta hãy đầu tư vào một bộ phim đi".

"Cần khoảng bao nhiêu tiền?".

"Ít vốn thì mấy triệu tệ hay mười mấy tệ cũng được, nhiều hơn chút thì 100 triệu tệ..."

"Một tỷ tệ có đủ không?".

"Một... một tỷ tệ?".

"Ừ, chơi thử một phen".

Sau khi thu phục được Kỳ Dược Phòng thì Lâm Chính đã không còn khái niệm về tiền nữa.

"Đủ! Đủ! Tôi sẽ liên lạc ngay với đạo diễn hàng đầu trong nước!".

"Ông phụ trách đi, đạo diễn là ai không quan trọng, quan trọng là tâm tư suy nghĩ, liệu ông ta có đứng trên góc độ của tôi để suy nghĩ không", Lâm Chính bình tĩnh nói.

Mã Hải suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ý của anh.

"Cậu cứ yên tâm, để tôi lo cho".

"Được".
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK