Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi người đó rời đi, Lâm Chính đi về phía người tên Tiểu Thúy.

“Công tử, có… có gì dặn dò sao?”, Tiểu Thúy hơi hoảng hốt, vội cúi đầu nói.

“Không cần phải câu nệ như vậy, đi theo tôi trò chuyện mấy câu đi”, Lâm Chính cười nói.

“Vâng, công tử”, Tiểu Thúy gật đầu, sau đó đi theo Lâm Chính đi ra khỏi sân.

Lâm Chính hiên ngang đi trên đường, không hề sợ hãi, mắt nhìn đông nhìn tây, tỏ ra vô cùng hiếu kỳ.

Tiểu Thúy lại vô cùng căng thẳng, cúi đầu đi theo.

Trông cứ như công tử nhà giàu kiêu ngạo phách lối dẫn theo người hầu ra phố thời cổ đại vậy.

“Công tử, không được đi vào nơi đó”.

Tiểu Thúy đột nhiên phát giác ra điều gì, vội hô lên.

Lâm Chính đang định đi về phía cửa chợt khựng lại, dừng bước, nhìn cánh cửa trước mắt, hỏi: “Đây là đâu?”.

“Đây là cửa sau của võ trường luyện võ của đệ tử trên đảo, anh không phải người trên đảo, vào đó mà bị phát hiện thì hỏng bét”, Tiểu Thúy sốt ruột nói.

“Thế à?”.

Lâm Chính gãi đầu, sau đó suy nghĩ một lúc, quay người đi tới phía trước.

Tiểu Thúy thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Thúy, cô là người trên đảo phải không?”, Lâm Chính đi phía trước thuận miệng hỏi.

“Thưa công tử, không phải, tôi là người ngoài đảo, chỉ mới lên đảo ba năm trước”, Tiểu Thúy nói.

“Người ngoài đảo?”, Lâm Chính hơi bất ngờ: “Vậy sao cô lại đến đây?”.

“Đương nhiên là muốn đến đây học võ”, Tiểu Thúy thở dài một hơi, nói: “Đáng tiếc quy tắc của đảo Vong Ưu là người ngoài đảo đến đây học võ phải làm người hầu ba năm. Năm nay là năm thứ ba của tôi, đợi làm hết năm nay, tôi mới có thể chính thức trở thành đệ tử của đảo Vong Ưu”.

“Còn có quy tắc như vậy à?”, Lâm Chính kinh ngạc không thôi, nói.

“Đương nhiên, người trên đảo nói làm vậy là để rèn luyện tâm tính của người ngoài đến đây. Dù sao tâm tính không đủ thì khó mà học được võ công trên đảo. Nhưng cũng có ngoại lệ, nếu là người mà đảo Vong Ưu tự khiêu chiến, hoặc người có thiên phú dị bẩm có thể miễn ba năm làm người hầu, có thể học võ ngay, đồng thời được danh sư chỉ dạy. Tư chất Tiểu Thúy bình thường, cho nên chỉ có thể làm theo quy tắc”, Tiểu Thúy buồn rầu nói.

Đãi ngộ của thiên tài luôn luôn đặc biệt.

“Hóa ra là vậy…”, Lâm Chính khẽ gật đầu.

Lúc này, anh mới nhớ tới điều gì, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi Tiểu Thúy, có phải trên đảo này có một người tên là Lương Huyền Mi không?”.

“Lương Huyền Mi?”, Tiểu Thúy gãi đầu, sau đó lắc đầu: “Tôi không biết, tuy tôi ở trên đảo ba năm, nhưng tôi luôn làm việc ở tầng lớp bên dưới. Nếu là đệ tử nhập thất thì tôi rất ít tiếp xúc, hơn nữa…”.

“Hơn nữa cái gì?”.

“Hơn nữa, có một số đệ tử được đảo chủ ban tên, rất ít người biết tên thật của bọn họ”.

“Thế à…”.

Lâm Chính nhíu mày.

Lương Huyền Mi là con gái của mẹ nuôi, nói đúng ra cũng là em gái nuôi của mình. Lần này đến đây, anh cũng định xem xem cô ấy sống ở đây ra sao.

Suy cho cùng, người được đảo Vong Ưu đưa đến đây, nếu luyện tốt thì không sao, nếu luyện không tốt, người thì chết người bị thương. Nếu Lương Huyền Mi xảy ra chuyện thì phải nghĩ cách đưa cô ấy đi.

Mẹ đã không còn, Lâm Chính rất quan tâm người mẹ nuôi này.

Anh hơi lo lắng tiến về phía trước.

Đúng lúc đó…

Rầm!

Một tiếng động nặng nề vang lên.

Một người bay ra khỏi cửa, đập mạnh xuống con đường cách đó không xa.

Hai người đang đi tới lập tức giật mình, nhìn sang người đó.

Đó là một đệ tử của đảo Vong Ưu. Lúc này anh ta đang bầm mắt tím mặt, miệng toàn máu, người ngã trên đất, ôm ngực không ngừng rên la.

Lúc này, vài đệ tử lao ra từ trong cánh cửa bên cạnh, vây xung quanh đệ tử đó.

“Sư đệ, sư đệ sao rồi?”.

“Sư đệ không sao chứ?”.

“Chết tiệt!”.

“Thật là quá đáng!”.

Mấy người nghiến răng nghiến lợi, vô cùng căm hận.

Trong cửa lại có vài người bước ra.

So với những người lúc trước, đám người này ăn mặc lộng lẫy, hơn nữa ai cũng kiêu ngạo, trên mặt hiện lên nụ cười.

Rất rõ ràng, hai nhóm người này không phải kẻ chung đường.

Tiểu Thúy biến sắc, đi tới mấy bước, khẽ giọng nói với Lâm Chính: “Anh Lâm, chúng ta mau chóng đi vòng qua đi”.

“Chuyện này là sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu hỏi Tiểu Thúy.

Nhưng Tiểu Thúy lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Anh Lâm, anh đừng hỏi nhiều như vậy, đi mau đi…”.

“Đi? Không được, chuyện thú vị như vậy sao tôi phải đi?”, Lâm Chính cười hỏi.

“Anh Lâm, anh chỉ là người ngoài đảo. Đây là chuyện trong đảo chúng tôi, anh không tiện ở lại đây…”, Tiểu Thúy sốt ruột.

“Chuyện trong đảo? Đó cũng là chuyện của các cô, không liên quan đến tôi. Tôi cũng không can thiệp, mà ở đây cũng không phải chỗ cấm vào, vì sao tôi không thể ở lại đây?”, Lâm Chính bật cười, nói.

“Ơ…”, Tiểu Thúy á khẩu.

Lúc này lại nghe một nam đệ tử dẫn đầu lên tiếng: “Đám đệ tử ngoại đảo các người toàn là một đám vô dụng, các người ở lại trên đảo chỉ lãng phía tài nguyên trên đảo. Tôi khuyên các người vẫn nên tìm ngày tốt xin đảo chủ rời khỏi đảo đi, sớm ngày cút khỏi đảo Vong Ưu chúng tôi đi!”.

“Anh… Trương Tử Tường! Anh ức hiếp người quá đáng!”, một đệ tử không nhịn được mắng.

“Ức hiếp người quá đáng? Vậy sao? Tôi chỉ đang chỉ dạy võ công cho các người, tiếc là đảo Vong Ưu chúng tôi truyền dạy võ học thượng thừa cho các người, các người lại không học được, còn trách ai?”, người tên Trương Tử Tường kia lắc đầu nói.

“Anh… chúng tôi mới vừa vào đảo bao lâu? Học võ bao lâu? Sao có thể bì được với anh?”.

“Kẻ thua luôn có lý do này lý do kia”.

“Khốn nạn, các người sẽ không có kết cục tốt, chúng tôi nhất định sẽ trả thù!”, đệ tử kia lại chửi mắng.

Nhưng anh ta vừa dứt lời, một gã đàn ông vóc dáng to cao ở bên cạnh Trương Tử Tường đã lao lên.

Gã tiến tới mấy bước, giống như một con bò điên tông vào mấy người họ, kéo đệ tử kia về phía trước.

Đệ tử kia há miệng, đang định nói gì đó thì thấy người đàn ông cao to đưa tay bóp cổ anh ta, sau đó dùng sức xách anh ta lên.

“Ư… A… A… A…”.

Đệ tự kia ôm cổ, hô hấp khó khăn.

“Anh làm gì vậy?”.

“Thả sư huynh tôi ra!”.

“Mau dừng tay!”.

Người xung quanh phẫn nộ gào lên, đồng loạt xông tới.

Nhưng gã đàn ông cao to vẫn không sợ, cười lớn ha hả, vung nắm đấm to như bao cát đấm mạnh vào khớp xương của đệ tử kia.

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên, đệ tử kia đang điên cuồng giãy giụa đột nhiên cơ thể xụi lơ, cả người thõng xuống, tứ chi mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, người đã ngất đi.

“Ha ha ha, mấy người muốn tôi thả nó ra? Không thành vấn đề, trả lại cho mấy người!”.

Gã đàn ông cao to cười lớn, đột nhiên dùng sức.

Vù!

Người đó bay thẳng ra xa, tông ngã các đệ tử đang chạy đến…

Ai nấy ngã ngửa ra đất.

Hiện trường tràn ngập tiếng kêu rên.
Chương 742: Vậy để tôi chữa

Nhìn thấy vậy, Tiểu Thúy biến sắc, gương mặt trắng bệch, cả người run rẩy.

Lâm Chính nhíu mày: “Đây là đang làm gì? Bọn họ không phải đồng môn sao? Đều là người của đảo Vong Ưu, sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy? Đệ tử kia chắc xương tứ chi đã bị vỡ nát, làm thế là hoàn toàn biến người kia thành tàn phế rồi!”.

“Anh Lâm, anh không biết đâu, đây là ân oán giữa đệ tử nội đảo và ngoại đảo…”, Tiểu Thúy mấp máy môi, nhỏ giọng nói.

“Nội đảo và ngoại đảo? Ngoại đảo thì tôi biết, là đệ tử từ ngoài đảo vào đây phải không? Vậy còn nội đảo… là ý gì?”, Lâm Chính hỏi.

“Nội đảo là con cháu của người trên đảo, không những là con cháu của nhà họ Huyết như đảo chủ, mà còn có con cháu của trưởng lão, nguyên lão, chấp sự… Bọn họ từ nhỏ đã sống trên đảo, vô cùng bài xích người ngoài đảo, cho rằng người ngoài đảo cướp tài nguyên tu luyện thuộc về bọn họ, cho nên mới có mâu thuẫn như vậy. Đương nhiên, điểm mâu thuẫn cũng không chỉ giới hạn ở đó, mà còn có rất nhiều nguyên nhân. Tóm lại, trận chiến giữa đệ tử nội ngoại đảo rất phức tạp. Trừ khi là người bên trên can thiệp, nếu không thì không thể ngăn chặn…”, Tiểu Thúy nhỏ giọng nói.

“Hóa ra là vậy”, Lâm Chính hiểu ra, gật đầu.

Theo lý mà nói, Tiểu Thúy cũng là đệ tử ngoại đảo.

Anh đột nhiên hiểu ra gì đó.

Nếu là vậy, sở dĩ những người có thiên phú trác tuyệt được đảo Vong Ưu đưa từ bên ngoài vào đây không luyện được võ công, không chết cũng bị thương, phải chăng là vì rơi vào cuộc phân tranh giữa đệ tử ngoại đảo và nội đảo?

Nghĩ đến đó, Lâm Chính cũng có chút lo lắng cho Lương Huyền Mi…

“Nghe đây, sau này cứ mỗi thứ hai, các người mới được vào sân luyện võ chữ Địa này. Những lúc khác, các người hãy thành thật tu luyện ở trong sân nhà của các người đi. Còn sân luyện võ chữ Thiên, tôi không cho phép các người bước vào nửa bước. Nếu không, các người vào lần nào, tôi sẽ đánh lần đó! Tôi và các sư đệ sư muội của tôi ra tay không biết nặng nhẹ, một khi gãy xương bại liệt gì đó thì thật ngại quá. Nghe rõ chưa?”, người tên Trương Tử Tường nhếch khóe môi, mỉm cười nói.

“Anh…”.

Các đệ tử ngoại đảo giận mà không dám nói, ai nấy nghiến sắp nát cả răng.

Nhưng thực lực bọn họ không bằng những người này, nếu thật sự muốn đấu thì hoàn toàn không phải đối thủ.

“Trương Tử Tường! Anh oai phong quá nhỉ!”.

Lúc này, một giọng quát lạnh lùng vang lên.

Trương Tử Tường hơi sửng sốt, đưa mắt nhìn sang, nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi mặc võ phục màu đỏ bước nhanh tới.

Cô gái cực kỳ xinh đẹp quyến rũ, lông mày đậm xinh, môi đỏ răng trắng, dáng người đường cong rõ ràng, yểu điệu lả lướt, là một người đẹp chính hiệu. Nhất là đôi chân cô ta, nhờ luyện công mà cực kỳ cân xứng hữu hình, không có chút khuyết điểm nào.

Cô gái vừa xuất hiện, trong mắt Trương Tử Tường lập tức lóe lên tà khí.

Nhưng hắn lại không hoảng loạn, ngược lại nhếch khóe miệng, cười thật tươi: “Tôi cứ tưởng là ai chứ, hóa ra là Diên Nữ sư muội. Sư muội, nghe nói cô ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, hơn một tháng chưa về, hơn một tháng này sư huynh rất nhớ sư muội”.

“Trương Tử Tường, sớm muộn gì tôi cũng sẽ xé rách miệng anh ra!”, cô gái tên Diên Nữ lạnh lùng nói, sau đó tiến lên kiểm tra vết thương của hai đệ tử ngã trên mặt đất. Khi phát hiện một đệ tử bị gãy hết hai tay hai chân, vẻ mặt cô ta cực kỳ lạnh lẽo.

“Anh… thật ác độc!”.

“Ha ha ha, Diên Nữ sư muội, thiên phú của cô không tệ, cần gì phải ở chung với đám vô dụng này? Nội đảo chúng tôi đã quăng cành ô liu ra cho cô, chỉ cần cô gật đầu, gia nhập nội đảo chúng tôi, tài nguyên trên đảo này còn không phải tùy cô lựa chọn hay sao?”, Trương Tử Tường cười nói.

“Tài nguyên luyện công là đảo chủ cung cấp, không phải các người cho. Các người độc chiếm tài nguyên luyện công, tôi nhất định sẽ tố cáo các người trước mặt đảo chủ”.

“Diên Nữ sư muội, cô cũng ngây thơ quá. Nếu tố cáo thật sự có hiệu quả, cô cảm thấy đệ tử ngoại đảo như các cô lại đến bước đường này sao?”, Trương Tử Tường cười nói.

Diên Nữ nghiến răng nghiến lợi, nhưng không lên tiếng, chỉ nhỏ giọng nói: “Mau đưa bọn họ đi chữa trị”.

“Vâng”.

Các sư đệ ở bên cạnh đáp lại.

Nhưng khi bọn họ định khiêng hai người này đi thì lại không đủ sức, hóa ra bọn họ đều bị thương.

“Tiểu Thúy, còn anh gì kia, qua đây giúp đỡ đi!”.

Dường như Diên Nữ đã nhận ra Tiểu Thúy và Lâm Chính đang đứng ở nơi đó, lập tức hét lên.

“Hả? Chuyện này… Diên Nữ sư tỷ, người này là…”, Tiểu Thúy vội giải thích.

Cô ấy còn chưa nói xong đã bị Diên Nữ ngắt lời.

“Bớt nhiều lời, mau qua đây!”.

Tiểu Thúy rùng mình sợ hãi, khó xử nhìn Lâm Chính.

“Đi thôi, tới giúp đỡ họ, cứu người quan trọng”, Lâm Chính nói, sau đó tiến lên.

Mấy người khiêng người bị thương đi.

Diên Nữ lạnh lùng liếc nhìn Trương Tử Tường, sau đó quay người rời đi.

“Ê? Sư muội đừng đi chứ, sư huynh còn muốn nói thêm vài lời với sư muội mà”, Trương Tử Tường vội hét lên.

Nhưng Diên Nữ không quan tâm.

Bọn họ cất giọng cười lớn, tràn đầy giễu cợt.

“Sư huynh, con ả đó hình như không để ý đến anh”, người bên cạnh cười nói.

“Ha ha, yên tâm, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đưa cô ta lên giường!”, Trương Tử Tường nheo mắt lại, cười nói.

Hai người bị thương được khiêng đến trước một căn nhà tranh.

Xung quanh nhà tranh đặt nhiều chiếc giường trúc, một người phụ nữ lớn tuổi đang nấu thuốc ở bên cạnh nhà tranh, hương thuốc lan tỏa ngào ngạt.

“Đặt bọn họ xuống giường trúc”, Diên Nữ chỉ huy.

Lâm Chính và Tiểu Thúy lập tức đặt người bị thương lên giường trúc.

Diên Nữ đi về phía người phụ nữ lớn tuổi.

“Diệu Thủ trưởng lão, xin hãy xem bệnh ạ…”, Diên Nữ nhỏ giọng nói, giọng điệu vô cùng cung kính.

“Vì sao mà bị thương đấy?”, người phụ nữ lớn tuổi không ngẩng đầu lên, hỏi bằng giọng khàn đặc.

“À… là do luyện công… luyện công bị thương…”, Diên Nữ nhỏ giọng đáp.

“Luyện công?”.

Người phụ nữ lớn tuổi đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt trũng sâu khinh thường liếc nhìn Diên Nữ, lạnh lùng quát: “Con khốn này, còn dám lừa tôi? Bị thương do luyện công hay bị người ta đánh bị thương, cô nghĩ tôi không nhìn ra sao?”.

“Lúc luyện công… so đấu với đồng môn mà bị thương…”, Diên Nữ vội sửa lời.

“Ha, con khốn này cũng lanh lợi đấy! Chỉ tiếc tôi không thích đám người các cô! Đám người các cô chỉ là một đống rác rưởi trên đảo chúng tôi, cũng không biết sao mấy người kia lại chiêu mộ các cô vào đây”.

Người phụ nữ lớn tuổi cười nói, sau đó lấy hai miếng cao dán từ trong túi ra, ném về phía giường trúc.

Cao dán rơi xuống đất.

“Kẻ yếu không có tư cách được chữa trị. Các người ẩu đả với người khác thua bị thương là bởi vì các người không có bản lĩnh, cầm lấy dán đi, dán xong thì mau cút đi!”, người phụ nữ lớn tuổi lạnh lùng nói.

Diên Nữ thấy vậy lập tức đi tới nhặt cao dán lên.

Mọi người đều không lên tiếng, vẻ mặt rất thất vọng.

Lâm Chính lại âm thầm nhíu mày, nhưng không lên tiếng.

Đây là chuyện của đảo Vong Ưu, anh không muốn can dự vào.

Dán cao dán xong, vẻ mặt của hai người bị thương thoải mái hơn nhiều. Nhưng bọn họ bị thương ở bên trong, đâu phải một miếng cao dán là chữa khỏi?

Nhưng không ai dám đòi hỏi thêm thảo dược từ người phụ nữ lớn tuổi kia.

Lúc này, Diên Nữ quay sang quát khẽ với Lâm Chính và Tiểu Thúy: “Hai người khiêng bọn họ tới phòng tôi!”.

“Sư tỷ định làm gì?”, Tiểu Thúy ngơ ngác hỏi.

“Nếu Diệu Thủ trưởng lão không chịu chữa thì để tôi chữa!”, Diên Nữ lạnh lùng nói.
Chương 743: Ra tay

Người học võ ít nhiều đều biết một ít thủ đoạn chữa trị vết thương nhẹ.

Nhưng vết thương nghiêm trọng như vậy, sao mấy vết thương nhẹ có thể so sánh được?

Tiểu Thúy, Lâm Chính và vài đệ tử khác đưa hai người bệnh đến một kiến trúc ở giữa lưng núi.

Đó là một trong các chỗ ở của đệ tử ngoại đảo.

Kiến trúc nơi đây tồi tàn hơn những kiến khúc khác nhiều, nhưng thiết bị vẫn đầy đủ. Nhiều đệ tử ra vào, nhìn thấy Diên Nữ thì cung kính gọi một tiếng Diên Nữ sư tỷ.

Hai người bị thương được khiêng đến một căn phòng khá lớn ở chính giữa.

Các đệ tử vây lại.

Diên Nữ sai người lau sơ qua hai người, sau đó chạy vào trong lấy thuốc, đắp cho hai người.

Cách làm của cô ta khá qua loa, hơn nữa công dụng của thảo dược cũng không thể chữa khỏi vết thương cho hai người, cùng lắm chỉ có thể xoa dịu. Nhưng tình hình hiện nay, loại thảo dược đó đã là thứ tốt nhất.

“Sư tỷ, ừm… dựa vào số thảo dược này… e rằng hai sư huynh khó mà lành vết thương…”, một nữ đệ tử lo âu nói.

“Nếu không thì phải làm sao? Nếu không phải các người quá vô năng, chúng ta có đến nỗi rơi vào kết cục này không?”, Diên Nữ lạnh lùng nói.

“Sư tỷ… cái… cái này không thể trách chúng tôi. Đệ tử nội đảo từ nhỏ đã luyện võ ở trên đảo, chúng tôi đều nửa đường rời khỏi nhà, còn phải làm người hầu ở trên đảo ba năm, thời gian chúng tôi thật sự học võ không nhiều, không đánh lại bọn họ thật ra rất bình thường…”, nữ đệ tử kia giải thích.

Nhưng vừa dứt lời.

Bốp!

Một tiếng tát tai giòn giã vang lên.

Nữ đệ tử đó ôm mặt, ấm ức nhìn Diên Nữ.

“Diên Nữ sư tỷ…”.

Mọi người vô cùng kinh ngạc.

“Các người không cố gắng mà lại còn lý do?”, Diên Nữ lại tát thêm một cái lên má kia của nữ đệ tử đó.

Bốp!

Gò má của nữ đệ tử ngay tức khắc đỏ lên, không nhịn được nữa, nước mắt như mưa lăn dọc xuống theo khóe mắt.

Mọi người đều cúi đầu không dám lên tiếng, trong nhà chỉ còn lại tiếng khóc của nữ đệ tử kia.

“Nghe đây, ngày mai ở hội thí luyện, tôi mặc kệ các người dùng thủ đoạn gì, ít nhất phải lọt vào top 5 cho tôi. Nếu không tiến vào top 5, các người đều sẽ không có trái ngọt để ăn đâu. Đến lúc đó đừng nói là thảo dược, ngay cả một tờ giấy các người cũng đừng mong được có”.

Diên Nữ tức giận quát lên, sau đó phất tay rời khỏi phòng.

Mọi người đều há hốc miệng, ngơ ngác nhìn bóng lưng Diên Nữ rời đi, đều không nói tiếng nào.

Lâm Chính âm thầm nhíu mày.

Anh không ngờ tính tình Diên Nữ lại nóng nảy như vậy.

Tiểu Thúy thở dài, nhìn hai người sư huynh bị thương, đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay sang hỏi Lâm Chính: “Anh Lâm, tôi nghe nói anh là bác sĩ cô chủ mời đến đảo, anh có thể khám cho hai sư huynh được không?”.

“Bác sĩ?”.

Các đệ tử xung quanh lần lượt nhìn về phía Lâm Chính, nhưng trong mắt toàn là vẻ thất vọng.

Bác sĩ trẻ tuổi như vậy… y thuật có thể cao siêu đến đâu?

“Khám thì không vấn đề, nhưng trên tay tôi không có dụng cụ, không có cao dán, chỉ có thể châm vài kim cho bọn họ, như vậy có thể giúp bọn họ lành nhanh hơn một chút”, Lâm Chính nói.

“Vậy cũng còn hơn không. Anh Lâm, ngày mai nhóm chúng tôi phải tham gia hội thí luyện. Hội thí luyện này rất quan trọng đối với chúng tôi, nếu anh có thể chữa cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ rất cảm kích anh”, Tiểu Thúy vội nói.

“Hội thí luyện gì vậy?”, Lâm Chính thuận thế hỏi.

“Chính là đại hội thí luyện mỗi năm một lần trên đảo Vong Ưu, tất cả đệ tử đều phải tham gia. Tổng cộng chia làm mười ba nhóm, mấy người chúng tôi là một nhóm”.

“Hội thí luyện này rất quan trọng à?”, Lâm Chính cười nói: “Tôi thấy Diên Nữ sư tỷ của các cô rất xem trọng đại hội thí luyện này. Lúc nãy cô ta còn nổi nóng như vậy, chẳng lẽ đại hội thí luyện này có phần thưởng rất phong phú hay sao?”.

“Dù có đứng nhất đại hội thí luyện cũng không có bất cứ phần thưởng nào”.

“Thế thì vì sao Diên Nữ lại xem trọng như vậy?”.

“Sở dĩ Diên Nữ sư tỷ như vậy là vì nếu có thể vào được top 5, đảo chủ sẽ sắp xếp trưởng lão dẫn dắt nhóm chúng tôi luyện võ. Được danh sư chỉ diểm, thực lực sẽ tiến bộ rất nhanh!”.

“Hóa ra là vậy! Xem ra Diên Nữ là muốn tốt cho các cô”, Lâm Chính sáng mắt lên, nói.

“Muốn tốt cho chúng tôi? Không có đâu!”.

“Cô ta làm những chuyện này cũng là vì bản thân cô ta!”.

“Người phụ nữ đó cũng là người rất tư lợi, cực kỳ hà khắc!”.

Người bên cạnh đều không nhịn được lẩm bẩm.

Lâm Chính ngạc nhiên: “Vì sao lại nói vậy?”.

“Anh Lâm không phải người trên đảo đúng không? Có lẽ anh không biết, Diên Nữ là người đẹp nổi tiếng trên đảo”.

“Nhiều người thèm thuồng sắc đẹp của cô ta, Trương Tử Tường khi nãy cũng là một trong số đó! Cô ta muốn vào được top 5 là muốn nương tựa vào một trưởng lão, lấy đó làm chỗ dựa! Chỉ thế mà thôi”.

“Còn chuyện cô ta bảo vệ chúng tôi, chữa trị cho chúng tôi, cũng chỉ là hi vọng chúng tôi có thể giữ trạng thái tốt nhất, bảo đảm cho đại hội thí luyện ngày mai!”.

“Người phụ nữ đó hoàn toàn chỉ vì bản thân mình, không phải thân thiết như anh thấy đâu!”.

Bọn họ anh một câu tôi một câu, ba mồm bảy miệng tranh nhau nói.

Lâm Chính rất bất ngờ, cũng không ngờ Diên Nữ lại có tâm tư như vậy. Anh còn tưởng Diên Nữ đóng vai một chị gái nhiệt tình ở đây chứ.

“Các người đang nói gì ở đó đấy?”.

Lúc này, giọng nói phẫn nộ vang lên từ ngoài cửa.

Tất cả mọi người giật mình, đưa mắt nhìn lại, không biết từ lúc nào Diên Nữ đã xuất hiện nơi cửa.

“Hả? Diên Nữ sư tỷ?”.

Bọn họ đều tái mặt.

“Các người giỏi lắm, nói xấu tôi ở sau lưng tôi? Được! Được lắm!”, gương mặt Diên Nữ lạnh băng, âm trầm nói.

Bọn họ sợ đến mức mất hồn, vội vàng cúi đầu.

“Mau chạy quanh sân một trăm vòng cho tôi, sau đó luyện công một tiếng, nếu thiếu vòng nào hay thiếu phút nào, vậy thì tôi cũng mặc kệ đại hội ngày mai, tôi sẽ đánh gãy chân các người!”, Diên Nữ mắng chửi: “Đi mau!”.

“Vâng… Vâng sư tỷ…”.

Bọn họ run lẩy bẩy, vội vàng chạy ra ngoài.

“Tiểu Thúy, cô còn không đi mau?”, Diên Nữ nhìn chằm chằm Tiểu Thúy, hỏi.

“Sư tỷ, Nhị trưởng lão căn dặn tôi chăm sóc vị Lâm tiên sinh này…”, Tiểu Thúy dè dặt nói.

“Lâm tiên sinh?”, Diên Nữ hiếu kỳ nhìn Lâm Chính: “Anh không phải đệ tử ở trên đảo chúng tôi sao?”.

“Không phải, xin chào, tôi là Lâm Chính”, Lâm Chính bình thản nói.

“Lâm Chính?”.

Trong mắt Diên Nữ thoáng qua vẻ nghi hoặc, quan sát anh kỹ càng một vòng, lạnh lùng nói: “Anh đến đây làm gì?”.

“Tôi được cô Huyết U U mời đến đây khám bệnh cho người trên đảo các cô”, Lâm Chính trả lời.

“Nói vậy là y thuật của anh không tệ?”.

“Chỉ là hiểu một ít y thuật”.

“Anh quen biết với người trên đảo sao?”.

“Tôi mới lần đầu đến đây, sao có thể quen biết?”.

“Vậy trên đảo có ai quen biết anh sao?”.

“Cô hỏi cái này làm gì?”, Lâm Chính cảm thấy hơi quái lạ.

“Bỏ đi, anh khám cho hai sư đệ của tôi đi”, Diên Nữ lạnh lùng nói.

“Chuyện này không thành vấn đề”, Lâm Chính gật đầu.

“Tiểu Thúy, đáp ứng mọi yêu cầu của anh ta, theo sát anh ta, đừng để anh ta chạy loạn. Tôi ra ngoài một lát”, ánh mắt Diên Nữ lóe lên, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng.

“Sư tỷ định đi đâu vậy nhỉ?”.

Tiểu Thúy rất khó hiểu, nhưng không dám hỏi.

Lâm Chính lấy châm bạc, bắt đầu khử trùng, dàn trải ra.

Những người này đều bị ngoại thương, châm cứu không thể giúp bọn họ nối liền gân cốt, chuyện có thể làm chỉ là tăng thêm tốc độ tự lành của cơ thể họ.

Tiểu Thúy đứng ở bên cạnh, yên tĩnh nhìn Lâm Chính châm cứu.

Nhìn một hồi, khuôn mặt cô ấy hoàn toàn cứng đờ, miệng hé ra, người ngây ngốc…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK