Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 446: Cút!

Một chiếc xe màu đỏ đỗ trước khách sạn Nam Thanh. Lâm Chính bước xuống xe, lấy gậy của Tô Nhu từ trong cốp ra.Tô Nhu khó khăn chống gậy bước đi.

Những người đi ngang qua đường đều ngoái lại nhìn cô gái xinh đẹp bước đi tập tễnh. Họ cảm thấy thương cô gái.

“Một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại bị tàn tật”.

“Không phải là bị chồng cô ấy đánh đấy chứ?”

“Đúng là hồng nhan bạc mệnh mà”.

Mọi người xì xầm. Tô Nhu cúi đầu, coi như không nghe thấy. Lâm Chính vừa dìu cô vừa chau mày.

Giám đốc hạng mục của tập đoàn Dương Hoa sao? Đang yên đang lành sao lại mời Tô Nhu ăn cơm?

Giờ cả Giang Thành đều biết thần y Lâm để ý Tô Nhu, vậy mà hắn lại mời Tô Nhu dùng bữa thì chẳng khác gì coi trời bằng vung?

Lâm Chính vốn định gọi điện hỏi Mã Hải nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lại thôi. Dù sao thì anh cũng chưa gặp giám đốc Chu đó, cũng không biết ý của hắn là gì.

Lâm Chính nghĩ vẫn còn một khả năng. Có thể ở đây có sự sắp đặt của người nhà họ Lâm. Bởi vì theo quy tắc của nhà họ Lâm thì hành động kẻ đó lấy thuốc lại đã ngầm ra hiệu rằng việc trừng phạt Lâm Chính chính thức bắt đầu.

Nhà họ Lâm mà báo thù thì không có chuyện chỉ đánh một trận là xong, mà chắc chắn sẽ luôn đi theo mô típ. Đó là khiến đối phương thân bại danh liệt, bị vùi dập triệt để. Cả về thể xác và tinh thần.

Anh bắt đầu nâng cao cảnh giác. Tô Nhu và Lâm Chính bước vào khách sạn, lập tức khiến nhiều người chú ý.

“Cô Tô Nhu, mời bên này, giám đốc Chu đang ở trong phòng VIP đợi cô”.

“Được”.

Tô Nhu gật đầu, chống gậy đi vào. Phòng của khách sạn Nam Thanh được chia là ba cấp, đó là phòng Public, phòng Silve và phòng Gold.

Trong đó phòng Gold chỉ có duy nhất một phòng và không phải ai cũng đặt được. Nghe nói nếu không phải là hào môn thì không thể nào, mà có muốn đặt cũng phải đặt trước một tháng.

Vậy sao giám đốc Chu lại có khả năng đó chứ? Hắn chỉ là một giám đốc hạng mục thôi mà. Lâm Chính đanh mắt, dường như đoán ra được điều gì đó.

Cạch.

Người phục vụ đứng bên cạnh mở cửa. Ánh sáng chói mắt lập tức hắt ra. Đó là ánh sáng phát ra từ vàng.

Tô Nhu há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng bên trong. Cả căn phòng được thiết kế vô cùng sang trọng và tinh tế mang phong cách Trung Đông.

Bất kể là bàn ghế hay dụng cụ gì trong phòng thì đều được làm bằng vàng. Từ thảm trải đến đèn trang chí đều là những sản phẩm thủ công được đặt từ nước ngoài về. Tất cả các góc cạnh đều toát lên vẻ giàu có.

Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên Tô Nhu nhìn thấy cảnh tượng này. Cô đứng như trời trồng. Lúc này một người đàn ông mập mạp, đeo kính, đầu hói đứng dậy, mỉm cười.

“Ấy, đây là cô Tô Nhu phải không? Nào nào, cô Tô cô đi lại khó khăn, mời ngồi!’

“Chào giám đốc Chu!”

Tô Nhu khẽ gật đầu, mỉm cười ngồi xuống. Cô nhìn xung quanh, phát hiện ra bên cạnh giám đốc Chu còn có vài người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen.

Lúc này bọn họ đang nhìn Tô Nhu và bất chợt nở nụ cười kỳ quái. Tô Nhu tim đập thình thịch, cảm giác có gì đó không ổn nên vô thức ngồi xích lại gần Lâm Chính.

“Ấy! Cô Tô Nhu, đây là ai vậy?”, giảm đốc Chu lúc này mới để ý tới Lâm Chính bèn lên tiếng hỏi.

“Đây là chồng của tôi, Lâm Chính”, Tô Nhu cười ái ngại.

“Ồ, chính là Lâm Chính ăn bám bố mẹ vợ đấy hả?”, giám đốc Chu liếc nhìn Lâm Chính và mỉm cười.

“Ha ha…”, đám người phía sau cũng bật cười ha ha.

“Giám đốc Chu, đề nghị anh chú ý ăn nói”, Tô Nhu tức giận.

“Ha ha, tôi nói đùa thôi mà. Cô Tô, cô đừng giận, tôi không có ý gì khác”, giảm đốc Chu vội vàng xua tay.

Tô Nhu chau mày nhưng không nói gì.

“Hôm nay mời cô Tô tới ăn cơm cũng không có mục đích gì, chủ yếu là muốn kết bạn với cô. Thế nhưng tôi lại không thích những người ăn bám, mà tôi cũng không hề mời vị này tới…Cô Tô, cô có thể mời anh ta rời đi được không, ra ngoài đợi chẳng hạn”, giám đốc Chu mỉm cười.

“Sao có thể như vậy được…”, Tô Nhu lộ vẻ khó coi.

“Vậy à? Vậy thì chuyện hạng mục ấy mà chắc là có chút rắc rối rồi” giám đốc Chu tỏ vẻ khó xử.

“Chuyện này…”, Tô Nhu chần chừ.

“Cô Tô không cần lo lắng, tôi chỉ muốn ăn một bữa cơm với cô thôi. Không có ý gì khác, cùng lắm 20 phút là xong, sẽ không làm mất thì giờ của cô đâu”, giám đốc Chu mỉm cười.

“Vậy…thì được…”, Tô Nhu suy nghĩ rồi nói với Lâm Chính: “Anh ra ngoài đợi đi”.

“Không được”, Lâm Chính từ chối thẳng thừng.

“Hả?", Tô Nhu sững sờ. Cô không ngờ Lâm Chính lại từ chối dứt khoát như vậy.

“Lâm Chính…”

“Em đi lại không tiện, anh phải ở lại trông chừng. Vì vậy anh không ra ngoài. Mọi người cần bàn gì cứ bàn, tôi có thể không ăn”, Lâm Chính nói.

“Nhìn thấy người này là tôi đã buồn nôn rồi, sao có thể ăn nổi chứ?”, giám đốc Chu mỉm cười.

“Đó là việc của anh”.

“Nhưng tao muốn mày cút. Tên họ Lâm kia, đừng có rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt”, giám đốc Chu phất tay. Dứt lời, mấy người đàn ông cao to phía sau vây lây Lâm Chính.

“Giám đốc Chu, anh định làm gì?”, Tô Nhu căng thẳng kêu lên.

“Cô Tô, tốt nhất là cô khuyên người chồng bạc nhược này của mình đi đi. Hoặc là tự cút ra ngoài, hoặc là để tôi kêu người ném ra. Các người chọn đi”, giám đốc Chu mỉm cười.

Dứt lời, Tô Nhu tái mặt. Cô cúi đầu suy nghĩ, nói giọng khàn khàn: “Lâm Chính, hay là…anh ra ngoài đợi em chút…”

“Không được”, Lâm Chính lại lắc đầu.

“Anh không thể hiểu cho em một chút sao, nghĩ tới bố mẹ một chút không được hả? Nếu như đắc tội với giám đốc Chu thì tiền đồ của bố sẽ không còn gì nữa”, Tô Nhu quay qua trừng mắt với Lâm Chính.

Nếu không vì bố thì cô cũng chẳng tới đây. Nhưng Lâm Chính biết nếu như anh ra ngoài thì có khi Tô Nhu sẽ gặp chuyện nên dù thế nào thì anh cũng sẽ không đồng ý.

“Tô Nhu hoặc là em về với anh hoặc là anh sẽ ở lại, em không thể một mình ở đây được”, Lâm Chính nói.

“Cút”.

Tô Nhu quát lên. Giọng nói của cô cực kỳ chói tai.
Chương 447: Em có chắc là em sẽ không hối hận?

Chữ đó dường như xuyên thủng màng nhĩ của mọi người.

Còn Lâm Chính thì như bị đâm xuyên trái tim.

Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc gì nhìn Tô Nhu, một lúc lâu không nói gì.

Tô Nhu đỏ mắt, tay chống gậy khẽ run rẩy.

Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Chính hít sâu một hơi, khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tô Nhu, nếu lát nữa xảy ra chuyện gì, em có thể đảm bảo mình không hối hận không?”.

Tô Nhu sững sờ.

Lâm Chính xoay người, đi ra phía cửa.

Anh không muốn nói gì thêm nữa.

Lúc này nói gì cũng thành sai.

Chẳng mấy chốc, cửa nhẹ nhàng khép lại.

Trong đầu Tô Nhu lại trống rỗng.

Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy giống như mình mất đi thứ gì đó.

Giám đốc Chu từ lâu đã nhếch miệng cười.

“Ha ha, cô Tô, bây giờ người phiền nhất cũng đã đi rồi. Nào nào nào, ngồi xuống đi, chúng ta từ từ ăn”, Giám đốc Chu cười nói.

Hai mắt quan sát từ trên xuống dưới Tô Nhu.

Đừng thấy trên người Tô Nhu đầy thương tích, băng bó đầy người, nhưng càng như vậy lại càng thể hiện ra một vẻ đẹp điềm đạm làm người ta thương xót.

Giám đốc Chu càng nhìn càng thấy thích, càng nhìn càng nóng mắt, càng không nhịn được muốn sờ tay Tô Nhu.

Tô Nhu nhíu mày, lập tức rút tay về, nhỏ giọng nói: “Giám đốc Chu, mong anh tự trọng”.

“Ha ha… tôi không kìm được cảm xúc… Thật ngại quá! Thật ngại quá!”.

Giám đốc Chu cười ha hả, sau đó phất tay: “Đem món ra đi”.

Không lâu sau, các món sơn hào hải vị được dọn ra bàn.

“Nào, ăn nào!”, Giám đốc Chu sảng khoái nói, gắp thức ăn cho Tô Nhu.

Tô Nhu nặn ra nụ cười, nhưng vẻ mặt lại vô cùng khó coi.

Cô miễn cưỡng ăn hai miếng, Giám đốc Chu đã rót đầy rượu ra ly.

“Giám đốc Chu, tôi không biết uống rượu”, Tô Nhu nói.

“Sao cô lại nói vậy? Không biết uống rượu? Thế sao được? Nào nào, Tiểu Nhu, uống một hớp đi! Chỉ một hớp thôi!”, Giám đốc Chu vội khuyên nhủ.

“Giám đốc Chu, tôi thật sự không uống được. Anh cũng thấy đấy, trên người tôi bị thương, bác sĩ nói không được uống rượu”, Tô Nhu khó xử nói.

“Chút vết thương thôi mà, không sao đâu, không sao đâu! Uống đi! Chỉ một hớp! Một hớp là được! Chẳng lẽ chút mặt mũi này cô cũng không cho tôi được sao?”, Giám đốc Chu giả vờ tức giận.

“Giám đốc Chu, tôi thật sự không uống được… Một khi uống vào, vết thương chắc chắn sẽ xuất hiện vấn đề. Hơn nữa, tôi bị dị ứng với men rượu, không thể uống. Rất xin lỗi…”, Tô Nhu khó xử, giải thích lần nữa.

Rõ ràng Giám đốc Chu không quan tâm mấy chuyện này.

“Tiểu Nhu, cô vậy là sao? Sao cứ khước từ liên tục vậy? Cô làm vậy, tôi cũng khó mà giải quyết chuyện của bố cô”, Giám đốc Chu không vui nói.

“Giám đốc Chu, tôi…”, Tô Nhu không còn cách nào.

Nhưng cô biết, rượu này tuyệt đối không thể uống.

Không những vì vết thương, mà là cô quả thật không đủ sức uống. Uống rượu vang không sao, loại rượu Tây nồng độ cao này e rằng uống một ngụm là say rồi.

“Cô gì mà cô? Tô Nhu, rốt cuộc cô có uống hay không?”.

Thấy Tô Nhu do dự, Giám đốc Chu vô cùng tức giận, không nhịn được nữa quăng ly rượu xuống, lạnh giọng quát.

Tô Nhu cũng đổi sắc mặt. Thấy Giám đốc Chu đã nói đến mức này, cô cắn răng, nhỏ giọng nói: “Giám đốc Chu, nếu chúng ta nói chuyện không hợp nhau, vậy thì hôm nay nói đến đây thôi, tôi thực sự xin lỗi!”.

Nói xong, cô đã đứng dậy, cầm gậy để tựa bên tường, định rời đi.

“Cô đi đâu?”, Giám đốc Chu nổi giận, quát.

“Giám đốc Chu, tôi thật sự không uống được rượu, bữa cơm này tôi không ăn nữa, hay là anh tìm mấy người bạn biết uống rượu của anh uống cùng anh đi”, Tô Nhu nói.

“Ồ? Cô định về sao? Ha, cô không quan tâm chuyện của bố cô nữa à?”, Giám đốc Chu cười nhạt không ngừng.

“Nếu nằm trong khả năng của tôi, đương nhiên tôi sẽ cố gắng, nhưng không nằm trong khả năng, tôi cũng đành chịu”, Tô Nhu lắc đầu.

Cô cảm thấy mình không cần phải hủy bản thân mình vì tiền đồ của bố…

“Cô…”, Giám đốc Chu tức giận, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng: “Tô Nhu, cô tưởng đây là nơi cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”.

Dứt lời, mấy gã đàn ông cao to đó xông tới, chắn trước mặt Tô Nhu.

“Các người muốn làm gì?”, Tô Nhu hoảng hốt.

“Làm gì? Ha, Tô Nhu, không phải rõ ràng quá rồi sao? Cô thật sự nghĩ tôi gọi cô ra ngoài để mời cô ăn cơm hay sao? Tôi chỉ muốn xử cô!”, Giám đốc Chu cười nhạt không thôi, trong lúc nói chuyện, hắn đã cởi áo ngoài của mình ra.

Cùng lúc đó, những gã đàn ông khác cũng lộ ra nụ cười kỳ quái, bắt đầu cởi áo.

“Các người…”.

Tô Nhu sợ đến mức mặt tái mét.

Cô không thể ngờ được những người này lại có suy nghĩ đó, hơn nữa còn trở mặt nhanh đến thế…

“Cứu mạng!”.

Trong tình thế cấp bách, Tô Nhu chỉ biết hét lên.

Nhưng hiệu quả cách âm trong phòng quá tốt, tiếng hô hoán của cô hoàn toàn không có tác dụng, chỉ đành bất lực nhìn đám người kia tới gần.

“Các người đừng qua đây… Cút hết đi! Cút đi!”, Tô Nhu run rẩy hét lên, sau đó như nghĩ tới điều gì, đột nhiên lấy điện thoại trong túi xách ra, muốn gọi cho Lâm Chính để anh vào đây.

Nhưng điện thoại vừa mới được lấy ra…

Bốp!

Giám đốc Chu hung hăng tát vào mặt cô.

Tô Nhu không kịp đề phòng ngã quỳ xuống đất, khuôn mặt trắng nõn in dấu tay rõ rệt.

Cô vừa sợ vừa giận nhìn Giám đốc Chu, cơ thể khẽ run lên, không biết nên làm thế nào mới phải.

“Con ả khốn nạn, cô tưởng cô là ai? Tôi nhắm trúng cô là phúc của cô, cô còn nghĩ mình là thánh nữ gì đó à?”, Giám đốc Chu cười một cách dữ tợn, lạnh lùng: “Biết vì sao tôi gọi nhiều người đến đây vậy không? Là để luân phiên đè cô ra! Con khốn, thằng chồng vô dụng của cô còn chưa đụng tới cô bao giờ đúng không? Hôm nay để tôi nếm thử xem mùi vị của cô thế nào! Giữ cô ta lại cho tôi!”.

“Vâng! Ông chủ!”.

Mấy người đó cười hăm hở tiến tới, định ra tay.

“Đám khốn nạn!”.

Tô Nhu tức giận, nghiến răng muốn xông tới cào cắn.

Dù hành động này của cô hoàn toàn không có tác dụng gì, nhưng dù là khi sợ hãi hơn nữa, cô vẫn sẽ quyết định như vậy.

Đúng lúc đó…

Rầm!

Cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra.

Sau đó có hai người nhanh chân bước vào.

“Dừng tay lại hết cho tôi!”.

Tiếng rống giận vang lên.

Đám người bên Giám đốc Chu sửng sốt, đưa mắt nhìn sang, lại thấy Mã Hải bước nhanh tới.

“Chủ tịch Mã?”.

Giám đốc Chu vô cùng bất ngờ.

“Chu Đại Minh! Cậu đang làm gì vậy? Còn không mau bảo đám người này lui ra?”, Mã Hải chỉ vào mũi Giám đốc Chu, lớn tiếng mắng chửi.

Nhưng Giám đốc Chu lại cười nhạt, lắc đầu nói: “Chủ tịch Mã, chuyện này… hình như không liên quan đến ông nhỉ? Chẳng lẽ ông muốn nhúng tay vào cuộc sống riêng của tôi?”.

Dứt lời, Mã Hải lại hít sâu một hơi.

“Chu Đại Minh… Cậu dùng thái độ gì nói chuyện với tôi vậy? Cậu điên rồi sao?”.
Chương 448: Từ từ chơi

Mã Hải vô cùng quen thuộc với tên Chu Đại Minh này.

Trước khi Mã Hải đi theo Lâm Chính, Chu Đại Minh vẫn làm việc dưới trướng ông ta, đến nay đã tròn mười ba năm.

Bao nhiêu năm nay, năng lực làm việc của Chu Đại Minh không thể nghi ngờ. Mã Hải cũng hiểu rõ người này, hắn có tính tham lam đơn thuần, thích tiền. Cũng chính vì vậy mà dù Mã Hải cho hắn đãi ngộ hậu hĩnh cũng sẽ không quá trọng dụng hắn. Bởi vì dã tâm hắn quá lớn, một khi trong tay có quá nhiều tài sản sẽ không kiểm soát được.

Đương nhiên Chu Đại Minh cũng không có ý kiến gì với người tài trợ tiền cho mình, bất cứ mệnh lệnh nào của Mã Hải, hắn cũng sẽ làm theo, thực hiện nó một cách hoàn hảo.

Nhưng hôm nay, Chu Đại Minh lại ngang nhiên chống đối Mã Hải…

Đổi lại là trước kia, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!

Mã Hải trợn tròn mắt, nhìn Chu Đại Minh, tức giận đến mức cả người run rẩy.

“Chu Đại Minh, cậu… cậu làm phản à?! Cậu có biết người này là ai không? Đó là cô Tô Nhu, người phụ nữ mà Chủ tịch Lâm nhắm trúng, cậu lại dám động vào cô ấy? Ngày mai cậu không cần tới công ty nữa đâu!”, Mã Hải tức giận nói.

“Ồ? Đây là sa thải tôi à?”, Chu Đại Minh nhún vai, cười nói.

“Phải thì đã sao?”, Mã Hải bực dọc đáp.

“Ha ha, vậy thì cùng lắm khỏi làm nữa. Họ Mã kia, ông nghĩ tôi quan tâm đến chức vụ giám đốc dự án kia sao?”, Chu Đại Minh khinh thường nói.

Mã Hải sửng sốt: “Cậu nói vậy là ý gì?”.

“Ý gì? Còn muốn tôi nói thế nào nữa? Bây giờ họ Mã ông không là gì trong mắt tôi nữa, ông là cái rắm! Ông hiểu chưa?”, Chu Đại Minh cười nhạt nói.

“Cậu…”, Mã Hải đỏ bừng mặt, không nói nên lời.

Lâm Chính nhíu mày.

Mã Hải là anh gọi tới.

Anh vốn định để Mã Hải đến giải quyết vụ này, nhưng bây giờ xem ra anh sai rồi, sai lầm to rồi.

Tên Chu Đại Minh này không còn nằm trong tầm kiểm soát của Mã Hải nữa, sau lưng hắn… e là có một người khác…

“Lâm Chính… Chúng ta rời khỏi đây…”.

Tô Nhu như nhìn thấy cứu tinh, vội nói với Lâm Chính.

“Mau đi với anh!”.

Lâm Chính cũng không khách sáo, quát khẽ một tiếng, nắm lấy tay Tô Nhu, định đưa cô rời khỏi đó.

Nhưng mấy tên to cao kia lại chặn đường Lâm Chính.

“Cút ra!”, Lâm Chính lạnh lùng quát.

“Đồ vô dụng, ai cho mày đi?”, Chu Đại Minh cười nói.

“Là nhà họ Lâm xui khiến anh làm như vậy đúng không?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

“Ha, hóa ra mày không có ngu nhỉ! Không sai, đúng là có người bỏ mấy triệu tệ ra nhờ tao giải quyết vợ mày. Thật ra, nhân vật chính ở đây ngày hôm nay không phải là con đĩ kia, mà là mày!”, Giám đốc Chu nheo mắt, nói.

Tô Nhu nghe nói mà không hiểu ra sao: “Lâm Chính, anh đang nói gì vậy?”.

Cô vừa hỏi xong, mấy gã kia đột nhiên lấy một khẩu súng đen kịt từ trong người ra, nhắm thẳng vào Lâm Chính.

“Hả?”.

Mã Hải lập tức bị dọa sợ.

“Các người đang làm gì vậy?”, Tô Nhu cũng bị cảnh này làm kinh hãi, đứng ngây ra.

Đang yên đang lành sao lại rút cả súng?

Hai người vô cùng bàng hoàng.

Sắc mặt Lâm Chính lại sa sầm.

Anh đã có thể chắc chắn đây chính là thủ đoạn của nhà họ Lâm.

“Đồ vô dụng! Mày nói xem có trùng hợp không, cứ phải đắc tội với nhân vật lớn làm gì? Mày cũng không xem lại bản thân xem mày có đức hạnh gì. Mày có tiền không? Mày có quyền không? Mày chẳng có gì cả, nhưng mày có một cô vợ xinh đẹp như hoa!”, Giám đốc Chu mỉm cười nói: “Người đó đã dặn dò bọn tao xử vợ mày trước mặt mày. Ha ha, nghe nói đồ vô dụng mày kết hôn ba năm mà chưa đụng vào ngón tay của vợ mày bao giờ. Lần này mày có phúc rồi, chắc hẳn vẻ mặt của vợ mày lát nữa là điều mà mày luôn mong chờ được thấy. Ha ha ha…”.

Người trong phòng cười lớn.

“Á…”, Tô Nhu sợ đến mức mặt trắng bệch.

“Chu Đại Minh! Cậu… Cậu làm vậy là phạm pháp, cậu đang gây án đấy… Cậu… Cậu không sợ bị trừng trị sao?”, Mã Hải run rẩy nói.

“Chủ tịch Mã, chúng ta đều là người trưởng thành, sao ông vẫn còn nói mấy lời ấu trĩ như vậy?”, Chu Đại Minh cười khẩy một tiếng, phất tay nói: “Giữ tên vô dụng của nhà họ Tô đó lại, tao muốn hiếp vợ nó trước mặt nó”.

“Ha ha ha ha, vâng ông chủ!”.

“Thú vị, thú vị, ha ha ha…”.

“Tôi đã chờ mong được nhìn thấy vẻ mặt của anh ta lâu rồi!”.

Bọn họ đều phấn khởi la lên.

“Dừng tay!”.

Tô Nhu vội hét lên.

Nhưng lúc này Chu Đại Minh đã không còn quan tâm đến cô nữa.

Mấy gã đàn ông cao to xông lên bắt người.

Chu Đại Minh cũng chuẩn bị cởi quần vào việc chính.

Tô Nhu run lẩy bẩy.

Mã Hải như người mất hồn.

Ngay khi đó…

Rầm!

Cửa lớn lại bị đạp ra.

Loạt soạt…

Nhiều người mặc áo đen ùa vào phòng, rút súng nhắm vào mấy gã đàn ông cao to và Chu Đại Minh.

Chu Đại Minh run rẩy cả người, động tác cứng nhắc.

Mấy gã đàn ông cao to giơ hai tay lên đầu, người cứng nhắc không dám hành động tùy tiện, trên mặt ai cũng đầy vẻ hoảng sợ.

Bọn họ không khỏi sửng sốt.

Một người phụ nữ mặc áo da chồn, trang điểm xinh đẹp bước vào.

“Cung Hỉ Vân?”.

Mã Hải mừng rỡ nhìn sang.

“Chị Vân?”.

Chu Đại Minh cũng kinh ngạc, sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch.

Cung Hỉ Vân cũng đã đến.

Chu Đại Minh cảm thấy nguội lạnh trong lòng.

“Đặt hết súng xuống cho tôi!”, Cung Hỉ Vân trừng mắt nhìn mấy gã đàn ông cao to, lạnh lùng nói.

Mấy gã đó làm gì dám phản kháng? Vội vàng ném súng xuống đất.

Đùa gì chứ, trên đầu ai cũng có bốn năm khẩu súng chĩa vào, bọn họ đâu dám hành động tùy tiện.

Cung Hỉ Vân chạy tới, đạp vào bụng Chu Đại Minh.

“Ối!”.

Chu Đại Minh kêu lên thê thảm, ngã xuống đất lăn lộn, vô cùng chật vật.

“Đồ chó, không biết khách sạn này là ai bảo kê à? Dám đến đây giở thói ngang ngược?”, Cung Hỉ Vân phẫn nộ quát lên.

“Chị Vân, tha… tha cho tôi đi…”, Chu Đại Minh run rẩy la lên.

“Tha? Không vội, chúng ta từ từ chơi!”.

Cung Hỉ Vân lạnh lùng nói, sau đó quay đầu lại, đang định nói chuyện với Lâm Chính. Nhưng thấy Tô Nhu đang ở bên cạnh, cô ta chỉ âm thầm gật đầu với Lâm Chính, sau đó nhìn sang Mã Hải.

“Chủ tịch Mã, ông không sao chứ?”.

“Tôi không sao… Không sao…”, Mã Hải thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta quên mất khách sạn này là địa bàn của Cung Hỉ Vân, mặc dù ông ta không thông báo cho Cung Hỉ Vân, nhưng có lẽ Cung Hỉ Vân đã nhận được tin tức.

Coi như đã biến nguy thành an!

Mã Hải vỗ ngực.

“Tiểu Nhu, chúng ta quay về thôi”.

Lâm Chính sầm mặt, bế ngang Tô Nhu lên, đi ra phía cửa.

“Ấy… Lâm Chính, chúng ta… vẫn chưa cảm ơn họ…”, Tô Nhu dường như vừa mới hoàn hồn lại, vội nói.

“Anh sẽ cảm ơn họ, em cứ về trước”.

Lâm Chính nói, bế Tô Nhu lên ghế lái phụ, sau đó nhấn ga, chở cô về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK