Chương 306: Không ai cản được (2)
Nắm đấm của ông Nhiếp vừa đánh hụt lại đột nhiên vung ra, đánh lên vai Lâm Chính.
Sức mạnh dồi dào thoáng chốc đánh bay Lâm Chính.
Lâm Chính rơi xuống đất lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất. Đúng lúc này, ông Nhiếp lại lao tới, tốc độ rất nhanh, bàn tay như vuốt ưng sắp tóm lấy vai Lâm Chính.
Nhìn năm ngón tay già nua của ông ta, e rằng có thể bóp nát vai của Lâm Chính.
Đây là định đánh tàn phế cánh tay của anh.
Quả là không khách khí!
Nhưng nghĩ lại cũng phải, thủ đoạn của Lâm Chính khiến ông Nhiếp không dám nương tay, đương nhiên xuất chiêu cũng sẽ không chừa đường lui.
Ngay khi vuốt ưng sắp sửa chụp được vai Lâm Chính…
Vù!
Một cái tát đột ngột đánh tới.
Đó là tay của Lâm Chính.
“Hả?”.
Ông Nhiếp ngạc nhiên.
Cái tát của Lâm Chính không có gì đặc biệt, không có nhiều sức lực, chỉ có tốc độ nhanh mà thôi.
Cái tát này hoàn toàn không thể ngăn chặn ông ta, đây là định làm gì?
Mặc kệ!
Nếu tên nhóc này đã muốn chết, vậy thì đừng trách mình!
Ông Nhiếp hừ một tiếng, sử dụng sức mạnh đến cực hạn, muốn đánh gãy tay Lâm Chính.
Sự thật không ngoài dự liệu của mọi người.
Rắc!
Tiếng động to rõ vang lên.
Là tiếng xương gãy.
Năm ngón tay của Lâm Chính bị vuốt ưng đó bẻ gãy, Lâm Chính bị đánh lùi hơn mười bước. Lúc này, cánh tay của anh máu me đầm đìa, không còn ngón tay nào hoàn chỉnh.
“Hay!”.
Khai Hoành kích động hô lên.
“Đúng là người nhà họ Đỗ, quả nhiên không tầm thường!”, Khai Kỳ cũng liên tục gật gù, đôi mắt tỏa sáng.
Người nhà họ Khai vô cùng phấn khích.
Đợi ông Nhiếp giải quyết xong Lâm Chính, bọn họ sẽ trả đũa lại hết, xem lát nữa tên Lâm Chính này còn kiêu căng thế nào!
“Nhóc con, dừng tay đi, cậu không phải là đối thủ của tôi. Nếu bây giờ cậu dừng lại, tôi có thể giúp cậu bình an vô sự rời khỏi đây”, ông Nhiếp nói.
Ông Nhiếp vẫn có chút kiêng dè thân phận của Lâm Chính. Ông ta không tin một người trẻ tuổi có bản lĩnh như vậy mà không có bối cảnh gì. Nếu đã không hiểu biết gì về người này, ông Nhiếp sẽ không ra tay quá tuyệt tình, ít nhất phải chừa đường lui cho mình.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Câu này phải để tôi nói mới phải!”.
“Hả?”, ông Nhiếp sửng sốt, dường như không hiểu Lâm Chính nói vậy là có ý gì.
Lúc này, ông ta đột nhiên ý thức được điều gì, nhấc tay lên, phát hiện nơi bàn tay mình có cắm một cây kim.
Hóa ra cái tát của Lâm Chính không phải để ngăn chặn đòn tấn công của ông Nhiếp, mà là để cắm cây kim này vào tay ông ta.
“Cậu…”.
Ông Nhiếp lập tức thay đổi sắc mặt, sau đó không nghĩ ngợi gì mà rút cây kim đó ra.
Tuy nhiên, ngay khi ông ta vừa rút kim ra.
Rắc!
Ông Nhiếp cảm thấy trong cơ thể mình như có thứ gì đó đã gãy, sau đó cả người yếu ớt ngã xuống đất, giống như bị bại liệt, không động đậy được nữa.
“Ông đúng là không có chút thường thức nào, không biết kim châm cứu không được tùy tiện rút ra sao?”.
Lâm Chính lấy túi kim khác từ thắt lưng ra, rút một cây kim, châm vào bàn tay đã gãy của mình, đồng thời cất bước đi về phía trước, trên mặt là vẻ lạnh lùng và hờ hững.
“Cậu… Cậu đã làm gì tôi?”.
Ông Nhiếp run rẩy hỏi.
“Cây kim đó liên kết với kinh mạch của ông, ông không rút thì không sao, rút ra sẽ làm đứt kinh mạch của ông”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Ông Nhiếp nghe vậy, sắc mặt trắng bệch.
Lâm Chính đã đoán được ông ta sẽ rút kim ra ngay khi phát hiện nên mới làm như vậy.
Bây giờ ông Nhiếp đã bị bại liệt, đương nhiên không thể ngăn cản Lâm Chính được nữa.
“Cậu… Cậu làm tôi tàn phế rồi?”, ông ta run rẩy hỏi.
Người luyện võ mấy chục năm mà biến thành một kẻ tàn phế, có lẽ dù là ai cũng không chịu đựng nổi cú sốc này.
“Yên tâm, ông vẫn còn cứu được”, Lâm Chính nói.
“Vậy cậu hãy cứu tôi đi, tôi không đối địch với cậu nữa, tôi tuyệt đối sẽ không đối địch với cậu nữa, cầu xin cậu cứu tôi, cứu tôi!”, ông Nhiếp vội vàng hét lên.
“Tôi không cứu được ông, ông hãy đi tìm người khác đi”.
“Ai?”, ông Nhiếp vội hỏi.
“Trong Tập đoàn Diệu Không mà nhà họ Đỗ các người hợp tác, có lẽ sẽ có người cứu được ông”, Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời, ông Nhiếp chợt biến sắc, trở nên trầm mặc.
Lâm Chính quay người, đi về phía Khai Kỳ và Khai Hoành.
Bây giờ… đã không còn ai có thể ngăn cản anh được nữa.
Chương 307: Tính sổ
“Cậu… cậu muốn làm gì?”.
Khai Hoành, Khai Kỳ liên tục lùi lại, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ và kinh ngạc.
Ngay cả đại sư võ thuật như ông Nhiếp cũng không làm gì được Lâm Chính, súng cũng không đối phó với cậu ta được, người này là quái vật sao?
Phải, cậu ta chắc chắn là quái vật!
Khai Hoành run rẩy, gương mặt bình tĩnh của Khai Kỳ cũng không kìm nén được nữa, lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Ông nói xem tôi muốn làm gì?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
“Tôi không tin cậu dám diệt cả nhà họ Khai, nếu vậy, dù cho cậu là ai, cậu cũng sẽ xong đời!”, Khai Kỳ cố gắng bình tĩnh, lạnh lùng nói.
Nếu Lâm Chính làm vậy thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Tôi muốn lặng lẽ giết ông thì quá dễ, nhưng tôi cũng biết một khi làm như vậy sẽ có kết quả thế nào. Bây giờ tôi không cần thiết phải rước rắc rối cho mình, nhưng tôi vẫn còn thủ đoạn khác, bảo đảm khiến các ông muốn chết không được, muốn sống không xong”.
“Thủ… Thủ đoạn gì?”, Khai Hoành run rẩy nói.
“Giống ông ta, bại liệt”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó cầm kim đi tới.
“A?”.
Sắc mặt hai người tái mét, tim đập điên cuồng.
Với các biểu hiện của Lâm Chính trước đó, anh hoàn toàn có thể làm được chuyện này.
“Lâm Chính, cậu đừng làm bậy, bây giờ tôi… tôi sẽ gọi điện thoại bảo người ở Giang Thành rút về, thế nào? Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại ngay!”, Khai Kỳ vội nói.
“Hết cơ hội rồi”.
Lâm Chính đi đến trước mặt Khai Kỳ, châm bạc trong tay nhẹ nhàng hạ xuống vai Khai Kỳ. Cây châm bạc xuyên qua quần áo ông ta, nhẹ nhàng ghim lên người ông ta.
Như muỗi cắn vậy.
Cả người Khai Kỳ run lên, giống như bị điện giật. Ông ta vốn còn định nói gì đó, nhưng hai chân bủn rủn, sau đó yếu ớt ngã ra đất, giống như ông Nhiếp, không động đậy gì được nữa.
“Anh cả!”.
Hai mắt Khai Hoành long sòng sọc, sau đó hét lên một tiếng nhào tới Lâm Chính, muốn liều chết với anh.
Nhưng vẫn không có tác dụng.
Lâm Chính búng ngón tay, châm bạc lại bay ra, đâm vào ngực Khai Hoành. Khai Hoành vóc người cường tráng, cao một mét tám cũng ngã ra đất giống như người không xương.
“Mặc dù tôi không giết toàn bộ cả nhà họ Khai các ông, nhưng tôi có thể khiến Quảng Liễu từ nay không còn nhà họ Khai. Nửa đời sau của các ông trải qua trên giường đi, đây xem như quà đáp lễ của Lâm Chính tôi dành cho nhà họ Khai các ông”.
Lâm Chính nói rồi, quay người đi về phía những người khác của nhà họ Khai.
“Dừng tay, mau dừng tay!”.
Khai Kỳ nằm dưới đất gào lên thê thảm.
Nhưng không có bất cứ tác dụng gì.
Dưới châm bạc của Lâm Chính, từng người trong nhà họ Khai gục xuống.
Bọn họ không chết, nhưng phải sống nửa đời còn lại ở trên giường.
Đợi đến khi làm xong mọi chuyện, Lâm Chính lấy điện thoại từ trong tay Khai Kỳ, tìm số của Khai Mạc, gọi đi.
Lúc này, Khai Mạc đang ôm người đẹp uống rượu, trò chuyện ở một câu lạc bộ nào đó, vô cùng vui vẻ. Thấy điện thoại reo, hắn không khỏi nhíu mày, sau đó bắt máy.
“Bố, chuyện gì vậy?”, Khai Mạc cười hỏi.
“Mau về nhà họ Khai đi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Giọng nói này quen quá… Anh là ai?”, Khai Mạc sửng sốt, vội vàng hỏi.
Lâm Chính cúp máy.
Khai Kỳ liều mạng hét lên: “Tiểu Mạc, đừng về đây! Đừng về đây!”.
Nhưng Khai Mạc đã không nghe thấy nữa.
“Cầu xin cậu! Cầu xin cậu! Ít nhất hãy tha cho Tiểu Mạc đi, cầu xin cậu!”, Khai Kỳ đau khổ khóc lóc, hét lên với Lâm Chính.
Lúc này, ông ta thà rằng mình chết đi.
“Vậy vì sao nhà họ Khai các người không nghĩ tới chuyện tha cho tôi?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
Hơi thở của Khai Kỳ run rẩy, không nói gì nữa.
Phải.
Nếu Lâm Chính không có những thủ đoạn như vậy, rơi vào kết cục này sẽ là cả nhà Tô Quảng.
Giữa hai người đã là kẻ thù không đội trời chung.
Đối với kẻ thù, sao Lâm Chính có thể mềm lòng?
Khoảng mười phút sau, tiếng động cơ của Lamborghini vang lên bên ngoài cửa nhà họ Khai.
Sắc mặt của Khai Kỳ trắng như tờ giấy, Khai Hoành cũng đã mất đi tiếng nói.
Loạt tiếng bước chân gấp rút vang lên, kèm theo đó là tiếng hét lớn muốn xé cả cổ họng của Khai Mạc.
“Bố, chú hai, chú ba! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Nhưng không ai trả lời.
Khi Khai Mạc đi vào nhà, nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị mà thê thảm trong sân, hắn không khỏi sững sờ.
“Khai Mạc, bây giờ chỉ còn thiếu món nợ của anh là chưa tính mà thôi”.
Lâm Chính đứng dậy, đi về phía Khai Mạc.
“Không…”.
Tiếng la thảm thiết vang khắp nhà họ Khai.
…
Yên Kinh.
Bên bờ sông nào đó ở vùng ngoại ô, một người đàn ông trung niên mặc áo thường ngày, đội mũ lưỡi trai đang ngồi bên bờ sông câu cá.
Dù cho ánh mặt trời chói chang, người đàn ông trung niên vẫn không nhúc nhích, toàn thân không có một giọt mồ hôi nào, vô cùng thần kỳ.
“Ông!”.
Một người đàn ông khá trẻ tuổi đi tới, cẩn trọng lên tiếng.
“Lần sau đến thì đi nhẹ một chút, chậm một chút, không vội. Cậu xem, cậu làm cá của tôi chạy hết rồi!”, người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm mặt hồ, bình tĩnh nói.
“Xin lỗi ông”, người đến cúi thấp đầu.
“Nói chuyện công việc đi”.
“Vâng thưa ông, chúng con đã phái người đến Giang Thành điều tra, đây là toàn bộ tư liệu về Tập đoàn Dương Hoa”, người đó lấy một xấp tài liệu từ trong cặp tài liệu trong tay ra, đưa cho người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên đặt cần câu lên giá, nhận lấy tài liệu xem.
“Chủ tịch Lâm chính là thần y Lâm?”, người đàn ông trung niên nhíu mày.
“Vâng”.
“Vậy thì sao tin tức liên quan đến Chủ tịch Lâm này lại ít như vậy? Thậm chí ngay cả tên cậu ta cũng không có?”.
“Chủ tịch Lâm này vô cùng bí ẩn, cho dù xuất hiện trước mặt công chúng cũng đội mũ, không nhìn rõ mặt. Có lẽ anh ta cố ý che giấu thân phận, chúng con muốn điều tra cũng không dễ dàng”.
“Đã là thời đại nào rồi còn chơi trò này. Giấy không gói được lửa, cậu ta là ai sớm muộn cũng sẽ lộ rõ chân tướng”, người đàn ông lắc đầu, đặt tài liệu sang một bên.
“Thưa ông, có cần tiếp tục điều tra không ạ?”.
“Không cần. Các cậu đã đích thân đến Giang Thành mới điều tra được chừng đó, có tiếp tục đi nữa cũng không điều tra được gì”.
“Thưa ông… Bây giờ chúng con nên làm thế nào?”.
“Đừng làm nữa, vốn cũng không phải chuyện gì lớn. Chỉ một Tập đoàn Dương Hoa nhỏ nhoi, tôi cũng không để vào mắt, đợi cậu ta làm to một chút, nghĩ cách chiêu mộ về”, người đàn ông trung niên bình tĩnh nói.
“Vâng thưa ông”.
“Ừ… Nói đi cũng phải nói lại, xét về y thuật, nhà họ Lâm chúng ta có thể xem là số một trong nước, sao đột nhiên lại xuất hiện một thần y Lâm? Cậu nói thần y Lâm này có phải người nhà họ Lâm chúng ta không?”, người đàn ông trung niên lại cầm lấy cần câu, thản nhiên hỏi.
“Con không biết”, người đàn ông kia lắc đầu.
“Vậy thì có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi”, người đàn ông trung niên lắc đầu: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì cậu về trước đi”.
“Vâng thưa ông”, người đàn ông đáp.
Nhưng anh ta chưa đi được hai bước lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu nói: “Thưa ông, hình như ở Giang Thành cũng có một người trong tộc chúng ta”.
“Ai?”, người đàn ông trung niên nhướng mày.
“Là người đó…”.
“Lâm Hào! Có vài chuyện cậu biết là được, nhưng tuyệt đối không được nhắc tới! Nếu không, cậu không thoải mái, tôi cũng khó xử!”, không đợi người đàn ông kia nói hết, người đàn ông trung niên cầm cần câu đã ngắt lời anh ta.
Người đàn ông tên Lâm Hào rùng mình, lời đến bên miệng không nói ra được, cuối cùng đành nuốt vào bụng trở lại.
Rõ ràng người này cũng biết Lâm Hào đang nhắc tới ai…
“Người đó đã không phải là người nhà họ Lâm chúng ta nữa, huống hồ một kẻ vô dụng tư chất tầm thường, có tư cách gì làm người nhà họ Lâm? Cậu nhắc tới, tôi không có ý kiến, nhưng người đó tất nhiên sẽ nổi giận. Bởi vì con của ông ta không thể là một kẻ vô dụng, hiểu chưa?”, người đàn ông trung niên lại quan sát mặt hồ, thản nhiên nói: “Quay về đi”.
“Vâng thưa ông!”, Lâm Hào vội cúi đầu, sau đó vội vã rời khỏi bờ hồ.
Thành phố Hoàng Đào.
Lâm Chính đã rời khỏi nhà họ Khai.
Lúc này, người nhà họ Khai ngã đầy ra đất, trong đó có cả Khai Mạc. Nhưng tình trạng của hắn rõ ràng thê thảm hơn người khác nhiều, hắn không những đã bại liệt, mà ngay cả răng cũng bị nhổ sạch, ngã trên đất, ngất đi.
Khai Kỳ và Khai Hoành sững sờ, cũng không biết vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng gì.
Lúc này, cậu Đỗ dẫn theo người chạy vào.
“Cậu chủ Đỗ, tôi ở đây…”, ông Nhiếp hét khản giọng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, cậu Đỗ biến sắc, vội vàng đỡ ông Nhiếp dậy.
“Cậu Đỗ, đừng nói nữa, mau… mau về Yên Kinh, mau về Yên Kinh, không ở lại Quảng Liễu được nữa… Giang Thành cũng không đi được nữa! Chúng ta mau về Yên Kinh!”, ông Nhiếp kích động nói.
Cậu Đỗ kinh hãi, anh ta không biết vì sao ông Nhiếp lại hoảng sợ như vậy, nhưng anh ta tin rằng ông Nhiếp nhất định đã biết được chuyện gì đó ghê gớm.
“Mau đưa người đi, mau!”, cậu Đỗ hét lên.
Mấy người đằng sau khiêng ông Nhiếp lên, vội vã rời đi…
Chương 307: Tính sổ
“Cậu… cậu muốn làm gì?”.
Khai Hoành, Khai Kỳ liên tục lùi lại, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ và kinh ngạc.
Ngay cả đại sư võ thuật như ông Nhiếp cũng không làm gì được Lâm Chính, súng cũng không đối phó với cậu ta được, người này là quái vật sao?
Phải, cậu ta chắc chắn là quái vật!
Khai Hoành run rẩy, gương mặt bình tĩnh của Khai Kỳ cũng không kìm nén được nữa, lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Ông nói xem tôi muốn làm gì?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
“Tôi không tin cậu dám diệt cả nhà họ Khai, nếu vậy, dù cho cậu là ai, cậu cũng sẽ xong đời!”, Khai Kỳ cố gắng bình tĩnh, lạnh lùng nói.
Nếu Lâm Chính làm vậy thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Tôi muốn lặng lẽ giết ông thì quá dễ, nhưng tôi cũng biết một khi làm như vậy sẽ có kết quả thế nào. Bây giờ tôi không cần thiết phải rước rắc rối cho mình, nhưng tôi vẫn còn thủ đoạn khác, bảo đảm khiến các ông muốn chết không được, muốn sống không xong”.
“Thủ… Thủ đoạn gì?”, Khai Hoành run rẩy nói.
“Giống ông ta, bại liệt”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó cầm kim đi tới.
“A?”.
Sắc mặt hai người tái mét, tim đập điên cuồng.
Với các biểu hiện của Lâm Chính trước đó, anh hoàn toàn có thể làm được chuyện này.
“Lâm Chính, cậu đừng làm bậy, bây giờ tôi… tôi sẽ gọi điện thoại bảo người ở Giang Thành rút về, thế nào? Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại ngay!”, Khai Kỳ vội nói.
“Hết cơ hội rồi”.
Lâm Chính đi đến trước mặt Khai Kỳ, châm bạc trong tay nhẹ nhàng hạ xuống vai Khai Kỳ. Cây châm bạc xuyên qua quần áo ông ta, nhẹ nhàng ghim lên người ông ta.
Như muỗi cắn vậy.
Cả người Khai Kỳ run lên, giống như bị điện giật. Ông ta vốn còn định nói gì đó, nhưng hai chân bủn rủn, sau đó yếu ớt ngã ra đất, giống như ông Nhiếp, không động đậy gì được nữa.
“Anh cả!”.
Hai mắt Khai Hoành long sòng sọc, sau đó hét lên một tiếng nhào tới Lâm Chính, muốn liều chết với anh.
Nhưng vẫn không có tác dụng.
Lâm Chính búng ngón tay, châm bạc lại bay ra, đâm vào ngực Khai Hoành. Khai Hoành vóc người cường tráng, cao một mét tám cũng ngã ra đất giống như người không xương.
“Mặc dù tôi không giết toàn bộ cả nhà họ Khai các ông, nhưng tôi có thể khiến Quảng Liễu từ nay không còn nhà họ Khai. Nửa đời sau của các ông trải qua trên giường đi, đây xem như quà đáp lễ của Lâm Chính tôi dành cho nhà họ Khai các ông”.
Lâm Chính nói rồi, quay người đi về phía những người khác của nhà họ Khai.
“Dừng tay, mau dừng tay!”.
Khai Kỳ nằm dưới đất gào lên thê thảm.
Nhưng không có bất cứ tác dụng gì.
Dưới châm bạc của Lâm Chính, từng người trong nhà họ Khai gục xuống.
Bọn họ không chết, nhưng phải sống nửa đời còn lại ở trên giường.
Đợi đến khi làm xong mọi chuyện, Lâm Chính lấy điện thoại từ trong tay Khai Kỳ, tìm số của Khai Mạc, gọi đi.
Lúc này, Khai Mạc đang ôm người đẹp uống rượu, trò chuyện ở một câu lạc bộ nào đó, vô cùng vui vẻ. Thấy điện thoại reo, hắn không khỏi nhíu mày, sau đó bắt máy.
“Bố, chuyện gì vậy?”, Khai Mạc cười hỏi.
“Mau về nhà họ Khai đi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Giọng nói này quen quá… Anh là ai?”, Khai Mạc sửng sốt, vội vàng hỏi.
Lâm Chính cúp máy.
Khai Kỳ liều mạng hét lên: “Tiểu Mạc, đừng về đây! Đừng về đây!”.
Nhưng Khai Mạc đã không nghe thấy nữa.
“Cầu xin cậu! Cầu xin cậu! Ít nhất hãy tha cho Tiểu Mạc đi, cầu xin cậu!”, Khai Kỳ đau khổ khóc lóc, hét lên với Lâm Chính.
Lúc này, ông ta thà rằng mình chết đi.
“Vậy vì sao nhà họ Khai các người không nghĩ tới chuyện tha cho tôi?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
Hơi thở của Khai Kỳ run rẩy, không nói gì nữa.
Phải.
Nếu Lâm Chính không có những thủ đoạn như vậy, rơi vào kết cục này sẽ là cả nhà Tô Quảng.
Giữa hai người đã là kẻ thù không đội trời chung.
Đối với kẻ thù, sao Lâm Chính có thể mềm lòng?
Khoảng mười phút sau, tiếng động cơ của Lamborghini vang lên bên ngoài cửa nhà họ Khai.
Sắc mặt của Khai Kỳ trắng như tờ giấy, Khai Hoành cũng đã mất đi tiếng nói.
Loạt tiếng bước chân gấp rút vang lên, kèm theo đó là tiếng hét lớn muốn xé cả cổ họng của Khai Mạc.
“Bố, chú hai, chú ba! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Nhưng không ai trả lời.
Khi Khai Mạc đi vào nhà, nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị mà thê thảm trong sân, hắn không khỏi sững sờ.
“Khai Mạc, bây giờ chỉ còn thiếu món nợ của anh là chưa tính mà thôi”.
Lâm Chính đứng dậy, đi về phía Khai Mạc.
“Không…”.
Tiếng la thảm thiết vang khắp nhà họ Khai.
…
Yên Kinh.
Bên bờ sông nào đó ở vùng ngoại ô, một người đàn ông trung niên mặc áo thường ngày, đội mũ lưỡi trai đang ngồi bên bờ sông câu cá.
Dù cho ánh mặt trời chói chang, người đàn ông trung niên vẫn không nhúc nhích, toàn thân không có một giọt mồ hôi nào, vô cùng thần kỳ.
“Ông!”.
Một người đàn ông khá trẻ tuổi đi tới, cẩn trọng lên tiếng.
“Lần sau đến thì đi nhẹ một chút, chậm một chút, không vội. Cậu xem, cậu làm cá của tôi chạy hết rồi!”, người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm mặt hồ, bình tĩnh nói.
“Xin lỗi ông”, người đến cúi thấp đầu.
“Nói chuyện công việc đi”.
“Vâng thưa ông, chúng con đã phái người đến Giang Thành điều tra, đây là toàn bộ tư liệu về Tập đoàn Dương Hoa”, người đó lấy một xấp tài liệu từ trong cặp tài liệu trong tay ra, đưa cho người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên đặt cần câu lên giá, nhận lấy tài liệu xem.
“Chủ tịch Lâm chính là thần y Lâm?”, người đàn ông trung niên nhíu mày.
“Vâng”.
“Vậy thì sao tin tức liên quan đến Chủ tịch Lâm này lại ít như vậy? Thậm chí ngay cả tên cậu ta cũng không có?”.
“Chủ tịch Lâm này vô cùng bí ẩn, cho dù xuất hiện trước mặt công chúng cũng đội mũ, không nhìn rõ mặt. Có lẽ anh ta cố ý che giấu thân phận, chúng con muốn điều tra cũng không dễ dàng”.
“Đã là thời đại nào rồi còn chơi trò này. Giấy không gói được lửa, cậu ta là ai sớm muộn cũng sẽ lộ rõ chân tướng”, người đàn ông lắc đầu, đặt tài liệu sang một bên.
“Thưa ông, có cần tiếp tục điều tra không ạ?”.
“Không cần. Các cậu đã đích thân đến Giang Thành mới điều tra được chừng đó, có tiếp tục đi nữa cũng không điều tra được gì”.
“Thưa ông… Bây giờ chúng con nên làm thế nào?”.
“Đừng làm nữa, vốn cũng không phải chuyện gì lớn. Chỉ một Tập đoàn Dương Hoa nhỏ nhoi, tôi cũng không để vào mắt, đợi cậu ta làm to một chút, nghĩ cách chiêu mộ về”, người đàn ông trung niên bình tĩnh nói.
“Vâng thưa ông”.
“Ừ… Nói đi cũng phải nói lại, xét về y thuật, nhà họ Lâm chúng ta có thể xem là số một trong nước, sao đột nhiên lại xuất hiện một thần y Lâm? Cậu nói thần y Lâm này có phải người nhà họ Lâm chúng ta không?”, người đàn ông trung niên lại cầm lấy cần câu, thản nhiên hỏi.
“Con không biết”, người đàn ông kia lắc đầu.
“Vậy thì có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi”, người đàn ông trung niên lắc đầu: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì cậu về trước đi”.
“Vâng thưa ông”, người đàn ông đáp.
Nhưng anh ta chưa đi được hai bước lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu nói: “Thưa ông, hình như ở Giang Thành cũng có một người trong tộc chúng ta”.
“Ai?”, người đàn ông trung niên nhướng mày.
“Là người đó…”.
“Lâm Hào! Có vài chuyện cậu biết là được, nhưng tuyệt đối không được nhắc tới! Nếu không, cậu không thoải mái, tôi cũng khó xử!”, không đợi người đàn ông kia nói hết, người đàn ông trung niên cầm cần câu đã ngắt lời anh ta.
Người đàn ông tên Lâm Hào rùng mình, lời đến bên miệng không nói ra được, cuối cùng đành nuốt vào bụng trở lại.
Rõ ràng người này cũng biết Lâm Hào đang nhắc tới ai…
“Người đó đã không phải là người nhà họ Lâm chúng ta nữa, huống hồ một kẻ vô dụng tư chất tầm thường, có tư cách gì làm người nhà họ Lâm? Cậu nhắc tới, tôi không có ý kiến, nhưng người đó tất nhiên sẽ nổi giận. Bởi vì con của ông ta không thể là một kẻ vô dụng, hiểu chưa?”, người đàn ông trung niên lại quan sát mặt hồ, thản nhiên nói: “Quay về đi”.
“Vâng thưa ông!”, Lâm Hào vội cúi đầu, sau đó vội vã rời khỏi bờ hồ.
Thành phố Hoàng Đào.
Lâm Chính đã rời khỏi nhà họ Khai.
Lúc này, người nhà họ Khai ngã đầy ra đất, trong đó có cả Khai Mạc. Nhưng tình trạng của hắn rõ ràng thê thảm hơn người khác nhiều, hắn không những đã bại liệt, mà ngay cả răng cũng bị nhổ sạch, ngã trên đất, ngất đi.
Khai Kỳ và Khai Hoành sững sờ, cũng không biết vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng gì.
Lúc này, cậu Đỗ dẫn theo người chạy vào.
“Cậu chủ Đỗ, tôi ở đây…”, ông Nhiếp hét khản giọng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, cậu Đỗ biến sắc, vội vàng đỡ ông Nhiếp dậy.
“Cậu Đỗ, đừng nói nữa, mau… mau về Yên Kinh, mau về Yên Kinh, không ở lại Quảng Liễu được nữa… Giang Thành cũng không đi được nữa! Chúng ta mau về Yên Kinh!”, ông Nhiếp kích động nói.
Cậu Đỗ kinh hãi, anh ta không biết vì sao ông Nhiếp lại hoảng sợ như vậy, nhưng anh ta tin rằng ông Nhiếp nhất định đã biết được chuyện gì đó ghê gớm.
“Mau đưa người đi, mau!”, cậu Đỗ hét lên.
Mấy người đằng sau khiêng ông Nhiếp lên, vội vã rời đi…
Đang tải...
Chương 309: Tôi vừa từ nhà họ Khai tới (2)
Mấy kẻ đó đã bị Lâm Chính xử lý gọn gàng. Lâm Chính sải bước đi vào trong biệt thự. Tiếng động bên ngoài cũng đã khiến người bên trong cảm nhận được.
Gia chủ Việt Đông của nhà họ Việt lập tức bước ra. Đó là một người đàn ông trung niên mặc trang phục đời Đường, tóc mai nhuốm trắng, trông đĩnh đạc và nghiêm khắc. Nhìn thấy một đống lổn nhổn nằm ngoài cửa thì Việt Đông tái mặt.
“Khốn nạn!”, mấy người nhà họ Việt điên tiết, định lao lên thì đã bị Việt Đông ngăn lại .
“Dừng tay, đừng làm loạn”, Việt Đông khẽ quát.
“Vâng, gia chủ”, những người này đáp lại.
Việt Đông quay qua nhìn Lâm Chính, không hề tỏ ra tức giận: “Cậu là ai?”
“Lâm Chính”.
Việt Đông nghe thấy vậy thì tỏ vẻ nghi ngờ. Rõ ràng là nhà họ Việt tiến hành báo thù Tô Quảng nhưng không quá để tâm. Có lẽ không chỉ có Lâm Chính mà đến cả Tô Nhu thì Việt Đông cũng không biết là ai. Thậm chí, đến cả chuyện này ông ta cũng không biết. Vì dù sao thì đối với nhà họ Việt, Tô Quảng chẳng khác gì con sâu cái kiến.
“Cậu Lâm sao lại làm loạn ở nhà tôi thế? Nhà họ Việt tôi đã đắc tội với cậu sao?”, Việt Đông bình tĩnh hỏi.
“Đặc tội à? Ông định giết cả nhà tôi mà giờ còn hỏi được câu đó à? Ông không thấy nực cười sao?”, Lâm Chính cười khinh miệt.
Việt Đông chau mày, cảm thấy nghi ngờ. Ông ta quay qua hỏi vài câu, người đứng bên cạnh có lẽ đoán ra được Lâm Chính tới vì mục đích gì nên đã nói cho Việt Đông nghe. Việt Đông chợt bừng tỉnh.
“Hóa ra là cậu Lâm tới vì chuyện ở Giang Thành à?”
“Tôi cho ông một cơ hội, lập tức gọi điện bảo người nhà họ Việt ở Giang Thành về, đây là cơ hội duy nhất của nhà họ Việt”, Lâm Chính chắp tay sau lưng, nhắm mắt đợi trả lời.
Nhà họ Việt tức tới mức siết chặt nắm đấm.
“To gan gớm. Cậu có biết cậu đang ở đâu không? Cậu có tin tôi có thể khiến cậu hết đường về quê không?”, một người tức giận gào lên.
“Hết đường về quê sao? Tôi sẽ xay nó ra bã luôn thì có?”, một người khác gừ giọng.
Đúng lúc này, có không ít người tập trung phía bên ngoài. Bọn họ đều là người của nhà họ Việt và nhìn chăm chăm về phía Lâm Chính. Chỉ đợi Việt Đông ra lệnh thì họ sẽ lao lên xử lý anh.
Nhìn tình hình thì có vẻ Lâm Chính đã bị tóm gọn. Thế nhưng trông anh vô cùng điềm tĩnh. Anh chắp tay sau lưng, thản nhiên nhìn bọn họ giống như coi họ như không khí vậy.
Việt Đông cảm thấy có gì đó sai sai. Ông ta có thể gây dựng nhà họ Việt tới ngày hôm nay thì cũng phải là người có bản lĩnh. Thấy Lâm Chính một mình tới đây chất vấn, nếu không phải có chỗ dựa thì đúng là chẳng khác gì thằng ngu.
“Không được ra tay”.
Việt Đông cản đám đông đang rục rịch đợi lệnh. Ông ta hỏi Lâm Chính: “Cậu Lâm, chuyện này tôi có nghe nói. Lúc đó nhà họ Khai, họ Việt, họ Tiêu đều bị nhà họ Trương lăng mạ, con trai tôi Việt Nham còn bị người ta khiêng về. Một sự sỉ nhục như vậy sao nhà họ Việt chúng tôi có thể coi như không có gì xảy ra được? Có điều, suy cho cùng cũng chỉ là bọn trẻ làm trò, tôi không có hỏi nhiều. Hôm nay cậu Lâm tới đây, đương nhiên tôi phải giải thích rõ ràng. Tuy nhiên, tôi rất tò mò, tại sao cậu Lâm không tới nhà họ Khai tìm lại công bằng mà lại tới nhà họ Việt chúng tôi?”
Nếu Lâm Chính tới từ Giang Thành thì chắc chắn phải đi qua nhà họ Khai. Nếu vậy cũng nên hỏi tội bên đó, chứ sao lại chạy tới nhà họ Việt. Vì vậy Việt Đông mới hỏi.
“Tôi vừa từ chỗ nhà họ Khai tới đây”, Lâm Chính đáp lại.
Dứt lời, đám đông như chết lặng. Việt Đông sững sờ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
“Cậu…cậu vừa từ thành phố Hoàng Đào tới sao?”
“Đúng vậy, nhà họ Khai đã cho tôi được câu trả lời khiến tôi hài lòng. Giờ tới các người. Tôi đợi câu trả lời từ các người rồi sẽ đi thăm nhầ họ Tiêu, họ Mai, vân vân”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.
Việt Đông nghe thấy thì run rẩy. Những người khác cũng há hốc mồm.
“Mau, mau gọi điện cho nhà họ Khai, hỏi thăm tình hình”, Việt Đông nói nhỏ.
“Vâng ạ”, đám người bên cạnh lui ra, lặng lẽ gọi điện.
Gọi mấy cuộc mới có người nghe. Lúc hỏi thăm tình hình, hỏi tới đâu người nhà họ Việt run tới đó. Hai chân mềm nhũn, ngồi phịch ra đất.
Sau đó người này vội vàng đứng dậy, lao về phía Việt Đông và nói nhỏ.
Việt Đông trố tròn mắt…
Chương 310: Dựa vào cháu!
Việt Đông trố tròn mắt. Nhà họ Việt cũng sốc toàn tập
“Việt Đông, đến lúc đưa ra câu trả lời rồi”, Lâm Chính nhìn Việt Đông bằng vẻ vô cảm.
“Xin…cậu Lâm đợi chút, tôi lập tức gọi điện gọi nhà họ Việt đang ở Giang Thành về ngay, đồng thời sẽ nghiêm khắc trừng phạt họ. Là trừng phạt”, Việt Đông lập tức kêu lên, ra vẻ gấp gáp giống như chỉ cần chậm một phút thôi là xong đời.
“Ồ! Vậy thì tốt”, Lâm Chính gật đầu.
“Cậu Lâm, xin đừng tức giận. Sự việc lần này tôi hoàn toàn không biết. Những người đó giấu tôi ra tay, tôi nhất định sẽ trừng trị nghiêm khắc, cho cậu một lời giải thích thích đáng. Ngoài ra còn cả Việt Nham nữa, cậu yên tâm. Đợi nó về tôi nhất định sẽ bắt nó quỳ xuống trước mặt cậu xin lỗi”, Việt Đông ra bộ tức giận.
Bộ dạng vốn vô cùng nghiêm khắc của ông ta giờ chỉ còn lại sự hoảng loạn. Lâm Chính thấy vậy bèn cười thản nhiên: “Xem ra có vẻ mọi người cũng biết chuyện xảy ra với nhà họ Khai đấy nhỉ?”
Việt Đông rùng mình, vội hạ giọng: “Nhà họ Khai đáng bị như thế, đáng bị như thế…”
“Đừng nói nhiều nữa, Việt Đông ông thức thời hơn nhà họ Khai nhiều. Hơn nữa chuyện này là do nhà họ Khai khơi mào, nhà họ Việt chỉ tham gia mà thôi. Tôi là người ân oán phân minh. Người nào chọc giận tôi, tôi sẽ tìm người đó. Các người cũng thế nên đương nhiên tôi sẽ tìm tới. Tuy nhiên các người không phải là chủ mưu, tôi sẽ không đối xử theo cách như nhà họ Khai đâu. Về phía Việt Nham, các người nên xử lý nghiêm khắc một chút, vì lần này không chỉ có tôi mà cả vợ tôi cũng bị hại. Lần sau nếu còn có trường hợp tương tự thì tôi không chắc là nó sẽ đơn giản như lần này đâu".
Lâm Chính phủi bụi rồi quay người rời đi. Việt Đông vội vàng bước theo: “Cậu Lâm, ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng đi”.
“Khỏi! Tôi phải về nhà họ Trương”.
“Vậy…cậu đi từ từ nhé. Tôi nhất định sẽ gửi tới cậu đáp án khiến cậu hài lòng nhất”, Việt Đông cúi người mỉm cười, sau đó mở cửa xe cho Lâm Chính,
Đám người bên ngoài nhìn thấy bộ dạng của Việt Đông thì nào dám chặn Lâm Chính lại nữa. Lâm Chính nhanh chóng lái xe phóng đi.
“Cậu Lâm đi từ từ nhé”, Việt Đông hét lên. Bộ dạng đó đã khiến cho vẻ uy nghiêm thường ngày của ông ta hoàn toàn biến mất. Không ít người của nhà họ Việt tưởng mình nhìn nhầm.
Đợi đến khi chiến xe của Lâm Chính mất hút thì Việt Đông mới đứng thẳng người.
“Gia chủ, ông…đang làm gì vậy ạ? Thằng đó tai to mặt lớn ạ?”, nhiều người đứng bên cạnh không hiểu được đành lên tiếng.
“Tôi không biết lai lịch của người đó…”, Việt Đông nói giọng khàn đặc.
“Hả?”
“Vậy…vậy tại sao gia chủ lại…”, đám đông cảm thấy nghi ngờ.
Nhưng chỉ nghe Việt Đông đáp lại: “Vừa rồi có tin từ nhà họ Khai truyền tới, tất cả nhà họ Khai, bao gồm cả Khai Kỳ …đều bị đánh phế rồi. Tác phẩm chính là do kẻ này tạo ra…”
“Cái gì?”, đám đông tưởng như sét đánh ngang tai.
“Tiêu diệt nhà họ Khai mà có thể bình an vô sự chạy tới chỗ chúng ta thì có thể thấy sức mạnh của kẻ này không hề nhỏ. Đến cả nhà họ Khai mà còn không làm gì được thì nhà họ Việt lấy gì ra để đấu với cậu ta? Đã vậy thì tốt nhất là cúi đầu, hạ mình sẽ tốt hơn?”
Việt Đông đanh mặt: “Đi, đi gọi Việt Nham tới đây, bảo nó quỳ trong từ đường ba ngày. Ba ngày sau đánh gãy chân, đưa tới Giang Thành gặp Lâm Chính. Nếu Lâm Chính tha thứ thì đón về, còn không thì bảo nó chết luôn ở Giang Thành đi, đừng về đây nữa”.
“Hả? Gia chủ…sao có thể được? Đó là con trai của ông mà”, người bên cạnh vội vàng lên tiếng.
“Con thì làm sao? Tôi phải lo cho cả nhà họ Việt nữa”, Việt Đông trừng mắt gầm lên.
Đám đông hết hồn, im bặt.
....
Sau khi rời khỏi nhà họ Việt, Lâm Chính không hề tới nhà họ Tiêu mà một mình quay lại nhà họ Trương.
Đã muộn rồi, anh không muốn làm gì nữa. Huống hồ, hai gia tộc lớn đã xảy ra chuyện thì những gia tộc còn lại anh cũng không cần phải có mặt 'thăm hỏi' làm gì. Lâm Chính tin là một ngày nào đó bọn họ sẽ đích thân tới tìm anh.
“Ở lại nhà họ Trương nghỉ một đêm vậy”, Lâm Chính thầm nghĩ.
Nhưng lúc này, anh đột nhiên cảm nhận được điều gì đó bèn dừng xe lại bên đường quốc lộ. Một chiếc xem màu đen ở phía sau cũng dừng lại.
Lâm Chính nhìn chăm chăm chiếc xe, bỗng thấy cánh cửa mở ra và Tiểu Triệu bước xuống.
“Là tướng quân bảo anh tời à?”, Lâm Chính hỏi.
“Tướng quân đã biết chuyện, dặn tôi tới bảo vệ sự an toàn của anh, ngoài ra còn cố gắng giúp anh nếu có thể”, Tiểu Triệu nói.
Hôm đó, sau khi Lâm Chính rời khỏi viện, Trịnh Nam Thiên đã cảm thấy có gì đó không ổn bèn nói Tiểu Triệu đi điều tra. Sau khi biết chuyện ông ta giận lắm, bèn bảo Tiểu Triệu tới.
“Thay tôi cảm ơn tướng quân, cũng cảm ơn anh giúp tôi xử lý rắc rối ở nhà họ Khai. Anh không cần theo tôi nữa, về đi”, Lâm Chính cười nói. Phần lớn vấn đề của nhà họ Khai đều do Tiểu Triệu giúp xử lý.
“Anh Lâm, tưởng quân nói tôi phải đi theo anh”, Tiểu Triệu lắc đầu.
“Việc của tôi giải quyết cũng tương đối rồi. Anh mau về đi. Tướng quân cần người chăm sóc. Nếu để xảy ra chuyện gì thì anh có gánh vác nổi không?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Điều này…”, Tiểu Triệu khó xử. Anh ta cẩn thận hỏi: “Chuyện của anh thật sự xong rồi chứ?”
“Đương nhiên”.
“Vậy…vậy thì tôi về trước nhé. Anh Lâm, nếu có gì khó khăn hãy gọi điện cho tôi”, Tiểu Triệu đưa một mẩu giấy cho Lâm Chính. Trên giấy có số điện thoại của Tiểu Triệu.
Lâm Chính gật đầu, Tiểu Triệu bèn lên xe rời đi. Đợi Tiểu Triệu đi được một lúc thì Lâm Chính mới lên xe.
Lái khoảng hơn hai giờ đồng hồ. Lúc này đã tầm hơn sáu giờ tối, Lâm Chính cuối cùng cũng đã tới được nhà họ Trương.
Điều khiến anh vô cùng ngạc nhiên là nhà họ Trương giăng đèn kết hoa trông vô cùng rộn ràng, giống như có khách vậy.
Anh cảm thấy nghi ngờ nhưng có thể hiểu ra lúc này nhà họ Trương không còn là nhà họ Trương của trước kia nữa rồi.
Anh gọi điện cho Trương Trung Hoa. Trương Trung Hoa lập tức cho quản gia mời Lâm Chính vào. Quản gia im lặng không nó gì, cứ thế đưa Lâm Chính tới phòng khách.
Lúc này ông cụ đang ngồi đọc sách. Thấy Lâm Chính bước vào, ông cụ mừng lắm, lập tức đứng lên.
“Nào nào nào, nhóc thối, ngồi đi”, Trương Trung Hoa trông thật rạng rỡ.
“Vâng, ông ngoại”, Lâm Chính bước tới.
“Thế nào? Gần đây khỏe không?”, Trương Trung Hoa cầm tay anh.
“Vẫn ổn ạ, ông ngoại thì sao?”, Lâm Chính cười hỏi.
“Ông vẫn thế, mặc dù bà già kia vẫn không cho ông rời khỏi nhà họ Trương nhưng cũng chẳng có gì phải lo lắng vì vẫn được ăn no mặc ấm, ngược lại nhà họ Trương có sao cũng mặc kệ”, Trương Trung Hoa cười ha ha, thế nhưng nụ cười có phần chua chát.
Lâm Chính không nói gì. Lúc này, Trương Trung Hoa lại thở dài.
“Lâm Chính này, có lẽ cháu cũng ghét ông già này lắm đúng không?”
“Sao ông ngoại lại nói vậy chứ?”
“Cháu cũng đoán ra được chính ông bảo Tô Nhu bỏ cháu mà, cũng chính ông bảo nó đuổi cháu ra khỏi Giang Thành…”
“Những điều này cháu đều biết”.
“Thế nhưng chắc chắn cháu không biết, ông còn bảo Tô Nhu chấp nhận việc chủ tịch Lâm theo đuổi con bé và kết hôn với chủ tịch Lâm”, Trương Trung Hoa nghiêm túc nhìn Lâm Chính.
Điều này có nghĩa là đang cắm sừng Lâm Chính. Dù là ai thì cũng sẽ điên máu thôi. Thế nhưng Lâm Chính chỉ im lặng rồi gật đầu: “Điều này cháu cũng biết”.
“Ồ! Vậy cháu không giận sao?”
“Giận cũng vô ích”, Lâm Chính nói.
Trương Trung Hoa bất ngờ. Thằng này độ lượng đến vậy cơ à?
“Thực ra ông ngoại, cháu có thể hiểu được. Ông muốn bảo vệ cháu, bảo vệ cái già đình này. Với tình hình hiện tại, ông cũng chỉ có thể làm được như vậy. Cháu hiểu cả”.
“Cháu nghĩ được vậy thì tốt. Có điều ông không hiểu, tại sao cháu không rời khỏi Giang Thành mà quay lại vậy? Nhóc, cháu có biết nhà họ Khai và họ Việt đều hành động rồi không? Giờ cháu đang gặp nguy hiểm lắm, vẫn dám tới Quảng Liễu à? Không phải là đang vào hang cọp sao? Mau đi đi”, ông cụ khuyên can.
Lâm Chính chỉ thản nhiên lắc đầu: “Ông ngoại, thực ra cháu tới đây là để giải quyết chuyện của nhà họ Khai và nhà họ Việt”.
“Giải quyết sao?”, Trương Trung Hoa thảng thốt, chau chặt mày: “Sao cháu có thể giải quyết được? Cháu có biết họ là ai không? Dựa vào gì mà giải quyết?”
“Rất đơn giản, dựa vào cháu, cháu là chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK