Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cùng với mệnh lệnh của Ứng Trúc Bình, vài cao thủ bèn ập tới

"Các người định làm gì vậy? Dừng tay! Dừng tay!”, Long Thủ vội vàng quát lên, định né tránh nhưng đã bị các cao thủ bao vây. Người nhà họ Ứng lập tức bắt lấy ông ta áp tải tới trước mặt Ứng Bình Trúc.

“Buông tôi ra, buông tôi ra”, Long Thủ hét lên. Ứng Bình Trúc tát cho Long Thủ hai phát.

Bốp! Mặt Long Thủ sưng bấy lên.

“Long Thủ, ông đã theo cái tên thần y Lâm chán sống đó thì ông chính là kẻ địch của nhà họ Ứng. Tôi khuyên ông nên thật thà chút, nếu không tôi không dám đảm bảo gì đâu, có thể sẽ khiến ông tàn phế luôn đấy”, Ứng Bình Trúc thản nhiên nói.

“Ứng Bình Trúc…ông ức hiếp người quá đáng”, Long Thủ nghiến răng.

“Ức hiếp người quá đáng sao? Giờ không phải là chúng tôi ức hiếp ông mà là các người đè lên đầu nhà họ Ứng rồi thì có, điều này không thể trách chúng tôi được!”

Ứng Bình Trúc lạnh lùng đáp trả rồi lớn tiếng nói với thần y Lâm đang đối phó với đám người nhà họ Ứng: “Thần y Lâm!”

Dứt lời, Lâm Chính đột ngột quay đầu lại thì Ứng Bình Trúc đang kiểm soát Long Thủ. Sắc mặt anh lập tức trầm xuống.

“Thầy mặc kệ tôi. Thầy tìm cách thoát khỏi đây đi”, Long Thủ hét lên.

“Câm miệng!”

Ứng Phá Lãng ở bên cạnh tát cho Long Thủ một phát nữa.

Bốp.

Long Thủ chảy máu mũi, mắt nổ đom đóm như muốn ngất. Sắc mặt Lâm Chính trở nên lạnh như băng.

“Thế nào? Đồ chó má, đã nhìn thấy kết cục của ông ta chưa? Lát nữa mày cũng thế, ha ha ha…”, Ứng Phá Lãng cười như điên dại, đấm cho Long Thủ phát nữa.

Rầm!

Long Thủ đau tới mức co dúm người lại, gần như muốn ngã xuống. Người nhà họ Ứng lập tức đỡ lấy ông ta và dựng lên. Ứng Phá Lãng giống như một kẻ điên, đấm Long Thủ túi bụi.

Bụp! Bụp!

Âm thanh nặng nề vang lên không ngừng. Một lúc sau, Vùng ngực của Long Thủ bị tổn thương nặng, hơi thở cũng trở nên yếu ớt. Ông ta bắt đầu đứng không vững.

“Thầy…mau…đi đi…”, Long Thủ vô thức hô lên. Âm thanh giống như tiếng máy rè. Lâm Chính tức giận, mặt tối sầm lại. Anh dừng tay, lao tới chỗ Long Thủ. Anh mặc kệ những kẻ tấn công quanh mình.

Bụp! Bụp! Bụp.

Cơn mưa những nắm đấm cứ thế giáng xuống anh. Thế nhưng anh dường như không biết đau là gì, cứ nhìn chăm chăm Ứng Phá Lãng và đi tới.

“Chặn nó lại!”

Ứng Bình Trúc hét lên. Đám đông cũng hô hào lao tới.

“Cút!”

Lâm Chính gầm lên, nã thẳng nắm đấm xuống một kẻ của nhà họ Ứng vừa mới ập tới. Cú đấm này Lâm Chính đã dùng toàn lực.

Bụp!

Âm thanh nặng nề lại phát ra. Cùng với đó là vùng bụng của tên cao thủ bị Lâm Chính đâm xuyên, máu me be bét, nội tạng bấy nhầy.

“Á!”

Cả hiện trường thất kinh. Lâm Chính vung tay, vứt hắn qua một bên và đập tiếp những kẻ tiếp theo.

“Khốn nạn!”

“Mày phải chết”

Một vài cao thủ nhà họ Ứng bắt đầu chém những đường kiếm sáng loáng về phía trước. Đường kiếm dài đặc, lưỡi kiếm sắc bén ánh lên trong không gian. Thế nhưng khi chúng vừa chém xuống thì Lâm Chính đã lật tay lại phóng châm bạc ra quét ngang từng thanh kiếm.

“Cái gì?”, một kẻ đang cầm kiếm kêu lên.

Thế nhưng khi mảnh kiếm gãy còn chưa kịp chạm đất thì Lâm Chính đã là giơ tay lên chộp lấy và đâm ngược lại.

Phụt! Phụt! Phụt!

Máu tươi bắn ra liên tục. Mảnh kiếm gãy trong tay Lâm Chính không ngừng nhuốm máu kẻ thù. Cứ một một đường sáng lóe lên lại có một người của nhà họ Ứng ngã xuống. Cổ họng của họ đều xuất hiện một vết đứt mỏng, dài.

Một kiếm đứt hầu. Đám đông tái mặt. Lâm Chính đã bắt đầu ra tay rồi. Mặc dù nhà họ Ứng đã cố gắng chặn lại nhưng không ai có thể ngăn được đòn tấn công của Lâm Chính.

Lâm Chính nhanh chóng xông vào giữa đám người, chỉ còn cách Ứng Phá Lãng chưa tới 10 mét. Ứng Phá Lãng sợ tới mức hai chân run rẩy, vội vàng siết cổ Long Thủ và gầm lên: “Đứng lại! Nếu không…tao sẽ giết ông ta!”

“Làm như vậy sẽ chỉ khiến cả nhà họ Ứng bị chôn sống mà thôi”, Lâm Chính cười lạnh lùng.

“Dừng tay…”, Ứng Hoa Niên định đứng dậy ngăn lại nhưng giờ ông ta chẳng còn sức nữa, giọng nói cũng cô cùng yếu ớt. Giờ có lẽ chẳng còn ai nghe lời ông ta nữa rồi.

“Chôn sống nhà họ Ứng sao? Thần y Lâm, cậu tưởng cậu là kẻ vô địch bất bại à? Cậu giết được một người, mười người, trăm người chúng tôi. Liệu cậu có giết được cả nhà họ Ứng không?”, những vị nguyên lão đứng bên cạnh Ứng Hoa Niên đều đùng đùng nổi giận, tất cả đều lao tới chặn trước mặt Lâm Chính.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Ứng Hoa Niên chỉ biết nhắm mắt bất lực. Ông ta biết tất cả đã không thể nào cứu vãn được nữa.

“Đối phó với loại chó má này hà tất các vị nguyên lão phải ra tay. Để tôi', một tên cao thủ vẫn không chịu từ bỏ, định lao lên tấn công.

“Lăng Phong Kiếm Pháp”.

“Đỡ cú quét chân này”.

“Thêm một chiêu gãy xương tay!”

Tiếng ngạo mạn hô lên không ngớt. Lâm Chính đanh mắt, đột ngột quay người lại đấm thẳng vào người đó.

“Ứng Long Tinh Thần Quyền”, tiếng hét vang lên, hai nắm đấm của anh nhanh thoăn thoắt dội thẳng vào đám người còn lại.

“Cái gì?”

Đám đông thất kinh. Ứng Bình Trúc trố tròn mắt, sững sờ nhìn cảnh tượng khủng khiếp trước mặt.

“Không…thể nào…sao..cậu ta có thể học được tuyệt học của nhà họ Ứng chứ. Không thể nào”, Ứng Hùng gào lên.

Rầm! Rầm. Những cú đấm liên hoàn ụp xuống, xử lý gọn mấy chục cao thủ của nhà họ Ứng. Đợi khi đòn tấn công kết thúc thì cả đám đã không còn ra hình người nữa. Tất cả đều bấy nhầy, gãy xương, ngật nghẹo và ngã vật ra đất. Có những người đã tắt thở. Cả nhà họ Ứng hóa đá.

“Á!”, mấy vị nguyên lão giống như bị sụp đổ, gào lên và điên dại lao tới chỗ Lâm Chính.

“Được lắm”, Lâm Chính cũng không hề khách khí. Anh đanh mắt, tung ra cú đấm với tốc độ nhanh nhất dội thẳng vào một vị nguyên lão.

Vị nguyên lão này thấy vậy lập tức dừng lại và gào ác liệt hơn.

Bụp. Cú đấm giáng xuống, vị nguyên lão lập tức bị đẩy lùi lại. Ngực nứt ra, gãy ba chiếc xương, thế nhưng vẫn gắng gượng không chịu bị hạ bệ.

Hóa ra đây là một cao thủ luyện ngoại công. Có thể đỡ được cú đấm đó, đủ để thấy sức mạnh thể xác của người này rất khủng khiếp. Những nguyên lão khác cũng nhân cơ hội lao lên tấn công Lâm Chính.

Lâm Chính đang định thu tay về thì một cao thủ khác đã đưa tay ra ôm chặt, kìm kẹp lấy anh.
Chương 569: Cậu muốn tiêu diệt nhà họ Ứng tôi sao?

Thấy người kia khóa chặt được Lâm Chính, tất cả mọi người đều sáng mắt lên.

“Làm tốt lắm, Ứng Man! Hãy xem Đại Lực Thần Chỉ của ta đây!”, một ông lão để chòm râu dài, mái tóc trắng như cước quát lên, ngón tay cái cong queo như cành cây móc thẳng về phía yết hầu Lâm Chính.

Vù!

Kình phong nổi lên.

Tuy ngón tay cái phủ một lớp da thô ráp, nhìn thì yếu ớt, nhưng lúc này lại hiện rõ sức mạnh bá đạo.

E rằng đặt một viên kim cương vào đây cũng sẽ bị đánh cho nát vụn.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng phát lực.

Hai cánh tay của cao thủ ngoại gia công đang khóa chặt anh lập tức run rẩy.

“Không ổn rồi, tôi… tôi không giữ được nữa!”, tên cao thủ ngoại gia công kia cắn răng kêu lên.

Hắn vừa dứt lời, Lâm Chính bất ngờ tăng thêm sức mạnh.

Rắc!

Âm thanh trong trẻo vang lên.

Chỉ thấy hai cánh tay rắn chắc của tên cao thủ ngoại gia công kia lập tức bị Lâm Chính hất đi, do sức mạnh khủng khiếp mà hai cánh tay hắn cứ thế bị đẩy cho gãy gập.

“A!”, tên cao thủ ngoại gia công kia hét lên thảm thiết.

Lâm Chính nhìn chằm chằm ngón tay cái đang đánh tới, bỗng lật tay, một châm xuất hiện trong tay anh, đâm về phía ngón tay cái kia.

Châm nhanh như chớp, mạnh mẽ và hung tàn, đâm thẳng vào ngón tay đang lao tới.

Trong chớp mắt, ngón tay cái đang lao tới như viên đạn bỗng chậm hẳn lại, uy lực ở đầu ngón tay giống như quả bóng bị xì hơi, lập tức xẹp xuống.

“Cái gì?”.

Ông lão kia kinh ngạc.

“Đại Lực Thần Chỉ!”.

Một tiếng gầm khẽ vang lên.

Ông ta ngẩng phắt đầu lên, thấy một ngón tay cái đang đâm về phía mình.

Nhưng… đó là ngón tay của Lâm Chính.

Hơn nữa… uy lực từ ngón tay cái này không biết mạnh hơn uy lực của ông ta gấp bao nhiêu lần.

Ông ta kinh hãi biến sắc, vội vàng muốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn chậm một nhịp…

Phập!

Ngón tay cái đâm mạnh vào lồng ngực ông ta.

Toàn bộ xương lồng ngực của ông ta vỡ nát, miệng phun ra một búng máu lớn, cả người bay ra như một mũi tên, va gãy ba cây đại thụ to bằng hai người ôm, cuối cùng làm sập cả một ngôi nhà, mới dừng lại được.

“Ông Ứng Hồ!”.

“Ông Hồ!”.

Người nhà họ Ứng kinh ngạc kêu lên.

Ai cũng bị cảnh tượng này làm cho chấn động.

Mấy nguyên lão còn lại của nhà họ Ứng đều trợn tròn mắt, ngây ra nhìn Lâm Chính: “Cậu… sao cậu biết Đại Lực Thần Chỉ?”.

“Cả Ứng Long Tinh Thần Quyền trước đó nữa… Sao cậu học được? Tuyệt học của nhà họ Ứng… cậu học được ở đâu?”.

Bọn họ run rẩy nói, giờ phút này, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Chính đã không còn là oán hận nữa, mà là sợ hãi cực độ.

“Cậu ta vừa học vừa dùng!”.

Đúng lúc này, Ứng Hoa Niên được người khác đỡ dậy, gắng gượng bước tới, yếu ớt kêu lên: “Tất cả dừng tay! Đừng… đánh nữa!”.

“Vừa học vừa dùng?”.

Người nhà họ Ứng đều bị câu nói này của Ứng Hoa Niên dọa sợ.

“Còn… còn có loại quái thai như vậy sao?”, Ứng Bình Trúc ngạc nhiên nói.

Ứng Phá Lãng ở bên cạnh, sắc mặt vô cùng khó coi.

Người khác không biết, nhưng hắn thì biết rất rõ.

Trước đó ở Sùng Tông Giáo, Lâm Chính đã thể hiện thiên phú vừa học vừa dùng cấp yêu nghiệt này.

Bất kể là ai, chỉ cần biểu diễn một lượt tuyệt học trước mặt anh, là anh chắc chắn có thể học được ngay, đồng thời dùng luôn tại chỗ. Có lẽ anh dùng không được thuần thục lắm, nhưng thêm tốc độ kinh người và sức mạnh khủng khiếp, thì uy lực của những võ kĩ đó tuyệt đối không hề kém cỏi.

Đại Lực Thần Chỉ và Ứng Long Tinh Thần Quyền chính là ví dụ.

Yêu nghiệt như thế này sẽ chỉ càng không ngừng mạnh lên trong chiến đấu, cứ tiếp tục đánh thế này thì nhà họ Ứng cũng không được lợi lộc gì.

“Tất cả người nhà họ Ứng, tất cả… tất cả lùi lại cho tôi, thả Long Thủ ra, đừng… đánh nữa!”, Ứng Hoa Niên yếu ớt kêu lên.

“Gia chủ, việc này…”

Các nguyên lão dường như vẫn không phục.

“Lẽ nào các ông… các ông cảm thấy mắt nhìn của tôi có vấn đề sao? Cứ tiếp tục đánh thế này… cho dù nhà họ Ứng ta đánh bại được thần y Lâm, thì cũng tổn thất nghiêm trọng. Chính vì nhìn ra được điều này, nên… nên tôi mới khuyên các ông dừng tay…”, Ứng Hoa Niên vừa thở dốc vừa nói.

“Nhưng nhà họ Ứng to lớn như vậy, có lý do gì phải sợ người này chứ? Muốn đánh thì đánh, hơn nữa anh ta giết nhiều người nhà họ Ứng như vậy, lẽ nào cứ thế bỏ qua?”, một thanh niên nhà họ Ứng căm phẫn nói.

“Cậu muốn đánh? Được, vậy cậu tự đấu với thần y Lâm đi”.

Ứng Hoa Niên tức giận trừng mắt lườm cậu thanh niên kia.

Anh ta sửng sốt, nghĩ đến việc Lâm Chính đã đánh bại nguyên lão nhà họ Ứng chỉ bằng một chiêu, liền bắt đầu sợ hãi…

“Dũng khí của cậu chẳng qua được thành lập trên cơ sở người đông thế lớn, nhưng cậu phải biết rằng, một khi ra tay thì sẽ có người chết. Lẽ nào vì sự vui vẻ nhất thời của cậu mà phải để người thân của nhà họ Ứng chúng ta hi sinh?”, Ứng Hoa Niên tức giận nói.

Cậu thanh niên kia lập tức ngượng ngùng cúi đầu.

“Gia chủ, vậy ông nói xem phải làm sao đây?”, một nguyên lão nhíu mày nói.

Không thể phủ nhận, Ứng Hoa Niên rất lý trí.

Nhưng trong mắt người nhà họ Ứng, thì sự lý trí của Ứng Hoa Niên có chút khuynh hướng nhu nhược.

Dù sao nhà họ Ứng trước giờ luôn rất cao ngạo.

Nhưng đến lúc này, còn có thể có cách gì chứ? Còn ai muốn đâm đầu vào chỗ chết nữa đây?

Bọn họ vẫn phải dựa vào gia chủ này.

Ứng Hoa Niên ngập ngừng một lát, trong lòng thầm hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Dựa vào giao ước mà tôi và thần y Lâm đã nói lúc trước… nhà họ Ứng chúng ta… sẽ… thần…”

Nhưng Ứng Hoa Niên còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói già nua ngắt lời.

“Khoan đã Hoa Niên!”.

Ai nấy đều kinh ngạc.

Lâm Chính cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời.

Người chưa tới, nhưng tiếng đã tới.

Đây là ai vậy?

Hơn nữa… giọng nói này cứ như vang lên ngay bên tai, vô cùng rõ ràng.

Nó phát ra kiểu gì vậy?

Đúng lúc Lâm Chính đang cảm thấy khó hiểu, thì thấy một ông lão già nua lưng còng đang đi tới trên con đường nhỏ thông tới sân này.

Ông lão gầy gò, dường như chỉ có da bọc xương, trên đầu lơ thơ vài cọng tóc, hai mắt lõm vào, dáng vẻ gần đất xa trời.

Lúc này, ông ta đang còng lưng, vừa ho vừa đi tới.

Khi nhìn thấy ông lão này, tất cả người nhà họ Ứng đều vô cùng mừng rỡ.

“Ông tổ đến rồi!”.

“Trời ơi, nhà họ Ứng chúng ta được cứu rồi, được cứu rồi!”.

“Ông tổ, người nhất định phải ra mặt cho nhà họ Ứng ta!”.

“Con cháu của người sắp bị thằng chó này giết hết rồi!”.

“Ông tổ ơi…”

Rất nhiều người quỳ sụp xuống đất, dập đầu với ông lão kia, có người còn nước mắt ròng ròng, khóc òa lên.

“Ông tổ?”.

Lâm Chính nhìn chằm chằm ông lão kia, trong lòng đã rõ.

Người này… chính là ông lão trước đó đã gọi điện thoại cho Ứng Hoa Niên…

Chỉ thấy ông ta chậm rãi bước tới, đừng ở cổng sân, đánh giá tình hình bên trong, sau đó lại nhìn về phía Ứng Hoa Niên.

Một lát sau, ông ta lắc đầu, đưa đôi mắt đục ngầu sang nhìn Lâm Chính…

“Chàng trai… cậu muốn… tiêu diệt nhà họ Ứng tôi sao?”.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK