Bầu không khí vô cùng kỳ quái.
Chu Phi Phi dường như không thể chấp nhận được sự thật này, vội vàng hỏi Lệnh Chí Hào: "Tiểu Hào, con có nhầm không? Cậu ta... cậu ta không phải tên phế vật vô dụng sao? Chắc con bị nhầm rồi!"
"Mẹ, người ta chỉ thiếu nước nói tên kiểu loại và người thiết kế bộ quần áo của con ra thôi, thế còn có thể là giả sao? Mẹ đừng gây chuyện nữa!"
Lệnh Chí Hào là người hay bợ đít người ta, anh ta nói nhỏ với Chu Phi Phi. Sau đó cố gắng mỉm cười, duỗi tay ra nói: "Chào phó chủ tịch Lâm, xin lỗi anh, lúc trước do tôi sai, tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, mạo muội phó chủ tịch Lâm rồi. Mong phó chủ tịch Lâm lượng thứ, bỏ qua..."
Thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ...
"Không sao, có điều cậu phải xin lỗi cha mẹ vợ tôi. Dù sao người sai trước là cậu", Lâm Chính nói.
Anh không có hứng với loại người này, lần này chủ yếu là ra mặt chống lưng cho Trương Tinh Vũ, Tô Quảng.
Cho dù anh không thích cặp bố mẹ vợ ham vật chất này, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, không đến lượt người ngoài như mình đứng ra nói!
Lệnh Chí Hào nghe thấy vậy, vội vàng xin lỗi Trương Tinh Vũ và Tô Quảng, sau khi xin lỗi một hồi, liền nâng ly rượu lên kính hai người họ một ly.
Nhìn thấy bộ dạng cúi đầu khom lưng của con trai mình, Chu Phi Phi tức đến mức mặt mày đỏ bừng, muốn đánh người.
"Lệnh Chí Hào, con cút cho mẹ!"
Chu Phi Phi không nhịn nổi, véo tai con trai mình, lôi anh ta đi.
"Ái ôi, mẹ... mẹ làm gì vậy? Từ từ đã... từ từ đã!", Lệnh Chí Hào đau đớn hét lên.
Mọi người trong phòng riêng ào ào nhìn qua.
"Còn từ từ? Con làm mất hết mặt mũi của mẹ rồi, còn cảm thấy chưa đủ mất mặt à?", Chu Phi Phi tức giận nói.
Trương Tinh Vũ sướng như điên. Bà ta nhìn Lệnh Chí Hào, cười nói: "Phi Phi, bà đừng trách con trai mình, dù sao con rể nhà tôi ưu tú như thế, con trai bà tôn sùng cũng là bình thường mà!"
"Bà... bà đừng có đắc ý!", Chu Phi Phi tức giận kéo Lệnh Chí Hào sang một bên.
"Phi Phi, bà đừng đi mà...", Trương Tinh Vũ cố ý nói to, mặt tươi như hoa.
Thời khắc này chắc là thời khắc bà ta sung sướng nhất cuộc đời!
Cuối cùng cũng có cơ hội để hãnh diện rồi.
"Tiểu Chính, sao cậu biết nhãn hiệu những món đồ trên người Lệnh Chí Hào?", lúc này Tô Quảng đột nhiên hỏi.
Cho dù ông ta rất vui nhưng ông ta vẫn không kìm được hỏi.
"Đúng vậy, sao cậu biết?", lúc này Trương Tinh Vũ mới hoàn hồn.
"À, ngày thường khi con rảnh con thích đọc tạp chí, vừa hay nhìn thấy bộ đồ của Lệnh Chí Hào trên tạp chí thời trang, bố mẹ đừng thấy đồ Lệnh Chí Hào mặc không tồi, thực ra cũng chẳng ra làm sao cả, cậu ta không biết lựa chọn, mặc như vậy chẳng qua chỉ mặc theo cách phối đồ trong tạp chí thôi, vậy nên con nhìn qua là biết ngay", Lâm Chính cười nói.
"Hóa ra là vậy", Tô Quảng hiểu ra.
"Hừ, có vẻ như cả ngày cậu ngồi ở nhà cũng làm được chút chuyện có ích!", Trương Tinh Vũ hừ một tiếng, ánh mắt khi nhìn Lâm Chính bớt đi chút khắt khe.
Nhưng lúc này một người đi đến, giọng tiếng Trung lớ ngớ truyền vào tai ba người.
"Xin chào, xin hỏi cậu là bạn của bà Ly phải không?"
Ba người họ quay đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy một người đàn ông có râu tóc vàng mắt xanh đứng bên bàn, đang nhìn Lâm Chính.
“Đúng vậy, xin hỏi có chuyện gì không?", Lâm Chính hỏi lại.
"À, là thế này, thưa cậu, cậu có thể để cho tôi sờ bộ vest trên người cậu được không?", người đàn ông cười nói.
"Cái này...", Lâm Chính chần chừ.
Nhưng Trương Tinh Vũ rõ ràng đắc ý, cười nói: "Sờ đi, haha, thằng nhà quê như ông chắc chưa từng nhìn thấy bộ vest đắt tiền như vậy phải không? Tôi nói cho ông biết, bộ vest này đáng giá mấy trăm nghìn đó! Chỉ có con rể nhà tôi mới xứng mặc bộ đồ này
"Tinh Vũ!"
Tô Quảng vội vàng quát bà ta
Trương Tinh Vũ giật mình, hình như nhớ ra chuyện gì đó.
Nhưng... không kịp nữa rồi!
Người đàn ông người nước ngoài đó cũng không nghĩ nhiều, vươn tay sờ bộ vest của Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức duỗi tay ra cầm lấy cổ tay ông ta.
Năm ngón tay treo trên bả vai Lâm Chính, cứng đờ bất động.
"Ồ? Thưa cậu, cậu làm gì vậy?", người đàn ông người nước ngoài kinh ngạc nói.
"Lời này phải để tôi nói mới đúng chứ? Ông làm gì vậy?", Lâm Chính nói.
"Tôi chẳng qua khá thích bộ vest trên người cậu, muốn xem qua chất liệu vải của nó thôi!", người đàn ông người nước ngoài nhíu mày: "Thưa cậu, cậu có thể thả tay ra được không? Cậu làm tôi bị đau!"
"Có thể, nhưng tôi không thích bị người khác chạm vào người, hy vọng ông đừng làm vậy!", Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó hất tay ông ta ra.
"Trời ơi, sao có người thô lỗ như anh vậy?"
Giọng nói của ông ta khá khoa trương.
Vừa dứt lời, Ly Tiểu Mỹ đang nói chuyện ở bên kia lập tức chạy tới.
"Ông Dan Moore, xảy ra chuyện gì vậy?", Ly Tiểu Mỹ lo lắng hỏi.
"Bà Ly, người bạn này của bà thô lỗ quá, tôi chỉ muốn xem bộ vest của cậu ta thôi, mà cậu ta đối xử với tôi như vậy, trời ơi, sao bà có thể cho người thô lỗ như vậy vào đây?", người tên Dan Moore kiêu căng nói.
"Vô cùng xin lỗi ông Dan Moore. Đây đều là bạn học của tôi, bọn họ không quen ông, vậy nên mới có hành động như vậy. Tôi thay mặt họ xin lỗi ông vì hành vi bất lịch sự của họ, hy vọng ông bỏ qua cho!", Ly Tiểu Mỹ vội vàng nói.
Nhưng Dan Moore lại lắc đầu nói: "Cô Ly, thực ra tôi muốn xác nhận một chút, cậu này rốt cuộc có phải khách hàng của tôi không, chỉ thế mà thôi! Tôi không có ý gì khác".
"Khách hàng của anh? Ông Dan Moore. Ông nói vậy là có ý gì?", Ly Tiểu Mỹ vội vàng hỏi.
Tuy nhiên Dan Moore không trả lời bà ta mà quay người hỏi Lâm Chính: "Thưa cậu, cậu có thể nói cho tôi biết, bộ đồ trên người cậu có nhãn hiệu gì không?"
Vừa dứt lời, hô hấp của Trương Tinh Vũ và Tô Quảng lập tức ngừng lại.
"Ông hỏi cái này làm gì?", Lâm Chính nhíu mày hỏi.
"Thưa cậu, tôi thấy bộ vest của cậu cùng kiểu dáng với một bộ vest của hãng Armani, vậy nên muốn hỏi chút!"
"Cái này...", Lâm Chính nhìn về phía Trương Tinh Vũ.
Hai người họ bắt đầu hoảng loạn.
Bọn họ chắc không ngờ ở đây có người biết nhận biết hàng hiệu.
"Tiểu Chính, cậu thừa nhận đi, dù sao ở đây cũng không có ai mặc đồ Armani, cho dù họ cảm thấy có điểm khác với hàng thật nhưng chúng ta không thừa nhận cũng chẳng sao!", Tô Quảng ghé tai anh, nói nhỏ.
"Vâng!"
Lâm Chính gật đầu nói: "Không sai, ông Dan Moore, bộ vest của tôi đúng là phiên bản giới hạn của Armani!"
"Cậu biết là loại nào không?"
"Phiên bản kỷ niệm của Gaius", Lâm Chính nói.
Tuy nhiên vừa dứt lời, Dan Moore liền nói: "Ôi trời ạ, thưa cậu, sao cậu có thể lừa người ta như vậy? Bộ vest của cậu rõ ràng là hàng giả! Cậu sao có thể bảo nó là của Armani?"
Trương Tinh Vũ nghe xong, mặt tái mét.
"Tại sao ông dám nói vậy?", Tô Quảng sững sờ, vội vàng nói.
"Bởi vì bộ vest phiên bản giới hạn Gaius của Armani là do đích thật ông Dan Moore thiết kế!", Ly Tiểu Mỹ lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, hai vợ chồng Tô Quảng như bị sấm sét đánh giữa trời quang...