Chương 436: Gài bẫy
Kiếm thuật của Kiếm Vương cao siêu, nên mặc dù là kiếm gỗ thì từng chiêu thức vẫn vô cùng điệu nghệ.
Nhìn thấy Lâm Chính điều khiển Ứng Phá Lãng tấn công mình thì ông ta lập tức thu chiêu về, lấy thân kiếm ngăn chặn. Ông ta không dám để Ứng Phá Lãng bị thương. Nhưng ông ta cũng không thể để Ứng Phá Lãng trở thành điểm yếu của mình để Lâm Chính lợi dụng được.
“Ứng Phá Lãng, hợp lực”, lúc này Kiếm Vương hô lên.
Ứng Phá Lãng lập tức làm theo. Kiếm Vương nắm lấy cơ hội, lập tức phát lực.
Rầm.
Cơ thể của Lâm Chính bị một luồng sức mạnh kỳ lạ ập tới. Anh run bắn người, miệng phun ra máu tươi.
“Cách Sơn Đả Ngưu”.
Có người kinh hãi hô lên.
Ứng Phá Lãng cũng giật mình, lúc này mới nhận ra. Nhưng cánh tay đang túm chặt tay gã vẫn không hề buông ra mà ngược lại còn tiếp tục dúi gã xuống, khiến cơ thể gã lao về đập vào Kiếm Vương.
“Đúng là không dạy cho một bài học thì không được
“Hự…”
Cơ thể Lâm Chính run rẩy, có vẻ như anh không cầm cự được thêm nữa. Anh không muốn bỏ cuộc, vẫn cố gắng ghì chặt lấy Ứng Phá Lãng.
Lần một!
Lần hai!
Lần ba!
Do có Ứng Phá Lãng chắn ngang nên Kiếm Vương không dễ gì ra tay với Lâm Chính. Ông ta chỉ có thể lợi dụng Cách Sơn Đả Ngưu để tấn công Lâm Chính.
Sau khi tung vài chiêu, Kiếm Vương bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Ông ta bỗng cảm thấy nghi ngờ, hai chân lùi về phía sau. Đúng lúc này, Lâm Chính vung cánh tay, đẩy Ứng Phá Lãng tới trước.
Ứng Phá Lãng cố gắng kiểm soát cơ thể nhưng do lực đẩy của Lâm Chính quá lớn nên cả người gã giống như xe mất phanh, mất cả thăng bằng. May mà Kiếm Vương kịp thời ra tay đỡ được gã.
“Tên Lâm Chính này đúng là bất phàm. Hắn có thể đánh bại bác sĩ Hàn Thành là có lý do của nó cả”, Ứng Phá Lãng lầm bầm, khẽ mỉm cười.
“Cậu không sao chứ?”, Kiếm Vương trầm giọng.
“Nhà tôi cũng có bác sĩ giỏi. Lúc nhỏ từng luyện võ, gãy vài cái xương thì tầm một tuần là khỏi, hoàn toàn không hề hấn gì. Những ngón tay này có lẽ không khó chữa”, Ứng Phá Lãng mỉm cười.
Kiếm Vương tật đầu: “Tôi khuyên cậu đừng đối đầu với cậu ta. Y thuật của cậu ta không phải dạng vừa, vượt sức tưởng tượng của chúng ta đấy. Cậu đừng thấy cậu ta bị thương mà nhầm, thực ra việc hồi phục vết thương với cậu ta là điều hết sức đơn giản”.
“Nhưng nếu như tôi cứ thế bỏ đi thì mất mặt quá! Người nhà tôi mà biết tôi khiến họ mất thể diện thì có lẽ tôi chẳng thể bước chân và nhà nữa”, Ứng Phá Lãng lắc đầu.
“Vậy ý cậu là?”, Kiếm Vương hỏi.
“Đương nhiên là có chết cũng phải bảo vệ sự tôn nghiêm của nhà họ Ứng rồi”, Ứng Phá Lãng mỉm cười.
Kiếm Vương chau mày, hừ giọng lạnh lùng: “Chẳng qua là cậu ép tôi ra tay mà thôi”.
“Ông cũng có thể đứng qua một bên xem kịch hay”, Ứng Phá Lãng nhún vai.
Kiếm Vương không nói gì, chỉ liếc nhìn Ứng Phá Lãng, sau đó rút kiếm nhắm về phía trước. Ông ta biết nếu còn để Ứng Phá Lãng ra tay mà gã không đấu lại được thì thần y Lâm chắc chắn sẽ xử lý gã triệt để, khi đó thì ông ta phạm phải việc thất hứa với nhà họ Ứng.
Thay vì như vậy thì chi bằng tự ông ta ra tay giải quyết người này.
Chỉ có điều…
Mới đi được vài bước, ông ta đã cảm thấy có gì đó không ổn. Đột nhiên, ông ta đột ngột ý thức được điều gì đó bèn nhìn lên thanh kiếm của mình thì thấy có vài lỗ châm xuất hiện. Ông ta ngẩng đầu, nhìn Lâm Chính và tái mặt.
“Kiếm Vương, chắc là ông không ra tay được nữa rồi”, Lâm Chính ghim châm bạc lên bàn tay bị gãy của mình, điềm đạm nói”.
“Hả?”
Ứng Phá Lãng nhìn Kiếm Vương. Mọi người cảm thấy hoang mang.
Chỉ thấy Kiếm Vương cúi đầu một cách khó khăn. Ông ta phát hiện ra ở ngực của mình có ba cây kim. ba cây kim này khá mỏng, nếu không để ý kỹ sẽ không nhìn thấy, thậm chí là còn không nhận ra được sự tồn tại của chúng. Ông ta nhìn ba cây kim bằng vẻ không dám tin, sắc mặt bỗng tối sầm lại.
“Cậu phóng kim…từ khi nào vậy?”, ông ta nói giọng khàn khàn.
“Vừa nãy thôi”, Lâm Chính nói.
“Vừa nãy sao?”, Kiếm Vương lầm bầm.
Ứng Phá Lãng giật mình, đột nhiên bừng tỉnh.
“Hóa ra…hóa ra vừa nãy…anh cố tình đỡ Cách Sơn Đả Ngưu là vì điều này”, hắn bàng hoàng.
“Chứ không anh tưởng tôi ngốc thật chắc?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Hóa ra là vậy…”
Kiếm Vương bật cười rồi chuyển thành phẫn nộ: “Hóa ra trước đó cậu chộp thanh kiếm của tôi không phải là để ngăn đòn tấn công mà là để ghim ba cây châm lên thân kiếm, mượn sức đập của Ứng Phá Lãng lên thanh kiếm khiến thanh kiếm đập vào người tôi. Hóa ra những hành động tưởng như ngu ngốc vừa rồi đều là thiết kế cho tôi, cả việc cậu đập vào người Ứng Phá Lãng…”
Dứt lời, toàn bộ đám đông hóa đá. Kiếm Vương…lẽ nào đã bị thần y Lâm gài bẫy như thế?
“Mục tiêu ban đầu của tôi là Ứng Phá Lãng, sử dụng Ứng Phá Lãng đánh ông chỉ làm để che mắt mà thôi. Giờ ông đã được xử lý xong thì tôi cũng có thể ra tay với gã được rồi”, Lâm Chính buông tay xuống, điềm đạm lên tiếng.
Ứng Phá Lãng nghe thấy vậy thì tái mặt.
Đám đông nín thở. Cảnh tượng kinh người đã xuất hiện. Lâm Chính lấy ra một cái túi nhỏ, bên trong là một ít thuốc. Anh đắp lên ngón tay của mình.
Một lúc sau, những cánh tay vốn bị gãy bỗng có thể cử động.
“Cái…gì…”
“Giờ bắt đầu tính sổ nào…”
Lâm Chính nhìn chăm chăm Ứng Phá Lãng và sải bước đi tới.
Chương 437: Không chạy, chính xác!
Hô hấp của Ứng Phá Lãng trở nên run rẩy, hắn nhìn chằm chằm Lâm Chính bằng ánh mắt bối rối.
Rõ ràng đã gãy tay rồi, chỉ cần bôi cao, châm cứu vài cái liền khỏi, đây thực sự là Đông y sao? Nó sắp trở thành ma thuật rồi.
Như này chắc chỉ có nhà họ Lâm ở Yên Kinh mới có được y thuật như này?
"Lâm... thần y Lâm... có quan hệ gì với nhà họ Lâm ở Yên Kinh không?", Ứng Phá Lãng đột nhiên nhớ đến.
Nhưng bây giờ không phải lúc để hắn suy xét vấn đề vô nghĩa này, bởi Lâm Chính đang lại gần rồi.
Vèo!
Đúng lúc này, Kiếm Vương ở bên kia đột nhiên cử động, như mãnh thú chuẩn bị tập kích, muốn giết chết Lâm Chính.
"Giết!"
Ông ta hét lên.
Thanh kiếm gỗ lao thẳng vào tim Lâm Chính. Khí thế kinh khủng khiến da đầu người ta tê dại.
Nhưng...
Lâm Chính nhìn thẳng tiếp tục tiến về phía trước, chẳng thèm nhìn mà giết chết Kiếm Vương...
Kiếm Vương trợn tròn mắt, không chịu bỏ cuộc, tiếp tục lao lên.
Đúng lúc ông ta lại lao về phía Lâm Chính, đột nhiên...
"Hự!"
Kiếm Vương rên một tiếng, cả người vô lực ngã xuống đất, không giữ nổi thanh kiếm trong tay, cạch một tiếng thanh kiếm gỗ rơi xuống đất, ông ta cũng không đứng lên nổi nữa.
"Tiền bối Kiếm Vương!"
Văn Hải kêu lên.
Khách khứa bốn phía đều xôn xao.
Dược Vương, Minh Vũ, Hoắc Kiến Quốc, đại sư Phong Liệt đều khiếp sợ, tất cả đều không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng này.
"Kiếm Vương, ông sao vậy?", Ứng Phá Lãng vội vàng hỏi.
"Cả người tôi.... vô lực... Ba cây châm bạc của hắn đã khiến cả người tôi tê liệt..."
Kiếm Vương yếu ớt nói.
"Cái gì?"
Ứng Phá Lãng nhướng mày.
Đúng lúc này, Lâm Chính nhảy tới. Giơ cao chân sau đó đạp vào chỗ Ứng Phá Lãng.
"Cậu Ứng, cẩn thận!", Văn Hải kêu lên.
Ứng Phá Lãng đột nhiên ngẩng đầu, sau đó hai chân điên cuồng lui về sau.
Ngay giây phút hắn lui về sau, Lâm Chính lại đạp một cước xuống đất.
Đùng!
Mặt đất nháy mắt nổi lên, như bị sấm đánh nổ tung, tiếng nổ vang trời vang lên.
Ứng Phá Lãng không đứng vững nổi, bị mặt đất lay chuyển đẩy ngã.
Mấy vị khách cũng không thể đứng vững, loạng choạng ngã xuống đất.
Nhưng Ứng Phá Lãng còn chưa kịp đứng vững lại, Lâm Chính ở bên kia đã vọt tới.
"Không ổn!"
Ứng Phá Lãng khiếp sợ, vội vàng chạy sang bên.
Ầm...
Lâm Chính tung quyền đập vào bức tường ở đằng sau...
Rắc!
Cả bức tường nháy mắt sụp đổ, đá văng tung tóe, trông như pháo hoa, vô cùng kinh khủng.
Đòn này cực kỳ hung ác!
Ứng Phá Lãng thấy cảnh này, da đầu liền tê dại.
Đòn này nếu trúng người hắn thì chẳng khác nào đánh thủng hắn!
"Anh có vẻ cũng khá linh hoạt nhỉ".
Lâm Chính thu cú đấm lại, phủi bụi trên người.
Ứng Phá Lãng không nói gì, xông đến bên Kiếm Vương. Rút ba cây châm bạc trên người ông ta ra.
Lâm Chính mạnh đến mức khó tin, chỉ có Kiếm Vương có thể đánh được với anh.
Nhưng... châm bạc vừa rút ra. Kiếm Vương vẫn không thể nhúc nhích.
"Cậu ta đã làm tê liệt hệ thần kinh của tôi, bây giờ cậu rút châm ra cũng vô dụng, chạy đi, Ứng Phá Lãng! Cậu mau chạy đi!", Kiếm Vương nhỏ giọng nói.
"Chạy! Chạy sao được! Nếu chạy, Ứng Phá Lãng tôi sau này sao còn mặt mũi đứng đây nữa chứ?", Ứng Phá Lãng mặt lộ vẻ không cam lòng.
"Không chạy mới là lựa chọn chính xác!"
Lâm Chính khẽ quát, sau đó lại vọt tới.
Ứng Phá Lãng thầm hừ một tiếng, không lựa chọn chạy mà dùng nội kình tấn công Lâm Chính.
"Tôi sẽ cho anh thấy tuyệt kỹ của nhà họ Ứng chúng tôi!", Ứng Phá Lãng nhỏ giọng nói, hai chưởng đột nhiên như một rắn quấn lấy nắm đấm thép của Lâm Chính.
Trong nháy mắt, khí trên tay Lâm Chính đột nhiên mất đi một nửa.
"Miên chưởng?", có người kinh ngạc nói.
Ứng Phá Lãng không dám sơ suất, hai chưởng lại trượt xuống, định tấn công đối thủ.
Nhưng Lâm Chính lại nhào tới.
Không có bất kỳ chiêu thức ảo ma nào, cũng chẳng dùng mấy kỹ xảo ảo diệu.
Bây giờ Lâm Chính trở về đúng bản chất của mình, dùng tốc độ và sức mạnh đơn thuần.
Hô hấp của Ứng Phá Lãng trở nên dồn dập, hắn lại muốn thử tháo chạy. Nhưng ngay giây sau, Lâm Chính đã giơ chân đạp vào bụng Ứng Phá Lãng.
Bốp!
Ứng Phá Lãng lập tức bị đạp văng ra, ngã xuống đất. Không đứng dậy nổi nữa.
"Anh Ứng!"
"Cậu Ứng!"
Mọi người vội vàng hét lên, vây quanh hắn.
Lâm Chính mặt lạnh như tiền lao tới.
"Cút đi!"
Ứng Phá Lãng nghiến răng, cố gắng đứng dậy, đẩy mấy người bên cạnh ra, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Cước này đá tung lục phủ ngũ tạng của hắn rồi, hắn còn có thể đứng dậy đúng là quá thần kỳ.
Lâm Chính không hề nương tay, lại tung đòn, mọi người xung quanh sợ đến mức lùi về sau.
Ứng Phá Lãng lại giơ tay muốn tung chiêu đối phó.
Hai người điên cuồng giao đấu.
Nhưng đánh được mấy chiêu, Ứng Phá Lãng chỉ cảm thấy hai cánh tay mình dường như sắp gãy đến nơi, xương sắp tan nát rồi, muốn lùi về sau nhưng bị Lâm Chính đạp trúng đầu gối, cả người ngã khụy xuống, quỳ dưới đất, sau đó Lâm Chính đá một cái, mặt Ứng Phá Lãng trúng chiêu, cả người xoay một vòng rồi mới ngã xuống đất.
Hắn hoàn toàn không phải đối thủ của anh!
Thế này khác nào bị treo ngược lên đánh!
Mọi người sợ hết hồn hết vía.
Lúc trước nếu không phải có Kiếm Vương ra tay, Ứng Phá Lãng còn có thể ngông cuồng trước mặt Lâm Chính chắc?
"Khụ khụ...", Ứng Phá Lãng ho, khóe miệng toàn là máu.
Lâm Chính tiến lên mấy bước sau đó lại ra tay.
Đúng lúc này, Ứng Phá Lãng đột nhiên móc ra từ trong ngực một khẩu súng lục tinh xảo, hắn không hề do dự nổ súng với Lâm Chính.
Đùng đùng đùng!
Ba phát súng liên tục bắn qua, khoảng cách gần như vậy, Lâm Chính không có cơ hội né tránh, ba phát đạn bắn trúng bụng anh...
Mọi người khiếp sợ...
Chương 438: Tôi cược trong súng của anh không còn đạn
"Cái gì?"
Đầu mọi người trắng xóa, không thể tin nổi cảnh này.
Minh Vũ, Hoắc Kiến Quốc, đại sư Phong Liệt, Dược Vương, Liễu Như Thi... tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Không ai ngờ trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Ứng Phá Lãng lại rút súng ra!
Hắn có súng?
Ngay cả Kiếm Vương cũng không ngờ đến!
Ba phát đạn bắn trúng bụng Lâm Chính, ba vệt máu lập tức xuất hiện, máu tươi chảy ra.
Cục diện xoay chuyển!
Phát súng của Ứng Phá Lãng nhắm chuẩn Lâm Chính.
Có điều may mà trong tình thế nguy hiểm Lâm Chính vẫn phản ứng kịp. Ba phát súng, hai phát trúng bụng, một phát trúng bả vai. Tránh được chỗ chí mạng, nhưng cho dù như vậy anh vẫn bị thương không nhẹ.
Lâm Chính nhìn qua vết thương trên người mình, sắc mặt lạnh lẽo nhìn Ứng Phá Lãng.
"Không được cử động!"
Chỉ thấy Ứng Phá Lãng híp mắt hét lớn, chuẩn bị sẵn tư thế nổ súng.
Lâm Chính dừng lại.
"Ha ha, đã là thời đại nào rồi thần y Lâm, mà anh còn dùng võ công? Nắm đấm của anh có nhanh đến mấy cũng sao nhanh hơn được phát đạn của tôi?”, Ứng Phá Lãng giơ súng nhìn Lâm Chính mỉm cười hung ác.
"Vậy thì anh có thể nổ súng bắn tôi không?", Lâm Chính mặt lạnh như tiền nhìn hắn nói.
"Anh hy vọng tôi giết anh sao?"
"Giết tôi? Chắc anh không giết được đâu? Chúng ta cược nhé!", mặt Lâm Chính vô cùng lạnh, hoàn toàn không quan tâm đến vết thương trên người mình.
"Cược gì?", Ứng Phá Lãng nghi ngờ.
"Tôi cược trong súng của anh không có đạn", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hô hấp của Ứng Phá Lãng như ngừng lại, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn cười nói: "Được thôi, anh muốn cược thì cứ việc, để xem anh có sẵn sàng dùng mạng mình để cược không?"
"Không cần giả vờ nữa", Lâm Chính duỗi tay ra, lấy viên đạn trong vết thương ở bụng ra.
Nơi đây đẫm mùi máu tanh.
Nhưng Lâm Chính không hề nhíu mày.
Mọi người nhìn mà sững sờ.
Anh tiếp tục lấy hai viên đạn còn lại ra, sau đó ném xuống đất.
Cạch!
Viên đạn rơi xuống đất, phát ra tiếng động lạch cạch.
"Loại đạn này là đạn đặc biệt, súng của anh cũng không phải súng bình thường. Nếu như trong súng của anh còn có đạn, anh sẽ không để tôi đứng đây nói vớ vẩn, mà sẽ không do dự nổ súng, Ứng Phá Lãng, anh vốn chỉ muốn giết tôi ngay lập tức, bây giờ sao anh mãi không làm vậy? Anh định dọa tôi hả?", Lâm Chính nhìn viên đạn trước mặt nói.
Trong mắt Ứng Phá Lãng hiện lên sự kinh ngạc.
Lâm Chính bước qua.
"Dừng lại!"
Ứng Phá Lãng hét lên.
Nhưng Lâm Chính không hề dừng lại.
Cuối cùng, Ứng Phá Lãng lại không kìm được, đột nhiên thò tay vào túi áo. Lập tức lấy ra một băng đạn dự bị, hoảng loạn nhét vào trong súng.
Nhìn đến đây, tất cả mọi người đều phản ứng lại.
Lâm Chính đoán đúng rồi.
Súng trong tay Ứng Phá Lãng... không còn đạn nữa.
Nhưng hắn vừa nhét đạn vào, tay vừa cử động, Lâm Chính đã lao đến đạp tay hắn xuống đất.
"Á!"
Cổ tay truyền đến cơn đau đớn tột cùng. Ứng Phá Lãng kêu rên thảm thiết.
"Anh Ứng!"
Mọi người vô cùng lo lắng, nhưng không ai dám ngăn cản.
"Lúc trước anh đạp lên tay bạn tôi thế này, bây giờ tôi đạp lại, không quá đáng chứ?", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Thần y Lâm... anh sẽ không chết tử tế...", Ứng Phá Lãng nghiến răng nghiến lợi, cánh tay kia dùng sức tóm lấy khẩu súng. Muốn nhắm họng súng vào Lâm Chính.
Nhưng ngay giây sau, cái chân đạp lên cổ tay chợt di chuyển, lại đạp lên bàn tay còn lại.
Lâm Chính dùng rất nhiều sức, dường như muốn nghiền nát tay hắn.
"Á..."
Ứng Phá Lãng đau đớn hét lên, cuối cùng ngất đi, không cử động nữa.
"Cái gì?"
Mọi người đều sững sờ.
Sau khi Lâm Chính giơ chân lên, cánh tay của Ứng Phá Lãng đã hòa làm một thể với cây súng kia, hoàn toàn bị nghiền nát. Xương thịt hòa chung với xác súng, ai nhìn vào cũng thấy sởn tóc gáy.
Nhưng Lâm Chính đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Anh lấy ra một cây châm bạc, đâm vào người Ứng Phá Lãng.
"Á...", Ứng Phá Lãng run rẩy, tỉnh lại.
Lâm Chính không hề do dự giơ chân lên, đạp lên bàn tay còn lại của hắn.
"Đừng... đừng...", Ứng Phá Lãng yếu ớt kêu rên, trong mắt ngập tràn sự sợ hãi.
Lúc trước hắn vô cùng thản nhiên và tự tin, bây giờ dáng vẻ đó đã hoàn toàn biến mất.
"Không được", Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó dồn thêm lực.
"Thần y Lâm, dừng tay".
Minh Vũ chợt hét lên, vội vàng lao đến.
Nhưng lời bà ta nói chẳng hề có tác dụng, Lâm Chính tiếp tục ấn xuống.
Rắc rắc...
Á..."
Tiếng kêu thảm thiết của Ứng Phá Lãng lại vang lên.
Hai tay hắn hỏng cả rồi.
Sắc mặt Minh Vũ trắng bệnh, cả người run rẩy.
Bà ta đã tưởng tượng ra được người nhà họ Ứng sẽ tức giận đến mức nào.
Nhưng lúc này Lâm Chính chợt buông lỏng chân, nhặt lấy thanh kiếm gỗ bên cạnh, kề thanh kiếm gỗ sát bên cổ Ứng Phá Lãng, sắc mặt không hề thay đổi: "Bây giờ đã đến lúc tiễn anh lên đường rồi".
"Gì cơ?"
"Dừng tay!"
"Tên họ Lâm kia! Cậu dám?"
"Mau dừng tay lại cho tôi!"
Mọi người kêu lên, sau đó vô số người lao vọt tới...
"Thần y Lâm, đừng mà!"
Liễu Như Thi cũng lao tới ôm lấy Lâm Chính, cố gắng ngăn cản anh.
Nếu giết Ứng Phá Lãng, người chết không chỉ có hắn, mà còn có Lâm Chính!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK