Chương 574: Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc Long Thủ tỉnh lại thì trời đã khuya lắm rồi. Cả người ông ta bị băng bó không khác gì bánh trưng, nhất là vùng ngực bị quấn chặt. Thế nhưng ông ta không cảm thấy đau.
“Ông không sao chứ?”, Lâm Chính bước tới nhìn Long Thủ.
“Thưa thầy…”, Long Thủ há miệng, giọng nói yếu ớt.
“Thần sắc của ông không tệ, xem ra hấp thụ thuốc tốt đấy”, Lâm Chính cười nói.
“Do y thuật của thầy tốt…thưa thầy…chuyện nhà họ Ứng đã giải quyết xong chưa? Giờ chúng ta đang ở đâu?”, Long Thủ hỏi.
“Giải quyết xong rồi, giờ chúng ta đang ở nhà họ Ứng”.
“Cái gì? Chúng ta…đang ở nhà họ Ứng sao?”, Long Thủ không dám tin: “Vậy…người nhà họ Ứng…thầy….”
“Đều giải quyết cả rồi”, Lâm Chính nói.
Long Thủ không dám nghĩ tiếp nữa. Lẽ nào…nhà họ Ứng đã bị thầy giết hết cả rồi sao? Chắc chắc điều này là không thể, vậy thì chỉ còn một tình huống khác.
Đó là nhà họ Ứng đã thần phục thầy rồi…
Long Thủ thở hổn hển. Ông ta không ngờ, thầy có thể làm được như thế thật. Khiến cả nhà họ Ứng phải cúi đầu…
“Cậu Lâm, cậu có thể ra ngoài nói chuyện một lúc không?”
Lúc này, có tiếng nói từ ngoài cửa vọng vào. Lâm Chính nhìn ra cửa, đáp lại: “Ông nghỉ ngơi đi nhé, ngày mai chúng ta quay về Giang Thành”.
“Vâng thưa thầy”, Long Thủ gật đầu.
Sau đó Lâm Chính đi ra cửa. Lão tổ của nhà họ Ứng đang đứng bên ngoài nhìn lên bầu trời đầy sao.
“Lão tổ, có chuyện gì không?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Ha ha, cũng không có gì, chỉ muốn hỏi cậu Lâm vài câu thôi”, ông tổ nhà họ Ứng quay người mỉm cười nói.
“Vấn đề gì?”
“Tôi muốn biết cậu Lâm tới từ thế lực nào? Cổ Phái? Hay Ẩn Phái? Hay là một tông phái nào khác?”, ông tổ nhà họ Ứng nhìn chăm chăm Lâm Chính, sau đó lên tiếng.
“Tôi không thuộc thế lực nào hết. Ông nghĩ nhiều rồi. Nếu như có thì đó cũng là Dương Hoa. Là Huyền Y Phái”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.
“Ồ…nói vậy là cậu Lâm vẫn chưa đủ tư cách tham gia vào đại hội đúng không?”, ông tổ nhà họ Ứng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Dù là Huyền Y Phái hay là Dương Hoa thì đúng là chưa đủ tư cách được mời tham gia đại hội”.
“Vậy đúng thật đáng tiếc…có điều cậu Lâm này, nếu như cậu thật sự muốn tham gia thì nhà họ Ứng chúng tôi có thể đưa cậu đi. Không biết cậu có hứng thú không?”, ông tổ nhà họ Ứng mỉm cười nói.
“Sao? Mọi người định trói tôi trên xe à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Trong đại hội, mọi người đều dựa vào năng lực. Nếu thực lực đủ mạnh thì lợi ích đạt được cũng phong phú lắm. Tất cả đều có lợi cho mọi người mà”.
“Nhưng tôi không có hứng thú với những lợi lạc đó”, Lâm Chính lắc đầu.
Ông tổ của nhà họ Ứng giật mình, vội vàng nói: “Cậu Lâm, lẽ nào cậu không định tham gia đại hội sao?”
“Trước khi trả lời câu hỏi này thì tôi muốn hỏi ông một câu”.
“Mời cậu”.
“Tôi hỏi ông, ông đã từng cân nhắc tới việc đối đầu với những thế lực ở Yên Kinh bao giờ chưa?”, Lâm Chính nhìn ông tổ của nhà họ Ứng.
Ông ta trầm giọng, đôi mắt đục ngầu ánh lên vẻ bất lực.
Ông tổ thở dài, bình tĩnh đáp: “Tôi bằng này tuổi rồi, có thể sống được tới bằng này tuổi thì cũng không còn coi lợi ích, danh vọng là gì nữa, vậy nên có ra mặt cũng không sao. Có điều tôi muốn con cháu nhà họ Ứng có một tiền đồ tốt đẹp, tiếp tục kế thừa sự huy hoàng của nhà họ Ứng. Tôi không sợ nhà họ Lâm nhưng nếu đối đầu với họ thì chúng tôi thiệt nhiều, hơn nữa đắc tội với họ, sau này nhà họ Ứng sẽ gặp nhiều rắc rối nữa, vậy nên tôi không hi vọng nhà họ Ứng chỉ vì một chút lợi lạc mà đối kháng với họ”.
“Nếu là như vậy thì tốt nhất đừng có giăng mắc gì với tôi, nếu không các người sẽ tự chuốc họa vào người đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Dứt lời, ông tổ nhà họ Ứng nín lặng. Rõ ràng ông ta hiểu ý của Lâm Chính.
Ông ta im lặng một lúc mới hỏi tiếp: “Cậu Lâm, tôi rất tò mò tại sao cậu trẻ mà lại có thực lực khủng khiếp vậy chứ? Trước đó tôi giao đấu với cậu có thể nhận ra võ kỹ của cậu không mạnh. Rõ ràng là chưa từng học qua trường lớp nào, nhưng tốc độ, sức mạnh, thậm chí là thiên phú đều vượt người thường. Rốt cuộc là vì gì vậy, cậu có thể nói cho tôi biết cậu đã luyện như thế nào không?”
“Ông từng nghe nói về Lạc Linh Huyết chưa?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Đương nhiên là nghe nói…lẽ nào…là sức mạnh của Lạc Linh Huyết sao? Tôi cũng từng giao đấu với người sở hữu Lạc Linh Huyết, nhưng sức mạnh gia tăng mà họ nhận được cũng không khủng khiếp đến vậy”, ông tổ nhà họ Ứng nói với vẻ nghi ngờ.
Lâm Chính lắc đầu, không nói gì. Anh không muốn để lộ mình có 17 giọt Lạc Linh Huyết. Phần còn lại để cho ông tổ nhà họ Ứng tự suy đoán mà thôi.
Thế nhưng ông ta cũng không hỏi nữa. Mọi việc đã giải quyết xong xuôi. Sáng ngay hôm sau, Lâm Chính và Long Thủ ngồi xe rời khỏi sơn trang Ứng Long đi tới sân bay chuẩn bị về Giang Thành.
Đồng thời tại một chân núi, có một nhóm nam nữ đang ngồi xe đi lên.
Đây là một chiếc xe thương vụ màu đỏ mới tính. Nam nữ đều được trang điểm kỹ càng, nhất là cô gái xinh đẹp ngồi sau cùng cùng. Vẻ đẹp của cô khiến người khác phải nín thở. Dáng người thon thả, mái tóc đen láy, đôi mắt to tròn, môi chúm chím như trái anh đào cùng nước da trắng như tuyết. Cô không khác gì một mỹ nhân từ trong tranh bước ra. Dù ai cũng cảm thấy không vui nhưng cũng không khỏi liếc nhìn cô gái”.
Chiếc xe lái tời sườn núi thì dừng lại. Người tài xế thò đầu ra, liếc nhìn với vẻ nghi ngờ.
“Chuyện gì vậy? Sao nhà họ Ứng không cho bạch mã ra đó chứ?”
“Đúng vậy, theo như phong tục thì lúc bước vào nhà họ Ứng, phải có một con bạch mã ra đón. Sao giờ không có một ai vậy?”
“Không phải nhà họ Ứng quên đấy chứ?”
“Không thể nào, mau gọi điện thoại hỏi đi”
“Được…”, người ngồi ở tay lái phụ lập tức lấy điện thoại ra.
“Không cần nữa”, đúng lúc này cô gái xinh đẹp đột nhiên lên tiếng.
Mọi người đều quay qua nhìn cô. Cô gái liếc nhìn phía trước trống không, khẽ nói: “Tới giờ rồi, đừng chần chừ nữa, chúng ta đi lên luôn thôi. Nếu tới muộn, nhà họ Ứng lại lấy lý do làm khó chúng ta nữa.
“Chị ấy nói đúng đấy!”
“Vậy chúng ta đi thôi”.
Đám đông gật đầu, lập tức đi lên sơn trang nhà họ Ứng. Thế nhưng khi tới trước cổng họ đã phải sững sờ trước cảnh tượng trước mặt.
Chỉ thấy sơn trang hào nhoáng hùng vĩ thường ngày giờ bị đổ vỡ khắp nơi, đến cả con sư tử đá trước cửa cũng bị đổ mất một con. Cô gái vội vàng kéo cửa xe, trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Ở đây…đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chương 575: Mẹ nuôi gặp chuyện
Lâm Chính vừa đến sân bay đã nhận được điện thoại của Liễu Như Thi.
Anh mỉm cười, nhấn nút nghe.
Bên kia im lặng một lúc, một giọng nói khô khan vang lên.
“Cảm ơn anh…”.
Dường như chủ nhân của giọng nói đã dùng hết dũng khí để nói ra câu này.
“Không cần khách sáo, cô cũng là vì tôi. Lần sau còn gặp phải chuyện như vậy thì đừng lỗ mãng đi làm, hiểu chưa?”, Lâm Chính cười nói.
“Ừ…”, Liễu Như Thi ở đầu kia điện thoại đỏ mặt, khẽ “ừ” một tiếng.
“Được rồi, mau về bên cạnh Dược Vương đi”, Lâm Chính nói, sau đó cúp máy.
“Thần y Lâm, xin hãy đợi một lát”, Liễu Như Thi vội nói.
“Còn chuyện gì sao?”.
“Chuyện đó… thần y Lâm, lần này may nhờ có anh, tôi mới có thể thoát được. Tôi… Tôi có thể đến Giang Thành tìm anh không? Tôi muốn… Tôi muốn mời anh một bữa, cảm ơn anh đàng hoàng”, Liễu Như Thi vô cùng mong chờ nói.
Trời mới biết khi cô ấy nói ra câu này, trên mặt cô ấy đỏ như thế nào, người bên cạnh đều nhìn sư tỷ của mình bằng ánh mắt kinh ngạc…
“Ừ… không thành vấn đề, nhưng bây giờ tôi có rất nhiều việc ở Giang Thành cần phải xử lý, để hôm khác đi”.
“Được, vậy đến lúc đó tôi sẽ gọi cho anh”, Liễu Như Thi rất vui, giọng nói cũng nhẹ hơn nhiều.
Nghe điện thoại xong, Lâm Chính lên máy bay.
Thật ra anh vội vàng quay về Giang Thành còn vì một nguyên nhân nữa.
Đó là sắp đến ngày hẹn giữa anh và phòng chủ Kỳ Dược Phòng.
Ở sơn trang Ứng Long đã làm lỡ mất hai ba ngày, thời gian còn lại không nhiều. Mặc dù Lâm Chính rất tự tin rằng mình có thể thắng phòng chủ Kỳ Dược Phòng, nhưng anh vẫn không dám sơ ý. Dù sao người kia cũng đã tràn đầy tự tin đưa thư khiêu chiến, rõ ràng là có chuẩn bị trước. Lỡ như thất bại, Lâm Chính nên đi đâu tìm “Hà Linh Hoa” đền cho Kỳ Dược Phòng?
Xuống khỏi máy bay, Lâm Chính đi đến Huyền Y Phái một chuyến.
Lúc này, bệnh nhân trong Học viện Huyền Y Phái vẫn đông đảo, nhưng trên cả nước, bảy tám mươi phần trăm bệnh nhân di chứng do Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn đã được chữa khỏi. Có thể nói, nguy cơ lần này được cứu vãn nhờ Huyền Y Phái. Danh tiếng của Huyền Y Phái vang khắp cả nước, thậm chí được vinh danh ở quốc tế.
Mỗi ngày đều sẽ có các tổ chức và cá nhân từ các nơi gửi cờ lưu niệm, những lời khen ngợi đến, thậm chí nhiều người thân bệnh nhân còn gửi tiền gửi quà đến để cảm ơn.
Nhưng qua sự gợi ý của Lâm Chính, ngoài cờ lưu niệm và lời cảm ơn ra, những thứ khác đều đem đi quyên góp.
Danh tiếng của Huyền Y Phái càng thêm vang đội sau hành động này.
Nhiều nhân vật lớn trong nước và quốc tế cũng bắt đầu theo dõi sức mạnh vừa mới nổi lên như bọn họ.
Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên.
Lâm Chính đang ngồi xem tài liệu ở văn phòng nhíu mày, nghe máy.
“Anh đang ở đâu?”, đầu kia điện thoại là một giọng nói lạnh băng.
Đó là giọng của Tô Nhu.
“Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Bây giờ anh không còn quá nhiều cảm giác với Tô Nhu. Sở dĩ anh vẫn nhận điện thoại của Tô Nhu chỉ là vì cảm thấy người phụ nữ này rất có nguyên tắc. Dù gì cô cũng sẵn lòng kiên trì làm vợ chồng trên danh nghĩa với Lâm Chính chỉ vì một lời hứa năm xưa.
“Em nấu cơm rồi, anh về ăn đi”, Tô Nhu do dự một lúc rồi nói.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên, cảm thấy rất bất ngờ.
Bình thường Tô Nhu bận rộn là vậy, vẫn còn thời gian để nấu cơm sao?
Chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra?
Anh suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp: “Bây giờ anh sẽ về ngay”.
Sau khi cúp máy, Lâm Chính điều khiển xe đến Công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
Hai vợ chồng Tô Quảng không thuê nhà ở bên ngoài, cũng không ở căn nhà hào hoa của Lâm Chính, mà là làm theo ý của Tô Nhu, tận dụng vài căn phòng từ văn phòng khép kín bên cạnh công ty ở tạm. Thứ nhất là tiện cho Tô Nhu đi làm, thứ hai có thể bớt một khoản chi tiêu, dù sao Công ty Quốc tế Duyệt Nhan cũng chưa chính thức đi vào quỹ đạo.
Vào nhà là có thể nghe thấy hương thức ăn bay vào mũi.
Lâm Chính ngửi một lúc, lập tức ho vài tiếng.
“Nướng có hơi cháy, thật ngại quá”.
Tô Nhu mặc một chiếc tạp dề Doraemon đi tới, trên tay còn bưng bát canh nóng hổi.
Dáng vẻ này thật giống một người vợ hiền, chỉ tiếc là duyên phận vợ chồng giữa hai người không kéo dài được bao lâu nữa.
Lâm Chính nhìn quanh nhà, chỉ có hai người bọn họ, thế là không khỏi lên tiếng hỏi: “Bố mẹ đâu?”.
“Họ đi thăm bà nội rồi, mẹ không muốn đi, bố phải cầu xin một lúc lâu…”, Tô Nhu đặt canh xuống, thổi bàn tay nóng đến mức hơi đỏ lên, dáng vẻ thật là đáng yêu.
“Ồ… đang yên đang lành sao lại gọi anh đến ăn cơm?”.
“Không có gì, chỉ là… chỉ là cảm thấy lúc trước em nói với anh những lời đó thật quá đáng, cho nên em muốn xin lỗi anh. Hơn nữa, chúng ta cũng lâu rồi không ăn cơm ở nhà”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.
Lâm Chính không nói gì.
Tô Nhu bưng hai chén cơm ra, đưa cho Lâm Chính một chén.
“Nếm thử tay nghề của em đi”, Tô Nhu nói.
Lâm Chính gật đầu, ăn thử một ít.
“Thế nào?”, cô tràn đầy mong chờ.
“Nói thật thì không ra làm sao”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu nghe vậy cực kỳ tức giận, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Bởi vì cô đã ăn món ăn Lâm Chính nấu.
So với món mà Lâm Chính nấu… tay nghề của cô đúng là thua kém quá nhiều.
“Ăn đi”, Lâm Chính gắp thức ăn, ăn từng miếng lớn.
Tô Nhu thấy vậy hơi ngạc nhiên.
Mặc dù thức ăn không ra làm sao, nhưng Lâm Chính lại ăn một cách ngon miệng, một chén cơm chẳng mấy chốc đã hết.
Nhìn bộ dạng Lâm Chính ăn cơm, Tô Nhu không khỏi dâng lên cảm xúc phức tạp.
“Em phát hiện anh thay đổi rồi”, Tô Nhu nhìn chằm chằm Lâm Chính, khẽ giọng nói.
“Có sao?”, Lâm Chính không cho là vậy.
“Có lẽ là ảo giác của em, có lúc em cảm thấy anh rất kỳ lạ, rất thâm trầm, cũng rất lạ lẫm… Từ khi anh đi tảo mộ mẹ anh về… anh đã thay đổi…”.
“Con người đều sẽ thay đổi”, Lâm Chính đặt chén đũa xuống, thản nhiên nói.
Tô Nhu không nói gì, gắp từng miếng nhỏ, vẻ mặt đầy tâm sự.
Một bữa cơm tối kết thúc trong bầu không khí rất kỳ lạ, Tô Nhu thu dọn chén đũa, cầm tới phòng bếp rửa.
Lúc này, điện thoại của Lâm Chính rung lên.
Anh tiện tay cầm lên, còn tưởng là Mã Hải gọi tới.
Nhưng nhìn số điện thoại lại là một dãy số chưa từng gọi cho anh.
Anh khẽ nhíu mày, lập tức bắt máy.
“Xin hỏi là thần y Lâm phải không?”, đầu kia điện thoại là một giọng nữ êm tai.
Giọng nữ này chính là giọng của Lương Hồng Anh.
“Là cô Lương à, có chuyện gì sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, bây giờ anh có thời gian không? Có thể đến Yên Kinh một chuyến không?”, Lương Hồng Anh do dự một lúc, dường như đưa ra quyết định rất khó khăn.
“Đến Yên Kinh? Làm gì?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Thím Thu Yến… e là không ổn rồi…”, Lương Hồng Anh nói.
“Ai? Lương Thu Yến?”, trái tim Lâm Chính thắt chặt.
“Đúng, chính là mẹ nuôi của anh, Lương Thu Yến. Thần y Lâm, nếu anh còn không đến, có thể bà ấy sẽ… bà ấy sẽ…”, Lương Hồng Anh không thể nói tiếp nữa.
Lâm Chính nghe vậy mở to mắt, đầu óc như sắp nổ tung…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK