Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 604: Nửa đêm xông vào nhà họ Lương

“Chuyện mà chúng tôi không làm được?”, Lương Sinh sửng sốt, không hiểu ý của câu nói này lắm.

Đúng lúc đó, trong bụi cỏ, ở đường cái sau lưng Lâm Chính, nhiều bóng người lặng lẽ bước ra.

Những người này đều có cơ bắp cuồn cuộn, ai nấy đều được trang bị vũ khí, thắt lưng có giắt vũ khí, mặc áo chống đạn, đi tới với khí thế hùng dũng.

Trên mặt bọn họ đều đeo khẩu trang màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt.

Mỗi một đôi mắt đều như lang sài hổ báo, cực kỳ hung ác.

“Hả?”.

Lương Sinh kinh ngạc.

Lâm Chính thu châm bạc trong tay lại, bình tĩnh nói: “Lương Sinh, tôi hi vọng anh có thể tạm thời giữ bí mật thân phận của tôi. Thật ra tôi không có ác ý gì với nhà họ Lương. Dù sao đây cũng là nhà bố mẹ nuôi của tôi, tôi không muốn hủy hoại nó, như vậy bố mẹ nuôi tôi cũng sẽ đau khổ. Nhưng oan có đầu nợ có chủ, tôi là con trai nuôi, bọn họ chịu uất ức, tôi phải lấy lại công bằng cho bọn họ! Tôi đã cho bố nuôi tôi thời gian ba ngày, cũng cho ông nội anh, cho nhà họ Lương thời gian ba ngày, dù theo tôi thấy đó chỉ là lãng phí thời gian, nhưng tôi đã tận tình tận nghĩa rồi! Do đó, các anh cũng đừng trách tôi”.

Nói xong, Lâm Chính nhấc chân, mạnh mẽ bước vào nhà họ Lương.

Ầm!

Cổng chính lập tức tan nát, giống như thủy tinh bị phá vỡ, bắn tung tóe, hình ảnh vô cùng chấn động.

Ngay lúc ấy, nhà họ Lương vào buổi đêm cũng trở nên sôi sục.

“Sao thế?”.

“Cửa chính bị sao thế?”.

“Cái gì nổ vậy?”.

Tiếng hô kinh hoàng thất thố không ngừng vang lên từ trong khu nhà của nhà họ Lương.

Lâm Chính nhìn sang Lương Sinh đang ngây ra như phỗng, nói: “Không muốn gặp phiền phức thì mau bảo ông nội anh và những người khác đừng lộ diện!”.

Nói xong, Lâm Chính đạp cửa bước vào.

“Anh Lâm! Xin hãy đợi đã! Anh Lâm!”.

Lương Sinh kinh hãi biến sắc, vội vàng đuổi theo, muốn ngăn anh lại. Nhưng người đàn ông cao to ở bên cạnh lại xách anh ta lên như xách gà con, sau đó quăng ra sau.

“Ối!”.

Lương Sinh ngã ngồi trên đất, suýt chút nữa ngã chổng vó.

Những người đàn ông cao to còn lại nối đuôi nhau xông vào nhà họ Lương theo Lâm Chính.

Anh ta đã bao giờ thấy qua đội hình như vậy?

Lương Sinh không quan tâm được mông mình sắp rách thành mấy mảnh, vội vàng bò dậy, lấy điện thoại ra gọi cho Lương Vệ Quốc.

Ở sảnh chính nhà họ Lương.

Những người tầng lớp cao của nhà họ Lương như Lương Khánh Tùng, Lương Vệ Quốc, Lương Dự đều đang ngồi ở đây.

Ai nấy có vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang bàn bạc chuyện gì.

Sắc mặt Lương Vệ Quốc không dễ coi cho lắm, ông ta lạnh lùng nhíu chặt mày, dáng vẻ nặng nề tâm sự.

“Chuyện đại hội, nhà họ Lương chúng ta đã chuẩn bị nhiều năm, lần này tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót. Phải gửi thông tin thăm dò được của các gia tộc ở Yên Kinh về đây, còn phải theo dõi chặt chẽ các gia tộc lánh đời kia”, Lương Khánh Tùng nói.

“Yên tâm đi, chú hai, chúng cháu đã chuẩn bị xong cả rồi”.

“Ông hai, ngày mai sẽ có tin tức của vài gia tộc lớn gửi đến đây, tôi sẽ trình lên cho ông ngay khi nó tới”.

“Lần này nhà họ Lương chúng ta nhất định có thể thăng tiến ở đại hội!”.

Bọn họ vô cùng tin tưởng, lòng đầy hăng hái.

“Tóm lại vẫn không thể sơ suất, phải chuẩn bị vẹn toàn mọi thứ”, Lương Khánh Tùng gật đầu, ánh mắt lại dừng trên người Lương Vệ Quốc, thấy vẻ mặt khó coi của ông ta bèn lên tiếng hỏi: “Em ba, có chuyện gì muốn nói sao?”.

Lương Vệ Quốc liếc nhìn ông ta, âm thầm hừ lạnh: “Chuyện đại hội đặt sang bên trước, chúng ta vẫn nên nói chuyện của Phong Nghiêm trước đi!”.

“Ồ? Chuyện của Phong Nghiêm? Không phải đã giải quyết rồi sao? Cháu đã bắt Nam Phương đi xin lỗi, Thu Yến cũng tha thứ cho nó rồi. Chú ba, chú còn gì bất mãn sao?”, Lương Dự mỉm cười, hỏi ông cụ.

“Vậy còn vợ của Lâm Chính thì sao? Lâm Chính thì sao?”, Lương Vệ Quốc tức giận nói.

Lương Dự vẫn mỉm cười, nhưng không trả lời.

Lương Khánh Tùng hừ lạnh lùng, tức giận nói: “Vệ Quốc! Em có ý gì? Chẳng lẽ lời anh nói trước kia không đủ rõ ràng hay sao? Nhà họ Lương không thể cúi đầu, nhất là trước một nhân vật nhỏ như cậu ta! Em không nghe rõ lời anh nói à?”.

“Nhưng…”, Lương Vệ Quốc vẫn còn định lên tiếng, nhưng bị Lương Dự ngắt lời.

“Chú ba, đừng nói nữa, cô gái tên Tô Nhu đã đi rồi, cháu nghe nói Lâm Chính kia hình như cũng đã rời khỏi nhà họ Lương. Bọn họ đều không quan tâm, chú tức giận làm gì? Chuyện này đến đây thôi. Bây giờ chúng ta phải tích cực chuẩn bị cho đại hội, đừng vì chút chuyện nhỏ mà làm tổn thương hòa khí. Chú là người đứng đầu chi thứ ba, phải lấy đại cục làm trọng. Nếu các em ở chi thứ ba biết chú cãi nhau với mọi người vì chút chuyện nhỏ này, có lẽ bọn họ cũng sẽ không vui”, Lương Dự mỉm cười nói.

Câu nói này nói ra đúng là còn có tác dụng hơn lời của Lương Khánh Tùng nhiều.

Lương Vệ Quốc lập tức im lặng.

Lương Khánh Tùng gật đầu với Lương Dự, ông ta khá hài lòng với đứa con trai này, cũng định giao lại chi thứ hai cho Lương Dự quản lý.

Thật ra sao Lương Vệ Quốc lại không biết chuyện này được. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng đã lan truyền khắp nhà họ Lương, nhiều người của chi thứ ba cũng cảm thấy Lương Vệ Quốc làm quá vấn đề. Hai người từ Giang Thành đến, một trong hai còn là kẻ vô dụng bị nhà họ Lâm vứt bỏ, thế thì có thể cúi đầu được không? Làm vậy chẳng phải bọn họ sẽ mất hết mặt mũi hay sao?

Đã có người của chi thứ ba nói bóng gió sau lưng Lương Vệ Quốc.

Nhưng Lương Vệ Quốc có nỗi khổ không thể nói ra.

Đó nào phải kẻ vô dụng của nhà họ Lâm?

Đó là con rồng của nhà họ Lâm đấy!

Lương Vệ Quốc thở dài liên tục, vẻ mặt bất lực.

Lúc này, ông ta cũng chỉ đành hi vọng thần y Lâm thật sự không ghi thù chuyện này, chuyện này dừng ở đây thôi.

Đúng lúc đó…

Rầm!

Tiếng động dữ dội làm chấn động cả nhà họ Lương.

“Chuyện gì vậy?”.

Người nhà họ Lương sợ giật mình, đứng bật dậy.

Mấy người Lương Khánh Tùng không ai không nhíu mày.

“Xảy ra chuyện gì vậy? A Hào, cậu mau đi xem xem”, Lương Dự nói với một người nhà họ Lương đang đứng ở cửa.

Người tên A Hào đó lập tức chạy ra ngoài.

Lương Vệ Quốc không hiểu ra sao, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, điện thoại đời cũ trong túi ông ta rung lên.

Lương Vệ Quốc vội vàng lấy ra, nhìn số gọi tới, lại là số điện thoại của Lương Sinh cháu mình. Ông ta biến sắc, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.

Ông ta do dự một lúc, sau đó run run bấm nút nghe.

“Ông nội, không hay rồi! Thần y Lâm xông vào đây rồi!”, Lương Sinh hét lên khàn cả giọng.

Cơ thể Lương Vệ Quốc run lên, lập tức đứng dậy, kinh hoảng nói: “Cháu nói gì?”.

“Thần y Lâm xông vào đây rồi, anh ta xông vào rồi! Ông nội, ông phải nghĩ cách…”, Lương Sinh sắp khóc.

“Sao lại như vậy?”.

Lương Vệ Quốc há hốc miệng, đầu óc trống rỗng.

Lúc đó…

“Ông hai, ông ba, cậu Dự! Không hay rồi, có… có người xông vào nhà họ Lương chúng ta!”, A Hào vừa mới rời đi vội vã chạy trở về sảnh chính, kinh hoàng la lên thất thanh…

Dứt lời, tất cả người nhà họ Lương đều đứng dậy khỏi ghế.
Chương 605: Tôi cho ông năm phút

Đánh vào nhà họ Lương?

Kẻ nào mà ngông cuồng như vậy chứ?

Đây là nhà họ Lương ở Yên Kinh!

Đó là một nhân vật rất có máu mặt của Yên Kinh!

Cho dù là những gia tộc lớn mạnh như nhà họ Lâm, thế gia Tư Mã cũng không dám có hành động lỗ mãng như vậy.

Rốt cuộc là ai mà gan to bằng trời như thế?

Người nhà họ Lương đều cảm thấy khó tin, còn nghĩ là mình nghe nhầm.

Lương Khánh Tùng vẫn ngồi trên ghế, yên lặng uống trà, dáng vẻ dù Thái Sơn có sập xuống mặt cũng không đổi sắc, sau đó bình thản lên tiếng: "Tập hợp tất cả người nhà họ Lương, bắt ngay lũ to gan liều lĩnh này lại. Nhớ là không được để bọn chúng báo cảnh sát, những kẻ này phải xử lý theo quy củ nhà họ Lương!".

"Vâng, ông hai!".

A Hào lập tức chạy đi.

"Đúng là chó mèo nào cũng dám đến nhà họ Lương ta gây sự".

"Rốt cuộc là tên điên nào nhỉ?".

"Chờ bắt được bọn chúng, đưa đến đây hỏi là biết ngay ấy mà".

Mấy người nhà họ Lương đều hừ lạnh, khinh bỉ nói.

"Mọi người tiếp tục họp đi", Lương Khánh Tùng đặt tách trà xuống, bình tĩnh nói.

Ai nấy đều ngồi xuống.

Chuyện này nghe qua quả thực rất kinh hãi, nhưng vừa nghĩ đến việc đây là nơi nào, những người nhà họ Lương đang có mặt lại không cảm thấy sợ hãi nữa.

Nhưng... sắc mặt Lương Vệ Quốc lại trắng bệch, sau khi hỏi thăm thì cả người chết sững, khuôn mặt tỏ vẻ lo âu.

"Vệ Quốc, chú lại sao vậy?", Lương Khánh Tùng bình thản hỏi.

"Anh hai, anh mau đi xem sao đi, chắc là xảy ra chuyện lớn rồi", Lương Vệ Quốc ngập ngừng một lát, rồi nói rất nghiêm túc.

Ông ta vừa dứt lời, nhiều người liền phì cười.

"Ông ba lại nói đùa rồi".

"Chuyện lớn? Ở nhà họ Lương thì có thể xảy ra chuyện lớn gì chứ?".

Lương Dự cũng không khỏi nhếch môi, cười nói: "Chú ba, dạo này chú làm sao vậy? Chẳng lẽ sau trận ốm nặng lần trước, chú đã mất năng lực phán đoán rồi sao? Đây là nhà họ Lương, nhà họ Lương ở Yên Kinh, tuy đã lâu lắm chúng ta không gặp tên điên nào xông vào nhà họ Lương như vậy, nhưng không có nghĩa là không có. Chỉ là mấy thằng chó liều lĩnh, chú cần gì phải lo lắng chứ?".

"Các người...", sắc mặt Lương Vệ Quốc đỏ bừng, lồng ngực đau nhói, dường như muốn phát bệnh. Ông ta vội vàng hít sâu mấy hơi, xoa xoa lồng ngực, sau đó phất tay nói: "Được! Được! Nếu các người không quan tâm, thì coi như tôi chưa nói gì".

Nói xong, Lương Vệ Quốc ngồi xuống ghế, tức giận không nói một lời.

Lương Khánh Tùng cũng chẳng buồn quan tâm đến Lương Vệ Quốc, tiếp tục bàn chuyện của đại hội với mọi người.

Nhưng lúc này, không hiểu sao tiếng huyên náo ở ngoài sảnh càng ngày càng lớn.

Bọn họ có thể nghe thấy rõ ràng trong tiếng ồn ào có cả tiếng kêu la thảm thiết, cả tiếng cầu xin kinh hoàng thất thố.

"Hử?".

Lương Khánh Tùng thầm nhíu mày.

Lương Dự cũng bất giác đứng dậy, đi ra ngoài sảnh.

Bỗng dưng có mấy bóng dáng tiến vào.

Những người này ai nấy cường tráng vạm vỡ, cao tới gần hai mét, tay cầm gậy dài, mặt đeo mặt nạ, trên người giắt dao quân sự hoặc súng, bước đi dũng mãnh, tiến vào đại sảnh.

Sau khi tiến vào, bọn họ lập tức đứng ở các lối ra vào và cửa sổ, phong tỏa hoàn toàn nơi này.

Một số cao thủ nhà họ Lương đanh mắt lại.

Tuy những người này không đông, nhưng vô hình chung đã phong tỏa đường lui của tất cả mọi người trong đại sảnh…

"Các người là ai?".

"To gan! Người đâu! Bắt những người này lại cho tôi!".

"Bảo vệ! Bảo vệ đâu? Chết đâu hết rồi?".

Những người cấp cao của nhà họ Lương trong đại sảnh đều nổi giận đùng đùng, đứng dậy tức giận nhìn chằm chằm những người này, có người còn lớn tiếng kêu cứu.

Sắc mặt Lương Khánh Tùng thoắt sầm xuống.

Lương Dự đanh mặt lại, nhìn lướt qua những người đàn ông này, tức giận nói: "Các cậu là ai? Làm cái gì đấy hả?".

Nhưng... bọn họ không thèm đếm xỉa đến lời nói của Lương Dự.

Đúng lúc này, một bóng dáng bước vào.

"Bọn họ là ai không quan trọng, quan trọng là bọn họ đến để làm gì?".

Tất cả người nhà họ Lương đều đổ dồn mắt về phía phát ra tiếng nói.

Lương Vệ Quốc cũng không khỏi nhìn người kia một cái, khi nhìn thấy rõ là ai liền lập tức thở dài.

Người kia mặc vest đen, vóc dáng thẳng tắp, đôi mắt sáng ngời, mặt như thiên sứ, hoàn mỹ không nói nên lời, còn vẻ mặt vô cùng bình thản. Nhưng nếu nhìn kĩ, có thể nhận ra sâu trong đáy mắt cậu ta là sự lạnh lẽo thấu xương...

Người nhà họ Lương vô cùng kinh ngạc.

"Cậu là..."

"Chắc là các ông không biết tôi đâu, nhưng hầu hết mọi người thích gọi tôi là thần y Lâm", Lâm Chính kéo một chiếc ghế bên cạnh lại, tự rót cho mình một ly trà rồi uống một ngụm.

Bên cạnh anh cũng là một người đàn ông, chính là người trước đó bị Lâm Chính túm lấy nhấc lên ở trong khách sạn.

Thực ra người đàn ông đó chính là đội trưởng của đám binh vương này.

Lần trước bị Lâm Chính xách lên như xách gà, hắn cảm thấy vô cùng mất mặt. Tuy hắn cảm thấy Lâm Chính cũng là người có thực lực, nhưng trong lòng vẫn luôn không phục, dù sao Lâm Chính cũng khiến hắn mất mặt trước bao nhiêu cấp dưới như vậy, sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này chứ?

Chỉ là cấp trên giao phó, hắn cũng không còn cách nào khác, dù trong lòng tức giận đến đâu cũng phải giúp tên này làm xong việc đã.

Nhưng tên này cũng ghê gớm thật, dẫn bọn họ đến tận nhà họ Lương để gây chuyện. Ha ha, để xem lần này cậu ta thu dọn tàn cuộc kiểu gì.

Gã đội trưởng binh vương kia mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng vui như hoa nở, chuẩn bị xem kịch vui.

Lâm Chính giới thiệu xong, người nhà họ Lương đều vô cùng ngạc nhiên.

“Thần y Lâm? Cậu là thần y Lâm?”, có người thất thanh kêu lên.

“Cậu chính là thần y Lâm đã chữa khỏi bệnh cho chú ba?”, Lương Dự cũng tỏ vẻ khó tin, đánh giá Lâm Chính một lượt, rồi lại nhìn về phía Lương Vệ Quốc, dường như muốn tìm câu trả lời.

Lương Vệ Quốc nhắm hai mắt lại, chẳng nói lời nào, dường như đứng ngoài mọi việc.

Lương Sinh đã nói cho ông ta biết ý của Lâm Chính, nên ông ta cũng chẳng buồn can dự.

Chuyện đến nước này, ông ta đã không thể khống chế được nữa, chỉ có thể nghe theo số phận…

“Không ngờ thần y Lâm trong truyền thuyết lại trẻ như vậy, đúng là nhân tài của đất nước! Thần y Lâm, nhà họ Lương chúng tôi vẫn luôn đánh giá cậu rất cao, cũng rất chào đón cậu, chỉ có điều cậu dùng phương thức xông vào nhà họ Lương tôi giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, liệu có chút khó ăn nói không?”, Lương Khánh Tùng bình thản nhìn Lâm Chính nói.

Nhưng… Lâm Chính phớt lờ Lương Khánh Tùng, mà nhìn về phía Lương Dự: “Lương Nam Phương đâu rồi?”.

“Nam Phương?”, Lương Dự nhíu mày, cảm thấy không ổn, dè dặt hỏi: “Thần y Lâm, cậu biết con gái tôi sao? Không biết cậu tìm con gái tôi có chuyện gì?”.

“Tôi cho ông năm phút!”.

Lâm Chính lấy điện thoại ra, mở chức năng đếm ngược thời gian, sau đó đặt lên bàn trà ở bên cạnh, bình tĩnh nói: “Trong vòng năm phút, bảo Nam Phương đến đây. Nếu sau năm phút mà không thấy người đâu, hậu quả tự chịu”.

Dứt lời, Lâm Chính nhắm mắt lại.

Người nhà họ Lương chấn động.

Thần y Lâm… đang uy hiếp nhà họ Lương sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK