Chương 456: Cậu cứ chờ bị đuổi cổ đi (2)
Người phụ nữ trung niên này tên là Hoàng Thu Di, là Quỷ Kiến Sầu trứ danh của Kỳ Dược Phòng, bà ta có thành kiến rất nghiêm trọng. Đối với những học sinh thiên phú dị bẩm, thành tích xuất sắc thì thái độ rất hòa nhã, nhưng đối với những người thiên phú bình thường không đánh thì chửi, không chút nương tay. Học sinh bình thường đều rất sợ bà ta.
"Cô Hoàng, cô đến rồi ạ", La Phú Vinh nặn ra nụ cười, bước tới nói.
"Phú Vinh, cô được em gọi tới kiểm tra tình hình của phòng tuyển thủ này. Chẳng phải em nói phòng này trật tự chỉnh tề, có thể bầu làm phòng tuyển thủ tiêu chuẩn sao? Sao lại đánh nhau loạn xạ lên thế này? Còn ra thể thống gì nữa?", giảng sư Hoàng quát, sắc mặt vô cùng giận dữ.
Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều hiểu ra.
Lâm Chính cũng bừng tỉnh.
Chắc hẳn đây là cái bẫy của La Phú Vinh.
Giảng sư Hoàng do La Phú Vinh gọi tới, tức là hắn biết tỏng bà ta sẽ đến. Hắn biết bà ta sẽ đến nhưng vẫn bảo người xử lý "Mặc Tiểu Vũ", hắn muốn làm gì đây... Rõ ràng là muốn chụp mũ đánh nhau ẩu đả cho "Mặc Tiểu Vũ".
Quy củ của Kỳ Dược Phòng vô cùng nghiêm khắc, dám đánh nhau gây sự ở đây, nếu xác thực tội danh thì chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi Kỳ Dược Phòng.
La Phú Vinh thật là thâm độc.
Cho một bài học mà hắn nói chính là đuổi Mặc Tiểu Vũ khỏi Kỳ Dược Phòng... Đúng là quá độc ác!
Không ít người nhìn về phía La Phú Vinh, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Còn La Phú Vinh cũng không khiến mọi người thất vọng.
Hắn giơ tay lên, chỉ về phía Lâm Chính nói: "Cô Hoàng, cô hãy phân xử đi, Mặc Tiểu Vũ này vô duyên vô cớ đánh các bạn học khác, cô phải làm chủ cho các bạn".
"Đánh nhau?".
Cô Hoàng lập tức trừng mắt nhìn Lâm Chính, nổi trận lôi đình: "Mặc Tiểu Vũ, có chuyện này sao?".
"Đương nhiên là không, La Phú Vinh nói dối", Lâm Chính thẳng thừng đáp.
"Khốn kiếp, giảng sư Hoàng đang ở đây mà cậu dám ăn nói lung tung sao?", La Phú Vinh ngoạc miệng chửi bới, sau đó nói với các học sinh xung quanh: "Các bạn học, vừa rồi có phải các cậu nhìn thấy Mặc Tiểu Vũ đánh đám Lưu Kiều như phát điên không?".
"Đúng vậy".
Các học sinh đồng thanh trả lời.
"Cô Hoàng, cô phải làm chủ cho bọn em, trừng phạt thằng súc sinh Mặc Tiểu Vũ này. Lúc đầu cậu ta đánh Lưu Kiều, em nhảy vào can, thì cậu ta đánh cả em".
"Cô Hoàng, Mặc Tiểu Vũ bị điên rồi! Rất có thể tinh thần cậu ta không được bình thường!".
"Giữ lại một tên điên như vậy ở Kỳ Dược Phòng chúng ta chắc chắn sẽ là tai họa".
"Nếu cậu ta xuất hiện ở cuộc thi lần này, thì e là sẽ làm trò cười cho thiên hạ".
"Đúng vậy, phải khống chế cậu ta lại".
“Đúng, phải khống chế lại”.
Những học sinh tự xưng là bị đánh kia ai nấy đều hậm hực nói.
Thậm chí có người còn xắn tay áo, cởi áo khoác ngoài, để lộ vết bầm dưới lớp quần áo.
Lâm Chính sửng sốt.
Anh không hề động vào bọn họ, tại sao trên người họ lại có vết thương chứ?
Lẽ nào... để hãm hại anh mà La Phú Vinh tự gây ra vết thương từ trước sao?
Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên.
Còn Thiên Mạch đang đứng ở góc cửa, yên lặng chứng kiến cảnh này.
"Lâm Chính, để xem lần này anh ứng phó với mọi chuyện kiểu gì?", Thiên Mạch lẩm bẩm.
Giảng sư Hoàng bước mấy bước tới, kiểm tra qua loa vết thương của mấy người Lưu Kiều, sau đó nổi giận, quay phắt lại trừng mắt nhìn Lâm Chính.
"Mặc Tiểu Vũ, cậu còn gì để nói không? Cậu cứ chờ bị đuổi cổ đi!".
Bà ta gần như là gầm lên.
"Cô Hoàng, những người này không phải do em đánh, em chưa động vào bọn họ tý nào cả", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Cậu... cậu còn cãi? Lẽ nào là bọn họ tự gây ra sao?", cô Hoàng vô cùng tức giận.
Nhưng Lâm Chính chẳng chút hoảng hốt, đáp lại: "Nếu cô không tin thì hay là giám định thương tật đi!".
Chương 457: Em muốn hỏi một câu (1)
Giám định thương tật?
Lâm Chính vừa dứt lời, tất cả học sinh đều đổ dồn mắt nhìn La Phú Vinh.
Do tầm ảnh hưởng của La Phú Vinh nên bọn họ đều nghiêng về phía hắn.
Nhưng nếu Lâm Chính yêu cầu giám định thương tật, thì chẳng phải mọi chuyện sẽ bị lộ sao?
Dù sao những người ở đây đều biết về Đông y, muốn kiểm tra giám định thời gian gây ra vết thương thì không mất quá nhiều công sức.
Bọn họ đều đang xem quá trình phát triển sự việc, "Mặc Tiểu Vũ" có đánh đám người Lưu Kiều bị thương hay không, e rằng chỉ có giảng sư Hoàng không biết chân tướng...
Mọi người đều không biết La Phú Vinh định ứng phó thế nào.
Đúng lúc này, Lưu Kiều to tiếng nói: "Giám định thương tật? Được, không thì cậu lại bảo chúng tôi vu oan cho cậu, cây ngay không sợ chết đứng, giám định đi!".
Ai nấy đều ngạc nhiên.
Nhìn vẻ mặt bọn họ không có gì là sợ hãi, hiển nhiên đám Lưu Kiều đã có chuẩn bị.
Cũng phải!
Chuyện như giám định thương tật này, sao bọn họ có thể không đề phòng chứ? La Phú Vinh cũng không phải đồ ngốc, sao lại lỗ mãng gây ra chuyện như vậy được?
Tất cả mọi người đều hiểu ra.
“Giám định thương tật vốn do người của phòng bảo vệ giải quyết, nhưng nếu cậu đã không phục, thì tôi sẽ bảo bọn họ giám định ngay tại đây. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, tôi nghĩ cậu cũng chẳng cãi được! Mặc Tiểu Vũ, tôi nói cho cậu biết, chỉ cần mọi chuyện được xác thực, thì cậu nhanh chóng cút khỏi Kỳ Dược Phòng cho tôi! Cả đời này không được phép đặt chân vào đây, rõ chưa?”, giảng sư Hoàng nổi giận đùng đùng nói, khuôn mặt đầy thịt vô cùng dữ tợn.
Sắc mặt Lâm Chính vẫn rất bình tĩnh, không có vẻ gì là lo lắng.
“Nào, bắt đầu luôn đi, Mặc Tiểu Vũ, đồ khốn kiếp này, để xem lát nữa cậu còn ngụy biện thế nào!”.
La Phú Vinh trừng mắt hét lên với Lâm Chính.
“Ai giám định?”, giảng sư Hoàng hừ lạnh nói.
Việc này hầu hết các học sinh đều biết làm.
“Hay là… cậu đi? Nhỡ cậu lại không tin?”, Lưu Kiều liếc mắt nhìn Lâm Chính, hừ một tiếng.
“Cậu ta dám? Tôi thấy cứ chọn một người trong số các đàn anh đàn chị ở đây ra mặt giúp đi”, một học sinh nói.
“Không, để cậu ta tự chọn!”, La Phú Vinh bước tới, mỉm cười nói với Lâm Chính: “Nhỡ cậu ta lại nói chúng ta nhờ vả, cho cậu ta tự chọn, cậu ta tin ai thì chọn người đó giám định giúp. Mặc Tiểu Vũ, cậu thấy sao?”.
“Có lý”, Lâm Chính gật đầu.
“Vậy cậu chọn ai?”, La Phú Vinh cười hỏi.
“Tôi chọn anh, anh có tiện không?”, Lâm Chính nói thẳng.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nín thở.
La Phú Vinh cũng sửng sốt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin nổi, còn tưởng là mình nghe nhầm.
“Cậu… cậu nói cái gì? Cậu bảo ai giám định cơ?”, Lưu Kiều ở bên cạnh đờ người hỏi.
“Tôi bảo để La Phú Vinh giám định thương tật giúp tôi, không biết đàn anh La có tiện không?”, Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Nghe anh nói vậy, ai nấy đều cảm thấy đầu mình ong lên.
Sao lại như vậy chứ?
Chuyện này đã vô cùng rõ ràng, chính là La Phú Vinh hãm hại Mặc Tiểu Vũ, sao Mặc Tiểu Vũ lại bảo La Phú Vinh giám định thương tật chứ? Đầu óc cậu ta có vấn đề sao?
Ai nấy đều nhìn Mặc Tiểu Vũ với vẻ mặt khó hiểu.
Lâm Chính tháo khẩu trang ra, nhìn La Phú Vinh nói: “Sao thế? Nếu đàn anh La không tiện thì thôi vậy”.
Chương 458: Em muốn hỏi một câu (2)
“Tiện chứ! Sao lại không tiện?”, La Phú Vinh hoàn hồn, tức giận nói: “Nếu cậu muốn tôi giám định thì để tôi, nhưng mong là lát nữa tôi giám định có kết quả, cậu đừng có phủi bỏ!”.
“Sao có thể chứ? Kỹ thuật của đàn anh La ai nấy đều biết, sao có thể phạm lỗi được?”, Lâm Chính cười nhạt nói.
“Được, vậy thì để tôi!”.
Tuy La Phú Vinh cảm thấy hoài nghi trong lòng, không biết tên Mặc Tiểu Vũ này đang giở trò gì, nhưng tên đã lên dây không thể không bắn, nên liền đồng ý, bước về phía mấy người Lưu Kiều dưới sự chứng kiến của mọi người.
Các bước giám định thương tật rất đơn giản, nhưng không chỉ đơn giản là giám định, mà La Phú Vinh còn phải trình kết quả thương tích cho mọi người xem.
Chỉ thấy La Phú Vinh cầm dụng cụ người bên cạnh đưa cho, xoa rượu vào tay, lau chùi miệng vết thương của đám người Lưu Kiều một lúc, rồi lại đắp một miếng vải đặc biệt lên.
Miếng vải kia đã qua xử lý, được tẩm ngâm các loại dung dịch thuốc, đắp miếng vải này lên, thì vết thương của bọn họ sẽ có sự thay đổi.
Một lát sau, hắn gỡ miếng vải ra, chỉ thấy vết bầm của những người kia trở nên nhạt đi khá nhiều.
Nhìn thấy sự thay đổi này, mọi người đều ồ lên.
“Cô Hoàng, cô xem đi”, La Phú Vinh mỉm cười nói với giảng sư Hoàng.
Giảng sư Hoàng bước mấy bước tới, liếc nhìn mấy vết thương kia, sau đó lạnh lùng quát Lâm Chính: “Vết thương tím bầm, màu đậm không tan, điều này cho thấy bọn họ bị những vết thương này trong 10 phút gần đây. Mặc Tiểu Vũ, cậu còn gì để nói không? Bây giờ tất cả đã rành rành trước mắt, cậu còn muốn ngụy biện kiểu gì?”.
“Nhân chứng vật chứng đều đủ, Mặc Tiểu Vũ, thừa nhận đi!”.
“Phải đấy, thừa nhận đi!”.
“Loại cặn bã như cậu hãy cút khỏi Kỳ Dược Phòng của chúng tôi đi!”.
“Cút khỏi Kỳ Dược Phòng!”.
Các học sinh xung quanh phẫn nộ kêu lên, ai nấy đều tức giận nhìn chằm chằm Lâm Chính, cứ như anh đã gây ra tội ác tày trời.
La Phú Vinh cười khẩy, dáng vẻ nắm chắc phần thắng trong tay.
Thiên Mạch đang đứng ở cửa cũng nhìn Lâm Chính chằm chằm, muốn biết tiếp theo anh sẽ làm thế nào.
Nếu bị đuổi khỏi Kỳ Dược Phòng, thì anh sẽ không thể có được Hà Linh Hoa.
Nhưng chuyện đã đến nước này thì không còn gì để vãn hồi nữa rồi.
“Anh sẽ làm thế nào đây? Thần y Lâm!”, Thiên Mạch thầm nghĩ.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính thở dài, bước về phía đám người Lưu Kiều.
“Sao nào? Cậu còn muốn đích thân giám định sao?”, La Phú Vinh cười khẩy, nói.
“Khỏi đi, nếu đàn anh La đã giám định rồi, thì cũng không cần tôi phải làm lại nữa”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy cậu phục rồi chứ gì? Người đâu, đưa cậu ta đi! Cần trừng trị thế nào thì trừng trị thế ấy, tất cả làm theo quy củ”, giảng sư Hoàng quát, rồi phất tay.
“Vâng cô!”.
Các học sinh đứng hai bên lập tức xúm lại, định bắt lấy Lâm Chính.
“Khoan đã!”, đúng lúc này, Lâm Chính bỗng quát lớn.
“Sao nào? Cậu còn muốn ngụy biện?”, giảng sư Hoàng đã mất kiên nhẫn.
“Không phải là ngụy biện, em chỉ muốn hỏi cô Hoàng một câu”, Lâm Chính nói.
“Hỏi gì?”.
“Một học sinh nói dối trước mặt mấy trăm người của Kỳ Dược Phòng, lừa dối giảng sư, hãm hại một học sinh vô tội, đồng thời trêu đùa tất cả mọi người trong lòng bàn tay. Người như vậy thì Kỳ Dược Phòng chúng ta sẽ trừng phạt thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều giật thót trong lòng.
Đám La Phú Vinh thầm run sợ, nhíu mày nhìn Lâm Chính.
“Cậu hỏi cái này làm gì?”, giảng sư Hoàng cũng nhìn anh đầy khó hiểu.
“Bởi vì có người lừa cô, hãm hại em, sỉ nhục trí tuệ của tất cả các học sinh đang có mặt”, Lâm Chính bình thản nói.
“Ai?”, giảng sư Hoàng gần như là vô thức hỏi.
“La Phú Vinh!”, Lâm Chính nheo mắt, thốt ra ba chữ.
Anh vừa dứt lời, cả phòng tuyển thủ lập tức im bặt.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK