Chương 621: Ném anh ta ra ngoài
Người này vừa xuất hiện, xung quanh liền trở nên xôn xao.
"Chủ tịch Thang?".
"Đây... đây là người đứng đầu tập đoàn Thượng Mỹ Quảng Liễu, Thang Hợp Sinh!".
"Không ngờ ông ta lại ra mặt!".
"Chủ tịch Thang muốn làm gì vậy? Ra mặt vì người đàn ông kia sao?".
"Không thể nào!".
"Người đàn ông kia là ai mà có thể khiến Chủ tịch Thang phải ra mặt chứ?".
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao.
Sóc Phương cũng nhíu mày, quay sang hỏi người bên cạnh: "Chuyện này là sao vậy?".
"Cậu chủ, chúng tôi cũng không biết nữa", người ở bên cạnh lắc đầu.
"Chắc tên Lâm Chính này chỉ là con rể nhà họ Tô thôi đấy chứ?".
"Theo điều tra của chúng tôi... thì đúng là vậy, địa vị của anh ta ở nhà họ Tô cực kỳ thấp. Hơn nữa, Tô Nhu cũng đã tỏ thái độ rõ ràng là sẽ ly hôn với Lâm Chính, sở dĩ chưa ly hôn hình như là do liên quan đến di ngôn của ông cụ Tô".
"Vậy tại sao Thang Hợp Sinh lại ra mặt?", Sóc Phương trầm giọng hỏi.
Người kia suy nghĩ một lát, nhỏ giọng đáp: "Chắc là do cô Tô Nhu".
"Tô Nhu?".
"Theo tôi được biết, dù là giám đốc Châu vừa nãy hay Chủ tịch Thang hiện giờ đều có mối quan hệ mật thiết với tập đoàn Dương Hoa. Chắc là... bọn họ nể mặt cô Tô Nhu nên mới ra mặt thôi".
"Vậy sao?".
Sóc Phương có chút suy nghĩ.
"Cậu chủ, bây giờ phải làm sao đây? Chắc là Lôi Béo không xử lý được rồi. Gần đây anh ta có một dự án lớn phải dựa vào Thang Hợp Sinh, sợ rằng anh ta không dám đối đầu với Thang Hợp Sinh...", người ở bên cạnh nói.
"Vậy à? Thôi được rồi, kết thúc vụ này ở đây đi, tôi cũng nên ra mặt rồi", Sóc Phương gật đầu rồi đứng dậy, định chen vào đám người.
Nhưng đúng lúc này, tên Lôi Béo kia đã tươi cười đi tới.
"Chủ... Chủ tịch Thang, hóa ra hai người này là bạn của ông à? Tôi có mắt không tròng, nếu biết bọn họ là bạn của ông thì sao dám gây khó dễ cho bọn họ chứ?", Lôi Hạo xun xoe nói, dáng vẻ khúm na khúm núm.
Thang Hợp Sinh lắc đầu: "Lôi Béo, cậu nhầm rồi, sở dĩ tôi ra mặt là vì thấy cậu ỷ thế hiếp người. Người ta chỉ chạm nhẹ vào cậu, thậm chí còn không rõ là có chạm vào hay không, hơn nữa cũng đã xin lỗi cậu, nhưng cậu thì sao? Nhất quyết không tha, còn bắt người ta phải quỳ xuống? Lôi Béo, cậu uy phong gớm nhỉ? Nhân vật tai to mặt lớn như cậu, tôi không đắc tội nổi, xem ra mối hợp tác trước đó tôi phải suy nghĩ lại rồi".
"Hả?".
Lôi Béo nghe thấy thế thì tái mặt, vội vàng cầu xin: "Chủ tịch Thang! Chủ tịch Thang! Chuyện gì chúng ta cũng có thể từ từ thương lượng mà! Tôi đã đổ hết tiền bạc vào dự án này, nếu như thất bại thì tôi... sẽ trắng tay mất!".
Nhưng Chủ tịch Thang vẫn phớt lờ gã.
Lôi Béo muốn khóc mà không có nước mắt, hết lời van nài.
Chủ tịch Thang lén nhìn Lâm Chính đang ngồi ở ghế, thấy anh khẽ gật đầu mới nhỏ giọng quát: "Cậu đã biết sai chưa?".
"Biết rồi, biết rồi! Tôi biết sai rồi!", Lôi Béo vội kêu lên.
"Nếu đã vậy, còn không mau xin lỗi hai cô cậu này đi?", Chủ tịch Thang lạnh lùng nói.
"Vâng, vâng... Xin lỗi cô cậu, là lỗi của tôi, tôi thực sự rất xin lỗi, tôi xin lỗi...", Lôi Béo xin lỗi rối rít, còn kéo cả người phụ nữ mặt bự phấn vẫn đang ngớ ra kia lại, cùng xin lỗi.
Tô Nhu thấy thế thì sửng sốt, đầu óc có chút choáng váng.
Sao bỗng dưng lại xuất hiện nhiều người tốt bụng như vậy?
Chủ tịch Thang này là ai? Tại sao lại ra mặt giúp cô?
Tô Nhu cảm thấy khó hiểu, mọi người xung quanh cũng cảm thấy khó hiểu.
Mọi chuyện đều khiến Tô Nhu vô cùng nghi hoặc.
"Xảy ra chuyện gì vậy?".
Đúng lúc này, đám người tách ra, Sóc Phương tao nhã bước vào, hỏi một câu như kiểu mình không biết gì.
"Ồ, cậu Sóc Phương đến rồi đấy à? Không có gì, chỉ là chút hiểu lầm thôi", Chủ tịch Thang cười đáp.
Nếu Lâm Chính đã gật đầu thì tức là anh đã bỏ qua chuyện này, đương nhiên Chủ tịch Thang cũng không muốn làm lớn chuyện lên, dù sao mục đích chính ông ta đến đây là để tham gia triển lãm này.
Lâm Chính cũng hiểu điều đó.
Thực ra trong triển lãm này có không ít người quen biết với Lâm Chính.
Bọn họ có mối quan hệ không tầm thường với Mã Hải, đều biết thằng ở rể vô dụng Lâm Chính bên cạnh Tô Nhu chính là Chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa.
Từ lúc Lâm Chính vào cửa, bọn họ đã chú ý đến anh, chỉ là bọn họ nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của anh, nên không dám tới chào hỏi.
Vì vậy khi đối mặt với sự khiêu khích của Lôi Béo, Lâm Chính không lo lắng chút nào, bởi vì anh tin chắc sẽ có người ra mặt giúp mình.
“Chủ tịch Thang nói là hiểu lầm? Lôi Béo, là hiểu lầm thật sao?”, Sóc Phương quay đầu lại, nhìn Lôi Béo, mỉm cười hỏi.
Trán Lôi Béo lập tức túa mồ hôi, nói phải không được, mà nói không phải cũng không xong, há miệng ra ấp a ấp úng nửa ngày vẫn không nói được câu nào.
Sóc Phương đanh mắt lại, sau đó lại khôi phục vẻ tự nhiên như không: “Lôi Béo, anh không nói, nhưng tôi nghĩ chắc các khách mời xung quanh đều đã chứng kiến. Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không?”.
“Cậu Sóc Phương, là hai người này gây chuyện!”, một người đàn ông bỗng đứng ra, chỉ vào Lâm Chính nói.
“Ồ? Gây chuyện gì?”, Sóc Phương hỏi.
Người đàn ông kia lập tức kể lại sự việc.
“Nói vậy là anh đánh nhau với Lôi Béo ở đây?”, Sóc Phương quay lại nhìn Lâm Chính, nói.
“Tôi không đánh nhau, thậm chí còn chưa ra tay”, Lâm Chính lắc đầu.
“Không quan trọng, nguyên nhân của chuyện này là anh, đương nhiên là anh phải chịu trách nhiệm. Anh vốn chỉ là một thằng trai bao ăn bám phụ nữ, là một thằng ở rể vô dụng, theo lý mà nói thì không được tham gia những sự kiện như thế này. Nếu không vì nể mặt cô Tô Nhu, thì sao tôi lại để anh vào đây chứ? Bây giờ trước mặt bao nhiêu khách quý của tôi mà anh lại gây chuyện như vậy, sao tôi có thể tha thứ cho anh được? Anh Lâm, mời anh rời khỏi đây, đương nhiên, tôi sẽ không thiên vị bất cứ ai, Lôi Béo cũng sẽ cút cùng anh! Xin mời!”, Sóc Phương mỉm cười, nói rất phong độ.
Anh ta vừa dứt lời, cả hội trường liền xôn xao.
Chủ tịch Thang và giám đốc Châu đều biến sắc.
Tô Nhu cũng ngây ra.
“Tên này chỉ là một thằng trai bao thôi sao?”.
“Một thằng vô dụng chuyên ăn bám? Tôi còn tưởng anh ta là một nhân vật có máu mặt cơ đấy!”.
Đám khách mời đều cười nhạo, ánh mắt nhìn Lâm Chính cũng không còn kính nể như trước, mà tràn ngập sự khinh miệt và chế giễu.
“Cậu Sóc Phương, tôi nghĩ hình như cậu đã hiểu sai chuyện này rồi! Xin hãy để tôi giải thích với cậu…”, Chủ tịch Thang vội nói.
Nhưng Sóc Phương lại ngắt lời ông ta: “Chủ tịch Thang, triển lãm này là do tôi và anh Smith cũng tổ chức, anh Smith không ở đây, ai đi ai ở… do tôi quyết định, ông hiểu chứ?”.
Thang Hợp Sinh lập tức á khẩu không nói được gì.
“Thưa anh, đây là địa điểm tư nhân, mời anh rời khỏi đây ngay, nếu không chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh”, mấy bảo vệ chạy tới, nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng nói.
Lâm Chính nhíu chặt mày, chẳng nói chẳng rằng.
“Tôi đếm đến ba, nếu anh còn không đi thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”.
Giọng nói nghiêm túc lại vang lên, đây là thông điệp cuối cùng dành cho Lâm Chính…
Lâm Chính vẫn nhắm mắt, chẳng nói lời nào.
“Đuổi anh ta ra ngoài!”, Sóc Phương bình thản nói.
“Vâng, mấy người các cậu ném anh ta ra ngoài đi!”, gã đội trưởng bảo vệ quát.
Chương 622: Nhưng em là vợ anh
Đám bảo vệ nhanh chân bước tới, ai nấy khí thế hùng hổ dọa người.
Những người xung quanh chỉ đứng nhìn rồi cười, không ai ra mặt, cũng không cần phải ra mặt nữa.
Dù là Thang Hợp Sinh hay giám đốc Châu kia.
Bọn họ cùng lắm chỉ là khách, bây giờ chủ nhân muốn đuổi Lâm Chính đi, khách mời như bọn họ có tư cách gì lên tiếng chứ?
“Cậu Sóc Phương!”.
Thang Hợp Sinh tỏ vẻ lo lắng, còn muốn thử cầu xin cho Lâm Chính, nhưng Sóc Phương đã giơ tay lên: “Thang Hợp Sinh, nếu ông cũng không muốn ở lại đây thì tôi không ép, cửa ở đằng kia, mời ông tự nhiên!”.
Một câu nói đơn giản nhưng đầy bá đạo!
Thang Hợp Sinh là người thế nào chứ? Ngay cả Lôi Béo cũng phải khom lưng uốn gối với ông ta, đủ để thấy địa vị của ông ta. Nhưng trong mắt Sóc Phương thì ông ta chẳng là cái thá gì, thậm chí anh ta còn khinh không thèm nhìn.
Thang Hợp Sinh há miệng, không biết nên nói gì.
Ông ta hiểu, bây giờ mình có nói gì cũng là dư thừa, Sóc Phương đã quyết tâm phải đuổi Lâm Chính đi bằng được.
Thang Hợp Sinh nhìn Lâm Chính với ánh mắt áy náy, nhưng… vẻ mặt Lâm Chính vẫn rất bình thản, dáng vẻ không chút quan tâm đến mọi chuyện xung quanh.
Anh không sợ sao?
Tô Nhu lòng nóng như lửa đốt.
Cô nhìn Lâm Chính, rồi lại nhìn Sóc Phương, không nhịn được nữa, nói: “Anh Sóc Phương, khoan đã, liệu anh có thể… có thể châm chước được không…”
“Châm chước? Cô Tô, ý cô là sao?”, Sóc Phương mỉm cười hỏi.
Tô Nhu ngập ngừng một lát, nhỏ giọng nói: “Anh Sóc Phương, anh có thể đừng để bảo vệ đuổi anh ấy đi không? Tôi sẽ khuyên anh ấy đi, cho anh ấy chút thể diện, được không?”.
“Thể diện?”.
Sóc Phương sửng sốt, rồi bỗng cười phá lên, giọng nói sang sảng, dường như cố ý để mọi người xung quanh nghe thấy: “Cô Tô, một kẻ vô dụng như vậy cô còn quan tâm đến thể diện của anh ta làm gì? Chẳng phải anh ta chỉ là một thằng ở rể, là một con chó vô dụng phải bám váy đàn bà sao? Loại người như anh ta mà có thể diện sao? Anh ta xứng có thể diện sao?”.
“Ha ha ha…”
Tất cả mọi người lập tức cười ầm lên.
Tô Nhu tái mặt, đôi mắt mở to, ngây ra nhìn Sóc Phương, cái miệng nhỏ khẽ hé, không biết nên nói gì cho phải.
Lâm Chính cũng thầm nhíu mày.
“Cô Tô Nhu, tôi cũng biết một chút về cô. Tuy công ty Quốc tế Duyệt Nhan của cô mới được thành lập, gần đây làm được mấy dự án, lợi nhuận rất tốt, nhưng cô lại không chút do dự bỏ hết vốn vào việc nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, đã bước vào giai đoạn tiếp theo. Tốt lắm, tôi tin với mắt nhìn và năng lực của cô, muốn phát triển sự nghiệp thì chỉ là chuyện nhỏ. Loại vô dụng như vậy sao có thể xứng với cô gái giỏi giang như cô Tô chứ? Tôi thực sự thấy không đáng thay cô”, Sóc Phương lắc đầu, thở dài nói.
Tô Nhu im lặng không nói gì, trăm mối đan xen trong lòng.
“Phải đấy cô Tô, loại người này không xứng với cô đâu!”.
“Nếu nói đến xứng đôi thì cô nên tìm những người trẻ trung, tài đức vẹn toàn như cậu Sóc Phương ấy!”.
“Đúng vậy, cậu Sóc Phương không phải cô gái bình thường có thể với tới được”.
Các khách mời xung quanh lập tức hiểu ý của Sóc Phương, vội vàng phụ họa.
Sắc mặt Tô Nhu có chút khó coi.
Lâm Chính chỉ hơi nhíu mày, không nói lời nào.
“Cô Tô, hôm nay là ngày quan trọng tôi và anh Smith ký hợp đồng nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, cũng là một triển lãm sản phẩm làm đẹp quy mô lớn. Nói là triển lãm, nhưng cũng là vũ hội, mọi người có thể ăn nói thỏa thích, khai thác các mối quan hệ. Tối nay đã định sẵn sẽ là một đêm không ngủ, nên Sóc Phương mạo muội muốn mời cô Tô Nhu làm bạn nhảy của tôi, không biết ý cô thế nào?”, Sóc Phương nói rất dịu dàng, giọng nói êm ái và ánh mắt sâu thẳm kia rất có tính sát thương, e rằng bất cứ cô gái nào đối mặt với hai thứ đó cũng sẽ phải chìm đắm vào đó.
Tô Nhu cũng có chút không chống đỡ được.
Nhưng ý chí của cô vẫn khác với người thường.
Hơn nữa… cô cũng không thích khiêu vũ, lại càng không biết khiêu vũ.
“Cảm ơn anh, anh Sóc Phương, nhưng tôi không biết khiêu vũ lắm, nên tôi xin phép từ chối. Còn nữa, anh có thể cho phép tôi đưa chồng tôi về đã không? Chờ anh ấy rời khỏi đây đã”, Tô Nhu nặn ra nụ cười đáp.
“Nói vậy là, nếu tôi để anh ta yên ổn rời khỏi đây, thì cô sẽ đồng ý làm bạn nhảy của tôi sao?”, Sóc Phương mỉm cười hỏi.
“Việc này… vẫn nên… thôi thì hơn…”, Tô Nhu do dự một lát rồi đáp.
“Có lẽ chúng ta có thể nói những thứ liên quan đến Thất Thanh”, Sóc Phương bỗng bổ sung thêm một câu.
Anh ta vừa dứt lời, Tô Nhu bỗng nín thở.
Cô ngoảnh phắt lại, nhìn Sóc Phương với ánh mắt không thể tin nổi: “Anh Sóc Phương… ý anh là… bộ mỹ phẩm Thất Thanh Lệ Phổ mới nghiên cứu sản xuất ra sao?”.
“Bản quyền bộ mỹ phẩm này nằm trong tay tôi, hiện giờ ở trong nước cũng chỉ có nhà chúng tôi độc quyền bán ra. Gia tộc tôi vốn dĩ không cho phép phát triển đại lý tuyến dưới, nhưng tôi thấy cô Tô Nhu quả thực rất giỏi giang xuất sắc. Nếu cô Tô Nhu có hứng thú, thì chúng ta có thể nói chuyện riêng”, Sóc Phương mỉm cười nói.
Tô Nhu vừa nghe thấy thế, đôi mắt liền mở to, toàn thân trở nên run rẩy.
Cô cố gắng hít thở mấy cái để làm dịu tâm trạng đang kích động, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh Sóc Phương, tôi… tôi đưa chồng tôi về đã…”
“Chú Trung!”.
“Cậu chủ”, một ông lão ở bên cạnh bước ra.
“Lái chiếc Rolls-Royce của tôi đưa cô Tô đi”.
“Vâng, cậu chủ”, ông ta gật đầu, rồi xoay người rời đi.
“Cảm ơn anh”, Tô Nhu khẽ gật đầu, rồi xoay người đi về phía Lâm Chính.
Tuy hai người nói chuyện không lớn tiếng lắm, nhưng Lâm Chính vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
Sóc Phương phất tay, tất cả đám bảo vệ liền rời đi.
“Về thôi”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.
“Sao nào? Em thực sự muốn làm bạn nhảy của anh ta sao?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Lâm Chính, anh có biết bộ mỹ phẩm Thất Thanh Lệ Phổ không?”, Tô Nhu trầm giọng hỏi.
“Đó là cái gì?”.
“Đó là bộ mỹ phẩm hàng đầu được bán giới hạn trong ngành sản phẩm làm đẹp! Bộ mỹ phẩm này là bộ mỹ phẩm mới nhất kết hợp những kỹ thuật tiên tiến trong và ngoài nước để nghiên cứu phát triển ra. Nó được sản xuất rất phức tạp, mỗi năm chắc là chỉ có thể làm được không tới 100 bộ, nhưng mỗi bộ đều có giá trên trời, thậm chí có thể nói là có tiền cũng không mua được. Những phu nhân giàu có trong nước đều tranh cướp nhau!”.
“Ý em là gì?”, Lâm Chính vào thẳng vấn đề, hỏi.
“Nếu em lấy được quyền đại lý từ Sóc Phương, thì đây sẽ là một bước tiến to lớn đối với công ty Quốc tế Duyệt Nhan của em. Đến lúc đó, không những danh tiếng của công ty được đánh bóng, mà còn có thể dựa vào bộ mỹ phẩm phiên bản giới hạn này để tiếp xúc với những ông lớn trong ngành, mở rộng mối quan hệ và nghiệp vụ của công ty, mang lại rất nhiều lợi ích cho tương lai của công ty”, Tô Nhu kích động nói.
Dường như cô đã nhìn thấy tương lai huy hoàng của công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
Chỉ có điều… cô vừa dứt lời, Lâm Chính bỗng đập bàn một cái rất mạnh.
Rầm!
Tiếng động rất lớn vang lên.
Ai nấy đều giật nảy mình.
Sắc mặt Lâm Chính đen sì, lạnh lùng nói: “Nhưng em là vợ anh, sao có thể làm bạn nhảy của người đàn ông khác chứ?”.
Chương 622: Nhưng em là vợ anh
Đám bảo vệ nhanh chân bước tới, ai nấy khí thế hùng hổ dọa người.
Những người xung quanh chỉ đứng nhìn rồi cười, không ai ra mặt, cũng không cần phải ra mặt nữa.
Dù là Thang Hợp Sinh hay giám đốc Châu kia.
Bọn họ cùng lắm chỉ là khách, bây giờ chủ nhân muốn đuổi Lâm Chính đi, khách mời như bọn họ có tư cách gì lên tiếng chứ?
“Cậu Sóc Phương!”.
Thang Hợp Sinh tỏ vẻ lo lắng, còn muốn thử cầu xin cho Lâm Chính, nhưng Sóc Phương đã giơ tay lên: “Thang Hợp Sinh, nếu ông cũng không muốn ở lại đây thì tôi không ép, cửa ở đằng kia, mời ông tự nhiên!”.
Một câu nói đơn giản nhưng đầy bá đạo!
Thang Hợp Sinh là người thế nào chứ? Ngay cả Lôi Béo cũng phải khom lưng uốn gối với ông ta, đủ để thấy địa vị của ông ta. Nhưng trong mắt Sóc Phương thì ông ta chẳng là cái thá gì, thậm chí anh ta còn khinh không thèm nhìn.
Thang Hợp Sinh há miệng, không biết nên nói gì.
Ông ta hiểu, bây giờ mình có nói gì cũng là dư thừa, Sóc Phương đã quyết tâm phải đuổi Lâm Chính đi bằng được.
Thang Hợp Sinh nhìn Lâm Chính với ánh mắt áy náy, nhưng… vẻ mặt Lâm Chính vẫn rất bình thản, dáng vẻ không chút quan tâm đến mọi chuyện xung quanh.
Anh không sợ sao?
Tô Nhu lòng nóng như lửa đốt.
Cô nhìn Lâm Chính, rồi lại nhìn Sóc Phương, không nhịn được nữa, nói: “Anh Sóc Phương, khoan đã, liệu anh có thể… có thể châm chước được không…”
“Châm chước? Cô Tô, ý cô là sao?”, Sóc Phương mỉm cười hỏi.
Tô Nhu ngập ngừng một lát, nhỏ giọng nói: “Anh Sóc Phương, anh có thể đừng để bảo vệ đuổi anh ấy đi không? Tôi sẽ khuyên anh ấy đi, cho anh ấy chút thể diện, được không?”.
“Thể diện?”.
Sóc Phương sửng sốt, rồi bỗng cười phá lên, giọng nói sang sảng, dường như cố ý để mọi người xung quanh nghe thấy: “Cô Tô, một kẻ vô dụng như vậy cô còn quan tâm đến thể diện của anh ta làm gì? Chẳng phải anh ta chỉ là một thằng ở rể, là một con chó vô dụng phải bám váy đàn bà sao? Loại người như anh ta mà có thể diện sao? Anh ta xứng có thể diện sao?”.
“Ha ha ha…”
Tất cả mọi người lập tức cười ầm lên.
Tô Nhu tái mặt, đôi mắt mở to, ngây ra nhìn Sóc Phương, cái miệng nhỏ khẽ hé, không biết nên nói gì cho phải.
Lâm Chính cũng thầm nhíu mày.
“Cô Tô Nhu, tôi cũng biết một chút về cô. Tuy công ty Quốc tế Duyệt Nhan của cô mới được thành lập, gần đây làm được mấy dự án, lợi nhuận rất tốt, nhưng cô lại không chút do dự bỏ hết vốn vào việc nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, đã bước vào giai đoạn tiếp theo. Tốt lắm, tôi tin với mắt nhìn và năng lực của cô, muốn phát triển sự nghiệp thì chỉ là chuyện nhỏ. Loại vô dụng như vậy sao có thể xứng với cô gái giỏi giang như cô Tô chứ? Tôi thực sự thấy không đáng thay cô”, Sóc Phương lắc đầu, thở dài nói.
Tô Nhu im lặng không nói gì, trăm mối đan xen trong lòng.
“Phải đấy cô Tô, loại người này không xứng với cô đâu!”.
“Nếu nói đến xứng đôi thì cô nên tìm những người trẻ trung, tài đức vẹn toàn như cậu Sóc Phương ấy!”.
“Đúng vậy, cậu Sóc Phương không phải cô gái bình thường có thể với tới được”.
Các khách mời xung quanh lập tức hiểu ý của Sóc Phương, vội vàng phụ họa.
Sắc mặt Tô Nhu có chút khó coi.
Lâm Chính chỉ hơi nhíu mày, không nói lời nào.
“Cô Tô, hôm nay là ngày quan trọng tôi và anh Smith ký hợp đồng nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, cũng là một triển lãm sản phẩm làm đẹp quy mô lớn. Nói là triển lãm, nhưng cũng là vũ hội, mọi người có thể ăn nói thỏa thích, khai thác các mối quan hệ. Tối nay đã định sẵn sẽ là một đêm không ngủ, nên Sóc Phương mạo muội muốn mời cô Tô Nhu làm bạn nhảy của tôi, không biết ý cô thế nào?”, Sóc Phương nói rất dịu dàng, giọng nói êm ái và ánh mắt sâu thẳm kia rất có tính sát thương, e rằng bất cứ cô gái nào đối mặt với hai thứ đó cũng sẽ phải chìm đắm vào đó.
Tô Nhu cũng có chút không chống đỡ được.
Nhưng ý chí của cô vẫn khác với người thường.
Hơn nữa… cô cũng không thích khiêu vũ, lại càng không biết khiêu vũ.
“Cảm ơn anh, anh Sóc Phương, nhưng tôi không biết khiêu vũ lắm, nên tôi xin phép từ chối. Còn nữa, anh có thể cho phép tôi đưa chồng tôi về đã không? Chờ anh ấy rời khỏi đây đã”, Tô Nhu nặn ra nụ cười đáp.
“Nói vậy là, nếu tôi để anh ta yên ổn rời khỏi đây, thì cô sẽ đồng ý làm bạn nhảy của tôi sao?”, Sóc Phương mỉm cười hỏi.
“Việc này… vẫn nên… thôi thì hơn…”, Tô Nhu do dự một lát rồi đáp.
“Có lẽ chúng ta có thể nói những thứ liên quan đến Thất Thanh”, Sóc Phương bỗng bổ sung thêm một câu.
Anh ta vừa dứt lời, Tô Nhu bỗng nín thở.
Cô ngoảnh phắt lại, nhìn Sóc Phương với ánh mắt không thể tin nổi: “Anh Sóc Phương… ý anh là… bộ mỹ phẩm Thất Thanh Lệ Phổ mới nghiên cứu sản xuất ra sao?”.
“Bản quyền bộ mỹ phẩm này nằm trong tay tôi, hiện giờ ở trong nước cũng chỉ có nhà chúng tôi độc quyền bán ra. Gia tộc tôi vốn dĩ không cho phép phát triển đại lý tuyến dưới, nhưng tôi thấy cô Tô Nhu quả thực rất giỏi giang xuất sắc. Nếu cô Tô Nhu có hứng thú, thì chúng ta có thể nói chuyện riêng”, Sóc Phương mỉm cười nói.
Tô Nhu vừa nghe thấy thế, đôi mắt liền mở to, toàn thân trở nên run rẩy.
Cô cố gắng hít thở mấy cái để làm dịu tâm trạng đang kích động, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh Sóc Phương, tôi… tôi đưa chồng tôi về đã…”
“Chú Trung!”.
“Cậu chủ”, một ông lão ở bên cạnh bước ra.
“Lái chiếc Rolls-Royce của tôi đưa cô Tô đi”.
“Vâng, cậu chủ”, ông ta gật đầu, rồi xoay người rời đi.
“Cảm ơn anh”, Tô Nhu khẽ gật đầu, rồi xoay người đi về phía Lâm Chính.
Tuy hai người nói chuyện không lớn tiếng lắm, nhưng Lâm Chính vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
Sóc Phương phất tay, tất cả đám bảo vệ liền rời đi.
“Về thôi”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.
“Sao nào? Em thực sự muốn làm bạn nhảy của anh ta sao?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Lâm Chính, anh có biết bộ mỹ phẩm Thất Thanh Lệ Phổ không?”, Tô Nhu trầm giọng hỏi.
“Đó là cái gì?”.
“Đó là bộ mỹ phẩm hàng đầu được bán giới hạn trong ngành sản phẩm làm đẹp! Bộ mỹ phẩm này là bộ mỹ phẩm mới nhất kết hợp những kỹ thuật tiên tiến trong và ngoài nước để nghiên cứu phát triển ra. Nó được sản xuất rất phức tạp, mỗi năm chắc là chỉ có thể làm được không tới 100 bộ, nhưng mỗi bộ đều có giá trên trời, thậm chí có thể nói là có tiền cũng không mua được. Những phu nhân giàu có trong nước đều tranh cướp nhau!”.
“Ý em là gì?”, Lâm Chính vào thẳng vấn đề, hỏi.
“Nếu em lấy được quyền đại lý từ Sóc Phương, thì đây sẽ là một bước tiến to lớn đối với công ty Quốc tế Duyệt Nhan của em. Đến lúc đó, không những danh tiếng của công ty được đánh bóng, mà còn có thể dựa vào bộ mỹ phẩm phiên bản giới hạn này để tiếp xúc với những ông lớn trong ngành, mở rộng mối quan hệ và nghiệp vụ của công ty, mang lại rất nhiều lợi ích cho tương lai của công ty”, Tô Nhu kích động nói.
Dường như cô đã nhìn thấy tương lai huy hoàng của công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
Chỉ có điều… cô vừa dứt lời, Lâm Chính bỗng đập bàn một cái rất mạnh.
Rầm!
Tiếng động rất lớn vang lên.
Ai nấy đều giật nảy mình.
Sắc mặt Lâm Chính đen sì, lạnh lùng nói: “Nhưng em là vợ anh, sao có thể làm bạn nhảy của người đàn ông khác chứ?”.
Thấy Lâm Chính tức giận như vậy, Tô Nhu có chút sửng sốt.
Tất cả mọi người đồng loạt quay sang nhìn anh.
Không ai ngờ Lâm Chính lại tức giận đến vậy.
“Chà, thằng vô dụng này cũng oai gớm nhỉ?”.
“Bà xã? Hừ, mày lớn tiếng cái gì chứ? Nếu không có cô Tô Nhu thì mày có thể ngồi đây sao? Đúng là thằng chó chết không biết tốt xấu!”.
“Phải đấy, mày là cái thá gì chứ? Cô Tô Nhu bảo vệ mày, cho mày tự cút, mày còn không mau cút đi? Ồn ào ở đây cái gì? Có tin ông đây rút lưỡi mày không?”.
“Một thằng ăn bám mà tưởng mình ghê gớm lắm? Mày có tư cách nổi giận sao?”.
Mấy khách mời trẻ tuổi lập tức trút bỏ vẻ ung dung và lễ độ trước đó, ngoạc miệng chửi rủa Lâm Chính.
Sóc Phương cười khẩy.
Tô Nhu phát cáu, trừng mắt nhìn Lâm Chính: “Anh tức tối cái gì chứ? Em chẳng phải là muốn tốt cho anh sao? Anh còn ở lại đây thì sẽ bị bảo vệ ném ra ngoài đấy!”.
“Anh có thể đi, nhưng em cũng phải đi với anh”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Nhưng…”
“Nghiệp vụ gì đó có thể bàn tiếp, việc phát triển của công ty cũng có thể làm từ từ, nhưng nếu em muốn ở lại thì không cần đâu”.
“Không cần? Tại sao?”.
“Vì triển lãm này sẽ không tiếp tục được nữa, em ở lại đây cũng chẳng ích gì”, Lâm Chính hừ một tiếng, đáp.
“Anh… Đồ ngốc! Đồ điên!”, Tô Nhu không khỏi thầm mắng.
Triển lãm hoành tráng như thế này, mời biết bao nhân vật thượng lưu, bao nhiêu nhân sĩ nổi tiếng trên cả nước đến tham gia, giới truyền thông cũng đang đưa tin. Triển lãm kiểu này thì chỉ có thuận lợi tiếp tục, cho dù xảy ra một số chuyện thì những người đứng sau cũng sẽ nghĩ mọi cách để xử lý.
Không thể tiếp tục được nữa?
Rốt cuộc là nguyên nhân gì có thể khiến triển lãm này phải dừng lại chứ?
Trừ khi là người tổ chức không muốn tiếp tục nữa.
Nhưng nếu làm vậy thì chẳng phải là tự vả mặt mình sao?
Sóc Phương cũng là một trong những người tổ chức, anh ta sẽ đồng ý chắc?
Tô Nhu hít sâu một hơi, chẳng thèm nhiều lời nữa, khoác cánh tay Lâm Chính kéo ra ngoài.
Lâm Chính hơi nhíu mày, nhưng không phản kháng.
“Đứng lại!”, gã đội trưởng đội bảo vệ còn định ngăn Lâm Chính lại.
“Cho thằng vô dụng này đi đi”, Sóc Phương phất tay, mỉm cười nói: “Loại thấp kém này đứng đây chỉ hạ thấp phẩm cách của nơi này thôi, tôi nghĩ chắc chắn mọi người cũng không thoải mái lắm nhỉ?”.
“Phải đấy anh Sóc Phương, những dịp như thế này đâu phải ai cũng có thể vào được? Anh nên đuổi thằng vô dụng này đi từ lâu rồi mới phải”.
“Haizz, thế thì anh không hiểu rồi, cậu Sóc Phương quan tâm đến cảm xúc của cô Tô Nhu, nên mới nhẫn nhịn tên kia. Sự thực cho thấy, có những người trời sinh đã thấp kém, hết thuốc cứu chữa. Cậu Sóc Phương đã độ lượng như vậy rồi mà anh ta còn ngông cuồng! Nhưng cũng phải xem anh ta có tư cách để ngông cuồng ở đây không đã!”.
“Đúng vậy!”.
Đám khách mời xôn xao nói, ai cũng chửi rủa mỉa mai Lâm Chính, cứ như Lâm Chính đã làm chuyện gì ác độc tày trời, dù anh không còn ở đây nữa.
Sóc Phương nhếch môi cười, không nói câu nào.
“Cậu chủ, anh Smith đến rồi”, một người ở bên cạnh ghé lại nói nhỏ.
Hai mắt Sóc Phương lập tức sáng lên, vội vàng nhìn về phía cửa chính.
Chỉ thấy một đoàn người nhanh chân bước vào, dẫn đầu là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đeo kính gọng đen.
Vóc dáng gã thẳng tắp, mùi khoằm, khuôn mặt có chút tàn nhang, khí chất nho nhã yếu ớt.
Gã vừa xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Trời ơi, là anh Smith!”.
“Chào anh, anh Smith!”.
“Chào mừng anh đến Thượng Hỗ!”, rất nhiều người nhiệt tình chào hỏi, ai nấy đều dùng tiếng Anh.
Smith cũng đáp lại mọi người một cách lịch sự.
“Rất xin lỗi quý vị, sau khi xuống máy bay tôi phải đi gặp một người bạn vô cùng quan trọng nên bây giờ mới đến. Xin lỗi vì đã đến muộn”, Smith nói bằng tiếng Hoa sứt sẹo.
“Không sao, không sao, anh có thể đến đã là tốt lắm rồi”.
Rất nhiều người phẩy tay, cười đáp.
Smith gật đầu cười, không nói gì nữa.
“Được rồi, anh Smith đã đến, tôi xin tuyên bố, buổi triển lãm chính thức bắt đầu!”, Sóc Phương giơ ly rượu lên hô lớn.
Hội trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
“Chúc mừng anh Sóc, tôi nghĩ chúng ta sẽ hợp tác rất vui vẻ”, Smith giơ ly sâm panh lên, bước tới cười nói.
“Cảm ơn anh Smith, lát nữa tôi còn muốn giới thiệu một người bạn với anh”, Sóc Phương mỉm cười nói.
“Bạn? Có quan hệ rất thân thiết với anh sao? Nếu chỉ là bạn bè bình thường thì khỏi đi”, Smith đáp.
Thân phận hiện giờ của gã không phải ai cũng làm quen được, không phải là người có xuất thân thượng lưu cao quý thì chưa lọt được vào mắt gã.
“Anh yên tâm, sắp thân thiết rồi”, Sóc Phương nheo mắt cười nói, sâu trong đáy mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị.
“Ồ”, Smith sửng sốt, bỗng hiểu ra gì đó, khuôn mặt lập tức nở nụ cười đã hiểu.
“Ha ha ha…”
Tinh!
Thang máy đến tầng một, cánh cửa chậm rãi mở ra.
Tô Nhu kéo Lâm Chính bước ra.
Khuôn mặt cô đầy tức giận, kéo anh tới ven đường, định gọi xe taxi.
Nhưng lúc này đang tắc đường, muốn gọi taxi cũng không dễ.
“Anh về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, biết chưa?”, Tô Nhu bực bội nói.
“Có vẻ em nhất quyết muốn đi?”, Lâm Chính khàn giọng nói.
“Lâm Chính, em chỉ muốn nắm bắt cơ hội! Em chỉ muốn phấn đấu vì tương lai của em! Chỉ vậy mà thôi, lẽ nào như vậy cũng là sai sao?”, vành mắt Tô Nhu đỏ hoe, chất vấn anh.
“Không sai? Em quên mình là ai sao? Cho dù em không có tình cảm với anh, nhưng lẽ nào em không thể nghĩ cho anh? Em nên biết tên Sóc Phương kia có ý gì với em chứ!”, Lâm Chính cũng không nhượng bộ, trợn trừng hai mắt, nhìn Tô Nhu chằm chằm.
Tô Nhu bị dọa cho lùi lại hai bước.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt mang tính xâm lược như vậy của Lâm Chính…
“Em… em đương nhiên biết suy nghĩ của anh ta rồi, em có phải đồ ngốc đâu… Anh yên tâm, em sẽ không để anh ta lợi dụng đâu. Em đã nói rồi, bây giờ em vẫn là vợ anh, em chắc chắn sẽ không đi quá giới hạn…”, Tô Nhu cũng chỉ muốn thử vận may, sao cô có thể không nhìn ra ý định của Sóc Phương chứ? Cô cũng muốn vạch rõ ranh giới với Sóc Phương từ lâu rồi, nhưng Thất Thanh quả thực quá hấp dẫn. Nếu như có thể tranh thủ lấy được nó, thì ít nhất có thể khiến công ty Quốc tế Duyệt Nhan tiến nhanh hơn mười năm.
Lâm Chính hít sâu một hơi, sự tức giận trên khuôn mặt dần biến mất. Anh nhìn khuôn mặt rối rắm và lo lắng của Tô Nhu, nhỏ giọng nói: “Tiểu Nhu, những lời dư thừa anh cũng không nói nữa. Anh có thể bị người khác cười nhạo, có thể bị người khác sỉ nhục, có thể bị người khác chỉ trỏ, anh đều không quan tâm, bởi vì anh biết, những lời cười nhạo, sỉ nhục, chỉ trỏ của bọn họ đều là giả, đều là bọn họ hiểu lầm anh. Nhưng nếu hôm nay vợ anh vứt bỏ anh để khiêu vũ với người đàn ông khác… thì sự cười nhạo của người ta sẽ khác, bởi vì chuyện này là sự thật rành rành trước mắt!”.
“Anh muốn thế nào?”, Tô Nhu ngẩng đầu lên hỏi anh.
“Em muốn đi cũng được, nhưng điều kiện là… ly hôn với anh!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.