Cả đời này Thịnh Siêu chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như ngày hôm nay.
Anh ta trợn tròn hai mắt, ngây ra nhìn người trước mặt mình, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không còn khả năng suy nghĩ.
Vù!
Lâm Chính tung một cú đấm đánh tới.
Rõ ràng là một cú đấm bình thường, nhưng lúc này lại mang theo khí thế dời non lấp bể.
Thịnh Siêu vội vàng giơ hai cánh tay lên đỡ.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
Sau đó, hai cánh tay của Thịnh Siêu lập tức bị gãy, vẹo một góc 90 độ ra ngoài, còn anh ta cũng bị đấm bay đi, va vào một chiếc bục cao ở gần đó.
Chiếc bục cao lập tức tan tành.
"A!".
Tiếng hét thảm thiết vang thấu trời xanh.
Thịnh Siêu lăn lộn dưới đất, cơn đau dữ dội ở cánh tay khiến anh ta không thể đứng thẳng người, muốn ngất xỉu tại chỗ.
"Sư huynh!".
"Thịnh sư huynh!".
Mọi người xung quanh kêu lên.
Đám trưởng lão thì tỏ vẻ kinh hãi.
Mai Phượng Yến cảm thấy da đầu tê dại, hoảng hốt vô cùng, nhưng không còn đường lui, chỉ đành cắn răng tiếp tục vung kiếm lên.
Nhưng lần này Lâm Chính cũng không nương tay nữa, châm bạc lóe lên, va chạm mạnh với kiếm của Mai Phượng Yến.
Keng!
Keng!
Keng!
Keng!
…
Mỗi lần va chạm đều tóe ra tia lửa, sức mạnh hung hãn truyền từ lưỡi kiếm tới khiến hổ khẩu của cô ta chấn động đến mức toạc ra, gần như không thể cầm được kiếm...
"Sư huynh, giúp... giúp tôi với...", Mai Phượng Yến cố gắng kêu lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Lâm Chính tấn công chẳng khác nào vũ bão.
Huyết Trường Phong thầm hừ một tiếng, thanh kiếm rung lên, thân kiếm tỏa ra rất nhiều kiếm khí sáng lóa, chém về phía Lâm Chính.
Lưỡi kiếm sắc bén lạnh lẽo này có thể chém được cả sắt thép.
Nếu Lâm Chính tiếp tục tấn công Mai Phượng Yến, thì cũng khó giữ được tính mạng.
Trong tình huống này, anh bắt buộc phải từ bỏ Mai Phượng Yến, không còn lựa chọn nào khác.
Đây là vây Ngụy cứu Triệu một cách điển hình.
Chỉ có điều...
Huyết Trường Phong đã đánh giá thấp sự hung bạo của Lâm Chính.
Đối mặt với kiếm khí đáng sợ như vậy, nhưng Lâm Chính vẫn phớt lờ tất cả, tiếp tục tấn công Mai Phượng Yến.
"Cái gì?", Huyết Trường Phong sửng sốt.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Kiếm khí chém toạc lưng Lâm Chính.
Lưng anh lập tức xuất hiện mấy vết kiếm chém dữ tợn, máu tươi rỉ ra, nhuộm đỏ lưng anh.
"Lâm Chính!", Lương Huyền Mi trợn to hai mắt, gào lên.
Nhưng... Lâm Chính không hề ngã xuống, mà bắn một châm ra.
Keng!
Thanh kiếm của Mai Phượng Yến lập tức bị đánh bay đi, hổ khẩu của cô ta đã rách hoàn toàn, năm ngón tay cầm kiếm đều bị gãy, đủ biết sức mạnh này đáng sợ đến mức nào.
Mai Phượng Yến bị chấn động phải lùi lại mấy bước, cơ thể không ngừng lảo đảo, đứng cũng không vững. Đến lúc cô ta vừa đứng vững, thì một bàn tay to đã chìa ra bóp lấy cổ cô ta, rồi nhấc lên.
"Ư..."
Khuôn mặt Mai Phượng Yến vặn vẹo, ôm chặt lấy cổ, giãy giụa kịch liệt.
Huyết Trường Phong run rẩy, kinh hãi chứng kiến cảnh tượng này.
Đầu óc của mọi người xung quanh cũng trở nên trống rỗng.
Dùng thân xác để đỡ kiếm khí?
Đây đúng là một tên điên!
Hơn nữa... kiếm khí còn không chém đứt được người anh.
Rốt cuộc thân xác anh mạnh đến mức nào...
"Sư huynh... cứu... tôi với..."
Mai Phượng Yến khó nhọc kêu lên.
Cô ta vừa dứt lời, Lâm Chính đã vung tay, ném mạnh cô ta về phía Huyết Trường Phong.
Toàn thân Huyết Trường Phong run lên, vội chìa tay ra đỡ.
Rầm!
Lực xung kích mạnh mẽ nhanh như chớp bao phủ toàn thân hắn.
Huyết Trường Phong lập tức ôm lấy Mai Phượng Yến lùi lại.
Hai người lăn một vòng dưới đất, mặt mũi nhếch nhác.
Huyết Trường Phong có chút choáng váng, khó khăn lắm mới đứng dậy được, thì phát hiện kiếm của mình đã rơi xuống đất.
Trong lòng hắn cảm thấy kinh hãi.
Cuối cùng hắn cũng có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh của Lâm Chính đáng sợ đến mức nào.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, tiến về phía hắn.
Sắc mặt Huyết Trường Phong lạnh lẽo âm trầm, chộp lấy thanh trường kiếm đang cắm dưới đất trước mặt mình, cắn răng định đánh tiếp.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
"Dừng tay!".
Nghe thấy tiếng quát này, hai người không khỏi sửng sốt, nhìn về phía phát ra âm thanh, mới phát hiện ra là đảo chủ.
"Có chuyện gì sao?".
Lâm Chính hỏi.
"Thực lực của Lâm thiên kiêu không có gì phải bàn cãi, trên dưới đảo Vong Ưu tôi đều vô cùng khâm phục. Tôi nghĩ trận đấu này đến đây thôi, không cần phải đánh nữa đâu", đảo chủ đảo Vong Ưu mỉm cười nói.
Các trưởng lão nghe thấy thế cũng phụ họa.
"Đúng đúng đúng, không cần đánh nữa đâu, dừng ở đây thôi".
"Lâm thiên kiêu, chúng tôi đã chuẩn bị thuyền rời đảo rồi, tiệc rượu cũng đã sẵn sàng. Nếu cậu muốn đi thì có thể đi ngay bây giờ. Nếu cậu muốn ở lại thì chúng tôi sẽ lập tức bày tiệc, đừng đánh nữa kẻo tổn thương hòa khí".
"Phải phải phải..."
Đám trưởng lão nặn ra nụ cười, nói.
Lâm Chính nghe thấy thế thì lập tức vui vẻ.
Anh ngoảnh sang nhìn Huyết Trường Phong, mỉm cười nói: "Huyết Trường Phong, anh nghe thấy chưa? Bọn họ đang cầu xin cho anh đấy".
Huyết Trường Phong nghe thấy thế, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Chẳng lẽ hắn không nhìn ra được đảo chủ đảo Vong Ưu và các trưởng lão có ý gì sao? Rõ ràng là sợ hắn bị thua, làm mất Thiên Kiêu Lệnh.
Hắn chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như vậy!
"Huyết Trường Phong tôi cần người khác cầu xin cho sao? Lâm Chính, hôm nay tôi chắc chắn sẽ đánh bại anh!".
Huyết Trường Phong nghiến răng, gầm lên một tiếng, rồi rút kiếm xông tới.
"Trường Phong!".
"Dừng tay! Quay lại ngay!".
Đám đảo chủ đảo Vong Ưu vô cùng lo lắng.
Nhưng... đã không còn kịp nữa...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK