Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả bọn họ đều im lặng.

“Các ông có thái độ bất kính với tôi như vậy, hết lần này đến lần khác nghi ngờ tôi, còn đòi chặt tay chân tôi, biến tôi thành người lợn. Bây giờ tôi thể hiện chút y thuật thì lại yêu cầu tôi chữa bệnh cho người của các ông… Đây là tác phong của đảo Vong Ưu các ông sao?”, Lâm Chính cười khẩy, còn không quên nhìn về phía Diệu Thủ.

Sắc mặt Diệu Thủ thoắt xanh thoắt trắng, cắn răng nói: “Oắt con, tôi thừa nhận y thuật của cậu quả thực không tầm thường, nhưng đừng tưởng y thuật của cậu hơn tôi, cậu đừng có sỉ nhục tôi!”.

“Y thuật của tôi không bằng bà? Vậy tức là tôi kém hơn sao? Nếu đã vậy thì mời các vị trưởng lão để Diệu Thủ trưởng lão chữa bệnh cho phu nhân đi, tôi xin cáo từ”, Lâm Chính bình thản nói, xoay người định đi.

“Cậu Lâm, khoan đã!”.

Đám người Huyết Nham vội vàng đuổi theo.

Diệu Thủ tức phát điên, gầm lên: “Người đâu!”.

“Có đệ tử!”.

Các đệ tử ở bên ngoài xông vào, chặn cửa lại.

Bước chân của Lâm Chính khựng lại, anh bình thản nhìn đám người ở ngoài cửa.

Chỉ nghe thấy Diệu Thủ tức giận nói: “Oắt con, cậu muốn lấy chị dâu để uy hiếp tôi, ép tôi cúi đầu? Hừ, đừng hòng! Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu chữa cũng phải chữa, không chữa cũng phải chữa. Nếu cậu không chữa, thì hôm nay phải chết ở đây!”.

“Bà đe dọa tôi?”, Lâm Chính ngoảnh lại, nheo mắt nhìn Diệu Thủ chằm chằm.

“Đe dọa cậu thì sao nào? Cậu đừng quên đây là đảo Vong Ưu, một người ngoài đảo như cậu thì làm gì được tôi chứ?”, Diệu Thủ cười khẩy.

“Thú vị đấy”, Lâm Chính gật đầu, mỉm cười nói: “Diệu Thủ, tôi vốn không phải là một người hiếu thắng, nhưng sau khi nhìn thấy thái độ của bà đối với đệ tử ngoại đảo ở bên ngoài nhà cỏ, thì tôi đã khinh thường bà rồi. Bà càng cảm thấy y thuật của mình là vô địch thiên hạ, ngạo mạn kiêu căng, thì tôi lại càng muốn giẫm đạp lên y thuật của bà! Người hành nghề y thì không nên dựa vào y thuật của bản thân để dương dương đắc ý! Bà không xứng làm một bác sĩ!”.

“Cậu… cậu dạy dỗ tôi?”, Diệu Thủ tức đến nỗi toàn thân run rẩy, đôi mắt như muốn phun ra lửa.

Chỉ thấy Lâm Chính xòe tay ra, mỉm cười nói: “Vừa rồi chẳng phải bà nói là sẽ khiến tôi chết ở đây sao? Được, bà ra tay đi, tôi cho các bà giết! Để tôi xem các bà có lá gan giết tôi hay không!”.

“Được, đây là cậu nói đấy nhé! Đánh chết cậu ta cho tôi!”, Diệu Thủ tức giận gầm lên.

“Khốn kiếp, mày vênh váo cái chó gì hả?”, một đệ tử cảm thấy ngứa mắt, liền xông tới định dạy cho Lâm Chính một bài học.

Nhưng đúng lúc này, Huyết Nham bỗng ngẩng đầu trừng mắt.

“Ơ?”.

Đệ tử kia run rẩy, cả người khựng lại.

“Cút ra ngoài!”, Huyết Nham quát.

Gã đệ tử run như cầy sấy, vội vàng chạy biến đi.

“Nhị trưởng lão, ông làm cái gì vậy?”, Diệu Thủ không cam lòng ngoảnh đầu lại, gầm lên.

“Diệu Thủ trưởng lão, bà hãy bình tĩnh đi, nếu bà động vào người này, thì e là sẽ khó ăn nói với đảo chủ, tôi cũng là muốn tốt cho bà thôi”, Huyết Nham nhỏ giọng nói.

Toàn thân Diệu Thủ run lên, sau đó nghiến răng nghiến lợi, tức tối nói: “Vậy là bổn trưởng lão phải để mặc cho thằng oắt này sỉ nhục, còn mình thì không làm gì được?”.

“Diệu Thủ trưởng lão, bà nhịn chút đi”, Huyết Nham nhỏ giọng nói.

Diệu Thủ tức muốn nổ phổi.

Bây giờ, cuối cùng bà ta đã hiểu tại sao Lâm Chính lại không chút sợ hãi như vậy.

Quả thực bà ta sẽ không vì trút giận mà đắc tội với đảo chủ, đó là việc làm vô cùng không sáng suốt.

“Được, được lắm! Oắt con, cậu nhớ đấy, nỗi nhục này tôi sẽ không bao giờ quên”, Diệu Thủ siết chặt nắm tay.

Huyết Nham bước tới, lên tiếng: “Cậu Lâm, tôi biết là trước đó chúng tôi quả thực vô lễ với cậu, nhưng đó cũng là chuyện thường tình mà. Tôi trịnh trọng xin lỗi cậu lần nữa, hy vọng cậu có thể tha thứ cho chúng tôi”.

“Tôi đã nói rồi, tôi không để bụng chuyện này”.

“Vậy thì mời cậu Lâm chữa bệnh cho chị dâu đi”.

“Việc này thì đừng nhắc đến nữa”.

“Tại sao?”, Huyết Nham vội hỏi.

Lâm Chính nhìn về phía Diệu Thủ, bình thản đáp: “Diệu Thủ trưởng lão này có y thuật hơn tôi, các ông nên tìm bà ta mới phải”.

“Ơ…”, Huyết Nham chần chừ.

“Diệu Thủ, bà cúi đầu đi”, Sở Túc trầm giọng nói.

“Tam trưởng lão, ông có ý gì?”.

“Cứu chị dâu quan trọng hơn!”, Sở Túc nháy mắt với Diệu Thủ.

Diệu Thủ nghiến răng đến mức muốn vỡ nát.

Nhưng bà ta biết, nếu mình cứ tiếp tục làm căng như vậy thì chẳng được lợi lộc gì, hơn nữa… nếu vì mình mà Lâm Chính không ra tay cứu chị dâu, thì chắc chắn đảo chủ sẽ trách mắng bà ta.

“Y thuật của tôi… không bằng cậu…”, cuối cùng Diệu Thủ cũng từ bỏ, hậm hực nói.

“Vậy lời xin lỗi của bà đâu?”, Lâm Chính lại nói.

“Cậu đừng được voi đòi tiên!”, Diệu Thủ tức phát điên lên.

“Thái độ của bà là vậy sao?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Diệu Thủ!”.

“Xin lỗi đi!”.

“Phải đấy, cứu người quan trọng hơn!”.

“Cúi đầu một cái có chết được đâu”.

Các trưởng lão ở xung quanh nhao nhao nói.

Hai mắt Diệu Thủ như phun ra lửa, sắc mặt đỏ bừng, cái lưng còng của bà run lên bần bật.

Cuối cùng, bà ta gầm lên: “Tất cả là lỗi của tôi, oắt con, cậu đã thắng, tôi xin lỗi, được chưa nào?”.

Dứt lời liền lảo đảo chạy đi.

“Diệu Thủ trưởng lão!”.

Mọi người vội kêu lên.

Nhưng Diệu Thủ đã đi xa.

Huyết Nham thở dài một tiếng, nói với Lâm Chính: “Cậu Lâm, Diệu Thủ trưởng lão tính khí quật cường, lòng tự tôn cao, mong cậu đừng để bụng. Xin cậu giơ cao đánh khẽ, cứu chị dâu với!”.

“Được, nếu các ông đã nói vậy rồi thì tôi cũng không thể thấy chết không cứu được. Các ông chuẩn bị dược liệu cho tôi đi”.

Lâm Chính bình thản nói, rồi đọc tên một phương thuốc.

Sở Túc lập tức phái người đi chuẩn bị.

“Dược liệu chuẩn bị xong, lập tức phái người đi sắc, sau đó bón cho phu nhân uống, buổi tối tôi sẽ châm cứu một lần nữa cho phu nhân, là có thể loại bỏ gần hết độc tố”, Lâm Chính nói.

Huyết Nham nghe thấy thế thì vô cùng mừng rỡ, vội vàng ôm quyền: “Cảm ơn, cảm ơn thần y Lâm!”.

“Mau, mau đi chuẩn bị!”.

“Thông báo với đảo chủ ngay!”.

“Lập tức sắp xếp phòng khách cho cậu Lâm!”.

Các trưởng lão cuống quýt kêu lên.

Đám đệ tử cũng cuống quýt theo.

Đảo chủ đảo Vong Ưu biết được chuyện này, liền vội vàng chạy đến.

Cả đảo Vong Ưu chấn động.

Khi nhìn thấy Lâm Chính đang châm cứu cho chị dâu, cả người ông ta không khỏi run lên bần bật.

Nhã Hồng ra ra vào vào, không ngừng mang châm bạc cho anh.

Mỗi châm bạc khi rút ra khỏi người bà ta đều đen sì, vô cùng đáng sợ.

Cứ như vậy khoảng hai tiếng sau, Lâm Chính mồ hôi nhễ nhại bước ra.

“Cậu Lâm, chị dâu tôi sao rồi?”, đảo chủ vội bước tới hỏi.

“Nguồn độc đã giải, tiếp theo chỉ cần uống thuốc tôi kê, uống liên tục một tháng chắc hẳn có thể khôi phúc ý thức và tỉnh lại”, Lâm Chính cười nói.

“Thật sao? Tốt quá! Tốt quá! Cậu Lâm, cảm ơn cậu!”, đảo chủ vô cùng mừng rỡ, sau đó phất tay: “Người đâu, bày tiệc! Tôi phải chiêu đãi cậu Lâm một bữa!”.

“Không cần đâu, tôi thấy hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi”, Lâm Chính từ chối.

“Việc này… cũng được, thần y Lâm, vậy tối mai bổn đảo chủ sẽ khoản đãi cậu, tối nay cậu nghỉ ngơi đi. Ngày mai là đại hội thí luyện của đệ tử đảo Vong Ưu, cậu Lâm hãy nghỉ ngơi đầy đủ, ngày mai cùng tôi xem thi đấu”, đảo chủ Huyết vô cùng vui vẻ, cười nói.

“Được”, Lâm Chính gật đầu, sau đó lại nhớ ra gì đó, anh nói: “Đảo chủ, tôi có chuyện này muốn hỏi ông”.

“Chuyện gì vậy? Cậu Lâm cứ nói đừng ngại!”.

“Tôi muốn hỏi xem trên đảo Vong Ưu các ông có người nào tên là Lương Huyền Mi không?”.
Chương 752: Diên Nữ thê thảm

“Lương Huyền Mi?”, đảo chủ đảo Vong Ưu nhíu mày, suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu: “Cậu Lâm hỏi vậy thì khó cho tôi rồi, việc thu nhận đệ tử đều do đại trưởng lão lo liệu, không ít đệ tử do có tên nhạy cảm mà được ban tên mới, thế nên tôi hầu như không biết tên của các đệ tử. Nhưng cậu Lâm yên tâm, tôi sẽ tra giúp cậu người này”.

“Vậy thì cảm ơn đảo chủ”, Lâm Chính mỉm cười đáp.

Anh cũng có thể hiểu được.

Đảo chủ đảo Vong Ưu mấy năm nay vẫn luôn tìm cách chữa bệnh cho chị dâu ông ta, e là cũng không quan tâm lắm đến chuyện trên đảo. Lương Huyền Mi mới lên đảo ba năm nay, trên đảo có nhiều đệ tử như vậy, đảo chủ không biết cũng là đương nhiên.

Nhưng điều khiến Lâm Chính vô cùng kinh ngạc là tại sao đảo chủ đảo Vong Ưu lại quan tâm đến chị dâu của mình như vậy, hơn nữa… anh của ông ta đâu?

Lâm Chính không biết, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.

Một lát sau, đệ tử dẫn anh về phòng nghỉ ngơi.

Căn phòng lần này cực kỳ cao cấp, không những có sân yên tĩnh đẹp đẽ, mà còn sắp xếp hai nha hoàn hầu hạ, một trong số đó là Tiểu Thúy.

Lúc này Tiểu Thúy vô cùng vui mừng và kích động, lúc đứng ở cửa còn không ngừng nhìn về phía Lâm Chính, ánh mắt đầy sùng bái.

“Cô đã nhìn tôi 31 lần rồi, có điều gì muốn nói với tôi sao?”, Lâm Chính đang ngồi ở ghế đá lột vỏ quýt, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thúy, hỏi.

Tiểu Thúy run rẩy, sau đó vội vàng xua tay, lắp ba lắp bắp nói: “Không không không, không… không phải… tôi… tôi… tôi… tôi chỉ…”

“Chỉ cái gì?”, Lâm Chính cười hỏi.

“Tôi chỉ…”, Tiểu Thúy nhìn nha hoàn ở đối diện, cô gái kia mỉm cười không nói gì.

Lúc này, Tiểu Thúy mới lấy hết dũng khí, dè dặt nói với Lâm Chính: “Tôi chỉ muốn hỏi anh Lâm, liệu anh có thể… ừm…”

“Cô muốn nhờ tôi chữa trị cho hai sư huynh của cô chứ gì?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Ừm… đúng… đúng vậy”, Tiểu Thúy cúi đầu đáp.

“Xin lỗi, tôi sẽ không giúp cô đâu”, Lâm Chính lắc đầu cười đáp, ăn một miếng quýt: “Lần này nếu không phải sư tỷ của cô bày kế với tôi, thì sao tôi lại gặp rắc rối như vậy chứ? Cô ta suýt nữa hại chết tôi, cô nghĩ tôi sẽ chữa cho sư huynh sư tỷ của cô sao?”.

Tiểu Thúy nghe thấy thế thì há miệng, không biết nên nói gì cho phải.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

“Hai cô ra ngoài đi!”.

Hai nha hoàn sửng sốt, nhìn thấy người kia thì khẽ biến sắc, vội vàng cúi đầu rồi nhanh chân chạy đi.

“Hử?”.

Lâm Chính có chút ngạc nhiên, thấy một cô gái trẻ tuổi đang bước từ ngoài cửa vào.

Bước chân thiếu nữ nhẹ nhàng, đang ngâm nga một bài hát, chạy tới trước mặt Lâm Chính ngồi xuống.

Chính là Huyết U U!

“Chà, hóa ra là cô chủ Huyết!”, Lâm Chính cười nói.

“Hi hi, Lâm Chính, được đấy, không ngờ anh có thể chữa khỏi cho bác tôi! Tốt lắm, tốt lắm! Coi như tôi không nhìn nhầm anh!”, Huyết U U cười nói, cũng không khách sáo mà tự lấy một quả quýt rồi lột vỏ.

“Sao nào? Cô chủ Huyết đích thân đến đây cảm ơn tôi à?”, Lâm Chính cười hỏi.

“Tất nhiên rồi, nếu không nhờ có anh thì chắc là tôi đã phải vào hang Sám Hối rồi. Anh không biết đấy thôi, vào đó nhức đầu lắm, lão già trong đó cả ngày thuyết giáo với những người phải vào hang Sám Hối như chúng tôi. Lần trước tôi ở trong đó một ngày mà đầu đã muốn nổ tung. Anh biết Đường Tăng không? Lão già đó còn lợi hại hơn Đường Tăng gấp một vạn lần, mở miệng ra là không hề dừng lại, phiền chết đi được. Nếu tôi ở đó một năm thì tự sát còn hơn”, Huyết U U tức tối nói.

Lâm Chính mỉm cười.

“Haizz, chẳng phải anh là một thằng ở rể của nhà họ Tô sao? Tất cả mọi người ở Giang Thành đều biết anh là kẻ bất tài, sao y thuật của anh lại giỏi như vậy?”, Huyết U U bỗng ghé lại hỏi.

“Thực ra y thuật của tôi chỉ thường thôi, đâu có giỏi như vậy”, Lâm Chính lắc đầu.

“Thường thôi? Vậy tại sao anh lại chữa khỏi cho bác tôi được? Anh không biết đấy thôi, trước đó bố tôi đã mời không biết bao nhiêu danh y, nhưng bọn họ đều bó tay. Anh thì hay rồi, mới đến một ngày mà bác tôi đã được chữa. Anh còn nói y thuật của anh bình thường?”.

“Thực sự bình thường mà, chỉ là tôi vừa khéo đọc được một số cách cứu chữa liên quan đến độc tố của bác cô thôi”.

“Thật không?”, Huyết U U trợn tròn mắt, dường như có chút không tin.

“Đương nhiên… Được rồi, cô chủ Huyết, cũng không còn sớm nữa, tôi phải nghỉ ngơi rồi”, Lâm Chính có chút không chịu nổi sự làm phiền của cô ta, liền hạ lệnh đuổi khách.

“Anh đúng là không hiểu phong tình gì cả, tôi mới ngồi chưa nóng mông, anh đã đuổi đi rồi… Thôi vậy, tôi về đây”, Huyết U U chu môi đứng dậy, đúng lúc này, hình như nhớ ra gì đó, cô ta vội nói: “Đúng rồi Lâm Chính, đại hội thí luyện ngày mai chúng ta cùng đi xem nhé?”.

“Được, tôi cũng muốn xem võ học của đảo Vong Ưu các cô thế nào”.

“Anh cũng là người luyện võ sao?”.

“Tôi chỉ là một bác sĩ, nhưng quyền cước… thì biết một chút, không thạo lắm”.

“Nhìn tay chân anh tong teo thế này, cũng không giống người luyện võ. Được, ngày mai sẽ cho anh mở mang tầm mắt”.

Huyết U U đắc ý nói, sau đó xoay người rời đi.

Lâm Chính cũng trở về phòng nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Thúy liền bưng nước ấm đến cho anh đánh răng rửa mặt.

Mặc quần áo xong xuôi, Lâm Chính liền được dẫn tới sân luyện võ.

Bây giờ, Lâm Chính là khách quý của đảo Vong Ưu, đương nhiên được đối đãi khác hẳn.

Nhưng anh vừa đến cửa sân luyện võ đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Diên Nữ!

Lúc này, cô ta đang quét lá rụng và rác rưởi ở cổng.

Một thân một mình, có vẻ rất cô độc.

Các đệ tử đi qua ai nấy đều nhìn cô ta vẻ mặt cười cợt, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Sắc mặt Diên Nữ trắng bệch, mặc quần áo của đệ tử sơ cấp, gò má có vệt nước mắt. Nhưng cô ta không khóc, mà cúi đầu tiếp tục quét, phớt lờ sự chỉ trỏ và cười nhạo xung quanh.

“Chẳng phải sư tỷ các cô cũng phải tham gia hội thí luyện sao? Tại sao vẫn còn ở đây quét sân?”, Lâm Chính không nhịn được hỏi.

“Bắt đầu từ hôm nay, sư tỷ sẽ phụ trách việc quét dọn của cả đảo. Ngoài quét dọn thì còn phải cọ rửa nhà vệ sinh, đổ rác, giặt quần áo. Cô ấy vẫn tham gia hội thí luyện như bình thường, nhưng cũng không được bỏ bê công việc của mình. Đây là mệnh lệnh của đảo chủ”, Tiểu Thúy nói.

“Thế à?”, Lâm Chính gật đầu.

“Bây giờ sư tỷ… thê thảm lắm…”, Tiểu Thúy cảm khái.

Lâm Chính lắc đầu, không nói gì.

Diên Nữ bị như vậy cũng là do cô ta gieo gió gặt bão, không trách ai được.

Ai cũng phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, lúc cô ta làm vậy thì nên nghĩ đến hậu quả.

Bốp!

Đúng lúc này, một tiếng tát tai lanh lảnh vang lên.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Chỉ thấy gò má Diên Nữ bỗng có thêm một dấu tay đỏ chót, còn người đứng trước mặt cô ta chính là Huyết U U.

“Con khốn!”.

Huyết U U mắng, lại tát thêm cái nữa.

Bốp!

Lại một tiếng lanh lảnh nữa vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK