Chương 586: Nổi giận
“Lâm Chính?”.
Lúc này Lương Hồng Anh mới chú ý đến Lâm Chính đã đến nơi, cô ta ngẩn người, vội vàng đứng dậy, môi hé ra tựa như muốn nói gì đó. Nhưng thấy vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo của Lâm Chính, những lời muốn nói lại nghẹn trong cổ họng, không thốt ra được…
Hai mắt Lâm Chính sắc bén, bước nhanh đến bên cạnh Lương Thu Yến, dìu bà ấy dậy.
“Thím Thu Yến vừa mới bị té ngã, gáy chảy máu. Lâm Chính, anh mau nghĩ cách đi!”, Lương Hồng Anh vội nói.
Lâm Chính kiểm tra sau gáy của Lương Thu Yến, thấy nơi đó đỏ sẫm, đầu tóc cũng bị máu thấm ướt, nhìn mà kinh hãi.
Lâm Chính không dám do dự, lập tức quát khẽ: “Mau lấy nước sạch lại đây, sau đó đến tiệm thuốc gần nhất mua một ít chỉ may, mua thêm một ít cồn và băng gạc!”.
“Được!”.
Lương Hồng Anh vội vàng gật đầu rời đi.
Không lâu sau, cô ta xách một túi nilon, thở hổn hển chạy vào.
Lâm Chính khử trùng may vết thương và băng bó cho Lương Thu Yến ngay tại chỗ, đồng thời cầm châm bạc lên, may ở cánh tay và nơi cổ Lương Thu Yến mấy mũi.
Hơi thở gần như sắp mất đi của Lương Thu Yến mới dần dần mạnh lên được chút.
Nhìn thấy vậy, Lương Hồng Anh thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Chính cũng lau sơ mồ hôi trên trán.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn sang Tô Nhu còn đang ngồi trên đất ở bên kia, lại thấy trên cánh tay và trên mặt Tô Nhu có nhiều vết cào, đầu tóc rũ rượi, bộ dạng vô cùng chật vật. Đôi mắt xinh đẹp ấy ngấn nước, trông vô cùng đáng thương.
Con ngươi Lâm Chính co lại, âm thầm siết chặt nắm đấm, đi tới, cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người Tô Nhu.
“Xin lỗi…”.
Anh do dự một lúc, khàn giọng nói.
Tô Nhu nghe vậy mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính, sau đó lắc đầu, khẽ giọng nói: “Câu này phải là em nói mới phải, em… không bảo vệ được mẹ nuôi…”.
Nghe được câu này, trái tim Lâm Chính run rẩy.
Ngón tay anh bấu chặt vào lòng bàn tay, móng tay gần như cấu rách da thịt nơi lòng bàn tay, trong lòng dâng lên lửa giận và oán hận vô tận.
Anh thà rằng Tô Nhu nổi điên, thà rằng Tô Nhu mắng chửi anh, khóc lóc, thà rằng Tô Nhu trút giận với anh, ít nhất như vậy thì trong lòng anh sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nhưng Tô Nhu cuối cùng vẫn là Tô Nhu.
Cô lại cảm thấy… mình vô dụng, không bảo vệ được Lương Thu Yến…
Lâm Chính không khỏi bật cười, cười một cách phức tạp, cười rất đau khổ, cười rất phẫn nộ.
Tô Nhu lau vết máu nơi khóe miệng, nhìn Lâm Chính, khẽ giọng nói: “Lâm Chính, chúng ta rốt cuộc cũng chỉ là những nhân vật nhỏ bé. Nơi như thế này không phải chỗ cho chúng ta ở, những người này cũng không phải người chúng ta có thể chọc vào… Quay về đi… Về Giang Thành đi… Chúng ta không đối đầu với bọn họ được”.
“Được, nhưng Tiểu Nhu, bây giờ vẫn chưa phải lúc quay về, tình hình của mẹ nuôi chưa thích hợp để đi đường xa. Anh sẽ đến khách sạn gần đây đặt một phòng để em và mẹ nuôi nghỉ ngơi trước, anh sẽ giúp em xử lý vết thương, sau đó chúng ta sẽ quay về”, Lâm Chính khản giọng nói.
Tô Nhu không nhìn thấy đôi mắt dần dần dâng lên lửa giận của anh.
“Ừ…”.
Tô Nhu không phản đối, khẽ nhắm mắt lại, cô đã vô cùng mệt mỏi.
“Lâm Chính, vẫn nên đưa thím Thu Yến về lại đi”, Lương Hồng Anh ở cạnh muốn nói lại thôi, cuối cùng khuyên một câu.
“Không cần đâu, Lương Hồng Anh, chuyện này tôi sẽ xử lý”, Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi vào một số.
Một lúc sau, một chiếc xe được lái tới, trên xe có một cô gái trẻ tuổi. Cô ấy gật đầu với Lâm Chính, không nói gì.
Lâm Chính cõng Lương Thu Yến vào ghế sau, sau đó cũng bế Tô Nhu vào.
Sau khi ngồi yên, Tô Nhu chìm vào giấc ngủ.
Lâm Chính ngồi ở ghế lái phụ.
Lương Hồng Anh dường như vẫn chưa từ bỏ, chạy đến nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, nếu anh còn đưa thím Thu Yến đi, nhà họ Lương sẽ không tha cho anh đâu! Chỉ khi nào anh đưa thím Thu Yến trở về, anh mới bình an vô sự, thím Thu Yến cũng sẽ không gặp rắc rối như thế nữa! Anh nghe tôi khuyên, đưa thím ấy trở về đi!”.
“Đưa trở về?”, Lâm Chính liếc nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Cô muốn tôi để lại mẹ nuôi của mình ở căn nhà dưới tầng hầm vừa bẩn vừa thối lại vừa chật hẹp đợi chết sao?”.
“A…”, Lương Hồng Anh á khẩu.
“Từ nay trở đi, tôi và nhà họ Lương không còn bất cứ quan hệ nào, còn chuyện ngày hôm nay, đợi lát nữa tôi sẽ đến nhà họ Lương đòi lại công bằng”.
Lâm Chính trầm giọng nói, xe ô tô bèn khởi động, không lâu sau đã biến mất trước mặt Lương Hồng Anh.
Tiêu rồi tiêu rồi!
Lần này tiêu thật rồi!
Lương Hồng Anh sốt ruột, vội vàng lấy điện thoại ra gọi vào số của Lương Vệ Quốc.
Điện thoại kêu ba tiếng mới có người bắt máy.
“Ai?”, đầu kia điện thoại là một giọng nam trầm thấp.
Lương Hồng Anh vội vàng hét lên: “Anh Tề, em là Hồng Anh, Hồng Anh!”.
“Ồ, hóa ra là cô Hồng Anh, có chuyện gì sao?”, giọng nam bình tĩnh hỏi.
“Anh Tề, em có chuyện rất quan trọng muốn bàn bạc với ông nội, anh hãy đưa điện thoại cho ông nội, nhanh…”, Lương Hồng Anh lo lắng nói.
“Cô Hồng Anh, ông chủ đang tĩnh dưỡng trong phòng, ông ấy dặn dò, bất cứ ai cũng không được quấy nhiễu ông ấy. Nếu là chuyện trong gia tộc, cô chỉ cần nói với tôi là được!”, giọng nam trong điện thoại trả lời.
“Nói với anh vô dụng, đây là chuyện trong nhà! Anh mau đưa diện thoại cho ông nội tôi, không kịp nữa rồi! Nếu muộn hơn thì sẽ xảy ra chuyện lớn đấy!”, Lương Hồng Anh vô cùng sốt ruột nói.
Người đàn ông ở đầu kia điện thoại do dự một lúc mới chậm rãi nói: “Nếu cô đã nói như vậy thì được, cô đợi một lát”.
Lương Hồng Anh nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên kia điện thoại im lặng một lúc, không bao lâu sau có giọng nói già nua vang lên.
“Cháu gái à, xảy ra chuyện gì mà phải gặp ông mới được?”.
“Ông nội, ông phải giúp cháu cứu Lâm Chính!”, Lương Hồng Anh sốt ruột sắp khóc ra được.
“Cứu Lâm Chính?”, Lương Vệ Quốc sửng sốt: “Lâm Chính mà cháu nói là thần y Lâm đã cứu ông ngày trước sao?”.
“Là anh ta…”.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Lương Vệ Quốc ho khan hai tiếng, vội hỏi.
Lương Hồng Anh vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra hôm nay cho Lương Vệ Quốc.
Lương Vệ Quốc nghe vậy, ngạc nhiên không thôi.
“Thần y Lâm… can thiệp vào chuyện của Thu Yến?”.
“Vâng ạ, hơn nữa hôm nay… Lương Nam Phương cũng tới, còn động thím Thu Yến. Nếu không phải thần y Lâm y thuật cao siêu, e rằng thím Thu Yến đã đi rồi…”, Lương Hồng Anh mím chặt môi.
“Coi trời bằng vung! Đúng là coi trời bằng vung!”, Lương Vệ Quốc tức đến mức râu cũng rung rung.
“Ông nội, bây giờ nên làm sao? Thần y Lâm chắc chắn là rất tức giận. Cháu lo lát nữa anh ta sẽ đến nhà họ Lương gây chuyện, một khi làm vậy, chỉ sợ anh ta sẽ lành ít dữ nhiều…”, Lương Hồng Anh nói.
Vẻ mặt Lương Vệ Quốc hơi dao động, sau đó nói: “Hồng Anh, bây giờ ông sẽ quay về nhà họ Lương ngay, cháu đi tìm thần y Lâm, nói với cậu ta ông sẽ cho cậu ta một lời giải thích về chuyện này!”.
“Vâng!”, Lương Hồng Anh vội vàng gật đầu, sau đó cúp máy.
Chương 587: Vệ sĩ binh vương
Lương Hồng Anh hoàn toàn không hiểu Lâm Chính.
Sở dĩ cô ta giúp Lâm Chính không những vì Lâm Chính từng cứu ông nội cô ta, mà còn vì cô ta vô cùng khâm phục và tò mò về bác sĩ thiên tài này.
Dù sao người trẻ tuổi lại có y thuật trác tuyệt như vậy, siêu phàm đến mức nào.
Tài hoa cỡ đó ai mà không thích?
Hơn nữa, chuyện này cũng liên quan đến thím Thu Yến, cô ta cũng rất có thiện cảm với người thím này, đương nhiên cũng muốn giúp đỡ Lâm Chính.
Nhưng… cô ta không ngờ sự việc lại phát triển đến mức độ này, ngay cả vợ của Lâm Chính cũng bị liên lụy.
Lương Hồng Anh ngồi trên xe, lấy được địa chỉ khách sạn mà Lâm Chính sắp xếp cho Lương Thu Yến và Tô Nhu từ tai mắt của nhà họ Lương, nhanh chóng lái xe đến đó.
Bây giờ cô ta chỉ hi vọng mình có thể khuyên được Lâm Chính.
Dù cô ta không muốn vứt bỏ Lương Thu Yến, nhưng Lâm Chính hoàn toàn không biết hoàn cảnh của Lương Thu Yến trong nhà họ Lương tồi tệ đến thế nào.
“Phải nói rõ với Lâm Chính mới được!”.
Trên xe, Lương Hồng Anh lẩm bẩm.
Nhưng lúc này, điện thoại lại rung lên.
Lương Hồng Anh hơi ngẩn ra, cầm điện thoại bấm nút nghe.
“Cô chủ!”, đầu kia điện thoại là giọng một vệ sĩ nhà họ Lương.
“Sao thế?”, Lương Hồng Anh hỏi.
“Có chút vấn đề”, giọng nói của vệ sĩ nhà họ Lương hơi gấp gáp.
“Vấn đề? Vấn đề gì?”.
“Là thế này, chúng tôi đi theo cậu Lâm vào khách sạn, muốn bảo vệ sự an toàn cho cậu ấy. Nhưng không biết thế nào, đột nhiên có một nhóm người đến, đuổi chúng tôi ra khỏi khách sạn, hơn nữa còn bao vây phòng mà Lương Thu Yến và vợ cậu Lâm ở, không cho phép bất cứ ai đến gần. Người của chúng tôi không thể tiếp cận cậu Lâm…”.
Lương Hồng Anh ngạc nhiên, sau đó vội hỏi: “Những người đó là ai?”.
“Theo điều tra sơ bộ của chúng tôi, những người đó đều là vệ sĩ của Công ty Quốc tế Mạn Long! Hơn nữa… Hơn nữa toàn là vệ sĩ cấp binh vương cao cấp nhất!”, người đó run giọng nói.
“Cái gì?”.
Lương Hồng Anh gần như hét lên.
Công ty An ninh Quốc tế Mạn Long?
Đây là lực lượng an ninh cao cấp nhất Hoa Quốc!
Hơn nữa… vệ sĩ cấp binh vương! Đó là lực lượng đứng đầu của mỗi một công ty an ninh, vệ sĩ cấp binh vương của Công ty An ninh Quốc tế Mạn Long càng là tinh anh trong tinh anh, là át chủ bài của An ninh Mạn Long. Trừ khi là tỷ phú hoặc nhân vật có tầm ảnh hưởng to lớn trong nước, nếu không, An ninh Quốc tế Mạn Long sẽ không để tinh nhuệ như vậy ra quân bảo vệ mục tiêu.
Chuyện này là sao?
Đó là người mà thần y Lâm mời đến sao?
Hơi thở của Lương Hồng Anh run lên.
Người như vây, dù là nhà họ Lương cho mời, ít nhất cũng phải thế hệ bố cô ta ra mặt mới có thể mời được. Hơn nữa, số lượng sẽ không nhiều, hơn năm người đã là không tệ rồi.
“Có bao nhiêu vệ sĩnh cấp binh vương?”, Lương Hồng Anh cố gắng bình tĩnh, hít sâu một hơi, nhỏ giọng hỏi.
“Có lẽ… có hơn hai mươi người!”, giọng nói người đó căng thẳng.
“Cái… Hơn… hơn hai mươi người?”, Lương Hồng Anh líu lưỡi, hai mắt trừng to, đầu óc ầm một tiếng trở nên trống rỗng.
“Cô chủ, cô chủ… cô không sao chứ?”, người ở bên kia điện thoại sốt sắng gọi.
Một lúc lâu sau, Lương Hồng Anh mới hoàn hồn lại.
“Không… Không sao… Tôi… Tôi không sao…”, Lương Hồng Anh hít vào mấy hơi, cố gắng bình tĩnh, sau đó mới run rẩy hỏi: “Anh khẳng định mình không nhìn lầm? Hơn hai mươi người? Đó là cấp binh vương đấy… Hơn hai mươi người, có nghĩa là tất cả tinh nhuệ của An ninh Quốc tế Mạn Long. Trừ khi trong tình huống cực kỳ nguy cấp, nếu không, An ninh Quốc tế Mạn Long không thể nào điều động nhiều binh vương như vậy!”.
Mỗi một binh vương đều vô cùng quý giá, có thể đạt đến cấp độ binh vương, không những phải có thực lực mạnh, mà họ đều là người kiêu ngạo.
Trong bọn họ không phải tất cả đều bán mạng cho An ninh Quốc tế Mạn Long vì tiền, có một bộ phận người chỉ vì lời hứa hoặc món nợ ân tình nào đó.
Sử dụng nhiều tài nguyên như vậy, tổn thất đối với Quốc tế Mạn Long chắc chắn không thể dùng tiền để đong đếm.
Nhưng bây giờ, chuyện này đã xảy ra.
Nhiều binh vương hàng đầu đều tụ tập ở khách sạn, chẳng lẽ chỉ để bảo vệ an toàn cho Lương Thu Yến và Tô Nhu?
Thế có phải là làm quá vấn đề lên không?
Lực lượng như vậy dù là bảo vệ nguyên thủ quốc gia cũng đủ rồi nhỉ?
“Cô chủ, không lầm được đâu, tất cả đều đeo huy hiệu hoa tử kinh, vả lại trong đó có vài người tôi đã thấy trên báo, chính là bọn họ!”, người đó nói.
Lương Hồng Anh trầm mặc.
“Cô chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
“Các anh ra khỏi khách sạn trước đi, tôi qua đó xem tình hình…”.
“Vâng, cô chủ, chúng tôi đợi cô ở cửa khách sạn”.
“Là khách sạn Lệ Trang phải không?”.
“Phải”.
“Được”.
Lương Hồng Anh lòng rối bời cúp điện thoại. Xe tăng tốc, đi về phía khách sạn Lệ Trang.
Lúc này, ở phòng tổng thống của khách sạn Lệ Trang, Lâm Chính vừa mới châm cứu xong cho Lương Thu Yến, đang dùng băng gạc và cồn xử lý vết thương cho cho Tô Nhu.
Tô Nhu ngủ mơ màng, tò mò nhìn căn phòng tổng thống hào hoa vô cùng này, đầu vẫn còn choáng váng.
“Lâm Chính, chúng ta… chúng ta đang ở đâu?”.
“Khách sạn”.
“Khách sạn? Đây… Đây là khách sạn?”, Tô Nhu kinh ngạc, tỉnh táo lại, đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng lộng lẫy nguy nga, không khỏi sửng sốt: “Khách… Khách sạn thế này… ở một đêm phải mất bao nhiêu tiền?”.
Lâm Chính cười khổ, lắc đầu: “Anh không biết, cũng không phải anh chi tiền”.
“Vậy là…”.
“Đây là phòng mà cô Lương Hồng Anh đặt cho chúng ta, em không cần lo chuyện tiền”.
“Thế à, vậy… vậy còn được…”, Tô Nhu vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lo lắng nói: “Cô Lương rộng rãi như vậy, chúng ta lại nợ ân tình cô ấy rồi”.
“Yên tâm, không sao đâu, cô ấy cũng là người nhà họ Lương, nghiêm ngặt mà nói cũng là người thân của chúng ta. Yên Kinh này là địa bàn của cô ấy, cô ấy sắp xếp chỗ ở không phải là lẽ đương nhiên sao?”, Lâm Chính an ủi.
“Nhưng…”.
“Được rồi, em đừng nói nữa, anh băng bó vết thương cho em!”.
“Được thôi”, Tô Nhu thở ra.
Băng bó vết thương xong, Lâm Chính xoa nơi mặt cô. Không lâu sau, gò má hơi sưng lên của cô đã bớt sưng, người cũng khỏe hơn nhiều.
“Dễ chịu quá…”, Tô Nhu không khỏi thốt lên, mở mắt ra, nói: “Lâm Chính, y thuật của anh thật ra cũng không tệ, nếu lấy chứng chỉ hành nghề bác sĩ, sau này mở một phòng khám nhỏ, không nói có thể giàu to, nhưng ít nhất có thể bảo đảm không lo đói rét, như vậy không tốt sao?”.
“Không lo đói rét?”.
Lâm Chính lẩm bẩm một tiếng, đột nhiên hỏi: “Kỳ vọng của em đối với anh chỉ như thế thôi sao?”.
Tô Nhu không hiểu vì sao Lâm Chính lại hỏi như vậy.
Thật ra sao Tô Nhu lại không muốn giàu có, trở thành người đứng trên người khác, nhưng chung quy đó chỉ là giấc mơ đẹp của người bình thường.
Còn đối với người như Lâm Chính mà nói, giấc mơ đó quá xa vời.
Cho nên, cô sẽ không nghĩ tới, càng không đặt yêu cầu gì cao hơn đối với Lâm Chính.
Dù sao, người chồng này trừ chút y thuật tự học ra, chẳng còn thứ gì khác…
Lâm Chính hít sâu một hơi, khẽ gật đầu: “Anh biết rồi, Tiểu Nhu, em ở đây đợi anh một lát, anh ra ngoài mua chút đồ”.
“Anh đi mua gì vậy?”, Tô Nhu vội hỏi.
Lâm Chính im lặng một lúc, lại không trả lời mà đi thẳng ra khỏi cửa.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK