Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 383: Phản công

Mọi người rời khỏi KTV. Từ đầu tới cuối, ông chủ của Đế Cung không hề xuất hiện. Chắc chắn ông ta biết chuyện xảy ra nhưng không dám ra mặt.

Bởi vì dù là Lâm Chính hay là cậu chủ kia thì ông ta cũng đều không dám động vào. Lúc này cách tốt nhất là giả ngây giả ngô, để cho quản lý Trình giải quyết.

Lâm Chính chỉ biết thở dài, ông chủ của Đế Cung đúng là một kẻ giảo hoạt...

Cậu Lôi, Khương Vượng lần lượt chuồn đi mất. Chắc chắn bọn họ sẽ không bao giờ quên sự việc xảy ra buổi tối ngày hôm nay. Bọn họ chắc chắn sẽ không dám động vào Tô Tiểu Khuynh nữa.

Lâm Tử Ngữ vẫn chưa rời đi mà chỉ nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt sáng như sao.

“Được lắm Tiểu Khuynh, cậu thật là giảo hoạt”, Lâm Tử Ngữ nhéo tay Tô Tiểu Khuynh, hậm hực.

“Mình sao cơ?", Tô Tiểu Khuynh cảm thấy không hiểu.

“Cậu còn giả vờ vô tội à? Anh rể cậu giỏi giang như vậy mà cậu giấu kỹ quá cơ. Hừ, sợ bọn mình cướp mất anh rể của cậu à?”

“Mình…mình cũng không biết mà…”

Tô Tiểu Khuynh tỏ vẻ bất lực. Cô bé lần đầu tiên thấy Lâm Chính ra tay. Cô nào ngờ, anh rể ăn bám nhà mình là đánh nhau giỏi như vậy, đến cả một kẻ mạnh như người khổng lồ nhỏ mà anh cũng có thể nhấc lên một cách dễ dàng. Đúng là siêu nhân.

“Hầy, chỉ đáng tiếc anh rể đã có chị cậu rồi, nếu không chắc chắn mình sẽ không bỏ qua đâu”, Lâm Tử Ngữ tỏ vẻ thương cảm.

Cô ta đã từng gặp Tô Nhu và cũng biết là mình không thể sánh được với đại mỹ nhân như Tô Nhu. Tô Tiểu Khuynh khựng người, không nói gì, đôi mắt chỉ ánh lên vẻ đơn độc.

“Chủ tịch Lâm, phía bên nhà Mặc có cần tôi đi chào hỏi một tiếng không?”, Tào Uy khúm núm lên tiếng.

“Không cần đâu, nếu như chào hỏi mà có tác dụng thì sao cậu chủ đó lại đánh ông thành ra như thế này chứ? Rời khỏi Giang Thành đi”, Lâm Chính nói.

“Vậy chủ tịch Lâm, sự hiểu lầm trước đó…cậu xem…”, Tào Uy thận trọng hỏi.

“Để xem thái độ của ông sau này thế nào”, Lâm Chính buột miệng nói.

Câu nói đó khiến Tào Uy cảm thấy như trút được gánh nặng. Tào Uy vội vàng cúi gập người và rời đi.

Nhưng đúng lúc này, một người đi đường cúi gằm đầu đột nhiên tông trúng Lâm Chính.

“Này, đi đường không có mắt à?”, người này bước loạng choạng, lập tức quay đầu lại trừng mắt với Lâm Chính.

“Hình như đằng ấy không nhìn thấy đường đấy chứ?”, Lâm Chính chau mày.

Tào Uy nhìn người này chăm chăm rồi bỗng nhận ra điều gì đó bèn hét lên: “Các người là người do võ quán Mãn Thị cử tới đúng không?”

Dứt lời người này tái mặt, lập tức tung nắm đấm về phía Lâm Chính. Lâm Chính tức giận hừ giọng. Anh cũng không khách khí, tung nắm đấm đáp trả.

Bụp. Hai cú đấm va chạm.

“Á”.

Người này lập tức hét lên. Năm ngón tay của kẻ này bị Lâm Chính bẻ ngược.

“Người nhà họ Mãn khùng rồi. Tôi đã cảnh cáo mà vẫn không chịu tỉnh ngộ! Các người mau dừng tay, dừng lại ngay!”, Tào Uy gào lên.

Thế nhưng vô ích. Người này ôm tay bị thương rồi lại lao lên. Nhưng đúng lúc này tiếng kêu thất thanh vang lên.

“Anh rể cẩn thận”.

Dứt lời, một người đang gọi điện thoại đi ngang qua bỗng rút dao ra, đâm thẳng vào lưng của Lâm Chính.

Tô Tiểu Khuynh nhanh nhạy phản ứng lại, lập tức dang hay tay ra chặn ngay sau lưng Lâm Chính, đỡ nhát dao cho anh.

Lâm Chính co rụt đồng tử, vội vàng đưa tay ra chộp con dao. Mặc dù anh đã kịp thời chộp kịp tay cầm dao của đối phương nhưng đầu mũi dao vẫn rạch một đường vào bụng của Tô Tiểu Khuynh.

Lâm Chính nín thở, lập tức đạp mạnh chân.

“Cút”.

Bụp. Người này bay bật ra đường, đập mạnh vào một chiếc xe và bất tỉnh nhân sự.

“Tiểu Khuynh, em không sao chứ?”, Lâm Chính cuống cuồng, lập tức rút châm ra và đâm nhẹ vào bụng cô bé.

“Em không sao…anh rể, ở đây nguy hiểm quá, chúng ta mau về đi, Tử Ngữ…mau báo cảnh sát”, Tô Tiểu Khuynh ôm vết thương, chau chặt mày, đau tới mức thở gấp.

May mà vết thương không sâu, mặc dù chảy máu nhưng không quá nghiêm trọng. Nhưng dù là như vậy thì Lâm Chính cũng không thể chấp nhận được. Anh nổi giận, cảm giác như muốn nổ tung.

Nhà họ Mãn! Lại là nhà họ Mãn!Xem ra nếu không phản công thì bọn chúng không biết điều.

Lâm Chính như phát khùng, lao về phía mấy người nhà họ Mãn. Anh không nói gì, cứ thế hung hăng đạp hết người này tới người khác.

Bốp! Bốp!...

Lần này anh không hề nương tay nữa, mỗi một cú đạp đều dùng hết sức. Tào Uy đứng bên ngoài có thể nghe thấy rõ tiếng xương gãy vang lên răng rắc.

Không ai ngoài lệ cả, tất cả đều bất tỉnh nhân sự. Người qua đường nhìn thấy cảnh tượng đó bèn hét lên và mau chóng tránh xa. Có người lập tức báo cảnh sát, cũng có người gọi xe cấp cứu.

Lâm Chính giải quyết xong bèn lập tức đưa Tô Tiểu Khuynh tới bệnh viện. Lâm Tử Ngữ cũng vội chạy theo. Còn Tào Uy thì không.

Bởi vì từ giờ đến 12 giờ cũng không còn mấy thời gian nên ông ta để lại cho Lâm Chính một số điện thoại, nếu như Lâm Chính có việc gì cần ông ta làm thì gọi cho ông ta là được.

Lâm Chính không bận tâm, chỉ tức tốc chạy vào bệnh viện để Tô Tiểu Khuynh có thể xử lý được vết thương.

May mà vết thương nhẹ nên chỉ cần băng bó lại là Tô Tiểu Khuynh đã có thể chạy nhảy được rồi. Lâm Chính gọi điện thoại cho Tô Dư, nghe thấy vậy Tô Dư bèn cuống cuồng chạy tới bệnh viện.

“Tiểu Khuynh, em không sao chứ?”, Tô Dư sợ hết hồn, lập tức ôm chặt lấy Tô Tiểu Khuynh.

“Em không sao, có anh rể nên em rất an toàn luôn”, Tô Tiểu Khuynh mỉm cười.

“Em khiến chị sợ hết hồn đấy, sau này không được chạy linh tinh nữa, rõ chưa?”, Tô Dư đanh mặt.

“Nhưng…”, Tô Tiểu Khuynh định nói gì đó nhưng lại thôi.

“Lâm Chính, cảm ơn cậu”, Tô Dư nhìn Lâm Chính, mấp máy môi.

“Cô đưa Tiểu Khuynh về đi”, Lâm Chính nói.

“Ừm…”, Tô Dư gật đầu, cô ta cảm ơn Lâm Chính một lần nữa rồi rời khỏi bệnh viện. Lâm Tử Ngữ cũng được đưa về nhà.Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi điện cho Cung Hỉ Vân.

“Chủ tịch Lâm, có việc gì không ạ?”, Cung Hỉ Vân cung kính hỏi.

“Lập tức cử người đi bao vây toàn bộ võ quán của nhà họ Mãn ở Giang Thành cho tôi. Bất cứ người nào cũng không được phép cho ra ngoài”, Lâm Chính nói.

Cung Hỉ Vân nghe thấy bèn nín thở, mơ hồ cảm nhận được điều gì đó: “Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi sẽ lập tức sắp xếp”.

“Giờ tôi lập tức tới nhà họ Mãn”.

Lâm Chính tắt máy, anh tiện thể thăm Tô Nhu rồi rời khỏi bệnh viện, đi tới võ quán của Mãn Thị.

Đồng thời, có một lượng lớn xe tải bắt đầu chạy về hướng võ quán của Mãn Thị.

Những chiếc xe này chạy với tốc độ cực nhanh. Tới trước võ quán, tất cả số xe này đều phanh gấp. Một nhóm đàn ông vạm vỡ bước xuống và vây chặt lấy võ quán.

Cả võ quán lập tức trở nên chấn động.
Chương 384: Tôi cho các anh toại nguyện

"Các cậu làm gì vậy? Tạo phản à? To gan, không biết đây là nơi nào sao? Cút ngay cho tôi! Cút!".

Quán chủ đại diện của võ quán Mãn Thị Giang Thành lập tức dẫn mấy trăm đệ tử bước ra.

Bọn họ tức giận trừng mắt nhìn gần một nghìn người đang bao vây bên ngoài, thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Nhưng... chẳng ai quan tâm đến quán chủ đại diện này.

"Khốn kiếp!", ông ta nổi giận đùng đùng, gầm lên: "Tôi đếm đến năm, sau năm giây mà các cậu không rời đi thì đừng trách quyền cước của nhà họ Mãn không có mắt!".

Tuy đối phương đông hơn võ quán Mãn Thị gấp mấy lần, nhưng dân xã hội và người luyện võ có khoảng cách rất lớn. Dân xã hội dựa vào sức mạnh, chứ thực ra tố chất sức khỏe kém hơn rất nhiều. Nếu thực sự đánh nhau, thì người của võ quán Mãn Thị hoàn toàn không sợ.

Nhưng đúng lúc này, đám người bên ngoài bỗng dạt ra, sau đó một chiếc Bentley màu nâu chậm rãi lái tới trước cửa võ quán.

Một nam một nữ bước xuống xe.

Quán chủ đại diện nhận ra người phụ nữ kia.

Chính là Cung Hỉ Vân.

Còn người đàn ông thì ông ta chưa gặp bao giờ, cảm thấy rất nghi hoặc.

"Cô Cung, cơn gió nào thổi cô đến đây thế? Đêm hôm khuya khoắt cô dẫn nhiều người như vậy đến chỗ tôi làm gì?", quán chủ lên tiếng hỏi.

Nhưng Cung Hỉ Vân không nói gì, chỉ nhìn ông ta một cái, rồi đứng sang bên cạnh, cúi đầu im lặng.

Quán chủ đại diện trong lòng cả kinh, lúc này mới nhận ra kiểu đứng của Cung Hỉ Vân, lúc này cô ta đang đứng phía sau người đàn ông kia.

Người này là ai vậy?

Mà có thể khiến chị đại của Giang Thành phải làm thế chứ...

"Mãn Thương Thạch đâu? Bảo ông ta ra gặp tôi!".

Lâm Chính lấy một đôi găng tay ra, vừa đeo vào tay vừa hỏi.

"Một tiếng trước ông hai nhận được điện thoại của gia tộc, đã đáp máy bay đi Yên Kinh rồi. Cậu là ai? Tìm ông hai có chuyện gì?", quán chủ đại diện trầm giọng hỏi.

"Hỉ Vân".

"Cậu chủ Lâm".

"Đặt vé máy bay đến Yên Kinh cho tôi".

"Cậu cần vé lúc mấy giờ?".

"Chuyến nào gần nhất thì đặt".

"Được".

Cung Hỉ Vân gật đầu, rồi dặn dò đàn em ở bên cạnh.

Quán chủ đại diện kinh ngạc vô cùng.

"Mãn Phúc Tây có ở đây không?", Lâm Chính lại hỏi.

"Này cậu, rốt cuộc cậu là ai vậy?", quán chủ đại diện nghi hoặc hỏi.

"Tôi hỏi lại lần cuối, Mãn Phúc Tây... có ở đây không?", Lâm Chính nhìn chằm chằm quán chủ kia, hỏi.

Anh vừa dứt lời, đám người của võ quán Mãn Thị liền thấy không vui.

"Cậu là cái thá gì hả? Dám nói chuyện với quán chủ chúng tôi bằng giọng điệu đấy à?", một người đàn ông chỉ thẳng tay vào mặt Lâm Chính chửi mắng.

"Lôi anh ta ra!", Cung Hỉ Vân nổi giận, lập tức chỉ vào anh ta hét lên.

"Vâng, chị Vân!".

Hai người đàn ông lập tức bước tới.

"Làm cái gì vậy?".

"Cút hết đi!".

"Có tin tao đánh chết mày không?".

Người của võ quán Mãn Thị nổi giận, lần lượt xông lên, xếp hàng ngang chặn hai người đàn ông kia lại, ai cũng tỏ vẻ vô cùng ngạo mạn.

"Cô Cung, tuy người của cô đông, nhưng chúng tôi đều là người có võ. Nếu đánh nhau, ai thắng ai thua vẫn khó nói lắm. Cô đừng ép chúng tôi, nếu không chúng tôi cũng không biết mình sẽ gây ra chuyện gì đâu", quán chủ bình thản nói.

Nhưng ông ta vừa dứt lời.

Soạt soạt soạt...

Tất cả những người có mặt đều rút súng ra, chĩa về phía người của võ quán Mãn Thị.

Tất cả người của võ quán Mãn Thị đều nín thở, toàn thân lập tức cứng đờ, không dám động đậy.

"Ngu ngốc, đã thời đại nào rồi mà còn dùng quyền cước? Nắm đấm của ông nhanh hơn đạn của tôi sao?", Cung Hỉ Vân chửi một câu, rồi xông tới, tát hai cái vào mặt người vừa sỉ nhục Lâm Chính.

Không ai dám ngăn cản.

Cho dù là người bị đánh cũng run rẩy đứng im tại chỗ, không dám động đậy.

"Cô Cung, cô...", quán chủ đại diện cũng tỏ vẻ kinh ngạc, không ngờ một người phụ nữ như Cung Hỉ Vân lại điên cuồng như vậy.

"Tôi cái gì mà tôi? Lôi ra đánh chết cho tôi!", Cung Hỉ Vân quát.

Hai người đàn ông lập tức kéo người kia vào con ngõ nhỏ gần đó, một lát sau liền vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.

Người của võ quán Mãn Thị đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Sắc mặt của quán chủ đại diện lạnh lùng, siết chặt nắm tay.

Nhưng dường như Lâm Chính đã mất kiên nhẫn.

Anh nhìn mọi người đang có mặt, bình thản nói: "Những ai không phải người nhà họ Mãn thì có thể rời đi, hôm nay tôi đến để tính sổ với nhà họ Mãn, không muốn liên lụy đến người vô tội! Ai không phải người nhà họ Mãn thì đi đi!".

"Đi? Tuy chúng tôi không phải họ Mãn, nhưng cũng là đệ tử của võ quán Mãn Thị. Dù anh là ai, hôm nay nếu anh động đến võ quán, thì phải bước qua xác của tôi đã", một người đứng ra, nói đầy kiên định.

"Đúng vậy, võ quán Mãn Thị chúng tôi có ai là hạng tham sống sợ chết chứ? Có giỏi thì giết hết chúng tôi đi!".

"Hôm nay chúng tôi sẽ cùng sống chết với võ quán!".

Bọn họ kêu lên đầy kiên định, ai nấy đều tỏ vẻ coi thường cái chết.

Quán chủ đại diện thấy vậy thì hai mắt nóng lên, sau đó kiêu ngạo nhìn Lâm Chính, nói: "Cậu thấy rồi chứ? Đây là quyết tâm của võ quán Mãn Thị chúng tôi! Có giỏi thì cậu giết hết chúng tôi đi, nhưng nếu làm vậy, tôi nghĩ dù cậu có là ai, thì chắc chắn sẽ rất phiền phức nhỉ? Cậu có lá gan này không?".

Dứt lời, ông ta bật cười.

Ông ta tin chắc những người này sẽ cảm thấy áp lực mà chủ động rời đi.

Nhưng ông ta vừa nói xong, Lâm Chính bỗng giật khẩu súng trong tay Cung Hỉ Vân, chĩa thẳng vào trán quán chủ kia rồi bóp cò.

Pằng!

Tiếng súng vang lên.

Đầu của quán chủ lập tức xuất hiện một cái lỗ máu.

Ông ta trợn to hai mắt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được. Ông ta đâu ngờ Lâm Chính lại thực sự nổ súng giết ông ta chứ...

"A!".

Xung quanh vang lên tiếng hét chói tai.

"Nhà họ Mãn muốn giết tôi, ông tưởng tôi sẽ nhân từ nương tay sao? Nguyên tắc của Lâm Chính tôi trước giờ luôn là người không phạm ta ta không phạm người. Nếu nhà họ Mãn các ông đã muốn dùng đến dao kiếm, thì tôi cũng không cần phải nương tay nữa".

Lâm Chính ném trả khẩu súng cho Cung Hỉ Vân, mặt không cảm xúc nói: "Xử lý hết người nhà họ Mãn, những ai không phải họ Mãn thì đánh gãy tay chân! Chẳng phải các anh muốn cùng sống chết với võ quán Mãn Thị sao? Vậy thì hôm nay tôi sẽ giẫm lên người các anh để tiêu diệt võ quán Mãn Thị!".

Tất cả bọn họ nghe thấy thế, đầu óc như muốn nổ tung.

"Anh... anh điên rồi!".

"Rốt cuộc anh là ai?".

"Cứu tôi với, tôi không muốn ở lại nữa, tôi muốn đi! Tôi muốn về nhà!".

Người của võ quán Mãn Thị lập tức hoảng hốt.

Nhưng bây giờ muốn đi... thì đã muộn!

Cung Hỉ Vân lại gọi thêm hơn một nghìn người đến, bao vây những người này lại.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Những tiếng kêu gào xé rách bầu trời đêm.

Lâm Chính mặt không cảm xúc chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn này. Một lát sau, anh xoay người, chui vào chiếc Bentley ở bên cạnh.

"Cậu chủ Lâm!", Cung Hỉ Vân vội vàng lên xe.

"Nơi nay giao cho cô xử lý, đưa tôi đến sân bay, bây giờ tôi sẽ đi Yên Kinh".

"Được, cậu chủ Lâm".
Chương 385: Đến cửa

Một chiếc máy bay tư nhân đang đậu ở sân bay Giang Thành.

Cậu chủ nhỏ toàn thân băng bó kín mít cùng với vệ sĩ thân cận là Mặc Hà đang lảo đảo đi về phía chiếc máy bay tư nhân kia.

“Cậu chủ nhỏ, cậu chắc chắn không nhìn nhầm đấy chứ? Đối phương có 15 giọt Lạc Linh Huyết thật sao?”, một cô gái để tóc ngắn, làn da màu bánh mật, mặc một bộ vest kiểu nữ, bình thản hỏi.

“Sao nào? Chị Thiên Mạch, chị nghĩ tôi đang nói dối sao?”, cậu chủ nhỏ nhíu mày nói.

“Cậu có biết 15 giọt là khái niệm gì không?”.

“Thế nên tôi mới yêu cầu gia tộc đừng tiếp tục điều tra chuyện này nữa, chắc chắn đối phương là người có thế lực rất lớn”.

“Nhưng mất Lạc Linh Huyết thì cậu đối đầu với những người kia kiểu gì? Đến lúc đó mở đại hội, chúng ta lại đối mặt với nhà họ Lâm, sợ là chẳng còn gì để giao chiến với bọn họ nữa! Lẽ nào cậu định cứ thế từ bỏ sao?”, cô gái tên Thiên Mạch đanh mặt lại, trầm giọng nói.

“Vậy chị muốn làm thế nào? Giết anh ta để cướp lại Lạc Linh Huyết? Hừ, nếu chị có bản lĩnh thì đi đi, tôi nói cho chị biết, trước mặt người đó, Mặc Hà còn chẳng chống được một chiêu, tôi cũng nhờ vào Cổ Quyền Pháp của nhà chúng ta mới đánh được mấy chiêu với anh ta. Nếu không phải tôi khinh địch… thì tôi cũng sẽ không thua thê thảm như vậy…”, cậu chủ nhỏ ngoảnh mặt đi nói.

Thiên Mạch biết cậu ta nói vậy chẳng khác nào tự dát vàng lên mặt mình. Ngay cả Lạc Linh Huyết cũng bị cướp mất, đây chắc chắn là kết quả của việc thực lực đối phương hơn đứt cậu ta.

“Đây không phải là chuyện nhỏ, cậu về trước đi, tôi đã nhận được lệnh của ông chủ, ở lại để điều tra chuyện này”.

“Chị đừng để liên lụy đến gia tộc!”, cậu chủ nhỏ hừ một tiếng, sau đó lảo đảo bước lên máy bay.

Cùng lúc đó, một chiếc máy bay chở khách đang lướt trên đường băng, chẳng mấy chốc đã vút lên trời cao.

Lâm Chính đã khôi phục dáng vẻ vốn có.

Nhưng vì lại có thêm hai giọt Lạc Linh Huyết, nên dung mạo của anh lại tăng thêm một phần, hai mắt như đuốc, sáng rực hữu thần, làn da vô cùng khỏe mạnh, dường như phát ra ánh sáng, đồng tử đen láy như mực, dáng người thẳng tắp, cùng với khí chất đặc biệt, khiến anh lại trở thành tiêu điểm của cả khoang máy bay. Ngay cả tiếp viên hàng không cũng phải nhìn trộm, trước khi xuống máy bay còn muốn xin Zalo của Lâm Chính, nhưng bị anh từ chối.

Ra khỏi sân bay, một chiếc Ford phổ thông đang đỗ ở đó.

Đây cũng là sắp xếp của Cung Hỉ Vân.

“Cậu chủ Lâm, khách sạn của anh đã được sắp xếp xong xuôi, anh về đó nghỉ ngơi trước đi”, tài xế là một cô gái còn trẻ, dung mạo bình thường, nhưng vô cùng nhanh nhẹn.

Cô ta là người được Cung Hỉ Vân điều từ Giang Thành đến Yên Kinh, tên là Vệ Yến. Vốn dĩ Cung Hỉ Vân định mở một công ty ở Yên Kinh để tính toán cho sau này, nhưng Yên Kinh quá nhiều thế lực, tuy cô ta mở được công ty, nhưng gặp rất nhiều khó khăn trắc trở, hơn nữa rất khó trở nên lớn mạnh.

Lâm Chính hít sâu một hơi, nhìn cảnh đêm của Yên Kinh, ánh mắt lướt qua một tia lạnh lẽo.

“Cuối cùng vẫn trở về đây…”

Anh lẩm bẩm.

“Cậu chủ Lâm?”, Vệ Yến dè dặt gọi.

“Về khách sạn trước đi, 8 giờ sáng mai đưa tôi đến võ quán Mãn Thị”, Lâm Chính bình thản nói.

“Vâng, cậu chủ Lâm!”.

Vệ Yến mở cửa xe cho Lâm Chính, chiếc xe phóng vút đi.

Sáng hôm sau.

Võ quán Mãn Thị mở cửa, các đệ tử của võ quán như ngày thường, mặc võ phục chạy bộ trên đường.

Ông hai Mãn và mấy quản lý cấp cao của nhà họ Mãn đang ngồi trong võ quán uống trà.

Trước mặt bọn họ là một người đàn ông trung niên và một cô gái rất xinh xắn.

Sắc mặt cô gái tức giận, cúi đầu không nói một lời.

Người đàn ông trung niên thì tươi cười, nói: “Nếu ông hai đã đồng ý, thì chuyện này cứ quyết định thế nhé”.

“Yên tâm đi Anh Mục, Anh Tú là con gái ông, cũng chính là con gái tôi, chỉ cần con bé và Phúc Tây có tình cảm, thì hai nhà chúng ta sẽ lập tức liên hôn. Chúng ta mà liên thủ, đến lúc đó mở đại hội, cho dù không đấu lại được nhà họ Lâm, thì ít nhất cũng kiếm được không ít lợi ích! Cũng không đến nỗi trắng tay như lần trước!”.

“Ha ha, ông hai đã nói như vậy, thì lần này nhà họ Anh chúng tôi sẽ dựa vào ông hai vậy!”, Anh Mục mừng rỡ, vỗ tay bôm bốp, sau đó nói với con gái ở bên cạnh: “Anh Tú, con còn không mau dập đầu với thầy của con đi? Từ hôm nay trở đi, con sẽ luyện tập ở võ quán Mãn Thị, rõ chưa?”.

“Bố, võ công của con đã không cần người khác dạy nữa rồi, nhà họ Lâm gì đó thiên tài gì đó con không sợ! Con muốn về, con cũng không muốn qua lại với Mãn Phúc Tây kia!”, cuối cùng cô gái cũng không nhịn được, ngẩng phắt đầu lên nói.

“Láo toét!”.

Anh Mục nổi giận, trừng mắt nhìn cô gái, nói: “Con tưởng chút võ vẽ đó của con có thể so được với người của võ quán Mãn Thị sao? Con tưởng ai cũng có thể học được cổ võ của võ quán Mãn Thị sao? Bố nói cho con biết, nếu không nhờ ông nội con, thì nhà họ Mãn sẽ nhận con sao? Đây là cơ hội duy nhất của con đấy! Nhanh qua đây làm lễ bái sư đi, sau này con sẽ ở lại đây! Rõ chưa?”.

“Bố…”

“Nhanh lên!”, Anh Mục nghiêm khắc nói.

Cô gái tức đến nỗi trào nước mắt, nhưng bị ép buộc, cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể bước tới, ấm ức nói: “Thầy…”

“Nhóc con, con vừa đến đây, chắc chắn vẫn có chút chống đối. Thực ra con không cần lo lắng, ở lâu con sẽ quen thôi. Nơi này cũng cách nhà con không xa, chẳng phải con muốn về lúc nào thì về sao?”, ông hai Mãn mỉm cười nói.

“Nhưng… con không muốn tiếp xúc với tên Mãn Phúc Tây kia, con nghe nói anh ta là một công tử bột, thay bạn gái như thay áo. Muốn con lấy người như vậy thì con thà chết còn hơn”, Anh Tú dẩu môi nói.

Ông hai Mãn hơi biến sắc, sau đó cười khổ: “Phúc Tây vẫn có rất nhiều ưu điểm mà”.

“Ưu điểm? Con không biết, cũng không muốn biết, dù sao mọi người muốn con học cổ võ ở đây thì con đồng ý, nhưng con không muốn có bất cứ liên quan gì đến tên Mãn Phúc Tây kia!”, Anh Tú bỗng nói một cách kiên định.

“Con nói cái gì?”, Anh Mục nổi giận, sắc mặt hằm hằm nhìn Anh Tú: “Con nói lại lần nữa xem nào!”.

“Bố đừng ép con!”.

“Bố ép con gì nào? Bảo con ở đây luyện võ, chính là muốn con qua lại với Mãn Phúc Tây! Xem ra bố chiều con quá rồi! Ông hai, đừng lãng phí thời gian nữa, hay là chọn luôn một ngày, để con bé này gả vào nhà họ Mãn các ông cho xong!”, Anh Mục hừ một tiếng.

“Việc này…”, ông hai Mãn có chút do dự.

“Bố, bố nóng lòng đẩy con vào hố lửa như vậy sao?”.

“Hố lửa? Bố là muốn tốt cho con thôi!”.

“Ép con mà là muốn tốt cho con sao?”, đôi mắt Anh Tú ngấn lệ kêu lên.

“Đồ bất hiếu!”, Anh Mục tức giận tát cho Anh Tú một cái.

Bốp!

Anh Tú ngã lăn ra đất, trên khuôn mặt trắng trẻo xuất hiện dấu bàn tay đỏ ửng.

“Kìa ông Mục, ông…”, ông hai Mãn nhíu mày.

“Xin lỗi, để các ông chê cười rồi! Con bé này tính tình ngang bướng, là tôi không biết cách dạy con!”.

“Ông đừng tự trách, dù sao Anh Tú vẫn còn trẻ, cứ để từ từ. Về chuyện kết hôn thì để nói sau đi”, Mãn Thương Thạch mỉm cười nói.

Thực ra ông ta không mặn mà lắm với chuyện Anh Tú được gả vào nhà họ Mãn, nhưng ông ta muốn có sự ủng hộ của nhà họ Anh.

Đại hội sắp mở, tuy nhà họ Mãn có thực lực mạnh mẽ, nhưng so với những đại gia tộc kia thì vẫn còn kém quá nhiều. Muốn có thu hoạch trong đại hội, thì bây giờ phải lôi kéo tất cả những thế lực có thể lôi kéo được.

“Nếu đã vậy thì chúng ta từ từ bàn việc này”, Anh Mục cười đáp, sau đó trừng mắt nói với Anh Tú: “Bây giờ thì con hài lòng rồi chứ?”.

“Con hận bố cả đời này!”.

Anh Tú tức giận đứng dậy, gào lên với Anh Mục, sau đó xoay người chạy đi.

“Anh Tú, con…”, Anh Mục cuống lên.

Nhưng Anh Tú đã chạy ra khỏi võ quán.

“Mặc kệ nó đi”, Mãn Thương Thạch cười.

“Haizz”.

Anh Mục thở dài, không nói gì.

Anh Tú nước mắt giàn giụa, chạy ra khỏi võ quán.

Bây giờ cô ta chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, để khóc một trận thỏa thích.

Nhưng đúng lúc cô ta vừa chạy ra khỏi cửa võ quán…

Bịch!

Tiếng động nặng nề vang lên.

Hình như Anh Tú va phải ai đó, không kịp trở tay, liền ngã ngồi xuống đất…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK