“Mười tám giọt! Tất cả có mười tám giọt!”
Người đàn ông với đôi mắt đục ngàu nhìn chăm chăm cổ tay của Lâm Chính với vẻ hoảng sợ và kính nể.
“Nghe nói một giọt Lạc Linh Huyết có tác dụng thanh lọc cơ thể, kéo dài tuổi thọ khiến một người bình thường trở nên phi thường. Mười tám giọt này…thì không biết còn khủng khiếp tới cỡ nào?”, một đệ tử nhìn thấy cảnh tượng đó bèn lầm bầm.
“18 giọt Lạc Lạc Linh Huyết với uy lực kinh thiên động địa. Thực ra lịch sử từng ghi chép, nghe nói có người đã thu thập được cả thảy 20 giọt, dựa vào sức mạnh của 20 giọt này chuyển hóa thành linh thể thiên huyết và đó cũng chính là tiên thiên cương khu”, Sám Hối lão nhân lên tiếng.
“Tiên thiên cương khu sao?”, Huyết Trường Phong và đảo chủ nín thở. Những trưởng lão khác cũng tái mặt.
“Sư huynh…tiên thiên cương khu là gì?”, một đệ tử hỏi.
“Tiên thiên cương khu là một loại…thể chất trong truyền thuyết. Nghe nói người đạt tới mức độ này thì có thể ngự cả thiên địa, chỉ còn cách một bước nữa là thành thần thôi”.
Đám đông bàng hoàng: “Thần sao? Trên thế giới này…có thần sao?”
“Cũng không biết, câu nói này có phần khoa trương nhưng dù không là thần thì cũng cách việc trở thành thần rất gần rồi!”
“Vậy…sao?”
Đám đệ tử sợ hết hồn, nhìn Lâm Chính chăm chăm bằng ánh mắt rối rắm. Có lẽ hôm nay chính là ngày mà bọn họ đứng gần một vị thần nhất rồi.
Sám Hối lão nhân đã khiến đảo chủ và người trên đảo hoàn toàn thần phục Lâm Chính. Để thể hiện thành ý với anh, đảo chủ đã được lão nhân đưa tới hang, toàn bộ công việc hiện tại đều tạm thời giao cho Huyết U U điều hành.
Huyết U U mặc dù còn chưa được trưởng thành, nhưng sau khi trải qua chuyện này thì tính cách cũng đã có sự thay đổi lớn. Cô ta trở nên điềm tĩnh hơn nhiều.
Huyết Trường Phong dù chưa phải chịu hình phạt gì nhưng ai cũng biết Lâm Chính đã trở thành bóng ma trong hắn rồi. Hơn nữa còn là bóng ma không bao giờ biến mất. Con đường trở thành thiên tài của kẻ này e rằng sẽ không thể nào thực hiện được nữa…
Sau khi sự việc được giải quyết, Lâm Chính cũng không ở lại đảo lâu. Anh nói Huyết U U sắp xếp thuyền để anh về đất liền.
“Lâm thiên kiêu, xin hãy nhận chúng tôi”, lúc này một tệ tử ngoài đảo bèn đi tới, quỳ xuống trước mặt Lâm Chính và kích động nói. Những người khác thấy vậy cũng lập tức lao tới quỳ xuống theo.
“Lâm thiên kiêu, tôi muốn bái anh làm thầy. Tôi cũng không cần học võ thuật gì, học y thuật là được. Tôi muốn trở nên mạnh như anh, xin hãy thu nạp tôi”.
“Lâm thiên kiêu, cả tôi nữa!”
“Thầy Lâm, tôi cũng vậy!”
“Xin hãy thu nạp tôi!”
“Cầu xin anh!”
Càng lúc càng có nhiều người lên tiếng. Lần này không chỉ có đệ tử ngoài đảo mà thậm chí còn có rất nhiều đệ tử trong đảo. Hàng trăm, hàng nghìn người quỳ xuống.
Lâm Chính thản nhiên nhìn những người này rồi lại nhìn Huyết U U đang đứng ở đó và lắc đầu; ‘Tôi thường không nhận đệ tử. Mọi người muốn học y thuật thì tới học viện Huyền Y Phái. Nhưng tôi nói trước, sốt sắng quá thì không phù hợp học y thuật đâu. Nếu như đến việc học võ ở đây mà mọi người còn học không tốt thì đừng nghĩ tới việc vào Huyền Y Phái. Như vậy chỉ lãng phí thời gian của mọi người thôi”.
“Lâm thiên kiêu, chúng tôi chịu khổ được!”
“Không thành vấn đề”, đám đông thề thốt.
“Vậy thì đọc sách trước đi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Đọc sách sao?”, đám đông ngạc nghiên.
“Ngộ tính cao, lý chí kiên cường đọc Hoàng Đế Nội Kinh, Thương Hàn Tạp Bệnh Luận, Dịch Kinh, Đạo Đức Kinh, Trạng Tử”.
“Nhiều…vậy sao?”
“Mới chỉ có một phần thôi, nếu như khai giảng thì đi đọc thêm Lý luận cơ bản của Đông y, Đông y chẩn đoán học, Đông y học, Tề dược học”.
“Chuyện…chuyện này…”, có người lắp bắp.
“Lâm thiên kiêu, học nhiều vậy cơ à”, có người nói lý nhí.
“Y thuật của Hoa Quốc bác đại tinh thâm, đọc hiểu hết những chỗ sách đó với ngộ tính cao thì vài năm có lẽ là đủ”.
“Vài…năm”, đông đá á khẩu.
“Vậy ngộ tính không cao thì sao?", không biết là ai lên tiếng.
“Vậy thì sẽ kéo dài thời gian thêm một chút”.
“Tầm bao lâu?”
“ 10 năm cũng có, 20 năm cũng có. Y thuật phải thận trọng, liên quan tới mạng người cơ mà. Y thuật không đủ cao thì đứng nói là trở thành y võ mà đến ngay cả việc chẩn đoán bệnh thôi cũng không đủ tư cách rồi”.
Tất cả đều nín thở.
“Còn ai muốn học nữa không?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
“Điều này”.
“Tôi thấy học võ cũng ổn lắm”.
“Tôi vốn không giỏi đọc sách”.
“Thôi bỏ đi…ha ha…”
Cả đám cười ha ha từ chối, chỉ có một số ít là vẫn kiên quyết tới Huyền Y Phái. Có những người bắt bọn họ đọc sách thì thà giết họ đi còn hơn. Lâm Chính lắc đầu mỉm cười, dẫn đoàn người lên thuyền rời khỏi đảo Vong Ưu.
Cuối cùng thì cuộc hành trình này cũng kết thúc. Thế nhưng Lương Huyền Mi thì lại tỏ ra khá ngập ngừng…
Chương 782: Người đàn ông này là ai?
Lâm Chính đứng một mình ngay đầu mũi thuyền nhìn mặt biển phẳng lặng. Lương Huyền Mi bước tới, nhìn bóng lưng của Lâm Chính. Cô ta khẽ mím môi.
“Anh…anh trai…”, Lương Huyền Mi cảm thấy khó nói.
Cô ta là con gái thứ ba của Lương Thu Yến. Phía trên còn có hai người anh là Lương Bình Triều và Lương Quản Trạch. Thế nhưng cô ta cũng chưa bao giờ gọi hai người họ là anh. Vậy mà trước mặt Lâm Chính cô ta lại có thể thốt lên như thế.
“Sao thế?”, Lâm Chính dường như đang suy nghĩ gì đó chợt bừng tỉnh và mỉm cười.
“À, liên quan tới Lạc Linh Huyết…”, Lương Huyền Mi nói nhỏ: “Anh có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy, tại sao lại để mọi người thấy. Anh để lộ bí mật đó, e rằng sẽ có rất nhiều người nhòm ngó và gây phiền phức cho anh đấy”.
Có lẽ là Lương Huyền Mi đang lo lắng. Cũng phải thôi. 18 giọt Lạc Linh Huyết thì đúng là ghê người thật.
Tin này mà truyền ra ngoài có khi có người còn không tin.
“Phiền phức sao?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Đúng là anh rất sợ phiền phức nhưng nếu nó đã xuất hiện thì mình cũng phải đối diện thôi. Anh đã nói cho người trên đảo biết anh có từng đó Lạc Linh Huyết thì anh cũng không có gì phải sợ. Đương nhiên anh cũng có mục đích của mình, đó là dọa đám người đó, để họ không dám gây sự với anh nữa! Còn những kẻ dòm ngó muốn cướp đoạt thì cứ để họ tới đi. Anh muốn xem xem họ có thể đối kháng được với một thiên kiêu có 18 giọt Lạc Linh Huyết hay không?”
Dứt lời, Lương Huyền Mi chợt bừng tỉnh. Đúng vậy…18 giọt…thì phải giỏi tới mức nào mới cướp được chứ?
“Anh…Lạc Linh Huyết của anh lấy từ đâu vậy?”, Lương Huyền Mi lại hỏi. Cô ta cứ hỏi mãi vấn đề này.
“Sao thế? Em muốn có à?”, Lâm Chính mỉm cười
Lương Huyền Mi vội vàng lắc đầu: “Anh có thiên phú tuyệt đỉnh, nếu như có thêm Lạc Linh Huyết trợ giúp thì không khác gì hổ mọc thêm cánh. Em là người bình thường có Lạc Linh Huyết cũng không phát huy hết được công dụng, thôi bỏ đi”.
“Tất cả những giọt Lạc Linh Huyết này đều là may mắn bắt gặp. Yên tâm đi, sau này anh sẽ tìm cho em. Nhưng trước mắt anh cần 20 giọt trước đã nên chưa cho em được”, Lâm Chính cười bất lực.
“Anh muốn trở thành tiên thiên cương khu sao?”
“Đúng vậy…phải nhanh chóng đạt được!”
“Cần gấp vậy cơ à?”
“Ừm!”
“Tầm khi nào?”
“Có lẽ là trước đại hội?”, Lâm Chính điềm đạm nói
Lương Huyền Mi giật mình, nhìn chăm chăm Lâm Chính với vẻ kích động: “Lâm Chính, anh định đại diện cho nhà họ Lương tham gia đại hội sao? Vậy thì tốt quá. Nếu là như vậy thì chắc chắn nhà họ Lương sẽ khiến đại hội phải hết hồn” .
“Anh không đại diện cho ai cả mà đại diện cho chính mình”, Lâm Chính lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá.
Thuyền đi được nửa ngày thì tới cảng. Lúc này Mã Hải đã sắp xếp người tới đón anh. Sự việc của Lương Huyền Mi sau khi được giải quyết thì Lâm Chính đã nhờ người trên đảo để gọi cho Mã Hải, nói ông ta không cần tới trợ giúp nữa, ở cảng đợi là được rồi.
“Chủ tịch Lâm, cậu vất vả rồi”, Mã Hải dẫn đầu hai nhóm người cúi mình trước Lâm Chính.
“Ừm!”
“Sắp xếp máy bay chuyên dụng thêm vài vệ sĩ hộ tống em gái tôi về nhà họ Lương!"
“Em gái sao?”
“Là con gái của mẹ nuôi tôi”, Lâm Chính giải thích.
Mã Hải nghe thấy vậy lập tức hiểu ý và nói với những vệ sĩ bên cạnh: “Đi sắp xếp đi”.
“Vâng chủ tịch Mã”, vệ sĩ bên cạnh lập tức gật đầu.
“Anh không cùng em quay về Yên Kinh sao?”, Lương Huyền Mi vội vàng hỏi.
“Anh còn nhiều việc ở Giang Thành cần phải xử lý. Tạm thời không đi Yên Kinh được. Huyền Mi, liên quan tới thân phận của anh, anh hi vọng em giấu kỹ giúp anh. Tạm thời mẹ nuôi vẫn chưa biết gì. Em hiểu ý của anh chứ?”
Lương Huyền Mi giật mình: “Anh giỏi như vậy, tại sao lại không để họ biết?”.
“Trước đại hội, anh còn rất nhiều việc phải làm nên không thể để người khác biết thân phận của mình được. Như vậy sẽ bất lợi và làm hỏng kế hoạch của anh”.
“Em hiểu rồi. Anh yên tâm, em sẽ giữ kín”, Lương Huyền Mi gật đầu.
“Ngoan, mau về đi, rảnh anh sẽ tới Yên Kinh thăm em”, Lâm Chính xoa đầu Huyền Mi và mỉm cười.
Huyền Mi đỏ mặt, nhìn Lâm Chính như nhìn một thiên thần. Tim đập thình thịch. Mã Hải đích thân đưa Huyền Mi về Yên Kinh. Lâm Chính thì lấy lại hình dáng cũ, nói bảo vệ đưa về tập đoàn Duyệt Nhan.
Trời đã tối. Đã tới giờ cơm. Mấy ngày không gặp Tô Nhu, anh cảm thấy hơi nhớ cô. Tô Nhu có gửi tin nhắn hỏi đi đâu thì anh đều trả lời qua loa.
“Đến lúc về rồi”, Lâm Chính suy nghĩ, bước ra khỏi thang máy và sải bước đi về phía phòng của Tô Nhu
Nhưng đúng lúc anh gần tới phòng thì một người đàn ông đột nhiên lên tiếng bằng giọng vô cùng tình cảm.
“Tô Nhu ăn cơm thôi, thử tay nghề của tôi”.
“Được”, Tô Nhu mỉm cười và bước ra.
Lâm Chính giật mình, vội dừng bước. Anh thấy một người đàn ông lạ mặt đang bê một bát canh đặt lên bàn. Tô Nhu, Trương Tinh Vũ, Tô Quảng đều ngồi xúm lại. Cảnh tượng ấm áp đó thật giống một gia đình.
“Lâm Chính…anh về rồi à?”, Tô Nhu nhìn ra cửa và khựng người.
“Người đàn ông này là ai?”, Lâm Chính khẽ chau mày.
Chương 783: Cả cây đồ hiệu
Người đàn ông mặc đồ khá xuề xoà. Anh ta mặc áo sơ mi màu trắng, đeo tạp dề, trông lại đẹp trai. Ít nhất là đẹp hơn bộ dạng lúc này của Lâm Chính, nhưng so với thần y Lâm thì vẫn còn khác một trời một vực.
Lúc này người đàn ông nhìn Lâm Chính với vẻ bất ngờ. Ba người còn lại cũng vậy. Có lẽ họ không ngờ là Lâm Chính lại đột nhiên quay về.
Đương nhiên, Lâm Chính cũng vô cùng bất ngờ. Người này là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Tô Nhu trước giờ không bao giờ mời đàn ông về nhà làm khách. Cô ấy rất ít khi tiếp xúc với nam giới. Bởi vì đối với cô ấy tất cả những người đàn ông tiếp cận mình đều có mục đích cả.
Kể cả là Lâm Chính.
Vậy mà người đàn ông này lại xuất hiện ở đây, lại còn ăn vận thế kia nữa. Anh ta quấn tạp dề. Lâm Chính nhớ đây là chiếc tạp dề anh mua ở khu dân cư nhỏ dưới lầu với giá 30 tệ, trên đó còn có cả hình của lợn pepper pig…
“Cậu tới đây làm gì vậy?”, Trương Tinh Vũ chau mày, bắt đầu quát lớn.
“Con không nên đến sao?”
“Hừ tới cũng tốt. Đợi chúng tôi ăn cơm xong thì cậu và Tô Nhu cũng giải quyết chuyện chính luôn đi”, Trương Tinh Vũ hừ giọng lạnh lùng.
Chuyện chính mà ba ta nói đến là gì đương nhiên Lâm Chính biết rõ. Tô Nhu khá ngượng ngùng, lập tức đứng dậy nói: “Mẹ, đừng nói nữa. Lâm Chính! Anh đã tới rồi thì ngồi xuống cùng ăn đi”.
“Đúng vậy, thêm cái bát đôi đũa thôi mà”, người đàn ông mỉm cười.
“Thêm cái bát, đôi đũa sao?”
Lâm Chính chau mày, cảm thấy khó hiểu: “Lời của anh có vẻ như tôi không phải là chồng mà anh mới phải ấy nhỉ?”
Người đàn ông giật mình, chẳng có vẻ gì là xấu hổ. Anh ta chỉ mỉm cười: “Anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó”.
“Anh ta là ai?”, Lâm Chính bèn hỏi.
“Cậu ấy là bạn học của em, tên là Cao Lam, sau khi tốt nghiệp đại học thì ra nước ngoài học. Giờ về thăm em, muốn lập nghiệp ở Giang Thành nên tới thỉnh giáo”. Tô Nhu mỉm cười giải thích.
“Vậy sao?”
Lâm Chính nhìn người đàn ông, cảm thấy kỳ lạ: “Người giàu như thế này thì bên cạnh thiếu gì bạn bè thành công, tại sao lại hỏi em?”
Dứt lời, mấy người Tô Nhu sững sờ.
“Lâm Chính, ý của anh là gì?”, Tô Nhu hỏi.
“À, anh không có ý gì khác, anh chỉ cảm thấy kỳ lạ. Có những người mặc toàn đồ hiệu, hơn nữa còn không phải là đồ hiệu thông thường, toàn là đồ thủ công Italy và Fendy phiên bản giới hạn, ví như đôi giày kia, cả thế giới có vài chục đôi, cũng lên tới cả 700 nghìn tệ mà lại phải đến như thế này sao?”
“Cái gì? 700 nghìn tệ sao?”, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng thất kinh.
“Đương nhiên, đôi giày này là thứ rẻ nhất. Chiếc đồng hồ Rolex phiên bản giới hạn trên tay anh ta kia cũng là hàng cực đắt, do một bậc thầy thủ công của Thụy Sĩ đích thân gắn từng viên kim cương lên đồng hồ. Giá trị của nó cũng phải tầm gần bảy triệu tệ”
“Gần bảy triệu tệ sao?”, Trương Tinh Vũ suýt để rơi bát trên tay.
“Chiếc áo vest đặt ở ghế sô pha kia có lẽ cũng là của anh ta. Cũng là một phiên bản giới hạn khác. Cổ áo được thêu bằng chỉ vàng và có lẽ là thứ đắt nhất trên người anh ta, cũng tầm 8 triệu tệ. Những thứ này quan trọng nhất không phải giá cả mà là làm thế nào mua được. Bởi vì chúng không được bán cho những người bình thường. Tô Nhu, em cảm thấy một người bạn mặc trên người cả mười mấy triệu tệ chạy tới thỉnh giáo em thì em có thể truyền thụ kinh nghiệm gì cho anh ta đây? Lẽ nào bên cạnh anh ta lại thiếu người dày dạn kinh nghiệm sao?"
Dứt lời, ánh mắt của hai vợ chồng Tô Quảng trở nên vô cùng kỳ lạ. Cả hai không nói gì. Mười mấy triệu tệ ? Chỉ có đại gia mới mặc được như vậy thôi.
Thế nhưng…Tô Nhu thì không cảm thấy quá ngạc nhiên mà chỉ lắc đầu, điềm đạm nói: “Lâm Chính, thực ra em biết Cao Lam có tiền. Mặc dù cậu ấy ăn vận như vậy khiến người khác rất ngạc nhiên nhưng em nghĩ không hề ảnh hưởng đến tình bạn của bọn em”.
Tô Nhu vốn thấy bình thường.
“Vì vậy em cho rằng anh ta đến tìm em chỉ đơn giản là vì tình bạn?”, Lâm Chính hỏi, cảm thấy khó chịu.
“Đúng vậy”, Tô Nhu gật đầu.
Có thể thấy Cao Lam rất được Tô Nhu tin tưởng. Lâm Chính tỏ ra mất tự nhiên, thế nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh không nói gì nữa.
Bầu không khí trở nên vô cùng kỳ lạ. Cao Lam không hề tỏ ra nóng vội, ngược lại anh chỉ mỉm cười, hòa hoãn tính hình bằng cách bước tới trước mặt Lâm Chính và đưa tay ra.
“Vị này chính là chồng của Tô Nhu – Lâm Chính phải không? Chào anh, tôi là Cao Lam, rất vui được gặp anh!”
“Chào anh”, Lâm Chính bắt tay bằng vẻ vô cảm.
“Anh Lâm, chúng ta lần đầu gặp mặt. Tối qua tôi mới tới Giang Thành, hôm nay đã tới gặp Tô Nhu. Vốn cô ấy định mời tôi thử tay nghề vì sau khi tốt nghiệp thì chúng tôi không gặp nhau nữa. Trong lúc xúc động tôi đã đích thân xuống bếp. Nếu anh Lâm không chê thì tới ăn thử xem thế nào”, Cao Lam mỉm cười.
Cách đối đáp này nhận được rất nhiều thiện cảm từ vợ chồng Tô Quảng. Tô Nhu cũng âm thầm gật đầu, đánh giá cao anh ta.
Lâm Chính thì cảm thấy khó chịu. Anh ta nói vậy nghe có vẻ như rất khách sáo, nhưng nếu đưa ra so sánh thì Lâm Chính bỗng nhiên trở thành người nhỏ mọn, chấp vặt. Còn anh ta thể hiện được sự độ lượng, hào phóng của mình. Lâm Chính cũng không bận tâm lắm.
“Được, cảm ơn”, Lâm Chính gật đầu.
Mọi người ngồi vào chỗ ngồi. Trương Tinh Vũ không được vui cho lắm. Bà ta trừng mắt, bặm môi làu bàu: “Hôm nay đúng ra có thể vui vẻ ăn với bạn của Tô Nhu một bữa, thật không ngờ lại gặp cái thứ xui xẻo này”.
“Được rồi, có khách tới, bà bớt nói đi vài câu”, Tô Quảng khuyên.
“Hừ. Thôi được, dù sao ăn xong thì cũng mau biến đi cho tôi. Tôi nhìn thấy là buồn nôn”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.
Giọng bà ta không hề nhỏ, mọi người có mặt đều nghe thấy. Tô Nhu hơi khó xử. Cao Lam nhìn Lâm Chính, nhưng anh chẳng thể hiện biểu cảm gì.
Thế nhưng chẳng ai biết rằng, anh thật sự sắp mất hết kiên nhẫn với bà ta rồi…