Cạch!
Chiếc máy kiểm tra đóng lại.
Mấy nhân viên y tế lập tức bước tới, bắt đầu kiểm tra cho công chúa đang nằm trên máy.
Một lát sau, một bản báo cáo được đưa tới phòng làm việc của Ramon.
"Cái gì? Một lượng nhỏ độc tố trong người công chúa Margarita... có dấu hiệu giảm xuống?", Ramon cầm bản báo cáo, kinh ngạc nói.
"Vâng thưa hội trưởng, lúc đầu chúng tôi cũng không dám tin, thế nên đã kiểm tra hai lần, kết quả cho thấy độc tố trong người công chúa Margarita quả thực có giảm, cho dù không nhiều lắm, nhưng cũng đủ kinh ngạc. Đây đúng là kỳ tích!", một ông lão tóc bạc phơ đẩy gọng kính trên sống mũi, nói.
"Sáng nay chúng ta mới làm báo cáo kiểm tra cho công chúa Margarita, tại sao trong thời gian ngắn lại có sự thay đổi như vậy chứ? Các ông nói xem... liệu có khả năng là biến đổi bệnh lý không?"
"Chắc là không đâu".
"Hội trưởng, liệu có liên quan đến thằng nhãi Hoa Quốc kia không?", đúng lúc này, một trợ lý ở bên cạnh dè dặt hỏi.
Ramon nghe thấy thế liền hừ một tiếng.
"Sao có thể chứ? Chúng ta đã điều trị cho công chúa Margarita nhiều lần, mà không thể làm rõ độc tố trong người cô ấy. Thằng nhãi Hoa Quốc kia cầm hai châm bạc đâm vớ vẩn mấy cái đã có thể giải được độc sao? Chuyện này quá hoang đường, nói ra liệu cậu có tin không?".
"Việc này... cũng phải..."
"Tôi nghĩ có lẽ việc điều trị trước đó của chúng ta đã có hiệu quả, lập tức mở cuộc họp, tiến hành thảo luận về bản báo cáo này".
"Hội trưởng, ý của ông là..."
"Sáng nay tôi đã nói chuyện một lát với hoàng tử Birken, ông ấy hứa, nếu chúng ta có thể chữa khỏi cho công chúa Margarita, ông ấy không những chi trả cho chúng ta khoản viện phí khổng lồ, mà còn cố gắng hết sức giúp chúng ta có được bộ máy móc của bác sĩ Howard. Ngoài ra, phóng viên đến từ các nơi trên thế giới đều đổ về đây, toàn thế giới đang dõi theo chuyện này. Nếu lúc này chúng ta có thể chữa khỏi cho công chúa Margarita, thì chúng ta sẽ thu được cả danh lẫn lợi, có sự giúp đỡ to lớn đối với sự phát triển của cả Sở Nghiên cứu và hiệp hội”, Ramon cười nói.
“Nhưng đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa thể làm rõ nguyên nhân làm tiêu độc trong người công chúa…”
“Trước kia chúng ta không có điểm đột phá, bây giờ độc tố vô duyên vô cớ giảm đi, chắc chắn là có nguyên nhân. Nếu chúng ta tìm ra được nguyên nhân, tôi sẽ bảo hoàng tử Birken đến Sở Nghiên cứu chúng ta ở một ngày. Tối nay mọi người đừng nghỉ ngơi, tăng ca đi, tranh thủ ngày mai tìm ra cách điều trị”.
Ramon nghiêm túc nói.
“Vâng, hội trưởng!”.
Mọi người đoàn kết một lòng, khí thế hừng hực.
Tin truyền đến chỗ hoàng tử Birken, ông ta vui đến nỗi cả đêm mất ngủ.
Ông ta một mình đến phòng bệnh, nhìn công chúa đang nằm trên giường bệnh trắng tinh, khuôn mặt tràn ngập dịu dàng và tươi cười.
“Margarita, thiên thần bé nhỏ của bố, con sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi, nhanh thôi…”
Đêm khuya.
Cả Sở Nghiên cứu đều đang tất bật.
Ramon mượn danh nghĩa của Hiệp hội Y tế, trong đêm lại điều thêm mấy chuyên gia mảng “hội chứng xơ cứng teo cơ” từ các nơi đến Viện Nghiên cứu để phối hợp nghiên cứu tìm ra cách điều trị.
Bọn họ bận rộn cả một đêm, không ai dám ngủ, ra sức nghiên cứu.
Trời vừa sáng, một tin bom tấn được truyền từ Hiệp hội Y tế ra…
Sáng sớm hôm sau.
Một mình Lâm Chính đến cửa hàng bánh mỳ ở cuối đường Pieterlen mua bữa sáng, rồi ngồi ăn trong văn phòng của Hiệp hội Đông y.
Anna ở trong căn phòng đã được dọn dẹp ở bên cạnh, nhưng sáng ra đã không thấy bóng dáng, lúc quay về trong tay còn cầm một tờ báo.
“Anna, cô đến đúng lúc lắm, ăn sáng chưa? Mau ngồi xuống ăn đi”, Lâm Chính vội chào hỏi.
“Trời ạ, thầy giáo yêu quý của tôi ơi, thầy vẫn còn tâm trạng ngồi đây ăn sáng à? Thầy có biết mấy người Ramon đã tìm được cách chữa bệnh cho công chúa Margarita rồi không?”, Anna cầm tờ báo, sốt ruột nói.
“Ồ?”, Lâm Chính có chút kinh ngạc: “Nhanh như vậy đã tìm được cách à? Cô không nhầm đấy chứ?”.
“Đây là tờ báo tin tức mới nhất ở bản địa, tin tức được đăng báo thậm chí còn nhanh hơn trên mạng. Thầy xem, bây giờ chuyện này đã gây chấn động, phóng viên đến từ các nơi đang chen chúc bên ngoài Hiệp hội Y tế, chắc chắn không thể nhầm được”, Anna nói rất nghiêm túc.
Lâm Chính cầm tờ báo lên xem, sau đó thở dài, lắc đầu nói: “Anna, tôi xin lỗi”.
“Tại sao thầy lại xin lỗi tôi?”, Anna khó hiểu hỏi.
“Tôi vốn định lợi dụng hoàng tử Birken để tìm một chỗ dựa cho cô, nhưng không ngờ vẫn thất bại, là tại tôi vô dụng”, Lâm Chính thở dài nói.
Anna sửng sốt nhìn anh, chắc là không ngờ Lâm Chính lại nghĩ như vậy.
Một lát sau, cô ta hoàn hồn, bước tới ôm Lâm Chính một cái thật chặt.
Lâm Chính ngạc nhiên, còn không kịp phản ứng, liền ngớ người ra, rồi cảm thấy một mùi hương thơm ngát chui vào trong mũi, cảm giác ấm áp mềm mại lan khắp toàn thân.
Anh rùng mình một cái, có chút không quen với sự cởi mở của người phương Tây.
Cũng may Anna không ôm lâu quá, nhanh chóng buông anh ra, rồi cười nói: “Thầy không cần xin lỗi đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Anna không yếu đuối như thầy nghĩ đâu”.
“Ừ”.
Lâm Chính thở hắt ra, sau đó lướt mắt nhìn xung quanh, lên tiếng: “Nếu đã thất bại thì chúng ta cũng chỉ đành dừng tay vậy. Anna, nếu cô không thể ở đây được nữa, thì theo tôi về Hoa Quốc đi”.
“Về Hoa Quốc?”, Anna ngạc nhiên.