Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 196: Bị cảnh cáo (2)

“Mời tự nhiên”, ông cụ Trương thản nhiên đáp lại. Nhiễm Tái HIền hừ giọng, đập bình rượu mang tới xuống đất, hằm hằm bỏ đi.

Sau khi ông ta rời đi thì những người khác cũng làm điều tương tự. Trong đại sảnh nhà họ Trương dần trở nên yên lặng.

Khách khứa vô cùng cảm thán. Thật không ngờ một nửa các gia tộc của Quảng Liễu lại không đấu nổi nhà họ Hạ ở Yên Kinh. Nhà họ Hạ đúng là ngọa hổ tàng long mà.

“Ông ngoại cháu xin lỗi đã để buổi tiệc thành ra thế này”, Lâm Chính bước tới với vẻ áy náy.

“Không có gì, chỉ cần mọi người bình an là được”, Trương Trung Hoa cười ha ha, càng nhìn càng thấy thích Lâm Chính. Mặc dù chỉ là một chàng rể nhưng hành động vì vợ mình của anh khiến cho mọi người đánh giá cao.

Chỉ có điều…thằng bé này nóng tính quá. Không được tốt lắm. Lần này có nhà họ Hạ bảo kê, lần sau thì sao?Xem ra phải tìm cơ hội khuyên răn mới được. Trương Trung Hoa thầm suy nghĩ.

“Được rồi, những người không được mời đã rời đi, vậy thì chúng ta bắt đầu buổi tiệc thôi”, Trương Trung Hoa cười nói.

“Vẫn chưa xong ạ”, Lâm Chính lên tiếng.

Dứt lời, Thành Bình, Trương Mậu Niên bèn tái mặt.

“Nhóc, cậu muốn tính sổ với chúng tôi sao?”, bà cụ Trương tức giận nói.

“Lâm Chính, cậu đừng quá đáng quá. Huống hồ cô Hạ không phải đang bảo kê cho cậu đâu. Đừng có mà ra oai!”, Trương Mậu Niên nghiến răng.

Duy chỉ có Trương Bảo Húc là run rẩy. Anh ta biết Lâm Chính căn bản không cần Hạ Thu Ân chống lưng. Anh vốn dĩ chẳng sợ gia tộc nào cả. Anh chính là chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa đấy!

“Lâm Chính, thôi bỏ đi. Đừng làm khó ông ngoại nữa”, Tô Nhu cũng khuyên can.

Lâm Chính nhìn ông cụ. Trước đó dù ông cụ tức lắm nhưng dù sao cũng là người thân mà. Mặc dù ông cụ không nói gì nhưng nhìn ánh mắt là biết không nỡ thấy họ bị đánh.

Thôi bỏ đi. Lâm Chính lắc đầu.

Anh không cần phải khiến ông cụ mất hứng. Chuyện gì mà xử lý tuyệt tình quá thì không hay. Dù sao thì đây cũng là buổi tiệc mừng thọ ông cụ.

“Được, vậy tôi tạm thời không tính sổ các người. Nhưng các người đã làm gì thì tôi đều biết cả đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Khốn…nạn”.

“Cậu tưởng mình là ai?", Thành Bình tức giận chửi rủa.

Thế nhưng bọn họ vừa lên tiếng thi Hạ Thu Ân đã lao tới tát cho mỗi người một phát.

Bốp, bốp!

Đám người Thành Bình trố tròn mắt. Tô Nhu cũng ngây người.

“Sau này mà còn để tôi nghe thấy các người sỉ nhục Lâm Chính thì đừng trách sao tôi không khách sáo đấy”, Hạ Thu Ân quát lớn.

Đám đông há hốc miệng, không dám nói lại. Bà cụ Trương tức tới mức run lẩy bẩy nhưng không làm gì được.

“Được rồi. Bắt đầu buổi tiệc thôi”, ông cụ Trương trầm giọng.

Lúc này đám đông mới tản ra. Mọi người ngồi vào chỗ, buổi tiệc chính thức bắt đầu. Thế nhưng lúc này chẳng ai còn tâm trạng nữa.

Gia đình Tô nhu cũng định rời đi. Đúng lúc này, Trương Hoa Ca nhận được điện thoại. Sau khi nghe máy, ông ta tái mặt.

“Bố! Không hay rồi!”

“Sao thế?”, Trương Trung Hoa đang uống rượu bỗng giật mình.

“Nhiễm Tái Hiền xảy ra chuyện rồi!”

“Cái gì?”, Trương Trung Hoa biến sắc.

Hạ Thu Ân đang uống rượu với Tô nhu và Lâm Chính cũng phải giật mình. Lúc này, điện thoại của cô kêu lên. Hạ Thu Ân liếc nhìn. Cô ấy tái mặt.

“Thu Ân, sao thế?”, Lâm Chính chau mày.

“Nhiễm Tái Hiền xảy ra chuyện. Có lẽ do kích động quá nên bị ngất. Chuyện đó đã đánh động người phía bên Yên Kinh…”, Hạ Thu Ân nói giọng khàn khàn.

“Vậy là có ý gì?”, Lâm Chính chau mày.

“Nhà họ Hạ bị người ta cảnh cáo rồi”.

Hạ Thu Ân đột ngột đứng dậy, cuống cuồng nói: “Lâm Chính, mau đưa Tô Nhu rời khỏi Quảng Liễu. Càng nhanh càng tốt. Nhà họ Hạ không thể ngăn đám nhà họ Khai lại được. Chắc chắn bọn họ sẽ báo thù. Nếu tin tức truyền ra thì chắc chắn họ sẽ kéo người tới. Mọi người mau đi đi”.

“Lúc Nhiễm Tái Hiền rời đi vẫn bình thường mà, không hề giống như bị cao huyết áp”.

“Có lẽ Nhiễm Tái HIền cố tình làm vậy, sau đó để nhà họ Khai báo về phía Yên Kinh để khống chế nhà họ Hạ. Lâm CHính, sự việc đã vượt tầm kiểm soát rồi. Mọi người mau rời đi”, Hạ Thu Ân cuống cuồng.

Lâm Chính nhắm mắt, không nói gì.

Lúc này, điện thoại lại đổ chuông. Hạ Thu Ân run rẩy nghe máy. Sau đó mắt cô trợn tròn, miệng hét lên: “Chuyện này…thật sao?”
Chương 197: Nhà họ Hạ kiêng dè (1)

Lúc Hạ Thu Ân ngồi xuống thì cô ấy không khác gì bị rút cạn sức lực.

“Sao thế”, Lâm Chính hỏi.

“Người nhà họ Đỗ ra tay rồi”, Hạ Thu Ân khàn giọng.

“Nhà họ Đỗ sao? Họ Đỗ nào?”

“Nhà họ Đỗ ở Yên Kinh!”

Yên Kinh à? Mọi người xung quanh cũng run rẩy.

“Nhà họ Đỗ có qua lại với Nhiễm Tái Hiền. Lúc trước, Nhiễm Tái Hiền có giúp đỡ bọn họ nên nhà họ Đỗ luôn muốn báo đáp. Lần này, chắc chắn Nhiễm Tái HIền không nói chuyện xảy ra ở đây với nhà họ Đỗ, vì ông ta không thể hạ mình như vậy nhưng nhà họ Khai thì khác. Chắc chắn bọn họ đã liên hệ nhà họ Đỗ. Giờ bọn họ mà ra tay thì nhà họ Hạ chúng tôi cũng chỉ đứng nhìn được thôi”. Hạ Thu Ân cảm thấy đau đầu.

“Không thể nào”, một thanh niên của nhà họ Trương mỉm cười: “Cô Hạ, sức mạnh của nhà họ Hạ lớn như vậy, ở Yên Kinh có ai dám không nể mặt chứ. Cô cũng đừng đùa quá”.

“Câm miệng”, ông cụ Trương quát lớn. Người thanh niên kia lập tức im bặt.

“Vùng đất Yên Kinh, ngọa hổ tàng long. Làm gì có chuyện đơn giản như vậy. Dù nhà họ Hạ có thực lực nhưng mà ở Yên Kinh thì cũng chỉ thuộc tầm trung mà thôi.”, Hạ Thu Ân lắc đầu.

Đám đông nín thở. Hạ Thu Ân cùng một ông cụ tới mà đã có thể trấn nhiếp được hơn một nửa người của Quảng Liễu, khiến các gia tộc không dám làm gì, chỉ biết trơ mắt nhìn Lâm Chính ép cả Nhiễm Tái HIền phải cúi đầu xin lỗi.

Một nguồn sức mạnh đáng sợ như vậy mà lại chỉ thuộc tầm trung ở Yên Kinh thôi sao? Yên Kinh…kinh khủng tới mức nào chứ…

Nhà họ Đỗ lẽ nào còn lợi hại hơn cả nhà họ Hạ sao?”, Tô Nhu cảm thấy khó hiểu.

Tô Nhu biết nhà mình không bằng họ Hạ, cũng không bằng họ Đỗ và càng không hiểu về tình hình ở Yên Kinh.

“Thực lực nhà họ Đỗ không được coi là mạnh nhất, nhưng gần đây nhà họ Đỗ dựa vào một công ty, hơn nữa còn hợp tác với công ty này nên đã đổi đời. Nếu nhà họ Hạ đụng vào nhà họ Đỗ thì chắc chắn sẽ đắc tội với công ty đó. Mà sức mạnh đứng sau công ty này là thứ mà nhà họ Hạ bọn em không dám mạo phạm. Nếu động vào thì e rằng…”

Hạ Thu Ân nói tới đây thì không nói tiếp được nữa. Cô ấy trông vừa căng thẳng lại vừa sợ hãi, giống như đang nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ lắm.

Đám đông sợ hết hồn.

“Công ty gì mà kinh khủng vậy”, ông cụ Trương chật vật hỏi.

“Tập đoàn Diệu Không”, Hạ Thu Ân lên tiếng.

Tập đoàn Diệu Không? Rất nhiều người chưa từng nghe qua, cũng không biết công ty này.

Chỉ có Lâm Chính là đanh mặt, siết chặt nắm đấm. Những người khác không biết, nhưng anh thì biết rõ. Bởi vì tập đoàn này…nằm trong tay nhà họ Lâm…

“Được rồi mọi người. Đừng hỏi nhiều nữa. Giờ nhà họ Đỗ đã ra mặt thì nhà họ Hạ cũng không dễ can dự vào nữa. Tô Nhu, Lâm Chính, mọi người mau về Giang Thành đi. Nếu không họ mới tới đây thì tình hình càng khó kiểm soát”.

“Không vội”, Lâm Chính uống một ngụm trà, thản nhiên nói: “Dù nhà họ Đỗ có ra mặt thì đám người kia cũng không dám báo thù đâu”.

“Nhóc, đừng nói trước như thế. Người khác không dám động vào cháu là vì có nhà họ Hạ. Cháu tưởng bọn họ sợ cháu thật đấy à?”, ông cụ lắc đầu: “Nói tóm lại là hai đưa mau lên xe, để tài xế đưa về đi”.

“Ông, bọn họ không dám tới là vì bọn họ sợ cháu thật”, Lâm Chính tỏ vẻ bất lực.

Thế nhưng anh vừa dứt lời thì đám đông bật cười.

“Lâm Chính, đừng đùa nữa”.

“Đánh đám cậu ấm vừa rồi chắc là sung sướng lắm nhỉ?”

“Cậu đúng là điếc không sợ súng mà”.

Đám đông chế nhạo. Tô Nhu thì đứng ngồi không yên: “Lâm Chính, chúng ta mau đi thôi. Nghe lời ông và Hạ Thu Ân đi”.
Chương 198: Nhà họ Hạ kiêng dè (2)

“Đúng vậy, đúng ra có cô Hạ Thu Ân ở đây, giữa mấy gia tộc và nhà chúng ta đã không xảy ra ân oán gì rồi. Giờ cậu đánh con nhà người ta, cô Hạ Thu Ân không bảo vệ nổi chúng ta nữa rồi đây nay. Tất cả đều bị cậu hại cả”, Trương Tinh Vũ không nhịn được nữa.

“Được rồi. Mọi người đủ rồi”, Hạ Thu Ân không nghe thêm được nữa bèn quát lên.

Đám đông sững sờ. Lúc này cơn tức giận của Hạ Thu Ân khiến bọn họ phải thất kinh.

“Mọi người nhanh chóng chuẩn bị và về trước đi”. Đúng lúc này, Trương Trung Hoa đứng dậy, nhìn Tô Nhu và lên tiếng: “Tô Nhu, ra ông bảo”.

“Vâng, thưa ông”, Tô Nhu cảm thấy hơi bất ngờ, sau đó bèn vào trong phòng với Trương Trung Hoa.

Trương Trung Hoa ngồi xuống ghế. Quản gia rót cho ông cụ một cốc trà. Tô Nhu cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Trương Trung Hoa uống một ngụm rồi mới chậm rãi hỏi: “Nhóc, ông ngoại hỏi cháu vài câu, cháu phải trả lời thành thực”.

“Dạ thưa ông”.

“Mối quan hệ giữa cháu và…chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa là như thế nào?”, Trương Trung Hoa đặt cốc trà xuống, nghiêm túc hỏi.

“Dạ?”, Tô Nhu giật mình, một lúc sau mới cúi đầu nói: “Ông ngoại…cháu và anh ta…không có gì cả ạ”.

“Không có gì sao? Vậy sao bao nhiêu người ở Giang Thành lại đến vì cháu thế? Còn cả Hạ Thu Ân nữa…e rằng cũng đến vì cậu chủ tịch đó đúng không?”, Trương Trung Hoa hít một hơi thật sâu, đanh mặt: “Lẽ nào, cháu quen bọn họ?”

“Cháu…không quen ạ”, Tô Nhu cúi đầu.

“Vậy thì phải rồi”.

“Thế nhưng…cháu cũng chưa từng gặp chủ tịch Lâm”, Tô Nhu vội vàng nói.

“Vậy thì khả năng lớn là chủ tịch Lâm đã gặp cháu và thích cháu rồi”, Trương Trung Hoa lại thở dài, tỏ vẻ bất lực: “Tô Nhu, những chuyện xảy ra hôm nay quá bất ngờ. Mặc dù trước mắt mọi người đều bình an vô sự nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc. Cô Hạ Thu Ân sớm muộn gì cũng về Yên Kinh. Mà nhà họ Hạ thì không thể nào bảo vệ cháu cả đời được!”

“Ông ngoại, ông nói gì vậy ạ?”, Tô Nhu cảm giác Trương Trung Hoa còn đang nói ý tứ gì đó.

Ông cụ bặm môi, rồi lại thở dài não nề.

“Tô Nhu, tình cảnh của gia đình cháu không được lạc quan cho lắm”.

“Cháu biết ạ”, Tô Nhu nói.

“Cả nhà không quyền không thế, không có chỗ dựa. Ông cũng đã già rồi không thể giúp được gì. Nếu như những kẻ đó chạy tới Giang Thành động vào mọi người thì các cháu vẫn sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng nếu như…phía Giang Thành có người bảo vệ nhà cháu thì không có gì phải lo lắng nữa”, ông cụ Trương nói bằng vẻ nghiêm túc.

Tô Nhu khẽ tái mặt, lập tức hiểu ra ý của ông cụ.

“Tô Nhu, cháu cũng đừng trách ông đổ thêm dầu vào lửa. Ông cũng không hề có thành kiến gì với thằng nhóc Lâm Chính, ngược lại hôm nay ông còn cảm thấy thích thằng bé. Vì dù sao nó dám vì cháu mà ra mặt. Điều đó hiếm có lắm. Đáng tiếc, nó không thể bảo vệ nổi cháu. Hôm nay nếu như không có Hạ Thu Ân thì nó chẳng làm được gì. Chủ tịch Lâm thì khác. Cậu ta có thể khiến cả Giang Thành tới mừng thọ ông một cách dễ dàng như vậy thì không chỉ đơn giản là cậu ấy để ý cháu. Ông tin cậu ấy là một nhân vật có tầm ảnh hưởng vô cùng khủng khiếp. Nếu cháu có thể thiết lập được mối quan hệ nhất định với cậu ấy thì chắc chắn không ai dám động vào gia đình cháu nữa”.

Nói tới đây, ông cụ Trương nhìn chăm chăm Tô Nhu: “Nhóc hiểu ý của ông chứ?”

“Ông ngoại muốn cháu ly hôn với Lâm Chính ạ?"

“Nếu không xảy ra chuyện ngày hôm nay thì chắc chắn ông sẽ không bao giờ khuyên cháu như thế. Nhưng tình hình trước mắt ông chỉ có thể làm vậy. Ông muốn tốt cho mọi người thôi”.

“Thế nhưng…như vậy cháu có lỗi với Lâm Chính”.

“Không. Nếu cháu thật sự nghĩ cho Lâm Chính thì cháu nên làm như vậy”, Trương Trung Hoa đột nhiên bước tới, đặt tay lên vai Tô Nhu: “Nếu cháu và Lâm Chính ly hôn, đồng thời ở bên cạnh chủ tịch Lâm thì cháu sẽ nhận được sức mạnh từ chủ tịch Lâm để bảo vệ Lâm Chính. Ông có thể nhận ra tính cách của thằng nhóc Lâm rất xốc nổi. Nếu không có ai bảo vệ nó thì ông lo chưa tới một năm là nó cũng xong đời. Cháu lựa chọn ly hôn là đang âm thầm giúp nó. Tô Nhu! Ông chịu khổ nhiều hơn cháu nhiều nên ông không nhìn lầm đâu…”

Những lời nói của ông cụ Trương giống như sét đánh thẳng vào trái tim Tô Nhu. Khuôn mặt Tô Nhu tái mét. Cô im lặng một hồi lâu.

Một lúc lâu sau cô mới ngước nhìn ông cụ và gật đầu: “Ông ngoại, cháu…cháu nghe lời ông…”
Chương 199: Ly hôn

Tô Nhu từ trong phòng bước ra. Cô như người mất hồn.

Đám đông vô cùng tò mò. Hạ Thu Ân vì có việc nên đã về nhà trước.

Mã Hải một mực đòi đưa Tô Nhu, Lâm Chính về Giang Thành.Còn những ông chủ khác của Giang Thành thì cũng đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan nên không biết phải làm như thế nào.

Bọn họ muốn kết nối với Lâm Chính nhưng lại lo nhà họ Đỗ ở Yên Kinh và các gia tộc khác ở Quảng Liễu báo thù. Bọn họ muốn tránh xa Lâm Chính thì lại nghĩ tới tương lai hùng hậu của tập đoàn Dương Hoa và sức mạnh của nhà họ Hạ.

Nhất thời, mấy ông chủ không biết phải làm thế nào. Lâm Chính thì đã mất đi lòng tin với họ nên cũng mặc kệ.

“Tô Nhu, con sao thế? Bố, bố đã nói gì với Tô Nhu vậy?”, thấy vẻ mặt tiều tụy của Tô Nhu, Trương Tinh Vũ vội vàng kéo cô lại hỏi.

Ông cụ Trương mỉm cười: “Không nói gì cả. Được rồi. Không còn sớm nữa. Mọi người mau về đi, đừng để sếp Mã phải đợi lâu”.

“Dạ”, Trương Tinh Vũ gật đầu nhưng vẫn tỏ vẻ lo lắng:” Bố, vậy phía mẹ…”

“Hừ, bà ta đã làm gì chứ? Chuyện này chưa xong đâu. Một người phụ nữ mà cũng đòi nhúng vào chuyện này sao?”, ông cụ Trương biến sắc, tức giận nói.

Trương Tinh Vũ không nói gì.

“Tóm lại là mọi người về đi. Nhà họ Trương gần đây không được thái bình. Tôi cần phải quản lý lại cho tốt rồi. Lớ ngớ là cả đám trèo lên đầu lên cổ mình”, ông cụ Trương tức giận giậm chân.

Mấy người nhà họ Trương đều tỏ ra ái ngại

Ông cụ Trương bèn trở về phòng.

Trương Tinh Vũ cũng biết không nên ở lâu bèn cùng Tô Quảng lên xe của mấy người Mã Hải rời đi.

Sau khi đám người đi khỏi, nhà họ Trương vốn đang náo nhiệt bỗng trở nên yên lặng.

Ông cụ Trương hít một hơi thật sâu, đôi mắt ánh lên vẻ kiên quyết. Ông cụ cảm thấy sốc với chuyện ngày hôm nay và nhận ra nhà họ Trương này vốn không phải nhà họ Trương mà ông cụ biết.

“Báo với bên dưới, ngày mai mở cuộc họp gia tộc. Tất cả người nhà họ Trương đều phải có mặt. Nhưng không cho phép bà cụ đó tới”.

“Thưa ông…vậy thì không hay lắm ạ”.

“Có gì mà không hay? Rốt cuộc tôi là nóc nhà hay bà ta là nóc nhà?”, ông cụ Trương gầm lên.

Quản gia không dám ho he nữa.

“Ngoài ra, cử người tới Giang Thành. Nếu như cái đám người ở Quảng Liễu kia dám tới Giang Thành đụng vào nhà Tô Nhu thì báo lại cho tôi ngay lập tức. Hơn nữa, phải bảo vệ họ cho tốt. Tôi đã nợ họ quá nhiều, đã đến lúc cần phải bù đắp rồi”, ông cụ thở dài.

“Vâng, thưa ông….Nhưng…có một điều tôi vẫn không hiểu”.

“Có gì không hiểu?”

“Liên quan tới cậu….”, người quản gia ngập ngừng.

“Lâm Chính à?”

“Vâng ạ. Thưa ông, tôi rất tò mò không biết tại sao sau khi cậu ấy đi vào cùng ông Hoành thì ông Hoành không những không bắt lại mà còn bảo vệ cậu ấy…”, người quản gia thận trọng lên tiếng.

Dứt lời, ông cụ mới phản ứng lại.

“Ở đây đúng là có gì đó mập mờ…”

“Thưa ông, tôi đột nhiên có một suy nghĩ. Ông nói xem. Có khi nào cậu Lâm Chính là…”

“Ông đang nghĩ gì vậy? Không thể nào?”, không đợi người quản gia nói hết thì ông cụ Trương đã ngắt lời. Ông cụ lắc đầu; “Mặc dù nhà Trương Tinh Vũ sống ở Giang Thành nhưng những chuyện liên quan tới họ thì tôi vẫn nắm được. Lâm Chính là kẻ ăn bám, không có ai nâng đỡ. Nghe nói suốt ngày chỉ chơi bời, không có việc gì làm. Biểu hiện hôm nay của thằng bé cũng được, nếu không thì tôi cũng chẳng thèm để tâm. Có lẽ ông thấy hai người đều họ Lâm nên mới cho rằng nó chính là chủ tịch Lâm đúng không?”

“Đúng vậy…nhưng đúng là hoang đường thật…”

“Tôi nghĩ có lẽ Lâm Chính biết việc chủ tịch Lâm thích Tô nhu nên đã nói cho Khai Hoành biết…”

Ông cụ Trương phất tay, thản nhiên nói: “Không nói nữa. Giờ để xem Tô Nhu lựa chọn thế nào. Nếu con bé lựa chọn đúng thì sẽ không ai bị tổn thương thêm nữa”.

“Dạ”.



Chiếc xe chạy như bay về Giang Thành.

Mã Hải đích thân lái xe. Lâm Chính ngồi bên ghế phụ, im lặng nhìn về phía trước. Trương Tinh Vũ thì thở dài. Tô Quảng cũng cảm thấy nặng nề.

Một buổi chúc thọ mà gây ra chuyện lớn như vậy. May mà mọi người đều có thể bình an trở về. Tô Nhu cúi đầu, không nói gì.

Mã Hải nhìn qua gương chiếu hậu rồi lại nhìn Lâm Chính.

“Tập trung lái xe”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Mã Hải lập tức nhìn về phía trước. Bầu không khí trên xe vô cùng quỷ dị.

Chiếc xe nhanh chóng đỗ dưới tầng nhà Tô Nhu. Hai vợ chồng Tô Quảng bước xuống.

“Tô Nhu, con làm gì vậy? Mau xuống xe đi”, Trương Tinh Vũ hỏi.

“Bố mẹ lên nhà trước đi. Con và Lâm Chính ra ngoài có chút việc”, Tô Nhu mỉm cười.

Dứt lời, Lâm Chính ngồi trước bèn chau mày.

“Ồ, vậy đừng làm phiền sếp Mã nhé. Sếp Mã, cảm ơn ông”.

“Không cần khách sáo?”, Mã Hải mỉm cười.

Hai người họ đi thẳng lên lầu.

“Cô Tô Nhu, cô muốn đi đâu”, Mã Hải quay lại hỏi.

Tô Nhu nhắm mắt, im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Cục Dân Chính”.

Mã Hải ngạc nhiên. Lâm Chính cũng trợn tròn mắt.

“Cục…Cục Dân Chính sao?”, Mã Hải lắp bắp nhìn Lâm Chính.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu và hỏi.

“Không có gì, chẳng qua là em cảm thấy mệt mỏi quá”, Tô Nhu nói giọng khàn đặc: “Lâm Chính, không phải em nói chỉ cần em muốn thì anh sẽ tôn trọng lựa chọn của em sao?”

Tô Nhu chẳng muốn giải thích nữa…Lâm Chính im lặng. Một lúc sau, anh phất tay: “Tới Cục Dân Chính đi”.

“Chuyện này…”, Mã Hải cuống cả lên, không biết phải nói gì. Cuối cùng, ông ta đành thở dài và lái xe về hướng Cục Dân Chính.

Tô Nhu cúi đầu, bấu chặt hai bàn tay. Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô. Lâm Chính không nói gì.

“Chủ tịch Lâm”, Mã Hải khẽ kêu lên.

“Tôi từng nói là tôi tôn trọng quyết định của cô ấy. Cô ấy đã quyết định như thế thì cứ làm thế đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Mặc dù anh không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng anh tin là có liên quan tới ông cụ Trương. Thế nhưng ông cụ Trương sẽ không làm hại Tô Nhu. Hay nói cách khác có khi ly hôn lại là lựa chọn đúng đắn.

Lâm Chính cảm thấy bất lực. Thôi bỏ đi. Vạn sự tùy duyên vậy.

Dù sao thì hôn nhân của hai người cũng không có nhiều tình cảm. nếu thật sự muốn ly hôn thì Lâm Chính cũng chịu. Anh không phải là người dai như đỉa bám.

Chỉ có Mã Hải là không hiểu được tâm tư của anh. Vì ông ta thấy tất cả những gì Lâm Chính làm đều là vì Tô nhu.

Đúng vậy, sự xuất hiện của những người như Mã Hải không phải là điều ngẫu nhiên, mà là do Lâm Chính sắp đặt.

Mã Hải không biết tình cảm của Lâm Chính dành cho Tô Nhu sâu sắc tới mức nào nhưng ông ta tin Lâm Chính luôn quan tâm tới Tô Nhu. Thế là Mã Hải cố tình lái thật chậm, lượn mấy vòng, đi thẳng tới trung tâm của Giang Thành. Lúc này đang là hơn bốn giờ, nơi đây bắt đầu tắc đường.

Quả nhiên, xe của Mã Hải bị kẹp ở giữa, không tiến cũng không lui được.

“Sao ông lại đi đường này vậy”, Lâm Chính chau mày.

“Đường kia đang sửa…Đang sửa”, Mã Hải mỉm cười.

Lâm Chính đương nhiên hiểu chiêu trò của Mã Hải. Anh im lặng không nói gì. Quả nhiên, Mã Hải vất vả lắm mới ra khỏi trung tâm thành phố. Khi tới nơi thì Cục Dân Chính đã tan làm.

“Ngày mai lại tới vậy”, Tô Nhu thản nhiên nói.

“Ngày mai là thứ bảy, phải đợi thứ hai tuần sau”, Mã Hải cười.

Tô Nhu nín lặng, nước mắt rơi lã chã.

“Không thể đợi thêm được nữa…”

“Cô Tô Nhu, tôi cũng hết cách rồi. Tôi không thể nào bắt họ quay lại làm được. Tôi không có quyền làm vậy…”

“Không sao, ông Mã. Ông về trước đi. Chuyện này tôi và Lâm Chính sẽ xử lý được”, Tô Nhu lau nước mắt, mỉm cười.

“Nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé”, Mã Hải nhìn Lâm Chính thở dài rồi quay người rời đi.

Sau khi Mã Hải đi khỏi, Tô Nhu mới nói: “Chúng ta về thôi”.

“Tại sao lại ly hôn?”, Lâm Chính hỏi lại một lần nữa.

“Em đã nói rồi, em gả cho anh, em cảm thấy mệt quá”, cô quay mặt đi.

“Khi em nói dối thì thường không dám nhìn vào mặt người khác”.

“Anh đừng hỏi nữa. Em đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi đâu”, Tô Nhu nói giọng khàn đặc: “Giờ anh về cùng em, thu dọn đồ đạc và rời ra ngoài”.

“Cái gì cơ?”, Lâm Chính sững sờ.

Ba mươi phút sau, Lâm Chính kéo va li đứng đơ người trước cửa nhà họ Tô...
Chương 200: Có người muốn hại cô

Ly hôn thì tạm thời không thể, nhưng ly thân thì vẫn ly.

Lâm Chính không hiểu nổi, đang yên đang lành vì sao Tô Nhu lại làm như vậy.

Cô ấy ghét mình sao?

Không đâu nhỉ?

Lâm Chính không làm gì cả, hơn nữa từ biểu hiện của Tô Nhu cũng không nhìn ra cô có vẻ gì ghét anh.

Chuyện này là sao?

Lúc trước bà cụ Tô, Trương Tinh Vũ bức ép Tô Nhu và Lâm Chính ly hôn, cô cũng không đồng ý, vì sao đang yên đang lành đột nhiên lại có suy nghĩ này?

Lâm Chính nghĩ mãi không ra.

Bỏ đi, tìm chỗ ở trước đã. Trời đã tối, còn không tìm chỗ thì e rằng tối nay phải ngủ ngoài đường mất.

Lâm Chính thở dài, xách theo valy lên chiếc xe Porsche dưới lầu, chuẩn bị bảo Mã Hải tìm chỗ ở.

Nhưng khi anh lấy điện thoại ra thì lại thấy Lạc Thiên gọi tới.

“Lâm Chính, anh đang ở đâu? Có thời gian không? Mau về y quán một chuyến!”, Lạc Thiên ở đầu kia điện thoại sốt ruột nói.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”.

“Có người bệnh tình trạng rất xấu, tôi… tôi không khống chế được, anh mau về đây đi!”, Lạc Thiên sắp khóc lên được.

Lâm Chính nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, lập tức hạ giọng: “Cô ổn định tình trạng của bệnh nhân đi, tôi sẽ đến ngay”.

Nói xong, Lâm Chính cúp máy, nhấn ga đi đến y quán của Lạc Thiên.

Anh vào trong y quán, lại thấy Lạc Thiên và một bác sĩ nữ trẻ tuổi mới tuyển vào đang cấp cứu trong phòng bệnh.

Hai người đều có vẻ sốt ruột, trước cổng có rất nhiều người, nhìn vẻ mặt tức giận và oán hận của bọn họ, có vẻ là người thân của bệnh nhân.

“Anh làm gì đấy?”.

Lâm Chính vừa định đi qua thì bị người khác ngăn lại.

“Tôi là bác sĩ của y quán này, làm phiền cho tôi vào trong!”, Lâm Chính vội nói.

“Bác sĩ của y quán? Tôi nhớ y quán này chỉ có hai bác sĩ, hơn nữa đều đã ở trong đó, anh ở đâu xuất hiện vậy?”.

“Hai kẻ lang băm trong đó đã hại anh trai tôi bất tỉnh nhân sự, bây giờ lại thêm một kẻ lang băm nữa? Cút đi cho tôi!”.

Người ở trước cửa quát giận, không cho phép Lâm Chính vào trong.

Lâm Chính sững sờ.

Dường như Lạc Thiên ở bên trong đã nghe được động tĩnh bên ngoài, lập tức chạy ra, vội vàng hét lên: “Mau để anh ấy vào! Anh ấy có thể cứu bệnh nhân, mau để anh ấy vào!”.

Nhưng… lời nói của Lạc Thiên không có tác dụng gì.

Bọn họ chặn kín cửa, không để Lâm Chính vào trong.

Lạc Thiên vô cùng sốt ruột.

“Các người tránh ra hết cho tôi!”.

Cô ta xông lên, muốn đẩy bọn họ ra, nhưng một cô gái yếu đuối như cô ta sao có thể lay chuyển được những người này.

Cho đến khi…

Vù vù vù vù!

Mấy đường sáng lạnh lẽo lóe lên trong đám đông.

Lạc Thiên hoảng hốt, phát hiện trên cổ những người này đều ghim một cây châm bạc đang lung lay.

“Lâm Chính!”, cô ta vội vàng nhìn về phía Lâm Chính.

Lâm Chính không đổi sắc mặt, nhanh chân bước vào trong.

“Mau báo cảnh sát!”, Lâm Chính khẽ quát.

“Báo cảnh sát? Vì sao?”, Lạc Thiên ngẩn ra.

“Vì có người muốn hại cô!”.

Lâm Chính nói giọng khàn khàn, sau đó đi vào trong. Nhìn người nằm trên giường bệnh đầu đầy mồ hôi, cả người không ngừng co giật, anh lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Anh lấy một cây châm bạc thật mảnh ra, cẩn thận đâm vào vùng bụng người đó, khoảng ba bốn giây sau mới chậm rãi rút nó ra.

Nửa đầu châm bạc đen kịt.

Nhìn thấy vậy, ánh mắt của Lâm Chính lập tức nghiêm túc hơn nhiều.

“Đây là… trúng độc rồi?”, bác sĩ nữ trẻ tuổi ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc.

“Hơn nữa còn không phải loại độc bình thường! Nếu không kiểm tra, hoàn toàn không thể phát hiện ra loại độc này!”, Lâm Chính hạ giọng nói, sau đó đột nhiên ngước lên nhìn Lạc Thiên: “Mau niêm phong toàn bộ kim châm cứu, dược liệu, phương thuốc mà hôm nay cô dùng chữa bệnh cho người này. Ngoài ra, trích xuất camera lưu lại, tối nay giao cho cảnh sát!”.

Lạc Thiên sửng sốt.

“Lâm Chính, đang yên đang lành… sao anh ta lại trúng độc? Chuyện này… rốt cuộc là sao?”.

“Còn chưa hiểu à? Người này đã trúng độc trước khi vào y quán của cô, anh ta định chết trong y quán của cô trong lúc cô chữa bệnh”.

“Hả?”, Lạc Thiên vô cùng ngạc nhiên.

“Đám người ngoài kia chắc chắn biết người trong này đã trúng độc, bọn họ cũng biết thân phận của tôi nên cố ý không để tôi vào, sợ tôi chữa khỏi cho người này. Thật ra người này bị ung thư giai đoạn cuối, tôi đoán anh ta cũng biết mình không còn nhiều thời gian, thế nên mới tham dự vào âm mưu hãm hại cô, gán cho cô tội làm chết bệnh nhân, lừa một khoản tiền”.

“Sao lại như vậy?”.

Lạc Thiên sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Thật sự quá nham hiểm.

Làm chết bệnh nhân là cú sốc cực lớn đối với bất kỳ một bác sĩ nào.

Ai lại hãm hại cô một cách ác độc như vậy?

Lạc Thiên bỗng như hiểu ra điều gì, sắc mặt vô cùng khó coi: “Chẳng lẽ… là ông nội…”.

“Lạc Bắc Minh đúng là Lạc Bắc Minh, lòng dạ độc ác hơn tôi tưởng nhiều!”.

Lâm Chính lạnh nhạt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK