Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dứt lời, đám đông quay qua nhìn. Là Lâm Chính. Trương Tử Tường khựng bước, chau mày: “Anh Lâm, có việc gì không?”

“Thả cô ấy ra!”, Lâm Chính đứng dậy, lấy ra một tờ khăn giấy và đi về phía Diên Nữ.

Mọi người ngạc nhiên. Bởi vì Lâm Chính là khách của đảo nên đám đệ tử không dám ngăn lại.

“Cậu Lâm, đây là chuyện của đảo chúng tôi. Huống hồ người phụ nữ này còn hãm hại cậu, cậu hà tất phải thương cô ta?”, Huyết Nham do dự, sau đó lên tiếng.

Thế nhưng Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, anh chỉ đẩy Đào sư tỷ ra, đỡ Diên Nữ dậy rồi dùng khăn giấy lau bụi bẩn trên người cô gái.

Đào sư tỷ sững sờ. Những người xung quanh cũng trố tròn mắt. Bao gồm cả Diên Nữ cũng nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Cô ta thật không ngờ vào lúc này anh lại đứng ra giúp mình…còn cô ta lại hãm hại anh.

“Anh đang…thấy tội nghiệp tôi đấy à?”, Diên Nữ hỏi bằng giọng khàn khàn.

“Không phải”, Lâm Chính lắc đầu.

“Vậy tại sao anh lại giúp tôi”, Diên Nữ hỏi và rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn bật cười: “Tôi còn tưởng anh khác đám đông, giờ xem ra anh cũng giống Trường Phong mà thôi, muốn chơi tôi đúng không!”

“Cô hiểu lầm rồi, cũng phải phải như vậy”, Lâm Chính lại lắc đầu.

Diên Nữ giật mình: “Vậy anh làm gì thế này?”

Lâm Chính không hề trả lời, chỉ đứng dậy, đi về phía đảo chủ và nói: “Đảo chủ, để tôi đưa Diên Nữ đi”.

Dứt lời, đám đông bàng hoàng. Diên Nữ cũng trố tròn mắt. Lâm Chính, muốn cứu cô ta sao…

“Sao thế, cậu Lâm, cậu thích kẻ phản đồ này à?”, đảo chủ không ngồi yên được nữa bèn bước xuống nhìn anh.

“Cứ coi như vậy đi”.

Đảo chủ cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng lúc này có một bóng hình bước tới.

“Anh là người chữa khỏi bệnh cho bác gái đúng không?”

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn quay đầu lại. Là Huyết Trường Phong.

“Là tôi!”

“Anh cũng thích cô gái này à?”, Huyết Trường Phong hỏi bằng vẻ vô cảm.

Lâm Chính thở dài, lắc đầu: “Thực ra tôi không có qua nhiều hứng thú với cô ấy”.

“Ồ, vậy tại sao anh lại muốn đưa cô ấy đi?”, Huyết Trường Phong hỏi.

“Bởi vì, cô ấy là em nuôi của tôi, Lương Huyền Mi”, Lâm Chính nói.

“Cái gì?”

Cả hiện trường sục sôi. Tất cả đều không dám tin vào những gì mình nghe thấy. Diên Nữ nghe như sét đánh ngang tai, mãi vẫn chưa hoàn hồn. Đảo chủ thì chau mày, nhớ lại việc tối qua Lâm Chính nhờ mình tìm Lương Huyền Mi.

“Anh…anh nói cái gì? Anh là…anh nuôi của tôi sao?”, Diên Nữ lắp bắp, đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn nói: “Tôi nhớ ra rồi, mẹ từng có một người con nuôi, hình như họ Lâm…là anh sao?”

“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu, thản nhiên nói: “Huyền Mi, tôi đưa cô về, mẹ rất nhớ cô đấy”.

Diên Nữ nghe thấy vậy thì trở nên đắn đo. Cô ta mím môi. Nào phải cô ta không muốn về?

Thế nhưng địa vị của cô trong nhà họ Lương thấp kém. Bố ruột lại bạc nhược, không có tiếng nói, mẹ thì bị ức hiếp. Cô ta dự định học được công phu của đảo Vong Ưu xong sẽ quay về nhà họ Lương, bảo vệ em gái và mẹ mình. Thế nhưng công phu vẫn chưa học được thì đã bị thành ra thế này…

Nhưng nếu không đi thì cô còn chỗ nào để dung thân nữa chứ? Diên Nữ không nói gì.

“Đảo chủ, cô ấy đã bị thương, không thể tham gia buổi thử luyện được đâu, mong cho phép tôi đưa cô ấy đi”, Lâm Chính nói và định kéo Diên Nữ rời đi.

“Đứng lại”, Huyết Trường Phong quát lên. Đám đệ tử lập tức chặn Lâm Chính. Anh chau mày, quay qua nhìn đảo chủ.

“Đảo chủ, ý của ông là gì?”

“Cậu Lâm, đảo chủ không hề có ý ngăn cậu, lúc này người làm điều đó là Trương Phong. Cậu là khách của đảo, thế nhưng Trương Phong là đệ tử của tôi. Trương Phong ngăn cậu, tôi cũng khó…đưa ra quyết định được..”, đảo chủ thở dài.

Huyết Trường Phong là ‘thiên kiêu’ của đảo Vong Ưu, là niềm hi vọng của đảo này. Giờ đại hội sắp diễn ra, đảo chủ đương nhiên cũng không muốn làm khó hắn.

Lâm Chính chỉ chau mày. Diên Nữ lên tiếng: “Lâm Chính, anh đi đi, nếu Huyết Trường Phong không chịu gật đầu thì anh không thể đưa tôi ra khỏi đảo này được đâu”.

“Nếu vậy thì tôi cũng không còn mặt mũi nào đi gặp mẹ nuôi nữa”, Lâm Chính trầm giọng. Diên Nữ chỉ chau mày, không nói gì.

“Lâm Chính, anh định làm gì vậy? Vì người này mà anh muốn đối đầu với sư huynh của tôi sao? Anh ngốc vậy? Mau tới đây đi”, Huyết U U cuống cả lên, lập tức kéo Lâm Chính về phía mình. Thế nhưng cô ta có cố gắng thế nào thì cũng không kéo Lâm Chính đi được.

“Lâm Chính…”, Huyết U U kêu lên.

“Lương Huyền Mi là con gái của mẹ nuôi tôi”.

Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nói bằng vẻ vô cảm: “Sau khi mẹ ruột tôi qua đời, mẹ nuôi là người thân duy nhất của tôi. Con gái của bà ấy, tôi phải đưa về. Không ai có thể ngăn được tôi hết”.

Dứt lời, đám đông phụt cười. Đến cả đảo chủ còn không muốn nhúng tay vào mà lúc này anh còn nói thế được. Lẽ nào anh cho rằng mình còn lợi hại hơn cả Huyết Trường Phong sao?

Quả nhiên, Huyết Trường Phong chau mày, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá.

“Cậu Lâm, cậu làm khó cho tôi quá”, đảo chủ thở dài, nói bằng giọng bất lực: “Cậu chữa khỏi bệnh cho phu nhân, theo lý mà nói là ân nhân của chúng tôi. Thế nhưng tình huống này, tôi thật khó mà xen vào được. Cậu Lâm, cậu muốn gì tôi cũng đồng ý và làm cho cậu. Thế nhưng chuyện của Trường Phong và Diên Nữ…tôi thật sự hi vọng cậu đừng làm khó nữa, giao Diên Nữ cho Trường Phong đi, còn cậu vẫn là khách quý của chúng tôi”.

“Nếu như tôi bắt buộc phải đưa Lương Huyền Mi đi thì sao?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.

“Vậy thì…mong đừng giận, tôi cũng hết cách. Chuyện giữa cậu và Trường Phong, tôi sẽ không xen vào”, đảo chủ lắc đầu, ngồi về vị trí của mình, không nhìn Lâm Chính nữa. Các vị trưởng lão cùng không nói gì, chỉ đồng loạt ngồi xuống. Huyết U U cuống cả lên.

“Lâm Chính”, cô ta hét lên. Thế nhưng Lâm Chính vẫn tiếp tục kéo tay Diên Nữ.

Diên Nữ ngây người. Cô ta nhìn chăm chăm Lâm Chính, không hiểu tại sao anh lại ngốc như vậy.

Vì cô ta mà đắc tôi với Trường Phong…có đáng không? Hơn nữa…anh thật sự cho rằng có thể đưa cô ta rời khỏi đảo Vong Ưu được sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà.

“Tên ngốc này!”, Diên Nữ thầm chửi rủa.

“Sư huynh”, người bên cạnh gọi Huyết Trường Phong. Hắn khẽ gật đầu. Đám người Trương Tử Tường lập tức hô vang.

“Ra tay, giữ cặp đó lại”.

“Vâng!”, đám đệ tử xung quanh hô vang và lao lên…
Chương 757: Vậy cũng đòi hạ gục tôi sao?

Đám đông bao vây lấy hai người bọn họ. Đầu tiên là Đào sư tỷ tát cho Lâm Chính một phát.

“Cái thứ chết tiệt này còn dám xen vào chuyện của Trường Phong sư huynh à? To gan đấy, quỳ xuống”, Đào sư tỷ hét lên, cú tát của cô ta dồn toàn lực.

Đồng tử của Diên Nữ co lại, cô ta quát lớn: “Lâm Chính, anh tránh ra”.

Sau đó cô ta đưa tay ra kéo Lâm Chính lại. Đúng lúc này có vài người vội ghì vai cô ta xuống. Diên Nữ thở hắt ra, lập tức phản công.

Một tay của cô ta bị Đào sư tỷ giẫm chặt. Mặc dù võ công của cô ta không tệ nhưng lúc này chỉ có thể dùng một tay để chiến đấu.

Ngay sau đó, Diên Nữ bị tấn công tới tấp, không thể làm gì được. Cô ta cuống cả lên, nhìn về phía Lâm Chính. Khi mà cô ta không tự bảo vệ được mình nữa thì cũng khó mà giúp được anh.Thế nhưng ngay sau đó Diên Nữ đã phải sững sờ.

Đào sư tỷ tát mạnh vào mặt Lâm Chính.

Bốp! Một âm thanh nặng nề vang lên. Lâm Chính chỉ đứng bất động, một giây sau, anh siết chặt cổ Đào sư tỷ và nhấc cô ta lên bằng một tay.

Đào sư tỷ với khuôn mặt trang điểm đậm lập tức trở nên méo mó. Sức mạnh từ bàn tay anh khiến cổ của cô ta như bị biến dạng. Cô ta điên cuồng giãy giụa, hai chân chới với trong không gian, miệng thì há hốc.

Đám đệ tử sợ hết hồn. Lâm Chính bước tới trước, lôi theo một người sống sờ sờ quăng mạnh về phía đám đệ tử đang khống chế Diên Nữ.

Rầm! Đào sư tỷ bị đập mạnh vào đám đông, cả đám đổ rạp xuống.

“Cái gì?”, tất cả đều há mồm trợn mắt. Trương Tử Tường cũng tái mặt.

“Hả?”

Huyết Trường Phong khẽ chau mày, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Đảo chủ và các trưởng lão cũng phải quay qua nhìn.

“Gã này…sao lại khỏe thế cơ chứ?”, Huyết U U bụm miệng, nhìn với vẻ thất kinh.

“Thật không ngờ, cậu Lâm cũng là một kẻ biết võ”, Huyết Nham kêu lên.

“Chưa tới mức vậy nhưng mà cũng có chút sức khỏe. Các vị trưởng lão, đảo chủ, tôi không muốn kết thù với đảo Vong Ưu. Tôi hi vọng mọi người mau kiểm soát những đệ tử này, nếu không lát nữa tôi sẽ khiến họ bị thương cả đấy, tới lúc đó lại khó nói chuyện”, Lâm Chính nói bằng giọng thản nhiên.

“Cậu nói cái gì?”

“Khốn khiếp!...Cậu tưởng chúng tôi hết người rồi à?”, một vị trưởng lão tức giận chửi Lâm Chính.

“Cậu Lâm, cậu ngang ngược quá”.

“Cậu khinh thường chúng tôi đúng không?”, những vị trưởng lão khác cũng lên tiếng. Họ tức lắm.

“Sao thế, tôi nói sự thật mà cũng giận sao?”, Lâm Chính sầm mặt.

“Cậu Lâm, cậu chữa khỏi bệnh cho phu nhân nên là ân nhân của đảo chúng tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể sỉ nhục đảo Vong Ưu và thích làm gì thì làm ở đây", Huyết Nham lạnh lùng nói: “Nếu như chạm vào giới hạn thì chúng tôi cũng không nhẫn nhịn được thêm đâu”.

“Vậy thì, giới hạn của các người là gì?”, Lâm Chính hỏi.

Huyết Nham hừ giọng: “Hừ, cậu Lâm đã nói vậy thì được! Các người ra tay đi! Cậu Lâm, nếu như đám đệ tử này không đánh được cậu thì tức là họ không bằng cậu, chúng tôi sẽ không làm khó, sống chết chúng tôi cũng sẽ không truy cứu!”

“Được! Ông nói đấy nhé. Vậy thì tôi không nương tay nữa”.

Lâm Chính gật đầu, tiếp tục ra tay. Thế nhưng Diên Nữ ở phía sau đã vội vàng giữ anh lại.

“Lâm Chính, nghĩ cách rời đi thôi. Đừng đấu với họ nữa. Tiếp tục đánh, chúng ta không phải là đối thủ của họ đâu”.

Diên Nữ không kiêng dè Trương Tử Tường, Đào sư tỷ mà là kiêng dè Huyết Trường Phong. Bởi vì từ nãy tới giờ hắn vẫn đứng đó quan sát. Đó là thiên tài số một của đảo Vong Ưu. Là ‘thiên kiêu’ đấy.

Mặc dù không biết thực lực của Lâm Chính tới mức nào nhưng dù sao thì cũng không thể bằng ‘thiên kiêu’ được.

“Không cần, cô đứng qua một bên. Ở đây giao cho tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Lâm Chính, anh…anh ngốc đến vậy sao? Lẽ nào anh còn muốn hạ gục bọn họ”, Diên Nữ không dám tin.

Lâm Chính chỉ cười thản nhiên: “Sao? Cô nghĩ tôi không làm được à?”

“Anh…”, Diên Nữ á khẩu. Đám đông tức lắm.

“Khốn nạn!”

“Cậu coi thường người khác quá đấy”.

“Cậu tưởng mình là ai?”, tiếng chửi rủa vang lên không ngớt.

“Ra tay!”, Huyết Trường Phong ra lệnh. Tát cả đều hằm hằm sát khi lao tới tấn công Lâm Chính. Các thể loại đấm đá giáng xuống như vũ bão. Lâm Chính nhanh như điện xẹt luồn lách qua cơn mưa những cú đấm đá khiến không một ai có thể chạm vào được anh.

“Thân pháp tinh diệu quá?”

Đám trưởng lão cũng phải kinh ngạc. Được vài hiệp thì đám đệ tử bắt đầu đuối sức, thế là Lâm Chính phản công.

Rầm! Rầm!...Tất cả đám đệ tử đều bị đấm thẳng vào người, bay bật ra ngoài, ngã rầm xuống đất, kêu la thảm thiết.

“Hả!”, Diên Nữ bàng hoàng. Trong chớp mắt, Lâm Chính đã đánh bay hơn mười tên. Huyết Nham cũng sững sờ. Ông ta không ngờ, Lâm Chính còn trẻ mà đã có sức mạnh tới mức như vậy.

“Khôn khiếp! Xông lên!”

Số đệ tử còn lại không cam tâm, đồng loạt lao lên. Thế nhưng kết cục của họ cũng giống y đám người trước đó, bị đánh bay ra ngoài

Trương Tử Tường sững sờ. Đào sư tỷ vừa từ dưới đất bò dậy cũng phải tái mặt.

“Gã này rốt cuộc là ai vậy?"

“Hắn không phải chỉ là một bác sĩ thôi sao?", mọi người cảm thấy không hiểu.

“Trương sư huynh, Đào sư tỷ, chúng tôi không phải là đối thủ của hắn, nhờ cả vào hai người thôi", đám đệ tử chật vật bò dậy, đau đớn lên tiếng.

Những người khác cũng bị dọa hết hồn, không ai dám lao lên nữa. Trương Tử Tường tái mặt.

“Chuyện này..."

“Trương Tử Tường, sao thế? Không dám à?”, Huyết Trường Phong hỏi với vẻ vô cảm.

“Trường Phong sư huynh, làm gì có chuyện đó! Mọi…mọi người nhìn nhé!”, Trương Tử Tường cố nặn ra một nụ cười, sau đó nín thở, tung ra một quyền đánh. Thế nhưng hắn vừa cử động thì...

Vụt. Lâm Chính đã ra tay trước. Anh lao tới trước mặt Tử Tường như một cơn gió, túm lấy cổ áo của hắn. Trương Tử Tường căng thẳng, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lâm Chính ném qua một bên.

Rầm! Mặt đất rung chuyển. Rồi những đường nứt xuất hiện. Còn Tử Tường thì đã bị trầy da tróc vẩy, không nhúc nhích nổi.

“Một chút sức lực như vậy mà đòi đánh với tôi sao?”, Lâm Chính hừ giọng, túm chặt Trương Tử Tường và ném mạnh vào bức tường gần đó.

Rầm. Người hắn không khác gì quả bom lao về phía bức tường.

Rầm. Âm thanh kinh hồn vang lên.

Bức tường nứt toác. Cả người Trương Tử Tường biến mất. Hắn bất động, không biết sống chết ra sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK