Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

7 giờ tối, Lâm Chính xuống khỏi xe của Vu Hưng Văn, một mình đi lên tầng hai của khách sạn.

Vu Hưng Văn không cùng phòng bao với Lâm Chính, tuy ông ta hết lời mời anh đến dự tiệc ở phòng bao của ông ta, nhưng vẫn bị từ chối.

Khách sạn Tinh Mỹ không phải là khách sạn tốt nhất Giang Thành, nhưng phục vụ ở đây thì đỉnh chóp.

Đến phòng bao ở tầng hai, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy không ít người đang ngồi quanh một chiếc bàn tròn.

Ngoài bốn người cùng ký túc xá với Tô Dư, thì còn bốn người đàn ông trung niên.

Bốn người này đang hút thuốc, vừa cười vừa nói, trong phòng bao khói bay mù mịt.

Trợ lý đứng ở bên cạnh, nhìn giống như vệ sĩ.

Nhìn thấy Lâm Chính bước vào, tất cả mọi người đều quay sang nhìn anh.

“Cứ nói nhân viên phục vụ của khách sạn Tinh Mỹ là chuyên nghiệp nhất, sao đồng phục còn không mặc vậy?”, một người đàn ông hói đầu nhíu mày nhìn Lâm Chính.

Ông ta vừa dứt lời, Tô Dư ở đối diện tỏ vẻ ngượng ngùng đứng lên.

“Chủ nhiệm Hiếu, đây không phải là nhân viên phục vụ, mà là em rể tôi…”

“Em rể cô?”, người đàn ông hói đầu tên là chủ nhiệm Hiếu kia nhíu chặt mày: “Tiểu Dư, cô làm cái gì vậy? Chúng tôi mời cô ăn bữa cơm, sao cô đưa cả em rể đến vậy? Cô có ý gì?”.

“Chắc không phải là cô không tin chúng tôi đấy chứ?”.

“Cho dù cô không tin chúng tôi thì cũng nên tin đạo diễn Đổng chứ, đúng không?”, một người đàn ông bụng phệ ở bên cạnh mỉm cười nói.

Tô Dư thất kinh, vội vàng đứng dậy, xua tay nói: “Không không không, giám đốc Giản, chủ nhiệm Hiếu, tôi không có ý đó! Em rể tôi… chỉ là… chỉ là… chỉ là nghe nói đạo diễn Đổng đang ở đây, nên muốn đến mở mang tầm mắt… Đúng, mở mang tầm mắt…”

“Ồ?”, người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo kính, ngồi ở giữa đưa mắt nhìn Lâm Chính, nhếch môi cười khẩy: “Cũng biết tận dụng cơ hội đấy, người như vậy tôi thấy nhiều rồi”.

“Nếu đạo diễn Đổng không thích anh ta thì bảo anh ta ra ngoài vậy”, Chu Viên Viên đứng dậy, cười nói.

“Không cần đâu, nể mặt Tiểu Dư, bảo cậu ta lại đây đi, ngồi đi chàng trai”, đạo diễn Đổng giơ tay lên vẫy.

Lâm Chính nhíu mày, nhưng nghĩ đến việc Tô Dư đang ở đây, anh liền nhẫn nhịn, rồi ngồi xuống.

“Đã đến đông đủ rồi chứ? Nào nào nào, phục vụ, lên món lên rượu đi! Hôm nay chúng ta phải uống với đạo diễn Đổng mấy ly mới được!”, người đàn ông trung niên bụng phệ kia cười nói.

“Đúng đúng đúng, hiếm khi đạo diễn Đổng đến Giang Thành chúng ta, phải tiếp đãi tử tế. Tiểu Dư, Tiểu Viên, đạo diễn Đổng gọi các cô qua đây, chắc các cô cũng hiểu ý của ông ấy chứ? Không được sơ suất đâu đấy, phải biết nắm bắt cơ hội, đạo diễn Đổng coi trọng các cô lắm đấy”, một người đàn ông mặt mũi phương phi cũng đứng lên cười nói, lời nói chứa đầy hàm ý.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng bê đồ ăn và rượu lên, đầy ắp một bàn, vừa thơm vừa ngon.

Nhưng chưa ai động đũa, bởi vì chủ nhiệm Hiếu kia đã mở một chai rượu Tây, đang rót đầy từng chén.

Tuy chưa uống thử nhưng ngửi mùi rượu đã biết nồng độ cồn không thấp.

Bốn cô gái nào biết uống rượu? Càng đừng nói tới loại rượu này.

“Ừm… đạo diễn Đổng, chúng tôi không biết uống rượu, rót nước ngọt cho chúng tôi là được…”, Tào Tiểu Kiều nặn ra nụ cười, dè dặt nói.

Nào ngờ cô ta vừa dứt lời, đạo diễn Đổng lập tức sa sầm mặt.

“Không biết uống rượu sao được? Tiểu Kiều, các cô muốn vào giới này thì phải học cách giao tiếp, uống rượu chỉ là bước đầu tiên, sau này tôi nâng đỡ các cô nổi tiếng, các cô tham gia những sự kiện như thế này, lẽ nào cầm ly nước ngọt đi bắt chuyện với người ta sao?”.

Tào Tiểu Kiều lập tức cứng họng.

“Nhưng… tôi sợ chúng tôi uống một ngụm đã say mất rồi…”, Tô Dư cũng có chút muốn khóc mà không có nước mắt.

“Say thì có gì mà sợ? Chúng tôi sẽ đưa các cô về, đạo diễn Đổng ở đây cô còn lo lắng gì chứ?”, người đàn ông bụng phệ cười nói.

“Phải đấy, lẽ nào các cô không yên tâm về đạo diễn Đổng? Hay là… các cô không muốn nể mặt ông ấy?”, chủ nhiệm Hiếu cau mày hỏi.

Câu này đã chặn họng mấy cô gái hoàn toàn.

Bọn họ thầm đưa mắt nhìn nhau, do dự không quyết.

Nhưng cuối cùng, Chu Viên Viên cũng ra mặt, đập bàn nói: “Được, nếu đạo diễn Đổng đã muốn uống, thì hôm nay tôi nhất định sẽ uống cùng! Uống thì uống! Ai sợ ai chứ?”.

“Tốt!”.

“Phụ nữ nhưng không kém gì đấng nam nhi!”.

Người đàn ông bụng phệ và người đàn ông mặt mũi phương phi lập tức giơ ngón tay cái, vỗ tay hò hét.

Chủ nhiệm Hiếu nhếch môi, rót đầy cho Chu Viên Viên.

Thấy Chu Viên Viên nói vậy, ba cô gái còn lại đều tỏ vẻ mất tự nhiên.

Bọn họ chỉ ngửi mùi rượu đã muốn nôn ói, nếu uống một ly thì chắc là sẽ lập tức nhũn người nằm bẹp một chỗ mất…

Tô Dư đang suy nghĩ xem từ chối kiểu gì.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.

“Tiểu Dư, cô cứ uống đi, không sao đâu, nếu say thật thì tôi đưa cô về”.

Anh vừa dứt lời, chủ nhiệm Hiếu đang rót rượu cho Thái Yến liền khựng lại.

“Này chàng trai, chuyện này liên quan gì đến cậu?”, người đàn ông bụng phệ hừ một tiếng.

“Đạo diễn Đổng đang ở đây, cậu có gì mà phải lo chứ? Cậu lo ăn uống đi, ăn xong uống xong cần đi đâu thì cứ đi, mấy cô gái này không cần cậu lo”, chủ nhiệm Hiếu trầm giọng nói.

“Nhưng đó là chị tôi, sao tôi có thể không lo được chứ? Nếu bọn họ uống say bét nhè, thì chẳng phải để một số người thừa nước đục thả câu sao?”, Lâm Chính lắc đầu đáp.

“Thằng chó chết, mày nói cái gì hả?”, chủ nhiệm Hiếu nổi điên, đập bàn một cái, rồi chỉ tay vào mặt Lâm Chính chửi bới.

“Ý cậu là chúng tôi có ý định chuốc say mấy người Tiểu Dư, sau đó ra tay với bọn họ?”, người đàn ông bụng phệ trầm mặt xuống, lạnh lùng hỏi.

“Tôi có nói các ông đâu, tôi chỉ nói là có người, mà hành vi của tôi cũng chỉ là đề phòng, lẽ nào tôi đã làm gì sai sao?”, Lâm Chính nhún vai đáp.

“Cậu…”, người đàn ông bụng phệ kia tức đến nỗi đỏ bừng mặt.

“Lâm Chính, anh câm miệng đi, ở đây đến lượt anh lên tiếng sao?”, Chu Viên Viên không nhịn nổi nữa, trừng mắt quát Lâm Chính.

“Phải đấy Lâm Chính, trước kia chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao? Anh có thể đến, nhưng tốt nhất đừng nói gì, mấy người đạo diễn Đổng đều là người tốt, sao anh có thể nói như vậy chứ?”, Thái Yến cũng có chút bực mình.

“Đạo diễn Đổng, mấy vị lãnh đạo, rất xin lỗi, em rể tôi lỡ miệng nói nhầm mấy câu, tôi mời các ông một ly, coi như xin lỗi”, Tô Dư đứng dậy, giơ ly rượu lên, nặn ra một nụ cười.

“Haizz, vẫn là Tiểu Dư thấu tình đạt lý”, người đàn ông bụng phệ sáng mắt lên, lập tức cười nói.

“Nào nào nào, mọi người uống đi”, chủ nhiệm Hiếu cũng nâng ly lên.

Ai nấy đều đứng dậy, định uống một ly.

Nhưng đúng lúc này, đạo diễn Đổng vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng.

“Khoan đã!”.

Tô Dư đang định bịt mũi uống ly rượu này liền khựng lại, nhìn ông ta với ánh mắt kỳ quái: “Sao thế đạo diễn Đổng?”.

Ông ta lạnh lùng nói: “Mời chúng tôi một ly thì có ích gì? Nếu cô muốn uống thì phải uống liền ba ly cho tôi!”.

Tô Dư nghe thấy thế thì trợn mắt há hốc miệng.
Chương 647: Tôi giúp cô debut

Mọi người đều ngớ ra.

Ai có thể ngờ được đạo diễn Đổng lại nói ra những lời như vậy chứ?

Ba ly?

Đây là muốn Tô Dư gục luôn tại chỗ sao?

Phải biết rằng mấy cô gái này đều không biết uống rượu, nếu chỉ uống bia thì hoàn toàn không vấn đề gì.

Nhưng uống một lúc ba ly rượu Tây nồng độ cao như thế này thì chẳng phải sẽ hôn mê ngay lập tức sao?

Tô Dư tay cầm ly rượu, ngây ra nhìn đạo diễn Đổng.

Ba cô gái còn lại cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

Lâm Chính đanh mặt lại, đang định lên tiếng, thì một bàn tay kéo lấy ống tay áo anh.

Chính là tay của Tô Dư.

Cô ta lén nháy mắt với Lâm Chính, trong ánh mắt đó tỏ rõ ý van nài.

Lâm Chính thấy vậy cũng không nói gì nữa.

“Ba ly? Đạo diễn Đổng, việc này… việc này liệu có… Tôi thực sự không biết uống rượu mà”, Tô Dư tỏ vẻ khó xử nói với đạo diễn Đổng.

“Tô Dư, tôi đã nể mặt cô lắm rồi, cô tưởng tôi không tìm được người uống rượu với tôi sao? Chỉ cần tôi muốn, một cuộc điện thoại thôi là chỗ này sẽ chật cứng những sinh viên trẻ trung như cô, cô có tin không hả?”, đạo diễn Đổng hừ lạnh.

“Nhưng… đạo diễn Đổng…”

“Cô không uống? Vậy thì bộ phim này… chúng ta phải gác lại vậy!”, ông ta lại đế thêm một câu.

Hàm ý đã vô cùng rõ ràng.

Câu nói này cũng đã đánh thẳng vào điểm yếu của Tô Dư.

Cô ta đang rất nóng lòng muốn có được vai diễn này.

Chuyên ngành cô ta học có liên quan đến diễn xuất.

Tuy đại học Giang Thành không phải là trường đại học loại hai, nhưng khoa diễn xuất thực sự không dám tâng bốc. Hầu hết sinh viên sau khi tốt nghiệp hoặc là đổi ngành hoặc là làm việc ở tầng lớp thấp. Có thể lọt vào mắt xanh của đạo diễn nổi tiếng như đạo diễn Đổng thì đúng là phúc tu ba kiếp.

Bây giờ nhà họ Tô đã sa sút, nhất là sau khi công ty đóng cửa, thì Tô Dư cũng phải lo kiếm kế sinh nhai.

Nếu như có thể dựa vào vai diễn này mà có chút danh tiếng, sau đó tiến quân vào giới giải trí, trở thành ngôi sao, thì Tô Dư cũng coi như hoàn toàn đổi đời.

Cơ hội chỉ có một lần.

Cứ uống đi… cùng lắm là say khướt trở về.

Sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Tô Dư quyết định đánh liều.

Đúng lúc này thì Tào Tiểu Kiều đứng lên, Tào Tiểu Kiều có quan hệ rất thân thiết với Tô Dư, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, vội vàng cười nói.

“Đạo diễn Đổng, hay là thế này đi… Ba ly rượu này bốn người chúng tôi sẽ chia nhau uống, nếu không một mình Tiểu Dư uống ba ly, cậu ấy mà say khướt thì ăn làm sao được bữa cơm này nữa?”.

Tô Dư có chút cảm động.

Nhưng ngay sau đó, đạo diễn Đổng lại hừ một tiếng.

“Cô tưởng đây là chuyện của mỗi cô ta sao? Cô ta uống xong, mỗi người các cô cũng phải uống ba ly cho tôi, uống xong thì ngồi xuống ăn cơm với tôi!”.

“Cái gì?”.

Cả bốn cô gái đều sửng sốt.

“Đạo diễn Đổng, việc này…”, Tào Tiểu Kiều cuống lên.

“Thế nào? Không uống hả?”, đạo diễn Đổng nhíu mày.

Sắc mặt Tào Tiểu Kiều vô cùng khó coi.

“Tiểu Kiều, thực ra đạo diễn Đổng nói đúng, chuyện của Lâm Chính là chúng ta không đúng, chúng ta nên tự phạt ba ly. Thái Yến, cậu nói xem có phải không?”, Chu Viên Viên cười nói.

“Ừ… ừ…”, Thái Yến khó khăn gật đầu, cố nặn ra một nụ cười.

“Nào, chúng ta cùng mời đạo diễn Đổng, ba ly thì ba ly. Tuy rượu này có mùi nồng nhưng thực ra không mạnh, ba ly không say được đâu”, Chu Viên Viên nói đầy hào sảng, rồi đổ luôn một ly vào bụng.

“Tốt!”.

Ba người còn lại lập tức vỗ tay khen hay.

Đạo diễn Đổng cũng nhếch môi, nhìn Chu Viên Viên khẽ gật đầu, ánh mắt kia lướt qua người cô ta, nhưng có vẻ không hứng thú lắm.

Có Chu Viên Viên dẫn đầu, ba cô gái còn lại cũng không thể từ chối được.

Tô Dư cắn răng, đang định uống thì Lâm Chính lại lên tiếng.

“Tiểu Dư, uống được thì uống, không uống được thì thôi, đừng để bị say, về với tôi sớm chút”.

Câu nói này lại khiến mọi người bất mãn.

“Anh không hiểu tiếng người à? Anh là cái thá gì chứ? Chỗ này đến lượt anh lên tiếng sao?”, Chu Viên Viên uống một ly rượu xong cũng nổi cáu, trừng mắt mắng Lâm Chính.

“Các cô uống thế nào tôi cũng mặc kệ, nhưng tôi không cho phép Tiểu Dư uống như vậy”, Lâm Chính gắp một miếng thức ăn, vừa nhai vừa nói.

“Anh nói cái gì?”.

“Oắt con, cậu nghĩ cậu là cái thá gì hả? Đạo diễn Đổng đang ở đây, đến lượt cậu chỉ trỏ sao?”.

“Cút ra ngoài cho tôi!”.

Lần này chủ nhiệm Hiếu cũng đứng lên, nhìn chằm chằm Lâm Chính mắng.

“Lâm Chính…”, Tô Dư gần như sắp khóc.

“Tiểu Dư, về thôi”, Lâm Chính nhỏ giọng khuyên nhủ.

“Về? Đây là cơ hội khó khăn lắm mới có được, nếu về thì tôi sẽ trắng tay”, Tô Dư cuống đến mức giậm chân.

“Không sao, cơ hội thì có đầy, cô sợ gì chứ?”, Lâm Chính nói.

Nhưng anh vừa dứt lời, đạo diễn Đổng lập tức tiếp lời.

“Cơ hội? Thực sự nó không có nhiều đâu”.

Ông ta cố ý cao giọng.

Lâm Chính nhìn về phía ông ta.

Chỉ thấy đạo diễn Đổng uống một ngụm rượu, bình thản nói: “Tô Dư, đừng nói là tôi không cho cô cơ hội nhé, nếu hôm nay cô không uống hết ba ly rượu này, thì thứ cô mất không chỉ là vai diễn kia thôi đâu”.

“Đạo diễn Đổng!”, Tô Dư vội kêu lên.

“Yên tâm đi Tiểu Dư, tôi sẽ giúp cô hẹn vai khác, cô muốn tiến quân vào giới giải trí, tôi nhất định sẽ ủng hộ”, Lâm Chính nói.

“Tiến quân vào giới giải trí? Ha ha, ngây thơ quá, oắt con, rốt cuộc cậu có hiểu không vậy? Hôm nay các cậu đắc tội với đạo diễn Đổng thì tức là đã tự chặn cánh cửa tiến vào giới giải trí rồi. Tô Dư là một hạt giống tốt, nhưng chỉ cần đạo diễn Đổng không gật đầu, thì cả đời này đừng hòng được thử bất cứ vai diễn nào. Cho dù là chân chạy vặt cũng không đến lượt cô ta, cậu có tin không hả?”, người đàn ông bụng phệ kia cười khẩy.

“Cậu có biết người đứng sau đạo diễn Đổng là ai không? Các cậu có biết đạo diễn Đổng có địa vị gì trong giới giải trí không?”, chủ nhiệm Hiếu lạnh lùng nói.

Bốn cô gái đều ngây người.

E là bọn họ cũng không ngờ đạo diễn Đổng lại có thế lực lớn như vậy.

“Tiểu Dư, tôi biết tửu lượng của cô không tốt. Thực ra tôi cũng là muốn tốt cho cô thôi, tôi chỉ đang khảo nghiệm cô, xem cô có thích hợp với giới giải trí không. Cô cũng biết đấy, giới giải trí rất phức tạp, một vai diễn có tới hàng trăm hàng nghìn người tranh nhau, tại sao tôi lại chọn cô chứ? Chẳng phải là vì thấy được sự cơ trí thông minh của cô à? Nhưng biểu hiện của cô hôm nay khiến tôi rất thất vọng! Bây giờ tôi hỏi cô lần cuối, cô có uống không? Nếu cô uống hết, chúng ta sẽ lập tức về phòng bàn về các chi tiết của vai diễn, thậm chí tối nay có thể ký hợp đồng luôn. Nếu cô không uống… thì cửa ở kia!”, đạo diễn Đổng nói thẳng thừng, nói xong liền nhắm mắt lại.

Hiển nhiên là muốn ép buộc Tô Dư.

“Tiểu Dư, cậu điên à? Còn không mau uống đi?”.

“Cậu thực sự muốn hủy hoại tương lai của mình sao?”.

“Đạo diễn Đổng, ông đừng tức giận, cậu ấy chỉ bị thằng em rể kia làm cho rối trí thôi, chắc chắn cậu ấy sẽ uống”.

Chu Viên Viên, Thái Yến vội vàng khuyên nhủ.

Tô Dư vô cùng đau khổ.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính kéo tay cô ta, bình tĩnh nói: “Đi, chúng ta về, tôi sẽ giúp cô debut!”.

“Lâm Chính?”, Tô Dư bất lực nhìn anh.

“Hãy tin tôi, ngày mai tôi sẽ cho người sáng tác một kịch bản, cho cô làm nữ chính luôn”, Lâm Chính nói với vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK