Chương 261: Cậu Lâm (2)
"Cậu Lâm? Chào cậu!", bên kia là giọng nói kích động của Cung Hỉ Vân.
"Xương Bá đã sụp đổ, cô vẫn chưa ổn định được thế giới ngầm của Giang Thành đúng không?", Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.
"Đang chỉnh đốn rồi, không qua ba ngày, cả thế giới ngầm của Giang Thành sẽ do Chủ tịch Lâm quyết định", Cung Hỉ Vân vội vàng nói.
"Thế còn ông hai của nhà họ Liễu thì sao?", Lâm Chính lại hỏi.
"Phía nhà họ Liễu đã tỏ ý với tôi rồi, tôi nghĩ ông ta cũng có ý định đầu hàng, dù sao mấy người Xương Bá, Khổ Long đều đã ngã ngựa, thế lực nhỏ của ông ta không thể là đối thủ của chúng ta. Ông ta là người thông minh, biết rõ mình rõ người".
"Nếu ông hai Liễu đã đầu hàng, thì gọi ông ta qua đây đi, tôi chờ ông ta ở con đường ven sông".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Cung Hỉ Vân sửng sốt, mơ hồ nhận ra sự khác lạ, lập tức đáp: "Cậu Lâm, cậu chờ một chút, tôi gọi cho ông ta ngay đây".
"Tôi còn có việc, chỉ chờ ở đây 10 phút, sau 10 phút mà ông ta chưa đến, thì bảo ông ta đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa".
"Được, được, cậu yên tâm, tôi sẽ báo ngay với ông ta", Cung Hỉ Vân đổ mồ hôi lạnh.
Bây giờ cô ta sợ Lâm Chính chết khiếp.
Nhất là khi biết hôm nay, đám ông trùm như Tiêu Nghị, Phương Thị Dân đều sụp đổ trong tay Lâm Chính, cô ta lại càng cảm thấy trước Chủ tịch Lâm, chút năng lực của mình chẳng khác nào con kiến.
Cô ta lập tức gọi điện thoại.
"Nếu ông còn muốn sống, thì trong vòng 10 phút, đến ngay con đường ven sông gặp cậu Lâm, nếu không tôi e rằng tối nay nhà họ Liễu sẽ không còn nữa".
Cung Hỉ Vân nói xong liền cúp máy.
Ông hai Liễu nghe thấy thế như bị sét đánh ngang tai, ba chân bốn cẳng đến đó.
"Mau, đến con đường ven sông".
…
Lâm Chính sờ túi, sau đó quét mắt nhìn tên tóc xanh, bước tới, lấy một bao thuốc trong túi áo hắn ra, tự châm một điếu.
"Mày... thằng khốn nạn! Còn dám hút thuốc của tao?", tên tóc xanh tức phát điên, nhưng không dám ra tay.
Dù sao một tên quái vật có thể nhấc bổng cả chiếc Ferrari bằng một tay thì sao hắn có thể đối phó được chứ?
Nhưng hắn không vì vậy mà sợ hãi.
Bởi vì lát nữa sẽ có người đến đọ sức với người này!
Quái vật như mày dù khỏe đến đâu, cũng có thể so với súng được sao?
Ầm ầm ầm...
Đúng lúc này, tiếng động cơ ồn ào vang lên.
Sau đó, trên con đường ven sông vắng vẻ xuất hiện rất nhiều xe đua hạng sang.
Porche, Maserati, McLaren, Lamborghini, dường như cả màn đêm của Giang Thành chìm trong tiếng động cơ ầm ầm của những chiếc siêu xe này.
Mấy chiếc xe này bao vây Lâm Chính và tên tóc xanh lại, rất nhiều thanh niên ăn mặc thời thượng, vênh váo hung hăng bước xuống xe.
Một người trong số đó khiến Lâm Chính có chút bất ngờ.
Chính là Phó Vũ và cô gái tóc ngắn kia.
Có vẻ bọn họ đã thành một đôi?
"Chà, đúng là oan gia ngõ hẹp! Đây chẳng phải chính là bác sĩ chân đất giả danh lừa bịp kia sao?".
Phó Vũ huýt sáo, nheo mắt nhìn Lâm Chính.
"Ha ha, anh Vũ, trong bữa tiệc sinh nhật lần trước tên này khiến chúng ta mất hứng, chúng ta còn chưa tính sổ với anh ta, không ngờ lần này lại gặp nhau", Bàn Tử ở bên cạnh cười lớn, ánh mắt nhìn Lâm Chính đầy đùa cợt và hiểm độc.
"Tiểu Vũ, cậu... cậu biết thằng chó này?", tên tóc xanh được đỡ dậy, lúng búng nói không rõ.
"Biết, tóc xanh, cậu sao vậy? Bị ai đánh thế?", Phó Vũ kinh ngạc hỏi.
"Còn có thể là ai chứ? Chẳng phải là tên khốn kiếp này sao?", tên tóc xanh chỉ vào Lâm Chính nói.
"Anh ta? Hừ, được lắm, tên này cũng từng đắc tội với tôi. Hôm nay chúng ta phải tính món nợ này với anh ta rồi", Phó Vũ nheo mắt cười nói.
"Tóc xanh, anh được đấy, chẳng phải trước đó đi Ferrari sao? Sao lại chuyển sang 981 rồi?", đúng lúc này, cô gái tóc ngắn bên cạnh không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Vẻ ngoài của chiếc 981 quả thực ngầu hơn chiếc Ferrari của tên tóc xanh kia nhiều.
"Đó không phải là xe của tôi, mà là của hắn...", tên tóc xanh nói.
"Cái gì? Xe của hắn?", Phó Vũ ngạc nhiên.
Cô gái tóc ngắn cũng sửng sốt.
"Không nhận ra hắn cũng là đại gia đấy!", Bàn Tử vô cùng ngạc nhiên nói.
"Đại gia? Tôi chưa từng nghe nói giới thượng lưu Giang Thành có một kẻ như thế này, không chừng là hắn đi thuê cũng nên", Phó Vũ hừ một tiếng.
"Tôi nghĩ là lòe thôi", cô gái tóc ngắn nói đầy chua ngoa.
Nếu biết Lâm Chính có chiếc xe này, thì trước đó sao cô ta có thể dễ dàng bỏ qua chứ? Dù mặt dày cũng phải câu được anh chàng giàu có này, dù sao Lâm Chính cũng đẹp trai hơn Phó Vũ nhiều.
"Ai quan tâm anh ta là ai chứ! Anh ta đắc tội với tôi thì hôm nay đừng hòng tôi bỏ qua! Mấy anh em, đánh gãy chân anh ta cho tôi!", tên tóc xanh gào lên.
"Được!".
Phó Vũ cũng gật đầu, sắc mặt lạnh lùng, sau đó dẫn người bao vây Lâm Chính lại.
Nơi này không có Từ Sương Huyền, hắn cũng không phải kiêng dè nhiều như vậy nữa.
Lâm Chính chẳng thèm nhìn bọn họ, vừa ngắm sông vừa hút thuốc, dường như những người đang bước tới đằng sau chỉ là không khí.
Điều này quả thực đã kích thích đám cậu ấm, ai nấy reo hò muốn đánh cho Lâm Chính tàn phế.
Nhưng đúng lúc này...
Vèo!
Lại có mấy chiếc xe con màu đen phóng tới.
Sau đó ông hai Liễu sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lao xuống, chạy về phía Lâm Chính.
"Chú hai?", tên tóc xanh sửng sốt.
Đám người Phó Vũ cũng vô cùng kinh ngạc.
Ông hai Liễu phớt lờ bọn họ, chạy tới trước mặt Lâm Chính, vội vàng cúi người khom lưng, dáng vẻ vô cùng cung kính.
"Cậu... cậu Lâm..."
Chương 262: Tôi đã cho ông cơ hội rồi
Chỉ mấy chữ đơn giản đã khiến đám Phó Vũ và tên tóc xanh há hốc miệng.
Sắc mặt bọn họ đầy kinh hãi, ai nấy dụi mắt, ngoáy tai, tưởng mình gặp ảo giác.
"Chú hai, chú... chú đang làm gì vậy? Sao chú lại cúi đầu trước thằng khốn này?", tên tóc xanh ôm khuôn mặt sưng vù, run rẩy hỏi.
Câu này suýt nữa dọa chết ông hai Liễu.
Ông ta không phải là đồ ngốc, nhìn thấy đám người Phó Vũ dàn trận, lại nhìn thấy vết thương trên mặt cháu mình, cộng thêm Lâm Chính đang yên đang lành gọi ông ta đến đây. Xâu chuỗi mọi việc lại thì ông ta đã hiểu được bảy tám phần.
Lẽ nào...
Chết rồi!
Lần này nhà họ Liễu chết cả lũ với nhau rồi...
Thằng ngu này... đắc tội với cậu Lâm?
Ông hai Liễu túa mồ hôi lạnh, trong lòng chỉ muốn băm vằm tên tóc xanh.
Vốn dĩ ông ta và Chủ tịch Lâm đã có mâu thuẫn, lại thêm thời gian này thế giới ngầm của Giang Thành có cuộc thanh tẩy lớn, đang trong giai đoạn đặc biệt. Ngày nào ông ta cũng như đi trên băng mỏng, vô cùng thận trọng, chờ quy phục Chủ tịch Lâm, để giữ được chút thế lực nhà họ Liễu, như vậy ít nhất sau này nhà họ Liễu vẫn có thể tiếp tục kiếm sống ở Giang Thành.
Nhưng không ngờ... thằng cháu vô tích sự này lại gây chuyện, chọc vào Chủ tịch Lâm?
Ông hai Liễu nổi giận đùng đùng, xông tới, đạp mạnh vào đầu gối tên tóc xanh.
"Ui da!".
Tên tóc xanh kêu lên đau đớn, quỳ khuỵu xuống đất, ông hai Liễu không chút khách sáo, lại giơ tay lên tát hắn như điên.
Bốp bốp bốp bốp bốp!
Tiếng tát vang lên dày đặc như tiếng mưa.
Chưa đầy mười giây, mặt tên tóc xanh đã sưng vù lên.
"Ơ..."
"Ông hai, ông làm gì vậy?".
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
"Chú hai, cháu là cháu của chú, chú... sao chú lại vô duyên vô cớ đánh cháu chứ?", tên tóc xanh ấm ức nói.
"Tao hỏi mày, có phải mày đắc tội với Chủ tịch Lâm không?", ông hai Liễu tức giận hỏi.
"Chủ... Chủ tịch Lâm? Chủ tịch Lâm cái gì chứ?", tên tóc xanh ngớ ra.
Phó Vũ, cô gái tóc ngắn và đám Bàn Tử ở bên kia thì giật thót trong lòng, đồng loạt quay sang nhìn Lâm Chính.
Chủ tịch Lâm? Lẽ nào là chỉ người này?
Không ai giải đáp câu hỏi của bọn họ.
Về phần ông hai Liễu, lúc này ông ta cũng không muốn phân rõ trắng đen thị phi gì nữa, cứ thế giơ nắm đấm lên bắt đầu đánh tên tóc xanh.
Nếu đánh nhầm thì coi như tên tóc xanh xui xẻo, bị đánh oan một trận, nhà họ Liễu không bị tổn thất gì.
Nếu đánh đúng... nói không chừng có thể cứu vớt được nhà họ Liễu!
Ông hai Liễu nghĩ đến đây lại càng đánh hăng hơn.
Tên tóc xanh kêu lên thảm thiết, những người ở bên cạnh nghe mà kinh hồn táng đảm, nổi cả da gà.
Tuy dáng vẻ của hắn vô cùng thê thảm, nhưng trên thực tế chỉ là vết thương ngoài da. Ông hai Liễu cũng là người của vùng xám, biết chút quyền cước, biết đánh vào đâu sẽ không để lại di chứng. Ông ta làm vậy chỉ là ra vẻ trước mặt Lâm Chính mà thôi.
Chỉ có điều...
Tên tóc xanh bị đánh thê thảm như vậy, nhưng từ đầu đến giờ Lâm Chính không nhìn lấy một cái, lại càng không ngăn cản, thái độ không liên quan gì đến mình.
Ông hai Liễu lén nhìn anh, trong lòng thầm kêu khổ.
Lâm Chính không lên tiếng, ông ta cũng không dám dừng tay.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù những chỗ ông ta đánh không phải là vị trí chí mạng, thì cũng có thể đánh chết người.
Nắm đấm đánh vào thịt, thịt còn có thể bình an vô sự sao?
Đến nước này, ông hai Liễu chỉ đành nháy mắt ra hiệu cho đám Phó Vũ.
Phó Vũ có chút tức giận, thầm hừ một tiếng, không thèm lên tiếng ngăn cản.
Đám Bàn Tử thì hiểu ý, lập tức xông tới kêu lên: "Chú hai, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đánh nữa là chết người đấy!".
"Phải đấy chú hai, đánh thế là đủ rồi, tóc xanh biết sai rồi".
"Chú hai, tóc xanh cũng không cố ý, chú tha cho cậu ấy lần này đi".
Mấy người bước tới khuyên can.
Ông hai Liễu lại đá cho tên tóc xanh mấy cái nữa mang tính tượng trưng, tuy mấy cú đá này nhìn thì rất mạnh, nhưng lực đá vào người hắn lại rất nhẹ. Tên tóc xanh hiểu ý của chú mình, cũng giả vờ kêu lên oai oái.
"Ranh con, sau này còn để tao phát hiện mày tác oai tác quái, gây chuyện khắp nơi, xem tao có đánh gãy hai chân mày không!".
Ông hai Liễu tức giận nói, sau đó xoay người, cúi người nói với Lâm Chính đang dựa vào lan can hút thuốc: "Cậu Lâm, thực sự rất xin lỗi, cháu tôi mạo phạm đến cậu, tại đây tôi gửi lời xin lỗi đến cậu, tôi cũng đã dạy dỗ nó rồi, cậu xem..."
"Ông bảo tôi xem cái gì?", Lâm Chính dập tắt điếu thuốc, mặt không cảm xúc hỏi.
Tim ông hai Liễu đập thình thịch, cố nặn ra nụ cười, nói: "Cậu đại nhân đừng chấp tiểu nhân, súc sinh, còn không qua đây xin cậu Lâm tha cho một mạng đi?".
Tên tóc xanh nghe thấy thế, liền ôm khuôn mặt sưng vù bước tới, lúng búng không rõ nói: "Xin lỗi Chủ tịch Lâm, vừa rồi... là tôi mạo phạm anh, xin anh hãy tha thứ cho tôi..."
Mồm thì nói vậy nhưng sâu trong mắt tên tóc xanh vẫn ngập tràn sự không cam lòng và oán hận.
"Tha thứ? Nếu tôi không tha cho cậu thì phải làm sao đây?", Lâm Chính bất ngờ hỏi.
Anh vừa dứt lời, những người có mặt đều giật thót trong lòng.
"Cậu Lâm, việc này...", vẻ mặt ông hai Liễu cũng không được tự nhiên.
"Ông hai Liễu, hình như trước kia chúng ta có thù nhỉ?", Lâm Chính bình thản nói.
"Trước kia là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, tôi đã nói rõ tình hình với cô Cung Hỉ Vân, cũng cảm thấy rất áy náy và hối hận về những hành động ngu muội trước đây, mong cậu Lâm có thể cho tôi một cơ hội nữa", ông hai Liễu vội vàng nói.
"Cơ hội phải do bản thân tự nắm lấy", Lâm Chính lại châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, nói: "Đáng tiếc ông không biết trân trọng".
Ông hai Liễu như ngừng thở, sắc mặt trắng bệch.
"Ông hai Liễu, ông biết tôi là ai không?", Lâm Chính hỏi.
"Biết... tôi biết... Cậu là Chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa!", ông ta vội cúi đầu.
Câu này khiến đám Phó Vũ như bị sét đánh ngang tai.
Khi nghe thấy ba chữ "Chủ tịch Lâm", tuy rất nhiều người đang thầm đoán xem liệu đây có phải là Chủ tịch Lâm trong lời đồn hay không, nhưng lúc tận tai nghe thấy, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng chấn động.
"Hóa ra anh ta thực sự không phải là một kẻ nghèo kiết xác!", cô gái tóc ngắn lẩm bẩm, trong lòng vô cùng hối hận.
So với Chủ tịch Lâm thì Phó Vũ là cái thá gì chứ...
Sắc mặt Phó Vũ cũng vô cùng khó coi.
"Nếu ông biết tôi là Chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa, thì hẳn là biết tôi biết chút y thuật, hiểu rất rõ về cấu tạo cơ thể người. Ông giở mấy trò khôn vặt trước mặt tôi, không cảm thấy nực cười sao?", Lâm Chính nói.
Ông hai Liễu nghe thấy thế thì biến sắc.
Đúng vậy.
Chủ tịch Lâm biết y thuật mà!
Sao có thể không nhìn ra ông ta đánh giả vờ chứ? Sao có thể không nhìn ra vết thương trên người tên tóc xanh này chỉ là vết thương ngoài da, nghỉ dưỡng một thời gian là sẽ hồi phục chứ?
"Chủ tịch Lâm, tôi...", ông hai Liễu còn định giải thích, nhưng không biết nên nói gì.
"Tôi nói rồi, tôi đã cho ông cơ hội, Lâm Chính tôi cũng không phải loại người nhỏ nhen hẹp hòi. Nếu tôi muốn tính món nợ trước đây với ông, thì sẽ chờ đến tận bây giờ sao? Đáng tiếc là biểu hiện của ông hôm nay khiến tôi quá thất vọng", Lâm Chính lắc đầu.
Câu này lập tức khiến ông hai Liễu như rơi xuống hầm băng, lạnh đến thấu xương.
"Về đi, về đi!", Lâm Chính phẩy tay, nói.
Cơ thể ông hai Liễu bỗng lảo đảo, không còn đứng vững nữa.
"Họ Lâm kia, mày đừng ức hiếp người quá đáng!", Phó Vũ ở bên này ngứa mắt lắm rồi, lập tức ra mặt kêu lên.
Lâm Chính hơi ngoảnh sang nhìn hắn.
"Câm miệng!", ông hai Liễu cuống lên.
"Ông hai Liễu, ông sợ anh ta, nhưng tôi không sợ!", Phó Vũ cười khẩy, khinh bỉ nói: "Anh nuôi tôi là Khổ Long, là bá chủ số một Giang Thành. Anh ta chỉ là một thằng bán thuốc, sao tôi phải sợ anh ta chứ?".
"Cậu...", ông hai Liễu tức giận không nói nên lời, một lúc sau mới chỉ vào Phó Vũ, tức giận nói: "Thằng ngu! Đúng là một thằng ngu! Cậu tưởng Khổ Long sẽ giúp cậu sao? Khổ Long cũng xong đời rồi kia kìa!".
Ông ta vừa dứt lời, Phó Vũ hơi sửng sốt.
"Ông hai Liễu, ý ông là sao? Tôi nói cho ông biết, tôi nể mặt ông là chú hai của tóc xanh nên mới khách khí với ông, ông nghĩ ông là cái thá gì chứ? Tôi mà nói với anh nuôi tôi, thì ông không được yên thân đâu!", Phó Vũ hừ lạnh.
Ba ông trùm của Giang Thành là Xương Bá, Cung Hỉ Vân và Khổ Long chia đều quản lý Giang Thành, tuy ông hai Liễu cũng lăn lộn ở khu vực này, nhưng so với ba người này thì còn kém quá xa.
Dù sao Phó Vũ chỉ là một sinh viên, tin tức không nhanh nhạy, hoàn toàn không biết rằng Giang Thành đã đổi chủ, nên vẫn chưa biết tin Khổ Long đã gặp chuyện.
"Thằng ngu, anh nuôi Khổ Long của cậu chết rồi!".
Ông hai Liễu không nhịn được nữa, gầm lên.
Chương 263: Hối hận rồi à? (1)
Sau đó là tiếng hắng giọng của ông Hai Liễu. Bầu không khí lập tức đặc quánh. Phó Vũ càng kinh ngạc hơn. Hai mắt hắn trợn tròn, nhìn ông hai Liễu bằng vẻ không dám tin.
Một lúc sau, hắn mới lắp bắp nói: “Có cái cục shit ấy, anh nuôi tôi không thể nào chết được? Ông tưởng ông là ai? Đừng có nói xằng nói bậy ở đây!”, Phó Vũ tuyệt đối không tin và càng không thể chấp nhận.
“Phó Vũ sao cậu có thể ăn nói như vậy với chú Hai của tôi chứ?”, tên tóc xanh bật lại.
Ông hai Liễu giơ tay ra hiệu tên tóc xanh đừng nói gì. Sau đó ông ta trừng mắt, nghiến răng với Phó Vũ: “Phó Vũ, tôi hỏi cậu, gần đây cậu còn liên lạc được với Khổ Long không?”
Phó Vũ run rẩy. Liên lạc sao? Liên lạc bằng niềm tin à?
Đừng nói là Khổ Long mà đến ngay cả những thuộc hạ của Khổ Long thì hắn cũng không liên lạc được. Đám người này đột ngột biến mất, đến cả KTV Kim Thế Duyên cũng đã đóng cửa.
Mặc dù Phó Vũ ý thức được rằng có thể đã xảy ra chuyện gì đó nhưng với sức mạnh của Khổ Long ở cái Giang Thành này thì hắn cảm thấy vô cùng thản nhiên.
Ở Giang Thành, có gì mà anh nuôi hắn không làm được chứ? Không cần lo lắng đâu. Phó Vũ ra sức an ủi chính mình. Thế nhưng một giây sau, ông hai Liễu đã báo một tin vô cùng kinh hồn.
“Nếu không liên lạc được thì đủ để chứng tỏ là đã có vấn đề. Phó Vũ, cậu đừng như vậy nữa. Xương Bá đã không còn, Cung Hỉ Vân cũng đã làm việc cho chủ tịch Lâm, thậm chí đến cả anh nuôi của cậu cũng có thể đã không còn vì một chuyện ngoài ý muốn nào đó. Cả Giang Thành đã không còn ba thế lực đó nữa rồi. Cậu mau xin lỗi chủ tịch Lâm, nếu không hậu quả thế nào thì đừng có trách”.
Ông hai Liễu lạnh lùng quát. Câu nói của ông ta khiến đám đông hoang mang. Phó Vũ hai chân run lẩy bẩy, ngồi phịch xuống đất.
Ba thế lực lớn đã…không còn nữa rồi sao? Là giả phải không? Ai dám tin chứ? Nhưng chẳng lẽ ông hai Liễu lại thích nói đùa?
Những lời ông ta nói sao có thể là giả được? Đám đông bàng hoàng, cảm giác da đầu tê dại. Lúc này bọn họ mới biết tại sao ông hai Liễu lại cung kính, sợ sệt Lâm Chính như vậy.
Ông hai Liễu hít một hơi thật sâu, dúi đầu tên tóc xanh đi tới đứng trước mặt Lâm Chính.
“Quỳ xuống”, ông hai Liễu nói.
“Chú hai, cháu…chú bảo cháu quỳ xuống sao?”, tên tóc xanh run rẩy
Ông hai Liễu lấy ra một cây gậy sắt đưa tới trước mặt hắn. Ông ta không nói gì, cứ thế đập thẳng vào đầu gối của tên tóc xanh.
“Rắc”.
“Á!”
Tên tóc xanh kêu la thảm thiết. Hắn ngã lăn ra đất, ôm cái chân đã bị đánh gãy của mình và gào lên. Ông hai Liễu lại đập mạnh vào chân còn lại của tên tóc xanh.
Rắc.
Tiếng kêu gào vang vọng không gian. Tên tóc xanh do đau quá mà ngất lịm.
“ông Hai”, người nhà họ Liễu đứng sau không chịu đựng thêm được nữa.
Thế nhưng ông hai Liễu mặc kệ. Ông ta quay qua nhìn Lâm Chính, cúi đầu nói: “Chủ…chủ tịch Lâm, như vậy…cậu đã hài lòng chưa?”
Lâm Chính điềm đạm nhìn tên tóc xanh ngất dưới đất và lắc đầu.
Ông hai Liễu không dám do dự, cũng biết bản thân không thể do dự bèn giơ cây gậy sắt lên đập thẳng vào tay của tên tóc xanh.
Rắc.
Rắc.
Chương 264: Hối hận rồi à (2)
Âm thanh ghê rợn của tiếng xương gãy lại vang lên. Tên tóc xanh một lần nữa tỉnh lại rồi lại ngất đi.Trông hắn không còn ra hồn người nữa.
“Chủ tịch Lâm…vậy đã được chưa?”, ông hai Liễu buông thõng tay xuống, run rẩy.
Nếu Lâm Chính còn nói chưa hài lòng thì thực là ông ta không biết phải đánh như thế nào nữa. E rằng nhát tiếp theo sẽ khiến tên tóc xanh mất mạng mất…
“Được rồi”, cuối cùng thì Lâm Chính cũng đã lên tiếng.
Câu nói của anh khiến ông hai Liễu thở phào nhẹ nhõm. Ông ta nhắm mắt lại như đang lựa chọn, sau đó quỳ xuống.
Vô số người có mặt trố mắt nhìn.
“Chủ tịch Lâm, tôi đồng ý thay mặt cho nhà họ Liễu bỏ ra toàn bộ tài sản tặng lại cho cậu. Ngoài ra, nhà họ Liễu cũng sẽ rời khỏi Giang Thành ngay trong đêm và thề sẽ không quay trở lại nữa, mong chủ tịch Lâm có thể tha thứ cho sự ngu ngốc vô liêm sỉ của tôi”.
Nói xong, ông ta dập mạnh đầu trước Lâm Chính. Phó Vũ hác hốc miệng, hơi thở trên nên dồn dập. Tên mập, cô gái tóc ngắn cũng trố tròn mắt.
Đó là ông hai Liễu đấy. Dù sao cũng là một nhân vật có máu mặt ở Giang Thành mà. Sao đứng trước người này thì ông ta lại trở nên đáng thương như vậy chứ…
Chủ tịch Lâm…là người ghê gớm tới mức nào thế? Đám đông cảm thấy ớn lạnh, ai cũng nín thở. Lần này thì đến cả Phó Vũ cũng ý thức được rằng tất cả những gì ông hai Liễu nói đều là thật…
Lâm Chính phủi bụi trên người, thản nhiên nhìn ông hai Liễu: “Tế tổ thường diễn ra ở đâu?”
“Tôi…tôi sẽ sắp xếp chuyển đi”, ông hai Liễu khẽ nói.
“Không cần đâu”, Lâm Chính nói: “Người mất đã mất, động thổ không tốt, mỗi năm các người có thể quay về Giang Thành tế tổ. Ngoài ra mang một nửa tài sản đi, một nửa đưa tôi quyên góp cho khu vực vùng núi khó khăn. Hạn chót là chiều mai lúc năm giờ, đây là cơ hội cuối cùng của các người đấy”.
Nghe thấy vậy ông hai Liễu ngây người, sau đó kích động dập đầu: “Cảm ơn chủ tịch Lâm, cảm ơn chủ tịch Lâm”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó nhìn về phía Phó Vũ. Phó Vũ và tên mập sợ hãi lùi về phía sau. Chúng đứng không vững nữa.
“Ai là học sinh thì bước hết lên đây”.
Đám đông run lẩy bẩy, không biết Lâm Chính định làm gì nhưng vẫn bước lên.
Lâm Chính liếc nhìn, rồi dừng lại ở Phó Vũ: “Tất cả học sinh lập tức chạy một trăm vòng quanh bờ sông cho tôi, không chạy hết không được rời đi. Những người còn lại để ông hai Liễu tự xử lý đi, đừng để xảy ra án mạng”.
Nói xong anh bèn lên xe phóng đi. Nhìn Lâm Chính rời đi, ông hai Liễu mềm nhũn ngồi xuống đất, thở hổn hển.
“Ông Hai”, những người đứng sau vội vàng tới dìu ông ta dậy.
“Mau đưa thằng khốn này tới bệnh viện chữa trị, đừng làm gì kỹ, xử lý đơn giản thôi rồi chuyển tới bệnh viện tỉnh”.
“Ông Hai, lẽ nào…chúng ta thật sự phải rời khỏi Giang Thành sao?”, có người cảm thấy không cam tâm.
“Không đi ở đây làm gì? Lẽ nào muốn chết à? Mau làm theo những gì chủ tịch Lâm nói, lập tức thông báo cho những người trong gia tộc rời khỏi Giang Thành. Phải rồi, những người này thì cậu ở lại giám sát, bắt chạy một trăm vòng. Ai dám lười thì vứt xuống sông cho cá ăn. Những người khác thì đánh gãy một chân”, ông Hai Liễu nhìn đám người Phó Vũ.
“Hả”.
“Đừng! Đừng!”
“Ông Hai, ông làm gì vậy?”
“Giết người!”, đám cậu ấm không chịu nổi cứ thế kêu lên và náo loạn định bỏ chạy. Thế nhưng vô ích. Bọn họ nhanh chóng bị người nhà họ Liễu giữ lại và đánh gãy chân.
Đám người Phó Vũ thì khổ sở chạy quanh sông. Một trăm vòng, sợ đến sáng cũng không xong. Nhưng nếu không chạy thì sẽ bị đập gãy chân giống đám kia. Nhìn vẻ thê thảm của họ, mấy người Phó Vũ nào dám lười biếng.
........
Sau khi giải quyết xong nhà họ Liễu, Lâm Chính lái xe tới bệnh viện. Chiếc xe chạy vào trong, Lâm Chính tìm được phòng của Từ Sương Huyền theo số mà Mã Hải báo.
Bên ngoài phòng là một người mặc áo màu đen. Đó chính là vệ sĩ bảo vệ Từ Sương Huyền do người nhà họ Từ cử đến. Lúc này, người vào người ra tấp nập tới thăm Từ Sương Huyền. Phần lớn là người phía bên trường học. Có cả giáo viên và học sinh.
Ngoài ra còn có một bác sĩ tâm lý. Dù sao thì chuyện này là do Từ Sương Huyền tự làm tự chịu. Cô gái vốn bị bệnh lại không nghe lời khuyên, cứ thế uống rượu vào nên mới xảy ra kết cục như vậy.
Lâm Chính đứng ngoài cửa đợi. Tới 11h, khi người thăm đã đi gần hết thì anh mới bước vào.
Sắc mặt Từ Sương Huyền trông vô cùng tiều tụy. Cô ấy nằm đó như người chết rồi. Hai mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thế tuôn ra. Trông cô gái gầy đi nhiều, hoàn toàn không còn vẻ phơi phới của tuổi thanh xuân nữa.
Đôi mắt cô gái nhìn lên trần nhà một cách vô hồn.
Lâm Chính bước tới. Cô ấy không hề có bất kỳ phản ứng gì. Cảm giác như cô không còn hứng thú với mọi thứ xung quanh nữa.
Anh ngồi xuống bên giường, cầm một trái táo lên và gọt vỏ. Lúc này dường như cô ấy mới ý thức được có người tới. Sau khi liếc nhìn Khiết Thần, cô co rụt đồng tử, nói bằng giọng khàn khàn: “Sao? Anh tới cười nhạo tôi đấy hả?”
“Đúng vậy”
Lâm Chính gọt xong táo bèn đưa lên miệng cắn một miếng và nhai: “Sao thế? Từ Sương Huyền, hối hận rồi à?”
Chương 265: Mua nhà
Nghe Lâm Chính nói, nhịp thở của Từ Sương Huyền trở nên gấp gáp hơn.
Cô ấy trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Lâm Chính, sau đó gương mặt xinh xắn trở nên dữ tợn, giận dữ mà đau khổ.
“Anh… Anh im miệng cho tôi! Cút đi cho tôi! Cút!”.
Cô ấy điên cuồng hét lên.
Nếu cơ thể cô ấy có thể cử động, cô ấy sẽ không do dự nhảy xuống giường, lấy đồ ném về phía Lâm Chính.
Tiếc là bây giờ ngoại trừ miệng, cơ thể cô ấy hoàn toàn không thể động đậy…
Lâm Chính không nói gì, tiếp tục nhìn cô ấy.
Cô ấy cũng chỉ đành bất lực nhìn Lâm Chính.
Cuối cùng, Từ Sương Huyền khóc thành tiếng.
Nước mắt không ngừng rơi khỏi khóe mắt cô ấy.
Mặc dù mấy ngày nay cô ấy đã khóc rất nhiều lần, nhưng không có lần nào khóc nhiều bằng lần này.
Bởi vì không ai dám hỏi câu mà Lâm Chính hỏi.
Hối hận?
Từ Sương Huyền vô cùng hối hận.
Cô ấy vốn đã có mầm bệnh trong người, nhưng vì để ý đến thể diện của bạn học, để giữ vững quan hệ với bạn học, cô ấy miễn cưỡng uống ly rượu đó, dẫn đến bây giờ biến thành thế này. Nếu có thể quay lại, cô ấy sẽ tạt ly rượu đó vào mặt những người bạn ép cô ấy uống rượu.
Hơn nữa, từ khi xảy ra chuyện, những người ép cô uống rượu đa số chẳng ai đến thăm cô, sợ bị cô trách móc.
Lúc này, Từ Sương Huyền mới hiểu thế nào là tình người ấm lạnh, mới hiểu thế nào là bạn bè giả tạo…
Trong phòng bệnh toàn là tiếng khóc của Từ Sương Huyền. Lâm Chính ăn táo, không quan tâm đến cô ấy.
Cũng không biết qua bao lâu, Từ Sương Huyền mới ngừng khóc.
Cô ấy nghẹn ngào nói: “Bây giờ hối hận thì có tác dụng gì? Tôi đã thành ra thế này, anh muốn cười thì cứ cười đi…”.
“Tôi không thích cười trên nỗi đau của người khác, lần này tôi đến đây là chú của cô nhờ tôi. Từ Sương Huyền, tôi hỏi cô, nếu cô có thể hồi phục, có thể xuống giường đi lại, có thể sinh hoạt như người bình thường, cô có đồng ý thay đổi từ đây không?”.
“Tôi đồng ý, nhưng thế thì sao? Cuộc sống của tôi đã không còn hi vọng nữa rồi”, Từ Sương Huyền khản giọng nói, ngay sau đó nhắm mắt lại, không nhìn Lâm Chính nữa.
Không biết qua bao lâu, Từ Sương Huyền đột nhiên cảm giác được nơi cổ truyền tới cơn đau nhẹ, giống như bị muỗi đốt, sau đó cảm giác buồn ngủ ập đến, tiến vào giấc mơ.
Sáng ngày hôm sau, ngoài cửa sổ vang tiếng chim hót.
Từ Sương Huyền mở mắt, vươn vai như thường lệ.
Giấc ngủ tối qua có lẽ là giấc ngủ ngon nhất của cô ấy trong cả năm nay.
Cô ấy xuống giường, kéo rèm cửa. Cho đến khi ánh mặt trời chiếu vào phòng bệnh, cô ấy mới ý thức được điều gì, cả người run rẩy nhìn hai tay mình, rồi lại nhìn hai chân mình, sau đó reo lên mừng rỡ.
…
Rời khỏi bệnh viện, Lâm Chính quay trở lại y quán ngủ.
Nhưng bây giờ ở y quán khiến anh cảm thấy không thích hợp cho lắm.
Dù gì Lạc Thiên đã dọn ra khỏi nhà họ Lạc, cũng ở lại y quán. Hai người ở phòng đối diện nhau, trai đơn gái chiếc ở trong y quán, bản thân Lâm Chính không thấy gì, nhưng con gái người ta có nhiều chỗ bất tiện. Nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn quyết định nói Mã Hải chuẩn bị một căn nhà cho mình.
Có lẽ mình cũng nên đi mua một căn nhà.
Nhà họ Liễu rút lui, Cung Hỉ Vân cơ bản đã thâu tóm vùng xám ở Giang Thành.
Khang Gia Hào và Kỷ Văn giao nộp bằng chứng phạm tội của Tiêu Nghị cho bên trên, lần này Tiêu Nghị không chết cũng sẽ lột mất một lớp da, một loạt thủ đoạn tấn công Dương Hoa của Nam Phái đều thất bại.
Mã Hải cũng làm theo lời Lâm Chính nói, bắt đầu tấn công Tập đoàn Thượng Vũ một cách điên cuồng.
Tập đoàn Thượng Vũ vô cùng khốn khổ, giá trị cổ phiếu sụt giảm nhanh chóng. Hơn nữa, mấy hôm nay còn nổ ra loạt vấn đề quản lý nội bộ. Chỉ riêng cán bộ nòng cốt đã bị sa thải mất bốn, các bộ phận cũng tổn thất nghiêm trọng, tiến hành điều chỉnh quy mô lớn.
Đương nhiên, Tập đoàn Thượng Vũ khổ, Dương Hoa cũng không dễ chịu gì. Dù sao Tập đoàn Thượng Vũ cũng là tập đoàn lớn, đọ sức với bọn họ nào có dễ dàng. Bây giờ, Dương Hoa còn tổn thất nặng nề hơn, nhưng đây là mệnh lệnh của Lâm Chính, Mã Hải chỉ đành làm theo.
Hơn nữa, trận chiến doanh nghiệp giữa Dương Hoa và Tập đoàn Thượng Vũ cũng thu hút sự chú ý của vô số nhà tư bản trong và ngoài nước.
Không ai ngờ Dương Hoa lại điên cuồng như vậy, có lẽ bây giờ chủ tịch của Tập đoàn Thượng Vũ rất đau đầu! Nếu sớm biết Tập đoàn Dương Hoa ghi thù như vậy, sao bọn họ dám chọc vào những tên điên đó?
Sáng ngày hôm sau, Lạc Thiên mở cửa y quán, tiếp tục kinh doanh.
Cô ấy vốn định đi gọi Lâm Chính khám bệnh, nhưng Lâm Chính đã ra ngoài từ sáng sớm, đến khu biệt thự bên bờ hồ Giang Thành.
Đó là khu tài sản thương mại mới vừa mở bán tên là Hào Tình Thế Kỷ, bán biệt thự nhìn ra sông, tấc đất tấc vàng, là nơi tụ tập những người giàu có ở Giang Thành. Nghe nói Mã Hải cũng mua một căn trong đó, nhưng là căn biệt thự rẻ nhất.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK