Mọi người đều sửng sốt trước những lời Ramon nói.
Không phải là công lao của một mình Lâm Chính? Lẽ nào còn có công lao của người khác? Tính ra Anna cũng đã bỏ ra không ít công sức nhưng có thế nào cũng không đến lượt Ramon lên tiếng.
“Ramon, anh có ý gì?”, Anna bước ra lạnh lùng hỏi.
“Thật ra Hiệp hội Y tế chúng tôi đã chữa được bảy tám mươi phần trăm bệnh của công chúa Margarita, Đông y của Hoa Quốc các người chẳng qua chỉ đang điều trị phần còn lại của chứng bệnh mà thôi. Nói một cách chính xác, các người đã chiếm không ít lợi của Hiệp hội Y tế chúng tôi nên không chỉ có một mình cậu chữa trị cho công chúa Margarita mà Hiệp hội Y tế mới là người chữa trị cho cô bé”, Ramon nói.
“Gì cơ?”
Người xung quanh đều sững sờ với những lời của Ramon.
“Mau quay ống kính sang chỗ anh ta”.
Các phóng viên cũng vội vàng gọi quay phim đưa ống kính về phía Ramon.
Những người xem live stream đều rất kinh ngạc.
Đúng là không biết xấu hổ.
“Thế nên vẫn muốn chối cãi?”, Lâm Chính thở dài.
“Đây không phải là chối cãi, tôi chỉ muốn nói sự thật cho người ở cả thế giới biết”, Ramon nói.
“Sự thật không phải như vậy”.
“Vậy à? Vậy tôi hỏi cậu nhé cậu Lâm, cô Anna – học sinh của cậu trước kia làm việc ở đâu?”
“Tất nhiên là Sở nghiên cứu của Hiệp hội Y tế các anh”, Lâm Chính lạnh nhạt nói nhưng đã thầm đoán được ý đồ của Ramon.
“Ừ thì thế, cô ta đang làm việc trong Sở nghiên cứu của Hiệp hội Y tế, hơn nữa cô Anna cũng có chức vụ không thấp ở trong Sở nghiên cứu của chúng tôi nhỉ? Cô ta là phó hội trưởng Hiệp hội Y tế, quyền cao chức trọng mà”, Ramon mỉm cười nói.
“Ramon, anh muốn nói gì? Tôi đã không còn là người của Hiệp hội Y tế nữa, anh đừng có mà kéo tôi vào”, Anna cũng cảm thấy không ổn, lập tức lên tiếng.
“Nhưng cô từng làm việc trong Hiệp hội Y tế, chuyện này không thể thay đổi được”, Ramon cười mỉa.
“Chuyện… chuyện này có thể đại diện điều gì chứ?”, Anna hoảng hốt.
“Có nghĩa là cô có thể cung cấp cho cậu Lâm – thầy của cô thành quả nghiên cứu của Hiệp hội Y tế bất cứ lúc nào, nói cho cậu ta rất nhiều những lý luận và kiến thức nghiên cứu của Hiệp hội”.
Ramon bật cười nói: “Tôi nghĩ chắc vừa rồi mọi người đều đã nhìn thấy phương pháp và các bước chữa trị của cậu Lâm, cậu ta chỉ mất hai mươi phút để châm vào cây châm cứu lên người công chúa Margarati, cho cô bé uống một bát nước bẩn mà không biết là gì, để làm cho công chúa Margarati tỉnh lại. Ôi trời ạ, mọi người nói xem đây là y thuật? Thế này làm sao để tôi tin đây là y thuật? Tôi thà tin đây là trùng hợp còn hơn”.
Anh ta vừa dứt lời, rất nhiều người đều nổi giận.
Thậm chí còn có một làn sóng chỉ trích Ramon trên mạng.
“Không biết xấu hổ”.
“Có phải anh không thể để thua?”
“Đúng là hèn hạ!”
“Rốt cuộc cái tên Ramon này là thứ gì vậy?”
Liên tục có rất nhiều tiếng mắng chửi.
Thế nhưng mạng Internet lại không chỉ có thế, còn có không ít người tán đồng với quan điểm của Ramon.
“Tôi nghĩ Hội trưởng Ramon nói không sai, y thuật của người Hoa Quốc này đúng là quá kỳ diệu, có vẻ giống với ma pháp. Nhưng trong hiện thực không có ma pháp nên người Hoa Quốc này có thể chữa được cho công chúa Margarita chắc chắn đúng như Hội trưởng Ramon nói, anh ta cũng nhờ vào y học hiện đại, anh ta ăn cắp thành quả của Hiệp hội Y tế”.
“Đúng thế, trước kia cô Anna là Phó hội trưởng Hiệp hội Y tế, cô ta dễ dàng tiết lộ thành quả nghiên cứu bí mật của Hiệp hội cho người Hoa Quốc này”.
“Xét về mức độ nào đó, thật ra Hội trưởng Ramon nói không sai”.
“Tôi cũng nghĩ như thế”.
Những quan điểm này lập tức dấy lên sự bất mãn của các cộng đồng mạng Hoa Quốc, mà bên nước Mễ chắc chắn là đứng về phía Ramon, không lâu sau một cuộc đấu khẩu chưa từng có đã nổ ra trên mạng xã hội giữa hai bên.
Dư luận lại bị Ramon thao túng tâm lý...
Lâm Chính không ngờ tên Ramon này lại vô liêm sỉ đến mức này, nó đã vượt qua sự dự đoán của anh.
“Ramon, cậu đúng là không biết xấu hổ, tôi sẽ làm rõ chuyện này tại tòa án quốc tế, cậu Lâm chữa khỏi bệnh cho con gái tôi, không liên quan gì đến cậu. Cậu Lâm, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ đứng về phía cậu”, hoàng tử Birken tức giận nói với Ramon, sau đó quay sang an ủi Lâm Chính.
“Không sao, tôi không để tâm chuyện này, dù Ramon muốn chối cãi thì cứ để anh ta chối cãi”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Thầy ơi…”Anna gọi.
“Anna, tôi tài trợ để cô thành lập một Sở nghiên cứu ở nước Y, tôi muốn bổ nhiệm cô làm Viện trưởng của Sở nghiên cứu, cô đồng ý không?”, Lâm Chính hỏi.
Anna sửng sốt, sau đó gật đầu: “Đương nhiên, nhưng… bên người nhà tôi…”
“Không sao, nếu cô muốn dẫn họ đến đó thì bất cứ lúc nào cũng được hoặc có thời gian cô có thể trở về thăm họ, tôi sẽ cho cô một kỳ nghỉ dài”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vậy được chứ thầy”, Anna gật đầu.
“Hoàng tử Birken”, Lâm Chính lại quay đầu lại nói.
“Cậu Lâm, còn việc gì sao?”, hoàng tử Birken nói, trong lời nói còn có vẻ cung kính.
“Mặc dù công chúa đã tỉnh nhưng độc tố trong người vẫn chưa được thanh lọc hoàn toàn, cô bé vẫn cần được nghỉ ngơi, tiếp nhận quá trình điều trị tiếp theo. Tôi sẽ dạy cho Anna các phương pháp điều trị sau đó, đợi đến khi Hiệp hội Y tế bên kia thành lập, ông có thể đưa công chúa đến đó điều trị định kỳ mỗi tuần, ước chừng một năm công chúa sẽ hoàn toàn bình phục”, Lâm Chính cười nói.
Vừa nghe thế Anna hiểu ngay ý định của Lâm Chính.
Lâm Chính định lấy vương thất nước Y ra để làm chỗ chống lưng cho Anna.
“Cảm ơn cậu Lâm, sau khi Hiệp hội Y tế thành lập, tôi mong tôi có thể mang theo một phần lời chúc đến”, hoàng tử Birken cười nói.
“Tất nhiên, nếu hoàng tử đến, chúng tôi luôn chào đón”.
“Cảm ơn, người bạn của tôi”, hoàng tử Birken cười nói, sau đó nghiêng đầu: “Vệ binh”.
“Điện hạ!”
Một vệ sĩ Hoàng gia bên cạnh lập tức chạy đến.
“Lập tức chọn một mảnh đất trong vườn hoa Hoàng gia để xây dựng Hiệp hội Y tế”.
“Vâng thưa điện hạ”.
Vệ binh đó gật đầu rồi đi xử lý.
“Cậu Lâm, hãy để vương thất chúng tôi chịu toàn bộ chi phí xây dựng Sở nghiên cứu cho cho cậu. Đây là để tỏ lòng biết ơn tốt với sự giúp đỡ của cậu với con gái tôi”, hoàng tử Birken chân thành nói.
“Cảm ơn ông, hoàng tử điện hạ”, Lâm Chính gật đầu cười rồi giơ tay ra bắt tay với ông ta.
Các phóng viên lập tức quay lại cảnh này.
Không còn nghi ngờ gì nữa, mọi người đều biết Sở nghiên cứu sắp được đặt tại thủ đô nước Y đã được liên kết với vương thất.
“Sở nghiên cứu và Hiệp hội Y tế không phân biệt Đông y hay Tây y, chỉ cần là nhân tài trong y học đều có thể gia nhập vào đó vô điều kiện. Đương nhiên, Hiệp hội Y tế vẫn có tiêu chuẩn tuyển dụng nhất định, đó là người có phẩm chất và tính cách tốt, chúng tôi không muốn một số kẻ xấu vô liêm sỉ và hèn hạ xuất hiện trong Hiệp hội Y tế”, Lâm Chính mỉm cười với ống kính.
“Cậu…”, Ramon tức đến mức đỏ cả mặt nhưng không nói được gì.
Dĩ nhiên anh ta biết Lâm Chính đang giễu cợt mình.
Lâm Chính cũng chẳng để tâm quá nhiều đến anh ta, còn nói: “Ngoài ra, tôi còn một việc muốn thông báo”.
Mọi người ở đó đều đồng loạt nhìn Lâm Chính.
Chỉ nghe anh nói.
“Từ giờ trở đi, tất cả các sản phẩm thuộc công ty Dương Hoa của tôi, bao gồm thuốc nhồi máu não và thuốc viêm mũi, cũng như tất cả các loại thuốc có công dụng chữa bệnh mới sẽ được tung ra thị trường trong tương lai sẽ ngừng bán vô thời hạn tại nước Mễ”.
Anh vừa dứt lời, trong phòng lập tức trở nên yên ắng…