Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Hồi Tuyết lập tức tái mặt, ánh mắt điên cuồng run rẩy, ngơ ngẩn nhìn Hầu Nam.

Đám người Đường Tông Hào, Đường Tùng cũng hoảng hốt.

Phía Hầu Nam lại có người từng gặp Lâm Thích Tổ…

Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?

Lần này tiêu rồi!

Tất cả kế hoạch tiêu tùng rồi!

Đường Hồi Tuyết không còn sức lực ngã ngồi trên ghế, gương mặt xinh đẹp toát đầy mồ hôi lạnh.

Đám người Đường Tiểu Thạch, Đường Hiểu Hồng âm thầm cười khẩy.

“Xem đi, tôi đã bảo vẫn phải dựa vào cậu Hàn!”.

“Tên vô dụng này thì có tác dụng gì? Nhà họ Đường chúng ta chỉ có cậu Hàn mới có thể cứu vãn! Dựa vào tên ở rể vô dụng này? Để chuyện này đồn ra ngoài, chẳng phải khiến người khác cười rụng răng hay sao?”.

Mấy người nhỏ giọng nói.

Hầu Nam gọi một cuộc điện thoại, sau đó bình tĩnh nói: “Cậu Lâm, năm phút nữa là bạn của tôi tới rồi, xin hãy đợi một lát”.

“Cô Đường, cô sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi vậy?”, Đinh Thu liếc nhìn Đường Hồi Tuyết mãi cúi đầu không nói, nhếch khóe miệng, hỏi.

Nhìn vẻ mặt của bọn họ, Hầu Nam và Đinh Thu đã nghi ngờ thân phận của Lâm Thích Tổ.

Mặc dù diễn xuất của Lâm Chính rất tốt, nhưng mọi thứ… quá kỳ quặc.

Lâm Thích Tổ ở nước ngoài, sao lại xuất hiện ở đây? Lại còn trùng hợp là bạn trai của Đường Hồi Tuyết?

Rất nhiều chỗ không thể giải thích!

“Ông chủ Hầu, nói như vậy là ông không tin tôi sao?”, Lâm Chính không hoảng loạn, chỉ sa sầm mặt, lạnh lùng hỏi.

“Tên vô dụng này giả vờ cũng ra gì đấy chứ”, Đường Tiểu Thạch âm thầm cười nói với Đường Hiểu Hồng.

“Không không không, cậu Lâm, cậu đừng giận, tôi tuyệt đối không có ý đó. Nhưng người làm ăn chúng tôi xưa nay đều rất cẩn trọng, tôi làm như vậy chỉ để yên tâm mà thôi”, Hầu Nam làm ra vẻ hoảng hốt, nhưng đó chỉ là bề ngoài.

Thực tế ông ta cũng đã bắt đầu nghi ngờ.

“Nếu ông chủ Hầu đã không tin chúng tôi, vậy chúng ta ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì… Thích Tổ, chúng ta đi thôi”, Đường Hồi Tuyết đứng dậy, định kéo Lâm Chính rời đi.

Nhưng cô ta vừa định đi, người của Đinh Thu lập tức ngăn cô ta lại.

“Cô Đường, đừng vội vã rời đi thế chứ. Bạn của Hầu tổng sắp tới rồi, đợi bạn của ông ấy tới, các người đi cũng đâu muộn”, Đinh Thu lạnh nhạt nói.

Đường Hồi Tuyết vội vã rời đi khiến Đinh Thu càng tin chắc suy nghĩ của mình.

Hầu Nam cũng nheo mắt lại, nhìn Đường Hồi Tuyết nói: “Cô bé, đi vội như vậy làm gì? Món ăn ở đây còn chưa lên hết, hôm nay không phải nhà họ Đường các người mời chúng tôi ăn sao? Khách còn chưa ăn miếng nào, chủ đã định bỏ đi, chẳng lẽ đây là cách đãi khách của nhà họ Đường các người?”.

Đường Hồi Tuyết biến sắc.

“Không giấu được nữa rồi”.

Đường Tùng âm thầm nghiến răng, nhìn sang anh cả của mình.

Đường Tông Hào hít sâu một hơi, biết không đóng kịch được nữa, chỉ đành làm liều giả vờ tức giận quát lên: “Hồi Tuyết, cháu thành thật nói đi, đây có phải là Lâm Thích Tổ hay không?”.

“Bác cả, cháu…”, Đường Hồi Tuyết kinh hãi.

“Đợi đã, bác cả, hình như cháu đã gặp người này ở đâu đó”, Đường Tiểu Thạch lập tức đứng dậy, giả vờ kinh ngạc nói.

“Đã gặp? Cháu từng gặp ở đâu?”, Đường Tông Hào nghi hoặc hỏi.

“Ở Giang Thành! Người này… hình như là Lâm Chính, đứa ở rể nhà họ Tô!”, Đường Tiểu Thạch bày ra vẻ mặt vô cùng khoa trương.

“Cái gì? Đứa ở rể?”, Đường Tông Hào nổi giận, trừng mắt nhìn Đường Hồi Tuyết, quát: “Hồi Tuyết, Tiểu Thạch nói có đúng không? Người đàn ông này có phải là Lâm Chính không?”.

Đường Hồi Tuyết há miệng, không nói được lời nào.

“Đứa bất hiếu này, lại dám lừa mọi người, mày… sao có thể như vậy, sao có thể như vậy!”, Đường Tùng cũng giả vờ tức giận, vung tay tát.

Bốp!

Trên gương mặt trắng nõn của Đường Hồi Tuyết lại hiện lên dấu tay.

“Bố…”, Đường Hồi Tuyết ấm ức vô cùng, trong mắt ngấn nước.

Lâm Chính sầm mặt.

Đám người nhà họ Đường này đúng là vô tình, tình hình không ổn là đẩy hết trách nhiệm lên Đường Hồi Tuyết.

Lại không biết Đường Hồi Tuyết làm như vậy cũng là muốn tốt cho nhà họ Đường.

Hầu Nam cười khẩy không ngừng, lặng lẽ xem vở kịch của người nhà họ Đường.

Đinh Thu lại không nhẫn nại được, sắc mặt sầm xuống, chất vấn: “Đường Tông Hào, các ông có ý gì?”.

“Ông chủ Đinh, ông chủ Hầu, thực sự xin lỗi, chuyện này chúng tôi cũng không biết. Con nhóc này đột nhiên dẫn một người bạn trai đến, nói cậu ta tên Lâm Thích Tổ, vấn đề là chúng tôi cũng chưa từng gặp Lâm Thích Tổ, nên tôi đã tin nó. Gây ra chuyện cười như vậy thật là xin lỗi, ông yên tâm, chúng tôi sẽ phạt con bé này, xin lỗi xin lỗi…”, Đường Tông Hào vội vàng khom người hành lễ.

Đám người Đường Tùng cũng liên tục xin lỗi.

“Xin lỗi không phải làm như vậy”, Hầu Nam nheo mắt cười nói.

Người nhà họ Đường sửng sốt.

“Ông chủ Hầu, ý ông là…”.

“Con bé Đường Hồi Tuyết thì tôi không nói nữa, giữ thể diện cho ông, ông tự về nhà trừng phạt. Còn thằng nhóc không biết trời cao đất dày này… Lẽ nào ông định để cậu ta bình an rời khỏi đây như vậy? Nếu vậy, mặt mũi của tôi và ông Đinh để đi đâu?”, Hầu Nam lạnh lùng cười nói.

Mọi người nghe vậy lập tức hiểu ý của ông ta.

“Nhóc con, còn không mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi ông chủ Hầu và ông chủ Đinh?”, Đường Tiểu Thạch là người đầu tiên đứng dậy, chỉ vào Lâm Chính hét lên.

“Xin lỗi?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Mọi người làm gì vậy? Chuyện này không liên quan gì đến anh ấy, con sẽ chịu hết trách nhiệm!”, Đường Hồi Tuyết lập tức hét lên.

“Con nhỏ này! Mày còn dám cãi? Cút sang một bên đi! Về xem tao dạy dỗ mày thế nào!”, Đường Tùng tức giận quát.

“Con mặc kệ! Hôm nay dù con có chết ở đây, các người cũng đừng hòng đụng vào một sợi tóc của anh ấy!”.

Đường Hồi Tuyết nghiến răng nghiến lợi, cũng không muốn nhiều lời với bọn họ, tóm lấy cánh tay Lâm Chính, dẫn anh rời đi.

“Lâm Chính, anh yên tâm, tôi đã dẫn anh đến đây thì chắc chắn sẽ để anh rời khỏi đây mà không tổn hại gì. Thật sự xin lỗi! Anh về trước đi, lát nữa tôi sẽ gửi phong bì cho anh”, Đường Hồi Tuyết nhỏ giọng nói.

“Không cần phải về gấp làm gì, yên tâm đi, chuyện này cứ để tôi lo, tôi sẽ giúp cô giải quyết chuyện này”, Lâm Chính không hoang mang, ngược lại nói một cách chắc nịch.

“Lâm Chính?”, Đường Hồi Tuyết sửng sốt.

Người ăn bám phụ nữ như anh mà nói ra được câu này à?

Cô ta rất muốn nói ra câu đó, nhưng sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của Lâm Chính nên nhịn xuống.

“Anh đừng ngang ngược nữa, anh hoàn toàn không biết thủ đoạn của những người này, đi với tôi mau!”.

Nói xong, cô ta bất chấp tất cả kéo Lâm Chính về phía cửa.

Nhưng đám người Hầu Nam, Đinh Thu không phải người chết, sao có thể để Đường Hồi Tuyết đi?

Bọn họ ngăn cô ta lại.

“Con khốn, đùa giỡn với chúng tôi rồi định chạy? Hôm nay đừng nói là thằng nhóc đó, nhà họ Đường các người không cho tôi một lời giải thích thì đừng hòng rời khỏi đây!”, Đinh Thu lạnh lùng quát.

“Ông chủ Đinh…”, Đường Tông Hào sốt ruột.

“Đường Tông Hào, tôi cho các ông mười phút, trong vòng mười phút trả tiền lại ngay. Nếu không, người nhà họ Đường các ông mỗi người phải để một cánh tay ở lại đây!”, trong mắt Đinh Thu lộ ra sự dữ tợn và hung ác.

Người nhà họ Đường kinh hãi biến sắc.

Đường Tiểu Thạch và Đường Hiểu Hồng cũng ngồi không yên.

“Đường Hồi Tuyết, tất cả là do cô hại!”.

“Cô nghe lời bọn tôi đi thì đâu ra cớ sự này?”.

“Tôi không muốn cụt tay, tôi không muốn cụt tay!”.

Đám người Đường Tiểu Thạch la hét không ngừng.

Người của Đinh Thu đã xông vào phòng, không biết lấy ở đâu ra những con dao sáng loáng, để lộ trước mặt mọi người.

Người nhà họ Đường sợ đến mức hồn bay phách lạc, suýt đứng không vững.

Lâm Chính nhíu mày, định ra mặt.

Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên một giọng nói hờ hững.

“Ông chủ Đinh, ông chủ Hầu, nể mặt tôi đừng làm khó người nhà họ Đường, được không?”.

Dứt lời, một người đàn ông mặc Âu phục thẳng thớm, vuốt ngược tóc ra sau đi vào phòng.

“Cậu Hàn?”.

Đường Tiểu Thạch và Đường Hiểu Hồng mừng rỡ hô lên.
Chương 672: Chủ tịch Lâm?

“Hàn Thiên?”.

Hầu Nam và Đinh Thu cũng kinh ngạc, dường như không ngờ cậu Hàn danh tiếng lẫy lừng lại xuất hiện ở đây.

Phải biết rằng, cậu Hàn này là nhân vật làm mưa làm gió trong nước, bởi vì công ty mà nhà họ Hàn kinh doanh là công ty TNHH Hoàng Ngu nổi tiếng trong nước.

Hoàng Ngu là công ty thế nào? Đừng nói là nhân vật trong nghề mà ngay cả những người dân bình thường cũng biết.

Đó là con rồng của giới giải trí trong nước.

Hàn Thiên là cậu ấm nhà họ Hàn, đương nhiên địa vị rất cao.

Nhìn thấy cậu Hàn xuất hiện, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Cậu Hàn đến rồi! Cậu Hàn đến rồi!”.

“Tốt quá, chúng ta được cứu rồi!”.

Đường Tiểu Thạch và Đường Hiểu Hồng mừng rỡ, phấn khởi vỗ tay liên tục.

Đường Hồi Tuyết lại tái mặt, đôi mắt thất thần.

“Cậu Hàn rồng đến nhà tôm, thật sự khiến chúng tôi kinh ngạc vô cùng. Nào nào, cậu Hàn, mời ngồi!”, Đường Tông Hào kích động không thôi, lập tức đứng dậy nghênh đón.

“Chú Hào, mạo muội quấy rầy, xin hãy thứ lỗi”, Hàn Thiên mỉm cười nói.

“Sao lại như vậy? Cậu là bạn của Hồi Tuyết, tức là khách của nhà họ Đường chúng tôi, làm gì có mạo muội hay không mạo muội? Cậu khách sáo quá!”, Đường Tông Hào cười nói.

“Tiểu Thiên à, cháu ngồi đi, lát nữa chú sẽ bàn bạc một chuyện lớn với cháu!”, Đường Tùng phấn khởi nói.

Còn bàn bạc chuyện gì thì nhiều người đã đoán ra được, kể cả Hàn Thiên.

“Chú Tùng, không vội!”, Hàn Thiên nheo mắt liếc nhìn Đường Hồi Tuyết, cười nói: “Tiểu Tuyết, em không sao chứ?”.

Vẻ mặt Đường Hồi Tuyết không mấy tự nhiên, nhưng vẫn nhỏ giọng đáp lại một câu: “Không… Không sao…”.

“Không sao thì tốt”, Hàn Thiên gật đầu, quay người nhìn Hầu Nam và Đinh Thu, mỉm cười nói: “Hai vị, nể mặt Hàn Thiên tôi, nợ của nhà họ Đường hoãn lại một tháng sau nhé, thế nào?”.

“Nếu cậu Hàn đã lên tiếng, có thế nào chúng tôi cũng phải nể mặt cậu chứ! Được, chuyện này cứ quyết như vậy, nợ của nhà họ Đường để một tháng sau trả vậy!”, Hầu Nam không hề do dự đứng dậy, nói.

“Ông chủ Đinh thì sao?”.

“Cậu Hàn nói gì vậy? Cậu đã lên tiếng, tôi lại không nể mặt cậu hay sao?”.

“Ha ha ha, vậy được, nếu hai vị đã nể mặt như vậy, hôm nay chúng ta không say không về! Nào, lên rượu, tôi muốn uống với hai ông chủ một ly!”.

Mấy người họ tràn đầy hứng thú.

Nguy cơ nghiêm trọng của nhà họ Đường cũng được giải quyết nhẹ nhàng nhờ Hàn Thiên.

Đó là sức mạnh của Hàn Thiên!

Đó chính là sức quyến rũ của anh ta!

Nhiều hậu bối của nhà họ Đường sáng mắt lên, vừa sùng bái vừa ngưỡng mộ nhìn Hàn Thiên.

“Tiểu Tuyết, còn không mau rót rượu cho mọi người?”, lúc này Trương Ái Ngọc nhìn Đường Hồi Tuyết.

Đường Hồi Tuyết siết chặt nắm tay, trên mặt tràn ngập căm hận và đau buồn, rất do dự.

Lúc này, dường như Hầu Nam lại nhớ ra điều gì, nhìn sang Lâm Chính, mỉm cười nói: “Cậu Hàn, tôi nể mặt cậu không so đo chuyện nhà họ Đường nữa, nhưng tên nhóc đó thì không thể bỏ qua như vậy”.

“Cậu ta là ai?”, cậu Hàn liếc nhìn Lâm Chính, hỏi.

“Cô Đường nhờ cậu ta đến, muốn lừa tôi và ông Đinh”.

“Ồ? Tiểu Tuyết, chuyện này là sao?”, cậu Hàn bật cười nhìn Đường Hồi Tuyết.

“Hàn Thiên, tôi biết anh có ý gì, nhưng tôi nói anh biết, tôi sẽ không đồng ý yêu cầu của anh đâu! Anh từ bỏ ý nghĩ đó đi!”, Đường Hồi Tuyết cắn chặt răng nói.

“Chuyện này thì không do cô quyết”, Hàn Thiên lắc đầu, cười nói.

“Nếu cô Đường đã không nể mặt cậu Hàn thì đừng trách chúng tôi. Này, thằng nhóc kia, mau bò qua đây, liếm đế giày tôi đi!”, Đinh Thu ở bên đó giơ chân lên, để đế giày hướng về Lâm Chính, lạnh lùng nói.

“Ông chủ Đinh, ông định làm gì?”, Đường Hồi Tuyết kinh ngạc.

“Cô Đường, chuyện này không liên quan đến cô, cô cũng đừng quan tâm! Thằng nhóc kia, nếu cậu không ngoan ngoãn làm theo, tôi sẽ sai người đánh gãy chân cậu! Nếu cậu vẫn không bò, tôi sẽ đánh gãy tay cậu, còn không chịu liếm, tôi sẽ cắt lưỡi cậu. Cậu có tin không?”, Đinh Thu nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính, nói.

Mặc dù ông ta cũng là người làm ăn, nhưng ông ta khác với Hầu Nam.

Người làm ăn như ông ta… rất độc địa!

Đường Hồi Tuyết sợ đến mức tái mặt.

Lâm Chính nheo mắt lại, sâu trong con ngươi lướt qua tia sáng lạnh lẽo.

“Đừng!”, Đường Hồi Tuyết la lên.

“Nếu không muốn tôi làm như vậy cũng được, chỉ cần cô đồng ý với cậu Hàn, tối nay ở chung với cậu Hàn một đêm là được rồi”, Đinh Thu nói.

Hàn Thiên nhìn Đinh Thu đầy hàm ý, không lên tiếng.

Đường Hồi Tuyết ngồi thẳng xuống ghế, không còn sức lực, tay chân lạnh ngắt, khóe miệng trắng bệch, đã tuyệt vọng đến cực hạn.

Ở chung một đêm?

Thật ra Đường Hồi Tuyết biết ý đồ của Hàn Thiên.

Từ đầu tới cuối anh ta không định lấy Đường Hồi Tuyết, anh ta chỉ muốn chơi đùa mà thôi.

Hàn Thiên là một cậu ấm nổi tiếng trong giới giải trí, phụ nữ trên giường anh ta mỗi tối đổi mỗi kiểu. Đường Hồi Tuyết rất ghét kiểu cậu ấm lăng nhăng như vậy, sao có thể đồng ý với anh ta?

Nhưng bây giờ cô ta đã không còn lựa chọn nào khác.

Dù cho không bảo vệ nhà họ Đường, chỉ là để bảo vệ chồng của Tiểu Nhu, cô ta cũng phải đồng ý.

Đường Hồi Tuyết siết chặt mười ngón tay, lòng bàn tay bị ngón tay bấm rách, áp lực to lớn khiến cô ta không thể kiên trì được nữa, mở miệng chuẩn bị đồng ý…

Nhưng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Tiểu Tuyết sẽ không đi chung với Hàn Thiên, còn chuyện tôi quỳ dưới đất bò qua đó? Cũng không có khả năng! Các người từ bỏ ý nghĩ đó đi!”.

Nghe được lời nói đó, mọi người đều kinh ngạc, nhìn về phía người lên tiếng, lại là Lâm Chính…

“Con mẹ nó, đồ vô dụng mày ở đây nói cái rắm gì vậy? Mau quỳ xuống cho tao!”, Đường Tiểu Thạch tức giận, đứng dậy xông tới, vung tay định đánh về phía đầu Lâm Chính.

Chỉ giây lát sau, bàn tay Lâm Chính lại nhanh hơn một bước, tát vào mặt Đường Tiểu Thạch.

Bốp!

Đường Tiểu Thạch lập tức choáng váng, suýt chút nữa ngã ra đất.

“Á!”, Đường Hiểu Hồng la lên.

“Sao lại như vậy! Cậu… Cậu định đối đầu với nhà họ Đường sao?”, đám người Đường Tùng vô cùng tức giận.

Đường Hồi Tuyết sợ đến mức thất thần, đôi mắt vô hồn.

“Lâm Chính, anh… anh làm gì vậy? Mau dừng tay!”, Đường Hồi Tuyết vội vàng la lên.

“Hồi Tuyết, cô lùi ra sau, để tôi xử lý!”, Lâm Chính nói.

“Sao anh xử lý được? Nếu anh xảy ra chuyện, làm sao tôi ăn nói với Tiểu Nhu?”, Đường Hồi Tuyết sốt ruột đến mức sắp khóc.

“Ông chủ Đinh, tình huống này ông nên giải quyết thế nào?”, Hàn Thiên không tức giận, mà cười híp mắt nhìn Đinh Thu, hỏi.

Sắc mặt Đinh Thu âm trầm, ánh mắt nham hiểm, cầm ly rượu trên bàn lên uống một ngụm, sau đó đứng dậy, chụp lấy con dao của cấp dưới, đi về phía Lâm Chính.

“Ông chủ Đinh!”, Đường Tông Hào đứng dậy, nhưng bị Đinh Thu đẩy ra.

“Cút ra, tao phải đích thân giết con chó này, giữ chặt nó cho tao! Chặt tay chân nó trước!”, Đinh Thu dữ tợn nói.

“Vâng, ông chủ!”.

Đám đàn em ở xung quanh lập tức xông về phía Lâm Chính.

“Dừng tay, đừng qua đây!”.

Đường Hồi Tuyết vội vàng ngăn ở trước mặt Lâm Chính.

“Kéo cô ta ra!”.

“Vâng!”.

“Tiểu Tuyết, con về đây, con làm gì vậy? Muốn chết à?”.

Đám người Trương Ái Khởi bắt Đường Hồi Tuyết đi.

“Không, thả con ra! Lâm Chính, anh mau chạy đi, mau chạy đi!”.

Đường Hồi Tuyết khóc lóc kêu la.

Nhưng Lâm Chính đứng ở phía xa, không hề động đậy, dường như không để đám người Đinh Thu vào trong mắt.

Sự tức giận trong mắt Đinh Thu càng nồng đậm.

Ông ta cầm dao, tiến gần từng bước về phía Lâm Chính.

Khí dao sắc lạnh ập tới.

Vô số cặp mắt ở xung quanh nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Ánh mắt mỗi người mỗi khác.

Nhưng đúng lúc đó.

Một bóng người bước nhanh vào trong phòng, sau đó một giọng nói nghiêm túc vang lên.

“Ông chủ Hầu, nghe nói Lâm Thích Tổ ở đây sao? Cậu ấy đâu?”.

Mọi người dừng lại, đồng loạt nhìn về phía người vừa lên tiếng.

Chợt thấy một người đàn ông đi vào.

“Giám đốc Chu đến rồi à? Nào nào, mời ngồi, đợi xem xong vở kịch này, tôi sẽ giải thích cho”.

Hầu Nam lập tức đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi người đến.

Nhưng… người được gọi là Giám đốc Chu nhìn thấy Lâm Chính ngay trước nhất, chợt giật mình, phớt lờ luôn Hầu Nam, vội vàng chạy bước nhỏ tới, khom lưng với Lâm Chính.

“Chủ tịch Lâm!”.
Chương 673: Ném cho cá ăn

Tiếng gọi đó khiến người trong nhà kinh ngạc không thôi.

Chủ tịch Lâm?

Đó là gọi ai?

Chẳng lẽ là Lâm Chính?

Sao có thể? Một kẻ ở rể! Một tên vô dụng! Sao có thể là chủ tịch?

Hơn nữa, ai cũng biết Giang Thành chỉ có một Chủ tịch Lâm!

Đó là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng trên cả nước!

Một tên ăn bám cũng xứng được gọi là Chủ tịch Lâm?

Mọi người kinh ngạc.

“Này, anh bạn, có phải anh gọi nhầm rồi không? Anh ta không phải ông chủ gì cả, anh đừng gọi bậy bạ”, Đường Tiểu Thạch vội nói.

“Đúng vậy, anh nhìn người cho kỹ rồi hẵng gọi chứ! Cậu Hàn ở đây, anh không chào hỏi cậu Hàn trước à? Còn ra thể thống gì!”, Đường Hiểu Hồng cũng lải nhải mấy câu.

Hầu Nam biến sắc, trừng mắt quát khẽ với hai người: “Im miệng, các người thì biết cái gì? Đừng nói bậy!”.

“Người này là ai?”, cậu Hàn nhíu mày.

“Vị này là Giám đốc Chu, Chu Tử Tài, giám đốc bộ phận của Tập đoàn Dương Hoa!”, Hầu Nam giới thiệu.

Mọi người nghe vậy, hơi thở nghẹt cứng.

“Giám đốc của Tập đoàn Dương Hoa?”.

Điều này có nghĩa gì, những người ở đây đều hiểu rõ.

Ở trong nước, địa vị của Tập đoàn Dương Hoa có thể nói là đứng hàng đầu.

Bây giờ Tập đoàn Dương Hoa không chỉ chuyên chú vào ngành y dược, mà các ngành nghề khác như ngành ẩm thực, ngành thời trang đều có dính dáng. Bởi vì có hai vị thuốc đặc hiệu, Tập đoàn Dương Hoa có thể nói là đứng ở đẳng cấp hàng đầu ngành y dược, đồng thời thực lực tăng trưởng từng ngày, quy mô càng lúc càng lớn.

Sau này Tập đoàn Dương Hoa phát triển ra nước ngoài, hướng tới toàn thế giới đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Một giám đốc công ty có thực lực hùng hậu, tiền đồ vô lượng như vậy... hoàn toàn không phải một ông chủ nho nhỏ bình thường là có thể so sánh.

Nhất là những người như Hầu Nam, Đinh Thu.

“Hóa ra là Giám đốc Chu! Ái chà, ông chủ Hầu, ông mời Giám đốc Chu tới sao không nói sớm? Để tôi có chuẩn bị chứ?”, Đường Tông Hào tay chân luống cuống, vội vàng tiến lên chào hỏi.

Nhưng... Giám đốc Chu lại không quan tâm đến Đường Tông Hào, chỉ khom lưng với Lâm Chính.

Lâm Chính không lên tiếng thì anh ta không đứng dậy.

Cảnh này làm mọi người kinh ngạc.

Đường Tông Hào ngơ ngác, nhìn sang Đường Tiểu Thạch, vội khẽ giọng nói: “Tiểu Thạch, cháu chắc người này chính là Lâm Chính, vua ăn bám ở Giang Thành chứ?”.

“Chắc chắn, khẳng định! Tuyệt đối không sai được! Cháu từng gặp anh ta, chính là anh ta không sai đâu!”, Đường Tiểu Thạch hơi hoảng hốt nói.

“Thế thì sao lại như vậy?”.

“Chắc chắn trăm phần trăm là Giám đốc Chu nhầm lẫn rồi!”, Đường Hiểu Hồng nghiến răng nói.

Đường Tông Hào do dự, mỉm cười cẩn trọng hỏi: “Giám đốc Chu, phải chăng cậu... cậu có hiểu lầm gì rồi? Người này không phải là Chủ tịch Lâm gì cả...”.

Nhưng, Giám đốc Chu vẫn không quan tâm, dường như không nghe thấy lời Đường Tông Hào nói.

Mọi người càng thêm kinh ngạc.

Thật ra Giám đốc Chu cũng rất nghi hoặc.

Bản thân mình nghe nói Lâm Thích Tổ ở đây, vừa khéo anh ta đang có một dự án cần đàm phán với công ty của Lâm Thích Tổ nên mới chạy vội tới. Nếu không, một ông chủ nhỏ như Hầu Nam mà có thể gọi anh ta tới được sao?

Chỉ là người đứng đây nào có phải Lâm Thích Tổ gì đó, rõ ràng là cấp trên cao nhất của ông ta, Chủ tịch Lâm kia mà.

Mặc dù gương mặt này khác với gương mặt trên tivi, hơn nữa thân phận cũng là Lâm Chính ở rể nhà họ Tô, nhưng anh ta đã từng thấy hai gương mặt của Lâm Chính, vả lại anh ta cũng là một trong số ít người ở công ty từng nhìn thấy hai gương mặt của Lâm Chính và thần y Lâm.

Đợi đã!

Giám đốc Chu đột nhiên ý thức được điều gì.

Chủ tịch Lâm dùng gương mặt của Lâm Chính đến đây, chứ không phải dùng gương mặt của thần y Lâm xuất hiện ở đây, vậy có nghĩa anh không muốn mình quá khoa trương.

Dù sao Chủ tịch Mã cũng từng dặn dò, không được tiết lộ tin tức Lâm Chính là thần y Lâm, nếu không sẽ tạo thành bất tiện rất lớn cho Chủ tịch Lâm.

Nghĩ đến đó, Giám đốc Chu cẩn thận ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lâm Chính.

Lại thấy Lâm Chính đang nháy mắt với anh ta.

Giám đốc Chu lập tức hiểu ra.

“Tôi không nhầm lẫn!”.

Giám đốc Chu hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Vị này đúng là Chủ tịch Lâm”.

“Chào anh!”, Lâm Chính đưa tay ra.

“Xin chào Chủ tịch Lâm!”, Giám đốc Chu lo sợ bắt tay với anh.

Trong phòng đã trở nên hỗn loạn.

“Chủ... Chủ tịch Lâm?”.

“Giám đốc Chu, cậu ta là Chủ tịch Lâm nào vậy?”.

“Ông đừng nói với tôi, cậu ta là Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa!”.

Bọn họ ba mồm bảy miệng, vô cùng căng thẳng, lập tức chất vấn.

Giám đốc Chu lại không chút hoang mang, lên tiếng: “Đương nhiên không phải Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa chúng tôi. Tôi nói chứ ông chủ Hầu, anh sao vậy? Không phải anh gọi tôi tới xác nhận vị này có phải là Lâm Thích Tổ hay không sao?”.

Hầu Nam sửng sốt: “Phải...”.

“Vậy các anh còn hỏi cái gì?”.

“Giám đốc Chu, cậu nói vậy là ý gì?”.

“Ý gì? Vị này là đại cổ đông của Tập đoàn Quang Trúc, Lâm Thích Tổ. Tôi gọi cậu ấy là Chủ tịch Lâm có gì không đúng sao?”, Giám đốc Chu nghiêm túc nói.

Anh ta vừa nói xong, trong phòng đã im lặng như tở...

Đầu óc tất cả mọi người trống rỗng.

Thật ra Đường Hồi Tuyết là người kinh ngạc nhất.

Cô ta ngây người nhìn Giám đốc Chu, lại gian nan quay đầu nhìn sang Lâm Chính, dùng giọng run rẩy hỏi: “Anh... Anh thật sự là... Lâm... Lâm Thích Tổ? Anh không phải Lâm Chính sao?”.

“Có lẽ vẻ ngoài của tôi khá giống anh ta, cô đừng vạch trần”, Lâm Chính khẽ cười nói, sau đó ngẩng đầu lạnh nhạt nói với Giám đốc Chu: “Giám đốc Chu, anh đến vừa đúng lúc. Ở đây có vài người đang định chặt tay chân tôi, không biết anh có thể giúp tôi cầu xin để bọn họ tha cho tôi không?”.

Dứt lời, sắc mặt của Giám đốc Chu lập tức lạnh đi, lia mắt về phía Đinh Thu.

Đinh Thu rùng mình, dao trên tay lập tức rơi xuống đất.

Keng!

Tiếng động vô cùng chói tai vang lên.

“Ông chủ Đinh, chuyện này là sao? Anh định đối đầu với Chủ tịch Lâm sao? Anh định làm khó khách hàng của Tập đoàn Dương Hoa chúng tôi?”, Giám đốc Chu nhìn chằm chằm Đinh Thu, quát lên.

“Không không, Giám đốc Chu, tôi làm gì có lá gan đó? Vừa rồi chỉ là chút hiểu lầm mà thôi! Chỉ là có chút hiểu lầm mà thôi!”, Đinh Thu vội vàng xua tay giải thích.

“Hiểu lầm cái đầu anh!”.

Giám đốc Chu trở tay tát một cái.

Bốp!

Mặt Đinh Thu lập tức sưng lên.

Người nhà họ Đường đều sững sờ.

Giám đốc Chu lại không để người như Đinh Thu vào mắt?

Thật là kiêu căng!

Còn Đinh Thu, mất thể diện như vậy cũng không dám chửi mắng một câu, chỉ co đầu rụt cổ, không nói tiếng nào.

Nhưng bọn họ không biết Đinh Thu là người hiểu rõ nhất!

Tập đoàn Dương Hoa không chỉ đơn giản là một công ty, sau lưng nó còn nắm giữ vùng xám lớn nhất ở Giang Thành và Nam Thành.

Đắc tội với khách hàng của Dương Hoa, Đinh Thu chịu một cái tát thì có là gì. Cho dù đánh gãy chân ông ta, ông ta cũng không dám lên tiếng, ngược lại còn phải cảm ơn.

Giám đốc Chu quay người lại, khom người với Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, người này nên xử lý thế nào? Có cần ném xuống sông cho cá ăn không?”.

Anh ta dứt lời, người nhà họ Đường đều sợ đến mức tái mặt...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK