“Chủ tịch Lâm, cho hỏi kết quả vụ kiện lần này thế nào? Cậu thua rồi sao?”
“Chủ tịch Lâm, anh có suy nghĩ gì về hành vi của Phạm Lạc? Dù sao hắn cũng là diễn viên anh mời đến, anh có cảm thấy hắn đang cố ý trả thù anh không?”
“Theo tin tức chúng tôi nhận được, công ty chủ tịch Lâm sáng lập bị vạch trần gian lận trốn thuế, thậm chí có hành vi buôn lậu, không biết đây có phải là sự thật không?”
“Chủ tịch Lâm, có thể trực tiếp trả lời câu hỏi của chúng tôi không?”
Một đám truyền thông giống như súng máy, liên tục đưa ra câu hỏi này đến câu hỏi khác khiến người ta không nói nên lời.
“Gia Hào”, Lâm Chính gọi.
Khang Gia Hào vội chạy đến.
“Chủ tịch Lâm”.
“Sắp xếp một cuộc họp báo đi”.
“Vâng”, Khang Gia Hào gật đầu lập tức đi xử lý.
Không lâu sau Lâm Chính đi theo các phóng viên đến một phòng hội nghị nhỏ ở khách sạn gần đó, ngồi xuống.
Còn Phạm Lạc cũng được Lâm Chính mời đến.
Anh ta vốn dĩ không muốn đến nhưng bản thân là nhân vật công chúng, hơn nữa vụ kiện này mình cũng không thua, vì sau này vẫn có thể lăn lộn trong giới giải trí, anh ta biết mình không thể thoát nên cũng chỉ có thể đến.
Lâm Chính, Kỷ Văn, Khang Gia Hào đều đến.
Phương Thị Dân, Phan Long và Thu Huyền Sinh không đến hiện trường, họ được sắp xếp đi đón tiếp Võ Nhân và Hùng Mẫn Sinh.
Văn Lệ, Phạm Lạc ngồi cùng với Lâm Chính.
Hai người vô cùng căng thẳng, mười ngón tay đan chặt vào nhau, cảm thấy hơi bất an.
“Được rồi, các phóng viên nên đến chắc đều đã đến rồi nhỉ? Vì thời gian có hạn, chúng ta hãy nói ngắn gọn. Trước hết, tôi phải chính thức tuyên bố với mọi người rằng vụ kiện này thực sự chưa có kết quả thắng thua, từ đầu đến cuối chỉ là một sự hiểu lầm, Tập đoàn Dương Hoa chúng tôi không trốn thuế, Thẩm phán Lưu đã chứng minh chúng tôi trong sạch, tôi tin không lâu sau tòa án sẽ đưa ra tin tức để cải chính danh tiếng của chúng tôi. Về vấn đề hợp đồng, Chủ tịch Lâm đã sớm xử lý với cậu Phạm Lạc, đồng thời bồi thường cho cậu Phạm Lạc số một tỷ tệ để cậu ta chia cho các nhân viên đã rời đoàn phim “Chiến Hổ”, nhưng cậu Phạm Lạc không biết rằng số tiền một tỷ tệ đó là số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, thế nên vẫn giữ một tỷ tệ đó mà không chia nó cho mọi người, dẫn đến hiểu lầm ngày hôm nay. Tình hình chung là như vậy, mọi người có bất kỳ câu hỏi nào không?”, Khang Gia Hào cười nói.
Ông ta vừa dứt lời, hiện trường lập tức bùng nổ.
“Thì ra là thế…”
Không ít người tụm lại bàn tán.
“Vậy cho hỏi anh Lâm, việc chấm dứt hợp đồng trước đó giữa anh và anh Phạm Lạc rốt cuộc là vấn đề của ai? Có phải anh tự ý sa thải họ không?”, một phóng viên cầm micro lớn giọng hỏi.
“Đây là một sơ hở trong hợp đồng, nói một cách nghiêm túc thì cũng là do tôi bất cẩn, tôi phải gửi lời xin lỗi đến tất cả nhân viên trong đoàn làm phim và những người đã bị tôi làm tổn thương, thật sự xin lỗi”, Lâm Chính đứng dậy cúi đầu trước ống kính.
Thái độ dám làm dám nhận của Lâm Chính đã nhận được khá nhiều lời khen của truyền thông tin tức.
Phạm Lạc thầm nhíu mày, cảm thấy rất không thoải mái.
“Cho hỏi anh Phạm Lạc, tôi nghe nói anh đã cung cấp bằng chứng trốn thuế cho Luật sư Hùng, nhưng sau đó hóa ra đó chỉ là hiểu lầm, vậy thì có tiện công khai bằng chứng mà anh cung cấp không?”, một phóng viên khác hỏi Phạm Lạc.
Phạm Lạc sửng sốt, sau đó liếc nhìn đám người Lâm Chính bên kia, thấy họ đều rất bình tĩnh, không nói gì, hừ một tiếng: “Đương nhiên là có thể công khai”.
“Thật sao?”
“Mặc dù tôi rất không hài lòng với kết quả phán quyết của tòa án nhưng tôi cũng hy vọng mọi người có thể xem thử chứng cứ này liệu có thể chứng minh được vấn đề hay không”, Phạm Lạc trầm giọng hét lên, sau đó đưa USB trong tay cho họ.
Các phóng viên vội vàng nhận lấy, ai nấy cũng như bắt được vàng.
“Đây…”, Kỷ Văn hơi lo lắng.
“Không sao, hắn đang tự đào hố cho mình thôi”.
Khang Gia Hào lập tức ngăn Kỷ Văn lại, thở dài bất lực nói.
“Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước, đại thống lĩnh Trịnh còn đang chờ tôi, tôi giao nơi này cho mọi người”, Lâm Chính cảm thấy chẳng thú vị bèn đứng dậy.
“Vâng, chủ tịch Lâm”, Kỷ Văn gật đầu.
“Chủ tịch Lâm”, Khang Gia Hào gọi anh.
“Sao thế?”, Lâm Chính nghiêng đầu nhìn ông ta.
“Chuyện đó… Chủ tịch Lâm có thể… phạt nhẹ thầy của tôi thôi không…”, Khang Gia Hào ngập ngừng thấp giọng nói.
Lâm Chính yên tĩnh nhìn ông ta, một lúc sau mới gật đầu: “Được”.
Khang Gia Hào thở phào khi nghe anh nói thế.
“Cảm ơn chủ tịch Lâm…”
...
Sau khi rời khỏi buổi họp báo, Lâm Chính đi thẳng đến một tòa nhà văn phòng cách đó không xa.
Lúc này đã có không ít người ngồi trong văn phòng tầng hai.
Ngoài ba luật sư nổi tiếng, Võ Nhân, Hùng Mẫn Sinh đều đang ở đây.
Trịnh Nam Thiên đang ngồi trên xe lăn uống trà đọc báo, bộ dạng an nhàn hưởng thụ tuổi già, Tiểu Triệu đứng bên cạnh trông chừng, không rời nửa bước.
“Ồ? Thần y Lâm của chúng ta đến rồi?”
Thấy Lâm Chính bước vào, Trịnh Nam Thiên bỏ tờ báo xuống mỉm cười nói.
“Để mọi người đợi lâu rồi”.
Lâm Chính cười nhạt đáp.
“Không sao! Nào, cậu định xử lý hai người này thế nào?”, Trịnh Nam Thiên mỉm cười, sau đó nhìn Võ Nhân và Hùng Mẫn Sinh đang ngồi trên ghế sô pha...