Chương 146: Tôi cho cô thêm một cơ hội (1)
Người đàn ông mặc vest tách hai người ra, con trai của La Phượng là Trương Bảo Húc bước tới.
Anh ta nói rất nhẹ nhàng, không có vẻ gì là vênh váo hung hăng, dường như đang nói một chuyện rất bình thường.
Nhưng đám người Tô Nhu lại cảm thấy vô cùng chói tai.
"A Húc, mau xử lý đám người này cho mẹ, đánh chết bọn họ đi!", người phụ nữ có chút điên cuồng, vẻ mặt dữ tợn hét lên.
"Đưa bà chủ lên xe", Trương Bảo Húc điềm nhiên nói.
"Vâng, cậu chủ", mấy người đàn ông mặc vest đáp, rồi đưa La Phượng lên chiếc Bentley, dù bà ta giãy giụa kiểu gì cũng vô ích.
Trương Bảo Húc phủi chiếc áo gió trên người, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tô Nhu, bình thản nói: "Có lẽ cách của mẹ tôi có chút lỗ mãng, mong mọi người đừng để ý".
"Không... không sao đâu A Húc, đều là người một nhà mà", Tô Quảng nặn ra nụ cười, nói.
"Người một nhà?", Trương Bảo Húc cười khẽ, lắc đầu nói: "Xin lỗi, các người vẫn chưa xứng! Từ lúc nào mà nhà họ Tô nhỏ bé có thể với tới nhà họ Trương của tôi vậy? Huống hồ nhà các người còn bị đá khỏi nhà họ Tô rồi".
Mấy người lập tức biến sắc.
Chỉ thấy Trương Bảo Húc lấy khăn tay ra, vừa lau tay vừa nói: "Cô, tôi gọi một tiếng cô là nể mặt cô mang họ Trương. Vốn dĩ cô cũng có tương lai tốt đẹp, đáng tiếc lại lấy Tô Quảng, gả vào nhà họ Tô nhỏ bé. Thực ra như vậy cũng chẳng là gì, nhưng vì tên vô tích sự này mà cô nhiều lần dùng tới tài nguyên của nhà họ Trương tôi. Lần này thậm chí còn lấy trộm chiếc vòng tay của nhà họ Trương, nếu không phải ông nội rộng lượng, thì cô đã bị đuổi khỏi nhà họ Trương từ lâu rồi".
"A Húc, không phải cô lấy, cô thực sự không lấy chiếc vòng đó. Nếu không tin thì cháu có thể báo cảnh sát, để cảnh sát điều tra, cô thực sự trong sạch mà", Trương Tinh Vũ khóc nói.
"Mẹ", Tô Nhu đau lòng ôm lấy mẹ mình.
"Để cảnh sát điều tra?", Trương Bảo Húc lạnh lùng hừ một tiếng: "Chuyện nhỏ này mà phải nhờ cảnh sát, nếu đồn ra ngoài, thì nhà họ Trương chúng tôi còn mặt mũi nào ở tỉnh Quảng Liễu? Cô không cần thể diện nhưng chúng tôi cần, tốt đẹp phô ra xấu xa đậy lại, cô không biết sao?".
Trương Tinh Vũ nước mắt như mưa.
"Ông nội vì thể diện nên không điều tra đến cùng, nhưng đây không phải là lý do để cô trắng trợn như vậy. Tháng sau chính là đại thọ 70 tuổi của ông nội, người nhà họ Trương đều phải có mặt, mong là cô có thể giao chiếc vòng này trong đại thọ của ông".
Trương Bảo Húc gấp chiếc khăn tay ngay ngắn, nói: "Hôm nay tôi được gia tộc phái tới làm việc, đương nhiên làm việc chỉ là một mặt, một mặt là răn đe các người. Được rồi cô, những lời nên nói tôi đã nói xong, hy vọng cô đừng để nhà họ Trương chúng tôi thất vọng nữa".
Dứt lời, Trương Bảo Húc xoay người tiến về chiếc Bentley.
"À đúng rồi", anh ta dừng bước, hơi ngoái đầu nói: "Nếu các người không mang chiếc vòng đến vào đúng ngày mừng thọ ông nội thì... cũng đừng trách nhà họ Trương không nể tình thân".
Trương Bảo Húc xoay người rời đi.
Chiếc Maserati cũng được một người đàn ông mặc vest lái đi.
Trương Tinh Vũ ngây người tại chỗ như hóa đá.
Tô Nhu ôm chặt bà ta, nước mắt tuôn rơi.
Người qua đường thì chỉ trỏ.
"Có chuyện gì vậy?".
"Hình như nhà này lấy trộm đồ của người ta".
"Lại là nhà Tô Quảng? Chẳng phải tòa án đã có kết luận rồi sao? Hình như bọn họ không lấy trộm phương thuốc của nhà họ Tô".
"Không phải nhà họ Tô, lần này hình như là nhà mẹ đẻ".
"Chậc chậc chậc... Nhà này làm sao thế nhỉ? Thích trộm cắp vậy sao?".
Những lời bàn tán lọt vào tai Trương Tinh Vũ, bà ta mở to mắt, đưa tay lau mặt, rồi cúi đầu nhanh chân chạy về nhà.
"Tiểu Vũ!", Tô Quảng vội vàng đuổi theo.
"Cút đi!".
Trương Tinh Vũ gầm lên.
Tô Quảng cứng đờ người, không dám đuổi theo nữa.
Tô Nhu ngây người tại chỗ, đôi môi mím chặt, ánh mắt đầy đau khổ và bất đắc dĩ.
"Em không sao chứ?", Lâm Chính hỏi.
"Không sao, chỉ cảm thấy mệt mỏi", Tô Nhu thở dài đáp.
Lâm Chính không nói gì nữa.
Trương Tinh Vũ tự nhốt mình trong phòng một ngày một đêm, Tô Quảng không ngừng khuyên nhủ bên ngoài. Tô Nhu thì mặc kệ, cô biết tính của mẹ mình, gặp chuyện như thế này tốt nhất cứ để bà ta một mình.
Hiện giờ vụ kiện đã kết thúc, Tô Nhu cũng nên làm việc của mình rồi.
Lâm Chính vốn dĩ định ở nhà đọc sách, luyện công.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông.
“Có chuyện gì vậy?”.
“Chủ tịch Lâm, văn phòng luật sư của Kỷ Văn đã mở, đồng thời treo biển dưới danh nghĩa công ty chúng ta. Ngoài ra, thuốc mới cũng đã đưa vào nghiên cứu khai thác, tập đoàn Liễu Thị vốn còn định nhân lúc chúng ta chưa đưa ra thuốc mới, lợi dụng phương thuốc của nhà họ Tô để kiếm một mớ, nhưng bọn họ cử người đến thăm dò tốc độ nghiên cứu chế tạo thuốc mới của chúng ta, bất đắc dĩ đành từ bỏ, tập đoàn Liễu Thị lâm vào khốn cảnh rồi”.
“Ngoài ra, Hiệp hội Y tế Hoa Quốc và Tổ chức Y tế Thế giới đều cử người đến, cả lãnh đạo chuyên gia các nước nữa. Bọn họ mong có thể đến đây để tìm hiểu quá trình nghiên cứu khai thác thuốc mới. Tôi định tổ chức một buổi báo cáo học thuật, chia sẻ những thông tin hữu dụng ra ngoài, đóng góp một chút cho nền y học thế giới. Như vậy có thể mang lại danh tiếng tốt cho công ty chúng ta, cũng có lợi cho việc tiến quân vào thị trường quốc tế sau này”.
Mã Hải ở đầu bên kia điện thoại đĩnh đạc nói.
Chương 147: Tôi cho cô thêm một cơ hội (2)
“Tốt lắm”, Lâm Chính gật đầu: “Tôi sẽ không đến báo cáo học thuật, nhưng sẽ viết một báo cáo giao cho ông, ông cử người đến đọc là được”.
“Được Chủ tịch Lâm, đúng rồi, dạo này trên mạng có lời đồn rằng cậu chính là thần y Lâm đã đánh bại Y Vương Hàn Thành. Cư dân mạng đã bắt đầu tìm hiểu bới móc về cậu, Chủ tịch Lâm, tôi lo sớm muộn gì thân phận của cậu cũng sẽ bị lộ”.
"Chờ đến ngày đó hãy tính... Còn chuyện gì không?", Lâm Chính day huyệt thái dương, hỏi.
"Nhà họ Trương ở tỉnh Quảng Liễu cử người đến, đại diện của nhà họ Trương là Trương Bảo Húc mong có thể gặp mặt cậu, cùng cậu bàn về sự phát triển chiến lược trong tương lai. Nhà họ Trương muốn nắm được giới kinh doanh của tỉnh Quảng Liễu, nhưng chỉ dựa vào bọn họ thì không làm được, nên bọn họ đến để tìm sự giúp đỡ từ bên ngoài".
"Trương Bảo Húc?", Lâm Chính hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát, bình thản nói: "Bảo bọn họ về đi".
Mã Hải nghe thấy thế thì cuống lên: "Chủ tịch Lâm, đây là cơ hội tuyệt vời để chúng ta tiến quân vào thị trường tỉnh Quảng Liễu. Nhà họ Trương là đại gia tộc ở tỉnh Quảng Liễu, nền tảng chắc chắn, mạng lưới quan hệ phức tạp, có bọn họ giúp đỡ, chúng ta có thể nhanh chóng mở ra thị trường ở đây. Lẽ nào cậu từ bỏ như vậy sao?".
"Bọn họ chọc vào vợ tôi", Lâm Chính đáp lại.
Mã Hải im lặng.
Một lát sau, ông ta nghiêm túc nói: "Tôi biết nên làm thế nào rồi, Chủ tịch Lâm".
"Muốn mở thị trường tỉnh Quảng Liễu thì có đầy người hợp tác với chúng ta, một nhà họ Trương chẳng là cái thá gì cả, đặt tầm mắt lên cao chút", Lâm Chính điềm nhiên nói, rồi ngắt điện thoại.
Mã Hải làm theo yêu cầu của Lâm Chính, từ chối yêu cầu của Trương Bảo Húc, khiến nhà họ Trương tiu nghỉu.
Trương Bảo Húc kinh ngạc và tức giận rời khỏi công ty.
Lâm Chính nhìn đồng hồ treo tường, thay một bộ quần áo sạch sẽ, chuẩn bị ra ngoài.
"Anh đi đâu vậy?", Tô Nhu đang trang điểm trước bồn rửa mặt hỏi.
"Hôm nay Lạc Thiên khai trương y quán, gọi anh đến giúp đỡ".
"Ồ? Cô ấy tự mở y quán sao?".
"Ừ, có lẽ anh sẽ tiếp tục làm ở đó".
"Sao anh không bảo nhà họ Ninh hay Từ Thiên tìm cho việc nào tốt hơn?", Tô Nhu hơi nhíu mày hỏi.
Cô biết Lâm Chính có chút quan hệ với hai gia tộc này.
"Thôi, người ta giúp nhiều rồi".
Lâm Chính mỉm cười rồi rời đi.
Tô Nhu trang điểm một chút, rồi cũng ra ngoài.
Cô gọi taxi, đến thẳng trước tòa nhà Dương Hoa bên cạnh sông Giang Thành.
Hôm nay cô có một hợp đồng phải ký, là hợp đồng hợp tác với tập đoàn Dương Hoa.
Bản thân cô cũng không ngờ công ty túi da mới thành lập của mình lại có thể hợp tác với công ty lớn như tập đoàn Dương Hoa.
Xuống xe rồi mà Tô Nhu vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ.
"Cô chính là Tổng giám đốc Tô đúng không? Chào cô!".
Tô Nhu ngẩng đầu lên nhìn, thấy Mã Hải đích thân ra tận cửa đón.
Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người ở cửa đều kinh ngạc.
Tô Nhu cũng sửng sốt.
Thế là ngày hôm nay còn chưa trôi qua, tin đồn về Chủ tịch Lâm và Tô Nhu gần như đã xác thực.
Tô Nhu hốt hoảng trở về công ty của mình.
Tuy công ty vẫn chưa trang trí, mặt bằng còn bừa bộn, nhưng chẳng sao cả.
Cô sắp không kìm nén được sự mừng rỡ trong lòng rồi.
Mã Hải chấp nhận tất cả ý kiến của cô, đồng thời đồng ý với đề nghị của cô.
Không những vậy, Mã Hải còn dùng danh nghĩa cá nhân đầu tư 100 triệu tệ cho cô.
Bây giờ cô hoàn toàn không cần lo lắng về vốn nữa.
Tất cả các vấn đề khó khăn đã được giải quyết.
Hiện giờ Tô Nhu đang ngập tràn mong đợi và tự tin về tương lai công ty.
Rầm!
Đúng lúc Tô Nhu vẫn đang chìm đắm trong ảo tưởng tươi đẹp về tương lai, thì cánh cửa công ty bị một người đá ra.
"A!".
Tô Nhu giật mình hét lên, đứng bật dậy, thấy một đám người xông vào.
Người dẫn đầu... chính là Trương Bảo Húc!
"Anh họ?".
Tô Nhu ngạc nhiên.
Nhưng cô còn chưa nói xong, La Phượng ở bên cạnh bỗng xông tới, tát một cái rất mạnh vào mặt cô.
Tô Nhu bất ngờ không kịp trở tay, ngã lăn xuống đất.
Má cô hiện lên năm dấu ngón tay đỏ tươi.
"Các người làm gì vậy?".
Tô Nhu ôm mặt, hét lên đầy tức giận và đau khổ.
"Con ranh! Nói! Có phải mày bảo nhân tình của mày không gặp con trai tao không?", La Phượng xông tới, túm tóc Tô Nhu, hét lên đầy dữ tợn.
Cơn đau dữ dội khiến Tô Nhu vô cùng khổ sở.
Nhưng lúc này cô mới hiểu tại sao Trương Bảo Húc lại đột nhiên đến đây.
Chắc là nhà họ Trương cũng tưởng Tô Nhu có quan hệ với Chủ tịch Lâm trong truyền thuyết kia, Chủ tịch Lâm bất ngờ từ chối khiến nhà họ Trương tưởng Tô Nhu nói gì đó, nên đến đây để trả thù cô.
Chỉ thấy Trương Bảo Húc bước tới, ngồi xổm xuống, bình thản nhìn Tô Nhu.
"Tôi sẽ cho cô một cơ hội nữa, cô có muốn trân trọng không?".
Chương 148: Đúng là nhà tôi không có Mercedes (1)
"Cơ... cơ hội gì?", Tô Nhu vô cùng sợ hãi, run rẩy hỏi.
"Bảo tập đoàn Dương Hoa hợp tác với chúng tôi, đồng thời chuyển nhượng quyền tiêu thụ thuốc mới ở tỉnh Quảng Liễu cho chúng tôi", Trương Bảo Húc nói.
"Không thể nào", Tô Nhu thầm cắn răng nói: "Anh họ, bác, hai người hiểu lầm rồi, em... em thực sự không quen biết với Chủ tịch Lâm kia, em không có quan hệ gì với anh ta cả".
"Mày nói gì?".
La Phượng càng tức giận hơn, hét lên chói tai, đang định giơ tay ra cào mặt Tô Nhu.
Trong lúc gấp gáp, Tô Nhu cắn luôn cổ tay La Phượng.
La Phượng đau đến mức hét lên, vội buông tay ra, Tô Nhu vội vàng chui vào phòng, nhưng mới đi được mấy bước đã bị mấy người đàn ông mặc vest ngăn lại.
"Con ranh, mày dám cắn tao?", La Phượng nhìn dấu răng đỏ tươi ở cổ tay, tức đến nỗi muốn bùng nổ. Bà ta cầm chiếc ghế đập vụn thủy tinh ở bên cạnh, rồi cầm mảnh thủy tinh lên bước về phía Tô Nhu: "Giữ chặt con ranh này cho tôi, tôi phải rạch mặt nó! Tôi phải khiến nó sống không bằng chết, sau này làm một kẻ xấu xí mà sống".
Thật là độc ác.
Hai người đàn ông mặc vest thót tim, đều quay sang nhìn Trương Bảo Húc.
Trương Bảo Húc cũng biết mẹ mình mà nổi giận thì chuyện gì cũng dám làm, liền bước tới tóm lấy cổ tay bà ta.
"Tiểu Húc, bỏ tay ra!", La Phượng tức giận nói.
"Mẹ, nếu mẹ rạch nát mặt cô ta, Chủ tịch Lâm không thích nữa, thì chẳng phải việc hợp tác của chúng ta sẽ xôi hỏng bỏng không sao?".
"Nhưng... con ranh này cắn mẹ! Con ranh này nó cắn mẹ!", La Phượng tức giận gào lên.
"Bỏ đi, bỏ đi, mẹ, hôm nay tha cho cô ta!", Trương Bảo Húc an ủi.
La Phượng trừng mắt lườm Tô Nhu, hằn học nói: "Nếu con đã nói vậy thì mẹ tha cho nó".
"Tiểu Nhu, cô đừng tưởng rằng cô qua lại với Chủ tịch Lâm thì có thể không coi nhà họ Trương tôi ra gì. Tôi nói thật cho cô biết, hiện giờ tập đoàn Dương Hoa vẫn chưa lớn mạnh, đứng trước nhà họ Trương chúng tôi, anh ta vẫn chưa đủ sức! Mà Chủ tịch Lâm nhìn trúng cô chắc chắn là vì biết cô có thằng chồng vô dụng, cô vẫn còn trinh. Thử hỏi nếu cô không còn trinh, cô nghĩ Chủ tịch Lâm còn để ý đến cô sao? Đến lúc đó nhà họ Trương tôi muốn tiêu diệt nhà cô, cô lấy gì để chống lại chúng tôi?", Trương Bảo Húc mỉm cười nói.
Anh ta nói xong, Tô Nhu đổ mồ hôi lạnh: "Các... các anh muốn làm gì?".
"Tôi nghe nói tên họ Khai kia vẫn luôn rất thích cô, thậm chí còn đặt làm mô hình garage kit rất giống với cô, để ở đầu giường. Nếu không phải sợ chọc giận Trương gia chúng tôi, thì hắn đã ra tay với cô từ lâu rồi. Nếu ngày nào đó cô thực sự bị gạch tên khỏi nhà họ Trương, sợ rằng không cần chúng tôi ra tay, hắn đã nóng lòng ăn tươi nuốt sống cô rồi".
Tô Nhu nghe thấy thế, sợ đến mức suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.
"Tự xem mà giải quyết đi".
Trương Bảo Húc điềm nhiên nói xong liền dẫn người rời đi.
Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, đờ đẫn ngồi dưới đất, trên má vương đầy vệt nước mắt.
…
Y quán của Lạc Thiên khai trương rất thuận lợi.
Tuy tiền để mở y quán này đều là vay mượn, không lấy của nhà họ Lạc một đồng, nhưng khi biết đây là y quán do cháu gái của thần y Lạc mở, trong ngày đã có rất nhiều người đến. Những người có máu mặt ở Giang Thành đều tới, ngay cả Ninh Long và Ninh Tiểu Uyển cũng có mặt.
"Chúc mừng, chúc mừng!".
Mọi người tặng lẵng hoa.
Lạc Thiên cười khổ.
Cô ta vẫn luôn muốn thoát khỏi hào quang của ông nội, bây giờ xem ra vẫn còn xa lắm.
Lâm Chính mỉm cười, suốt buổi chỉ quét dọn ở bên cạnh, không nói lời nào.
Khai trương y quán rất náo nhiệt, nhưng cũng có vẻ vô vị.
Việc đã gần xong, Lâm Chính liền chào hỏi Lạc Thiên, chuẩn bị về nhà tiếp tục đọc sách.
Nhưng trên đường lại gặp phải một người anh không ngờ đến.
Tô Dư!
Cô ta không chú ý đến Lâm Chính, đang dắt theo một cô bé mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, đứng ở ven đường.
Cô bé đeo cặp sách, có vẻ rất sợ hãi.
Còn phía trước Tô Dư là một người đàn ông béo tốt mặc toàn đồ hiệu, bên cạnh người đàn ông là một thanh niên, thanh niên kia lấc ca lấc cấc, nhuộm tóc vàng chóe. Lúc này cậu ta đang đút hai tay vào túi quần, nhìn cô bé cười đểu.
Lâm Chính nhận ra cô bé này.
Đó là Tô Tiểu Khuynh, con gái thứ hai của bác cả Tô Thái.
Chương 149: Đúng là nhà tôi không có Mercedes (2)
Thực ra Lâm Chính không có thành kiến gì với nhà Tô Thái.
Tô Thái là người rất chín chắn, không hề bợ đỡ, cũng không nhìn ai với ánh mắt khinh thường. Ba năm nay ông ta gần như chưa bao giờ nói gì Lâm Chính, cùng lắm là dạy dỗ anh mấy câu. Người có thành kiến nhiều nhất với Lâm Chính trong nhà này chỉ có Tô Dư, nguyên nhân không gì khác ngoài việc ghen tỵ với nhan sắc của Tô Nhu.
Còn Tô Tiểu Khuynh lại rất thân thiết với Lâm Chính, lúc không có việc gì sẽ tìm tới anh nói chuyện, cho dù lúc đó anh là một thằng vô dụng.
Lâm Chính chần chừ một lát rồi vẫn bước tới.
"Này nhóc, mày làm sao thế hả? Chẳng phải thanh niên bây giờ đều rất cởi mở sao? Tao chừng này tuổi còn không để ý, mày để ý cái gì chứ? Chẳng phải là hai đứa yêu nhau sao? Đã 16, 17 tuổi rồi, chẳng phải rất bình thường sao?", người đàn ông béo tốt kia rít một hơi thuốc, cười nói.
"Yêu đương cái gì chứ? Tiểu Khuynh nhà chúng tôi không hề muốn yêu đương, lại còn sắp thi đại học rồi. Hơn nữa, Tiểu Khuynh nhà tôi thích ai cũng sẽ không thích con trai ông", Tô Dư tức giận nói.
"Hừ! Ranh con, mày ra oai cái gì chứ? Thi đại học? Thi đại học thì được tích sự gì? Nhà tao đầy tiền, con trai tao nhìn trúng em gái mày là phúc của nó. Nếu em mày hẹn hò với con trai tao thì còn thi đại học làm gì nữa? Thi đỗ rồi có thể kiếm được cho mày nhiều tiền hơn tao sao?", người kia nhổ nước bọt, khinh bỉ nói.
"Đồ trọc phú!", Tô Dư tức giận mắng: "Dù sao tôi cũng cảnh cáo ông, bảo con trai ông sau này đừng đến làm phiền Tiểu Khuynh nữa! Còn nữa, bảo con trai ông đừng tung tin đồn ở trường rằng Tiểu Khuynh là bạn gái của cậu ta! Tiểu Khuynh nhà tôi không muốn bị người ta quấy rối!".
"Ha ha, thế thì khó đấy! Tiền có thể xui ma khiến quỷ, con trai tao rải tiền thì có ai không thừa nhận chứ?", tên mập cười nói.
"Ông... có tiền thì ghê gớm lắm chắc?", Tô Dư tức đến nỗi lồng ngực phập phồng.
"Xin lỗi nhé, có tiền thì rất là ghê gớm", tên mập liếc mắt, nhún vai đáp.
Thằng nhóc tóc vàng vội vàng bước tới, nói đầy thâm tình: "Tiểu Khuynh! Anh thực sự rất yêu em, em đồng ý hẹn hò với anh đi! Sau này anh sẽ bảo tài xế ngày ngày lái Mercedes đưa đón em đến trường. Em không cần đi học, nhà anh có đầy tiền cho em hưởng thụ, em đồng ý đi! Chỉ cần em đồng ý thì đời này sẽ tiêu không hết tiền".
"Chị...", Tô Tiểu Khuynh sợ đến mức vội vàng chui vào lòng Tô Dư, run lẩy bẩy.
"Tiểu Khuynh đừng sợ, có chị đây, mặc kệ bọn họ đi, chị đưa em về", Tô Dư an ủi.
"Vâng", Tô Tiểu Khuynh khẽ gật đầu.
"Em yêu", thằng nhóc tóc vàng cuống lên.
"Nhóc con, lên đi", người đàn ông béo tốt vội nói.
"Bố, con..."
"Con sợ gì chứ? Con là trẻ vị thành niên, làm gì cũng được, nếu xảy ra chuyện gì thật thì bố sẽ dùng tiền ém đi cho con", tên mập khích lệ.
Thằng nhóc tóc vàng nghe thấy thế thì tự tin hẳn.
Đúng vậy, cậu ta còn chưa đủ 18 tuổi, hơn nữa nhà còn giàu như vậy, phải sợ gì chứ?
Nghĩ đến đây, cậu ta nheo mắt đi về phía Tô Tiểu Khuynh.
Tuy có Tô Dư bảo vệ, nhưng Tô Dư cũng mới 20 tuổi đầu, tay chân khẳng khiu, nếu đánh nhau thật thì sao có thể là đối thủ của thằng nhóc khỏe mạnh này chứ?
"Cậu muốn làm gì?", Tô Dư sợ hãi.
"Chị, mong chị đừng ngăn cản tôi với Tiểu Khuynh nữa, nếu không thì đừng trách", thằng nhóc tóc vàng nheo mắt cười nói.
"Giữa thanh thiên bạch nhật mà cậu dám làm bừa? Cẩn thận tôi gọi cảnh sát", Tô Dư vội vàng lấy điện thoại ra, run giọng nói.
"Gọi đi!".
Cậu ta cười khẩy, sau đó cất bước định xông tới.
Nhưng đúng lúc này, một người bước tới.
"Tiểu Khuynh!".
Vừa dứt lời, Tô Tiểu Khuynh quay phắt lại nhìn, lập tức vui mừng khôn xiết: "Lâm Chính!".
Tô Dư cũng không khỏi sửng sốt: "Lâm Chính?".
Thằng nhóc tóc vàng kia dừng bước.
"Sao cậu lại ở đây?", Tô Dư đờ ra nói.
"Đương nhiên là đến đón chị Tiểu Khuynh về rồi", Lâm Chính mỉm cười.
"Đón Tiểu Khuynh?".
Đầu óc Tô Dư có chút theo không kịp.
Đang yên đang lành sao Lâm Chính lại đến đón em gái mình?
"Này chú, chú là ai vậy? Đừng lo chuyện bao đồng!", thằng nhóc tóc vàng không vui.
"Tôi là em rể, đến đón chị ấy".
"Đón?", thằng nhóc tóc vàng đi tới trước chiếc Mercedes đỗ ở ven đường, hừ một tiếng: "Chú lấy gì đón Tiểu Khuynh? Xe đạp điện? Xe ba bánh? Hay là chú để Tiểu Khuynh đi bộ về? Thôi dẹp đi, để Tiểu Khuynh ngồi Mercedes về cùng tôi chẳng phải là thoải mái hơn sao?".
"Có lẽ Tiểu Khuynh không quen ngồi Mercedes", Lâm Chính lắc đầu đáp.
"Ha ha, cũng phải, nhà chú không có Mercedes, đương nhiên là Tiểu Khuynh không quen ngồi rồi", cậu ta khẽ cười nói.
Nhưng đúng lúc này, một hàng xe sang bỗng lái từ ven đường tới.
Có Lamborghini, Ferrari, Aston Martin, Bentley và Rolls-Royce.
Tiếng động cơ vang khắp con đường.
Bỗng nhiên xuất hiện nhiều xe sang như vậy khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, vô số tiếng kêu vang lên.
Người đi đường vội vàng lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Thằng nhóc tóc vàng cũng sửng sốt.
"Cậu nói đúng rồi, nhà chúng tôi đúng là không có Mercedes", Lâm Chính mỉm cười, nói với Tiểu Khuynh: "Chọn một chiếc đi".
"Lâm Chính, chọn... chọn cái gì?", Tô Tiểu Khuynh ấp úng hỏi.
"Đương nhiên là chọn xe rồi", Lâm Chính cười nói: "Chị chọn một chiếc, bắt đầu từ ngày mai, nó sẽ đưa đón chị đi học".
Chương 150: Để tôi đi (1)
Nhìn đoàn siêu xe xếp hàng dài, Tô Dư sững sờ. Thằng nhóc tóc vàng cũng tái mặt. Tên mập đứng sau cũng há hốc miệng.
“Anh rể, em…em đi bộ là được rồi…”, Tô Tiểu Khuynh sợ hãi, run rẩy nói.
“Được, Tiểu Khuynh thích thế nào cứ làm thế nhé”, Lâm Chính xoa đầu cô gái, mỉm cười.
“Dạ”, Tô Tiểu Khuynh gật đầu đáng yêu.
“Đây là…”, tên mập tỏ ra bình tĩnh.
“Anh rể của Tô Tiểu Khuynh – Lâm Chính”.
“Lâm Chính sao?”, tên mập tỏ ra không hiểu nhưng cậu nhóc tóc vàng thì đã kích động kêu lên: “Bố, đó chính là cái đồ bỏ đi của nhà họ Tô, chính là Lâm Chính ăn bám. Người trong trường chúng con đều biết cả, không cần phải sợ! Đó là một kẻ bạc nhược!”
Dứt lời, người đi đường đều dừng bước ngoái nhìn. Người đàn ông mập tỏ ra do dự.
Ăn bám sao? Nếu những chiếc xe này đều là của cậu ta…thì lại có thể gọi là ăn bám được sao? Nhưng anh ta cũng không hề nghe nói nhà họ Tô có nhiều tiền. Lẽ nào thằng này là trai bao?
Tên mập do dự nhưng vẫn lên tiếng: “Này cậu, chuyện của bọn trẻ chúng ta đừng can dự nữa. Tôi tên là Lâm Phú Vinh, là giám đốc công ty thời trang Quảng Thịnh, chúng ta làm bạn nhé”.
“Làm bạn?”, Lâm Chính liếc nhìn: “Nghe có vẻ nhiều tiền nhỉ?”
“Cũng tạm, cũng chỉ có mở một cửa hàng cho thuê xe mà thôi”, Lâm Phú Vinh liếc nhìn dàn siêu xe và nói.
Trong lời nói của anh ta đã quá rõ ràng. Anh ta cho rằng xe của Lâm Chính cũng chỉ là xe thuê mà thôi.
Lâm Chính không hề đáp lời mà lấy điện thoại ra gọi.
“Cậu Lâm”, bên kia là giọng nói cung kính của Mã Hải.
“Điều tra giúp tôi về công ty thời trang Quảng Thịnh”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, tên mập tim đập thình thịch. Sau đó Tô Dư cũng sững sờ.
“Cậu Lâm xin đợi chút”.
Một lúc sau, giọng nói của Mã Hải vang lên: “Đã điều tra, công ty trang phục Quảng Thịnh có ba công ty may, quy mô cũng bình thường nhưng lợi nhuận được coi là khả quan. Tính sơ bộ thì giá trị thị trường tầm 90 triệu tệ”.
“Mua được không?”
“Trên thực tế thì chúng tôi cũng đang cân nhấc tới việc mua lại công ty này”.
“Cần bao lâu?”
“Cậu Lâm cần gấp ạ? Nếu gấp thì ba phút là xong”.
“Được, vậy cho ông ba phút, lập tức mua lại công ty thời trang Quảng Thịnh. Nhưng tôi không hi vọng tiền có thể tới tay Lâm Phú Vinh”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Không thành vấn đề”, Mã Hải nói.
Anh tắt điện thoại.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười của đám đông đột ngột vang lên.
Tên mập cũng ôm bụng cười nắc nẻ: “Trong ba phút mua công ty của tôi sao? Ha ha, cậu cũng khoác lác quá đấy? Cậu tưởng cậu là ai? Là chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa chắc? Đừng có đùa”.
Tên nhóc tóc vàng cũng suýt nữa thì bò lăn cả ra đất: “Bố, tên này có phải tên ngốc không vậy?”
Tô Dư cảm thấy lúng túng bèn nói với Lâm Chính: “Chúng ta về thôi…”
“Không cần, đợi một chút”, Lâm Chính đáp lại.
“Hừ, được lắm. Để tôi xem trong ba phút cậu mua công ty của tôi như thế nào!”, tên mập nheo mắt cười. Đôi mắt ánh lên vẻ tức giận: “Nếu cậu không làm được thì đứng trách tôi đấy. Lâm Phú Vinh tôi ghét nhất người chơi mình”.
“Tôi cũng vậy”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, điện thoai trong tay tên mập đổ chuông. Tên mập sững sờ, lấy điện thoại ra.
Đám đông xung quanh đang cười bỗng im bặt.
“Bố, điện thoại của ai đó?”, tên nhóc tóc vàng hỏi.
Tên mập không trả lời, chỉ cẩn thận nghe máy…
“Thưa sếp, công ty Dương Hoa đã mua công ty chúng ta rồi. Đã đổi người phụ trách công ty, ba phút trước ạ…”, giọng nói cuống cuồng của thư ký ở đầu dây bên kia vang lên.
“Cái gì?”, tên mập trố tròn mắt: “Công…công ty bị mua rồi sao?”
“Ồ”, đám đông vỡ òa.
Tô Dư suýt nữa đứng không vững.
Đúng lúc này!
Xoẹt!
Một chiếc xe Bently màu đen đỗ bên đường. Sau đó vài người đàn ông mặc đồ đen bước xuống. Đi đầu là một người đeo kính râm. Họ bước về phía Lâm Phú Vinh.
Lâm Phú Vinh hết hồn, vội vã lùi lại.
“Các …các người là ai?”
“Tới tôi mà còn không nhận ra sao. Dễ quên thế”, người này tháo kính ra.
“Chú…chú Thiên?”, Lâm Phú Vinh cảm thấy da đầu tê dại.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK