Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chơi?

Là ý gì? Chẳng lẽ trước kia anh ta còn chưa dùng hết sức lực?

Sóc Phương nhíu mày, sắc mặt vô cùng mất tự nhiên.

Anh ta là hạt giống mà đại hội chính thức công nhận, địa vị cao đến thế nào.

Trước kia thế gia Tư Mã ở Yên Kinh là một gia tộc không mấy lợi hại, nhưng vì có thiên tài như anh ta xuất hiện nên mới được nâng lên địa vị đại thế tộc.

Vì sao?

Bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng Sóc Phương sẽ tỏa sáng rực rỡ ở đại hội lần kế, dẫn dắt nhà Tư Mã bay cao bay xa, một bước lên mây, đạt dược vô số lợi ích!

Cả thế gia Tư Mã nhờ một mình anh ta mà quật khởi.

Người ngoài dám phớt lờ bất cứ ai trong thế gia Tư Mã, nhưng sẽ không ai dám khinh thường Tư Mã Sóc Phương !

Bây giờ, một người mình đã cố hết sức chiến đấu lại nói với mình, anh ta chưa dùng hết sức lực?

Đây là khiêu khích!

Là khinh thường!

Là sỉ nhục!

Đây là đang nghi ngờ quyền uy của thế gia Tư Mã!

Sóc Phương âm thầm hừ một tiếng, trong mắt đã có sát cơ lóe lên.

“Mặc dù không biết có phải anh đang khoác lác hay không, nhưng trong các đối thủ mà tôi biết, anh là người đầu tiên dám xem thường tôi. Thần y Lâm, nếu hôm nay không đánh bại anh, chuyện này truyền ra, không phải tôi sẽ thân bại danh liệt hay sao? Không phải Thiên Kiêu Lệnh của tôi sẽ phải dâng vào tay anh hay sao?”, Sóc Phương lạnh lùng nói.

“Thiên Kiêu Lệnh? Đó là cái gì?”, Lâm Chính cực kỳ khó hiểu.

“Anh không cần biết, hãy để tôi xem thực lực chân chính của anh đi”, Tư Mã Sóc Phương hạ giọng quát, hai chân vội di chuyển, lao về phía Lâm Chính.

Động tác của anh ta vô cùng phóng khoáng, cơ bắp hai tay cuồn cuộn, lòng bàn tay vận chuyển xảo kình và khí kình.

Vù!

Trong lúc tiếp cận, Sóc Phương nhắm chuẩn thời cơ, ra tay trước, đánh một chưởng về phía bả vai Lâm Chính. Sau khi tung chưởng, anh ta lại nâng chưởng, đánh ngang về phía ngực anh.

Hai chưởng tung ra, góc độ cực kỳ quỷ quyệt.

Nhưng hai chiêu này lại không đơn giản như bề ngoài nhìn thấy.

Nhìn sơ qua thì đó chỉ là đòn tấn công chủ động của Sóc Phương, nhưng thật ra nó lại là một cái bẫy. Hai tay đều tích lũy xảo kình, nếu Lâm Chính đưa tay ra đỡ, chắc chắn sẽ bị xảo kình làm bị thương, lộ ra nhiều sơ hở. Một khi như vậy, Sóc Phương sẽ có thể thừa thắng xông lên, đánh bị thương hoặc thậm chí là đánh bại Lâm Chính.

Chỉ là Lâm Chính lại không hề cân nhắc đến chuyện ngăn chặn Sóc Phương. Ngay khi Sóc Phương tấn công, anh cũng đánh ra một quyền, nhắm thẳng vào ngực anh ta.

Sóc Phương sửng sốt, ánh mắt nghiêm nghị, dứt khoát đổi chỗ với Lâm Chính.

Anh ta tấn công sớm hơn, đao tay và chưởng đều rơi lên người Lâm Chính.

Ầm!

Ầm!

Tiếng động nặng nề vang lên.

Xảo kình và man kình đồng thời hạ xuống.

Nếu là người bình thường, e rằng đã bị nứt xương, nôn ra máu từ lâu.

Nhưng Lâm Chính chỉ nhẹ nhàng nghiêng người, chân không di chuyển, nắm đấm vẫn tung ra.

“Cái gì?”, Sóc Phương sững sờ, hoàn toàn không dám tin nắm đấm của mình chỉ có uy lực như vậy.

Lúc này, nắm đấm của Lâm Chính đã đánh ra, giáng lên ngực anh ta.

Vù!

Giống như búa tạ đánh xuống.

Mắt Sóc Phương lồi ra, cơ thể lõm về sau, khóe miệng phun ra ngụm máu. Cơ thể cao một mét tám lập tức bay ra xa năm mét, phá nát một chiếc bàn, ngã ra đất.

“Cậu chủ!”.

Tiểu Cụ kinh hãi, hét lớn, chạy tới dìu Sóc Phương nằm dưới đất dậy.

Lúc này, miệng Sóc Phương toàn máu, ngực lõm xuống, cả người vô cùng chật vật.

Anh ta ôm ngực, hai chân run rẩy, gian nan đứng dậy, lúc nhìn Lâm Chính, chỉ còn lại vẻ ngạc nhiên.

“Thế nào? Đã biết thực lực chân chính của tôi chưa?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Đây… Đây chính là y võ?”, Sóc Phương cảm giác da đầu mình sắp nổ tung.

Y võ trong nhận thức của anh ta nào có sức mạnh hung hãn như vậy? Nào có cơ thể đáng sợ như vậy?

“Phải”.

Lâm Chính nói, lại đi về phía Sóc Phương.

“Cậu chủ, chúng ta mau chạy đi!”, Tiểu Cụ sợ đến mức mặt tái mét.

“Chạy? Nếu chạy, tôi sẽ thật sự thân bại danh liệt! Cút ra!”, Sóc Phương cắn răng, rõ ràng vẫn không phục. Anh ta đẩy Tiểu Cụ ra, cố gắng gượng chống đỡ cơ thể, tấn công về phía Lâm Chính.

Nhưng lần này Lâm Chính được châm bạc tăng cường không biết đã mạnh đến mức nào. Một quyền của anh đánh ra, cánh tay của Sóc Phương lập tức rạn xương, một cước đá tới, có thể đá bay anh ta ra xa mười mét hơn. Mỗi quyền mỗi cước đều nặng tựa nghìn cân, chấn nát sắt thép, mặt đất nứt ra, cả tầng lầu sắp bị Lâm Chính đánh nát.

Ầm ầm…

Tầng lầu rung chuyển.

Người ở tầng dưới đã chạy tán loạn từ lâu.

Nhiều người gọi điện cho cảnh sát, nhưng Tiểu Cụ đã phái người phong tỏa nơi này từ trước, dù bên này có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không có người can thiệp.

Sóc Phương càng đánh càng kinh hãi, càng đánh càng khiếp sợ.

Hơn nữa, anh ta phát hiện Lâm Chính không phải không biết võ, ngược lại là vô cùng tinh thông. Mặc dù chiêu thức mà Lâm Chính dùng chỉ là một số chiêu thức rất đơn giản, thậm chí có thể nói là chiêu thức của võ quán, nhưng với sức mạnh và tốc độ nhanh nhẹn của Lâm Chính, mỗi chiêu mỗi thức đơn giản lại phát huy uy lực không thể tin nổi.

Cứ tiếp tục như vậy thì sẽ thất bại thảm hại!

Ánh mắt Sóc Phương dao động, đột nhiên sâu trong đáy mắt lướt qua một tia sáng lạnh lẽo, dường như nghĩ đến điều gì đó.

Lúc này, Lâm Chính lại đánh tới một chưởng.

Hơi thở Sóc Phương run rẩy, muốn ngăn chặn nhưng không còn kịp nữa.

Bốp!

Tiếng động mạnh mẽ vang lên.

Cơ thể Sóc Phương xoay 360 độ ở trên không, sau đó ngã mạnh xuống đất. Người còn chưa kịp bò dậy, miệng phun ra máu, lẫn trong đó còn có bảy tám chiếc răng.

Cái tát này lại khiến Sóc Phương rụng mất mấy chiếc răng.

“Đây là thay vợ tôi trả lại cho anh”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Vợ?

Xem ra Tô Nhu và thần y Lâm đúng là có mối quan hệ không rõ ràng.

Chuyện Lâm Chính bị cắm sừng đúng là sự thật.

Nhưng bây giờ Sóc Phương không còn tâm tư quan tâm đến chuyện đó, anh ta vội hét lên: “Thần y Lâm, dừng tay… tôi… tôi nhận thua, xin anh dừng tay...”.

Lâm Chính dừng bước, nhìn anh ta.

Sóc Phương vội vàng hô lên: “Thần y Lâm, tất cả là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi anh, tôi đồng ý chấp nhận điều kiện mà anh đưa ra lúc trước, cầu xin anh tha cho tôi!”.

Nói xong, Sóc Phương khuỵu hai đầu gối, quỳ xuống đất.

“Cậu chủ!”.

Tiểu Cụ trợn to mắt, há hốc miệng nhìn Sóc Phương, cả người ngây ngốc.

Đường đường là Tư Mã Sóc Phương, thiên tài số một của thế gia Tư Mã, hạt giống của đại hội, thế mà lại quỳ trước người khác một cách dứt khoát, hào sảng như vậy?

Anh ta không có cốt khí như vậy sao?

Tiểu Cụ sửng sốt.

Lâm Chính cũng hoang mang.

Trước kia nhìn Sóc Phương còn giống người có khí phách, sao lại nhượng bộ thế này?

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Bốp…

Lúc này, những tiếng tát giòn tan vang lên.

Sóc Phương đưa tay, tát mạnh vào mặt mình.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Smith ngồi ở trong góc, lưng dựa vào tường, ngây ngốc nhìn Sóc Phương.

Lâm Chính cũng trầm mặc.

Sau khoảng mười cái tát, Sóc Phương dừng lại.

Lúc này, hai bên mặt anh ta đã sưng lên.

“Thần… Thần y Lâm, anh thấy thế này… đã được chưa?”, Sóc Phương nói năng lắp bắp xin tha.
Chương 632: Mất cảnh giác

Sự nhún nhường của Sóc Phương làm Lâm Chính trở tay không kịp.

Anh liếc nhìn bộ dang thê thảm của Sóc Phương, cũng hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Nếu anh đã biết lỗi, tôi cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt, nhưng hi vọng anh có thể nhớ bài học ngày hôm nay, đừng chọc vào tôi nữa. Nếu không, lần sau anh còn thua dưới tay tôi, lúc đó đừng trách tôi vô tình”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Thần y Lâm yên tâm, sau này Sóc Phương không dám đối địch với anh nữa, không dám nữa!”, Sóc Phương quỳ dưới đất, còn dập đầu với Lâm Chính.

“Tự sống cho tốt!”, Lâm Chính nói, sau đó rời đi.

“Thần y Lâm, xin hãy dừng bước”, Sóc Phương hô lên.

“Còn có chuyện gì?”, Lâm Chính nghiêng đầu.

“Sóc Phương tài nghệ không bằng, thất bại thảm hại dưới tay thần y Lâm. Theo quy tắc, Thiên Kiêu Lệnh trong tay Sóc Phương phải giao cho anh, anh sẽ trở thành thiên kiêu mới! Đồng thời có thể nhờ vào Thiên Kiêu Lệnh đến đại hội chứng thực thân phận! Có được lệnh bài này thì có thể có được thân phận hạt giống, anh sẽ có được nhiều lợi ích”, Sóc Phương lấy một lệnh bài bằng ngọc nạm vàng, dâng cao bằng hai tay.

Lâm Chính tò mò nhìn lệnh bài đó, lại thấy trên lệnh bài có đánh dấu một con số.

“Hai mươi?”.

“Đó là thứ hạng!”, Sóc Phương nhỏ giọng nói: “Tôi xếp hạng thứ hai mươi trên bảng thiên kiêu”.

“Bảng thiên kiêu là cái gì?”.

“Chính là bảng xếp hạng hạt giống ở đại hội. Đại hội có tổng cộng hai mươi tuyển thủ hạt giống. Trong đa số các cuộc sàng lọc của đại hội, hai mươi người này sẽ đến muộn hơn, tiến thẳng vào khu khảo nghiệm chủ chốt, cũng xem như một phúc lợi. Đương nhiên, điều kiện là thần y Lâm phải mang theo lệnh bài này đi chứng nhận thân phận hạt giống”, Sóc Phương trả lời.

“Nói vậy là có lệnh bài này cũng sẽ có tư cách tham gia đại hội?”, Lâm Chính hỏi.

“Phải, thế gia Tư Mã chúng tôi cũng nhờ lệnh bài này mà có tư cách tham gia đại hội. Bây giờ tôi thất bại dưới tay thần y Lâm, theo quy tắc của bảng thiên kiêu, tôi phải giao lệnh bài này cho anh, xin thần y Lâm nhận lấy”, Sóc Phương nói.

“Thế à?”.

Lâm Chính nhíu mày, tầm mắt dừng nơi lệnh bài, cuối cùng vẫn đưa tay chụp lấy lệnh bài.

Nhưng ngay khi anh vừa cầm lấy lệnh bài bằng ngọc khảm vàng ấy, Sóc Phương đột nhiên lấy một khẩu súng bỏ túi từ trong ống tay áo ra, không hề do dự bắn về phía Lâm Chính.

Ở khoảng cách gần như vậy, dù Lâm Chính có bản lĩnh lớn đến mấy cũng không thể tránh khỏi đạn, càng không kịp dùng châm bạc chắn đạn.

Pằng!

Tiếng súng vang lên.

Đạn nháy mắt găm vào ngực Lâm Chính, máu bắn tung tóe.

Lâm Chính liên tục lùi về sau.

Nhưng Sóc Phương vẫn không dừng lại, mà điên cuồng bóp cò.

Pằng!

Pằng!

Pằng!

Pằng!

Lại bốn tiếng súng vang lên.

Bốn viên đạn như rắn độc xảo quyệt bắn về phía Lâm Chính.

Lâm Chính đã phản ứng lại, vội vàng né tránh.

Tuy nhiên, dù anh đã phản ứng cực kỳ nhanh, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi, lại có hai viên đạn bắn vào bụng.

Lâm Chính ngã rầm xuống đất, áo vest trước ngực bị máu nhuộm đỏ.

“Chúa ơi…”, Smith kinh hãi, ngơ ngác nhìn cảnh tượng đáng sợ đó.

Tiểu Cụ và các vệ sĩ khác cũng ngây ra.

Tình thế xoay chuyển như vậy khiến người ta không thể ngờ được.

“Ha ha ha ha…”.

Sóc Phương đã cười thành tiếng, điên cuồng bò dậy từ dưới đất.

Lâm Chính nhanh chóng rút châm từ trên vai xuống đâm vào tim, lại nhanh chóng điểm vài huyệt quan trọng, sau đó mới đứng dậy.

“Thần y Lâm, hình như anh hơi ngu xuẩn, hơi ngây thơ rồi! Tôi chỉ mới dập đầu hạ mình với anh, mà anh đã buông lỏng cảnh giác? Đúng là buồn cười”, Sóc Phương lắc đầu cười khẽ, súng bỏ túi đã không còn đạn, nếu không, có lẽ anh ta vẫn sẽ không do dự bắn vào Lâm Chính.

“Tôi cứ ngỡ là anh biết nhún nhường, không ngờ anh không phải nhún nhường mà là một con rắn độc!”, Lâm Chính ho khan hai tiếng, miệng nôn ra máu, nói.

“Rắn độc? Chưa ai đánh giá tôi như vậy, có lẽ chưa có ai dồn tôi đến bước đường này… Thần y Lâm, anh nên cảm thấy tự hào, thực lực của anh đúng là khiến tôi khâm phục. Đáng tiếc, anh đã thất bại dưới tay tôi. Để giữ thể diện cho tôi, khiến người đời không biết được tôi từng quỳ trước người khác, tự tát tai, cầu xin tha thứ, tôi phải giết anh giữ kín bí mật này, anh có hiểu không?”.

Dứt lời, Sóc Phương đi về phía vệ sĩ bị điểm huyệt, dự định lấy súng trong tay người đó để giết Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính lại liên tục lắc đầu: “Sóc Phương, tôi phải thừa nhận là tôi sơ ý, nhưng… tôi chưa thua”.

“Anh có ý gì?”, Sóc Phương nhíu mày.

Lâm Chính không nói.

Lúc này, dường như Sóc Phương ý thức được điều gì, vội vàng cất bước chạy về phía vệ sĩ đó, thò tay tới định lấy súng.

Vào giờ phút nghìn cân treo sợi tóc, một cây châm bạc đột nhiên phóng tới, nhanh chóng cắm vào tay Sóc Phương.

“Á!”.

Sóc Phương kêu lên xé ruột xé gan, ngay sau đó rút cây châm bạc trên mu bàn tay ra.

Nhưng khi anh ta vừa rút châm bạc.

“Á!”.

Tiếng la thảm thiết của Sóc Phương càng dữ dội hơn, hơn nữa bàn tay đã rút châm buông thõng xuống dưới, hoàn toàn mất đi cảm giác.

Đó là công hiệu từ cây châm bạc của Lâm Chính.

Sóc Phương hoàn toàn không xem lại, mặt mày dữ tợn, giơ cánh tay kia định với lấy cây súng.

Nhưng lần này, thứ ngăn cản anh ta không phải châm bạc, mà là… một bàn tay!

Bộp!

Tiếng động to rõ vang lên.

Cổ tay của Sóc Phương lại bị chụp lấy lần nữa.

Người chụp cổ tay anh ta chính là Lâm Chính!

Cảnh tượng này giống hệt như lúc Sóc Phương muốn nắm lấy tay Tô Nhu hôn tay theo phép lịch sự.

Đồng tử của Sóc Phương thu hẹp, cơ thể run bắn, gian nan ngẩng đầu lên. Lại thấy Lâm Chính đang yên tĩnh đứng trước mặt anh ta, thản nhiên nhìn anh ta.

“Sao… có thể? Vì sao anh còn có thể cử động? Không phải anh… anh đã trúng ba viên đạn rồi sao?”, Sóc Phương há miệng, lắp bắp.

“Phải, chỉ là ba viên đạn đó không bắn trúng chỗ hiểm yếu của tôi, hơn nữa tôi là y võ, cũng hiểu y thuật. Trừ khi tim tôi dừng đập, nếu không, mãi mãi đừng nên mất cảnh giác với tôi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó dùng sức.

Sức mạnh dồi dào giáng xuống.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên.

“Á!”.

Sóc Phương lại kêu lên thảm thiết, nhìn thấy cổ tay của mình đã biến dạng, tay kia thì phế.

Lâm Chính khẽ dùng sức.

Sóc Phương bị đẩy ngã ra đất, anh ta vừa ôm cánh tay kêu la, vừa lết người ra sau, vẻ mặt đầy sự đau khổ và tuyệt vọng.

Tiểu Cụ ở bên kia đã quay người đi, chuẩn bị chạy ra ngoài.

Hắn biết, hắn không thể ở lại đây nữa.

“Tiểu Cụ, tốt lắm, cậu mau chạy đi! “Chỉ cần cậu chạy được, tôi sẽ không có chuyện gì!”, Sóc Phương lớn tiếng hét, trong mắt tràn ngập vẻ điên cuồng.

“Muốn dùng thế gia Tư Mã uy hiếp tôi?”, Lâm Chính hỏi.

“Nếu anh động vào tôi, gia tộc tôi chắc chắn sẽ bất chấp tất cả, điên cuồng trả thù anh! Thần y Lâm, tốt nhất anh đừng động vào tôi! Nếu không, anh sẽ phải hối hận!”, Sóc Phương nghiến răng nghiến lợi hét lên.
Chương 633: Đánh phế Sóc Phương

Đây là sự thực chứ không phải chỉ là lời nói ra uy. Sóc Phương là trụ cột của nhà Tư Mã, là hạt giống và là hi vọng.

Nếu Sóc Phương xảy ra chuyện thì tất cả người nhà họ Mã sẽ phát điên lên mất và địa vị của họ ở Yên Kinh cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Nhà Tư Mã muốn củng cố địa vị của gia tộc ở Yên Kinh thì cách duy nhất đó là phải hạ gục thần y Lâm để có thể trấn áp những kẻ đang dòm ngó.

Vì vậy đây không chỉ đơn giản là báo thù mà còn là con đường sống duy nhất của nhà Tư Mã.

“Như vậy à…”

Lâm Chính không vội động tới Sóc Phương mà rút một con dao từ người tên vệ sĩ ra, sau đó anh lấy bật lửa, bật lên hơ con dao. Giống như đang khử trùng một cách đơn giản. Tiếp theo anh xé áo, đâm thẳng con dao vào chỗ vết đạn ngay trước mặt Sóc Phương và lấy ra ba viên.

Máu tươi nhuốm đỏ con dao, ba viên đạn dính máu thịt trông vô cùng khủng khiếp. Thế nhưng Lâm Chính đến cả chau mày cũng không có.

Sóc Phương trố tròn mắt. Anh ta chưa từng thấy ai khủng khiếp như thế này.

“Sóc Phương, cảm ơn anh đã cho tôi một bài học, nói cho tôi biết rằng bất cứ khi nào cũng không được khinh suất. Tôi nghe lời anh, nhưng có vẻ như lời của tôi anh không chịu nghe thì phải”, Lâm Chính mặc áo vào, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn, lau con dao và ngồi xuống nói với Sóc Phương.

“Anh…anh nói cái gì cơ?”, Sóc Phương há hốc miệng hỏi.

“Tôi nói rồi, nếu như anh còn bị rơi vào tay tôi một lần nữa thì đừng trách tôi vô tình”, Lâm Chính bình tĩnh nói. Câu nói của anh khiến Sóc Phương phải nín thở.

“Thần y Lâm, anh…anh muốn thế nào…”, Sóc Phương há hốc miệng, còn định nói thêm gì đó.

Thế nhưng một giây sau, Lâm Chính đã lướt con dao ngay trước mặt anh ta.

Phụp! Âm thanh quỷ dị vang lên.

“Á!”

Sóc Phương thét lên, đường gân mạch ở cổ tay bị cắt đứt. Lâm Chính lại vung dao.

Phụt! Kinh mạch ở chân cũng bị cắt đứt.

“Á!”, Lâm Chính vung dao một lần nữa.

Phụt.

Phụt

Trong nháy mắt, toàn bộ hệ thống kinh mạch trên người Sóc Phương đều bị cắt đứt. Lâm Chính là một bác sĩ giỏi, anh biết rõ cấu tạo của các huyện vị, kinh mạch. Lần này với tầm hơn mười nhát dao, Sóc Phương đã hoàn toàn bị tê liệt.

Anh ta trợn tròn mắt, há hốc miệng định nói gì đó nhưng không nói nên lời. Một lúc sau, cả cơ thể Sóc Phương nhuốm đỏ máu. Lúc này, Lâm Chính mới dừng lại.

Sóc Phương của lúc này chỉ còn mỗi hơi thở thoi thóp. Lâm Chính đứng bên cạnh nhìn anh ta bằng vẻ lạnh lùng và từ từ đứng dậy.

“Chắc anh, không trách tôi đấy chứ?”, Lâm Chính nói.

Sóc Phương không thể trả lời được nữa. Lâm Chính nói với Smith đang hóa đá ở một góc: “Smith chỗ này giao lại cho anh đấy, nghe thấy chưa?"

“Hả…thầy…Lâm…tôi…tôi”, Smith giống như kẻ bị lắp. Gã ôm đầu, thậm chí không dám nhìn Lâm Chính.

Lần này thì gã đã hiểu vì sao Anna lại sùng bái và tôn kính Lâm Chính như vậy rồi. Bởi vì người này đúng là một gã điên.

So với gia tộc kia thì việc thích một gã điên có bình thường không nhỉ?

Lâm Chính đã rời khỏi hiện trường, chỉ còn lại Smith đang đờ đẫn ở một góc. Thế nhưng gã nào quan tâm tới những chuyện này, chỉ bần thần chạy đi.

Tiểu Cụ đã quay trở lại. Thấy Lâm Chính không hề đuổi theo mình thì Tiểu Cụ lập tức gọi điện thoại cho gia tộc và lao vào.

“Thần y Lâm dừng tay…Tôi đã thông báo cho gia tộc rồi. nếu như anh còn dám làm gì cậu chủ thì tôi đảm bảo anh sẽ sống không yên đâu”, Tiểu Cụ run rẩy hét lên.

Thế nhưng sau khi bước vào, không thấy Lâm Chính, hắn chỉ thấy Sóc Phương nằm giữa một đống máu.

“Cậu chủ”, Tiểu Cụ gào lên và lao tới. Khi nhìn thấy tình hình thê thảm của cậu chủ thì Tiểu Cụ đã hoàn toàn hóa đá.

“Nhà Tư Mà xong rồi”, chú Trung đứng ngoài cửa từ bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đó bèn lầm bầm.

“Chú Trung, cậu chủ…cậu ấy…”, Tiểu Cụ ôm Sóc Phương, khóc thảm thiết.

“Đừng nói nữa”, chú Trung bước vào, nhìn chăm chăm Sóc Phương và trầm giọng: “Lập tức gọi điện điều người tới, lẳng lặng đưa cậu chủ đi điều trị”.

“Vâng…chú Trung”.

“Ngoài ra, chuyện này không được phép nói cho bất kỳ ai. Không được nói với bên ngoài là cậu chủ đã bị đánh bại, rõ chưa?”

“Không nói sao?”, Tiểu Cụ ngạc nhiên: “Chú Trung, giấy không gói được lửa đâu, chuyện này không thừa nhận có tác dụng gì chứ?”

“Đồ ngốc này”, chú Trung hừ giọng: “Dù thần y Lâm có đánh bại cậu chủ thì đã làm sao? Ở đây toàn là người của chúng ta, có ai bên ngoài nhìn thấy gì đâu. Vậy thì nói gì mà chẳng được! Chúng ta nói thực ra thần y Lâm không hề đánh bại cậu chủ, hai bên hòa! Như vậy thì địa vị của cậu chủ vẫn còn. Nhà Tư Mã cũng không phải chịu ảnh hưởng gì nhiều. Như vậy chẳng phải sẽ tốt sao?”

“Nhưng mà…Thiên Kiêu Lệnh bị cướp mất rồi!”

“Chỉ có thể từ từ lấy lại thôi! Thần y Lâm đã làm vậy thì coi như đã tạo ra mối thù này. Tôi sẽ lập tức báo cho gia chủ, mời người trong gia tộc lấy lại Thiên Kiêu Lệnh bằng mọi giá!"

“Điều này…thôi được”.

“Mau đưa cậu chủ về”.

“Vâng!”, chú Trung và Tiểu Cụ lập tức xử lý mọi việc.

Lúc này Lâm Chính đã vào nhà vệ sinh xử lý những vết máu trên người. Sau đó anh chạy tới chợ gần nhất mua một bộ vest mới và tức tốc quay lại khách sạn.

Dù mấy vết thương do đạn tạo ra đã được xử lý nhưng lúc này cơ thể của anh vẫn khá yếu. Mới đi được vài bước anh đã phải thở hổn hển rồi. Khó khăn lắm mới tới được khách sạn, trời lúc này đã tối đen.

“Anh đi đâu vậy? Sao lâu thế? Thuốc đâu rồi?”

Tô Nhu mở cửa, trừng mắt hỏi Lâm Chính. Lâm Chính giật mình, lúc này mới nhớ ra là quên mua thuốc cho Tô Nhu…

“Anh…anh quên rồi”, Lâm Chính lắp bắp.

Dứt lời anh lập tức cảm thấy hối hận. Lấy lý do gì thì không lấy, lại nói như thế.

Quả nhiên, Tô Nhu tái mặt, đanh mắt nhìn Lâm Chính : “Quên rồi, anh quên mua thuốc rồi, anh ở ngoài lâu như vậy là đi làm cái gì thế?”

Lâm Chính nín thở, đầu nhanh chóng quay vòng để tìm một lý do.

Đúng lúc này.

“Á…”

Tiếng kêu thất thanh vang lên. Tô Nhu và Lâm Chính sợ hết hồn. Cô thư ký bèn chỉ vào vùng bụng của Lâm Chính và run rẩy kêu lên: “Là máu…là máu”.

Tô Nhu cũng tái mặt. Lâm Chính nhìn xuống với vẻ căng thẳng.

Hỏng rồi, lại bị thấm máu…

“Lâm Chính…anh sao thế?”, Tô Nhu run rẩy hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK