Chương 594: Thất hứa à?
Tại học viện Y Huyền Phái. Tần Bách Tùng và Long Thủ đang xử lý nốt những nhóm người mắc di chứng cuối cùng. Mặc dù nghe có vẻ đơn giản nhưng công việc của họ đâu chỉ riêng mỗi chữa trị.
Chữa trị là việc đầu tiên cần làm thôi, các bước tiếp theo mới là chính. Để chấn nhiếp nhà họ Lâm, Lâm Chính chưa bao giờ định dùng thủ đoạn này để lật đổ họ.
Tại phòng làm việc. Quản lý cấp cao của Huyền Y Phái đang tập trung lại.
“Người bệnh trong nước đã chữa trị hết bảy, tám phần rồi. Tình nguyện viên ở các địa điểm cũng đã rời đi. Trạm cứu viện bắt đầu được tháo dỡ. Danh tiếng của Huyền Y Phái và Dương Hoa đã được lan truyền khắp nơi. Cả nước đầu dành lời khen ngợi. Tôi cảm thấy lúc này chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo được rồi”, Tần Bách Tùng thở hắt ra, mỉm cười nói.
“Thầy có kế hoạch gì không?", Hùng Trưởng Bạch dè dặt hỏi.
Tần Bách Tùng gật đầu với trợ lý bên cạnh. Người này lập tức bước tới, lần lượt phát tài liệu cho mọi người. Đám đông cầm tài liệu lên, liếc nhìn với vẻ bàng hoàng.
“Đây là các ngành nghề…mà Lâm Thị có liên quan sao?”, một người lên tiếng.
“Đúng vậy”.
Tần Bách Tùng nghiêm túc gật đầu và trầm giọng: “Đây là tài liệu mà Huyền Y Phái và tập đoàn Dương Hoa đã vất vả có được. Trong đó bao gồm có cả nhà hàng, khách sạn, nội thất, rau củ quả, vận chuyển…toàn bộ các ngành nghề liên quan của nhà họ Lâm.
“Ông Tần, ông để chúng tôi xem cái này làm gì thế?”, có người hỏi.
“Không phải là tôi mà là thầy Lâm bảo tôi đưa mọi người xem”, Tần Bách Tùng nói giọng khàn khàn: “Bắt đầu từ ngay hôm nay, tập đoàn Dương Hoa sẽ tiến hành đầu tư đa dạng, lấy y dược làm hậu thuẫn, bắt đầu từ ngành này phát triển lan ra. Không cần phát triển quá lớn, chỉ cần có thể hạ gục được Lâm Thị là được”.
“Ông Tần, ý của ông là…tấn công những ngành khác của nhà họ Lâm phải không?”
“Đúng vậy”, Tần Bách Tùng gật đầu.
Đám đông thất kinh.
“Như vậy thì…đồng nghĩa là chúng ta tuyên chiến với nhà họ Lâm rồi còn gì”, có người lầm bầm.
“Không cần ra tay trực diện, âm thầm tiến hành là được. Chuyện này giống như bức bình phong, mà chúng ta có làm cũng không khó khăn lắm. Bởi vì thông qua chuyện lần này, chúng ta đã tích lũy được rất nhiều danh tiếng tốt cũng như các mối quan hệ rồi. Tôi hi vọng mọi người có thể vận dụng những mối quan hệ này để đạt được mục tiêu trong thời gian ngắn nhất có thể”, Tần Bách Tùng nghiêm túc nói.
Đám đông đồng loạt gật đầu. Đúng lúc này.
Rầm.!
Cánh cửa phòng được đẩy mạnh. Mọi người đồng loạt quay qua nhìn thì thấy thấy Trương Hạo – đệ tử của Long Thủ bước vào.
“Thưa thầy, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi”, Trương Hạo cuống cả lên.
“Hoảng loạn chẳng ra làm sao?”, Long Thủ đứng dậy, chau mày: “Trời sụp hay gì?”
“Thưa thầy…bên…ngoài có một đám người đang làm loạn. Đòi gặp viện trưởng của chúng ta…em bảo họ đợi mà họ không chịu, còn đánh người của chúng ta bị thương nữa. Bảo vệ không ngăn lại nổi”, Trương Hạo cuống quýt
Đám đông giật mình.
“Chết tiệt. Bọn nào mà ngông thế?”
“Báo cảnh sát đi”.
“Báo cảnh sát sao? Hừ, đừng vội. Tôi muốn xem xem rốt cuộc là ai mà dám tới làm loạn ở đây!”
Tiếng phẫn nỗ vang lên. Long Thủ, Tần Bách Tùng sực nhận ra điều gì đó.
“Ra ngoài trước xem sao”, Tần Bách Tùng trầm giọng.
Mọi người đồng loạt ra ngoài. Lúc này tại sân tập đã sớm trở nên hết sức hỗn loạn. Một đám người tập trung ở đây như đang tranh chấp cái gì đó, tiếng chửi rủa, quát tháo vọng lại. Những bệnh nhân trị bệnh sợ quá tránh xa.
“Tránh ra, thầy Tần tới rồi”.
Không biết là ai hô lên. Đám đông lập tức tách ra. Tất cả đều quay qua nhìn Tần Bách Tùng.
“Thầy Tần”.
“Tốt quá rồi, ông Tần tới rồi”.
Có vài thanh niên kích động vội vàng bước lên. Tần Bách Tùng gật đầu, cùng Long Thủ bước tới thì thấy một nhóm nam nữ mặc đồ trắng đang đứng đó với vẻ trịch thượng. Đứng đầu chính là người trước đó đưa chiến thư tới – Hạ An.
“Hóa ra là người của Kỳ Dược Phòng tới làm loạn à?”, có người nhận ra Hạ An bèn lên tiếng.
“Làm loạn?”, Hạ An chau mày, nói bằng vẻ vô cảm: “Ông dùng từ không đúng thì phải, chúng tôi tới làm loạn sao? Tới đòi lại công bằng thì có?”
“Công bằng? Hừ! Công bằng gì? Huyền Y Phái chẳng có giăng mắc thù oán gì với Kỳ Dược Phòng hết. Tìm công bằng lại chạy tới đây có phải là nhầm không?”, một người của Huyền Y Phái đáp trả.
“Tôi không muốn nói chuyện với những kẻ không có vai vế. Ông Tần, ông Long Thủ, mọi người chắc biết rõ..có vẻ như Huyền Y Phái đã trở mặt rồi đấy”, Hạ An thản nhiên nói.
Sắc mặt Tần Bách Tùng, Long Thủ lập tức trở nên khó coi.
“Phòng chủ của chúng tôi tôn trọng đợi thần y Lâm đã ba tiếng đồng hồ mà không thấy thần y Lâm lộ mặt. Sao? Khi nào thì thần y Lâm tới? Hay là sợ rồi”, Hạ An mỉm cười.
Lúc này Hạ An đã không còn giữ vẻ cung kính như trước kia nữa mà trông vô cùng ngạo mạn. Bởi vì theo họ thì việc Lâm Chính không tới chính là do anh sợ Kỳ Dược Phòng. Một kẻ sợ cả Kỳ Dược Phòng thì sao Hạ An phải tôn trọng.
Tần Bách Tùng thầm thở dài, cũng biết là người của Kỳ Dược Phòng sẽ tới nhưng không ngờ lại làm lớn chuyện thế này.
“Hạ An, chuyện này tôi phải giải thích với ông. Lần này không phải thầy của chúng tôi thất hứa mà là có chuyện gấp không kịp tới gặp, tôi thay thầy tôi xin lỗi mọi người”.
“Bớt nói nhảm lại”, Hạ An trầm giọng: “Dù là lý do gì thì thất hứa là thất hứa. Theo như quy định, không tới kịp đồng nghĩa với tự động từ bỏ. Cậu ta thua rồi, vì vậy sẽ thực hiện đúng như theo lời hứa trước đó. Huyền Y Phái nợ Kỳ Dược Phòng một bông Hà Linh Hoa. Ông Tần, mọi người định khi nào giao hoa đây?”
“Chuyện này…”, Tần Bách Tùng á khẩu.
“Sao thế? Các người không định lật mặt luôn đấy chứ?”, Hạ An cười thản nhiên: “Chuyện này, chúng tôi mời cả những người nổi tiếng trong giới Đông Y tới để làm chứng đấy. Nếu như các người không giao Hà Linh Hoa thì tôi e rằng sẽ không còn chỗ đứng cho Huyền Y Phái trong giới Đông y nữa đâu”.
Dứt lời, tất cả đều tái mét mặt.
“Ông Hạ, thật sự không thể thương lượng được sao?”, Tần Bách Tùng vội vàng nói.
“Ba ngày!”
Hạ An thản nhiên nói: “Trong vòng ba ngày, nếu không thấy Hà Linh Hoa thì Huyền Y Phái tự mà lo liệu trước đi nhé!”
Chương 595: Không được cúi đầu
Tại nhà họ Lương lúc này. Vài người đứng đầu đang ngồi trong đại sảnh. Lương Vệ Quốc, Lương Phong Nghiêm và cả Lương Nam Phương đang trang điểm rất đậm cũng có mặt.
Bên cạnh Lương Vệ Quốc là mấy người cao tuổi. Người nhiều tuổi nhất ngồi ở vị trí cao nhất chính là Lương Khánh Tùng của chi thứ hai.
Lương Khánh Tùng đang nhắm mắt thưởng trà. Khuôn mặt không hề để lộ bất kỳ vẻ lo lắng nào.
“Anh cả, anh cả đâu rồi?”, Lương Vệ Quốc đứng dậy hỏi.
“Vệ quốc, không phải chuyện gì lớn, anh cả đang không khỏe, không cần mời tới. Chuyện này để anh quyết định là được rồi”, Lương Khánh Tùng thản nhiên nói.
“Không phải chuyện lớn sao? Anh hai! Ở nhà xảy ra chuyện như vậy mà còn không lớn? Con bé đó sắp đánh chết người nhà họ Lương rồi! Con bất hiếu, lỗi của bố, con cháu nhà hộ Lương vô pháp vô thiên! Nhà họ Lương không thể toàn vẹn mà là chuyện nhỏ sao?”, Vệ Quốc tức giận đập bàn, trừng mắt.
“Anh đã nói rồi, chỉ là Nam Phương động chân tay với Thu Yến thôi mà. Thu Yến chẳng phải vẫn ổn đó sao?”, Lương Khánh Tùng vuốt râu.
“Vẫn đang cấp cứu, sống chết chưa biết thế nào”, Lương Vệ Quốc trầm giọng.
“Ồ! Nghiêm trọng vậy cơ à. Anh không ngờ đấy. Nhưng mà Vệ Quốc này, Thu Yến là tội đồ của nhà họ Lương. Lúc đó nó đã đắc tội với người của đảo Vong Ưu, suýt nữa thì khiến chúng ta có thêm một đám kẻ địch mới. Giờ Thu Yến bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương, theo lý mà nói đã không còn là người nhà này nữa. Nam Phương làm gì thì làm, có gì phải lo lắng?”, Lương Khánh Tùng đáp lại.
“Nhưng đó là cháu dâu của em! Là vợ của Nghiêm Phong, là mẹ của Huyền Mi. Dù nó xóa nó khỏi gia phả thì huyết mạch cũng không thể nào cắt đứt được mà”, Lương Vệ Quốc đập mạnh chén trà xuống đất, tức giận quát lên.
Choang!
Chén trà nứt toác, phát ra tiếng kêu kinh người. Lương Nam Phương giật bắn mình. Không ngờ Lương Vệ Quốc lại bốc hỏa như vậy.
Lương Phong Nghiêm không nói một lời nào, chỉ siết chặt nắm đấm. Lương Khánh Tùng chau mày, rõ ràng là không ngờ Lương Vệ Quyết quả quyết như thế.
Một người đàn ông trung niên ở bên cạnh lên tiếng: “Chú ba, chú đừng giận, chú tuổi đã cao, giận quá không tốt cho sức khỏe”.
“Cậu còn lên tiếng được à? Cậu xem cậu nuôi con gái giỏi lắm rồi”, Lương Vệ Quốc chỉ thẳng tay vào mặt người đàn ông trung niên và chửi.
Hóa ra đây là Lương Dự - bố của Lương Nam Phương.
Lương Dự không hề tỏ ra sợ hãi, cũng không tức giận, chỉ cười thản nhiên: “Chú ba, Nam Phương còn nhỏ, không hiểu chuyện, người lớn hà tất tính toán với con bé”.
“Còn ít tuổi sao? Cậu xem con bé nó làm cái gì mà còn kêu nhỏ? Lớn bằng đó rồi hành động mà không biết chịu trách nhiệm à”, Lương Vệ Quốc quát lên
“Vậy chú ba, chú định thế nào ạ?”, Lương Dự hỏi bằng vẻ bất lực.
“Mau cút ra ngoài cho tôi, cúi đầu trước Thu Yến. Ngoài ra, nói với anh cả, bồi thường cho Thu Yến bằng cách để nó được nhập lại tịch, quay về nhà họ Lương”, Lương Vệ Quốc trầm giọng.
Lương Dự nghe thấy vậy thì tái mặt.
Lương Khánh Tùng nâng ly trà khẽ run rẩy, nhìn Lượng Vệ Quốc bằng vẻ tò mò: "Vệ Quốc, chuyện nào là chuyện đấy. Nam Phương làm càn, trị tội là xong, sao em lại lôi chuyện đó vào?”
“Thu Yến khi đó chỉ khiến người của đảo Vong Ưu bị thương, cũng là do vô tình, chẳng có lỗi gì lớn cả. Khi đó cũng đã trị tội rồi, đuổi ra khỏi nhà họ Lương, chịu muôn vàn khổ cực cũng đã phải trải qua rồi. Vậy chẳng phải cũng nên kết thúc rồi sao. Lẽ nào muốn nó chết luôn ở ngoài, mọi người thấy như vậy mới phù hợp à?”, Lương Vệ Quốc tức giận.
“Nhưng nếu người của đảo Vong Ưu biết chúng ta đưa Thu Yến về thì bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ có tức giận không?”, Lương Khánh Tùng đặt chén trà xuống, trầm giọng nói: “Anh không phản đối việc đón Thu Yến về nhưng phía bên đảo Vong Ưu sẽ có ý kiến đấy”.
“Bọn họ có ý kiến gì được? Huyền Mi đã là người của đảo Vong Ưu rồi, lẽ nào người ta còn muốn Thu Yến phải chết sao? Như vậy thì Huyền Mi sẽ có thể yên tâm luyện võ được chắc?”, Lương Vệ Quốc trầm giọng.
“Điều này…em nói có lý”, Lương Khánh Tùng trầm ngâm rồi gật đầu: “Thôi được, chuyện này anh sẽ thương lượng với anh cả”.
“Thương lượng? Em đã đón Thu Yến về nhà rồi, không cần thương lượng gì hết. Mọi người phải đồng ý. Nếu mọi người lo lắng đến thái độ của phía đảo Vong Ưu thì em có thể cử người đi tới đó giải thích. Nếu như họ không đồng ý thì trả lại Huyền Mi rồi để cả Huyền Mi và Thu Yến rời khỏi nhà họ Lương”, Lương Vệ Quốc nói với vẻ đầy kiên quyết.
Lương Khánh Tùng chau mày, hừ giọng: “Được, em đã nói vậy thì anh sẽ thay anh cả đồng ý chuyện này”.
Lương Phong Nghiêm nghe thấy vậy thì vui mừng lắm: “Cảm ơn bác hai”
Lương Vệ Quốc cũng gật đầu: “Vậy em thay mặt Thu Yến cảm ơn anh hai”.
“Giờ em hài lòng chưa? Mọi người ra ngoài đi”, Lương Tùng Khánh không được vui cho lắm bèn đuổi mọi người ra.
Thế nhưng Lương Vệ Quốc lại nói: “Anh hai từ từ đã”.
“Còn chuyện gì nữa?”
“Thu Yến đã về nhà rồi thì cũng là thím của Nam Phương. Cháu đánh thím, chuyện này lẽ nào lại không xử lý”, Lương Vệ Quốc trầm giọng.
Lương Khánh Tùng đã rất tức rồi, nhưng ông ta biết chuyện này ông ta đuối lý, chỉ có thể đèn nén cơn giận. Ông ta quay qua Lương Dự, trầm giọng: “Lương Dự, để Nam Phương xin lỗi Thu Yến, mua ít hoa quả mang qua cho Thu Yến đi”.
“Vâng thưa bố’", Lương Dự gật đầu
“Hừ, đồ chết tiệt, sao ông không chết đi cho rồi”, Lương Nam Phương tức giận lắm nhưng không dám lên tiếng, chỉ thầm chửi.
Đúng lúc này Lương Vệ Quốc lại lên tiếng: “Anh hai, ngoài Thu Yến thì em hi vọng Nam Phương có thể xin lỗi thêm một người nữa”.
Dứt lời, Lương Khánh Tùng lập tức đứng dậy trừng mắt với Lương Vệ Quốc: “Lương Vệ Quốc, em đủ chưa? Đừng có quá đáng quá”.
“Sao anh hai, tiểu bối làm sai lẽ nào anh còn định đứng ra bênh? Vậy thì tương lai của đám này có phải là trở thành kẻ ngang ngược không? Tương lai của nhà họ Lương còn phải trông chờ vào những người này đấy. Lẽ nào anh lại muốn giao nhà họ Lương vào tay những kẻ ngang ngược?”, Lương Vệ Quốc trầm giọng.
“Em…”
“Được rồi bố, đừng cãi nhau với chú ba nữa. Chuyện này đúng là do Nam Phương làm càn. Nếu đã cần xin lỗi thì sẽ không xin lỗi thiếu ai cả, nhưng không biết chú ba muốn Nam Phương xin lỗi ai?”, Lương Dự bình tĩnh hỏi.
“Lâm Chính – con nuôi của Thu Yến và cả vợ của cậu ấy – Tô Nhu”, không đợi Lương Vệ Quốc lên tiếng thì Lương Phong Nghiêm đã nói trước
“Cái gì, phải xin lỗi cả cái tên tiện nhận đó sao?”, Lương Nam Phương dựng tóc gáy, tức giận đáp: “Cháu không, có đánh chết cũng không”.
“Cháu nói cái gì”, Lương Phong Nghiêm nổi giận.
Lương Dự cũng đứng dậy, nhìn Lương Phong Nghiêm với vẻ vô cảm: “Nếu như là hai người này thì anh Nghiêm, xin lỗi, em không bao giờ để Nam Phương xin lỗi. Bất luận là con bé đã làm gì thì em cũng không bao giờ cho phép con bé cúi đầu trước hai người đó”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK