Tô Nhu ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, hơi thất thần.
Cứ ngỡ mình nghe lầm.
Trời mới biết vì sao Lâm Chính lại bỗng dưng nói ra câu đó…
Phải biết anh là một người ở rể!
Có một người vợ như hoa như ngọc thế mà không biết trân trọng, anh còn muốn thế nào?
Mặc dù người vợ này chỉ là trên danh nghĩa, nhưng bao nhiêu người muốn làm vợ chồng trên danh nghĩa với Tô Nhu mà không được… Anh còn điều gì không thỏa mãn chứ?
“Có phải anh… có người phụ nữ mình thích rồi không?”, Tô Nhu nhíu mày, khẽ hỏi.
“Không có”.
“Vậy đang yên đang lành anh nhắc chuyện này làm gì?”.
“Anh chỉ không muốn làm lỡ thời gian của em. Bởi vì anh và em là vợ chồng nên em mãi không dám vượt qua giới hạn đó, chuyện này không phải chuyện gì tốt đối với em. Vợ chồng chúng ta chỉ là trên danh nghĩa, chỉ là một vở kịch, một lời nói dối, em cần gì phải khổ sở diễn tiếp? Như vậy không phải rất mệt sao?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Sao? Anh không chịu nổi nữa rồi? Hay là anh chán ghét em rồi?”.
Vành mắt Tô Nhu đỏ lên, phẫn hận đứng dậy, nhìn anh chằm chằm.
Hai người đứng sát gần nhau.
Lâm Chính có thể ngửi được hương thơm tỏa ra từ trên người Tô Nhu, cũng có thể nhìn thấy nước mắt xoay vòng trong mắt cô.
Anh hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Từ đầu tới cuối anh không chán ghét em, mà là các người… chán ghét anh, không phải sao?”.
Lời nói này khiến Tô Nhu á khẩu không biết đáp thế nào.
Phải.
Từ đầu tới cuối, Lâm Chính đã bao giờ chán ghét Tô Nhu?
Chẳng phải là Tô Nhu, Tô Quảng, Trương Tinh Vũ thậm chí là cả nhà họ Tô chán ghét Lâm Chính hay sao?
“Chuyện này còn trách được ai? Không phải cũng trách anh sao? Nếu anh có thể phấn đấu một chút, nếu anh có thể nỗ lực một chút, anh có thể tiến bộ một chút, ai lại xem thường anh? Anh không thể trở thành một người đa tài đa nghệ như Trung Hồng sao? Anh không thể trở thành một người có công việc bình thường như những người khác, sáng đi làm tối về nhà, chứ không phải ngày nào cũng du thủ du thực sao? Anh không thể khiến cho bố mẹ em nhìn anh bằng con mắt khác sao?”.
Tô Nhu kích động, nói chuyện hơi run run.
Lâm Chính không nói tiếng nào.
Anh không biết nên trả lời Tô Nhu thế nào.
Cũng phải.
Nếu đã có ý che giấu, người ta suy nghĩ như thế về mình cũng là đương nhiên.
Lâm Chính thở ra một hơi, nói giọng trầm khàn: “Tiểu Nhu, sớm muộn cũng có ngày em biết được chân tướng”.
“Chân tướng gì?”.
“Em sẽ biết thôi”.
Lâm Chính không nói tiếp nữa.
Tô Nhu cắn răng, mắt ngấn lệ nhìn anh.
“Em mặc kệ anh nghĩ thế nào, tóm lại, chuyện ly hôn em không cho phép anh nhắc tới nữa!”.
“Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì có ý nghĩa gì?”.
“Anh cảm thấy làm vợ chồng trên danh nghĩa với em làm anh rất khó chịu sao?”, Tô Nhu hỏi tiếp, sắp không kìm chế nước mắt nổi nữa.
“Anh không có ý đó…”.
Lâm Chính vừa định giải thích.
Đúng lúc đó, Tô Nhu đột nhiên bước tới mấy bước, ôm chầm lấy Lâm Chính, sau đó kiễng chân, dán môi mình lên môi anh.
Cảm giác lành lạnh mềm mại bỗng chốc truyền đến.
Lâm Chính không khỏi chấn động.
Chẳng mấy chốc, môi đã rời ra.
Tô Nhu đỏ mặt, nước mắt cũng lăn xuống thuận theo gò má. Cô nhìn chằm chằm Lâm Chính, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Lần này anh hài lòng rồi chứ?”.
Chỉ thế?
Lâm Chính rất muốn nói vậy, nhưng lý trí vẫn lựa chọn không nói gì.
“Em biết làm vợ chồng giả với em cũng rất thiệt thòi cho anh. Hơn nữa, mấy năm nay anh luôn chịu đựng lời châm chọc giễu cợt của người trong nhà em, trong lòng anh cũng rất khó chịu. Nhưng em còn có cách gì được? Em không thể thay đổi hiện trạng của anh, người có thể thay đổi chỉ có bản thân anh! Nếu anh phấn đấu, chúng ta đâu đến nỗi này?”.
Tô Nhu nói xong thì quay người vào phòng.
Lâm Chính ngồi trên ghế sofa ở bên ngoài, ngây người ra.
Anh không ngờ Tô Nhu lại mạnh dạn như vậy.
Nhìn bộ dạng căng thẳng và hoảng loạn của cô, chắc là nụ hôn đầu nhỉ?
Rốt cuộc cô lấy đâu ra dũng khí?
Lâm Chính không nhịn được liếc nhìn vào phòng, Tô Nhu đang nằm ở trên giường, nhưng lại lấy chăn trùm lên đầu.
Bầu không khí trong phòng trở nên hơi kỳ quái.
Lâm Chính cũng không biết nên nói gì mới phải, dứt khoát đứng ở bên cửa sổ, đốt điếu thuốc.
Hi vọng thời gian có thể làm phai nhòa mọi thứ.
Nhưng nếu có thể làm lại, anh không muốn có nụ hôn này.
Bởi vì… anh biết mình và Tô Nhu không phải người chung đường.
Nói cách khác, bọn họ không phải người của cùng một thế giới.
Nụ hôn đó chỉ là cô bù đắp cho Lâm Chính.
Chỉ là nhất thời xung động.
Lâm Chính cũng không cảm nhận được bất cứ tình yêu và cảm xúc nào…
Lúc này…
Leng keng!
Chuông cửa vang lên.
“Ai đó?”.
Lâm Chính vội vàng dập tắt thuốc, hô lên, tò mò đi đến mở cửa ra.
Ngoài cửa là một người phục vụ.
“Xin hỏi là anh Lâm phải không ạ?”, phục vụ mỉm cười hỏi.
“Là tôi, có chuyện gì sao?”.
“Anh Lâm, là thế này, anh Chu nói muốn dùng bữa tối với anh, anh có thể đến phòng VIP tầng ba không? Anh Chu đang đợi anh ở đấy!”, người phục vụ cười nói.
“Anh Chu? Anh Chu nào?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Là anh Chu đã uống rượu với anh vào trưa nay”, người phục vụ nói.
“Tôi không quen!”, Lâm Chính nhíu mày, từ chối thẳng.
“Anh Chu nói dù thế nào cũng phải mời anh qua đó. Nếu anh không chịu đi, dù chúng tôi có phải khiêng cũng phải khiêng anh qua”, người phục vụ kiên định nói.
“Thế à?”.
Lâm Chính hơi bất ngờ, cũng không nghĩ người họ Chu kia lại quyết tâm như vậy…
“Được thôi, nếu đã như vậy, lát nữa tôi sẽ cùng vợ tôi qua đó”, Lâm Chính nói, dứt khoát đi xem xem anh ta muốn gì.
Nhưng người phục vụ lại xua tay.
“Không không, anh Lâm, anh hiểu sai ý rồi. Anh Chu chỉ mời một mình anh dự tiệc, anh ấy không mời Chủ tịch Tô”, người phục vụ cười nói.