Mí mắt Ramon giật giật, cảm thấy không đúng lắm.
Nhưng xung quanh có bao nhiêu ống kính chĩa vào như vậy, anh ta biết lúc này không thể rụt vòi lại được, nếu không chính là chột dạ, mất hết mặt mũi.
"Tôi là người không thích đánh cược, nhưng nếu liên quan đến danh tiếng của Hiệp hội Y tế, thì một hội trưởng như tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được", Ramon nhỏ giọng nói: "Cậu muốn cược cái gì?".
"Rất đơn giản, tôi và anh cược xem tôi có thể chữa khỏi cho công chúa Margarita không", Lâm Chính cười nói với Ramon.
Ramon giật thót trong lòng, sau đó nổi giận nói: "Cậu Lâm! Cậu đúng là hoang đường! Chúng ta là bác sĩ, sao có thể lấy tính mạng của bệnh nhân ra để đặt cược chứ? Lương tâm nghề nghiệp của bác sĩ Hoa Quốc các cậu là như vậy sao?".
"Anh Ramon, tôi không lấy tính mạng của công chúa Margarita ra để đặt cược với anh. Bởi vì theo tôi thấy, chắc chắn công chúa Margarita sẽ được tôi chữa khỏi", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Vậy cậu lấy gì để đánh cược với tôi?", Ramon nhíu mày hỏi.
"Tôn nghiêm của Đông y Hoa Quốc!", Lâm Chính bình tĩnh thốt ra mấy chữ này.
Chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng lại nặng tựa ngàn cân, đè lên người Ramon, khiến anh ta cảm thấy áp lực hơn gấp bội.
"Cậu không thể đại diện cho Đông y Hoa Quốc được", anh ta vội kêu lên.
"Giờ phút này, tôi đang dùng y thuật của Hoa Quốc. Nếu tôi không chữa khỏi cho công chúa Margarita, thì không chỉ tôi bị chửi rủa, mà cả giới Đông y Hoa Quốc cũng vì tôi mà bị sỉ nhục. Trừ khi tất cả các ông thừa nhận, nếu tôi không chữa khỏi cho công chúa Margarita, các ông không được nghi ngờ Đông y Hoa Quốc. Nếu các ông làm được, thì tôi không thể đại diện, nếu các ông không làm được, không chặn được miệng lưỡi mọi người, thì tôi có thể đại diện", Lâm Chính nói đầy hùng hồn.
"Cậu...", Ramon á khẩu.
"Nếu hội trưởng Ramon không dám, thì hãy yên lặng đi, tôi phải chữa trị cho công chúa rồi", Lâm Chính cười nói.
"Ai nói tôi không dám?", Ramon bị chọc giận, phẫn nộ gào lên: "Vậy chúng ta chống mắt lên xem cậu có thể chữa khỏi cho công chúa không".
"Nói vậy là ông đã đồng ý đánh cược sao?".
"Đương... đương nhiên rồi".
"Được, vậy chúng ta hãy nói về tiền cược đi".
"Cậu muốn thế nào?", Ramon trầm giọng hỏi.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không đưa ra yêu cầu quá cao đâu. Tôi chỉ hy vọng nếu anh thua, thì có thể đích thân xin lỗi học trò của tôi là cô Anna, bởi vì anh đã vu oan cho cô ấy".
"Tôi không vu oan cho cô ta", Ramon lập tức đáp.
"Sớm muộn gì chân tướng cũng được làm rõ, nhưng mục đích của tôi là muốn anh xin lỗi", Lâm Chính lắc đầu nói.
"Hừ, không có lỗi thì cần gì phải xin chứ? Nếu đã vậy thì tôi đồng ý với cậu!", Ramon lạnh lùng hừ một tiếng: "Nhưng nếu cậu không chữa khỏi cho công chúa Margarita thì phải làm sao?".
"Ông nói đi".
"Tôi muốn cậu quyên tặng vô điều kiện tất cả tài sản của tập đoàn Dương Hoa cho Hiệp hội Y tế nước Mễ chúng tôi dùng để làm kinh phí nghiên cứu y học", Ramon nói.
Mọi người nghe thấy thế đều kinh ngạc.
"Tên Ramon này... độc ác quá đấy!".
"Tập đoàn Dương Hoa là tập đoàn lớn có giá trị mấy chục tỷ tệ, hơn nữa bây giờ trước sự chứng kiến của toàn thế giới, nếu anh Lâm đồng ý thì lát nữa muốn phủi bỏ cũng không được".
"Ramon thật là tham lam!".
"Bác sĩ Lâm sẽ không đồng ý đâu".
Nhiều người thầm nói.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính gật đầu cái rụp: "Không vấn đề gì! Quyết định thế nhé!".
"Ôi Chúa ơi!".
"Bác sĩ Lâm điên rồi!".
"Cậu ấy đánh cược thật kìa".
"Dương Hoa tiêu đời rồi".
Không ít phóng viên kêu lên.
Các diễn đàn trên mạng lại càng chấn động.
Rất nhiều nền tảng phát sóng trực tiếp lập tức phân phó cho biên tập viên thêm trình tự.
Chẳng mấy chốc, mục bầu chọn liền xuất hiện bên dưới màn hình trực tiếp.
Bên đỏ: thần y Lâm.
Bên xanh: Ramon.
Bạn sẽ bình chọn cho ai?
Một bên đại diện cho Đông y Hoa Quốc.
Một bên đại diện cho nền y học hiện đại số một số hai trên thế giới.
Đây là một cuộc đối đầu mang tính lịch sử.
Tất cả mọi người bắt đầu nóng lòng mong chờ.
Ai cũng căng thẳng chờ đợi kết quả cuối cùng.
Margarita!
Đây đã được định trước là cái tên được vô số người quan tâm.
Bây giờ, tất cả mọi người lại đổ dồn sự chú ý về phía cô bé.
Hoàng tử Birken nhìn Lâm Chính với ánh mắt nóng rực.
Ông ta không biết bác sĩ Hoa Quốc trẻ tuổi này lấy đâu ra sự tự tin đó, nhưng lúc này, ông ta sẵn lòng tin tưởng anh.
Sự tin tưởng đến từ đáy lòng.
"Tôi chỉ cho cậu hai tiếng", Ramon lạnh lùng nói: "Tôi không thể cùng mọi người chờ cậu một ngày, hai ngày, hay thậm chí là cả tháng được. Trong hai tiếng, cậu phải chứng minh phương án điều trị của cậu thực sự có hiệu quả, nếu không cậu chính là đồ lừa đảo, đang đùa giỡn tất cả mọi người".
Anna nghe thấy thế liền nổi giận: "Ramon, anh thật là vô liêm sỉ! Bây giờ bệnh tình của công chúa tồi tệ như vậy, cho dù tập hợp các bác sĩ giỏi nhất trên thế giới, thì cũng không thể chữa khỏi trong vòng hai tiếng. Anh sợ bị thua, nên cố ý làm khó thầy Lâm sao?".
"Tôi chỉ tùy việc mà xét thôi, cô Anna, xin hãy chú ý lời nói của cô", Ramon phản kích.
"Anh...", Anna tức điên lên, còn định nói gì đó, nhưng lại bị Lâm Chính ngắt lời.
"20 phút!".
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngớ ra.
"Cậu nói gì cơ?", Ramon nhíu mày nhìn Lâm Chính.
"Tôi nói là tôi chỉ cần 20 phút là có thể giúp công chúa Margarita bình phục".