Chương 598: Nhà họ Lương là cái thá gì?
Lương Tiểu Điệp đột nhiên lộ ra vẻ hoảng loạn và lo lắng khiến Lâm Chính vô cùng bất ngờ.
Chỉ thấy cô gái quay người lại, mếu máo nói với anh: “Lâm Chính, chúng ta về đi. Giờ chúng ta về ngay thôi…nhanh lên!”
Nói xong, cô gái mặc kệ Lâm Chính, cứ thế bỏ chạy. Lâm Chính lập tức ngăn lại.
“Tiểu Điệp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tới trường rồi mà sao lại về chứ?”, Lâm Chính chau mày hỏi.
“Tôi…tôi đột nhiên cảm thấy không thoải mái. Tôi về nghỉ ngơi vài ngày. Sau vài ngày…tôi tự quay lại trường là được…”, Lương Tiểu Điệp lắp bắp.
“Không thoải mái sao? Em không thoải mái ở đâu?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Tôi…bụng tôi khó chịu”.
“Ăn nhầm cái gì à?”
‘Không…không phải, chỉ là không thoải mái. Chắc là dạ dày có vấn đề, phải về nhà nghỉ ngơi…”, Lương Tiểu Điệp do dự. Lâm Chính nghe thấy vậy thì lập tức chộp lấy cổ tay cô gái.
“Hả? Anh…anh làm gì vậy? Mau bỏ tay tôi ra?”, Lương Tiểu Điệp cuống cả lên, lập tức vẩy tay ra nhưng đã bị Lâm Chính ghim chặt, không thoát ra được.
Bị một người đàn ông cầm chặt tay trước mặt đám đông, khuôn mặt cô gái hết chuyện từ đỏ au sang tái nhợt. Cô ta vội nhìn xung quanh như sợ bị người khác nhìn thấy. Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ. Anh chỉ đưa tay lên bắt mạch cho cô ta.
Một lúc sau, Lâm Chính chau mày: “Tiểu Điệp, dạ dày của em rất bình thường, cơ thể cũng không có bệnh gì, sao em lại thấy không thoải mái chứ?”
“Anh…anh nói linh tinh gì vậy? Anh nói khỏe thì là khỏe chắc? Anh tưởng anh là bác sĩ à?”, Lương Tiểu Điệp rút tay về, tức giận quát lên.
“Anh…”, Lâm Chính định nói cho Lương Tiểu Điệp biết rằng anh chính là bác sĩ. Nhưng anh lại không có gì để chứng minh, có nói thì Lương Tiểu Điệp cũng không tin. Còn chức hội trưởng hiệp hội Đông y của Giang Thành thì cũng chỉ là danh hão nên cũng không nói được điều gì.
“Anh không phải là bác sĩ mà anh làm màu gì ở đây. Cũng không thử coi lại xem mình là người thế nào?”, Lương Tiểu Điệp khinh thường nói.
Lâm Chính á khẩu.
Lương Tiểu Điệp không muốn nhiều lời với anh nữa. Cô ta chỉ xua tay: “Tóm lại là tôi muốn về nhà. Anh muốn thì về cùng nhưng phải nghe theo lời của tôi, về không được nói linh tinh. Tới chỗ mẹ chỉ cần nói là tôi trên đường cảm thấy không khỏe nên quay về là được. Rõ chưa?”, nếu anh dám lật mặt thì tôi sẽ cắt lưỡi anh đấy”.
Nói tới đây, khuôn mặt nhỏ của cô ta làm ra vẻ đáng sợ. Chỉ đáng tiếc do ngũ quan tinh tiế quá nên dù có cố gồng mình thì cũng chẳng khác gì một chú mèo nhỏ đang nhe nanh mà thôi.
Lâm Chính nào sợ gì, anh chỉ lắc đầu: “Tiểu Điệp, mẹ nuôi đã bảo anh đưa em tới trước rồi. Nên anh bắt buộc phải làm vậy. Em không được đi đâu hết, mau vào trong, về ký túc xá và buổi chiều nay thì đi học đi”.
“Anh…anh coi lời nói của tôi là gió thoảng bên tai đó hử? Lâm Chính, tôi nói cho anh biết, anh bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm thì cũng đừng hòng dựa vào mẹ tôi mà bước vào nhà họ Lương. Anh chỉ là một con chó đáng thương mà thôi. Anh vênh mặt lên với ai?”, Lương Tiểu Điệp tức lắm, chỉ thẳng tay vào mặt Lâm Chính và chửi.
“Về nhà họ Lương?”, Lâm Chính tối sầm mặt
“Anh tưởng tôi không biết chắc. Anh muốn dựa vào nhà họ Lương chúng tôi nên mới tỏ ra thân thiết với mẹ. Hừ, đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Tôi sẽ không để anh đạt được mục đích đâu”, Lương Tiểu Điệp tức giận hằm hằm.
Lời nói của cô ta thật dễ khiến người khác bị tổn thương. Lâm Chính khẽ siết chặt nắm đấm, một lúc sau buông ra. Vì anh biết không cần phải so đo với một cô nhóc không hiểu chuyện.
Anh chỉ lắc đầu, thầm thở dài. Đúng lúc này, có giọng nói kỳ lạ ở bên cạnh vang lên.
“Ấy, không phải là cô chủ nhà họ Lương của chúng ta sao? Cuối cùng cũng chịu lộ mặt rồi. Còn dẫn theo trai cơ à. Ha ha, chị Hạo nói đúng, loại con gái như cô căn bản là loại bạ đâu ngủ đó mà. Bình thường làm ra vẻ thuần khiết lắm, giờ đưa cả trai bao tới đây rồi à? Giờ hết đường chối nhé”.
Lương Tiểu Điệp lập tức tái mặt khi nghe thấy vậy. Cả người cô gái bỗng nhiên run cầm cập. Lâm Chính cũng quay qua nhìn với vẻ nghi ngờ. Bên cạnh Lương Tiểu Điệp lúc này là một cô gái sexy.
Cô gái này ăn mặc thời thượng, tóc nhuộm bên đỏ bên vàng, miệng nhai kẹo cao su, bộ dạng trông bất cần đời. Cô ta chỉ liếc nhìn Lương Tiểu Điệp. Rõ ràng không coi Tiểu Điệp ra gì.
Lương Tiểu Điệp khi nhìn thấy kẻ này chỉ run rẩy, lắp bắp: “Chị…chị Phiêu…”
“Phiêu cái đầu nhà cô ấy. Còn biết bà đây là chị Phiêu cơ à? Mấy ngày không đi học rồi? Cô tưởng cô trốn được mãi không. Con tiện nhân này. Đi! Chị Hạo muốn gặp cô!”, cô gái tên Phiêu lầm bầm chửi vài câu rồi quay người bước đi.
Lương Tiểu Điệp mặt cắt không ra máu, đứng ngây ra tại chỗ, không dám nhúc nhích. Lâm Chính mặt tối sầm. Anh mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Chị Phiêu bước tới, thấy Lương Tiểu Điệp vẫn đứng bất động thì đùng đùng nổi giận: “Mẹ kiếp, con tiện nhân này, mày còn đứng đó à? Bà bảo mày bước tới đây cơ mà. Điếc à!”
Lần này thì cô ta không chút khách khí. Những học sinh ở xung quanh cũng đều nghe thấy. Ai cũng trợn tròn mắt, cảm thấy nghi ngờ và khó hiểu. Họ chỉ trỏ bàn tán.
Lương Tiểu Điệp rưng rưng chảy nước mắt. Trông cô gái vô cùng uất ức. Thế là cô cúi đầu bước đi. Lâm Chính vốn định ngăn Tiểu Điệp lại nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Anh cùng tiểu Điệp đi theo chị Phiêu.
“Ấy, bạn của cô cũng có tình có nghĩa đấy nhỉ. Tên ngốc này, liên quan gì tới anh. Nếu muốn cút thì cút đi, không ai tiếp đâu. Còn không thì cứ đi theo, lát nữa có kịch hay để xem đấy”, chị Phiêu nháy mắt.
Tiểu Điệp nghe thấy vậy thì càng sợ hãi hơn. Cô gái run rẩy nhìn Lâm Chính như đang cầu xin sự giúp đỡ. Thế nhưng cô ta cũng cảm thấy tuyệt vọng vì một kẻ bỏ đi như anh sao có thể giúp được cô ta chứ.
Lâm Chính hỏi chị Phiêu bằng vẻ không hiểu: “Cô biết cô ấy tên là Lương Tiểu Điệp thì chắc cũng biết cô ấy là người nhà họ Lương chứ. Nhà họ Lương ở Yên Kinh, đã nghe qua bao giờ chưa? Cô động vào cô ấy là gây sự với nhà họ Lương và sẽ gặp phiền phức đấy”.
“Nhà họ Lương ở Yên Kinh sao?”, chi Phiêu giật mình, sau đó bật cười: “Ha ha, anh buồn cười quá. Anh tưởng chúng tôi không biết nhà họ Lương sao? Nói thật, loại tiểu nhân như chúng tôi sao có thể so sánh được với nhà họ Lương ở Yên Kinh chứ. Thế nhưng…ở Yên Kinh này đâu phải chỉ có một nhà họ Lương. Hơn nữa cô chủ Lương là cái thá gì. Chẳng phải là một kẻ bị ghẻ lạnh sao?”
Chị Phiêu tỏ vẻ khinh thường. Lâm Chính cảm thấy ngạc nhiên lắm. Đến cả một cô gái không có gia thế cũng biết được địa vị của Lương Tiểu Điệp sao?
Sao Lương Tiểu Điệp lại đáng thương như vậy chứ. Xem ra chuyện này không hề đơn giản.
Lâm Chính chau mày, âm thầm lấy điện thoại ra định gọi cho Lương Vệ Quốc. Nhưng nghĩ thế nào anh lại gọi cho Mã Hải…
Chương 599: Hậu quả tự chịu
Đây là Yên Kinh chứ không phải Giang Thành!
Trước khi kế hoạch được thực hiện, Lâm Chính không muốn để lộ thân phận.
Nếu để người đời biết thần y Lâm chính là Lâm Chính, thì chỉ khiến kế hoạch của anh đổ bể, cực kỳ bất lợi cho hành động sau này.
Phía Lương Vệ Quốc đã có một đống việc phải xử lý, Lâm Chính cũng chẳng buồn làm phiền ông ta nữa. Nếu để Mã Hải làm thì cũng chỉ bảo ông ta âm thầm hành động, ít nhất sẽ lấy danh nghĩa của thần y Lâm, chứ tuyệt đối không thể dùng danh nghĩa của Lâm Chính.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Lâm Chính liền nhanh chân đi theo.
Lương Tiểu Điệp toàn thân run rẩy, cúi đầu, có chút bất an đi theo chị Phiêu kia.
Mấy người đến một con ngõ nhỏ bên cạnh cổng trường.
Nơi này người dân thưa thớt, vô cùng yên tĩnh.
Nhưng cuối ngõ có bảy tám thanh niên cả nam lẫn nữ, ai nấy ăn mặc thời thượng, trông rất ăn chơi.
Bọn họ ngồi túm năm tụm ba, mỗi người ngậm một điếu thuốc lá, đang nói chuyện gì đó, thỉnh thoảng lại cười phá lên. Người dân ra vào con ngõ đều đưa mắt nhìn, nhưng nhìn thêm mấy cái là sẽ bị đám nam nữ này chửi bới.
Vô cùng bá đạo!
Có người tức giận nhưng không dám nói gì, có người thì không thèm chấp lũ trẻ ranh.
Đúng lúc này, hình như bọn họ nhìn thấy chị Phiêu và Lương Tiểu Điệp, ai nấy huýt sáo kêu lên.
"Chà, người đẹp Lương của chúng ta đến rồi!".
"Hi hi, người đẹp Lương, có nhớ tôi không?".
"Tôi tự hỏi Từ Mã tôi không kém gì mấy kẻ tốt mã giẻ cùi kia, sao cô lại không chọn tôi vậy?".
"Ha ha, con khốn, cuối cùng cũng chịu lộ mặt".
Bọn họ hoặc là chửi rủa hoặc là chế giễu, nghe thấy những lời trêu ghẹo và khiêu khích đó, Lương Tiểu Điệp cảm thấy bàn chân nặng như chì.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, sợ hãi nhìn những người này, trong lòng muốn bỏ chạy.
"Này, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Sao nào? Muốn chạy hả? Tôi nói cho cô biết, dù cô có trốn đến nhà họ Lương, thì cũng vô ích. Chị Hạo muốn lôi cô ra thì quá dễ dàng, ông bố bà mẹ vô dụng của cô không bảo vệ được cô đâu. À, bây giờ mẹ cô còn khó giữ thân, nói không chừng ngày nào đó cô phải tham gia lễ tang của mẹ cô ấy chứ", chị Phiêu cười khẩy, nói toàn những lời thâm độc.
Lương Tiểu Điệp nghe thấy thế, vừa sợ vừa tức, run rẩy trừng mắt nhìn chị Phiêu: "Cô... cô đừng ăn nói quá đáng! Cô có thể mắng tôi, nhưng không được mắng mẹ tôi!".
"Quá đáng? Hừ, cũng có hiếu đấy, nhưng thế có là gì chứ? Mau lại đây, đừng để chị Hạo tức giận, nếu không sẽ xảy ra chuyện quá đáng hơn đấy", chị Phiêu cười khẩy nói.
Lương Tiểu Điệp như ngừng thở.
"Tiểu Điệp, cứ đi đi, đừng sợ, có anh đây", Lâm Chính bỗng an ủi một câu.
"Anh?".
Lương Tiểu Điệp nhìn về phía Lâm Chính, nhưng trong ánh mắt không có bao nhiêu mong chờ và hy vọng…
Hiển nhiên cô ta không định gửi gắm hy vọng vào Lâm Chính.
Trong mắt cô ta, anh là thằng vô dụng bị đuổi khỏi nhà họ Lâm, là thằng chuyên ăn bám, có thể theo đến đây là tốt lắm rồi, còn hy vọng vào anh? Cô ta thà đặt hy vọng vào chính mình còn hơn...
Ba người đi vào sâu trong ngõ.
Ai nấy đều nhìn Lương Tiểu Điệp với ánh mắt châm chọc.
Đúng lúc này, một giọng nói bình thản và êm tai vang lên.
"Lại đây".
Hai chữ đơn giản nhưng chẳng khác nào tia sét đánh thẳng vào người Lương Tiểu Điệp.
Toàn thân cô ta trở nên cứng ngắc, sau đó bước thêm ba bước, rồi đứng im bất động.
Những người phía trước cũng nhường đường.
Chỉ thấy một cô gái đội mũ lưỡi trai đang ngồi trên bậc thềm cách đó không xa.
Cô ta mặc áo ba lỗ đen, quần đùi, áo khoác buộc ngang hông, nhìn tràn ngập sức sống thanh xuân. Bắp tay và bắp chân trắng nõn cứ thế lộ ra ngoài, khiến trí tưởng tượng của người ta bay cao bay xa.
Cô ta không hút thuốc, lại càng không trang điểm, mà đang cầm một cuốn sách để đọc.
Toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra hơi thở mọt sách và vẻ đẹp tri thức.
So với những người xung quanh, nhìn cô ta hoàn toàn khác biệt, rất an tĩnh và tinh tế.
Lâm Chính có chút tò mò nhìn cô gái này.
Nhưng Lương Tiểu Điệp lại như nhìn thấy ôn thần, lấy hết dũng khí thốt ra hai chữ.
"Chị Hạo..."
"Mấy ngày nay đi đâu vậy?", cô gái không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn tập trung vào quyển sách trong tay, bình tĩnh hỏi.
"Tôi... tôi... tôi không đi đâu cả, tôi... tôi phải chăm sóc mẹ tôi...", Lương Tiểu Điệp lắp bắp nói.
"Thế chuyện tôi bảo cô làm, cô đã làm chưa?", cô gái lại hỏi.
Nhẹ nhàng lãnh đạm, nhưng lại có sức uy hiếp một cách khó hiểu.
Lương Tiểu Điệp muốn khóc đến nơi: "Chị Hạo, tôi đã tìm cậu Vân mấy ngày, nhưng vẫn chưa tìm được..."
"Vậy là chưa làm xong hả?", cô gái ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm Lương Tiểu Điệp, tràn ngập lạnh lẽo.
Hai chân Lương Tiểu Điệp suýt nữa thì nhũn ra.
"Nếu cô đã không làm theo lời tôi nói, vậy thì tôi tự làm vậy. Chẳng phải mấy người các anh muốn ngắm cơ thể của Lương Tiểu Điệp sao? Hôm nay sẽ cho các anh toại nguyện. Lột quần áo của cô ta ra cho tôi, sau đó vứt ở cổng trường. Để tôi xem liệu cậu Vân có thích một con khốn không biết liêm sỉ, phóng đãng vô cùng hay không".
Cô gái bình thản nói, sau đó lại cúi xuống nhìn quyển sách trong tay, khuôn mặt không chút gợn sóng, dường như chỉ đang nói một chuyện nhỏ nhặt.
Nhưng Lương Tiểu Điệp nghe xong thì lập tức sợ nhũn người.
"Dừng tay, các... các anh dám? Tôi là người của nhà họ Lương, nếu các anh dám động đến tôi, nhà họ Lương sẽ không tha cho các anh đâu! Cứu tôi với! Cứu tôi với!", Lương Tiểu Điệp gào lên, chống trả quyết liệt.
Chỉ thấy mấy người đàn ông kia vứt điếu thuốc trong tay đi, cười khả ố bước tới.
Lương Tiểu Điệp sợ hãi vội vàng lùi lại, khuôn mặt biến sắc.
"Ấy, Tiểu Điệp, đừng sợ, chúng tôi sẽ nhẹ nhàng thôi".
"Yên tâm đi, chuyện này có lần đầu, sau này cô sẽ không kháng cự nữa đâu".
"Đừng sợ, cứ phóng túng một lần đi, cho thầy trò toàn trường mở mang tầm mắt, chẳng phải rất tốt sao?".
Mấy người đàn ông cười hô hố, cùng bước tới.
Lương Tiểu Điệp gần như sắp phát điên.
Nhưng đúng lúc này, cơ thể đang đi giật lùi của cô ta bỗng khựng lại, hình như sau lưng chạm phải gì đó. Cô ta run rẩy ngoảnh lại, mới phát hiện một người đang đứng ngay đằng sau.
Người đó... chính là Lâm Chính.
"Dừng tay đi".
Lâm Chính vỗ nhẹ vào vai Lương Tiểu Điệp, tỏ ý an ủi, sau đó lên tiếng.
"Mày là ai hả?".
Dường như lúc này bọn họ mới để ý đến Lâm Chính, nhưng hầu hết đều không coi anh ra gì.
Dù sao đã có chị Hạo chống lưng ở đây, bọn họ phải sợ ai chứ?
"Tôi là anh nuôi của Tiểu Điệp, tôi khuyên các cậu hãy lập tức dừng tay đi, đừng quấy rối Tiểu Điệp nữa, nếu không... hậu quả tự chịu", Lâm Chính bình tĩnh nói, nhưng sự lạnh lùng trong ánh mắt thì đã vô cùng rõ ràng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK