Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng xe phanh gấp vang lên, bánh xe của Ferrari quét trên mặt đường tạo thành một dấu vết thật sâu, nhưng may là Lâm Chính thắng xe kịp thời, xe nhanh chóng dừng lại.

 

Nhưng Ferrari không kịp thời như vậy, bánh xe ma sát trên mặt đường mấy mét, sau đó đầu xe đâm thẳng vào giữa thân xe Lynk&Co.

 

Xe rung lên nhè nhẹ.

 

Cửa xe hơi lõm vào trong.

 

Lâm Chính nhíu mày, lập tức bước xuống xe.

 

Cửa xe Ferrari mở ra, một nam và một nữ bước xuống xe.

 

Hai người đều vô cùng xinh đẹp sáng sủa, ăn mặc lộng lẫy, trên người toàn là hàng hiệu.

 

“Mẹ nó, đúng là xui xẻo!”.

 

Người đàn ông mắng chửi, sắc mặt vô cùng khó coi, anh ta chạy đến đầu xe, quan sát một lúc, trừng mắt nhìn Lâm Chính.

 

“Mày là chủ xe hả?”.

 

“Phải”.

 

“Mày lái xe kiểu gì đấy? Có mắt không hả?”, người đàn ông lên tiếng chửi rủa.

 

“Con đường này hạn chế tốc độ 30km/h, hơn nữa tôi luôn đi làn đường của mình, còn các người lái ít nhất cũng 70, 80km/h, lại còn lấn làn. Nếu báo cảnh sát tới, có lẽ anh sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, sao anh lại trách tôi?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

 

“Mẹ nó, mày còn dám cãi? Không phải mày lái chậm rì thì sao tao đâm mày được? Mày biết tao đi xe gì không? Ferrari có thấy bao giờ chưa? Mày đền nổi không?”, người đàn ông chửi mắng.

 

“Bây giờ không phải đền nổi hay không, mà là ai đền!”.

 

“Tao kệ, dù sao thì mày đợi đó bán nhà đi!”, người đàn ông phất tay, la hét.

 

Lâm Chính chẳng muốn so đo với loại não tàn này, lấy điện thoại ra gọi vào một số.

 

“Ô hô? Còn dám gọi người?”, người đàn ông nóng ruột.

 

“Gọi người làm gì? Tôi chỉ gọi cho cảnh sát để cảnh sát đến đây làm việc. Nếu cảnh sát phán định tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm thì tôi đền là được”, Lâm Chính nói.

 

“Được thôi! Vậy chúng ta xem xem ai giỏi hơn ai!”.

 

Người đàn ông lạnh lùng cười, bỗng nhiên cũng lấy điện thoại ra gọi.

 

“Tôi đã gọi rồi”, Lâm Chính quái lạ nói.

 

“Mày gọi chuyện của mày, tao gọi chuyện của tao, có vấn đề gì sao? Không phải mày nhờ bên đó đến phán định trách nhiệm vụ này sao? Tao cho mày toại nguyện!”, người đàn ông khẽ cười nói.

 

Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng.

 

Một lúc sau, một người lái xe moto mặc đồng phục chạy đến.

 

“Chuyện gì vậy?”.

 

Người đó xuống xe, lấy giấy bút từ trong túi ra, tiến lên hỏi.

 

“Đồng chí, là thế này…”, người đàn ông bắt đầu kể lại sự việc.

 

Mặc dù có thêm thắt vào nhưng Lâm Chính không sợ.

 

“Nói như vậy, là anh chịu hoàn toàn trách nhiệm rồi”, người đàn ông cầm giấy bút nhìn Lâm Chính, nói.

 

“Những gì anh ta nói chưa chắc đã là sự thật, xe tôi có camera hành trình”, Lâm Chính nói.

 

“Thế à? Anh lấy ra tôi xem xem”, người đàn ông mặc đồng phục nhíu mày nói.

 

Lâm Chính lấy từ trên xe xuống.

 

Người đàn ông mặc đồng phục xem qua, sau đó lại lắc đầu nói: “Phần va chạm là ở bên thân xe, camera hành trình của anh không quay được tình hình ở phía bên! Cái này không thể xác định được”.

 

“Chắc ở đây có camera giám sát chứ? Nếu camera hành trình của xe không được thì xem camera giám sát”.

 

“Camera giám sát ở khu vực này đều hỏng rồi, không xem được”, người đàn ông mặc đồng phục nói.

 

“Cái gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

 

Anh bỗng ý thức được gì đó, nhìn về phía người đàn ông kia. Người đàn ông nhếch khóe miệng, đang nheo mắt nhìn anh.

 

Không cần nghi ngờ gì nữa, đây chính là kiệt tác của anh ta.

 

Người đàn ông mặc đồng phục này cùng một bọn với anh ta!

 

“Cầm lấy!”.

 

Người đàn ông mặc đồng phục lấy một biên bản ra đưa cho Lâm Chính: “Hai bên liên lạc với công ty bảo hiểm đi! Ngày mai đến đồn cảnh sát làm thủ tục!”.

 

“Ha ha, con chó ngu ngốc, mày đợi đấy bán nhà đi!”.

 

Người đàn ông cười lớn, quay người lên xe Ferrari.

 

“Tao còn có chuyện gấp, không lãng phí thời gian với mày nữa, vài ngày nữa sẽ có người tới tìm mày bàn chuyện bồi thường. Ha ha, đấu với tao à? Mày còn non lắm!”.

 

Nói xong thì khởi động Ferrari.

 

“Anh Trần, tôi đi trước đây!”.

 

“Ngôi sao đúng là bận bịu, có thời gian rảnh thì đến nhà tôi ăn cơm, con gái tôi còn muốn xin chữ ký của cậu đấy!”.

 

“Ha ha, chuyện đó thì chỉ cần anh Trần gọi một tiếng thôi! Đi nhé!”.

 

Người đàn ông vẫy tay, sau đó đạp ga lái xe rời đi.

 

Lâm Chính nhíu mày, không lên tiếng.

 

Bỏ đi.

 

Để Mã Hải đi xử lý vậy.

 

Loại chuyện này chỉ có thể tự nhận là xui xẻo thôi.

 

Lâm Chính gọi điện thoại cho Mã Hải, sau đó lái chiếc Lynk&Co bị móp một bên đi tới đoàn phim.

 

Nhưng đợi đến khi anh vừa tới hiện trường quay phim thì lập tức sửng sốt.

 

Hóa ra chiếc xe Ferrari đó cũng đậu ở đây.

 

Chẳng lẽ… hai người đó là người của đoàn phim?

 

Không trùng hợp đến vậy chứ?

 

“Sao anh lại chạy đến đây rồi?”.

 

Lâm Chính vừa xuống xe, người phụ nữ trên ghế lái phụ của chiếc Ferrari kia nhìn thấy anh thì lập tức la lên.

 

Cô ta vừa lên tiếng, Lâm Chính gần như đã có thể khẳng định.

 

Tiếng la của cô ta dẫn đến sự chú ý của nhiều người.

 

Người đàn ông trước kia nhìn Lâm Chính đi đến phía này với vẻ mặt khó coi.

 

“Anh làm sao vậy? Không phải trách nhiệm đã được nhận định rồi sao? Sao anh còn chạy đến đây? Anh có biết đây là đâu không?”, người đàn ông đè thấp giọng, âm trầm nói.

 

Giọng nói của anh ta nhỏ hơn trước kia không ít.

 

“Đương nhiên tôi biết đây là đâu, đây là nơi quay phim điện ảnh Chiến Hổ đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK