Chương 551: Tôi cho ông cơ hội cuối cùng
Chiếc xe phóng như bay trên con đường núi.
Toàn thân tài xế căng cứng, nín thở, đã không thể tự khống chế bản thân.
Hơi thở của Long Thủ cũng vô cùng gấp gáp, ông ta nhìn Lâm Chính, không dám hé răng.
Ông ta biết, lần này Lâm Chính đã nổi giận thực sự.
Chỉ có điều… xông vào sơn trang Ứng Long một cách lỗ mãng như vậy… sẽ thế nào đây?
Long Thủ không biết.
Chuyện đã đến nước này, đâu còn cách nào khác?
Két!
Chiếc xe lại phanh gấp, rồi dừng lại.
Long Thủ ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện con đường phía trước đã bị chặn.
Nhưng lần này không phải là người dân vây xem chặn đường, mà là một đám vệ sĩ mặc áo đen, được huấn luyện bài bản.
Bọn họ lấy súng ra, đứng sau xe, nhắm thẳng vào chiếc xe này.
Vẻ mặt ai nấy đều vô cùng lạnh lùng.
E rằng chiếc xe chỉ cần di chuyển thêm một centimet nữa thì những họng súng này sẽ khai hỏa ngay lập tức…
“Cậu… cậu Lâm…”, tài xế run rẩy, ngoái đầu lại nhìn Lâm Chính, đổ mồ hôi lạnh.
“Thầy, việc này…”, Long Thủ cũng dè dặt gọi một tiếng.
Lâm Chính không nói gì, chỉ lạnh lùng mở cửa xuống xe.
Bảy tám họng súng lập tức nhắm vào anh.
Nhưng anh không chút sợ hãi, cất bước đi tới.
“Đứng lại!”, người đàn ông trước đó được gọi là cậu năm quát lớn.
Lâm Chính dừng bước, bình thản nhìn hắn.
“Anh là ai? Có biết đây là nơi nào không? Dám huênh hoang ở sơn trang Ứng Long chúng tôi? Chán sống à?”, cậu năm lạnh lùng quát.
“Tôi hỏi anh, cậu thanh niên trước đó có phải do các anh đánh không?”, dường như Lâm Chính không nghe thấy lời cậu năm nói, chỉ bình thản hỏi.
“Cậu thanh niên trước đó? À, chính là cái tên tự xưng là đại diện của tập đoàn Dương Hoa ấy hả?”, hình như cậu năm nhớ ra gì đó, gật đầu đáp: “Đúng vậy, vì cậu ta không hiểu quy củ, không hành lễ quỳ bái với người nhà họ Ứng chúng tôi, nên bị chúng tôi đánh gãy tay chân, vứt xuống dưới núi. Sao nào? Anh đến để trả thù cho cậu ta hả?”.
“Nhà họ Ứng các anh vẫn còn lễ nghi này sao? Đến cửa mà bắt khách hành lễ quỳ bái?”, Lâm Chính chậm rãi hỏi.
“Khách bình thường thì không cần, nhưng những kẻ hơi thấp kém thì phải tuân thủ chút lễ tiết, đây là quy củ của sơn trang chúng tôi”, cậu năm lạnh lùng đáp.
“Vậy sao? Thì ra là thế, nói vậy là các anh cũng không cảm thấy mình đã làm sai?”.
“Đúng hay sai do chúng tôi quyết định! Anh cảm thấy chúng tôi sai sao?”, cậu năm mặt không cảm xúc phất tay, hai tên vệ sĩ lập tức bước từ sau xe ra, giơ súng đi về phía Lâm Chính.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, dứt khoát nhắm hai mắt lại, nhìn có vẻ như đã từ bỏ việc phản kháng.
Nhưng không ai để ý, hai tay anh đã siết chặt lại.
Mấy cây châm bạc xuất hiện ở khe ngón tay Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc này…
“Dừng tay!”.
Một tiếng quát vang lên trong xe.
Mọi người đồng loạt ngoảnh về phía phát ra âm thanh, thấy Long Thủ xuống xe, vội vàng chạy tới chắn trước mặt Lâm Chính.
“Ồ, còn có người giúp nữa à?”, cậu năm bình thản nói.
“Thưa quý vị, chúng tôi là người của tập đoàn Dương Hoa, đây chính là Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa, đồng thời cũng là thần y Lâm phụ trách Huyền Y Phái, mong quý vị đừng làm bừa”, Long Thủ kêu lên.
“Cái gì? Thần y Lâm?”, cậu năm vô cùng kinh ngạc.
Hiển nhiên hắn cũng biết người này.
“Long Thủ, tránh ra!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Giọng nói anh có chút dữ tợn.
Long Thủ chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu này của Lâm Chính, cho dù trước kia khi Lâm Chính đại náo Viện học thuật Nam Phái cũng không như vậy.
Ông ta biết e là Lâm Chính muốn động thủ thật.
Nhưng ông ta càng biết nhà họ Ứng có nền tảng đáng sợ đến mức nào.
“Thầy, thầy đừng tức giận, cho tôi thêm một cơ hội nữa, để tôi thương lượng với nhà họ Ứng. Dù là chuyện của cháu tôi, hay chuyện của cô Liễu Như Thi, chúng ta hãy giải quyết trong hòa bình đi!”, vẻ mặt Long Thủ đầy mong đợi và khẩn cầu.
Lâm Chính vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt Long Thủ thì lại do dự.
Nếu là bình thường thì còn lâu anh mới nghe lời Long Thủ.
Nhưng lần này, cháu của Long Thủ bị như vậy, mà ông ta vẫn không muốn trả thù, ngược lại còn nuốt giận vào lòng, kiên trì cầu hòa.
Có lẽ nể mặt cháu ông ta, anh cũng phải cho ông ta một cơ hội.
Lâm Chính nhắm hai mắt lại, khàn giọng nói: “Tôi không muốn lãng phí thời gian nữa, nhưng lần này, tôi cho ông cơ hội cuối cùng”.
“Được, thầy cứ yên tâm, tôi sẽ không khiến thầy thất vọng”, Long Thủ mừng rỡ, sau đó quay phắt lại, bước về phía cậu năm.
“Tôi là Long Thủ, không biết cậu này là…”
“Cậu năm của sơn trang Ứng Long, Ứng Trang Hiền!”, người đàn ông lạnh lùng đáp.
“Ồ, hóa ra là cậu năm Ứng, hân hạnh, hân hạnh”, Long Thủ vội chìa tay ra, nhưng Ứng Trang Hiền còn chẳng có vẻ gì là muốn giơ tay lên, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Long Thủ, ông đừng làm thân nữa, tôi hỏi ông, người kia là thần y Lâm thật sao?”.
Long Thủ cũng không cảm thấy ngại ngùng, hạ tay xuống, mỉm cười đáp: “Đúng vậy, cậu năm Ứng, tôi biết trước đó chúng ta chắc là có chút hiểu lầm. Lần này chúng tôi đến là để giải quyết hiểu lầm, hy vọng cậu năm Ứng có thể cho chúng tôi vào, thương thảo với các vị nhà họ Ứng cách giải quyết chuyện này, được không?”.
“Cho các ông vào? Ha ha, thú vị đấy, ông có biết tên họ Lâm này đã làm gì em sáu của tôi không? Trong chuyến đi đến Sùng Tông Giáo, em sáu tôi đã bị người ta khiêng vào sơn trang, đến bây giờ vết thương vẫn chưa khỏi hẳn. Tất cả đều do tên họ Lâm này ban cho. Hắn khiến nhà họ Ứng tôi chịu nhục, mà ông còn muốn chúng tôi và hắn thương lượng cách giải quyết trong hòa bình sao? Hừ, được thôi! Thế này đi, chỉ cần ông bảo tên họ Lâm kia dập đầu mấy cái với tôi, thì tôi có thể suy nghĩ đến việc cho hắn vào”, Ứng Trang Hiền tức giận nói.
Long Thủ vừa nghe thấy thế liền biến sắc.
“Cậu năm Ứng… yêu cầu này của cậu… liệu có quá đáng lắm không?”.
“Quá đáng? Lúc hắn đánh em sáu của tôi… lẽ nào không quá đáng sao?”, cậu năm Ứng hừ lạnh nói.
Long Thủ nhíu chặt mày, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Đúng lúc này, một người phụ nữ bước tới.
“Trang Hiền, sao thế? Các cháu đang làm gì vậy?”.
“Thím?”, Ứng Trang Hiền hơi sửng sốt: “Sao thím lại đến đây?”.
“Thím vừa đưa Phá Lãng đi dạo quanh sơn trang, bây giờ nó về nghỉ ngơi rồi, thím rảnh rỗi không có việc gì làm, nên đi dạo thêm. Các cháu đang làm gì vậy? Những người này là ai?”, người phụ nữ khó hiểu hỏi.
“Thím đến đúng lúc lắm, người này tên là Long Thủ, chắc thím cũng từng nghe nói, còn tên kia… chính là kẻ thù mà thím ngày ngóng đêm mong, thần y Lâm!”, Ứng Trang Hiền mỉm cười nói.
Hắn vừa dứt lời, người phụ nữ lập tức nín thở, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, nhanh chóng di chuyển tầm mắt, khóa chặt Lâm Chính.
“Cậu… chính là thần y Lâm?”, bà ta lạnh lùng hỏi.
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng không biết hàm chứa bao nhiêu oán hận.
Lâm Chính không nói gì.
Long Thủ vội cười nói: “Bà chính là mẹ của cậu chủ Ứng Phá Lãng sao? Chào bà, lần này chúng tôi đến là muốn thương thảo với nhà họ Ứng phương án giải quyết chuyện này. Chúng tôi hy vọng có thể giải quyết trong hòa bình, không biết chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?”.
“Nói chuyện? Được, nếu các ông muốn nói, thì tôi cho các ông cơ hội!”, người phụ nữ cũng không kích động, vung tay lên nói: “Trang Hiền, cho bọn họ vào, đi thông báo với mấy lão già kia, bảo bọn họ ra tiếp khách quý!”.
“Thím…”, Ứng Trang Hiền ngạc nhiên.
“Nếu bắn chết bọn họ ở đây thì hời cho họ quá, cho họ vào đi! Vào sơn trang rồi thì chuyện gì cũng dễ làm”, bà ta cười khẩy, ánh mắt đầy thâm độc.
Ứng Trang Hiền suy nghĩ một lát, rồi phất tay: “Lái xe đi, cho bọn họ vào!”.
“Vâng, cậu chủ!”.
Chương 552: Tôi không tin
Có thể nói sự xuất hiện của thần y Lâm khiến nhà họ Ứng trở tay không kịp.
Nhưng bọn họ cũng không đến mức luống cuống tay chân.
Huống hồ... thần y Lâm này chỉ dẫn theo mỗi Long Thủ đến.
Đây là thành phố Huyền Bình!
Đây là sơn trang Ứng Long!
Nhà họ Ứng to lớn như vậy mà phải sợ thần y Lâm sao?
Rất nhanh, những thành viên cốt cán của nhà họ Ứng tập trung ở đại sảnh.
Hai bên đều có người ngồi, nam nữ già trẻ có cả.
Ứng Phá Lãng cũng đến, hắn mặc một bộ đồ thường ngày, đang đứng sau lưng một người đàn ông trung niên.
Sắc mặt người đàn ông kia âm trầm, để râu quai nón, đầu đinh, mặc đồ Tôn Trung Sơn. Ông ta vốn định uống trà, nhưng nhìn thấy Lâm Chính và Long Thủ bước vào, liền tức giận đặt mạnh tách trà xuống bàn, hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn Lâm Chính nữa.
Người này tên là Ứng Hùng, chính là bố của Ứng Phá Lãng.
Mẹ hắn tên Chu Đình, cũng chính là người phụ nữ đưa Lâm Chính vào, thì ngồi bên cạnh Ứng Hùng.
Phía trên cùng còn có một người đàn ông trung niên đang ngồi đó.
Nhìn bề ngoài thì ông ta có vẻ nhiều tuổi hơn Ứng Hùng một chút.
Lâm Chính thầm đánh giá ông ta, nhưng cùng lúc đó, ông ta và những người khác cũng đang đánh giá Lâm Chính.
Long Thủ biết tính Lâm Chính, bèn bước tới, hơi cúi người, mỉm cười nói: "Long Thủ của Huyền Y Phái và thầy tôi mạo muội đến làm phiền, mong được lượng thứ, tại đây xin ra mắt gia chủ Ứng".
"Ông Long Thủ khách sáo rồi, tôi không phải là gia chủ", người ngồi phía trên bình thản nói.
"Không phải gia chủ?", Long Thủ hơi ngạc nhiên.
Hiển nhiên, tuy ông ta có hiểu biết về nhà họ Ứng, nhưng cũng không nhiều.
"Gia chủ trăm công nghìn việc, chút chuyện nhỏ này vẫn chưa thể làm kinh động đến gia chủ được, nên để Ứng Bình Trúc tôi xử lý", người đàn ông trung niên nói.
Chuyện nhỏ?
Thật là bất lịch sự!
Long Thủ nhíu mày.
Tốt xấu gì Lâm Chính cũng là người đứng đầu Huyền Y Phái và tập đoàn Dương Hoa, thân phận địa vị rành rành ra đó, vậy mà gia chủ nhà họ Ứng còn không thèm ra mặt, tùy tiện để một người ra gặp, đúng là khinh người quá đáng.
Long Thủ tức giận mà không dám nói gì.
"Cậu này chính là thần y Lâm hả?", Ứng Bình Trúc nhìn Lâm Chính, bình thản nói.
Lâm Chính không nói gì.
Long Thủ vội đỡ lời, cười đáp: "Chính là thầy tôi!".
"Thầy ông?", Ứng Hùng hừ lạnh một tiếng: "Long Thủ, lúc trước ông cũng được coi là người đứng đầu một phương, một trong những lãnh đạo của Nam Phái, sao bây giờ lại cúi đầu gọi thầy với một thằng oắt con vậy? Đúng là khiến người ta thất vọng!".
"Ừm... việc học không phân trước sau, ai giỏi hơn thì làm thầy, thầy tôi quả thực có y thuật giỏi hơn, tôi nhận cậu ấy làm thầy cũng chẳng có gì to tát cả", Long Thủ nặn ra một nụ cười, đáp.
Thực ra ông ta đã cảm nhận được thái độ của nhà họ Ứng.
Nhưng chưa đến thời khắc cuối cùng, ông ta vẫn hy vọng có thể giải quyết mọi chuyện bằng phương thức hòa bình.
"Ai giỏi hơn thì làm thầy? Hừ, ngay cả thể diện cũng không cần, lại còn ba hoa", Ứng Hùng khinh bỉ.
Long Thủ vô cùng ngượng ngùng.
"Được rồi".
Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng.
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều quay sang nhìn anh.
Lâm Chính nhìn quanh một lượt, bình tĩnh nói: "Nhà họ Ứng cũng được coi là đại tộc của Cổ Phái, hôm nay có khách đến nhà mà ngay cả chỗ ngồi cũng không có sao?".
"Nhưng các cậu... không được coi là khách của chúng tôi", Ứng Bình Trúc lắc đầu.
Lâm Chính chẳng thèm quan tâm, anh đi thẳng tới chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống.
Thái độ vô cùng ngạo mạn.
"Khốn kiếp!".
Ứng Hùng đập bàn một cái, đang định đứng dậy, nhưng Ứng Bình Trúc đã kịp thời giơ tay lên, ngăn cản hành vi lỗ mãng của ông ta.
Ứng Bình Trúc liếc nhìn Lâm Chính, bình thản nói: "Thần y Lâm, hôm nay cậu đích thân đến đây là vì chuyện gì vậy?".
"Giải quyết dứt điểm món nợ giữa chúng ta", Lâm Chính đáp.
"Vậy sao? Xem ra thần y Lâm cũng tự biết rõ về bản thân mình, thực ra nhà họ Ứng chúng tôi cũng định như vậy", Ứng Bình Trúc cười nói.
"Vậy thần y Lâm định tính thế nào? Sau khi bị cậu đánh cho trọng thương, tuy con trai tôi đã được chữa trị và giữ được tính mạng, nhưng tay chân đều để lại di chứng, không thể tiếp tục tập võ được nữa. Nhà họ Ứng chúng tôi trước giờ lập nghiệp bằng võ, con cháu nhà họ Ứng mà không thể luyện võ, cậu biết điều này có nghĩa là gì không?", Ứng Hùng lạnh lùng nhìn Lâm Chính, chất vấn.
"Không biết", Lâm Chính uống một ngụm trà, đáp.
"Cậu...", Ứng Hùng nổi giận.
"Thần y Lâm! Anh có biết bây giờ anh đang ở đâu không? Đến nhà họ Ứng tôi mà vẫn còn huênh hoang như vậy? Anh có tin bây giờ tôi sẽ đánh cho anh gãy hết tay chân, phải lết khỏi đây không?", Ứng Phá Lãng lạnh lùng nói.
"Tôi không tin", Lâm Chính thốt ra câu này gần như không chút do dự.
Anh vừa dứt lời, cả nhà Ứng Hùng không nhịn được nữa, tất cả đều đứng bật dậy.
"Quý vị bớt giận, quý vị bớt giận!".
Thấy tình hình không ổn, Long Thủ vội vàng đứng ra nói.
"Long Thủ, chuyện này vốn không liên quan đến ông, nếu bây giờ ông đồng ý cắt đứt quan hệ với thần y Lâm này, thì nhà họ Ứng tôi sẽ không động đến ông, nhưng người này thì chúng tôi nhất định phải đánh cho cậu ta tàn phế", Ứng Hùng gầm lên.
Sự nhẫn nại của ông ta đã lên đến cực hạn.
Lâm Chính đã chạm đến giới hạn cuối cùng của ông ta.
"Ông Hùng, thầy tôi ăn nói hơi thẳng thắn, mong ông bớt giận, chúng ta có gì từ từ nói, có gì từ từ nói..."
"Long Thủ, tôi đã nể mặt ông lắm rồi đấy. Ông đừng có ép tôi, nếu không tôi xử lý cả ông luôn".
Ứng Hùng nổi giận nói.
Long Thủ đổ mồ hôi lạnh, thấy không khuyên được Ứng Hùng, chỉ có thể đưa mắt nhìn sang Ứng Bình Trúc.
"Ứng Hùng, chú cứ bình tĩnh nào", cuối cùng Ứng Bình Trúc cũng lên tiếng.
Long Thủ nghe thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm.
"Anh, anh vẫn muốn bảo vệ người này sao?", Ứng Hùng cáu lên, vội nhìn về phía Ứng Bình Trúc.
"Thần y Lâm đang ở đây, cậu ta không chạy thoát được đâu. Hôm nay ân oán giữa nhà họ Ứng chúng ta và cậu ta sẽ phải giải quyết dứt điểm tại đây, chú gấp gáp cái gì chứ? Ngồi xuống đi, đừng để bọn họ chê cười", Ứng Bình Trúc nói năng đâu ra đấy.
Ứng Hùng cắn răng, thầm hừ một tiếng, rồi vẫn ngồi xuống.
Chu Đình trừng mắt nhìn Ứng Bình Trúc một cái đầy oán hận, cũng không nói tiếng nào.
Ứng Phá Lãng thì không nóng nảy, nhưng đôi mắt cứ nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Thời gian này hắn vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để trả thù và hành hạ Lâm Chính.
Lúc trước ở Sùng Tông Giáo, hắn có thể nói là khó khăn lắm mới giữ được cái mạng. Nếu không phải bao nhiêu người ngăn cản Lâm Chính, liều chết bảo vệ hắn, thì hắn đã đi đời nhà ma rồi.
Tuy nhà họ Ứng đã trừng trị Sùng Tông Giáo, Khải Tố cũng đã đến tạ tội, nhưng Ứng Phá Lãng vẫn chưa xả được hận.
Nhà họ Ứng đã lên kế hoạch đối phó với thần y Lâm, chỉ có điều còn chưa thực hiện, thì thần y Lâm đã tự mò đến tận cửa…
Lần này, tôi nhất định phải bắt anh quỳ trước mặt tôi, liếm gót giày tôi, tôi phải giẫm đạp anh dưới chân!
Ứng Phá Lãng độc ác nghĩ.
"Được rồi, thần y Lâm, đừng nói những lời thừa thãi nữa, bây giờ chúng ta hãy giải quyết nợ nần đi. Chuyện của Phá Lãng, cậu định giải thích với nhà họ Ứng tôi thế nào?", Ứng Bình Trúc đưa mắt nhìn Lâm Chính, hỏi.
Nhưng dường như Lâm Chính không nghe thấy, anh chỉ nhìn Ứng Bình Trúc, hỏi.
"Liễu Như Thi... ở nhà họ Ứng của ông sao?".
Chương 553: Còn muốn tôi nhắc lại lần nữa à?
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Chính, ai nấy đều sửng sốt.
Ứng Phá Lãng lập tức có phản ứng, lạnh lùng nhìn Lâm Chính nói: "Xem ra anh và con khốn Liễu Như Thi quả nhiên có dan díu với nhau! Trước đó ở Sùng Tông Giáo, cô ta hết lòng bảo vệ anh, bây giờ biết cô ta sắp đến nhà họ Ứng, anh vì cô ta mới đích thân đến đây chứ gì?".
"Sắp đến nhà họ Ứng?", Lâm Chính nhíu mày: "Liễu Như Thi vẫn chưa đến nhà họ Ứng sao?".
"Theo quy củ của nhà họ Ứng, phải chờ sau ngày 10 tháng này, sau khi nhà họ Ứng cử hàng lễ tế xong, thì Liễu Như Thi mới được vào cửa, nếu không sẽ làm hỏng phong thủy của nhà họ Ứng", Ứng Bình Trúc nhìn Lâm Chính, bình thản hỏi: "Sao nào, lần này thần y Lâm đến là vì cô Liễu Như Thi sao?".
"Không chỉ vì cô ấy, mà còn vì cậu thanh niên đã bị các ông đánh đập trước đó nữa", Lâm Chính uống một ngụm trà, đáp.
Nếu Liễu Như Thi chưa đến nhà họ Ứng, thì anh cũng không gấp.
"Ồ, chính là thằng ngốc thà chết cũng không chịu quỳ kia sao?", Ứng Phá Lãng cười khẽ, lắc đầu nói: "Lâm Chính, anh tìm được cậu ta rồi à?".
"Ừm, gặp lúc lên núi, nếu chúng tôi không đến kịp thì chắc là cậu ấy chết rồi", Lâm Chính nói.
"Thế thì cậu ta may mắn thật, nhặt được cái mạng về, nhưng Lâm Chính, anh có biết tại sao cậu ta bị đánh đập dã man như vậy không? Bởi vì người đánh cậu ta chính là tôi", Ứng Phá Lãng mỉm cười nói: "Tôi coi cậu ta là anh, đánh cho thừa sống thiếu chết, chỉ đáng tiếc cậu ta dù sao cũng không phải là anh, nhưng điều đáng mong đợi là anh sẽ nhanh chóng giống như cậu ta thôi..."
"Cậu nói cái gì?".
Ánh mắt Long Thủ bỗng ngập tràn giận dữ.
Đó là cháu của ông ta... không ngờ lại là Ứng Phá Lãng ra tay.
"Long Thủ, ông về đi, tình hình này... ông không khống chế được nữa rồi", Lâm Chính chậm rãi nói.
Long Thủ siết chặt nắm tay, không nói một lời.
Ứng Bình Trúc mỉm cười nhìn Lâm Chính: "Thần y Lâm, nói vậy là hôm nay cậu đến, một là để đưa Liễu Như Thi đi, hai là để lấy lại công bằng cho người của cậu, tôi có thể hiểu như vậy không?".
"Đúng là vậy", Lâm Chính đáp.
"Vậy chuyện của Phá Lãng thì cậu định giải thích với chúng tôi thế nào?", Ứng Bình Trúc lại hỏi.
"Nếu các ông giao Liễu Như Thi cho tôi, lại cho tôi câu trả lời về chuyện vừa rồi, thì Ứng Phá Lãng... tôi chỉ phế anh ta thôi", Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời, tất cả đều ngây ra.
Một lát sau.
"Ha ha ha..."
Tiếng cười vang khắp đại sảnh.
Người nhà họ Ứng ôm bụng để cười.
Ngay cả những người khá nghiêm nghị cũng không khỏi lắc đầu.
Long Thủ thì sửng sốt.
Phải biết rằng, nhà họ Ứng là thế gia cổ võ đó.
Lâm Chính chỉ là một bác sĩ... mà lại nói những lời như vậy ở thế gia cổ võ... Anh điên rồi sao?
"Thần y Lâm cũng biết nói đùa quá", Ứng Bình Trúc đứng dậy, mỉm cười nói: "Hơn nữa tôi cảm giác vừa rồi cậu vẫn chưa nghe rõ lời tôi nói, tôi hỏi cậu, chuyện của Phá Lãng... cậu định giải thích thế nào với chúng tôi?".
Ông ta nói rất nghiêm túc, dường như đang nhắc nhở Lâm Chính.
Chỉ tiếc là, dường như Lâm Chính không có bất cứ giác ngộ gì.
Anh nhíu mày: "Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Còn muốn tôi nhắc lại lần nữa à?".
"Vậy là cậu không định giải thích với chúng tôi chứ gì?", Ứng Bình Trúc cười hỏi.
Lâm Chính đặt tách trà xuống bàn, ngón tay gõ lên bàn theo tiết tấu, ánh mắt cũng nhìn vào bàn trà chứ không nhìn bất cứ ai.
Nhìn giống như là ngầm thừa nhận.
"Họ Lâm kia, bác tôi đang hỏi anh đấy!", Ứng Phá Lãng khẽ quát.
Nhưng... Lâm Chính vẫn không trả lời.
"Thằng khốn kiếp!".
Ứng Phá Lãng không nhịn được nữa, bước thẳng tới túm lấy cổ áo Lâm Chính.
Lần này thì Ứng Bình Trúc không ngăn cản nữa.
Ông ta cảm thấy, ngăn cản cũng không có tác dụng gì.
Có lẽ phải dựa vào phương thức của nhà họ Ứng để xử lý người này thôi.
Việc này không phải để trút giận cho Ứng Phá Lãng.
Mà là để giữ thể diện cho nhà họ Ứng.
Hôm nay, dù có thế nào, thì tên thần y Lâm này cũng đừng hòng bước ra khỏi nhà họ Ứng.
"Cậu chủ Ứng bớt giận!".
Long Thủ vẫn muốn ngăn cản mọi chuyện.
Nhưng lúc này, không ai còn nghe lời ông ta nói nữa.
Nhưng...
Trong khoảnh khắc bàn tay của Ứng Phá Lãng sắp chạm vào Lâm Chính, anh bỗng chộp lấy tách trà trên bàn, đập mạnh vào đầu hắn.
Choang!
Tách trà đập vào đầu Ứng Phá Lãng, lập tức vỡ vụn.
Ứng Phá Lãng trở tay không kịp, lập tức vỡ đầu chảy máu, suýt nữa thì ngất đi.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng lật tay, tóm lấy cổ Ứng Phá Lãng, nhấc hắn lên bằng một tay.
Tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc...
"Ưm..."
Hai chân Ứng Phá Lãng lơ lửng giữa không trung, hai tay liều mạng túm lấy cổ tay Lâm Chính, giãy giụa kịch liệt, nhưng vô ích.
Sức mạnh khủng khiếp khiến hắn muốn tắc thở.
Còn người nhà họ Ứng trong đại sảnh đều há hốc miệng, sau đó đứng bật dậy, xông về phía Lâm Chính như điên.
"Dừng tay!".
"Con ơi!".
"Thằng chó, mau thả con tao ra!".
"Nếu mày dám làm Phá Lãng bị thương, tao sẽ giết mày ngay lập tức!".
Những tiếng gầm thét phẫn nộ vang lên không ngớt.
Nhưng Lâm Chính chỉ nhấc Ứng Phá Lãng lên, mặt không cảm xúc nhìn lướt qua một vòng, rồi bỗng dùng sức, ném Ứng Phá Lãng ra ngoài.
Vèo!
Thân thể Ứng Phá Lãng bay ra ngoài như một bao cát.
Một người nhà họ Ứng nhanh tay nhanh mắt, lập tức phi thân qua, đỡ lấy hắn.
Nhưng khi hai tay anh ta vừa chạm vào người Ứng Phá Lãng, trên người Ứng Phá Lãng bỗng truyền tới một luồng sức mạnh khủng khiếp.
Dư chấn của luồng sức mạnh khiến cơ thể người nhà họ Ứng kia run lên, cuốn thành một cục với Ứng Phá Lãng, rồi cùng va vào bức tường bên ngoài.
Rầm...
Cả bức tường được cắt từ đá cẩm thạch lập tức đổ sụp xuống...
Cả nhà họ Ứng ngây ra.
Còn Long Thủ cũng ngớ người, sau đó thở dài.
Ông ta biết… lần này, nhà họ Ứng và Huyền Y Phái… e là lại sắp trở thành kẻ thù không đội trời chung rồi.
“Con ơi!”.
Chu Đình hét lên một tiếng, lao tới như điên.
“Đây chính là quyết định của cậu sao thần y Lâm?”, Ứng Bình Trúc lạnh lùng hỏi Lâm Chính.
“Nếu các ông đồng ý để tôi đưa Liễu Như Thi đi, rồi phế Ứng Phá Lãng, thì mọi chuyện vẫn có cơ hội xoay chuyển”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Đáng tiếc suy nghĩ của cậu quá hoang đường”.
Ứng Bình Trúc lạnh lùng nói, sau đó vung tay lên: “Ứng Hùng, bây giờ tôi giao người này cho chú xử lý đấy”.
“Vâng!”.
Ứng Hùng đã mất kiên nhẫn từ lâu, nghe thấy thế liền gầm lên một tiếng, bổ nhào về phía Lâm Chính.
Một nắm đấm hung mãnh đánh thẳng vào mặt Lâm Chính.
Nắm đấm này sợ là có thể chém sắt chặt thép.
Lâm Chính muốn hành động.
Nhưng cùng lúc đó, bốn phương tám hướng lại có mấy cành tay chìa ra, ấn vai anh xuống, không cho anh phản kháng, cũng không cho anh động đậy.
“Thầy!”.
Long Thủ kinh hãi kêu lên.
Nhưng đã muộn.
Bốp!
Nắm đấm rắn chắc nện mạnh vào mặt Lâm Chính…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK