Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ nó, con chó Dương Hoa, dám gửi thư luật sư cho mình! Tưởng tao sợ mày à!”.

 

Trong chung cư, Phạm Lạc quăng thư luật sư trong tay lên bàn, mắng chửi.

 

“Anh Lạc, chúng ta đừng nói chuyện đó nữa. Chỉ là thư luật sư thôi mà, cũng chẳng có gì ghê gớm, chúng ta vẫn nên nghĩ cách rời khỏi Giang Thành đi. Đây là địa bàn của Chủ tịch Lâm, chúng ta gây chuyện với anh ta như vậy, chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua thế đâu. Nếu anh ta tìm tới cửa nữa thì rắc rối”, Văn Lệ ở phía sau tiến lên.

 

“Em nói đúng, đợi chúng ta rời khỏi Giang Thành sau đó lại đấu với tên họ Lâm đó!”, Phạm Lạc âm thầm nói, sau đó định xách valy rời đi.

 

Đúng lúc đó, chuông cửa căn hộ chung cư vang lên.

 

Hai người ngơ ngác.

 

“Ai đó?”, Phạm Lạc lên tiếng.

 

“Tôi, Uông Sử Nham!”, ngoài cửa vang lên giọng nói già nua mà trầm thấp.

 

“Đạo diễn Uông?”.

 

Phạm Lạc mừng rỡ, mở cửa ra.

 

Uông Sử Nham lại nghiêm túc đứng ở cửa.

 

“Đạo diễn Uông, sao ông không vào đây? Nào nào, vào trong ngồi đi!”, Phạm Lạc vội nghênh đón.

 

“Cô cậu định đi đâu?”.

 

Uông Sử Nham ngồi trên ghế sofa, liếc nhìn valy của hai người, trầm giọng hỏi.

 

“Không phải mọi chuyện kết thúc rồi sao? Chúng tôi còn lịch quay, phải đi ngay”, Phạm Lạc nặn ra nụ cười, nói.

 

“Về? E rằng… cô cậu không về được nữa rồi”, Uông Sử Nham lạnh lùng nói.

 

“Không về được? Đạo diễn Uông, ông nói vậy là ý gì?”, Phạm Lạc ngạc nhiên hỏi.

 

“Vừa rồi bạn bè nội bộ của tôi đã gọi cho tôi, bên trên chính thức ra lệnh bắt giữ cô cậu. Bây giờ người đã đang trên đường đến đây, chắc là cũng sắp tới rồi. Bạn tôi bảo tôi đến thông báo cho hai người, nói hai người đừng chạy, nếu chạy thì sẽ là sợ tội chạy trốn! Tội càng nặng!”, Uông Sử Nham lạnh lùng nói.

 

Ông ta vừa dứt lời, hai người thoáng chốc như bị sét đánh.

 

“Đạo diễn Uông, ông… ông nói cái gì? Bắt chúng tôi? Không phải… Chúng tôi phạm tội gì? Dựa vào đâu mà bắt chúng tôi? Tôi… tôi bị oan!”, Phạm Lạc sốt ruột nói.

 

Văn Lệ đã mất hồn từ lâu, gương mặt trắng bệch.

 

“Phạm tội gì? Phạm Lạc ơi là Phạm Lạc, cậu đúng là ngu ngốc. Thua kiện thì thôi đi, sao cậu lại giao USB cho giới truyền thông để bọn họ công bố với bên ngoài? Cậu có biết trong video đó quay cái gì không?”.

 

“Biết… biết chứ, không phải đó là hình ảnh Dương Hoa vận chuyển hàng hóa sao? Sao… Sao rồi?”.

 

“Chẳng lẽ lúc ở trên tòa cậu không nghe rõ hay sao? Cậu không biết số thuốc đó được chuyển đi đâu sao?”.

 

“Là chuyển đến quân đội… Đạo diễn Uông, ông đừng nói với tôi cái này không được công khai chứ… Cái này… Cái này cũng không phải bí mật gì, tôi chỉ muốn chế tạo chút dư luận, cứu vãn danh dự của tôi, cũng khiến Dương Hoa nếm mùi đau khổ mà thôi…”, Phạm Lạc hơi hoảng hốt nói.

 

“Ngu xuẩn!”.

 

Uông Sử Nham mắng thẳng: “Cậu làm như vậy sẽ chỉ khiến Chủ tịch Lâm càng không tha cho cậu! Cậu nói đó không phải bí mật? Không sai, video đó không phải bí mật, nhưng nhà máy dược phẩm thì sao? Nơi đó thì sao? Có tính là bí mật không?”.

 

“Người họ Trịnh đó không phải đã công khai nơi đó rồi sao? Sao còn là bí mật?”.

 

“Nhưng trước đó thì sao?”, Uông Sử Nham hỏi.

 

“Cái đó…”, Phạm Lạc lập tức sững sờ.

 

Đúng vậy, trước khi nó được công khai, nhà máy dược phẩm là bí mật của quân đội.

 

Anh ta là người của giới giải trí, sao lại quay được video đó? Chỉ có một lý do có thể giải thích.

 

Phạm Lạc lén chạy tới nơi bí mật đó quay video.

 

Nếu vậy, tội sẽ nặng hơn.

 

Nói không chừng bên trên thậm chí có thể phán anh ta tội phản quốc.

 

Nghĩ đến đó, Phạm Lạc lập tức ngã ra đất, toàn thân không còn sức lực nào.

 

Văn Lệ cũng trợn tròn mắt, há miệng muốn nói gì đó, nhưng mắt đã tối sầm, ngất đi.

 

“Phạm Lạc, trước kia tôi nghe ông Võ Nhân bảo cậu đi xin lỗi Chủ tịch Lâm, nhưng cậu không đi, lúc đó cậu đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng rồi. Chuyện đến nước này, cậu đã không còn có thể cứu vãn, vẫn nên nghĩ về cuộc sống trong tù đi”, Uông Sử Nham nói, sau đó đứng dậy định rời đi.

 

“Tôi muốn mời luật sư, tôi muốn kiện! Tôi… tôi không phục!”, Phạm Lạc hoàn hồn lại, khẩn thiết hét lên.

 

Uông Sử Nham đã đi đến cửa chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh ta.

 

“Cậu muốn mời ai tham gia vụ kiện này giúp cậu?”.

 

“Võ Nhân đâu? Hùng Mẫn Sinh đâu? Tôi gọi điện thoại cho bọn họ!”, Phạm Lạc vội nói.

 

“Bây giờ bọn họ ở văn phòng luật sư Dương Hoa”.

 

“Cái gì? Bọn họ đến đó làm gì?”.

 

“Bọn họ đã được Chủ tịch Lâm mời qua đó, nếu cậu muốn kiện Dương Hoa, bọn họ sẽ hợp tác với Khang Gia Hào, Kỷ Văn đối phó cậu… À, ngoài họ ra, ba luật sư Phương Thị Dân, Phan Long, Thu Huyền Sinh cũng đại diện Dương Hoa cùng nhau khởi tố cậu có hành vi trốn thuế nhiều lần, đồng thời có các hành vi lừa đảo thương mại, góp vốn trái phép. Bọn họ đã nộp đơn lên tòa án, tòa án đã thụ lý. Phạm Lạc, cậu không lật đổ được Chủ tịch Lâm, e rằng lần này Chủ tịch Lâm sẽ ép chết cậu”, Uông Sử Nham nói, sau đó ra khỏi cửa.

 

Phạm Lạc ngồi xụi lơ trên đất, sững sờ mất mười giây, đột nhiên hét lên: “Tôi muốn gặp Chủ tịch Lâm, tôi muốn gặp Chủ tịch Lâm ngay!”.

 

Anh ta gào lên, bò dậy lao ra ngoài.

 

Lúc đó, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân vội vã.

 

Phạm Lạc nhìn thấy thì ngây người tại chỗ.

 

Một giọng nói nghiêm túc vang lên: “Phạm Lạc, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK