Tất cả mọi người đều nín thở, quay sang nhìn Lâm Chính.
Đến lúc này thì Hoa Thanh Tùng đã không còn ý định nói lý lẽ với Lâm Chính nữa.
Nơi này là Thượng Hỗ, một bác sĩ Đông y nhỏ bé như anh sao có thể đối phó được với nhà họ Hoa chứ?
Anh không còn lựa chọn nào khác.
Lúc này chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi!
Nhưng!
Lâm Chính lại bước tới mấy bước, đứng trước mặt Hoa Thanh Tùng, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm ông ta.
Hoa Thanh Tùng bỗng cảm thấy áp lực tăng vọt, nhưng dù sao ông ta cũng là lão hồ ly đã lăn lộn ở Thượng Hỗ nhiều năm, sao có thể bị một thanh niên dọa sợ chứ? Ông ta cũng nhìn lại Lâm Chính, không chút sợ hãi.
Không khí trong phòng cũng sắp đông cứng lại.
Dường như ai cũng có thể nghe thấy tiếng trái tim đang đập thình thịch của nhau.
"Cậu mau quyết định đi! Lẽ nào phải để chúng tôi ra tay thì cậu mới cam lòng?", bà Hoa mất kiên nhẫn quát.
"Vậy các bà ra tay đi!", Lâm Chính đáp.
"Ý cậu là gì?", bà Hoa sửng sốt.
"Ý tôi còn chưa đủ rõ ràng sao? Tôi từ chối!", Lâm Chính lại nói.
Ba chữ cuối cùng như một chiếc búa nện mạnh vào đầu mọi người, khiến hai tai bọn họ ong lên.
"Cậu Lâm, cậu chắc chứ?", Hoa Thanh Tùng nheo mắt lại.
"Tôi chờ các ông ra tay!".
Lâm Chính điềm nhiên nói.
"Thần y Lâm, cậu ép chúng tôi phải làm như vậy sao?", sắc mặt Hoa Thanh Tùng vô cùng lạnh lẽo.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng.
"Thanh Tùng, ông nhiều lời với cậu ta làm gì? Cứ đánh cho cậu ta tàn phế, rồi đẩy từ trên tầng xuống! Chờ cậu ta xuống địa ngục, tôi xem cậu ta còn cứng miệng được không!", bà Hoa nổi giận đùng đùng, nói.
Nhưng... Hoa Thanh Tùng mãi không có hành động gì.
"Thanh Tùng, ông bị điếc à?", bà Hoa cáu lên.
Hoa Thanh Tùng vẫn không nói gì.
Cuối cùng, bà Hoa không nhịn được nữa, cướp khẩu súng trong tay người áo đen ở bên cạnh, đang định bóp cò.
"Dừng tay!".
Hoa Thanh Tùng quát.
"Ông làm cái gì hả?", bà Hoa hét lên.
"Cậu ta không sợ chết", Hoa Thanh Tùng mặt không cảm xúc nói: "Chúng ta cứ thế giết cậu ta cũng chẳng được tích sự gì, huống hồ giết cậu ta rồi thì không ai có thể chữa bệnh cho Mãn Thần cả".
"Thế bây giờ phải làm thế nào?", bà Hoa tức giận hỏi.
"Cứ đưa cậu ta về rồi tiếp đãi từ từ. Nếu Mãn Thần quả thực gặp chuyện gì ngoài ý muốn, thì chôn cậu ta cùng!", Hoa Thanh Tùng khàn giọng nói, ánh mắt đầy âm độc.
Ông ta vừa dứt lời, những người áo đen ở phía sau đã bước tới.
Nhưng khoảnh khắc bọn họ xông tới, Lâm Chính khẽ phất tay.
Vèo vèo vèo...
Mấy cây châm bạc bay ra từ đầu ngón tay anh, đâm vào người đám người áo đen kia.
Bọn họ lập tức trở nên bất động, cứ như đã bị đóng băng.
“Này, các cậu còn ngây ra đó làm gì? Mau ra tay đi chứ!”, bà Hoa quát.
Nhưng những người áo đen này vẫn bất động.
"Các cậu... Một lũ vô dụng!", bà Hoa tức giận xông tới, cho mỗi người một cú đấm.
Bà ta đấm xong, những người áo đen kia cứ thể ngã xuống đất, cả người vẫn thẳng đờ.
Bà Hoa sửng sốt.
Mọi người trong phòng cũng giật nảy mình.
Đám người này trúng tà sao?
"Cậu đã làm gì?", Hoa Thanh Tùng nhìn Lâm Chính, trầm giọng nói.
Lâm Chính không nói gì, chỉ gật đầu về phía cửa.
Yến Mại vẫn luôn đứng ở cửa cũng hiểu ý, lập tức đóng cửa lại.
Rầm!
Âm thanh nặng nề vang lên đúng lúc này có vẻ vô cùng chói tai.
"Các cậu... muốn làm gì hả?", bà Hoa kinh ngạc, cũng bắt đầu hoảng hốt.
Hoa Thanh Tùng dường như ý thức được gì đó, cũng không còn khách khí mà hét lên: "Nổ súng! Bắn chết cậu ta!".
Ông ta dứt lời, mấy người áo đen còn lại cũng không do dự nữa, bóp cò súng.
Nhưng đúng khoảnh khắc bọn họ đặt ngón tay vào cò súng...
Vèo vèo vèo...
Tay Lâm Chính lại vung lên, châm bạc bay ra từ đầu ngón tay anh như sao băng, tiếng xé gió vang lên rõ mồn một.
Trong chớp mắt, bọn họ lại giống như những người áo đen trước đó, đứng im bất động.
"Hả?".
Bà Hoa trợn tròn mắt.
Hoa Thanh Tùng lùi lại liên tiếp, sắc mặt tái nhợt.
Tất cả những người áo đen như bị trùng bùa, đứng im bất động, hơi thở cũng trở nên vô cùng yếu ớt.
"Cậu ta... lẽ nào cậu ta biết yêu thuật? Thần y Lâm này là quái vật! Cậu ta là quái vật!", bà Hoa gào lên.
Cung Hỉ Vân trong lòng giật thót, túa mồ hôi lạnh.
Cô ta biết Lâm Chính có thủ đoạn không đơn giản, nhưng bây giờ thấy chiêu thức cao minh của anh, cô ta vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.
Rốt cuộc... người này là ai?
"A Lộc! A Thọ!".
Hoa Thanh Tùng cuống quýt kêu lên.
"Ông chủ yên tâm, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho ông bà".
A Lộc và A Thọ đồng thời tiến lên, chắn trước mặt Hoa Thanh Tùng, đưa tay lên thủ thế.
Nhìn tư thái của bọn họ thì hiển nhiên là có võ.
"Ra tay!".
Hoa Thanh Tùng cũng không nhiều lời, nhỏ giọng quát.
Hai người lập tức xông tới, một người song quyền như rồng, đấm mạnh về phía Lâm Chính, một người chân như gió lốc, tấn công thân dưới của anh.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại.
Lần này anh không dùng châm bạc, mà đá vào bàn chân A Thọ đang đá tới.
Bốp!
Hai chân chạm vào nhau.
Nhưng lực đá của Lâm Chính mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Rắc!
Chân của A Thọ bị đá cho gãy xương, sức mạnh to lớn còn đá bay ông ta đi.
A Thọ ngã xuống sô pha, không gượng dậy nổi.
Mọi người như ngừng thở, nhìn xem nắm đấm của A Lộc có quật ngã được Lâm Chính hay không.
Khoảnh khắc nắm đấm sắp chạm vào huyệt Thái Dương của Lâm Chính, một bàn tay nhanh như chớp tóm lấy cổ A Lộc, sau đó đẩy ông ta vào cái cột bên cạnh.
Rầm!
Cơ thể A Lộc nặng nề va vào cột, khiến cả cái cột nứt ra.
Sức mạnh khủng khiếp khiến A Lộc choáng váng.
Lâm Chính buông tay ra, A Lộc nhũn người trượt xuống đất, không bò dậy nổi nữa.
Thấy hai tay đấm lợi hại nhất bên cạnh mình đã bị Lâm Chính hạ gục, bà Hoa và Hoa Mãn Thần cứng đờ người, vẻ mặt đầy sợ hãi.
"Vừa rồi ông nói là các ông phóng hỏa sao?".
Lâm Chính nhìn chằm chằm Hoa Thanh Tùng, hỏi.
"Không ngờ thần y Lâm lại lợi hại như vậy, chúng tôi đã nhìn nhầm cậu rồi. Thần y Lâm, bệnh này chúng tôi không chữa nữa, tất cả là lỗi của chúng tôi. Làm người để đường lui, về sau còn gặp lại, tôi nghĩ chắc chúng tôi có thể đi được rồi chứ?", Hoa Thanh Tùng hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói.
"Nhưng tôi không có ý định thả các ông đi".
Lâm Chính lắc đầu: "Tôi vốn dĩ định cho các ông cơ hội rồi, nhưng các ông còn lấy hẳn súng ra chĩa vào tôi... Hình như chuyện này cũng không thể trách tôi được nhỉ?".
Dứt lời, Lâm Chính bước tới, nhưng anh không dùng châm bạc để đối phó với Hoa Thanh Tùng, mà lấy một gói thuốc trong túi áo ra.
"Cạy miệng bọn họ ra", Lâm Chính bình thản nói.
"Vâng, cậu chủ Lâm".
Cung Hỉ Vân lập tức bước tới, cưỡng chế cạy miệng của hai vợ chồng Hoa Thanh Tùng.
Lâm Chính chia gói thuốc thành hai phần rồi đổ vào miệng bọn họ, sau đó lại rót một ngụm nước trà.
"Khụ khụ khụ..."
Hai người họ ho không ngừng, lấy tay móc họng, nhưng vô ích.
"Cậu đã cho chúng tôi ăn gì vậy?", Hoa Thanh Tùng cắn răng gầm lên.
"Thuốc độc", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Chương 372: Ông từng nghe nói về Nam Phái chứ?
"Thuốc độc?".
Hai vợ chồng Hoa Thanh Tùng sợ đến tái mặt.
"Cậu... cậu muốn đầu độc chết chúng tôi?", bà Hoa sợ đến mức cả người run rẩy như bị điện giật.
“Yên tâm đi, đây là thuốc độc mãn tính, không chết được ngay đâu”, Lâm Chính cười nói: “Ông bà hãy xem cánh tay của mình đi!”.
Hai người nghe thấy thế liền vội vàng vén tay áo lên xem.
Chỉ thấy cánh tay bọn họ xuất hiện một sợi nhỏ màu tím, hình như là mạch máu.
"Loại thuốc độc này có tính xâm nhập rất mạnh, chúng lan ra khắp mạch máu của ông bà, nhưng phát tác rất chậm. Sợi nhỏ màu tím này phải mất 10 ngày mới lan tới vai, nếu trong vòng 10 ngày không có thuốc giải, sợi tím lên đến bả vai, thì ông bà sẽ phát độc mà chết. Yên tâm đi, trên đời này ngoài tôi ra thì không ai có thể giải loại độc này, cho dù ông bà đến tận Yên Kinh cầu thầy trị bệnh", Lâm Chính bình thản nói.
Bà Hoa nghe thấy thế thì suýt nữa ngất xỉu.
"Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn thế nào?", Hoa Thanh Tùng nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Làm một chuyện giúp tôi, tôi sẽ giải độc cho ông bà", Lâm Chính nói.
"Chuyện gì?".
"Tôi muốn ông bà bất chấp tất cả, giúp tôi công kích một tập đoàn và tất cả các doanh nghiệp dưới trướng nó. Đương nhiên, nói một cách chính xác thì là một gia tộc!", Lâm Chính nói.
"Gia tộc nào?", Hoa Thanh Tùng sửng sốt hỏi.
"Nhà họ Lâm ở Yên Kinh", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Hoa Thanh Tùng nghe thấy sáu chữ này, hai chân nhũn ra, ngã ngồi xuống đất.
"Tôi thấy cậu bị điên rồi".
Một lúc sau, ông ta mới run rẩy gầm lên.
Nhà họ Lâm ở Yên Kinh?
Đó là nhà họ Lâm ở Yên Kinh đấy!
Tuy ở Thượng Hỗ, nhà họ Hoa cũng coi như có máu mặt, nhưng so với nhà họ Lâm ở Yên Kinh, thì chẳng khác nào tép riu.
Đó là một người khổng lồ!
"Sao nào? Ông không dám hả?", Lâm Chính liếc ông ta một cái.
"Làm vậy chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết! Hơn nữa còn là cả nhà họ Hoa đều chết, thà rằng cậu giết luôn tôi đi! Như vậy tôi cũng sẽ không kéo theo cả nhà họ Hoa chết cùng", Hoa Thanh Tùng gầm lên.
"Thế ông nghĩ tôi không thể xử lý nhà họ Hoa các ông sao?", Lâm Chính lập tức đáp trả.
Hoa Thanh Tùng nghe thấy thế thì ngây ra.
Đúng vậy...
Với thủ đoạn cao minh của Lâm Chính cùng với hậu thuẫn khổng lồ sau lưng anh, cho dù hôm nay anh không diệt được nhà họ Hoa, nhưng một năm nữa thì sao? Hai năm nữa thì sao?
Với tốc độ phát triển hiện giờ của tập đoàn Dương Hoa, không đến vài năm là có thể nghiền nát nhà họ Hoa. Đến lúc đó Lâm Chính trả thù nhà họ Hoa, nhà họ Hoa lấy gì để chống đỡ đây?
Hoa Thanh Tùng vô cùng tuyệt vọng…
"Ông yên tâm, nhà họ Hoa sẽ không sao đâu, chỉ cần ông gật đầu, thì nhà họ Hoa các ông chẳng khác nào có tập đoàn Dương Hoa chống lưng, có tôi chống lưng. Tôi không những đảm bảo an toàn cho các ông, đưa thuốc giải cho các ông, mà thậm chí có thể chữa khỏi bệnh cho Hoa Mãn Thần, để nhà họ Hoa các ông không đến mức không người nối dõi. Sao nào? Ông có đồng ý không?", Lâm Chính điềm nhiên nói.
Những điều kiện này có thể nói là vô cùng hấp dẫn.
Hoa Thanh Tùng đã động lòng.
Nhưng... nhà họ Lâm quá lớn mạnh!
Nhà họ Hoa đứng trước bọn họ chẳng khác nào con kiến trước người khổng lồ. Nếu nhà họ Lâm mà nghiêm túc, chỉ cần dùng một chút mối quan hệ, thì e rằng nhà họ Hoa sẽ lập tức biến mất khỏi Thượng Hỗ.
Chủ động công kích nhà họ Lâm?
Đây chẳng phải là lấy trứng chọi đá sao?
Hoa Thanh Tùng tiến thoái lưỡng nan.
"Ông từng nghe nói chuyện về Nam Phái chứ?", đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng.
"Nam Phái? Có nghe".
Hoa Thanh Tùng hơi ngạc nhiên đáp.
Vốn dĩ ông ta định phái người đến Nam Phái cầu thầy trị bệnh, nhưng người được phái đi mang về tin của Nam Phái, khiến Hoa Thanh Tùng hoàn toàn hết hy vọng, cũng khiến ông ta chấn động.
Nam Phái... bị người ta cưỡng chế giải tán.
Tất cả mọi thứ đều không còn gì.
Tuy không biết rốt cuộc người của Nam Phái đã chạy đi đâu, nhưng Viện học thuật đã bị bỏ hoang.
Hoa Thanh Tùng hoàn toàn không biết rốt cuộc Nam Phái đã đắc tội với người nào, tại sao lại bất ngờ giải tán như vậy, nhưng ông ta biết... người khiến Nam Phái phải giải tán chắc chắn là một người tai mắt thông thiên, ngay cả ông ta cũng phải ngước nhìn.
Đang yên đang lành, sao Lâm Chính lại nhắc đến Nam Phái?
Hoa Thanh Tùng có chút khó hiểu, nhưng một lúc sau, ông ta bỗng nghĩ đến một khả năng, kinh ngạc đến nỗi ngừng thở.
Ông ta trợn to hai mắt, ngây ra nhìn Lâm Chính, ngón tay chỉ vào anh run lẩy bẩy.
"Thần... thần y Lâm... Lẽ nào... là cậu... cậu bắt Nam Phái... giải tán sao?".
"Đúng vậy", Lâm Chính bình thản đáp.
Câu nói này khiến đầu óc vợ chồng Hoa Thanh Tùng lập tức trở nên trống rỗng, mất luôn khả năng suy nghĩ.
"Trên thực tế, Nam Phái không hề giải tán, hầu hết người của Nam Phái đã được tôi thu nhận. Tôi thành lập một tổ chức y học mới, gọi là Huyền Y Phái, viện trưởng Hùng Trưởng Bạch của Nam Phái và hầu hết các bác sĩ thiên tài đều ở trong đóa", Lâm Chính nói.
Trời!
Hoa Thanh Tùng há hốc miệng, cuối cùng cũng hiểu tại sao Lâm Chính lại tự tin như vậy.
"Bây giờ ông còn điều gì kiêng dè không?", Lâm Chính điềm nhiên hỏi.
Chỉ thấy Hoa Thanh Tùng vội vàng bò dậy, cúi gập người với Lâm Chính, nói: “Cậu Lâm, bắt đầu từ hôm nay, Hoa Thanh Tùng tôi sẽ răm rắp nghe theo mệnh lệnh của cậu, dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ!”.
Nói xong, ông ta vội vàng nháy mắt với bà Hoa vẫn đang ngây người ra.
Lúc này bà Hoa mới hoàn hồn, cũng vội vàng chạy tới cúi người với Lâm Chính.
Nếu Lâm Chính đã thực sự nắm được Nam Phái… cho dù không thể đối đầu với nhà họ Lâm, thì ít nhất vẫn có cơ hội bảo vệ được nhà họ Hoa bọn họ.
“Các ông đều là người thông minh, cũng chính vì điều này nên tôi mới tha cho các ông. Tôi hy vọng các ông có thể tự thu xếp ổn thỏa, đừng làm những chuyện ngu ngốc nữa, dù sao từ trước đến nay cơ hội chỉ có một lần, nếu để lỡ thì hối hận cũng không kịp”.
Lâm Chính bình thản nói, rồi phất tay: “Về chuẩn bị đi, trong vòng ba ngày tôi muốn nghe được tin từ phía nhà họ Lâm”.
“Được… Được… Cảm ơn cậu chủ Lâm, cảm ơn cậu chủ Lâm!”.
Hoa Thanh Tùng gật đầu như giã tỏi, sau đó nhanh chân lùi lại, bỏ mặc cả bà Hoa, cụp đuôi chuồn mất.
“Chờ tôi với…”, bà Hoa run rẩy kêu lên, cũng vội vàng bỏ chạy.
“Cậu chủ Lâm, những người này thì xử lý thế nào?”, Yến Mại lướt mắt nhìn những người áo đen trong phòng, hỏi.
“Bảo bọn họ xử lý đi”, Lâm Chính đáp.
“Được”, Yến Mại đi xuống.
“Cậu chủ Lâm, cậu cứ thế tha cho bọn họ sao? Thế thì hời cho bọn họ quá, họ đều là những con hồ ly gian xảo, rất có khả năng sẽ cắn ngược lại”, Cung Hỉ Vân có chút không cam lòng nói.
“Giết bọn họ thì chỉ vui vẻ nhất thời, chứ không có lợi. Trong mắt tôi, bọn họ vẫn luôn là kẻ thù, nhưng tôi không chỉ có một kẻ thù, tôi thích để kẻ thù đánh kẻ thù hơn, như vậy chẳng phải người được lợi sẽ là tôi sao?”, Lâm Chính bình thản nói.
Cung Hỉ Vân gật đầu, nhưng trái tim đã vọt lên tận cổ họng.
Kẻ thù?
Nói theo ý của Lâm Chính thì nhà họ Lâm… cũng là kẻ thù của anh sao?
Cậu chủ Lâm đắc tội với thế lực lớn mạnh và đáng sợ như thế từ lúc nào vậy?
Cung Hỉ Vân không dám nghĩ nữa.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Chính ở trên bàn lại đổ chuông.
Anh nhìn hiển thị cuộc gọi, là Lạc Thiên, liền bước tới nghe máy.
“Sao vậy Lạc Thiên? Đã sắp xếp xong xuôi cho mấy người Tô Nhu chưa?”, Lâm Chính hỏi.
Nhưng chỉ nghe thấy tiếng nghẹn ngào của Lạc Thiên.
“Lâm Chính, Tiểu Nhu… cô ấy sắp không xong rồi…”
“Cô nói gì cơ?”, Lâm Chính kinh hãi.