Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Lâm Chính đang giơ hai tay ra bắt mạch cho bệnh nhân.

Nhưng anh không bắt mạch cho một người, mà bắt mạch cho hai người cùng một lúc.

Cảnh tượng này quá đỗi chấn động!

“Song Long Chỉ Pháp?”, Mạnh Châu thất thanh kêu lên.

“Thầy nói gì vậy?”.

Một học trò ở bên cạnh hỏi với vẻ nghi hoặc.

“Mạch tượng ổn định, nhưng mạch dương nóng, đại xung ngắn, tiểu dục hư yếu, chắc là vấn đề tim bẩm sinh. Nấu ba bát canh pháp thực thành một bát, mỗi ngày một lần, kiên trì uống trong 100 ngày là sẽ khỏi hẳn. Còn anh bị chứng thâm cốt, phải bắt đầu từ việc uốn nắn xương cốt…”

Lâm Chính nói ra chứng bệnh cùng với cách chữa bệnh với các bệnh nhân một cách rõ ràng rành mạch.

Các bệnh nhân đều nghiêm túc lắng nghe, gật đầu lia lịa.

Tuy những phương pháp Lâm Chính nói nghe rất khủng khiếp, nhưng bọn họ đều không nghi ngờ gì.

Nói xong nguyên nhân gây bệnh, Lâm Chính lại châm cứu cho bệnh nhân.

Trên tấm vải trắng trước mặt anh cắm hơn 100 cây châm bạc.

Lâm Chính tùy ý nhón bốn cây châm bạc, đâm vào một cách chuẩn xác.

Châm pháp không có gì huyền ảo cao siêu, cũng không có kĩ xảo gì khiến người ta phải kinh ngạc cảm thán, anh chỉ đâm mấy châm xuống một cách vững vàng.

Các bệnh nhân không có cảm giác gì.

Các học trò của Mạnh Châu cũng cảm thấy rất đỗi bình thường.

Nhưng… khuôn mặt già nua của Mạnh Châu bỗng dưng tái mét, lùi lại liên tục, tròng mắt trợn trừng như muốn rớt ra ngoài.

“Không thể nào… Không thể nào… Đây là điều không thể!”, Mạnh Châu lẩm bẩm nói, trán túa mồ hôi, dường như ông ta đã nhìn thấy chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.

“Thầy không sao chứ?”, học trò ở bên cạnh vội đỡ lấy Mạnh Châu.

Chỉ thấy ông ta run rẩy nói: “Đây là Thiên Công Châm Cảnh! Đây chắc chắn là Thiên Công Châm Cảnh! Châm thuật của cậu ta… sao lại đạt tới mức khéo léo tuyệt vời như vậy chứ?”.

Thiên Công Châm Cảnh!

Đó là cảnh giới châm cứu đỉnh cao nhất trong số các cảnh giới châm cứu cổ y.

Cả đời này Mạnh Châu chỉ từng nhìn thấy từ một người.

Đó chính là người thầy đã qua đời của ông ta.

Cũng vì vậy mà Mạnh Châu mới biết đến Thiên Công Châm Cảnh.

Siêu phàm thoát tục, trở lại nguyên trạng!

Mạnh Châu rất muốn nói là mình đã hoa mắt nhìn nhầm… nhưng cách châm cứu của Lâm Chính hiện giờ giống hệt với thầy của ông ta.

Sao có thể chứ?

Chuyện này là sao?

“Lẽ nào… thằng oắt này còn trẻ tuổi nhưng đã có trình độ y đạo bằng thầy mình?”, Mạnh Châu túa mồ hôi lạnh, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy…

Thiên tài yêu nghiệt đến mức nào mới có thể đạt tới cảnh giới này ở độ tuổi trẻ như thế chứ?

“Ông Mạnh? Sao ông lại đến đây?”, dường như lúc này Lâm Chính mới nhìn thấy Mạnh Châu, anh mỉm cười hỏi.

Sắc mặt Mạnh Châu rất khó coi, ông ta há miệng, nhưng không biết nên nói gì.

Có trời mới biết Lâm Chính đã khiến ông ta chấn động đến mức nào.

Nhưng học trò của ông ta ở bên cạnh thì không nhịn được, bước tới la lối: “Thần y Lâm, anh cũng chậm chạp quá đấy! Thầy tôi đã khám xong cho 80 bệnh nhân rồi mà anh vẫn còn lề mà lề mề ở đây. Có phải anh cố ý kéo dài thời gian, không dám thi đấu y thuật với thầy tôi không?”.

Mạnh Châu lập tức cảm thấy ngại ngùng.

“Anh nói cái gì?”.

“Anh ăn nói với thần y Lâm kiểu gì đấy?”.

“Đám người này thật là bất lịch sự!”.

Những bệnh nhân ở bên cạnh kêu than dậy đất.

Một y tá được Huyền Y Phái mời tới không nhịn được lên tiếng.

“80 người là cái thá gì chứ? Thần y Lâm của chúng tôi đã khám được hơn 300 bệnh nhân rồi!”.

Nghe thấy thế, đám học trò của Mạnh Châu đều há hốc miệng.

“300 người?”.

“Việc này… cô nói dối đúng không? Cho dù mỗi phút khám một người thì năm tiếng buổi sáng mới miễn cưỡng khám được cho 300 người. Huống hồ từ lúc thần y Lâm đến học viện đến giờ còn chưa được năm tiếng. Lẽ nào anh ta khám bệnh không đến một phút sao? Hừ, nghe thôi đã biết là chém gió rồi!”.

Đám học trò không tin.

“Mỗi lần khám cho hai người được chưa nào?”, y tá phản bác lại.

“Khám cho hai người cùng một lúc? Nhỡ xảy ra vấn đề thì phải làm sao? Anh ta cũng vô trách nhiệm với bệnh nhân quá đấy!”, học trò kia nói đầy quái gở.

“Anh…”, y tá tức điên lên.

“Tiểu Dĩnh!”, Lâm Chính bỗng lên tiếng, ngắt lời cô ta: “Còn rất nhiều bệnh nhân đang chờ kia kìa, tập trung làm việc đi, mặc kệ bọn họ”.

“Vâng, thần y Lâm”, lúc này y tá mới thôi không nói nữa.

Lâm Chính tiếp tục khám bệnh.

Đám học trò này còn muốn tiếp tục sinh sự, nhưng lại bị Mạnh Châu cản lại.

Chỉ thấy ông ta ngây ra nhìn Lâm Chính, chẳng nói một lời.

Đám học trò kia cũng đưa mắt nhìn qua.

Một lát sau, sắc mặt bọn họ đều trở nên kỳ quái.

Bởi vì bọn họ kinh ngạc phát hiện ra, tốc độ khám bệnh của Lâm Chính không chỉ nhanh đến khó tin, mà còn cực kỳ chính xác. Dường như ai có bệnh gì, Lâm Chính chỉ nhìn một cái là ra.

Với tốc độ này, một buổi sáng khám xong cho 300 bệnh nhân là chuyện quá đơn giản.

Nhưng điều khiến người ta khó hiểu là châm thuật của anh cực kỳ bình thường.

Cứ thế nhẹ nhàng nhón một cây châm bạc đâm xuống.

Hơn nữa còn có vẻ rất qua loa đại khái, dường như anh chỉ tùy tiện đâm xuống, không chú ý coi trọng gì cả.

“Châm thuật kém quá!”, một học trò không nhịn được lắc đầu nói.

“Phải đấy, so với thầy chúng ta thì kém quá xa”.

Một người khác cười đáp.

Không ai để ý tới vẻ mặt của Mạnh Châu càng ngày càng cổ quái, càng ngày càng lạ lùng.

Dường như ông ta đang nhìn thấy quái vật gì đó.

Tròng mắt của ông ta như muốn rớt ra ngoài…

“Thầy ơi… thầy ơi…”

Một học trò gọi.

Hai chân Mạnh Châu bỗng dưng mềm nhũn, nặng nề ngã khuỵu xuống đất…

“Thần y Lâm, xin… xin cậu hãy nhận tôi làm học trò đi!”.

Mạnh Châu vừa dứt lời, đám học trò của ông ta đang định mỉa mai Lâm Chính đều há hốc miệng…
Chương 707: Chấn động

“Thầy, thầy… thầy đang làm gì vậy?”, mấy học trò hoảng hốt, vội vàng hỏi.

Nhưng Mạnh Châu phớt lờ bọn họ, chỉ nhìn Lâm Chính chằm chằm, ánh mắt đầy mong chờ.

Lâm Chính cũng vô cùng kinh ngạc, hỏi Mạnh Châu: “Ông làm cái gì vậy?”.

“Tôi… tôi muốn học Cửu Long Châm Pháp… Mong thầy Lâm hãy dạy tôi với!”, Mạnh Châu kêu lên.

Hóa ra ông ta đã nhìn ra, châm pháp của Lâm Chính không những đã đạt tới cảnh giới Thiên Công, mà còn dùng Cửu Long Châm Pháp vô cùng thần kỳ.

Mạnh Châu chỉ từng nhìn thấy bộ châm pháp này từ chỗ thầy mình, nhưng bởi vì lúc đó châm thuật của ông ta chưa đủ thành thạo, nền tảng không vững, nên thầy ông ta không truyền thụ luôn tuyệt học này. Sau đó thầy ông ta qua đời đột ngột, bộ châm pháp này cũng trở thành niềm tiếc nuối trong lòng Mạnh Châu. Mấy năm nay sau khi thầy chết, ngày nào Mạnh Châu cũng nghĩ tới bộ châm pháp này.

Nhưng bộ châm pháp này là châm pháp cổ, theo ông ta được biết thì chỉ có thầy mình biết.

Ông ta vốn tưởng nó đã thất truyền, nhưng không ngờ thần y Lâm cũng biết.

Mạnh Châu vô cùng kích động.

Cũng chẳng quan tâm đến những tranh giành lợi ích vớ vẩn kia nữa.

Bây giờ ông ta chỉ muốn học được bộ châm pháp này, còn đâu không muốn nghĩ gì nữa…

Lâm Chính yên lặng nhìn ông ta, sau đó nói: “Tôi chỉ dạy những người có đức, nếu không có y đức, dù thiên phú tốt đến đâu tôi cũng không dạy, ông hiểu chứ?”.

“Tôi hiểu! Tôi hiểu! Thầy, chỉ cần thầy chịu dạy tôi, thì thầy bảo tôi làm gì cũng được! Tôi xin nghe thầy hết!”, Mạnh Châu vội vàng nói.

“Ồ, cho dù nhà họ Mạnh bảo ông đối phó với tôi thì ông cũng mặc kệ sao?”, Lâm Chính hỏi.

Mạnh Châu sửng sốt, suy nghĩ một lát, rồi cắn răng đáp: “Một ngày làm thầy cả đời làm cha! Nếu thầy đồng ý dạy cho tôi, tôi sẽ nghe theo thầy!”.

Lâm Chính trầm mặc nhìn Mạnh Châu.

Thấy ánh mắt thành khẩn của ông ta, anh liền gật đầu: “Được, ông lại đây, đứng bên cạnh tôi học”.

Mạnh Châu lập tức bước tới, đứng bên cạnh Lâm Chính.

Mấy học trò của Mạnh Châu chứng kiến cảnh này đều há hốc miệng.

Không ai ngờ được mọi chuyện lại trở nên như vậy…

“Thầy… thầy ơi!”, một học trò run rẩy gọi Mạnh Châu.

“Còn không mau lại đây bái kiến sư tổ đi!”, Mạnh Châu trầm giọng quát.

“Việc này…”

Mấy người họ há miệng, đầu óc trống rỗng.

“Còn ngây ra đó làm gì? Nhanh lên!”, Mạnh Châu lại quát.

Bọn họ bất đắc dĩ, chỉ có thể bước tới.

“Bái kiến sư tổ…”

Ở chỗ rẽ hành lang, một người đàn ông lấy điện thoại ra.

“Kết quả thế nào? Là ai thắng?”, bên kia điện thoại là một giọng nói khàn khàn và nghiêm túc.

“Mạnh Châu không thi đấu y thuật với thần y Lâm nữa!”.

“Sao vậy? Thần y Lâm vẫn đang kéo dài thời gian sao?”, giọng nói kia có vẻ không vui.

“Không phải…”

“Vậy thì có chuyện gì?”.

“Ừm… Mạnh Châu… nhận thần y Lâm làm thầy…”

“Cái gì?”.

Giọng nói ở bên kia điện thoại nâng lên quãng tám.

Tin Mạnh Châu bái sư nhanh chóng lan truyền, khiến giới cổ y của cả Hoa Quốc đều chấn động.

Tuy người bình thường không biết tới Mạnh Châu, nhưng những ai từng tiếp xúc với giới cổ y, không có ai là không biết tới ông ta.

Nhà họ Mạnh là thế gia y dược, còn Mạnh Châu lại là bác sĩ giỏi nhất của nhà họ Mạnh, là sự tồn tại nổi tiếng như cồn trong giới Đông y Yên Kinh.

Nhưng người như vậy lại trở thành học trò của thần y Lâm…

Đúng là không thể tin được.

Đương nhiên, người chấn động nhất là nhà họ Mạnh và thế gia Tư Mã…

Đặc biệt là nhà họ Mạnh, bọn họ không ngờ người mình phái đi lại trở thành người của kẻ thù chỉ trong chớp mắt như vậy…

Tư Mã Tàng nổi trận lôi đình, gọi ngay cho gia chủ nhà họ Mạnh.

“Các ông làm ăn kiểu gì vậy?”, Tư Mã Tàng tức giận hỏi.

“Gia chủ Tư Mã, chúng tôi cũng không biết nữa, bên này đang liên hệ với Mạnh Châu”, gia chủ Mạnh muốn khóc mà không có nước mắt.

“Tôi hy vọng tốt nhất đây là kế hoạch của nhà họ Mạnh các ông, nếu không mặt mũi của chúng tôi cũng bị nhà họ Mạnh các ông làm cho mất hết. Bây giờ đang có bao nhiêu người cười nhạo chúng ta, mau gọi Mạnh Châu về cho tôi. Nếu làm hỏng chuyện này, tôi sẽ lấy nhà họ Mạnh các ông ra khai đao đầu tiên!”.

Nói xong, Tư Mã Tàng tắt luôn điện thoại.

Gia chủ Mạnh đặt điện thoại xuống, quay lại quát: “Gọi điện thoại cho Mạnh Châu, bảo ông ta lăn về ngay!”.

“Gia chủ, đã gọi rồi, Mạnh Châu nói ông ta phải học Cửu Long Châm Pháp gì đó, tạm thời không về được”, một người nhà họ Mạnh đáp.

“Nói với ông ta rằng, nếu không về thì cút khỏi gia tộc cho tôi!”, gia chủ Mạnh gầm thét.

“Tôi cũng nói rồi, Mạnh Châu nói không sao hết… Chờ ông ta học được Cửu Long Thần Châm, thì gia tộc sẽ mời ông ta về…”

Phụt!

Gia chủ Mạnh tức đến mức phun ra một ngụm máu.



Nhà họ Mạnh thất bại, chỉ còn nhà họ Đoàn.

Nhưng hiển nhiên nhà họ Đoàn sẽ không hành động khinh suất như vậy nữa, dù sao nhà họ Kiều và nhà họ Mạnh đã liên tiếp thất bại, nếu nhà họ Đoàn không chuẩn bị kĩ càng, e là cũng tự rước nhục vào thân.

Nhưng Lâm Chính đã không muốn ngồi yên chịu chết nữa.

Sau khi ra khỏi học viện, anh liền trở về tập đoàn Dương Hoa.

“Đã chuẩn bị xong chưa?”.

“Đã chuẩn bị xong rồi, Chủ tịch Lâm, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào?”.

“Bắt đầu đi”.

Lâm Chính nói.

Thế lực dưới trướng Lâm Chính nhanh chóng bắt đầu hoạt động.

Gần như trong vòng 10 phút sau khi anh hạ lệnh, tất cả những người có liên quan đến nhà họ Đoàn đều không thể mua được bất cứ loại thuốc nào do Dương Hoa sản xuất ở các hiệu thuốc lớn.

Nhất là thuốc chữa bệnh nhồi não và bệnh viêm mũi.

Không những vậy, tất cả những công ty, doanh nghiệp liên quan đến tập đoàn Dương Hoa đều liệt nhà họ Đoàn và người thân bạn bè của họ vào danh sách đen.

Toàn bộ nguồn hàng của tất cả các công ty dưới trướng nhà họ Đoàn bị cắt đứt, các nhà hàng, khách sạn cũng xảy ra nhiều hiện tượng gây rối, bị cưỡng chế đóng cửa.

Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, nhà họ Đoàn đã bị tê liệt…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK